Doku no Ou: Saikyou no Chikara ni Kakusei shita Ore wa Biki-tachi wo Shitagae, Hatsujou Harem no Omo to Naru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

248 5144

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Tập 01 - Chương 4.2: Khởi hành và Gặp gỡ

"Không...! Aaaa...!"

Trong cơn mê loạn giữa ranh giới của ý thức và hư ảo, Millicia cố gắng níu lấy chút tỉnh táo mong manh còn sót lại. Cơn nóng rực lan khắp cơ thể như một ngọn lửa độc đang thiêu đốt từ bên trong, khiến cô chỉ biết tự hỏi…

(Mình… đang trở thành thứ gì thế này…?)

Vốn là tiểu thư cao quý của Đế quốc Garnet, nhưng vì lý do đặc biệt, Millicia phải đến Vương quốc Jade. Trên đường đi, đoàn hộ tống của cô bất ngờ bị tập kích bởi bọn cướp, và rồi bị giam cầm trong bóng tối ngột ngạt nơi sào huyệt của chúng.

Cô và người hộ vệ thân tín, Lenka, đều bị trói chặt và cưỡng ép uống một thứ dược dịch lạ. Kể từ khoảnh khắc ấy, thân thể Millicia như chìm vào biển lửa. Một cơn ngứa ran, một nỗi đau mơ hồ và cơn nóng rẫy không tên hòa lẫn, dâng lên như sóng dữ.

Cảm giác ấy vừa dữ dội vừa mơ hồ, như thể cô đang trôi giữa cơn bão trên một con thuyền mong manh. Lý trí dần tan rã, những ranh giới quen thuộc cũng mờ nhòa.

Và rồi…

Một luồng ấm áp len vào giữa cơn rối loạn. Một vị ngọt mơ hồ chạm đến đôi môi đang khô khát của cô. Sức nóng dữ dội tan dần, thay vào đó là hơi ấm dịu dàng như ánh lửa bên lò sưởi giữa mùa đông.

(Ấm quá… dịu dàng quá…)

Cảm giác ấy cuộn trào trong ngực, xua tan nỗi sợ hãi, nỗi cô độc, và cả cơn đau đớn đang ăn mòn thân thể. Millicia run run lên, như thể sợ đánh mất nguồn sáng mong manh ấy.

Trong tầm nhìn đang dần nhòa đi, cô thấy bóng một người… một dáng hình mờ ảo, nhưng toát ra hơi thở ấm áp và bình yên đến lạ.

(…Người này là ai? Sao lại có thể dịu dàng đến thế…)

Dẫu chẳng rõ gương mặt, chẳng nghe thấy lời nào, nhưng trái tim cô lại khẳng định một điều chắc chắn… đó là người mà số phận đã sắp đặt để cô gặp gỡ. Không phải ngẫu nhiên, mà là định mệnh, là bàn tay dẫn dắt của thần linh.

Hơi ấm ấy lan khắp người, hòa cùng nhịp đập trái tim đang rối loạn. Millicia muốn giữ lấy, không muốn rời xa.

(Đừng đi… xin hãy ở lại bên ta…)

Cô thì thầm trong tâm tưởng, rồi dần dần, ý thức tan chảy vào bóng tối tĩnh lặng. Chỉ còn hơi ấm ấy, như một dấu ấn khắc sâu trong tâm hồn, không bao giờ phai.

"Ư… đây là… đâu vậy…?"

Cả hai cất tiếng gần như cùng lúc khi tỉnh lại. Dưới lớp chăn phủ trên người, họ nhẹ nhàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh hang động tối mờ.

"À, xem ra hai người đã tỉnh rồi nhỉ."

"…!"

Giọng nói trầm tĩnh vang lên khiến cả hai cùng giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Caim vừa trở về sau khi xử lý đám xác của bọn cướp bên ngoài. Dĩ nhiên, những tên canh gác mà cậu chỉ làm ngất trước đó cũng đã được “xử lý” gọn gàng.

"A… ngươi là ai vậy?"

"Ngươi… cũng là một trong bọn cướp sao!?"

"Khoan đã, bình tĩnh đi. Tôi không phải kẻ thù của các cô đâu."

Người con gái tóc đỏ lập tức đứng chắn trước người con gái tóc vàng, ánh mắt cảnh giác như sẵn sàng rút kiếm. Caim giơ hai tay ra, ra hiệu mình không có ý định gây hấn.

"Đám cướp bắt cóc các cô tôi đã dọn xong rồi. Chôn cả ở trong rừng kia. Nếu không tin, tôi có thể đào lên cho xem."

"Ngươi… một mình tiêu diệt tất cả bọn chúng sao?"

"Và này, đừng gọi là “ngươi” nữa. Tôi tên là Caim. Dù sao cũng là người cứu mạng hai cô, gọi tên tôi một tiếng chắc không quá đáng chứ?"

Cô tóc đỏ vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Caim thở khẽ, tiếp lời…

"Tôi hỏi thật nhé, hai cô nhớ được đến đâu rồi? Hình như bọn cướp đã ép hai cô uống thứ thuốc lạ gì đó… có biết chuyện gì đã xảy ra với mình không?"

"Phải rồi… chúng bắt chúng tôi uống một thứ chất lỏng đáng ngờ…"

Phía sau, cô gái tóc vàng khẽ run lên. Cô ngồi thẳng người, giữ chặt tấm chăn quanh người, rồi cúi đầu thật sâu.

"…Xin lỗi vì thái độ vừa rồi. Tôi đã vô lễ với ân nhân cứu mạng mình. Từ tận đáy lòng, tôi cảm ơn cậu đã giải cứu chúng tôi khỏi tay bọn cướp. Tôi là Millicia."

"Tiểu thư! Người không thể cúi đầu với một kẻ không rõ lai lịch như thế…!"

"Lenka, ngươi cũng phải tạ ơn đi. Nhờ người này mà chúng ta vẫn còn sống. Nếu không có cậu Caim giúp đỡ, cô biết kết cục sẽ ra sao rồi đấy."

"…Tôi… xin lỗi. Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ."

Như vậy, cô tóc vàng tên Millicia, còn cô tóc đỏ là Lenka. Qua cách xưng hô, rõ ràng Millicia là chủ, Lenka là thuộc hạ.

(Có vẻ họ không nhớ chuyện đã xảy ra sau khi uống thuốc. May thật. Mình cũng chẳng biết phải giải thích kiểu gì nếu họ đòi “chịu trách nhiệm”.)

Caim thở phào nhẹ nhõm.

"Rất tiếc, ký ức của chúng tôi vẫn còn mơ hồ vì thứ thuốc ấy… nhưng cậu là người đã chữa cho chúng tôi, đúng chứ?"

"Phải, tôi làm đó. Đám cướp cũng là tôi xử lý… bằng chứng vẫn còn kia."

Lenka quay lại, nhìn thấy thanh ma kiếm gãy đôi nằm gần cửa hang.

"Thanh kiếm đó… đúng là của tên thủ lĩnh bọn cướp, thưa tiểu thư! Nhưng… sao nó lại bị phá hủy đến mức này? Giống như bị ăn mòn bởi axit vậy…"

"Chuyện đó không quan trọng đâu. Giờ hai cô đã đỡ hơn rồi thì nên rời khỏi đây sớm. Nơi này không an toàn để ở lâu."

Caim ra hiệu về phía lối ra, cố tình đổi chủ đề. Nhưng Millicia lại khẽ cắn môi, có vẻ ngại ngần.

"Cậu nói đúng… nhưng, trong bộ dạng thế này thì thật khó mà ra ngoài được…"

"À… đúng rồi ha. Xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện đó."

Hai người chỉ khoác chăn che tạm, quần áo thì rách nát vì bị bọn cướp xé toạc. Ra ngoài trong tình trạng này chắc chắn không thể được.

"Tôi không có đồ nữ, nhưng có thể trong đống đồ cướp được có thứ gì đó mặc tạm. Tôi sẽ đi xem thử. Hai cô muốn đi cùng không?"

Millicia gật nhẹ, rồi loạng choạng đứng dậy. Lenka vội đỡ lấy.

"Tiểu thư, người không nên đứng dậy lúc này…"

"Không sao đâu. Có thể trong đồ của bọn cướp còn lại kỷ vật của những người đã hi sinh vì ta. Ta phải thu lại chúng mới được."

"…Vâng, thần sẽ đi cùng người."

"Vậy tôi đi trước. Hai người theo sau cũng được."

Caim cất bước tiến sâu vào lòng hang, để lại phía sau đôi chủ tớ đang dìu nhau chậm rãi. Khi bóng họ khuất hẳn, cậu mới khẽ thở ra…

"‘Tiểu thư’’ ư, hmm… xem ra là người thuộc tầng lớp cao quý đây."

Nhìn tấm váy rách mà vẫn thấy rõ đường kim mũi chỉ tinh xảo, cậu có thể đoán được Millicia là tiểu thư quý tộc.

(Nhưng lạ thật… sao cô ta lại không xưng cả họ? Một quý tộc mà giấu danh tính thì chắc chắn có lý do.)

Có lẽ cô đang đi lánh nạn, hoặc mang theo bí mật nào đó lớn hơn cả mạng sống.

("Rắc rối thật đấy. Mình đúng là hành động theo cảm tính rồi… dù sao, cũng không thể phủ nhận là có chút “thu hoạch” nhỉ.")

Caim khẽ mỉm cười, ngón tay chạm lên môi mình… nơi vẫn còn vương lại cảm giác ấm áp của nụ hôn khi nãy…