Đọa Thiên Cẩu Thần —SLASHDØG—

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

185 21117

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

2 5

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

204 12280

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

(Đang ra)

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

黒雪ゆきは

Yep, nhân vật tên Luke, tồn tại chỉ để cho người đọc cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

5 165

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

144 444

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

221 1935

Tập 01 - Chương 3: Đồng Đội/Người Thứ Tư

Phần 1

Tobio thức dậy trong một căn phòng ở ‘nơi ẩn náu’. Chỉ là một căn phòng đơn giản với một chiếc giường và một bộ bàn ghế. Nhìn con chó con lông đen đang cuộn tròn ngủ dưới chân giường, cậu một lần nữa nhận ra những sự kiện hôm qua hoàn toàn là sự thật. 

Nằm trên giường, Tobio thở dài.

...Giữa lúc tuyệt vọng, cậu đã tìm thấy một tia hy vọng. Bất kể thực tại ập đến có khó chấp nhận thế nào, cậu vẫn muốn cứu mọi người... cứu Sae.

Tobio thầm củng cố lại quyết tâm trong lòng. Rồi cậu nghĩ về mục tiêu phải làm hôm nay.

——Gặp tay côn đồ số một trường Ryokuu, Samejima Kouki.

Vẫn nằm vật trên giường, Tobio nhớ lại những gì mình đã biết về Samejima Kouki. Lần cuối cùng cậu gặp gã đó là ở đám tang chung của những bạn học. Lúc ấy là khoảng vài tuần sau vụ tai nạn của tàu “Thiên Đường Aloha” ——.

Tobio nhớ hôm đó là một ngày trời quang. Tang lễ lặng lẽ diễn ra dưới bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây. 233 học sinh trường Ryokuu đều không rõ tung tích, nhưng chẳng một ai tin là họ còn sống nữa.

Lễ tang bao gồm cả những giáo viên và thủy thủ đoàn của tàu “Thiên Đường Aloha” đã tìm thấy thi thể.

Bên ngoài nhà tang lễ có một đám đông phóng viên tụ tập và đưa tin trực tiếp trên truyền hình.

Lễ tang được tổ chức bởi gia đình của các học sinh. Họ tổ chức khi vẫn còn không rõ các nạn nhân sống chết thế nào. Người thân khóc lóc tỏ vẻ đau buồn, nhưng Tobio lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu có chút ngờ vực vì mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ, quá nhanh gọn.

Ghế dành cho những học sinh sống sót như Tobio không đến mười chiếc, thậm chí có vài cái còn bị bỏ trống. Bạn bè đứng trước micro nói lời từ biệt. Phía dưới là những tiếng sụt sịt nghẹn ngào từ phía gia đình. Nhưng, có gì đó không đúng. Cậu cảm giác như đám tang này chỉ là đang diễn, đặc biệt là từ các phụ huynh học sinh. Tuy họ có khóc nhưng sự đau buồn toát ra cứ như là đang diễn kịch. Chẳng một ai có vẻ thất thần hay kiệt quệ gì cả. Cậu cảm thấy mọi thứ ở nơi đó chỉ là một lớp vỏ che đậy trên bề mặt, còn bên dưới chẳng có chút cảm giác chân thật nào.

Ít nhất thì ở đám tang của bà nội không hề có cảm giác kỳ lạ này. Chỉ có cảm giác đau xót thuần túy khi phải tiễn đưa một người thân thương về nơi an nghỉ.

Dù Tobio có nghi ngờ thì buổi lễ vẫn diễn ra bình thường. Giờ nghĩ lại, có lẽ cảm giác bất thường khi đó có liên quan đến sự việc hiện tại.

Buổi lễ cứ tiếp tục mà không có trở ngại gì.

Lúc gần cuối, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, và có một nam thiếu niên bước vào.

Cậu ta trông trạc tuổi Tobio với mái tóc nhuộm nâu. Tất cả người có mặt đều chú ý thấy. Trong tay cậu ta là một bó hoa.

Cậu ta thô lỗ bước vào chẳng nể nang gì. Cứ thế mà đi lên đứng trước bàn thờ và nhìn vào một tấm di ảnh bày trên đó. Trong ảnh là hình một thiếu niên dữ tợn cũng nhuộm tóc nâu.

Rồi, cậu nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn thờ.

“Thằng ngốc...”

Còn chẳng có lấy một cái chắp tay, cậu ta cứ thế mà quay gót rời đi sau khi nói xong. Tay côn đồ đó đến và đi như một cơn gió.

Đối với Tobio, đó là cảnh ấn tượng nhất trong suốt đám tang.

Đó chính là Samejima Kouki. Tay côn đồ khét tiếng nhất trường Trung Học Phổ Thông Ryokuu.

Nhìn lên trần nhà, cậu thở “phù” một hơi rất dài, rồi lại thả đầu xuống gối.

“...Côn đồ số một trường Ryokuu... Samejima à...”

——Tuy cậu chẳng nhớ gì về Minagawa Natsume, nhưng lại nhớ rất rõ về Samejima Kouki.

Cậu tự giễu cợt chính mình, lấy cánh tay che mắt lại. Với một học sinh của trường thì nhớ lấy gã côn đồ đó chẳng có gì lạ cả. Đó là kiểu người ai cũng muốn tránh khi còn đi học.

“Shark không phải người xấu đâu.”

Bất chợt cậu nghe thấy một giọng nói bên cạnh mình. Là giọng nữ.

Tobio giật mình ngồi dậy và lật tấm chăn ra thì thấy——

“Chào buổi sáng.”

Một cô gái tóc vàng chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng—— Lavinia.

“Cá... Cái...!”

Tobio choáng váng không thốt lên lời. Cả đời cậu chưa một lần nào ngủ chung giường với người khác giới cả (không tính lúc ngủ trưa với Sae vì khi đó còn bé), vậy nên cậu đang bối rối cực độ.

Trong tầm mắt cậu bây giờ là— làn da trắng như tuyết trên cặp đùi nõn nà cùng bầu ngực đầy đặn. Vì cô chỉ khoác mỗi một chiếc áo sơ mi nên phần chân dài thon thả gần như phô hết ra. Một cảnh tượng quá sức độc hại lẫn bổ mắt cùng lúc với một nam sinh trung học khỏe mạnh. Dưới ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, lớp áo trắng của cô thậm chí còn trở nên gần như trong suốt.

Với đôi má ửng đỏ, Tobio quay mặt đi và hỏi cô.

“T-Tại sao chị lại ở đây...!”

Cậu thấy giọng mình lạc đi rõ rệt, khiến đã ngại nay càng ngại hơn.

“...Hôm qua chị dậy đi vệ sinh. Lúc tỉnh lại đã thấy đang nằm trên chiếc giường này rồi.”

Tỉnh lại đã thấy ấy hả——. 

Không đời nào Tobio hiểu nổi những lời đó có ý nghĩa gì, mà lại càng không biết cô rốt cuộc đã ở đây bao lâu.

“Có chuyện gì sao?”

Lavinia nghiêng đầu thắc mắc, khiến Tobio buột miệng “Em mới là người phải hỏi chứ!”.

Nhưng cứ thế này sẽ chỉ càng rối rắm hơn, nên Tobio quyết định đổi chủ đề.

“...Shark, là nói Samejima sao?”

Lúc nãy Lavinia đã nói “Shark” khi cậu lẩm bẩm tên của Samejima. “Same” tức là “cá mập”, đơn giản nhưng cũng khá hợp lý.

Lavinia ngáp một cái và đáp.

“Đúng đó. Shark là shark. Cậu ấy có một khí chất rất giống shark nên chị nghĩ cái tên đó hợp lắm.”

Samejima có một khí chất giống cá mập... Vì là côn đồ hay vì có một khuôn mặt dữ tợn? Mà nói chứ hồi còn ở Ryokuu thì Samejima lại khá được nữ giới ưa thích dù là yankee thứ thiệt. Hẳn là kiểu bad boy đẹp trai. Nhưng cậu ta chưa bao giờ có một tin đồn nào về chuyện tình cảm cả, chỉ có mấy vụ đánh lộn thôi.

Lavinia tiếp tục.

“Hình như hôm qua Shark không về chung cư. Chắc vẫn đang ở ngoài dùng Sacred Gear để tiêu diệt Utsusemi.”

...Ở ngoài diệt Utsusemi ấy hả. 

Cái đó không phải táo bạo nữa mà thành liều lĩnh luôn rồi. Chắc cậu ta cũng có một Thần Khí loại hiện thân độc lập nào đó như của cậu và Minagawa Natsume. Nhưng cái đáng ngạc nhiên ở đây không phải việc tiêu diệt Utsusemi mà là tinh thần của cậu ta. Liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ như vậy mà vẫn chịu được sao? Với Tobio thì cậu thừa nhận luôn là mình không làm được rồi. Chỉ nghĩ đến sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần đã khiến cậu nghĩ đó là một chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.

...Phải sở hữu một ý chí quyết tâm kiên cường đến thế nào mới có thể làm vậy, nhưng Samejima có một mục tiêu rõ ràng để liên tục chiến đấu đơn độc trong một tình huống bất thường suốt thời gian dài như vậy sao? Ngay cả khi có là côn đồ thì cũng thật khó mà nghĩ đó chỉ là do tính cách.

Hơn nữa, đám Utsusemi có một đặc tính cực kỳ khó chịu. Tobio biết được cái này khi được giải thích về Utsusemi vào đêm qua.

Những con quái vật của Utsusemi—— một khi chúng đã đánh hơi được máu của mục tiêu thì sẽ lập tức lan truyền thông tin mùi hương đó qua những Utsusemi khác. Rồi các Utsusemi sẽ lần theo mùi mà mò đến chỗ mục tiêu đã bị đánh dấu. Và đó cũng chính là cách chúng mò đến nhà Tobio.

Cậu từng nghĩ rằng chỉ cần ở trong nhà là chúng sẽ không thể tiếp cận, nhưng cậu đã lầm to. Tuy cậu có nghĩ đến chuyện quay lại nhà, nhưng nơi đó quá dễ dàng bị tấn công, cú sốc lần trước vẫn chưa nguôi ngoai.

Nghe nói là Natsume cũng bị tấn công khi đang ở nhà nên mới chuyển đến đây. Hiện tại cô đang dùng một phòng khác trong tòa chung cư này.

Tòa chung cư mà vị “Tổng Đốc” đó đã chuẩn bị này nằm ngoài ngoại ô thành phố. Hình như nó được thiết kế đặc biệt để Utsusemi khó có thể tìm ra được.

...Kể từ khi đến đây, Tobio đã biết được nhiều thông tin về tổ chức đang đứng đằng sau những Utsusemi. Tuy cậu không biết tại sao nơi này lại không bị tấn công, nhưng không còn cách nào khác, trước khi điều đó xảy ra, phải tìm ra căn cứ của đối phương và cứu những bạn học bị biến thành Utsusemi.

...Tobio biết rõ rằng cậu không có nhiều thời gian. Trong khoảng thời gian ít ỏi hiện tại, cậu phải tìm cách sống sót và trở nên mạnh mẽ hơn.

Lavinia đột nhiên nhìn chú chó màu đen và nói.

“Toby, cho chị hỏi một chuyện.”

“Ch-Chuyện gì ạ?” 

Nhìn con chó bằng đôi mắt màu lam, Lavinia đặt câu hỏi.

“——Cún con-san này, có đúng là nó nở ra từ ‘quả trứng’? Bình thường thì nó sẽ phá lớp vỏ mà chui ra đúng không? Chị muốn biết có phải nó sinh ra bằng cách đó hay không.”

.......

...Tobio không biết phải trả lời thế nào. Quả trứng—— đúng là nó đã vỡ, nhưng bên trong trống rỗng. Còn con chó—— lại xuất hiện từ cái bóng của cậu. Cậu không hề thấy nó phá vỏ trứng chui ra như Lavinia đã nói.

“...Sao chị hỏi thế?”

Nuốt nước bọt xong, Tobio đáp.

Đôi mắt xanh của Lavinia và đôi mắt đỏ của con chó, hai ánh mắt giao nhau.

“...Cún con-san này, khí tức của nó có gì đó rất khác với của Natsume hay của Shark.”

...Khác với con Griffon của Natsume... Tuy Tobio không cảm nhận được rõ ràng, nhưng trực giác cho cậu biết sự tồn tại của chú chó này có gì đó cực kỳ bí ẩn.

“Toby, nếu cún con-san này là một Sacred Gear, thì bất kể là sức mạnh, khả năng, hay hình dạng hiện hữu, tất cả đều sẽ tuân theo một quy tắc chung.”

Lavinia đặt tay lên ngực và nói.

“——Sức mạnh của mong muốn. Cảm xúc của chủ nhân càng lớn, sức mạnh của Thần Khí—— Sacred Gear lại càng mạnh mẽ hơn. Chỉ cần Toby mong muốn mãnh liệt, chú chó chắc chắn sẽ đáp lại.”

...Sức mạnh của ‘mong muốn’. Nếu cậu khao khát một điều gì đó mạnh mẽ, thì con chó sẽ đáp lại sao…?

Khi Tobio nhìn con cún, nó chỉ ngơ ngác nhìn lại cậu.

——Lúc Tobio và Lavinia còn mải nhìn con chó, có một tiếng gõ vang lên trên cánh cửa không khóa.

“Chào buổi sáng. Ơ, cửa không khóa này?”

Natsume vừa nói vậy vừa bước vào phòng. 

Tobio hoảng hốt cực độ vì chắc mẩm mình đã khóa cửa đêm qua, nhưng chợt nghĩ rằng “Có khi nào là do Lavinia-san không?”

“Sáng rồi đấy. Nhanh dậy chuẩn bị đi—. Wao! Hai người làm cái gì thế hả!?”

Natsume ngỡ ngàng khi thấy cảnh trước mắt cô. Đương nhiên rồi. Cô nam quả nữ đang cùng trên một chiếc giường mà.

“K-Không, đây là...!”

Tobio đứng bật dậy và cố biện hộ.

“Có phải mình đã bị vấy bẩn rồi không? Trong manga Nhật người ta hay nói thế nhỉ?”

Lavinia nói câu đó tỉnh bơ không chút biểu cảm. Đến mức khiến cậu muốn thốt lên một câu tsukkomi “Cái loại manga quái gở gì vậy hả!?”

“Khoan, oi oi oi oi! Tớ không có làm gì hết!”

Tobio cố thanh minh, nhưng Natsume chỉ tay vào cậu và nói.

“Ikuse-kun! Làm thân với đồng đội mới là tốt, nhưng thân thế này là quá mức quy định rồi đấy!”

“Đ-Đây là...!”

Natsume tiến sát mặt cậu với một vẻ hùng hổ, nhưng bất chợt cô mỉm cười.

“Đùa thôi. Tớ biết mà. Chắc Lavinia lại ngái ngủ rồi lẻn vào lúc giữa đêm đúng không? Tớ cũng hay bị thế lắm. Với lại theo ấn tượng của tớ thì Ikuse-kun là kiểu người tử tế với con gái nên chắc sẽ không làm vậy đâu.”

…………....

...Nhìn sang Lavinia, cô nàng tóc vàng hoe chỉ nói “Vậy sao”.

...Hiểu lầm đã được hóa giải, nhưng Tobio vẫn thấy khó chịu trong lòng.

///

Trong căn phòng tối qua họ đã xem đoạn video, Tobio, Natsume, và Lavinia đang chuẩn bị dùng bữa sáng muộn.

——Nói là bữa sáng chứ trước mắt Tobio chỉ có một phích nước điện và vài ly mì ăn liền. Natsume và Lavinia lần lượt bóc vỏ ra và chuẩn bị đổ nước sôi vào.

Thấy vậy, Tobio buột miệng.

“...Mới sáng ra đã ăn mì ly là sao.”

Tobio không thích đồ ăn liền hay thức ăn nhanh. Trước đây bà nội luôn chuẩn bị ngày ba bữa với dinh dưỡng cân bằng nên cậu cực ít khi đụng đến những thứ như vậy. Tuy là thỉnh thoảng đi chơi với bạn hay lúc có việc bận thì cậu cũng có ăn tạm. Nhưng ngay cả sau khi bà mất thì cậu cũng tự nấu, và cô bạn thuở nhỏ Sae cũng thường xuyên qua nhà cậu đưa đồ ăn hoặc nấu cho. Vậy nên với cậu, đồ ăn liền là thứ gì đó quá xa lạ.

Thấy hai cô gái không để tâm mà tiếp tục chuẩn bị đổ nước vào, Tobio đứng dậy nói.

“Tớ có mang ít gia vị và đồ hộp khi rời nhà. Để tớ nấu gì đó. Ờm... hai người có sẵn nguyên liệu gì không?”

Thấy Tobio— không, thấy một chàng trai bất ngờ bảo sẽ nấu ăn khiến Natsume ngẩn ra.

“À ờm, trong bếp hình như có bánh mì với sữa, có cả trứng thì phải.”

——Cô đáp vậy.

“Phòng bếp là để những người sống ở đây dùng chung. Chắc là trong tủ lạnh có kha khá nguyên liệu đấy.”

Lavinia giơ tay.

“Được rồi. Chờ khoảng 20 phút nhé. Tớ đi chuẩn bị bữa sáng ngay đây.”

Tobio cười với cả hai rồi đi lấy nguyên liệu.

——20 phút sau.

Trên bàn là những que rau củ chấm sốt mayonnaise mù tạt, súp hành tây trong cốc, sandwich cá ngừ cùng bánh mì nướng kiểu Pháp ăn kèm với mứt để tráng miệng.

Nhìn những món được bày trên bàn, Natsume reo lên “Đỉnh dữ đỉnh dữ!”, biểu cảm của Lavinia trông không có gì thay đổi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy cô đang dán mắt vào món bánh mì Pháp.

Tobio vừa gấp tạp dề vừa nói.

“Xin lỗi vì món sandwich cá ngừ và bánh mì nướng bị trùng nhé, hiện tại thì tớ chỉ có thể xoay xở làm thế này thôi.” (trans: ý Tobio là sandwich và French toast đều dùng bánh mì gối nên bị trùng nguyên liệu)

Tobio định làm món gì đó cầu kỳ hơn chút cho hai cô gái, nhưng hoàn cảnh hiện tại chỉ cho phép cậu chuẩn bị mấy món nhanh gọn.

Nhưng Natsume nắm lấy tay Tobio và lắc thật mạnh vì phấn khích.

“Đỉnh chóp luôn đấy Ikuse-kun! Không nghĩ cậu là một anh chàng biết đứng bếp đó! Iya~ mình nhặt được món hời to rồi!”

...Nhặt được.

Tobio có chút bối rối vì cách dùng từ của cô, nhưng thấy cô đang vui như vậy nên đành bỏ qua.

Lavinia chẳng biết đã cầm dao dĩa lên từ lúc nào, vừa ăn vừa nói “Ottimo”.

Ottimo—— tiếng Ý nghĩa là “ngon”. Vậy Lavinia là người Ý sao? Tobio chợt nhớ ra có một họa sĩ nổi tiếng ở Ý cũng tên Lavinia.

“Chỗ mì này mở rồi nên chắc chị sẽ đưa cho Va-kun sau vậy.”

Lavinia nói khi nhìn đống mì ăn liền.

“Va-kun?”

Tobio thắc mắc khi nghe thấy một cái tên lạ, còn Natsume thì thở dài.

“...Là thằng nhóc ngạo mạn cũng sống ở chung cư này tớ đã nói hôm qua đấy. Nó toàn ăn mì ăn liền thôi. Đống mì này cũng là của nó cho. Đang tuổi lớn mà ăn uống vớ vẩn lắm. Lần sau Ikuse-kun nấu cho nó đi!”

...Bộ chung cư này chỉ toàn mấy người kỳ lạ hả? Tobio cảm thấy hơi lúng túng.

Rồi Natsume cũng bắt đầu dùng bữa sáng Tobio nấu.

b6f7bf0a-e8a7-4545-b59e-caa8a1b07772.jpg

“Giờ thì, kế hoạch hôm nay sẽ là đi gặp Samejima-kun như tớ đã nói đêm qua.”

“Được thôi, nhưng cậu ta đang ở đâu vậy? Hay là gọi cậu ta về đây?”

Natsume lấy điện thoại ra đáp.

“Không liên lạc được... Tớ có ép Samejima-kun cho số di động rồi nhưng cậu ta chẳng bao giờ bắt máy. Đến mức mà tớ không biết đó có phải số giả hay không nữa.”

Hoặc chỉ đơn giản là cậu ta bơ sạch cuộc gọi đến. Nói cách khác, hiện giờ không có cách nào để liên lạc cả. Và cậu ta cứ thế tự do hành động mà chẳng ai biết.

Không thể biết được Samejima Kouki đang ở đâu. Có khi nào Utsusemi đã... Tobio thầm nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng Lavinia lên tiếng.

“Không sao đâu. Chị đã đánh dấu một thuật thức lên Shark rồi, vậy nên có thể xác định được vị trí của cậu ấy.”

Natsume thốt lên “Không hổ là ma pháp thiếu nữ”. Nhưng Tobio vẫn phải nhíu máy mỗi khi nghe cụm “ma pháp thiếu nữ” đó.

Lavinia lấy ra một cây đũa nhỏ từ túi áo, đầu đũa phát sáng màu xanh.

Tobio sững sờ khi thấy hiện tượng trước mắt. Cậu muốn nghĩ ánh sáng đó chỉ là trò ảo thuật, nhưng với tình cảnh hiện tại thì cái danh xưng ma pháp thiếu nữ đó chắc không phải nói đùa.

Lavinia đứng dậy và xoay một vòng. Rồi, đầu đũa phát sáng mạnh hơn khi chỉ về một phía.

Chỉ về hướng đó, Lavinia nói.

“Shark ở hướng đó. Nhưng phản ứng lại khá yếu... Có lẽ cậu ấy đang ở nơi ma pháp của chị khó chạm đến... Hoặc là kẻ địch đã thiết lập một trường lực ngăn chặn.”

Nghe vậy, Natsume hỏi.

“Tức là Samejima-kun đang lao đầu vào hang ổ của đối phương sao?”

Lavinia lặng lẽ gật đầu. Trông Natsume khó chịu ra mặt.

“...Gã yankee đó, mải mê tiêu diệt đối phương rồi tự chui đầu vào rọ hả...!”

Natsume nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm. Dù miệng cố gượng cười nhưng khỏi nói cũng biết cô đang rất giận. Rồi cô dậm chân bình bịch tiến đến lối ra vào.

“Đi tóm cổ gã Samejima Kouki đó về thôi! Dù chiến lực của chúng ta không được hoàn chỉnh thì cũng không thể để cậu ta một mình được!”

Hội nhóm với Samejima—— cũng tức là chiến đấu với Utsusemi—— những người bạn học.

Phần 2

Sau khi rời khu chung cư, Minagawa Natsume đưa cho Tobio một thẻ Micro SD khi họ xuống đến trung tâm thị trấn.

 

“Trong này có những dữ liệu do “Tổng Đốc” cung cấp. Lắp thẻ vào điện thoại xong là có thể cài app ngay. Làm nhanh đi.”

 

Bị cô giục, Tobio rút điện thoại ra. Cậu đã tắt nguồn nó từ tối qua đến giờ. Vì Natsume đã nói có báo cảnh sát cũng chẳng làm được gì, mà cũng không thể để ai bị liên lụy được nên cậu đã chọn tắt nó đi.

 

...Mở máy lên, cậu thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ bạn bè, lòng cậu chợt nặng trĩu. Cũng phải thôi, nếu bạn bè gọi đến thì làm sao cậu có thể giải thích tình hình hiện giờ được. Từ hôm nay cậu không thể đến trường được. Cậu không muốn để họ bị liên lụy, càng không muốn bị kẻ thù tấn công nếu đi học. Cho đến khi chuyện này giải quyết xong, quay lại cuộc sống thường nhật đơn giản là không thể.

 

Vừa lắp chiếc thẻ Natsume đưa cho vào điện thoại xong, nó liền tự động cài app và khởi động.

 

Trên màn hình là hình ảnh những cô cậu thanh thiếu niên. Đó là danh sách 233 học sinh đã bị biến thành Utsusemi.

 

“Để đề phòng thì nhớ mặt đối phương không bao giờ là thừa cả.”

 

Natsume nói.

 

Những gương mặt cậu quen, những người cậu không biết, tất cả đều đang hiển thị trên màn hình.

 

——Có rất nhiều người cậu không biết.

 

Trong số 233 học sinh năm hai trường Trung Học Phổ Thông Ryokuu bị biến thành Utsusemi, cậu chỉ quen biết bạn cùng lớp và một vài người lớp khác. Phần lớn còn lại đều không biết mặt hay tên.

 

Cũng đúng thôi. Trừ giáo viên ra thì ai lại đi nhớ hết mặt với tên học sinh khác làm gì.

 

Dù sao thì, ứng dụng này có vẻ sẽ hữu ích. Khi cần thì nó sẽ là nguồn thông tin tham khảo tốt, giả sử có gặp người lạ đáng nghi nào đó hay bị tiếp cận thì chỉ cần mở app ra là biết.

 

Lavinia vẫn đang cầm cây đũa phát sáng. Nếu là người bình thường mà thấy cảnh này thì chắc họ sẽ nghĩ có một cô gái tóc vàng đang cosplay với mũ chóp nhọn và khoác áo choàng, tay vung vẩy một món đồ chơi phát sáng. Không muốn thu hút sự chú ý thừa thãi, họ bắt taxi và đi về hướng Lavinia đã chỉ.

 

Trong lúc Tobio còn đang lo không biết có cho con chó lên xe được không thì nó đã biến mất từ lúc nào, dù rõ ràng nó chỉ mới đứng cạnh cậu vừa nãy. Thấy vậy, Natsume lên tiếng.

 

“Cộng sự của chúng ta là như vậy đấy. Nhân tiện, Griffon-chan của tớ đang bay theo sau chúng ta trên trời.”

 

Cô trả lời.

 

Theo lời cô thì những Sacred Gear nở ra từ quả trứng—— con chó của cậu và Griffon của Natsume khác với những Utsusemi của bạn học, sự hiện diện của chúng có thể biến mất khỏi tầm mắt của người không liên quan.

 

Tất nhiên là chúng vẫn có thể xuất hiện bình thường nếu chủ nhân muốn. Nhưng chừng nào Tobio còn không muốn người khác thấy được con chó, thì họ sẽ không thể thấy trừ khi được chính Tobio cho phép. Natsume giải thích như vậy.

 

Khi rời nhà, chú chó vẫn lóc cóc bám theo cậu. Mãi cho đến khi taxi sắp chạy, nó tuyệt đối không rời Tobio nửa bước.

 

Đó chính là bản chất của Sacred Gear hiện thân độc lập—— với những người không liên quan, sự tồn tại của chúng là không thể nhận biết. Nhưng một khi chủ nhân cần đến hay gặp nguy hiểm, chúng sẽ có mặt ngay lập tức.

 

Đột nhiên Natsume nói.

 

“Sẽ tốt hơn nếu cậu đặt tên cho nó đấy. Ví dụ như lúc cần gọi mà không có tên thì sẽ bất tiện lắm.”

 

...Đặt tên à. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra từ tối qua đến giờ nên cậu chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Con chó đen này tuy là năng lực của cậu nhưng nó vẫn có cho mình một ý chí, một nhận thức riêng, vậy nên có lẽ nó sẽ cần một cái tên.

 

Ngồi ngắm cảnh từ trong xe taxi, Tobio nghĩ vẩn vơ về con chó, về tương lai và những điều khác.

 

Cậu cứ lo sẽ bị Utsusemi tấn công, nhưng có lẽ do giờ là ban ngày nên an toàn. Họ thuận lợi đi qua hai thị trấn mà không gặp trở ngại gì. Sau khi xuống xe ở một lối vào công viên, cả bọn chuẩn bị đi tìm Samejima Kouki theo chỉ dẫn của Lavinia.

 

Trên đường họ có đi ngang vài người nhưng chỉ là thường dân, không có vẻ gì là Utsusemi cả. Cũng phải thôi, giờ này học sinh vẫn đang trong lớp mà, chính những học sinh đang lảng vảng ở đây—— tức bọn họ mới là người nổi bật nhất.

 

Tiếp tục di chuyển, và cả ba đến được—— một siêu thị bỏ hoang ở ngoại ô khu dân cư. Tobio cũng từng nghe nói lý do nơi này bị bỏ hoang. Có vẻ là do không thể cạnh tranh với một trung tâm mua sắm lớn ở thị trấn kế bên nên đã phá sản. Sắp tới nó sẽ được phá dỡ để xây phòng gym và hồ bơi trong nhà.

 

Tobio và Natsume trông vô cùng căng thẳng trước cửa siêu thị. Với tình hình hiện tại, nơi đây là một vùng nguy hiểm. Không gian bên trong tòa nhà kín mít và vắng người qua lại thế này là điều kiện hoàn hảo để Utsusemi phục kích.

 

Nhưng ánh sáng trên cây đũa của Lavinia lại đang chiếu rọi thẳng vào bên trong tòa nhà, đến người ngoài nhìn còn thấy... Chắc chắn Samejima Kouki đang ở bên trong.

 

Natsume cương quyết nói.

 

“Chỗ này có thành ổ của Utsusemi cũng chẳng lạ.”

 

Con chó đen biến mất vừa nãy cũng đã xuất hiện trở lại bên chân cậu... Ra là vậy, nó xuất hiện vì có khả năng chủ nhân sẽ gặp nguy——. Với quy mô của cả một tòa nhà siêu thị thế này thì chắc chắn bên trong không chỉ có một hay hai Utsusemi mai phục sẵn chỉ chờ họ tự ló đầu vào.

 

“Vào thôi.”

 

Không chút chần chừ, Lavinia vừa nói vừa bước vào.

 

Không thể vào bằng cửa chính được vì lối vào có một cửa cuốn đã hạ xuống chắn đường. Nếu Samejima đang ở trong thì hẳn phải có một đường khác. Tobio tự hỏi có khi nào là cửa cho nhân viên không.

 

Rồi cả ba bắt đầu đi tìm lối vào dành cho nhân viên.

 

///

 

“Chỗ này tối thật đấy...”

 

Tiếng thì thầm của Natsume dù nhỏ nhưng vẫn vang trong siêu thị.

 

Sau khi tìm kiếm một hồi thì cũng tìm được lối vào ở đằng sau. Quả nhiên là cửa dành cho nhân viên đã bị ai đó phá tanh bành, giúp họ dễ dàng đi vào.

 

Hiển nhiên là trong đây không có đèn, tất cả cửa nẻo cửa sổ cũng bị đóng khiến cả không gian kín bưng này tối thui. Natsume lấy ra hai cây đèn pin cỡ nhỏ từ trong túi rồi đưa một cây cho Tobio. Có vẻ Lavinia không cần vì đầu đũa phát sáng của cô là đủ rồi.

 

Cả ba tiếp tục thận trọng tiến vào tầng một trong khi vẫn giữ khoảng cách nhất định. Để tránh bị kẻ thù phát hiện, Natsume nói thầm chỉ vừa đủ để Lavinia nghe được.

 

(...Cái tên yankee đó đang ở chỗ nào vậy?)

 

(Chị không biết. Trường lực của chỗ này cản trở ma pháp của chị, chỉ có thể lần theo dấu ấn chị đã cài lên Shark thôi. Nhưng có thể chắc chắn rằng Shark đang ở đây.)

 

Khi cô nói xong, ánh sáng trên đầu đũa liền nhấp nháy liên hồi một cách kỳ lạ. Có vẻ như có gì đó trong siêu thị này đang phản ứng lại với ma pháp của Lavinia.

 

Natsume nhỏ giọng đề nghị.

 

(Chúng ta sẽ lục soát từng tầng một. Sẽ không ổn nếu cứ xông bừa lên để rồi đụng độ cả bầy thì mệt lắm. Lavinia, chị có ma pháp liên lạc nào không?)

 

Lavinia gật đầu trước câu hỏi của Natsume, rồi vẽ gì đó lên không khí bằng cây đũa. Ánh sáng trên đầu đũa vẽ ra một hình tròn, có kèm những ký tự và hoa văn kỳ lạ. Chẳng mấy chốc mà một ma pháp trận đã hoàn thành.

 

...Trông nó hơi giống ma pháp trận mà Utsusemi sử dụng mỗi khi biến mất... không, những hoa văn trên đó có phần khác biệt. Khi ma pháp trận tan biến, có những hạt tinh thể nhỏ cỡ hạt gạo bay lơ lửng khắp không khí. Những hạt tinh thể tự động bay vào tai Lavinia, Natsume và Tobio. Cậu có chút giật mình vì nó bỗng nhiên chui vào người, nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì.

 

Natsume khẽ cười trước phản ứng của cậu, rồi cô che tai lại và thì thầm.

 

([Nghe thấy tớ không?])

 

——!!

 

Tobio giật nảy người vì có thể nghe thấy giọng nói của Natsume đồng thời từ cả phía trước và trong tai.

 

(Chỉ cần che tai lại thế này thì giọng nói của chúng ta sẽ được truyền đi. Đây là ma pháp của Lavinia.)

 

...Tobio á khẩu. Còn Lavinia bên cạnh thì làm dấu peace peace với vẻ hơi tự đắc. Nhưng ma pháp— hiện tượng siêu nhiên thật sự tồn tại sao? Vậy là vụ cháy đêm qua cũng là do ma pháp?

 

...Nhưng giờ ngạc nhiên có hơi muộn không nhỉ? Từ tối qua đến giờ đã liên tục chứng kiến những hiện tượng kiểu này rồi mà——.

 

...Nếu vậy thì phải chăng có một ma pháp sư liên quan đến cái ma pháp trận xuất hiện mỗi khi những Utsusemi biến mất? Và Lavinia hợp tác với chúng ta là vì lý do đó?

 

Tobio cứ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng giờ truy tìm Samejima là ưu tiên hàng đầu, nếu sống sót qua vụ này thì hỏi Lavinia sau cũng được.

 

Natsume khẽ xác nhận.

 

(Chúng ta sẽ chia ra tìm kiếm. Cứ lục soát từng tầng một. Khi nào lên tầng hai thì hãy liên lạc với nhau để thống nhất. Nếu tìm thấy Samejima-kun thì lập tức báo cho người khác rồi đuổi theo.)

 

Gật đầu đồng tình xong, ba người họ tạm thời tách nhau ra tìm kiếm.

 

///

 

Đi lại trong một siêu thị đóng cửa không một bóng người không ngờ lại đáng sợ đến vậy, tim Tobio cứ đập thình thịch vì hồi hộp. Các kệ hàng ở đây đều đã dọn sạch hàng hóa, chỉ còn những tấm bạt nhựa, giá đỡ và các quầy bỏ không, nên nói thật là cũng chẳng có nhiều chỗ để trốn cho lắm.

 

...Trường học sau khi đóng cửa có một vẻ rùng rợn khó tả, nhưng một siêu thị vắng ngắt thế này cũng đáng sợ không kém. Hơn nữa, trong tòa nhà này còn có những bạn học đi cùng đám quái vật như những kẻ đã tấn công cậu đêm qua. Với một học sinh bình thường cho đến ngày hôm qua nhưng Tobio, điều này thật quá sức chịu đựng.

 

Nhưng bằng cách nào đó mà cậu vẫn giữ được tinh thần để tiến lên, có lẽ là nhờ sự hiện diện mạnh mẽ của chú chó đen đang lững thững đi trước. Trên trán nó mọc ra một thứ gì đó sắc nhọn—— một lưỡi kiếm như thể chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

 

...Sở dĩ cậu có thể giữ vững ý chí thế này, dù cho trong lòng không khỏi sợ hãi là vì cậu tin rằng những người bạn học sẽ được giải thoát—— và rồi hội ngộ với Sae.

 

Nếu Sae đang ở phía trước——

 

Chỉ với ý nghĩ đó, Tobio đã có thể gạt đi nỗi sợ và tiến về phía trước.

 

[Thấy gì bên đó không?]

 

Giọng nói của Natsume vọng ra từ trong tai. Tobio cũng che tai lại và thì thầm.

 

(Không có gì cả. Bên cậu thì sao?)

 

[Cũng thế. Tớ cho Griffon đi thăm dò trước rồi nhưng không thấy gì đặc sắc.]

 

...Vậy là tầng một này không có gì cả?

 

Trước mặt Tobio hiện giờ là một thang cuốn đã ngừng hoạt động từ lâu. Có nên lên bằng lối này không? Hay nên dùng thang bộ? Đúng lúc cậu đang định gọi mọi người lại hỏi ý kiến thì dường như con chó đen cảm nhận được gì đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một điểm. Tobio vừa nuốt nước bọt vừa chiếu đèn pin về phía đó. Nơi con chó đang nhìn là... một cái cột. Có gì đang nấp sau đó sao? Chiếu đèn vào nhưng không thấy gì, cậu đang định gọi hai người kia lại thì——.

 

Có một con mèo trắng đi ra từ sau cây cột. Nó có bộ lông màu trắng muốt, chiếc đuôi dài phía sau cứ ngoe nguẩy liên tục.

 

...Một con mèo hoang đi lạc vào siêu thị? ——Nhưng cậu ngay lập tức nghĩ lại. Vì Utsusemi cũng sở hữu những con quái vật có hình dáng động vật nên có khi nào con mèo này cũng là...?

 

Tobio đứng thủ thế, nhưng đột nhiên có một bóng người khác bước ra từ sau cây cột. Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, một cậu thiếu niên cao lớn có mái tóc nhuộm nâu xuất hiện.

 

——Là Samejima Kouki.

 

Cậu thiếu niên—— Samejima Kouki nheo mắt lại và giơ tay lên vì bị đèn chiếu vào, có vẻ cậu ta đang dùng điện thoại. Cả con chó đen lẫn con mèo trắng đều đang lặng yên đứng nhìn nhau không nhúc nhích. Sau một khắc, Samejima thở dài.

 

“...Có vẻ không nằm trong danh sách. Vậy là đến từ nhóm sống sót à? Thật là, mò đến tận đây cơ đấy.”

 

Samejima vừa nói vừa lấy tay gãi đầu.

 

Sau khi xác nhận cả hai không phải kẻ địch của nhau, Samejima lên tiếng.

 

“Ê, chú mày đi cùng với Minagawa và cô nàng phù thủy đó à?”

 

“...Ừ, họ đang tìm kiếm quanh tầng một.”

 

“...Vậy là do mụ phù thủy hoặc thằng nhãi tóc bạc ngạo mạn đó lần ra dấu vết của mình sao? ...Chết tiệt, đã bảo hiện giờ tự lo được rồi mà. Đúng lúc tìm ra được manh mối về kẻ chủ mưu thì chớ.”

 

Samejima phàn nàn.

 

——Bất chợt, Samejima nhìn lên thang cuốn như thể cảm thấy điều gì. Con chó đen và con mèo trắng cũng đang làm tương tự. Tobio đưa mắt lên nhìn theo... vì tối quá nên chả thấy gì cả, nhưng quả thật đúng là có gì trên đó.

 

“...Quả nhiên, chúng ở trên đó.”

 

Samejima trừng mắt nhìn thang cuốn.

 

“Học cách cảm nhận khí đi. Bằng cách mài giũa cảm quan cùng Thần Khí, ngay cả gà mờ cũng có thể ghi nhớ ngay lập tức.”

 

Samejima vừa nói vừa đi lướt qua Tobio, tiến về chỗ thang cuốn. Khi Tobio định báo cho Natsume về việc đã tìm thấy Samejima và cậu ta đang định đi lên tầng hai—— thì cậu nghe thấy giọng nói của các cô gái cùng một tiếng nổ lớn vang khắp tầng một.

 

[Ikuse-kun! Xin lỗi nhưng bọn tớ đang bị tấn công! Lavinia và tớ đang bận đối phó! Bên cậu thế nào!?]

 

Tấn công!? Kẻ địch đột nhiên xuất hiện dưới tầng một này sao!? Hẳn là chúng đã đi xuống từ phía trên.

 

Bịt tai lại, Tobio nói với hai cô gái.

 

“Tớ tìm thấy Samejima Kouki rồi! Giờ tớ nên làm gì đây!? Mang cậu ta đến đó và tập trung lại à!?”

 

Nghe Tobio nói vậy, Samejima bật cười.

 

“Vậy là cô nàng phù thủy đó cũng đang ở đây à? Thế thì chẳng có lý do gì để lo cho con nhỏ não chim đó hết. Xin lỗi nhá, nhưng thằng này có việc với đám trên kia rồi.”

 

Nói xong, Samejima nhấc con mèo trắng đặt lên vai và tiến lên thang cuốn.

 

“Oi!”

 

Khi Tobio gọi cậu ta lại thì giọng nói của Natsume cũng vọng ra.

 

[Ikuse-kun! Giọng vừa rồi là của Samejima-kun đúng không? Thế thì đuổi theo cậu ta đi!]

 

“Nhưng mà bên đấy có ổn không!?”

 

[Đừng coi thường Griffon-chan của tớ. Hơn nữa đám Utsusemi nhãi nhép này không có cửa với cô nàng ma pháp thiếu nữ ở đây đâu.]

 

Đúng lúc đó, có một tiếng đổ sụp của thứ gì đó cùng một ánh sáng đỏ lóe lên trong bóng tối tầng một. 

 

Đúng như Natsume nói, Lavinia có thể dễ dàng hạ gục một con quái vật Utsusemi bằng chiêu thiêu đốt đó. Nếu cả Samejima và Natsume đều không lo cho cô, hẳn chỉ đơn giản là vì cô rất mạnh.

 

“...Xin lỗi! Tớ sẽ đuổi theo sau Samejima! Đừng chết đấy Minagawa-san! Lavinia-san!”

 

[Đã rõ!]

 

[Hiểu rồi.]

 

Giọng đáp dõng dạc của hai cô gái vang lên. Dù cậu muốn lao đến chỗ họ ngay bây giờ... Tobio vẫn gạt suy nghĩ đó đi và chạy lên thang cuốn đuổi theo Samejima.

 

///

 

Khi lên đến tầng hai, ánh sáng bất ngờ bật lên. Ánh đèn chiếu xuống đột ngột khiến cả Tobio và Samejima lóe mắt. Nhưng nhờ có ánh sáng này mà họ có thể thấy rõ tình hình trên này.

 

Và thứ đang chờ họ ở tầng hai là—— một bầy quái vật khổng lồ. Bọ ngựa, bọ hung, cua, rùa—— đủ hình dạng kỳ quái khác nhau. Cũng có cả đám ếch và nhện cậu đã đối mặt tối qua nữa. Bên cạnh là những cô cậu thiếu niên thiếu nữ—— những người bạn học đã bị hóa thành Utsusemi. Nhìn qua thì có khoảng mười người đang đứng trước cả hai.

 

...Mới ngày thứ hai bị cuốn vào chuyện này đã phải đấu với số lượng lớn như vậy có vẻ không ổn chút nào.

 

Trên sống lưng Tobio có một cơn ớn lạnh chạy dọc vì phải lần đầu đối mặt với thứ bạo lực áp đảo như này.

 

Nhưng mà cậu trai bên cạnh—— Samejima chỉ cười khểnh “Kukuku” với một vẻ hung tợn.

 

Không có một chút do dự, Samejima từng bước tiến đến bầy địch thủ.

 

“Byakusa, lên nào.”

 

Cậu ta nói với con mèo đang ngồi trên vai. Rồi, đuôi con mèo dựng đứng lên—— và tách làm hai. Hai phần đuôi cứ liên tục kéo dài ra, một cái quấn quanh tay trái của Samejima. Cái đuôi trắng của con mèo bao quanh tay chủ nhân dần biến đổi—— thành một chiếc thương hình chóp khổng lồ.

 

“——Con mèo của bố là cây thương xuyên thủng mọi thứ. Nào, đứa nào muốn bị xiên thì nhào vô kiếm ăn coi!”

 

Samejima với ngọn giáo trên cánh tay trái, hùng hồn tuyên chiến với đám Utsusemi.

 

Ngay sau tín hiệu khai chiến, một con nhện lao tới. Samejima cúi thấp người xuống né tránh, rồi đâm con nhện bằng cây thương trên cánh tay trái từ dưới lên như một cú đấm móc!

 

Samejima giơ con nhện vừa xiên xong lên, hất nó thẳng về phía kẻ thù! Xác chết của con nhện bay về phía chúng khiến đám quái vật tản ra. Rồi Samejima ra hiệu cho con mèo, nhắm vào con cua đang lao đến từ cánh phải.

 

“Nhắm vào khe hở trên lớp vỏ cứng!”

 

Cái đuôi còn lại của con mèo vặn xoáy lại, phóng ra nhanh như chớp! Con quái vật cua không kịp tránh, bị cái đuôi đâm xuyên qua kẽ vỏ! Chiếc đuôi màu trắng mỏng như một thanh liễu kiếm, xuyên qua cơ thể con cua khiến nó vô phương cử động. Nhìn chuyển động thế kia thì đến Tobio cũng biết nó đang phá hủy con cua từ bên trong. Mũi thương của Samejima, cùng chiếc đuôi mèo linh hoạt và sắc bén—— cả hai phối hợp cực kỳ nhịp nhàng để có thể tấn công cùng lúc. 

 

——Đúng lúc đó, có một con quái vật đang nhắm vào Tobio. Là một con ếch phóng ra chiếc lưỡi sắc nhọn y như tối qua. Tobio giơ tay phải về phía con ếch, ra lệnh cho chú chó đen. Con chó di chuyển với tốc độ thần sầu, chém xuyên qua người con ếch bằng lưỡi kiếm trên trán.

 

Thấy cảnh đó, Samejima huýt sáo trầm trồ.

 

Sau đó, Samejima nhảy sang để tránh hai cái càng của con bọ ngựa đồng thời đâm thủng bụng nó, rồi nhảy lên tránh con bọ hung đang bay từ phía dưới.

 

“Ăn này!”

 

Dùng chính đà nhảy lên, Samejima sử dụng trọng lực khi rơi xuống để bồi thêm cho chiếc thương và xuyên thủng con bọ hung từ phía trên. Mũi thương cắm thủng cả sàn nhà của tầng hai. Rồi cậu ta rút nó ra và vung mạnh sang ngang. Chỉ còn lại xác con bọ hung nằm bất động trên sàn.

 

Bên cạnh, Tobio cũng vừa hạ xong một con quái khác. Trong tình huống hiểm nguy này, Tobio dường như đang cảm nhận được sức mạnh của bản thân.

 

——Mình có thể chiến đấu! Mình có thể thắng!

 

Dù hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai cậu bị quăng vào thế giới kỳ lạ này, nhưng sức mạnh của con chó là không thể bàn cãi. Và không thể không kể đến Samejima ở bên đang áp đảo lũ 

Utsusemi.

 

...Đây chính là sự khác biệt giữa đồ nhân tạo và Sacred Gear chính hiệu sao? Tobio thầm nghĩ, nhưng nếu cậu hoặc Samejima mà trúng đòn thì cũng khó toàn mạng. Sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của Sacred Gear mới chính là lý do họ đang áp đảo.

 

Nói là vậy nhưng có một con quái mà mũi thương của Samejima không đâm thủng được. Là một con quái vật hình rùa. Con rùa cứ tập trung phòng thủ bằng cách rụt đầu với tứ chi vào trong lớp mai cứng. Trong lúc Samejima còn đang tặc lưỡi bực tức thì—— con chó đã nhảy vào từ lúc nào.

 

Lưỡi kiếm của con chó có sắc mấy thì cũng khó lòng làm gì được cái mai đó—— Tobio nghĩ.

 

Nhưng hành động tiếp theo của con chó nằm ngoài dự đoán của Tobio. Nó định dùng lưỡi kiếm để tấn công chỗ mà con rùa đã rụt cổ vào.

 

Đứng ngay trước cổ con rùa, con chó— đâm lưỡi kiếm trên trán về phía trước. Dù cái mai của con rùa rất cứng, nhưng phần đầu chỗ nó rụt vào thì lại không được bảo vệ. Con chó đã tận dụng hình thể nhỏ nhắn của mình và lưỡi kiếm trên trán để nhắm vào điểm đó. Lưỡi kiếm đâm xuyên qua con rùa đang trốn trong cái mai, thẳng một đường qua đầu bên kia. Sinh mạng con rùa đến đây là chấm dứt.

 

“Nếu không tấn công lớp vỏ được thì tấn công vào chỗ không có vỏ à. Vừa nãy bố cũng làm thế với Byakusa.”

 

Samejima bình luận.

 

Phải, vừa nãy khi con mèo tiêu diệt con cua, nó cũng tấn công bằng cách nhắm vào những khe hở trên lớp vỏ... Chú chó đã quan sát và học theo sao? Nếu là vậy thì trí thông minh của nó phải cao cậu nghĩ nhiều.

 

Hai người chỉ mới lên tầng hai được vài phút, mà giờ đã dọn dẹp sạch sẽ hết cả——.

 

Có tổng cộng mười Utsusemi đã bị tiêu diệt. Những bạn học mất đám quái vật đi cùng nằm la liệt bất tỉnh trên sàn. Sau khi tất cả đều đã biến mất trong ánh sáng của ma pháp trận, Samejima hỏi Tobio.

 

“Cho tao hỏi cái này.”

 

Tobio chỉ gật đầu mà không nói gì.

 

“Chú mày lên đây có nghĩa là đã gạt đi ý định chạy trốn đúng không? Tại sao lại thế? Rõ là chuyện này là một mớ bòng bong bất công đến điên rồ, vậy sao mày vẫn chiến đấu? Điều gì khiến mày quyết tâm đến thế? Con chó đó, trong mắt nó đang hừng hực chiến ý đấy.”

 

Ánh mắt Samejima đưa về chú chó đen, trong màu mắt đỏ rực đó là một chiến ý dũng mãnh.

 

“...Sợ chứ sao không. Nhưng mà——”

 

Tobio nhìn thẳng vào Samejima và nói.

 

“Có người tôi muốn cứu bằng bất cứ giá nào. Có những người bạn tôi phải cứu... Nếu có sức mạnh để chiến đấu, thì tôi sẽ đứng lên kháng cự cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

Nghe xong, lần đầu tiên Samejima thả lỏng, gương mặt dữ tợn trông dịu đi thấy rõ.

 

“...Hể. Có vẻ không phải kiểu mấy thằng non gan thiếu quyết đoán nhể.”

 

Samejima quay gót về phía thang cuốn và chuẩn bị lên tầng ba. Tobio cũng theo sau.

 

Khi cả hai đang leo thang, Samejima hỏi mà không thèm ngoảnh đầu lại.

 

“...Là con gái à?”

 

Một câu hỏi quá bất ngờ. Dù Tobio chỉ nói là “người muốn cứu” nhưng Samejima đã nhìn thấu hết.

 

Bị đọc như một cuốn sách, Tobio luống cuống đáp với khuôn mặt đỏ bừng.

 

“Ể!? K-Không, là...”

 

Samejima bật cười trước cảnh Tobio hoảng loạn.

 

“Haha, thế thì đúng là con gái rồi. Càng tốt chứ sao. Chiến đấu vì con gái vẫn đỡ hơn là giả đò làm đồng minh chính nghĩa nhiều.”

 

Quay người lại, Samejima chìa nắm đấm ra.

 

“Samejima Kouki.”

 

Tobio dù ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra đáp lại thiện chí.

 

“Ikuse Tobio, mong được giúp đỡ.”

 

Và đó là cuộc gặp gỡ với tay côn đồ số một trường Trung Học Phổ Thông Ryokuu—— Samejima Kouki. Nhưng có vẻ cậu ta tử tế hơn lời đồn nhiều.

 

///

 

Lên tầng ba, rồi đến tầng bốn, và cuối cùng là tầng năm.

 

Thứ đang chờ họ sẵn ở đó là—— một bầy Utsusemi với số lượng không dưới ba mươi con. Đủ loại quái vật với hình dạng khác nhau như bọ ngựa, bọ hung,... đang nhìn họ với ánh mắt hung bạo. Bị hơn ba mươi con quái vật cùng nhìn về phía mình thật khiến ai cũng phải sởn gai ốc. Thậm chí có cả thứ nhìn như cái cây khổng lồ mà Tobio chưa thấy bao giờ.

 

Nhưng Samejima chỉ tập trung vào một điểm duy nhất. Tobio nhìn theo cậu ta, và thấy một người đàn ông trông quá đỗi lạc quẻ giữa bầy quái vật.

 

Đó là một người đàn ông trong độ cuối hai mươi đang mặc bộ suit.

 

Với nụ cười ngạo nghễ, gã đàn ông bước tới chẳng chút do dự. Hắn vừa cười vừa nói.

 

“Chà chà. Có hai đứa thôi hả. Hay là có đứa thứ ba nào ở dưới kia chăng?”

 

Samejima hỏi với giọng hăm dọa.

 

“...Mày là kẻ chủ mưu à?”

 

“——Có thể coi là một trong số đó. Tên ta là Doumon Kazuhisa. Hiện đang làm việc cho ‘Kế hoạch Tứ Hung’. Ta đến đây kiểm tra hiện trường vì có vẻ thú vị.”

 

“...Tứ Hung? Là cái mẹ gì?”

 

Samejima hỏi lại, bản thân Tobio cũng chưa nghe từ này bao giờ... ‘Kế hoạch Tứ Hung’?

 

Thấy thế, gã đàn ông lộ chút vẻ ngạc nhiên.

 

“Ho, vậy là [Grigori] không nói gì cho mấy cậu à? Mà thôi sao chả được.”

 

Gã đàn ông búng tay. Ngay lập tức, đám quái vật phía sau đồng loạt di chuyển!

 

Kẻ tự xưng là Doumon giang tay ra và nói với nhóm Tobio.

 

“Dù sao thì, ta sẽ lôi cổ các cậu về. Bọn ta cần con chó và con mèo của các cậu. Đám ‘Utsusemi’ này chẳng là gì hơn ngoài thí nghiệm mở màn đâu.”

 

Nghe xong, Samejima lớn tiếng nói mà không hề chùn bước.

 

“Những Thần Khí chính hiệu—— Sacred gì gì đó đúng không? Mày khiến họ liên lụy chỉ vì thế thôi à? Thả bạn tao ra ngay!”

 

“Bạn cậu là Maeda Nobushige đúng không nhỉ. Phải, cậu ta cũng đã trở thành Utsusemi.”

 

Samejima nổi điên ngay khi hắn nói xong. Sát khí phát ra từ cậu ta khiến Tobio cũng phải rùng mình.

 

Tobio có biết cái tên đó. Maeda là một trong những người bạn ít ỏi của Samejima, hồi còn ở Ryokuu thì họ thường xuyên đi cùng nhau.

 

“Thế thì để tao nói cái này. Tao sẽ đập mày ra bã, thằng chó!”

 

Ngọn thương đã xuất hiện trên tay trái của Samejima. Cậu ta đã sẵn sàng chiến đấu rồi.

 

“Hỗn láo quá đấy, nhóc con.”

 

Gã đàn ông hất cằm.

 

Vừa thủ thế, Samejima vừa hỏi Tobio.

 

“...Não chim với bà phù thủy kia chưa lên nữa à? Không dễ để tóm được đuôi tên đầu sỏ đâu đấy.”

 

Gật đầu, Tobio che tai lại và hỏi hai người kia.

 

“Minagawa-san, Lavinia-san, bên đó sao rồi? Bên này bọn tớ chuẩn bị đụng độ nguyên một đàn.”

 

Nghe xong, Natsume đáp với giọng hối hả.

 

[Ở đây cũng thế, bỗng dưng có đám Utsusemi tràn vào từ bên ngoài nên giờ kẹt cứng rồi! Lavinia có thiêu đốt với vô hiệu hóa bao nhiêu cũng không xuể! Đếm sơ sơ có khoảng bốn mươi con!]

 

——Bốn mươi! Thế thì chẳng khác chỗ này là bao!

 

Có vẻ trận chiến dưới tầng một cũng không dễ dàng gì.

 

[Đến nước này rồi chắc chị ‘đóng băng’ hết một thể nhé.]

 

[G-Gượm cái đã! Nếu làm thế thì cả chỗ này cũng bị đóng băng theo mất! Đừng có làm bây giờ! Nghe chưa đấy cái đồ Demise Girl không biết kiềm chế này!]

 

Có vẻ họ có con bài tẩy nào đó... cơ mà thế cũng có nghĩa là không thể lên đây chi viện được ngay.

 

“...Hiểu rồi, bọn tớ sẽ cố để không chết.”

 

[Ừ, cùng sống sót nhé!]

 

Nghe cuộc nói chuyện của cậu bên cạnh từ nãy giờ, Samejima thở dài.

 

“...Vậy là con nhỏ não chim đó không lên được. Thôi thì cứ tung hết sức và thắng là xong chuyện.”

 

Samejima bảo Tobio.

 

“Không được để thằng cha Doumon gì đó kia trốn thoát, chúng ta có rất nhiều thứ phải hỏi đấy.”

 

“Ừ, tớ biết.”

 

Xác nhận xong, cả hai cùng cộng sự của mình—— chú chó và con mèo xông lên. Bầy Utsusemi cũng bắt đầu di chuyển như để đáp trả với những con nhanh nhẹn hơn tấn công trước. Con chó và ngọn thương của Samejima tiên phong, đâm một nhát hạ gục con rết và con bọ ngựa khổng lồ. Những con lao lên trước thế này còn dễ xử lý, chứ mấy con giữ khoảng cách rồi dùng xúc tu hay dây leo gì đấy vung vẩy thì lại khá phiền. Cả Tobio và Samejima đều chỉ chuyên về đối phó cận chiến hoặc khoảng cách trung bình.

 

Để tiến lên thì không có cách nào khác ngoài chém đứt xúc tu của đám thằn lằn và dây leo của mấy cái cây dị dạng. Nếu tay chân mà bị trói lại thì chắc chắn sẽ không ổn. Cứ cẩn thận từng chút một, con chó của Tobio và ngọn thương của Samejima cũng lần lượt tiêu diệt được từng con.

 

Nhưng, cả hai đều thấy rất lạ. Tại sao chúng không gom hết lại rồi tổng tấn công một thể với số lượng lớn như thế? Nhiều nhất cũng chỉ là bốn năm con xông lên cùng lúc. Nếu không tính Samejima thì Tobio chỉ mới thức tỉnh năng lực vào ngày hôm qua, nếu để mười mấy con cùng tấn công một lúc thì chúng sẽ dễ dàng giành thế áp đảo. Nhưng chúng lại không làm vậy.

 

Lý do chắc hẳn là—— do gã đàn ông tên Doumon kia. Tên đó đặt tay lên cằm, thích thú nhìn nhóm của cậu chiến đấu. Mỗi khi ra lệnh cho các Utsusemi, hắn chỉ đơn giản là ngoắc tay với ngón trỏ. Thấy vậy, Tobio rút ra được kết luận.

 

Rằng gã này, Doumon đang quan sát trận chiến. Hắn sử dụng một lượng Utsusemi nhất định để xem cách các cậu chiến đấu và ứng phó là có chủ đích.

 

Samejima có vẻ cũng nhận ra điều đó như Tobio, cậu ta tặc lưỡi.

 

“...Tính làm khán giả à? Tốt thôi. Bố sẽ đấm vỡ mồm mày!”

 

Có vẻ như thái độ của Doumon đã chọc giận Samejima.

 

Ngay sau khi Tobio và Samejima hạ con quái vật ong và chuồn chuồn vừa bay đến. Doumon vừa gật đầu vừa đút tay vào túi áo.

 

“Hmm hmm, ra vậy ra vậy. Quả nhiên hàng thật khác bọt hẳn. Có vẻ như tiếp tục so sánh với đồ nhân tạo là không cần thiết nữa rồi. Cách mà Samejima Kouki sử dụng Thần Khí đúng là rất đặc sắc, không hổ là một phần của ‘Tứ Hung’. ——Vậy thì, chuyển qua giai đoạn tiếp theo thôi nhỉ?”

 

Gã đàn ông—— lấy ra những mảnh giấy trông như lá bùa từ trong túi áo. Trên đó có những văn tự chú thuật gì đó mà Tobio không hiểu. Cầm đống bùa trong tay, Doumon bắt đầu lẩm bẩm gì đó như đang đọc chú.

 

“...Sinh ra từ đại địa, mang hơi thở kim loại, được dòng nước thanh tẩy, hãy hiện thân trước ta.”

 

Tên đó thả đống bùa ra—— những lá bùa như thể có ý thức riêng, bay lên tạo thành hình ngôi sao năm cánh. Những lá bùa phát sáng một màu cam quái gở, tạo thành một cái bóng chiếu xuống đất. Rồi cái bóng trồi lên, dần tạo thành hình.

 

...Trước mắt Tobio và Samejima lúc này là một khối đất sét cao ba mét hình người, to đến mức đỉnh đầu chạm trần nhà luôn. Nó không có mắt, mũi, miệng hay tai gì cả, nhưng tứ chi dày bịch như bốt điện thoại của nó có thể mang lại cho người ta cảm giác ớn lạnh dựng tóc gáy.

 

Doumon cười lớn.

 

“Đây là thành quả từ dòng dõi thuật sĩ lâu đời của ta. Giờ thì, đứng yên cho hình nhân đất của ta bắt các cậu nào!”

 

Sau tiếng búng tay của hắn, con hình nhân đất bắt đầu chuyển động.

 

Samejima thủ thế với cây thương, miệng nhổ toẹt khinh bỉ.

 

“...Ma pháp giống với của cái bà phù thủy kia, lại còn triệu hồi được cả đống lâu la. Có gì mày không có không hả.”

 

“Nhưng so với thứ các cậu sở hữu thì nó vẫn chỉ là hàng lép vế thôi. Thật đáng tiếc làm sao.”

 

Con hình nhân vung tay đấm. Uy lực từ cú đấm đó khiến không khí cũng phải lay chuyển. Nếu trúng đòn—— không, chỉ sượt qua thôi cũng chắc chắn sẽ nhận thương tích nghiêm trọng. Samejima nhảy bật lùi lại giữ khoảng cách, rồi đâm thẳng mũi thương về phía trước. ——Nhưng chỉ có một âm thanh khô khốc vang lên, mũi thương đã bị đánh bật ra bởi con hình nhân đất! Có vẻ như độ cứng của nó nằm ngoài khả năng công kích từ ngọn thương trong tay Samejima. Ngay lúc đó, con chó đen liên tiếp chém nó với những lưỡi kiếm như cặp cánh mọc ra trên lưng—— nhưng kết quả cũng chỉ là những âm thanh khô khốc như vừa nãy, con hình nhân đất hoàn toàn không phải chịu thương tổn nào cả.

 

Thấy vậy, Doumon cười nhạo.

 

“Có vẻ như hiện tại thì hình nhân của ta vượt trội hơn các cậu rồi. ——Nào, kết thúc thôi.”

 

Gã đàn ông lấy ra thêm một đống bùa rồi niệm chú. Những tấm bùa bay ra phía sau Tobio và Samejima, triệu hồi một con hình nhân đất thứ hai. Một con phía trước, một con phía sau, cả hai đã rơi vào thế gọng kìm.

 

“...Khốn kiếp!”

 

“...Kuu!”

 

Chẳng bao lâu, Tobio và Samejima đã bị hai con hình nhân đất khống chế——.

 

///

 

“Giờ thì giờ thì, làm gì đây ta?”

 

Tobio và Samejima đang bị con hình nhân đất của Doumon ghì chặt trên sàn nhà. Con hình nhân đất dùng tay phải giữ Tobio, trong khi tay trái giữ lấy Samejima. Tobio có thể cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp nằm trong cánh tay đang ghì chặt cậu này. Nếu chỉ dùng sức thì không bao giờ có thể thoát ra được. Cả con chó và con mèo cũng đang bị con hình nhân đất còn lại tóm lấy, hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển.

 

Doumon lại đặt tay lên cằm, thao tác thiết bị cầm tay với một vẻ thích thú. Đột nhiên tay hắn ngừng bấm thiết bị. Nhìn Tobio bằng ánh mắt méo mó, hắn nói.

 

“Phải rồi, hình như ta có mang theo một người liên quan đến cậu.”

 

Gã đó ra lệnh cho một Utsusemi ở đằng sau.

 

“Những đứa ở hàng sau, bước lên.”

 

Từ hàng sau, có vài người tiến lên phía trước, hầu hết là những gương mặt lạ lẫm.

 

——!!

 

Nhưng, trong số đó có một người bạn của Tobio.

 

“...Sasaki?”

 

Đúng vậy, là Sasaki—— người bạn cậu đã hội ngộ hôm qua. Lúc đó, sau khi con thằn lằn đi cùng bị triệt hạ, cậu ta đã bị một cái ma pháp trận đưa đi. Và giờ Sasaki lại dẫn theo một con thằn lằn khác.

 

Doumon nói.

 

“Hôm qua thằng nhóc này đã bị cậu đánh bại. Nhưng với kỹ thuật của bọn ta, có một vài trường hợp có thể hồi sinh phân thân ngay cả khi chỉ còn lại một phần thân thể. Và may mắn thay cậu nhóc này thuộc về số đó. Vậy nên cậu ta có thể cùng đồng hành với cộng sự một lần nữa.”

 

...Không phải vì lời giải thích của Doumon, Tobio đang hoảng loạn vì một lần nữa gặp lại hình bóng của người bạn.

 

“Dừng lại đi Sasaki! Là tớ đây, Ikuse đây!”

 

Lúc đó cậu đã không thể—— gọi cậu ta. Giờ Tobio đang cố gắng thét gào để làm điều đó. Nhưng Sasaki vẫn tuyệt nhiên không hồi đáp. Cậu ta chỉ đứng đó với một vẻ vô hồn.

 

Samejima nheo mắt lại và lên tiếng.

 

“...Vô ích thôi. Trừ khi đập hết lũ đứng sau chuyện này còn không thì chúng sẽ không bao giờ ngừng tấn công chúng ta.”

 

Doumon có vẻ thích thú với phản ứng của cậu, hắn ra lệnh cho Sasaki đứng trước con hình nhân đất đang giữ con chó và con mèo. Tay Doumon nắm chặt lấy cổ Sasaki, đẩy cậu ta tới gần hơn—— với lưỡi kiếm trên trán con chó.

 

“Ta đoán mấy cậu chưa chém người bao giờ đúng không? Sẽ thế nào nếu để những Thần Khí ‘Tứ Hung’ của các cậu nếm vị máu người nhỉ? Nghe hấp dẫn lắm đúng không?”

 

Trong ánh mắt của gã đàn ông kia—— tràn ngập sự điên cuồng.

...Hắn định giết Sasaki bằng chính con chó—— phân thân của Tobio.

 

Tobio cứng họng trước ý định của hắn, cậu ra sức vùng vẫy để thoát khỏi tay con hình nhân đất. ——Nhưng sức mạnh kinh khủng này khiến cậu không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ly.

 

“...Tch! Thằng chó hèn hạ!!”

 

Samejima cũng vừa chống cự vừa chửi đổng, nhưng tên kia chỉ thở dài.

 

“Cậu nói gì khó nghe quá. Chính các cậu mới là người có lỗi vì đã không lên chiếc du thuyền đó. Mà, chắc là do những Sacred Gear các cậu sở hữu cảm nhận được nguy hiểm nên chúng đã khiến các cậu sốt cao. Hơn nữa, do cái đám [Grigori] khốn nạn đó can thiệp mà bọn ta đã không biết được rằng các cậu vắng mặt. Cũng vì thế mà kế hoạch của bọn ta phải sửa đổi nhiều lắm đó. Đúng là giỏi qua mặt và thao túng thông tin thật đó, cái lũ cánh đen chết tiệt!”

 

Gã đàn ông nặn ra một nụ cười khổ sở.

 

“Mà, cũng vì thế mà chúng mới được gọi là Grigori— Những kẻ dõi theo những đứa con của Chúa. Fumu fumu, dù sao thì Sacred Gear cũng là món quà của Chúa mà.”

 

Sasaki đang—— nhìn về phía này, môi cậu ta mấp máy.

 

“Đồ phản bội.”

 

“Sasaki...”

 

Nỗi đau dâng trào trong tim Tobio.

 

——Đồ phản bội.

 

Đúng vậy, với Sasaki, cậu là kẻ phản bội. Vì không tham gia chuyến đi đó mà cậu đã khiến họ bị liên lụy. Bị quăng vào một tình huống phi lý, phải chiến đấu với những người bạn học nay đã dắt theo những con quái vật.

 

Đó không phải phản bội thì là cái gì nữa...!?

 

Đột nhiên Tobio nhớ lại một cuộc trò chuyện với Sasaki trước chuyến đi.

 

Sau giờ học, Sasaki ngại ngùng nói khi đang trên đường về nhà.

 

“Ikuse này, tớ nghĩ là mình sẽ tỏ tình với Morose lớp C trong chuyến đi sắp tới.”

 

Sasaki thường xuyên nhắc về Morose. Ngay cả người chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì như Tobio cũng biết cậu ta thích cô ấy. Rồi Sasaki vỗ lên lưng Tobio một cái.

 

“Nếu tớ mà bị từ chối thì nhớ an ủi nhá! Nhờ cậu đấy!”

 

Một học sinh bình thường. Sasaki chỉ là một học sinh bình thường.

 

Học hành, chơi bời, cười nói, tức giận, khóc lóc, yêu đương. Tất cả những gì của một học sinh trung học bình thường như bao người khác.

 

Khi Doumon đưa Sasaki lại gần lưỡi kiếm của con chó hơn nữa, Sasaki phát ra một giọng nghẹn ngào.

 

“......I....ku....se...”

 

——! ...Là tên mình...?

 

Vẫn giữ vẻ vô hồn, có hai dòng lệ đang chảy dài trên mặt Sasaki.

 

“....Cứu... với...”

 

Đúng ra cậu ta không còn giữ được ý thức. Tất cả học sinh—— những người bạn học đều đã bị biến đổi thành những cỗ máy sinh học chỉ biết ra lệnh cho quái vật. Mới vừa nãy còn tấn công với ý định giết cậu. Bởi vì bây giờ, ý thức của cậu ta đã biến mất, và bị Doumon điều khiển như một con rối.

 

Ấy vậy mà Sasaki đã... gọi tên cậu. Cậu ấy đang cầu cứu.

 

Chứng kiến điều đó, Tobio—— bật khóc.

 

Thấy vậy, Doumon run rẩy.

 

“Đây là… tuyệt hảo! Tên nhóc này vẫn còn giữ được một phần ý thức! Thật quá sức thú vị! Phải báo ngay cho những người khác mới được! Vì dữ liệu về Sacred Gear nhân tạo vẫn còn quá ít nên đây đúng là báu vật mà!”

 

Tên đó... là ác ma... Đến cuối cùng, Sasaki, những học sinh trường Ryokuu, tất cả chỉ là vật thí nghiệm cho hắn thôi sao? Làm thế nào mà hắn có thể tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại có thể vô nhân tính đến vậy?

 

“...Đừng có...!!!”

 

Tobio—— không thể kìm nén cơn giận được nữa.

 

“Đừng có đùa..!! Tại sao Sasaki, tại sao mọi người phải chịu đựng cái nghiên cứu vớ vẩn của các ngươi...!?”

 

Doumon cười khểnh.

 

“Là tại các cậu không chịu tham gia đấy chứ. À không, là do đám Grigori che giấu các cậu mới đúng. Dù sao thì nếu không có được mục tiêu thì phải dùng đến kế hoạch B thôi mà phải không? Mà đằng nào thì ‘Kế hoạch Tứ Hung’ cũng cần rất nhiều đối tượng trẻ tuổi để thí nghiệm. Vậy nên sự hợp tác của bọn họ là điều tất yếu thôi.”

 

Không quan tâm. Họ không liên quan! Chỉ vì các ngươi—— mà họ đã không thể sống một đời bình thường được nữa! Ngay cả khi có nhận được sức mạnh thì cũng chẳng ai mong muốn điều đó cả! Họ chỉ nên sống như bình thường thôi!

 

Hình như vừa nhớ ra điều gì đó, Doumon nói với vẻ thích thú.

 

“Ikuse à... À, nhắc mới nhớ, hình như có dữ liệu bảo rằng cậu rất thân với Toujou Sae thì phải. Được lắm, để ta cho cậu gặp cô bé. Cô bé đó là một Utsusemi tuyệt vời đến mức ta nhớ rất rõ đó!”

 

——Sae.

 

Nghe cái tên đó, Tobio càng phản ứng mạnh hơn nữa. Doumon cười nham hiểm.

 

“Trong lúc thí nghiệm cô nhóc cứ gào lên gọi ‘Tobio, Tobio’. Giờ ta hiểu rồi, là cô bé đang gọi cậu. Đã hiểu đã hiểu.”

 

..........

 

....................

 

Tobio câm lặng—— cậu nghiến răng, nước mắt tuôn trào vì giận dữ và sự căm thù. Ánh mắt cậu nhìn Doumon giờ tràn đầy sát khí.

 

...À, là như vậy sao.

 

...Những kẻ này, là ‘cái ác’...!!

 

...Những kẻ này, chúng sẽ sử dụng mình, sử dụng Sasaki, sử dụng Sae, sử dụng tất cả để thỏa mãn dục vọng—— ác ý của chúng.

 

——Không thể tha thứ.

 

Không thể để yên cho lũ khốn nạn này... 

 

Không thể bỏ qua cho lũ khốn này...! Phải cứu Sasaki, phải cứu Sae, phải cứu mọi người khỏi bàn tay của bọn chúng!

 

Đúng lúc đó, cậu nhớ lại những lời của Lavinia.

——Sức mạnh của mong muốn. Cảm xúc của chủ nhân càng lớn, sức mạnh của Thần Khí—— Sacred Gear lại càng mạnh mẽ hơn.

——Chỉ cần Toby mong muốn mãnh liệt, chú chó chắc chắn sẽ đáp lại.

Cậu đưa mắt nhìn về con chó đang bị giữ chặt.

 

Này, mày sinh ra từ cái bóng của tao đúng không? Nếu tao mong muốn, khao khát thì mày sẽ cho tao sức mạnh sao? Mày sẽ trở thành 《lưỡi kiếm》vì tao sao?

 

Dù vẫn đang bị giữ chặt, đôi mắt của con chó lại phát sáng lên một màu đỏ rực.

 

Dokun...!

 

Có thứ gì đó đang rung động bên trong. Cảm giác kết nối với con chó còn mãnh liệt hơn đêm qua.

 

Nếu vậy thì, hãy vì tao mà trở thành《lưỡi kiếm》——.

 

Trở thành《lưỡi kiếm》tàn sát tất cả bọn chúng!

 

Một điều gì đó trong Tobio như bùng nổ——.

 

——Giết. 

 

Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết!

 

Tiêu diệt bằng sạch tất cả! Tàn sát không chừa kẻ nào!

 

“Cho tao sức mạnh đi! Mày là《lưỡi kiếm》của tao mà đúng không!?”

 

Auuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!

 

Đáp lại tiếng gào thét của Tobio, con chó tru lên một tiếng vang dội khắp cả tầng cao này.

 

Trong một cái chớp mắt—— có thứ gì đó đen ngòm từ từ lan rộng ra từ người con chó. Và cả người Tobio cũng vậy, một màu đen dần phủ kín lấy toàn bộ con hình nhân đất. Tobio chậm rãi đứng dậy. Cánh tay con hình nhân đất đã tóm chặt lấy cậu giờ đang phân rã từng chút một, cho phép cậu thoát khỏi đó. Một sức mạnh không tưởng trỗi dậy từ chính bản thân cậu, cứ lớn lênnhư muốn xé toạc từ trong ra. Nhịp tim cũng dần dữ dội hơn. Cùng lúc đó, vô số lưỡi kiếm đen trồi ra từ cơ thể con chó, phá nát bàn tay của con hình nhân đất còn lại.

 

Cả Tobio và con chó đều đã thoát khỏi con hình nhân đất và đứng trước Doumon. Giờ đây quanh Tobio lẫn con chó đều toát ra một luồng hào quang màu đen huyền.

 

Trong vô thức, Tobio nhận ra cách sử dụng sức mạnh này—— ‘lưỡi kiếm’ này.

 

“——Xuyên thủng toàn bộ đi.”

ab0408d5-9931-4a00-9d10-0ac82b9271b3.jpg

Luồng aura quanh con chó trở nên dày đặc hơn cả vừa nãy. Ngay lập tức, con Utsusemi đang đứng sau gã đàn ông đó—— đã bị hàng loạt lưỡi kiếm màu đen trồi lên từ phía dưới đâm thủng.

 

Nhìn sang phía sau, những lưỡi kiếm đen khổng lồ trồi lên từ cái bóng của cả hai cũng đã chém tan con hình nhân đang giữ Samejima và con mèo.

 

Đúng vậy, đây chính là một khả năng của con chó. Công kích từ trong bóng tối. Miễn là trong tầm mắt của Tobio thì nó có thể tấn công từ bất kỳ cái bóng nào. Cách sử dụng sức mạnh này chỉ mới lóe qua tâm trí Tobio vừa nãy.

 

“...C-Cái gì thế này!? Kiếm mọc lên từ trong bóng tối!? Đã thế lại còn có cả đống kiếm nữa!? Thế quái nào!?”

 

Doumon hoảng hốt vì cảnh tượng trước mắt, trông hắn hoang mang bối rối tột độ.

 

Tobio nói với chú chó đứng bên cạnh mình.

 

“...Tao nghĩ ra tên cho mày rồi.”

 

Natsume đã nói rằng nên đặt cho cộng sự của mình một cái tên. Và Tobio đã biết nên chọn cái tên nào.

 

“——Jin. Tên mày là Jin. Là lưỡi kiếm chém tan mọi thứ.”

 

Và đó, chính là cái tên cậu đặt cho một bản thân khác——

 

Tobio ra lệnh cho con chó—— Jin.

 

“Jin, chém đi.”

 

Lưỡi kiếm của Jin thần tốc lao tới, chém vụn tất cả lũ Utsusemi còn lại mà chúng còn không thể phản ứng. Những con cố giữ khoảng cách cũng bị vô số lưỡi kiếm từ bóng dưới chân hay vật thể xung quanh xuyên thủng và cắt nát. Tầng năm biến thành không gian dị dạng với đầy những lưỡi kiếm méo mó mọc khắp nơi.

Đột nhiên bị mất thế thượng phong, Doumon lắc đầu liên tục với khuôn mặt co giật.

 

“Vô lý! Tiêu diệt hàng chục con như thế chỉ trong một cái chớp mắt như thế là sao!? Thần Khí đó là cái gì!? Nó không phải Tứ Hung sao!? Đã ai nghe gì về cái năng lực triệu hồi kiếm từ trong bóng tối đâu hả!?”

 

Tobio tiến lại gần gã đàn ông. Cậu không hề có ý định sẽ buông tha cho kẻ này. Vì hắn là một trong những kẻ chủ mưu——.

 

Doumon lấy ra thêm một đống bùa mới từ trong túi áo, ném về phía Tobio và lầm bầm niệm chú. ——Nhưng tất cả đã bị những lưỡi kiếm từ cái bóng dưới chân cậu chém thành giấy vụn. Từ bóng của cái cột bên cạnh, Jin lặng lẽ xuất hiện. Dịch chuyển trong bóng tối—— một năng lực vừa được Tobio lĩnh hội. Chỉ cần còn trong tầm nhìn thì Jin có thể tự do di chuyển qua những cái bóng. Jin chĩa lưỡi kiếm trên trán vào Doumon, tuyệt đối không buông tha cho hắn.

 

“Chỉ còn lại ngươi thôi.”

 

Trước mặt Tobio, gã đàn ông ngã xuống tại chỗ, cứ cố bò lùi lại một cách thảm hại. Chẳng còn chút gì của vẻ ung dung lúc nãy nữa.

 

“Hii! Cút ra! Đừng có lại đây!”

 

Ánh mắt hắn nhìn Tobio như đang nhìn quái vật.

 

Ngay khi Tobio định giơ tay lên, mặt sàn bỗng dưng phát sáng dữ dội. Một ma pháp trận hiện lên, và có bóng người bước ra từ đó.

 

Một người đàn ông khoảng độ tứ tuần xuất hiện từ ma pháp trận và tiến lại Doumon đang run như cầy sấy.

 

“Kazuhisa! Rút lui mau!”

 

Doumon có vẻ nhận ra hắn.

 

“Sở trưởng Himejima!”

 

——Himejima. Hắn vừa nói Himejima sao?

 

Tobio phản ứng lại trước cái tên đó.

 

...Không, không thể nào, chuyện như vậy không thể...

 

Lợi dụng lúc cậu mất tập trung, Doumon lấy một thứ gì đó hình trụ từ trong túi ra và ném về phía họ. Một ánh sáng chói lóa chiếu rọi khắp cả tầng, che khuất mọi tầm nhìn của nhóm Tobio.

 

Trong lúc đó, cậu chỉ nghe thấy giọng nói của gã đàn ông bước ra từ ma pháp trận.

 

“——Thú vị lắm. Ta sẽ còn gặp lại, hỡi《Chó》.” 

 

Khi tầm nhìn trở về bình thường, chúng đã biến mất khỏi nơi đây. Cả những Utsusemi cũng thế. Hẳn là chúng đã dùng cái ma pháp trận đó để tẩu thoát rồi.

 

“...Heh, chuồn rồi à.”

 

Samejima nhổ toẹt.

 

Luồng hào quang màu đen bao phủ Tobio cũng biến mất, khiến cậu cảm thấy như bị rút cạn sức lực. Có vẻ như trong cơn giận dữ cậu đã đốt sạch toàn bộ thể lực của mình rồi.

 

Một lúc sau, có tiếng bước chân chạy lên thang cuốn vọng lại.

 

“Ikuse-kun, Samejima-kun! Hai người ổn chứ!?”

 

Là Minagawa Natsume và Lavinia. Trang phục họ có vẻ nhếch nhác, hẳn là trận chiến ở dưới kia cũng không dễ dàng gì cho cam.

 

“Muộn quá đấy, não chim.”

 

Samejima lên tiếng với giọng hậm hực, khiến Natsume phát cáu.

 

“Gọi ai là não chim hả!? Tại cậu tự ý xông vào nên mới ra cơ sự này đấy!”

 

Mặc kệ hai người kia cãi nhau, Lavinia tiến lại chỗ Tobio và hỏi.

 

“...Toby, vậy là mong muốn của em đã chạm đến chú chó này rồi nhỉ.”

 

Con chó—— Jin đang đứng vẫy đuôi bên cạnh cậu. Thấy vậy Tobio mỉm cười.

 

“Vâng, nhờ có lời khuyên của chị.”

 

Quả thật, vì có lời khuyên của Lavinia mà Tobio mới có thể để cảm xúc và mong muốn tuôn trào như vậy. Và Jin đã mạnh lên nhờ điều đó.

 

Lavinia vừa mỉm cười vừa nói “Tốt quá rồi”

 

Đã cãi nhau xong, Natsume thở dài và lên tiếng.

 

“Giờ thì, tất cả đã tề tựu đông đủ, đến lúc gặp ‘Tổng Đốc’ rồi. Lần trước ông ấy chẳng chịu giải thích kỹ càng gì cả, bây giờ phải hỏi cho ra lẽ.”

 

Ánh mắt sắc lẹm của Samejima cũng không có vẻ gì là phản đối. Hẳn cậu ta cũng muốn hỏi vị ‘Tổng Đốc’ này vài chuyện.

 

Nghỉ một lúc xong, cả bốn người cùng rời khỏi siêu thị bỏ hoang để đến chỗ ‘Tổng Đốc’.

Phần 3

Buổi chiều cùng ngày, sau khi xuống sân ga được chỉ định, Tobio cùng những người khác đang theo bước dẫn đường của Natsume.

 

Điểm đến của họ là một tòa nhà tạp cư nằm cách nhà ga khoảng mười lăm phút đi bộ. Đó là địa điểm mà vị ‘Tổng Đốc’ kia đã chỉ định để họ có thể liên lạc.

 

Chỉ nhìn từ bên ngoài thì không thể cảm thấy dấu hiệu gì của người sống ở đây. Vừa quan sát, Tobio vừa bước vào tòa nhà. Điểm hẹn nằm trên tầng bốn, nhưng vì thang máy đã hỏng nên cả đám đành phải leo thang bộ lên.

 

Khi lên đến nơi, trước mặt họ là một cánh cửa cũ kỹ bám bẩn có ánh sáng mờ mờ phát ra từ khe hở dưới chân. Tobio vặn tay nắm cửa, phát một tiếng *kii* khi mở ra. Bên trong là căn phòng được bài trí như một lớp học thêm với những chiếc bàn dài và ghế màu trắng xếp ngay ngắn. Ngoài ra có cả một màn hình lớn nữa.

 

Dù đang là ban ngày nhưng cửa sổ lại có những tấm rèm màu đen che kín lại. Nếu không có đèn trần thì kiểu gì chỗ này cũng tối om.

 

Một lúc sau, chiếc loa trong phòng cất tiếng.

 

[Chào buổi chiều, các cựu học sinh năm hai trường Trung Học Phổ Thông Ryokuu.]

 

Giọng của một người đàn ông phát ra từ chiếc loa. Tobio và Samejima lập tức phản ứng với cụm ‘Trung Học Phổ Thông Ryokuu’ đó. Còn Natsume có vẻ đã biết giọng nói đó nên vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

 

[Có vẻ như cô đã hoàn thành vai trò của mình rồi nhỉ, Minagawa Natsume.]

 

“Chắc vậy. Giờ tôi gom đủ ba người như đã hứa rồi đây, nên ông phải kể hết mọi chuyện đấy nhé.”

 

[Được thôi.]

 

Dưới chân Tobio, Jin đang ngồi ngay ngắn. Griffon đậu gần Natsume. Còn con mèo trắng thì ngồi cạnh Samejima.

 

[Trước tiên thì giới thiệu cái nhỉ. Ta là thủ lĩnh của một tổ chức chuyên nghiên cứu những dị năng như Sacred Gear có tên [Grigori]. Ngoài việc nghiên cứu Sacred Gear, chúng ta còn bảo vệ và giám sát những người sở hữu chúng. Căn hộ các cậu đang dùng để ẩn náu cũng là một nơi để cho những người có siêu năng lực trú ẩn.]

 

...Grigori. Nhắc mới nhớ, gã đàn ông tên Doumon đó cũng nhắc đến cái tên này. Nếu không lầm thì đó là một cái tên xuất hiện trong Kinh Thánh.

 

Tobio hướng thẳng về phía chiếc loa.

 

“Tôi có nhiều câu hỏi cần ông trả lời lắm đấy.”

 

[Aa, dù đúng là vị trí của ta có cao thật nhưng cũng không thể gặp mặt bây giờ hay tiết lộ thông tin mật đâu nhé. Nhưng thật tốt khi thấy các cậu đã sẵn sàng cho bước tiếp theo.]

 

“Chúng tôi biết mình sở hữu thứ được gọi là Sacred Gear, một sức mạnh vượt xa lý lẽ thông thường. Những kẻ tấn công con tàu thuộc về một tổ chức trong nước, và mục tiêu của chúng là sức mạnh của chúng tôi——.”

 

[Đúng vậy đó, Ikuse Tobio. Trước khi nói về tổ chức thì phải nói về năng lực của chúng đã. Kể từ ngàn xưa, đã có rất nhiều người âm thầm chiến đấu với yêu ma từ trong bóng tối của đất nước này. Sức mạnh của gã mà các cậu đã đụng độ cũng thuộc loại đó. Âm Dương Đạo, hay pháp thuật là những cách để hiện thực hóa hiện tượng siêu nhiên. Có thể nói là giống như ma pháp của Lavinia, nhưng cũng rất khác biệt.]

 

...Hết siêu năng lực, ma pháp, rồi giờ đến Âm Dương Đạo. Rốt cuộc chúng ta đã bị cuốn vào cái quỷ gì vậy? Tobio và những người khác đều không khỏi bối rối.

 

‘Tổng Đốc’ tiếp tục.

 

[Trong số những người sử dụng dị năng đó, có năm gia tộc sở hữu sức mạnh đặc biệt vượt trội, được biết đến với cái tên “Ngũ Đại Tông Gia” ở đất nước này.]

 

“Ngũ Đại Tông Gia?”

 

‘Tổng Đốc’ tiếp tục giải thích sau câu hỏi của Natsume.

 

[Doumon, Kushihashi, Shinra, Himejima, và cuối cùng là Nakiri. Năm gia tộc hợp thành “Ngũ Đại Tông Gia”. Những người xuất thân từ các gia tộc này là các chuyên gia trong việc trừ tà diệt yêu, cống hiến cả đời mình để hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ quốc gia từ trong bóng tối và những công việc khác. ——Tuy nhiên, có một số kẻ bị những gia tộc trục xuất đã nổi loạn. Chúng chính là đám người đã tấn công các cậu, và cũng là kẻ giật dây toàn bộ sự việc này.]

 

Samejima đang gác chân lên bàn trông cực kỳ bất lịch sự lên tiếng.

 

“Nói mới để ý, cái gã tấn công tôi với Ikuse tự xưng là Doumon thì phải?”

 

Đúng vậy, gã đàn ông với nụ cười nham hiểm đó đã tự xưng là ‘Doumon’. Và kẻ bước ra từ ma pháp trận giải nguy cho hắn, được tên đó gọi là ‘Himejima’.

 

[Chúng đã truy tìm những người sở hữu Thần Khí nơi Tứ Hung trú ngụ. Tất cả trong số đó đều là hàng thượng phẩm miễn bàn trong phân loại hiện thân độc lập. Minagawa Natsume, Samejima Kouki, không nghi ngờ gì, hai người đều sở hữu cho mình một trong ‘Tứ Hung’.]

 

Natsume và Samejima nhìn sang con chim ưng và con mèo. Tobio cũng nhìn xuống Jin.

 

...Tứ Hung là đây sao? Ngay từ đầu thì cậu cũng chả biết cái ‘Tứ Hung’ đó là gì. Chỉ biết chúng được gọi là ma vật hay cái gì đó tương tự thế. Có điều cậu có thể cảm nhận được, rằng những con vật này chắc chắn không phải động vật bình thường.

 

...Cái gã Doumon đó cũng gọi vụ việc lần này là ‘Kế hoạch Tứ Hung’.

 

[Tứ Hung bao gồm Hỗn Độn, Đào Cốt, Thao Thiết, Cùng Kỳ—— những con quái vật trong truyền thuyết được cho là sẽ mang đến tai ương mỗi khi xuất hiện. Chúng đã bị tiêu diệt từ thời xa xưa, chuyển hóa thành Sacred Gear, qua tay nhiều đời và giờ thuộc về các cô cậu.]

 

...Cái tên nghe đã thấy có điều chẳng lành.

 

Samejima rút điện thoại ra và bắt đầu tra cứu về cái tên ‘Tứ Hung’.

 

“...Tìm sơ sơ một hồi thì cũng chẳng hiểu cho lắm, nhưng hình như có liên hệ với Tứ Thần—— Huyền Vũ Chu Tước gì đó. Có đúng không?”

 

[——Đúng vậy. Mỗi gia tộc trong Ngũ Đại Tông Gia sẽ cai quản một Tứ Thần và Hoàng Long tương ứng. Truyền thống của họ là người mạnh nhất trong gia tộc sẽ được ban cái tên của Thần Thú như Suzaku hay Genbu. Những tên đứng sau vụ việc lần này thì ngược lại, chúng là những kẻ không được kế thừa cái tên của gia tộc.]

 

“...Càng lúc càng giống mấy bộ tiểu thuyết giả tưởng. Ma pháp với chả Sacred Gear đã đủ đau đầu rồi, giờ lại còn thêm cả âm dương sư với bảo vệ đất nước từ trong bóng tối nữa...”

 

Natsume lấy tay ôm đầu. Trông cô rất bối rối vì không tiêu nổi đống này. Tobio cũng không khá khẩm gì hơn. Hết quái vật, Sacred Gear, ma pháp, rồi giờ đến Tứ Thần, quả là quá sức với những người mới gần đây vẫn còn là học sinh trung học bình thường.

 

Tobio hỏi.

 

“...Những kẻ đã tấn công muốn Tứ Hung—— tức Thần Khí của chúng tôi đúng không?”

 

“À, đúng vậy. Đám người giật dây đằng sau—— thuộc về ‘Cơ quan Utsusemi’, gồm những kẻ bị trục xuất khỏi gia tộc dù có thực lực nhưng lại không đáp ứng được nguyện vọng của phía trên. Chúng đều oán hận những gia tộc đã đào thải mình, và tập trung lại nhằm báo thù. Chúng khao khát sức mạnh để vượt mặt họ. Và đó là lúc chúng tìm đến sức mạnh của ‘Tứ Hung’.]

 

“——Vậy ra đó là chân tướng đằng sau vụ tấn công du thuyền. Chúng muốn có được Tứ Hung để đối đầu với Tứ Thần.”

 

‘Tổng Đốc’ đáp lại câu nói của Samejima với một tiếng “Phải”.

 

[Vụ tấn công con tàu chỉ đơn giản là nhằm để bắt cóc những học sinh. Vì con tàu đã chìm mất một nửa nên càng tiết kiệm thời gian công sức cho chúng thu thập các thi thể. Sau đó chỉ việc xử lý những gia đình không rõ tung tích con cái mình trong vụ tai nạn bằng một phép thôi miên cẩu thả là được. Nếu các cô cậu đã tham gia đám tang đó thì hẳn đều cảm thấy điều bất thường rồi. Nói cho dễ hiểu thì đám tang đó đúng là một màn kịch không hơn. Những kẻ đó bóp nát trái tim người thân của các học sinh, phá tan mọi hy vọng con em họ vẫn còn sống sót. Tất cả là để phục vụ dã tâm của chúng.]

 

...Đúng như ‘Tổng Đốc’ nói, tang lễ chung đó có quá nhiều điểm bất thường. Những kẻ nhắm đến họ, đã thao túng tâm trí của người thân những bạn học...!!

 

...Thật quá sức ích kỷ! Những kẻ của cái cơ quan đó, những kẻ bị Ngũ Đại Tông Gia trục xuất, đã tấn công học sinh trường Ryokuu chỉ để trả thù gia tộc. Dù nguồn cơn có là sức mạnh của cậu hay Minagawa Natsume, nếu chúng không nhắm đến họ thì chuyện này đã không xảy ra!

 

Lẽ ra cậu và Sae vẫn có thể sống ngày qua ngày như bình thường nếu không vì bọn chúng——!

 

Natsume hỏi lại.

 

“Thế, lý do mà ‘Tổng Đốc’ đây quyết định giúp đỡ chúng tôi là gì? Cớ sao ông lại hỗ trợ một đám nhóc xa lạ đến thế, chắc không phải chỉ vì là người tốt đâu nhỉ?”

 

Tobio cũng thấy vậy. Vì sao ông ấy lại giúp đỡ họ? Dù đúng là có để họ tự chiến đấu, nhưng trừ vụ không lộ mặt ra thì ‘Tổng Đốc’ đã cung cấp cho cả đám rất nhiều thông tin cần thiết.

 

[Cái đám Utsusemi đó—— là hậu quả từ việc công nghệ chế tạo Sacred Gear nhân tạo của tổ chức ta bị rò rỉ ra ngoài. Kẻ tiết lộ thông tin về các cô cậu và Tứ Hung cũng là kẻ phản bội trong tổ chức. Vụ việc này bắt nguồn từ tổ chức của ta. Theo lẽ thường thì đúng ra bên ta có trách nhiệm ngăn chặn... nhưng vì nhiều vấn đề phức tạp của thế giới này nên ta không thể can thiệp trực tiếp. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là hỗ trợ các cậu và xử lý hậu quả. Mục tiêu của ta là ngăn chặn những thí nghiệm chế tạo Sacred Gear nhân tạo đó và bắt giữ kẻ phản bội.]

 

——!

 

...Tất cả đều đứng hình. Chỉ có Lavina dường như đã biết từ trước là vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, còn Tobio và đồng đội đều sốc ra mặt.

 

Samejima đập mạnh xuống bàn trong cơn giận.

 

“Tức là bọn này phải chịu khổ sở đến thế vì mớ bòng bong của lão hả!? Đừng có đùa!”

 

Dù đang kiềm chế, nhưng đến Tobio cũng cảm thấy nổi giận. Thật không thể chịu nổi mà.

 

Lavinia giơ tay.

 

“Shark, đừng trách Tổng Đốc. Vụ việc này còn có cả sự nhúng tay của những kẻ mà hiệp hội pháp sư của chị đang truy tìm. Lỗi không chỉ nằm ở tổ chức của Tổng Đốc. Nhiều yếu tố không may đã tạo nên vụ việc này. Và chị cùng tổ chức của Tổng Đốc đang theo đuổi chúng. Là lỗi của chị vì đã không giải thích tình hình cho Shark và những người khác. Nếu có trách ai thì xin hãy trách cả chị nữa. Nhưng chị mong mọi người hiểu một điều. Chị sợ nếu kể hết những chuyện phi lý này cho mọi người trong một thể thì chắc chắn Natsume, Toby và Shark sẽ không thể nào hiểu nổi, vậy nên chị mới để mọi người từ từ chấp nhận thực tế và giải thích từng chút một sau.”

 

Lavinia cúi đầu xin lỗi. Giọng cô trầm đi thấy rõ.

 

...Vậy là không chỉ có kẻ phản bội ở tổ chức của ‘Tổng Đốc’ là hợp tác với ‘Cơ quan Utsusemi’ mà còn cả những kẻ mà hiệp hội pháp sư đang truy tìm, đều nhúng tay vào thí nghiệm chế tạo Sacred Gear nhân tạo và ‘Kế hoạch Tứ Hung’...?

 

Samejima làm một vẻ mặt phức tạp trước lời xin lỗi của Lavinia, cậu ta gãi đầu và nói “Aargh, chết tiệt” như đang trút giận.

 

Kiềm chế cơn giận xong, Samejima ngắt lời để hỏi ‘Tổng Đốc’.

 

“Đến nước này rồi thì chuyện có rối rắm thêm cũng chẳng quan trọng nữa. Chỉ cần đập hết lũ khốn đó là được chứ gì. Nhưng tôi có điều này muốn hỏi lão.”

 

Samejima hướng về phía chiếc loa.

 

[Là gì?]

 

“Những người đã bị biến thành Utsusemi, họ có trở lại bình thường được không?”

 

Câu hỏi này cũng đang đau đáu trong lòng Tobio và Natsume.

 

[——Có thể. Ta bảo đảm.]

 

Nghe vậy, Samejima đấm vào lòng bàn tay phải với vẻ phấn khích.

 

[Maeda Nobushige—— là bạn cậu phải không? Nếu đưa cậu ta về an toàn thì ta hứa sẽ chữa trị về như ban đầu. Bạn bè của Minagawa Natsume và Ikuse Tobio cũng vậy.]

 

Cả Natsume và Tobio đều sáng bừng lên khi nghe điều đó.

 

“Tôi không biết lão là ai, mà cũng chẳng biết những lời của lão có đáng tin hay không. Vụ lão gây ra chuyện này tôi càng không thể chấp nhận được... nhưng nếu lão có thể chữa cho bạn tôi và để tôi đấm lão một phát thì tôi sẽ bỏ qua. Bởi vì tôi cũng đéo ưa nổi cái cơ quan đó. Nếu chỉ việc đập nát bọn chúng thì tôi đồng ý.”

 

[Ta biết những gì mình đã gây ra là không thể tha thứ. Và ta cũng xin lỗi vì chưa thể lộ mặt bây giờ được. Nhưng ta hứa chúng ta chắc chắn sẽ gặp mặt trực tiếp trong tương lai.]

 

Giọng của ‘Tổng Đốc’ tràn đầy sự chân thành.

 

Natsume thì thầm vào tai Tobio “Thái độ của Samejima-kun đúng là tsundere không lẫn đi đâu được nhỉ” và cười khúc khích.

 

Vụ việc này vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, sẽ phải mất nhiều thời gian nữa mới có thể giải quyết được, và chắc chắn phía trước có rất nhiều điều phi lý đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cuối cùng cũng có một tin tốt—— hy vọng đã xuất hiện!

 

——Mình có thể lấy lại Sae.

 

Dù vẫn chưa thể gặp lại cô bạn thuở nhỏ, nhưng giờ đã những đồng đội đáng tin cậy.

 

Nhất định phải cứu được. Nhất định—— phải lấy lại cuộc sống bình thường!

 

Natsume đổi chủ đề.

 

“’Tổng Đốc’ này. Những người sống sót khác—— họ sao rồi?”

 

Quả vậy, đúng như Natsume nói. Ngoài họ ra thì vẫn có những người khác không tham gia vào chuyến tham quan. Tính cả những người ở đây thì có tổng cộng chín người. Có khả năng họ cũng đang bị cuốn vào vụ nào đó và sở hữu siêu năng lực.

 

‘Tổng Đốc’ đáp.

 

[Trong số chín người không tham gia chuyến đi, đã xác nhận bốn người chắc chắn sở hữu ‘Tứ Hung’. Những người còn lại thì có người bình thường, có người sở hữu Sacred Gear khác. Hiện tại thì bảy trong chín người là dị năng giả—— tất cả đều sở hữu Sacred Gear. Bốn trong số đó là ‘Tứ Hung’.]

 

“Vậy hai người còn lại là người thường?”

 

Sau câu hỏi của Natsume, ‘Tổng Đốc’ đáp [Đúng thế].

 

[Những người thường sẽ được loại khỏi vụ này và tiếp tục cuộc sống thường nhật của họ. Nhưng bốn Tứ Hung và ba dị năng giả khác thì đang bị bọn chúng săn lùng. Ngoài các cô cậu ra thì hai Tứ Hung còn lại từ chối hợp tác và đang thích gì làm nấy, còn ba dị năng giả thì đã được ta bảo vệ và giám sát.]

 

Thông tin về những người sống sót này đúng là rất quý giá. Tobio mong rằng có thể chiến đấu cùng họ, nhưng mỗi tội một trong hai người ở đây có khí chất hơi đáng sợ nên cậu có chần chừ một chút. Còn những người không có năng lực, mong họ có thể tiếp tục sống một đời bình thường.

 

[‘Tứ Hung’ sẽ luôn tập hợp lại cùng nhau, bất kể có thức tỉnh hay không. Đó là quy luật duy nhất của Tứ Hung từ xa xưa. Dù là may hay rủi, các cô cậu đã gặp được nhau cũng vì thế. Sớm muộn thì các cô cậu cũng sẽ gặp hai người còn lại.]

 

...Hai người? Bộ ba Tobio, Natsume và Samejima trông bối rối ra mặt. Không phải Tứ Hung chỉ còn một thôi hả? Nhắc mới để ý, ‘Tổng Đốc’ không hề đề cập đến Tobio mỗi khi nhắc về Tứ Hung, chỉ có Natsume và Samejima.

 

‘Tổng Đốc’ nói với Tobio.

 

[——Nhóc hắc cẩu, Ikuse đúng không? Ta đoán con chó của cậu không nở ra từ ‘quả trứng’ nhỉ? Nó sinh ra từ cái bóng của cậu—— có phải không?]

 

——!!

 

...Đúng vậy, Jin không nở ra từ quả trứng. Nó tự xuất hiện từ trong cái bóng của cậu.

 

...Bị đọc thấu, Tobio nuốt nước bọt.

 

“...Sao ông biết?”

 

Cậu thận trọng hỏi lại.

 

[Có thể nói chắc một điều rằng sự tồn tại của cậu đã vượt ngoài dự tính của bọn chúng. Một dị thể giống như Lavinia. Trong quá trình thu thập Tứ Hung, chúng đã vô tình để lọt một ngoại vật. Ikuse Tobio, con chó của cậu—— có thể nói nó là sự tồn tại đến từ một thứ nguyên khác biệt đấy.]

 

Tobio quay sang Lavinia, và cô đang nheo mắt lại.

 

“Có lẽ vậy, Toby là một yếu tố ngoại lai nằm ngoài dự đoán của chúng.”

 

...Cái luồng hào quang hắc ám đó, nó không phải sức mạnh của Tứ Hung sao? Nếu vậy thì sức mạnh... bản chất của Jin là gì? Vừa nãy ‘Tổng Đốc’ đã nói là đang bảo vệ ba dị năng giả khác... vậy tức là cậu nằm trong số đó?

 

Lavinia và ‘Tổng Đốc’ dường như đều biết gì đó về sức mạnh thật sự của cậu...

 

[Ikuse Tobio, cậu có một người bà nội phải không?]

 

“Có, nhưng bà ấy mất khi tôi học cấp hai rồi.”

 

Ông ấy hỏi cái đó làm gì vậy?

 

Dù đang thắc mắc, nhưng Tobio vẫn trả lời thành thật.

 

[Vậy sao, cậu có thể cho ta biết tên thời con gái của bà cậu được không?]

 

“...Là Himejima.”

 

...Khi Doumon gọi gã đàn ông đột nhiên xuất hiện là Himejima, Tobio đã thật sự bất ngờ. Không biết có phải trùng hợp không, nhưng đó là họ cũ của bà cậu.

 

Nghe xong, ‘Tổng Đốc’—— bắt đầu cười.

 

[.....Kukukukuku.]

 

“...Tổng Đốc? Có chuyện gì sao?”

 

Có một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu của Natsume.

 

[...Không, không có gì. Chỉ là quá mỉa mai đến mức khiến ta cạn lời thôi. Không quan trọng ông có cố loại bỏ bóng tối của gia tộc thế nào, thì thế hệ này cũng xác định rồi, trưởng lão-dono à. Kukuku,《chó》, là《chó》đó. Dù ông đã xua đuổi đôi cánh của ‘Lôi Quang’ đến thế, thì liệu ông có xua đuổi nổi con《chó》này không…?]

 

‘Tổng Đốc’ vừa độc thoại vừa tự cười một mình. Không ai hiểu ý ông ấy là gì.

 

“...Vừa nãy ông đã nói về Ngũ Đại Tông Gia, có liên quan gì đến Baa-san của ông thần này không?”

 

Có vẻ Samejima cũng nghĩ giống Tobio nên cậu ta hỏi thẳng luôn.

 

Nhưng ‘Tổng Đốc’ không trả lời mà đánh trống lảng.

 

[Không, đừng bận tâm. Nếu mọi thứ đã định thì rồi sẽ đến lúc chúng kết nối với nhau. Nhưng, nhóc hắc cẩu, hãy cẩn thận với những “Himejima” khác. Cái tên đó, là một thứ rất nặng nề nằm trong bóng tối của đất nước này.]

 

Tobio không hề hay biết rằng.

 

Cuộc gặp gỡ với Ngũ Đại Tông Gia sẽ làm vận mệnh cậu chao đảo thế nào——.