“U… mơ, à…?”
Một giấc mơ kỳ lạ. Đến mức Caim còn nghi ngờ không biết đó có thực sự chỉ là mơ không… vì nội dung vẫn còn rõ mồn một trong đầu cậu.
“Bị ai dùng ma pháp gì quái đản à? Nếu là Faust thì chắc bà ta làm thật cũng nên…”
Caim khẽ gõ vào trán rồi chống tay ngồi dậy. Rõ ràng đêm qua cậu ngủ dưới sàn, vậy mà bây giờ lại đang nằm trên giường. Quần áo đều bị cởi sạch…và ở hai bên, hai cô gái xinh đẹp cũng đang trần như nhộng mà say ngủ.
“…Chuyện này thì không phải mơ thật rồi. Phiền phức quá.”
Hai bên cậu, Millicia và Lenka đang ngủ ngon lành, khuôn mặt ai nấy đều phảng phất vẻ mãn nguyện, dễ chịu như vừa được giải tỏa hết mệt mỏi.
“Khò… khò…”
“Khò… tôi giết… chết cậu…”
“Nhìn hai người ngủ ngon lành thế kia… trong khi tôi thì bị vắt kiệt đến chẳng còn giọt sức nào.”
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, Caim chỉ biết thở dài. Hai cô gái hóa thành dâm phụ, liên tục đòi hỏi cậu hết lần này đến lần khác… và cuối cùng, họ đã quấn lấy nhau, thân thể hòa làm một.
Cả hai dường như đều là trinh nữ… nhưng bản thân Caim cũng là lần đầu. Chẳng ngờ trải nghiệm đầu tiên trong đời lại là bị hai mỹ nữ cùng lúc nhào đến, chuyện quái đản này ai mà tưởng nổi.
“Giờ thì… phải làm gì đây. Hay là cứ chuồn luôn nhỉ?”
Millicia rõ ràng là tiểu thư quý tộc. Đã làm vỡ “bông hoa” của cô ấy rồi thì đương nhiên… phải gánh trách nhiệm tương xứng. Còn Lenka…nếu biết mình làm ô uế tiểu thư, cô ấy có thể nổi giận và xông đến chém thật. Caim không đến mức sợ bị giết, nhưng cảm giác bị phụ nữ cầm kiếm rượt thì chẳng dễ chịu chút nào.
“Giờ trốn thì vẫn kịp… nhưng, vậy có ổn không nhỉ?”
Không phải vì lời Faust nói mà cậu do dự. Mà là vì mấy ngày đồng hành cùng nhau, cùng vượt qua nhiều chuyện, cùng trao nhau nụ hôn và cơ thể… Caim đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với hai người họ.
Bỏ đi như chưa từng có chuyện gì, quay lại cuộc hành trình đơn độc… đúng là việc mà ngay cả cậu cũng thấy khó làm.
“Thôi kệ, tạm gác lại đã. Ra ngoài đi dạo, sắp xếp lại đầu óc cái đã.”
Hai cô gái vẫn đang ngủ say, chắc còn lâu mới tỉnh.
Caim thay bộ đồ mới rồi bước ra khỏi phòng. Khi xuống quầy quán trọ, ánh mắt cậu vô tình chạm phải cô gái đang trông quán.
“Á…!?”
“Tôi ra ngoài chút. Hai người đi cùng vẫn còn ngủ, mang giúp tôi một xô nước lên phòng.”
“V-vâng ạ… một xô nước là một đồng nhé…”
Caim đặt đúng số tiền lên quầy. Cô gái trông quán lén liếc cậu, mặt đỏ bừng, lắp bắp…
“Đ-đêm qua trông vui vẻ lắm nhỉ…?”
“… Mặt phải đỏ như cà chua thế kia mới nói được câu đó à?”
Rõ ràng tiếng động đêm qua đã bị nghe thấy. Caim thở dài, đưa thêm chút tiền coi như xin lỗi vì đã gây ồn, rồi rời khỏi quán trọ.
Ra ngoài, bầu trời xanh trong vắt không một đám mây, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống con phố đông đúc.
“Đẹp thật… một bầu trời xanh đến mức mỉa mai.”
Caim ngửa người vươn vai, bắt đầu tản bộ qua những con phố. Dù phải nghĩ cách đối diện với hai cô gái, nhưng cậu vẫn không thể bỏ qua cơ hội khám phá thành phố lớn đầu tiên trong đời.
“Trông ngon đấy… cho tôi một cái.”
“Rồi ngay đây, năm đồng.”
Thứ cậu mua là ổ bánh mì kẹp rau và xúc xích, rưới hai loại nước sốt đỏ và vàng óng ánh.
“Mmm… ngon tuyệt!”
Vừa cắn miếng đầu tiên, Caim đã bật tiếng trầm trồ. Vị thịt đậm đà, bánh mì mềm thơm, cùng hương cay nồng lan tỏa… tất cả hòa quyện tuyệt hảo.
“Lần đầu ăn đấy à, khách lữ hành? Loại này gọi là hotdog đấy. Hai loại sốt kia là ketchup và mustard, gia vị phổ biến ở đế quốc.”
“Hử… quả là đi xa có khác! Được ăn món ngon thế này thật đáng công!”
“Haha, nghe vậy thì công nướng đáng giá rồi. Ăn thêm không? Bớt cho cậu một đồng.”
“Mua. Cho tôi ba cái.”
Nhận ba cái hotdog được gói trong giấy, Caim chợt đơ lại.
(“…Mình vừa vô thức mua cho Millicia và Lenka mỗi người một phần à? Vậy là mình hết định bỏ trốn thật rồi còn gì…”)
Caim khẽ cười khổ. Dù đầu óc nghĩ một đằng, trái tim lại hành động một nẻo. Bỏ đi bây giờ chỉ thêm phiền phức, nhưng cậu vẫn không thể phủi tay vô trách nhiệm.
“Thôi được… có lẽ quỳ xuống xin lỗi là cách khôn ngoan nhất.”
Caim nhớ trong ký ức của Độc Nữ Vương từng có ghi… hình thức xin lỗi cao nhất của loài người chính là quỳ xuống. Giờ thì danh dự không còn quan trọng nữa, miễn sao tránh bị Lenka đâm chém là được.
“Hay là mua thêm quà xin lỗi nhỉ? Đồ trang sức chắc họ thích…”
Caim cười tự giễu. Đúng là cách xử lý khéo léo theo kiểu đàn ông… lấy quà để làm dịu cơn giận phụ nữ.
“Ngươi dám làm thế với một quý tộc cao quý như ta à!?”
“Hửm?”
Đang dạo qua khu chợ tìm quà, Caim nghe thấy tiếng la ó ở phía trước. Một gã thanh niên ăn mặc sang trọng đang đứng giữa phố, quát tháo một cô bé tầm mười tuổi đang quỳ dưới đất.
“E-Em xin lỗi! Xin lỗi mà!”
“Làm ướt giày của ta mà nghĩ là xong à!? Đồ chó bẩn thỉu, để ta xử lý ngươi ngay tại chỗ!”
Caim cau mày. Cô bé mặc đồ rách rưới, đầu có đôi tai thú rũ xuống, phía sau còn lộ ra chiếc đuôi nhỏ… một thú nhân, chắc chắn là nô lệ.
“Lại là cảnh này sao… thật chẳng dễ chịu chút nào.”
Caim nhếch môi, tiến về phía đó. Không có lý do gì phải xen vào, nhưng trong lòng cậu không chịu nổi cảnh kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu… nhất là giống loài thú nhân, vì trong quá khứ, cậu từng có người thân quen là một trong số họ.
“Này, đủ rồi đấy?”
“Ngươi là ai!?”
“Người qua đường thôi. Dù sao cũng chẳng vẻ vang gì khi một gã đàn ông trưởng thành lại quát tháo một đứa trẻ.”
“Hừ, chỉ là một tên mạo hiểm giả hạ đẳng! Ngươi nghĩ có quyền dạy bảo quý tộc đế quốc này à? Cút ngay!”
“Vậy ra ngươi là quý tộc đế quốc à… mà lại sang tận đây gây rối. Giỏi thật.”
“Câm miệng! Không nghe lời thì… chết đi!”
Gã rút kiếm, lao đến chém.
“Rắc rối thật…”
Caim né người sang bên, ra đòn phản nhanh như chớp… cú đấm vào bụng khiến gã quý tộc gập người, ngã gục xuống đất.
“Rồi, thế là đủ rồi chứ? Giờ thì ngủ đi.”
Gã bất tỉnh, nhưng không chết.
“Thật là… sáng đẹp trời mà toàn gặp rắc rối. Không sao chứ, nhóc?”
“Wah… c-cảm ơn anh nhiều lắm ạ!”
Cô bé thú nhân hấp tấp đứng dậy, cúi đầu thật sâu. Đôi tai lông mềm rũ theo chuyển động đó.
“Không có gì. Mau về làm việc đi, kẻo chủ trách phạt.”
“Dạ!”
Cô bé ôm lấy chiếc xô rồi chạy vội đi. Nhìn theo dáng lảo đảo nhỏ bé đó, Caim khẽ nhíu mày.
“Nô lệ là thú nhân … thật đáng thương.”
Cậu lẩm bẩm. Nếu không được mẹ cậu cứu, có lẽ Tea cũng đã có kết cục như thế.
“Gâu. “Như thế” là ý gì vậy? ngài đang ám chỉ em đấy à?”
“Không, ta chỉ nghĩ… nếu không được cứu, có khi giờ cô bị người ta đối xử tàn tệ như… Hả?”
Giọng nói quen thuộc khiến Caim khựng người. Cậu quay lại… và chết sững.
Trước mặt cậu là cô hầu gái tóc bạc mặc bộ váy đen trắng tinh tươm.
“Tea!? Sao cô lại ở đây!?”
Đúng vậy… đó là Tea, cô hầu gái thú nhân mà Caim từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi, Caim-sama.”
Tea mỉm cười… một nụ cười hiền lành, nhưng khiến tim Caim đập loạn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Giờ thì, ngài định giải thích thế nào đây? Lặng lẽ bỏ đi không một lời chào… nếu lời giải thích không hợp lý thì…”
“G-Gâu…”
Tiếng gầm thấp trầm của loài mãnh thú cất lên từ cổ họng cô hầu gái. Ngay cả Caim, kẻ đã hòa hợp với Độc Nữ Vương Vương, cũng thấy da gà nổi khắp người.
“Ngài biết hậu quả nếu bỏ chạy rồi đấy, đúng không?”
“…Ơ… ừm.”
Caim cứng người, mặt méo xệch lại.
“Caim-sama thật độc ác! Đồ tàn nhẫn! Đồ phản chủ vô tình vô nghĩa!”
Bị Tea “bắt giữ”, Caim bị kéo xềnh xệch vào một quán ăn gần đó. Ngồi trong góc, Tea chống tay, lộ răng nanh mà mắng như sấm.
“Không muốn liên lụy đến em!? Muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn!? Nghe có lý lắm! Nhưng nếu không có ngài và phu nhân, thì em đã chẳng còn sống tới giờ này!”
“…Xin lỗi. Là ta ngu ngốc. Tha lỗi cho ta đi.”
Caim chỉ còn biết cúi đầu, thành khẩn nhận lỗi.
“Với lại… tại sao giờ ngài lại có hình dáng người lớn thế này!? Trong lúc em không để ý, ngài đã leo hết bậc thang trưởng thành rồi à!?”
“Cái đó… à mà, khoan. Sao cô nhận ra ta là Caim Harusberg được vậy? Ta trông chẳng giống trước chút nào mà.”
“Không thể nhầm được! Mùi hương của Caim-sama không hề thay đổi. Và… gương mặt ngài bây giờ, giống hệt phu nhân hồi trẻ.”
“Giống… mẹ ta á?”
"Vâng, có lẽ Caim-sama không biết, vì người chỉ từng thấy phu nhân trong hình dáng yếu ớt gầy gò do bệnh tật… nhưng khi còn trẻ, phu nhân trông y như đúc Caim-sama bây giờ đấy ạ."
"Vậy… à, ra là thế sao…"
Trước lời Tea nói, Caim đáp lại bằng một giọng nửa ngượng ngùng, nửa bối rối.
Bị bảo là giống hệt người mẹ mà mình hết mực tôn kính, cảm giác ấy vừa vui vừa xấu hổ, thật lạ lùng khó tả.
"Em lần theo mùi hương của ngài đến tận đây đấy. Dạo này trời không mưa nên dễ dàng lắm!"
Tea ưỡn ngực tự hào, cặp ngực đầy đặn ẩn dưới chiếc tạp dề bật rõ hơn theo động tác đó.
Không liên quan lắm, nhưng Caim không khỏi tưởng tượng cảnh cô mặc thế này mà lần dấu trên đất để đuổi theo hắn khắp đường phố… trông chắc chắn rất nổi bật, theo nghĩa không mấy tốt đẹp.
"Tộc “Bạch hổ” bọn em có khứu giác nhạy hơn con người nhiều lắm! Dù không bằng sói hay chó, nhưng việc lần theo mùi quen thuộc của chủ nhân thì đơn giản như bữa sáng thôi ạ!"
"Chủ nhân, hả? Cô chọn đi theo ta thay vì phụ thân… bá tước Halsberg? Ta chẳng có tước vị, cũng chẳng có của cải. Ta không có gì để báo đáp công sức của cô cả đâu."
"Không sao hết ạ! Chủ nhân của Tea chỉ có Caim-sama thôi. Từ ngày ngài cưu mang em, điều đó chưa từng thay đổi! À, tất nhiên em cũng kính trọng phu nhân lắm!"
"……"
Xem ra, việc rời đi mà không mang Tea theo là một sai lầm.
Caim đã muốn tránh kéo cô vào chuyện riêng của mình, không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của cô nên mới rời lãnh địa một mình. Nhưng với Tea, đó lại là nỗi phiền muộn chẳng khác gì bị bỏ rơi.
Nơi thuộc về Tea… chính là bên cạnh Caim.
Chủ nhân duy nhất của Tea… cũng chỉ có Caim mà thôi.
"…Thật khiến người ta cảm động đấy. Có vẻ ta đã đánh giá thấp lòng trung thành của cô rồi."
"Xin ngài hãy biết hối lỗi đi ạ! Ở đâu có Caim-sama thì Tea cũng sẽ đi theo! Từ nôi cho đến mộ phần, em sẽ ở bên ngài suốt đời!"
"Ta thấy nghĩa câu đó có hơi… sai sai, nhưng thật lòng mà nói, ta rất vui. Cảm ơn cô."
Caim mỉm cười chân thành nói lời cảm ơn.
Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đây là hành trình đi tìm lại gia đình theo di nguyện của mẹ…
Nhưng có lẽ, cậu đã sớm có một gia đình rồi mà không nhận ra.
Bỏ lại công việc ổn định, từ bỏ mái nhà ấm áp, chẳng tiếc gì để đuổi theo cậu… Tea không thể nào không được xem là người thân.
(Có vẻ… mình đúng là thằng ngu thật. Đi tìm gia đình, mà lại bỏ mặc người thân thiết nhất ngay từ đầu. Phải tự trách mình thôi…)
"Nhân tiện… Tea có chuyện muốn hỏi Caim-sama ạ."
"Gì thế? Cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời hết, không giấu gì đâu."
Caim đang dạt dào xúc động trước lòng trung nghĩa của cô, liền gật đầu mạnh mẽ, tỏ vẻ sẵn sàng nói thật mọi điều…
…chỉ ngay sau đó, cơ mặt cậu lập tức cứng đờ lại.
"Từ người Caim-sama đang tỏa ra mùi của đàn bà… không, phải nói là mùi của giống cái mới đúng. Vậy, đó là mùi của ai thế ạ?”
〇 〇 〇
Caim sau khi bị Tea bắt được thì đành dẫn cô quay lại quán trọ.
Tạm thời để cô ngồi đợi ở phòng ăn, cậu một mình trở lên phòng để giải thích mọi chuyện cho Millicia và Lenka.
“Cậu Caim… cậu có lời nào muốn biện minh không?”
“…”
Ngay sau đó, Caim bị ép quỳ ngay ngắn trên sàn.
Trước mặt cậu, Millicia và Lenka đứng khoanh tay, nghiêm nghị như hai vị thẩm phán.
Tất nhiên lần này họ đều đã mặc quần áo đàng hoàng… chứ không trần như buổi sáng nữa.
Millicia hỏi với nụ cười lạnh buốt, còn Lenka thì đỏ mặt, đứng chống tay sau lưng.
“Ờ… thì… tôi chỉ định ra ngoài mua ít đồ ăn sáng thôi mà…”
“Tại sao cậu lại bỏ đi mà không nói gì chứ? Khi tỉnh dậy, thấy cậu biến mất, tôi đã rất lo. Tôi còn nghĩ… có khi nào cậu định vứt bỏ chúng tôi không. Rằng cậu chỉ coi chúng tôi là món đồ chơi xong việc rồi quăng đi.”
“Ugh…”
Nếu phải thành thật… thì đúng là một phần trong cậu định chạy trốn thật. Không phải một nửa… mà cỡ một phần ba. Trốn khỏi mọi trách nhiệm bằng tất cả sức lực. Nhưng dĩ nhiên, chuyện đó không thể nói ra được, nên Caim chỉ biết im lặng.
“Cả tôi và Lenka đều là lần đầu tiên… được người mình yêu ôm đấy. Vậy mà sáng ra lại thấy người ấy biến mất không lời từ biệt, chẳng khác nào ác mộng cả. Cậu thấy làm vậy vui lắm sao? Chắc là vui lắm nên mới làm thế, đúng chứ?”
“‘Người yêu”… là nói chúng ta đó à?”
“Không phải sao? Hay cậu định nói là cậu ngủ với hai người phụ nữ chẳng phải người yêu của mình? Hay là cậu nhầm bọn tôi với kỹ nữ đấy à?”
“Người yêu! Là người yêu! Thế nên… tha cho tôi đi mà!”
Millicia không ngừng công kích, khiến Caim đành đầu hàng, quỳ gối chống tay xuống sàn…
Vừa nghe cậu thốt ra hai chữ “người yêu”, Millicia lập tức mỉm cười đắc thắng… nhưng Caim thì không hề nhận ra mình vừa bị gài bẫy.
“Vậy thì tốt. Vậy từ giờ trở đi, Ngài là người yêu của chúng em. Như vậy được chứ, Lenka?”
“Đương nhiên rồi. Ngài làm em mất sự trong trắng rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
Lenka nhìn lên, đôi mắt long lanh ánh lệ, trông trẻ con đến mức Caim thoáng giật mình.
Giờ thì, cậu chẳng còn đường nào để trốn.
Trước mặt là Millicia, sau lưng là Lenka… cả hai đều chặn mọi lối thoát.
“Được rồi. Tôi là đàn ông, không phủi trách nhiệm. Tôi không có quyền thế hay của cải gì cả, nhưng sẽ làm hết sức có thể. Chỉ là… hai người có chắc không? Tôi chỉ là kẻ lang bạt, còn các cô là quý tộc đấy.”
Cậu cười khổ. Dù gì cũng là một gã tay trắng, giờ lại cùng lúc bị hai mỹ nữ ép “chịu trách nhiệm”.
“Không sao đâu. Bố em cũng có mấy người vợ mà.”
Millicia nghiêng đầu, cười ngọt ngào như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“Đúng thế. Ở Đế quốc, sức mạnh là tất cả. Nếu Caim đây đủ thực lực, đạt công trạng thì tước vị bá tước trở lên là điều chắc chắn. Với địa vị ấy, có nhiều vợ là chuyện bình thường. em không phản đối.”
Lenka điềm tĩnh bổ sung thêm.
Quả đúng là đế quốc… nơi đề cao thực lực và không câu nệ dòng dõi.
Những kẻ mạnh sẽ có tất cả.
“Ra vậy… tức là cả hai đều không phản đối việc trở thành… người của tôi đúng chứ?”
Caim bật cười cay đắng. Mọi chuyện thuận lợi đến mức vô lý.
Được hai người đẹp như Millicia và Lenka cùng yêu thương… đời đàn ông còn mong gì hơn?
“Caim-sama đã cứu mạng em. Từ giây phút ấy, em biết rằng định mệnh của mình gắn liền với ngài.”
“Em… thì vẫn bực đấy. Nhưng khi thấy ngài chiến đấu, tim em lại không ngừng rung động. Thế nên… em cho phép ngài làm chồng của em và tiểu thư!”
“Vinh hạnh quá, chắc tôi sắp khóc luôn rồi đấy.”
Nghe hơi đáng sợ, nhưng thôi kệ… Caim đành chấp nhận tình yêu của hai người.
Câu chuyện tưởng chừng kết thúc tốt đẹp, nhưng vẫn còn việc phải làm.
“À này… giờ ba ta thống nhất rồi, tôi còn một người muốn giới thiệu với hai cô.”
““Hả?””
Cả Millicia lẫn Lenka đều chớp mắt ngơ ngác.
Thay vì giải thích dài dòng, gặp mặt trực tiếp có lẽ nhanh hơn.
Caim thở dài, rồi đi xuống dưới gọi Tea đang đợi ở sảnh lên phòng.
“…”
“…”
“…”
Căn phòng trọ giờ đây trở thành đấu trường im lặng.
Ba cô gái ngồi đối diện nhau, ở giữa là Caim… người duy nhất cảm thấy ngộp thở.
“Caim-sama, hai vị này là ai thế…?”
Người đầu tiên là cô hầu gái thú nhân mặc váy tạp dề… Tea.
Người đã chăm sóc Caim từ nhỏ, thân như chị em ruột.
“Caim-sama, ngài định giải thích cho em chứ? Cô gái này là ai?”
Người thứ hai… Millicia.
Vừa mới sáng nay thôi, cô đã trở thành “người yêu chính thức” của Caim.
“Không ngờ ngài lại còn vươn tay tới tận đây… đúng là đàn ông trăng hoa.”
Và cuối cùng là Lenka… nữ kỵ sĩ ăn mặc giản dị, cũng là người yêu thứ hai.
Ba người tạo thành một tam giác bao quanh Caim, ánh nhìn sắc bén như ba lưỡi dao.
Cậu chỉ biết ngồi giữa, mồ hôi lạnh ròng ròng.
(Mình làm gì sai chứ? Sao lại thành phiên tòa xử tội thế này…)
Không dám cãi, Caim chỉ biết im lặng chờ cho cơn giông qua đi.
“Cô ấy… ăn mặc như kiểu người hầu. Caim-sama, chẳng phải ngài nói mình là dân thường sao? Hay là nói dối?”
Sau một hồi im lặng, Millicia bắt đầu chất vấn.
“Không hề. Tôi đúng là dân thường. Chỉ là… bố mẹ và em gái tôi là quý tộc thôi.”
“Ra vậy… chuyện đó em sẽ hỏi sau. Vậy còn cô, cô là ai?”
“Grrr… “người yêu” à…”
Từ “người yêu” như một cú khiêu khích. Tea nhíu mày, để lộ cặp răng nanh.
Nhưng cô không lùi bước.
“Tea là người hầu và cũng là gia đình của Caim-sama! Tôi đã cùng ngài ấy ngủ, cùng tắm, cùng trải qua biết bao năm tháng! Đó là mối dây không thể cắt đứt!”
“Ồ, vậy sao? Tôi cũng từng ngủ cùng Caim-sama đấy?”
“Nhưng chắc cô chỉ một lần thôi nhỉ!? Tôi đã làm thế hàng trăm lần rồi!”
“Chất lượng hơn số lượng! Vì chúng tôi… đã đi xa hơn thế cơ!”
“Grrr…!”
Tea gầm gừ. Millicia cười đắc thắng.
Thế nhưng ngay sau đó, Tea bất ngờ hất váy lên.
“Uwa!? Này!?”
“Chuyện sinh con, Tea cũng làm được đấy! Đừng có mà vênh váo, đồ mèo ăn vụng!”
“Cái… cái gì!? Lenka! Chúng ta không thể thua được! Cởi đồ ra đi!”
“Ể!? Tiểu thư, cả thần nữa hả!?”
“Tất nhiên! Giờ là lúc chứng minh tình yêu của chúng ta!”
Millicia lập tức kéo váy xuống, còn Lenka thì lúng túng cởi quần.
“Khoan đã! Các cô làm cái gì thế hả!? Giữa ban ngày ban mặt đấy!?”
“Không liên quan! Mau giao phối nào, Caim-sama!”
“Không được! Caim-sama là người yêu của chúng tôi!”
“Trách nhiệm! Mau chịu trách nhiệm đi, đồ trơ trẽn!”
“Xin… xin các cô bình tĩnh lại!”
“Không! Caim-sama, chuẩn bị tinh thần đi!”
“Tôi cũng không thua! Nữ nhân Đế quốc này sống bằng gan dạ mà!”
“Giết em đi! Mau tát vào mông em đi!”

Ba người cùng lúc dồn Caim sát tường.
Cậu tái mặt, gần như tuyệt vọng… thì một giọng nói run rẩy vang lên từ cửa.
“Ư…ư xin lỗi đã làm phiền mọi người ạ…”
“Ah…”
Là cô bé phục vụ của quán trọ.
Khuôn mặt đầy tàn nhang, nhỏ nhắn, giờ đỏ bừng như cà chua khi nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt.
“Ờm… tới giờ trả phòng rồi ạ. Nếu muốn ở thêm đêm nữa thì… phải đóng thêm tiền…ạ”
“À… ra vậy. Xin lỗi nhé.”
Caim đáp, gượng cười.
Ba cô vội vàng chỉnh lại quần áo, còn cậu thì chỉ biết thở dài, thầm cầu mong mình đừng bao giờ phải trải qua sáng mai như thế này thêm lần nào nữa…
đổi xưng hô cả 2 từ đayy