Đọa Thiên Cẩu Thần —SLASHDØG—

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

185 21119

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

2 5

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

204 12280

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

(Đang ra)

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

黒雪ゆきは

Yep, nhân vật tên Luke, tồn tại chỉ để cho người đọc cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

5 165

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

144 444

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

221 1935

Tập 01 - Chương 5: Hội Ngộ/Utsusemi

Phần 1

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi gặp cậu bé tóc bạc—— Vali, đồng đội mới và cũng là một người sống tại khu chung cư này.

 

“Jin? Jin, mày đâu rồi?”

 

Sáng sớm thức dậy, Tobio đã thấy có điều khác lạ.

 

——Jin không ở đây.

 

Kể từ khi xuất hiện trước mắt lần đầu, chú chó không hề rời xa cậu nửa bước. Cảm thấy có điều không ổn, Tobio tìm khắp mọi chỗ như dưới gầm giường hay ngoài ban công...

 

Có khi nào nó đang ẩn mình không? Cậu tự nhủ và thầm gọi nó từ trong đầu, nhưng con chó vẫn không xuất hiện.

 

...Không rõ có phải nó biến mất hay không, nhưng Tobio vẫn lờ mờ cảm nhận được nó không ở quá xa. Một cảm giác khác nằm ngoài năm giác quan cho biết Jin đang ở gần đây. Và nó vẫn đang dần mạnh lên.

 

Tobio nhớ rằng mỗi khi gọi lên thì Jin sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cậu trong suốt ba ngày qua. Nhưng mà sáng nay lại không như vậy... Tại sao Jin lại không xuất hiện ngay cả khi đang ở gần đây? Dù vẫn không rõ mô tê thế nào, Tobio rời khỏi phòng để tìm Jin.

 

Cánh cửa phòng cậu không khóa. Không, cậu chắc chắn rằng mình đã khóa nó trước khi đi ngủ. Nhưng giờ cửa lại đang mở, có lẽ là do Jin đã mở khóa. Nếu là chó bình thường mà có thể làm thế thì sẽ thật đáng kinh ngạc, nhưng vì Jin có thể tạo ra những lưỡi kiếm trên trán nên chuyện đó chắc chẳng có gì khó khăn với nó.

 

Cảm giác Jin không ở phòng sinh hoạt chung hay phòng bếp, Tobio bước đến trước cửa phòng Natsume. Cậu tính nhấn chuông... nhưng nhận ra cửa đang mở hé. Cảm thấy nghi ngờ, Tobio rón rén bấm chuông. Không có ai trả lời cả. —— nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong.

 

“————”

 

“————!!”

 

Là giọng nói của hai cô gái... Vì đây là phòng Natsume, nên chắc người còn lại sẽ là Lavinia? Họ nói khá lớn tiếng, như đang tranh cãi gì đó. Đúng lúc Tobio đang nghĩ vậy, cánh cửa phòng đột nhiên mở toang ra.

 

Thứ vừa xô vào cánh cửa là—— Jin! Cả người nó ướt nhẹp. Thấy chủ nhân Tobio, con chó quay người lại và lắc thật mạnh, khiến Tobio bị nước bắn lên người.

 

“Jin, tao tìm mày mãi đấy... Mày vừa tắm xong à?”

 

Tobio đoán rằng trong lúc cậu ngủ thì Jin đã chuồn ra ngoài đến chỗ Natsume, và có lẽ nó bị bắt đi tắm. Nhắc mới nhớ thì Tobio chưa tắm cho nó lần nào kể từ khi gặp nhau. Dù Jin không phải chó thật nhưng vẫn cần phải kiểm điểm lại.

 

“...Ikuse-kun?”

 

Đột nhiên giọng nói của Natsume vang lên. Tobio nhìn qua hướng giọng nói—— bên cánh cửa mở toang là, thân hình một thiếu nữ khỏa thân đang đứng đó.

 

...Một cơ thể mảnh mai không mảnh vải che thân. Với những đường cong khó để ý nếu chỉ nhìn qua lớp trang phục mọi khi. Cả Tobio và Natsume đều đứng hình vì tình huống bất ngờ hiện tại... và như thể để bồi thêm một cú chốt hạ cuối cùng, một cô gái khác cũng xuất hiện.

 

“Sao vậy Toby? Đến tìm Jin-chan à?”

 

Một cô nàng tóc vàng khỏa thân bước ra từ phòng tắm—— Lavinia! Những đường cong nữ tính trên cơ thể cô còn đầy đặn hơn cả Natsume. Những thứ cậu không thể nhìn thấy trên giường trước đây, giờ đã lộ rõ trước mắt.

 

“...Na, nanananananana...”

 

b442d8ba-373c-4af7-8765-242e94a792f3.jpg

Đỏ mặt tía tai vì tình huống hiện tại, Natsume hoảng hốt chạy vội vào phòng tắm. Tobio chỉ biết cúi đầu xuống mà nói “Xin lỗi!” thật to. Có nằm mơ cũng không nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra chỉ sau một cánh cửa mở hé.

 

Natsume hét vọng ra từ phòng tắm.

 

“...Khi tớ ngủ dậy thì thấy Lavinia lại leo vào giường tớ, nhưng lần này chị ấy còn ôm theo cả Jin-chan nữa! Vì vậy nên mọi người mới quyết định đi tắm cùng nhau một thể... Aa mou!”

 

Natsume giải thích với giọng lắp bắp. Cũng phải thôi. Đột nhiên bị người khác giới cùng tuổi nhìn thấy thân hình trần trụi không mảnh vải che thân như thế thì cô gái nào cũng xấu hổ cả. Đến Tobio còn ngại nữa mà.

 

Nhưng có một người mà không ai hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Lavinia vẫn trong tình trạng khỏa thân bước ra cửa và kéo tay Tobio.

 

“Toby cũng vào chung luôn đi.”

 

Cô nói như vậy mà không thèm che thân lại luôn!

 

Không chịu nổi, Tobio hét lên với Natsume. 

 

“Minagawa-san! Mau ngăn Lavinia-san lại giùm!”

 

Với một cậu trai khỏe mạnh, cuộc sống ở chung cư này vừa là phước lành nhưng cũng là một thử thách.

 

///

 

Buổi sáng, tất cả đều đang tập trung tại căn phòng đã xem đoạn video hôm trước—— Tobio, Natsume, Samejima, Lavinia, và Vali.

 

“...Thật tình, mới sáng ra đã có chuyện gì thế...”

 

Samejima lẩm bẩm với đôi mắt đờ đẫn. Chắc hẳn cậu ta cũng cảm nhận được giữa Tobio và Natsume có gì đó gượng gạo. 

 

Ngay sau sự việc đó thì thái độ của họ bây giờ kỳ lạ cũng không có gì phải ngạc nhiên. Có vẻ như Jin đã chuồn khỏi phòng vào giữa đêm, bị Lavinia đang mớ ngủ bắt được rồi chui vào giường Natsume. Mặc dù ngạc nhiên về diễn biến ảo diệu đó, nhưng cậu cũng đang thắc mắc về hành động của Jin... Có khi nào nó muốn đi dạo đêm không?

 

Dù có chuyện như vậy đã xảy ra ngay từ sáng sớm, Tobio vẫn hoàn thành công việc chuẩn bị bữa sáng.

 

Trên bàn bày ra từng món ăn. Thực đơn hôm nay có trứng ốp la, xúc xích, rau chân vịt xào, cá hồi nướng, salad trộn và súp miso. Đặc biệt hơn cả là nước dùng dashi cho súp miso hoàn toàn là tự làm, trứng ốp la, xúc xích, và cá hồi nướng đều hoàn hảo mà không bị cháy xém chút nào. Cơm trắng cũng vậy, nhờ nấu bằng nồi áp suất nên mỗi hạt gạo đều căng tròn bóng mẩy. Hơn nữa, phần sốt cho salad cũng là của Tobio tự chế.

 

“Tớ chỉ chuẩn bị được từng này thôi, như vậy ổn không?”

 

Tobio khiêm tốn hỏi. 

 

Nói thật thì cậu chỉ từng nấu cho bà nội đã mất và cô bạn thuở nhỏ Sae nên không thật sự tự tin lắm khi chuẩn bị bữa ăn cho nhiều người thế này.

 

Nhưng trong tình cảnh dồn ép mà có được bữa ăn hoàn chỉnh như vậy, Natsume không khỏi phấn khích.

 

“Wao! Để Ikuse-kun lo chuyện nấu nướng quả nhiên không phải sai lầm mà!”

 

Trước khi mọi người kịp nói “Itadakimasu”, Samejima đã húp một ngụm miso trước. Ngay lập tức, khuôn mặt cậu ta giãn ra.

 

“Đúng là, ngon vãi…”

 

Gã yankee cũng phải gật gù khen ngon.

 

Cũng như Samejima, Lavinia đã bắt đầu ăn từ lúc nào không biết.

 

“Đồ ăn Toby nấu đúng là cực phẩm.”

 

Nói ‘Itadakimasu’ xong, Natsume nhanh chóng cầm đũa lên.

 

“Uum, ngon quá!”

 

Đánh giá của Natsume hôm nay cũng rất tốt. Với kết quả không ai dừng đũa, có thể nói bữa sáng nay đã thành công. Tobio thở phào nhẹ nhõm. Kể từ khi được giao nhiệm vụ nấu ăn, Tobio đã luôn cố gắng để không làm phật lòng ai. Những người ở đây đều đang kẹt trong một tình huống khác thường, vậy nên cậu nghĩ ít nhất mình cũng phải nấu cho họ một bữa tử tế.

 

——Thấy Vali gắp đũa lia lịa trong yên lặng, Natsume nở nụ cười tinh nghịch.

 

“Ara, Va-kun trông có vẻ ngon miệng quá nhỉ? Không phải em bảo chỉ cần mì ly là đủ rồi sao?”

 

“...Đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ muốn biết mấy món này có những dinh dưỡng gì thôi.”

 

“Dinh dưỡng cơ đấy. Đúng là không biết thành thật chút nào hết.”

 

Natsume khúc khích cười.

 

Tuy Vali có phàn nàn nhưng cũng không ngừng đũa. Đúng vậy, một cậu bé ở độ tuổi này mà từ sáng đến tối chỉ ăn mì ly thì không lành mạnh chút nào. Nếu bữa ăn đơn giản thế này mà nó thích thì nên cho ăn mỗi ngày vẫn hơn, Tobio thầm nghĩ.

 

Thấy màn đối đáp của Natsume, Samejima cũng bật cười “kukuku”.

 

“Lucidra-sensei đúng là đang ở tuổi ương ngạnh nhể.”

 

“Hửm? Samejima Kouki, Lucidra là cái gì? Đang nói tôi đấy à?”

 

Vali nhíu mày và hỏi Samejima.

 

“Thì chú mày là Lucifer với Dragon còn gì. Gọi tắt là Lucidra cho gọn.”

 

Cảm thấy bị xúc phạm, Vali bĩu môi.

 

“Mumuh, sai rồi. Tôi là hậu duệ của Ma Vương Lucifer và mang trong mình con rồng huyền thoại Vanishing Dragon——”

 

“À rồi. Lucidra Lucidra.”

 

Samejima coi thường “thiết lập” của Vali, khiến cậu nhóc hậm hực.

 

“Muu, Minagawa Natsume, cô phải giáo dục lại cho tên thô lỗ này về giá trị độc nhất vô nhị của tôi đi.”

 

Thấy màn tranh cãi trẻ con của Samejima và Vali, Natsume thở dài.

 

“Nào, không cãi nhau khi ăn.”

 

Natsume ném cho Griffon một miếng xúc xích, con chim bắt lấy và nuốt xuống. Những phân thân của loại hiện thân độc lập—— Jin, Griffon, Byakusa đều ăn như bình thường, nhưng không cần phải chăm chút riêng biệt hay quan tâm đến từng loại thức ăn của chó, mèo, chim ưng. Chúng ăn tất cả mọi thứ chủ cho từ thịt cá đến trái cây. Và vì không thấy có gì bất thường nên có lẽ chúng không bị hạn chế về thức ăn như động vật thường.

 

Tobio cũng chả biết Jin và những con khác có nhất thiết phải ăn không nữa. Chắc đợi lần sau nói chuyện với ‘Tổng Đốc’ thì hỏi vậy.

 

“Va-kun ngoan lắm, ngoan lắm.”

 

Lavinia xoa đầu Vali đang phụng phịu.

 

a52c7075-6bb9-459b-984e-7f75a90892ac.jpg

“Đã bảo rồi, đừng có xoa đầu tôi! Tôi không phải con nít!”

 

Cậu nhóc lạnh lùng này lại lộ một vẻ đúng với lứa tuổi khi bị trêu chọc.

 

Giữa cuộc sống bất thường, khung cảnh bữa ăn bình thường này đã trở thành một liều thuốc chữa lành cho Tobio.

 

///

 

Sau bữa sáng, tất cả cùng bắt đầu thảo luận.

 

——Ba ngày đã trôi qua, và giờ là lúc quyết định bước đi tiếp theo.

 

“Thế giờ làm gì? Bắt đầu luôn hôm nay à?”

 

Uống cạn ly cà phê sau bữa ăn trong một hơi, Samejima hỏi Tobio và những người khác.

 

Natsume gật đầu, và lấy ra những tập tài liệu ‘Tổng Đốc’ giao cho rồi trải lên mặt bàn. Đó là bản đồ khu vực xung quanh với vài chỗ được đánh dấu và ghi chú.

 

Natsume chỉ vào bản đồ.

 

“Đúng, chúng ta sẽ hành động hôm nay. Đầu tiên, như đã bàn từ trước, chúng ta sẽ điều tra về tung tích của gia đình và người thân của những học sinh.”

 

Phải, ba ngày trước Natsume đã nói rằng những gia đình của các học sinh bị biến thành Utsusemi đã đồng loạt chuyển đi một cách bí ẩn. Và không thể xác định họ đã chuyển đến đâu.

 

“Một vụ tai nạn lớn như vậy mà truyền thông lại không để ý đến sự biến mất của gia đình các học sinh, nghĩ kiểu gì cũng thấy quá kì lạ.”

 

Natsume nói đúng. Với một sự kiện gây chấn động cả nước như vậy, nếu gia đình các nạn nhân cùng biến mất thì thông thường chắc chắn truyền thông sẽ đánh hơi ngay. Thế nhưng, hoàn toàn không có bất kỳ một tin tức nào. Cứ như mọi chuyện bị che đậy đi đến mức bất thường vậy.

 

“...Có khi nào Cơ quan, những kẻ vốn đến từ Ngũ Đại Tông Gia đã thao túng thông tin không?”

 

Tobio hỏi. Chúng là những kẻ sở hữu dị năng xuất thân từ bóng tối có lịch sử lâu đời của đất nước này. Cậu cảm thấy rằng chắc chắn chúng sở hữu một thứ sức mạnh dị thường nào đó cho phép chúng có thể tự do làm thế.

 

Natsume gật đầu.

 

“...Vậy là giả như có phóng viên nào mà nghi ngờ thì sẽ bị xóa sổ luôn.”

 

“Chắc chắn là sẽ bị thủ tiêu, không phải bàn cãi.”

 

Lavinia bình thản mà thốt ra những lời đáng sợ đó.

 

Vali khoanh tay vào và lên tiếng.

 

“Căn cơ của những kẻ thuộc cái cơ quan đó—— Ngũ Đại Tông Gia có một quy tắc tuyệt đối là sửa chữa mọi sai phạm của người thuộc gia tộc. Những kẻ bị trục xuất, hay ‘Cơ quan Utsusemi’ hiện đang là mục tiêu thanh trừng của Tông Gia. Đồng thời, Tông Gia cũng góp phần xóa hết những dấu vết sai phạm liên quan đến ‘Cơ quan’. Nói cách khác, họ không tha thứ cho bất kỳ ai liên đới hay đụng đến Ngũ Đại Tông Gia.”

 

...Bất kỳ kẻ nào liên quan sẽ bị thủ tiêu? Vậy tức là, những kẻ liên quan đến ‘Kế hoạch Tứ Hung’ nhằm mục đích trả thù Tông Gia... Và cả chúng ta cũng là——.

 

“..........”

 

“..........”

 

Cả Natsume và Samejima như cùng nghĩ một điều, đều lộ vẻ mặt nặng nề. Bởi vì không chỉ họ, mà cả những người thân thiết cũng rất có thể bị sẽ bàn tay nằm ngoài ranh giới hiểu biết kia chạm đến bất cứ lúc nào.

 

Natsume và Samejima ít đề cập đến gia đình của mình. Dường như cả hai đều có hoàn cảnh phức tạp nên họ cũng không nên đào sâu vào làm gì. Nhưng theo lời của ‘Tổng Đốc’ thì hiện tại tổ chức của ông ấy đang bảo vệ những người thân của nhóm sống sót như bốn người sở hữu ‘Tứ Hung’, vậy nên ‘Cơ quan Utsusemi’ sẽ không dễ dàng động tay vào họ, mà nếu có thì cũng sẽ biết ngay lập tức.

 

Nhưng đó chỉ là ‘hiện tại’ thôi. Nếu sau này mà tình hình thay đổi, thì việc chỉ bảo vệ không thôi có lẽ là không đủ, và họ đều đã được cho biết trước về việc này. Nếu người thân bị bắt cóc và lợi dụng để dụ họ ra mặt, thì sẽ không ổn chút nào hết.

 

Chẳng biết có nên gọi là trong cái rủi có cái may không, vì Tobio không còn ai có thể coi là ruột thịt thân thích cả. Sau khi bà nội qua đời, Tobio đã không còn gia đình nữa. Nhưng cậu lại... liên quan đến “Himejima”. Có khả năng sớm muộn cậu cũng sẽ bị nhìn nhận như vậy. Sau này mà có bị nhắm đến vì lý do đó thì cũng không có gì để ngạc nhiên cả.

 

Lắc đầu xong, Natsume tiếp tục.

 

“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta không hành động hoặc hành động bất cẩn thì sẽ mãi chỉ là con mồi mà không thay đổi được gì. ——Làm thôi.”

 

Tobio đồng tình. Nếu không hành động thì cậu sẽ không thể gặp lại Sae. Nếu cứ co ro trong sợ hãi thì sẽ không thể đoàn tụ với cô được.

 

Natsume nói tiếp.

 

“Tớ nghĩ chúng ta nên kiểm tra địa chỉ cũ của gia đình những học sinh đã gặp nạn. Có lẽ sẽ tìm thấy manh mối nào đó.... Không có chuyện tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất không dấu vết được. Ngoài ra thì——.”

 

Natsume quay sang Lavinia, cô gật đầu.

 

“Phải, nếu chúng ta đến nhà họ thì chị có thể dùng ma pháp tìm kiếm. Chắc chắn sẽ tìm được gì đó.”

 

Vậy là có thể dùng ma pháp để tìm kiếm à. Nhưng mục đích của Lavinia vẫn là một dấu chấm hỏi. Những kẻ mà tổ chức của chị ấy đang truy lùng dường như đã hợp tác với ‘Cơ quan Utsusemi’... Mấy tên bị Ngũ Đại Tông Gia trục xuất đó, rốt cuộc thế lực của chúng lớn đến cỡ nào...?

 

Một tổ chức gồm toàn những dị năng giả và ma pháp sư... Một thế giới xa lạ với những hiện tượng bất thường... Sẽ thật tốt nếu tất cả mọi chuyện hóa ra chỉ là giấc mơ.

 

Samejima hỏi Natsume.

 

“Có đến hơn hai trăm mạng học cùng khối với chúng ta. Biết tìm chỗ nào trước đây? Tính chọn bừa chắc?”

 

“Cái đó——”

 

Natsume ngập ngừng, quay sang phía Tobio.

Phần 2

Cả nhóm di chuyển bằng tàu điện và xe bus, gần đến nơi thì xuống đi bộ vào khu dân cư. Nằm cách con đường lớn một chút là ngôi nhà của Toujou Sae. Một ngôi nhà hai tầng bình thường trông không có gì đặc biệt.

 

Phải, Tobio và những người khác đã nhất trí sẽ đến nhà Sae. Quyết định này cũng một phần dựa vào trực giác của Natsume.

 

Natsume đã nói lúc ở khu chung cư rằng.

 

“Những tên đó đã đề cập đến bạn thân của Samejima-kun và bạn thuở nhỏ của Ikuse-kun. Ít nhiều gì chúng cũng biết chúng ta thân thiết với ai trong số các bạn học. Vậy tức là——.”

 

Tobio tiếp lời.

 

“Chúng cho rằng chúng ta có thể sẽ xuất hiện ở những nơi liên quan đến họ.”

 

Natsume gật đầu.

 

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là khả năng chúng giăng bẫy chờ sẵn là rất cao. Chúng ta đã làm hai cán bộ của chúng ra mặt, và một phần kế hoạch cũng đã bị lộ.

 

Ngược lại, chúng ta cũng ngày một mạnh hơn. Sẽ không có gì lạ nếu chúng hành động thận trọng và đặt bẫy sẵn ở những nơi có liên quan.

 

Hơn nữa, chúng đã biết chúng ta đang hợp tác với tổ chức của ‘Tổng Đốc’—— Grigori cũng đang theo dõi bọn chúng. Những tên đó chắc hẳn đã biết chúng ta sẽ nhận ra điều kỳ lạ khi gia đình các bạn học đều đồng loạt chuyển đi.

 

Natsume lên tiếng.

 

“Chúng biết rõ rằng chúng ta muốn cứu bạn bè và người thân nên sẽ không thể mãi trốn chạy được."

 

Samejima nhún vai.

 

“Vì chúng ta đã mạnh lên, nên lũ đó có nghĩ rằng chúng ta sẽ liều lĩnh xuất hiện ở những nơi có liên quan cũng chẳng lạ.”

 

Natsume nhìn Tobio và quả quyết nói.

 

“Hiện tại chúng ta đã mạnh lên rất nhiều, chưa kể còn có cả sức mạnh kỳ lạ của Ikuse-kun, nhân tố ngoại lai bị cuốn vào vụ việc này... Tớ cho rằng vào lần tấn công tiếp theo, chúng sẽ tung ra những thứ kinh khủng hơn trước rất nhiều. Ngay cả khi đó chỉ là suy đoán thì nếu chúng ta tìm được manh mối nào đó nào đó ở nhà những bạn học thì có lẽ ta sẽ có được một bước tiến lớn. Nói chung là, tớ nghĩ khả năng chúng ta tìm thấy gì đó liên quan là rất cao.”

 

Tìm đến nhà những bạn học để có thể tiến triển? ...Bỏ vế Natsume vừa nói qua một bên thì cái vụ “những thứ kinh khủng hơn trước rất nhiều” sao mà nghe đáng sợ quá.

 

Tuy nhiên, nếu đứng ở góc nhìn của chúng, giả dụ cái bẫy không hiệu quả thì hiển nhiên là động thái tiếp theo sẽ không như trước. Khả năng rất cao rằng đợt công kích lần sau sẽ dữ dội hơn trước nhiều.

 

...Sức mạnh có được càng lớn, trận chiến diễn ra sẽ càng khốc liệt... Trong ba ngày qua cậu đã gặt hái được nhiều điều qua đợt tự tập luyện, có thể nói lưỡi kiếm đã sắc bén hơn rất nhiều. Cậu đang từng bước một dần tiến gần hơn đến Sae, nhưng đổi lại, sự bất an cũng ngày một gia tăng.

 

Và giờ, sau cuộc thảo luận tại chung cư, tất cả đều đồng ý điểm đến sẽ là nhà Sae. Lý do ngoài việc truy tìm manh mối của những vụ chuyển nhà ra thì Tobio còn—— muốn tìm một vật có liên quan đến bà nội.

 

“...Tớ nhớ Baa-chan rất thân với bố mẹ Sae, họ từng nói nhiều chuyện với nhau, ngay cả sau khi bà mất cũng vậy.”

 

Sau tang lễ của bà nội, bố mẹ Sae có gọi Tobio đến và nói rằng bà đã nhờ họ rất nhiều điều. Từ chuyện sinh hoạt hàng ngày đến tiền bạc, đủ loại vấn đề khác nhau.

 

Trong số đó, họ cũng nói rằng bà có nhờ họ đưa cho cậu vài thứ khi cậu trưởng thành.

 

Nhưng bố mẹ Sae đã chuyển đi mà không báo cho cậu câu nào, khiến mọi thứ trở nên rất mơ hồ. Giờ nghĩ lại, không đời nào có chuyện những người tốt như Oba-chan và Oji-chan lại có thể rời đi mà không có lấy một lời chào hỏi hay từ biệt, đặc biệt là không hề nhắc gì đến di vật của bà nội. Tobio cảm thấy giận bản thân vì quá ngây thơ mà cho rằng họ xa cách với cậu như vậy là vì cú sốc mất đi Sae.

 

Tobio đang rất bận tâm đến những di vật đó. Nó có thể ở trong nhà của Sae. Nhưng vì họ đã chuyển đi nên cũng có khả năng nó không còn ở đó... Tuy nhiên, nếu tìm thấy địa chỉ mới thì khả năng tìm ra chúng cũng sẽ cao hơn.

 

Những di vật bà nội để lại rất có thể sẽ liên quan đến “Himejima”, hoặc có gợi ý gì đó về siêu năng lực dị biệt của cậu. Nếu là vế trước thì cậu có thể biết thêm về nguồn gốc của mình và tình hình hiện tại của kẻ thù. Nếu là vế sau thì có lẽ sẽ biết gì đó về bản chất và sức mạnh của Jin.

 

Tất cả những thông tin đó đều không có gì đảm bảo. Nhưng nếu là thật thì nó sẽ trở thành manh mối để xoay chuyển tình thế.

 

Hiện tại, đối với Tobio và những người khác, bất kỳ mẩu thông tin nào về năng lực của bản thân hay kẻ thù đều quan trọng như nhau. Sau khi cân nhắc những điều đó, tất cả đều đồng ý sẽ đến nhà Sae.

 

Thế nhưng, chỉ có Vali là.

 

“Xin lỗi, tôi được ‘Tổng Đốc’ giao việc riêng không từ chối được. Nên là hôm nay tôi không thể đi với mấy người.”

 

Nói vậy xong, cậu bé rời khu chung cư trước.

 

Kết quả là, bốn người Tobio, Natsume, Samejima, và Lavinia đang đến nhà Sae. Riêng Samejima chọn đi xe máy trong khi những người còn lại đi tàu điện.

 

“...Chẳng hiểu sao bố cứ ngồi tàu là không chịu được”

 

Cậu ta càu nhàu như vậy.

 

Và, sau một hồi di chuyển thì cả bốn giờ đã đứng trước cửa nhà Sae...

 

Nhìn từ xa đã thấy rằng căn nhà này không có người ở. Cửa sổ đóng kín mít, bảng tên trước cổng đã bị gỡ. Cỏ dại không được cắt tỉa mọc um tùm trong vườn.

 

Cậu vẫn còn nhớ Oba-chan thường xuyên tưới hoa trong khu vườn. Còn Oji-chan sẽ ngồi trên một chiếc ghế đọc sách vào ngày nghỉ.

 

Trong khu vườn này, cậu đã phải vật lộn khổ chiến với con Golden Retriever... Tobio cảm thấy những điều đó giờ thật hoài niệm làm sao.

 

Khi nhớ lại những điều ấy, gương mặt tươi cười của Sae cũng hiện về. Lồng ngực cậu thắt lại khi nhìn ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm cùng cô ấy. Nhưng giờ cậu phải kìm nén những cảm xúc này và kiểm tra ngôi nhà. Cậu quyết định gạt những suy nghĩ đó đi và bắt đầu điều tra.

 

Không biết có phải do tưởng tượng hay không, nhưng cảm giác những ngôi nhà xung quanh cũng hoàn toàn không có dấu hiệu của người sống. Cứ như chỉ có mình họ ở nơi hoang vắng này vậy. Dù bây giờ là giữa ban ngày ban mặt nhưng bầu không khí lại u tối kỳ lạ. Trước đây không hề có cảm giác này. Ấy vậy mà bây giờ chẳng có dấu hiệu gì của con người quanh đây hết.

 

Bốn người mở cổng ra và bước đến chỗ cửa trước. Họ kiểm tra xem cửa có khóa không nhưng nó lại mở ra rất dễ dàng. Tobio và Natsume nhìn nhau khi thấy cửa không khóa.

 

Samejima ngước lên ngôi nhà và nói.

 

“...Dù không có ai sống thì vẫn cửa vẫn phải khóa mới đúng. Nếu không thì chủ nhà này đúng là đần hết thuốc chữa.”

 

Cậu ta vừa nói mỉa vừa đặt con mèo trắng lên vai. Cảnh giác như vậy là tốt, không ai biết tình hình có thể diễn biến bất ngờ thế nào.

 

Đây có phải cái bẫy hay không?

 

Lavinia nói.

 

“Nói đúng hơn là cả khu vực này đã được bao trùm trong một thuật thức ngăn ngừa bất kỳ con người nào khác tiến nào với ngôi nhà này chính là trung tâm. Nếu không phải dị năng giả như chúng ta thì sẽ không thể nhận ra. Nói cách khác, khu vực này đang bị theo dõi. Cả pháp thuật Nhật Bản, Thần Đạo và Âm Dương Đạo đều rất giỏi trong những việc “che giấu” và “xua đuổi” như thế này.”

 

...Vậy là nơi này đã được thiết lập để người thường không thể phát hiện ra hả? Còn chúng ta có thể nhận ra và vào đây là vì có Sacred Gear sao?

 

Nếu vậy, rất có thể nhà ở của những học sinh khác cũng trong tình trạng tương tự.

 

Những Sacred Gear—— Jin và Griffon đều đang chờ sẵn ngay gần đó. Không biết trong nhà có gì, nhưng một nơi khuất tầm mắt thế này là lãnh địa hoàn hảo của Utsusemi. Không thể biết được sẽ bị phục kích từ lúc nào.

 

Thận trọng mở cửa ra, cả nhóm tiến vào hành lang. Dọc hành lang là rất nhiều đồ trang trí nội thất và khung tranh treo tường mà Tobio đã thấy nhiều lần khi còn nhỏ. Cảnh vật trong này vẫn y như trước đây.

 

...Nói là chuyển đi nhưng lại không mang theo bất cứ đồ đạc gì sao? Hành động của ‘Cơ quan Utsusemi’ nhìn kiểu gì cũng thấy không phải chuyển nhà thông thường.

 

Vì bị đóng kín nên trong nhà tối om dù là ban ngày. Cả bốn người tiến vào, không ai cởi giày vì có thể sẽ phải chạy bất kỳ lúc nào.

 

Natsume mở đèn pin lên, chiếu sáng bên trong căn nhà.

 

Họ bắt đầu kiểm tra từ căn phòng gần nhất. Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cô chiếu đèn vào trong căn phòng. ——Không thấy gì đặc biệt.

 

Trong phòng có một chiếc bàn và một bộ ghế sofa. Trông không có vẻ gì là bị di dời. Thứ duy nhất chuyển đi chỉ có—— người sống ở đây. Tức là bố mẹ Sae. Khả năng cao là nhà những học sinh khác cũng tương tự.

 

“Chia ra tìm kiếm thôi. Nếu tìm thấy gì thì liên lạc qua ma pháp của Lavinia như mọi khi.”

 

Tobio và những người khác gật đầu trước đề nghị của Natsume, những tinh thể ánh sáng của Lavinia lần lượt chui vào tai từng người, rồi họ chia thành hai nhóm kiểm tra ngôi nhà.

 

///

 

Nhóm của Tobio và Lavinia mở cánh cửa phòng khách. Một chiếc TV, một bộ bàn ghế, một chậu cây cảnh héo úa đập vào mắt. Lá úa của cái cây rụng đầy trên sàn.

 

Những đồ gia dụng điện trong nhà bếp như tủ lạnh hay lò vi sóng vẫn nguyên si. Dù điện đã bị cắt nhưng thực phẩm trong tủ lạnh vẫn còn, khiến một mùi ôi thiu tỏa ra nồng nặc. Mở vòi nước, và tất nhiên là không có gì chảy ra cả.

 

“.......”

 

Thỉnh thoảng Lavinia sẽ ngừng lại và vẽ một vòng tròn trên sàn với cây đũa trong tay, miệng lẩm bẩm gì đó như câu thần chú. Vòng tròn phát sáng lên, tạo một đường ánh sáng rồi biến mất.

 

...Chắc là ma pháp của chị ấy. Khi hỏi cô đang làm gì, Lavinia đáp rằng đang tìm dấu vết của những cư dân ở đây.

 

Tiếng bước chân vang lên khiến họ cảnh giác, nhưng hóa ra chỉ là Natsume và Samejima. Họ nhìn nhóm Tobio và lắc đầu. Có vẻ phía bên đó cũng không tìm thấy gì.

 

Đi ra khỏi phòng khách, bốn người bắt đầu tìm những phòng khác.

 

“Nơi này không khác gì so với lúc trước sao?”

 

Tobio gật đầu trước câu hỏi của Natsume.

 

“Ừ, vẫn y nguyên. Không có gì thay đổi cả. Chỉ có Oji-chan và Oba-chan là không còn ở đây thôi.”’

 

Tobio trả lời. Đồ đạc còn nguyên, chỉ có con người là biến mất. Điều đó có thể hiểu là ‘Cơ quan Utsusemi’ chỉ nhắm vào người thân của những học sinh năm hai trường Ryokuu. ——Mục đích của chúng là gì, Tobio chẳng biết, nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.

 

Tobio chỉ ngón tay lên trần.

 

“Tớ sẽ kiểm tra tầng hai.”

 

Natsume đáp.

 

“Thế thì bọn tớ sẽ tiếp tục kiểm tra tầng một thêm chút nữa.”

 

Và cả bốn lại tách nhau ra.

 

Tobio và Lavinia quay lại hành lang và bước lên cầu thang. Đột nhiên, cậu thoáng thấy một bóng người trên tầng hai. Quay sang Lavinia, và có vẻ cô cũng thấy. Bịt tai lại, cô nói.

 

“...Natsume, Shark, hãy cẩn thận.”

 

Đây là lời cảnh báo chuẩn bị chiến đấu. Bầu không khí bao trùm căn nhà lập tức trở nên căng thẳng.

 

“...Jin.”

 

Tobio khẽ gọi cộng sự lên và để Jin dẫn trước. Nuốt nước bọt xong, cậu bắt đầu bước lên cầu thang sau chú chó.

 

Jin với thân hình nhỏ bé thận trọng bước từng bậc. Vừa lên đến tầng hai, nó bắt đầu đánh hơi khắp nơi. Xác nhận không có gì, nó quay người lại vẫy đuôi với cậu. Cảm thấy an tâm, Tobio bước lên cầu thang.

 

Sự hiện diện của Jin rất quan trọng. Dù nhỏ bé nhưng nó lại là một chỗ dựa vững chắc. Nếu chỉ có một mình thì chắc cậu đã bị nỗi sợ bao trùm khi thấy bóng người và rơi vào hoảng loạn.

 

Việc cậu có thể suy nghĩ thông suốt trong tình hình căng thẳng này là nhờ có Jin và những người đồng đội bên cạnh.

 

Lên đến tầng hai, Tobio tiến đến chỗ phòng của Sae. Đi qua hành lang đầy bụi bặm, cậu chậm rãi mở cửa phòng Sae.

 

Cậu đã vào căn phòng này không biết bao lần. Không biết phòng của những cô gái khác như nào, nhưng căn phòng này luôn được giữ gọn gàng ngăn nắp.

 

Chiếc giường và bàn học vẫn ở chỗ cũ. Trên bàn không có gì cả. Tobio tiến lại gần chiếc bàn quen thuộc và mở ngăn kéo. Chỉ có sách giáo khoa và vài cuốn vở.

 

Lục lọi bàn học của Sae thế này có hơi ngại, nhưng cậu vẫn phải kiểm tra, và Tobio phát hiện thấy một cuốn vở khác biệt. Là nhật ký của Sae.

 

Cầm cuốn nhật ký trong tay, cậu lật mở qua từng trang một. Chỉ là một cuốn nhật ký vô vị. Đọc những dòng chữ có đề cập đến bản thân khiến cậu thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn trực tiếp vào đó. Nhưng có vẻ cô đã viết chúng một cách rất vui vẻ.

 

Ngón tay cậu dừng lại ở trang có ghi chú vào ngày trước chuyến đi.

 

[Ngày ○ tháng 5, trời đẹp. Cuối cùng cũng đến ngày đi Hawaii, nhưng Tobio vẫn chưa khỏi bệnh. Muốn đi cùng cậu ấy quá, nhưng đành chịu thôi. Hôm sau sẽ ghé qua nhìn cái mặt Tobio trước rồi ra sân bay. Mai phải dậy sớm nên giờ ngủ đây.]

 

Cuốn nhật ký dừng lại ở đó. Cũng phải thôi. Vì người viết có còn ở đây nữa đâu——.

 

Sau khi Lavinia hoàn thành ma pháp trên sàn, họ rời khỏi phòng Sae. Rồi Tobio bắt đầu kiểm tra phòng của Oji-chan và Oba-chan

 

Phòng bố mẹ Sae nằm ở cuối tầng hai... Giờ khi biết chỉ có những người ở đây là không còn ở căn nhà, khả năng di vật bà nội để lại cho Tobio vẫn còn là rất cao. 

 

Bước vào phòng bố mẹ Sae, Tobio thầm xin lỗi trong lòng rồi bắt đầu kiểm tra ngăn kéo và tủ quần áo. Không thấy có vẻ gì là nó ở đây cả. ——Nhưng rồi, cậu tìm thấy một két sắt nằm trong tủ quần áo. Có lẽ đây là... Tobio tự nhủ.

 

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng phát một tiếng *kii* và mở ra. Tobio và Lavinia quay đầu lại, và thấy một cô gái trẻ đang đứng ở bên kia cánh cửa. Cậu nhận ra cô ấy ngay lập tức. Vì điều đó quá đỗi hiển nhiên.

 

“Sae!”

 

Trước mắt cậu là cô bạn thuở nhỏ Sae. Còn cô thì đang nhìn chằm chằm vào phía cậu.

 

...Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại!

 

Mắt cậu nhòa đi dòng lệ, cả người cậu thôi thúc chạy đến bên cô ấy, nhưng bằng cách nào đó vẫn kiềm chế lại được.

 

“Sae, là tớ đây. Cậu có nhận ra tớ không?”

 

Nhưng dù có gọi, dù đang nhìn cậu, Sae vẫn không có chút gì thay đổi. Cô chỉ nở một nụ cười nhạt đáng sợ. Rồi Tobio để ý thấy một thứ——.

 

Chuỗi tràng hạt trên tay trái cô——.

 

Cậu biết rõ thứ đó. Đó là chuỗi tràng hạt quý báu của bà nội để lại cho cậu. Và cũng là thứ cậu đã đeo lên tay cô trước chuyến đi.

 

Tobio không thể làm gì khác ngoài lộ ra một biểu cảm đau buồn.

 

Qua mọi chuyện, hẳn cô đã trở thành Utsusemi. Nếu vậy thì phải cứu cô khỏi trạng thái này. Bằng không thì tất cả sẽ vô nghĩa.

 

Nhưng cậu không thể ra lệnh cho Jin được. Chém Sae ư? Không đời nào.

 

Dường như đọc được tâm trạng của cậu, Lavinia chỉ lặng yên quan sát.

 

“Quả nhiên, cậu không dám làm gì cô bé.”

 

Giọng nói của một bên thứ ba vang lên ngoài hành lang.

 

Bước vào phòng là—— một người đàn ông trung niên mặc bộ suit ba mảnh. Cậu nhận ra gã này. Đúng vậy, trong trận chiến ở siêu thị bỏ hoang, người đàn ông bí ẩn đã xuất hiện để giải cứu tên Doumon... Giờ ông ta đang đứng trước mặt cậu.

 

2b2d22f0-0a51-4463-80a6-915d6d9c93ae.jpg

...Là gã đàn ông mà tên Doumon đó đã gọi là “Himejima”.

 

Người đàn ông với gương mặt sắc sảo chậm rãi nói.

 

“Tên ta là Himejima Hanezu. Đúng như cậu đang nghĩ, ta chính là người đứng đầu của ‘Cơ quan Utsusemi’.”

 

Quả nhiên, gã này là kẻ đứng đầu của tổ chức giật dây mọi thứ sau vụ việc——.

 

...Không một lời cảnh báo, tên trùm của đối phương đã xuất hiện. Càng không thể tưởng tượng gã này sẽ dẫn theo Sae.

 

“...Ngũ Đại Tông Gia.”

 

Tobio lẩm bẩm.

 

Nghe vậy, gã đàn ông—— đặt tay lên cằm với vẻ thích thú.

 

“Hmm, có vẻ như cậu đã nhận được thông tin từ đám cánh đen đó. Nếu vậy thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều rồi. ——Ta muốn chiêu mộ các cô cậu, những người sở hữu ‘Tứ Hung’.”

 

“..........”

 

Cậu không phải ‘Tứ Hung’. Chỉ là một tồn tại dị biệt nằm ngoài kế hoạch của chúng.

 

Thế nhưng, gã đàn ông nhếch mép cười.

 

“Dĩ nhiên, chúng ta cũng muốn có cậu, Ikuse Tobio. ——Hay ta nên gọi là, Himejima Tobio?”

 

...Chúng đã biết thân thế của cậu.

 

Gã đàn ông—— Himejima Hanezu tiếp tục.

 

“Có lẽ cậu không biết, nhưng bà nội của cậu—— Ageha-dono vốn là thành viên tông gia của gia tộc Himejima. Đáng tiếc thay, bà ấy lại không sở hữu thứ sức mạnh mà tông gia mong muốn, và bị trục xuất khỏi gia tộc...”

 

“...Tôi là Ikuse. Cái tên Himejima với tôi không là gì hơn ngoài tên họ thời con gái của bà cả.”

 

“Cậu có thể nghĩ vậy, nhưng dòng máu Himejima vô cùng nặng nề với những kẻ thao túng đất nước này từ trong bóng tối. Và thật trớ trêu thay. Khi mà ‘con chó’ đã được sinh ra từ phả hệ tông gia chối bỏ...”

 

Himejima Hanezu cúi đầu xuống nhìn Jin. Đồng tử đen tối của hắn ta không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cả nụ cười lúc nãy cũng chỉ như thứ đồ giả tạo.

 

“...Thành thật mà nói, ta cho rằng mục đích của mình đã hoàn thành được một nửa. ——Ikuse Tobio, với sự tồn tại của cậu. Một ‘con quỷ’ mạnh hơn cả con gái của ‘Lôi Quang’ đã được sinh ra từ dòng máu Himejima. Hơn nữa, cậu còn ra đời trước con gái của ‘Lôi Quang’. Thật nực cười làm sao. Thay vì sinh ra “chu sa” của “Chu Tước” mà gia tộc Himejima theo Thần Đạo cai quản thì lại là một màu “đen tuyền”. Chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt của Tông Chủ Himejima tiền nhiệm khi biết về sự tồn tại của cậu đã khiến ta thỏa mãn phần nào.”

 

Gã đàn ông lắc đầu.

 

“Nhưng những người đồng chí của ta lại không nghĩ vậy... Trách nhiệm của người dẫn đầu tổ chức chính là phải tuân thủ ‘Kế hoạch’ cho đến cùng.”

 

.......

 

.........Hắn nói toàn những thứ khó hiểu. Tobio hoàn toàn không hiểu nổi gã đàn ông tên Himejima Hanezu này đang nói gì. Nhưng, cậu có thể cảm nhận được một sự điên loạn và oán hận sâu sắc ẩn sau lời nói của hắn.

 

Gã đàn ông chẳng mảy may quan tâm mà tiếp tục.

 

“Ikuse Tobio, cậu có thể cho chúng ta mượn sức mạnh của cậu không? Hoặc, sau khi cậu chém hạ hết chúng ta, cậu có thể hủy diệt những con quái vật của Ngũ Đại Tông Gia thay chúng ta được không?”

 

“...Ông chỉ toàn nói năng tùy tiện! Thật quá sức vô nghĩa!”

 

Tobio lộ rõ sự khó chịu trước những lời ngông cuồng của gã đàn ông. Đến nước này rồi còn đòi hợp tác...! Đã thế lại còn toàn nói những điều lố bịch ngay bên cạnh Sae, thật không thể chịu nổi!

 

Thấy vậy, Himejima Hanezu lần đầu nở một nụ cười có cảm xúc.

 

“...Có lẽ, ta phải biến cậu thành một lưỡi kiếm ác nghiệt mang đến tai ương trước.”

 

Gã đàn ông búng tay. Trong một khoảnh khắc—— Sae bên cạnh ông ta bước lên và vung tay trái. Rồi, cái bóng dưới chân cô bắt đầu di chuyển như thể nó có ý thức và lan rộng khắp căn phòng. Cả căn phòng bị bóng tối nuốt chửng. Cái bóng trồi lên, dần kết thành hình dạng.

 

“——Đó là.”

 

Tobio mở to mắt vì choáng ngợp trước cảnh tượng cậu đang thấy—— thứ đứng chiếm trọn gần hết diện tích căn phòng là một con thú khổng lồ. Bộ lông màu đen, chiếc bờm rậm rạp—— một con sư tử. Nó thậm chí còn lớn hơn cả sư tử Barbary, loài sư tử lớn nhất. Trong đôi mắt màu vàng kim tràn đầy sát ý. Mở chiếc miệng đầy răng nanh sắc nhọn, nó phát ra một tiếng gầm gừ.

 

Cả người cậu run rẩy, một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống—— Tobio bị buộc phải cảm nhận điều đó qua thứ áp lực như kim châm đâm vào da thịt này.

 

...Con sư tử này hoàn toàn khác với Utsusemi mà cậu đã chiến đấu đó giờ. Nó là một con quái vật ở đẳng cấp khác biệt, ngay đến ‘cấu tạo’ cũng hoàn toàn khác.

 

Tobio run rẩy vì sợ hãi, nhưng Jin vẫn dũng cảm đứng lên đối mặt với con sư tử, nó không hề run sợ hay chùn bước. Đó không phải tiếng gầm vô nghĩa vì không nhận ra cách biệt về sức mạnh.

 

——Để bảo vệ chủ nhân, nó đang dốc hết sức mọn nằm trong thân hình nhỏ bé đó.

 

Trước dáng vẻ trung thành mà can đảm của Jin, Tobio xúc động đến mức cậu không còn cảm thấy run rẩy vì sợ nữa. Không thể phản bội sự dũng cảm của Jin trong tình huống này được. Tuyệt đối không. Đó là nghĩa vụ của người chủ.

 

Himejima Hanezu nói với con sư tử trồi lên từ cái bóng của Sae bên cạnh.

 

“...Thứ này được phát triển bởi một nhóm ma pháp sư đang hợp tác với chúng ta. Tên nó là—— [Cowardly Leo]. Một trong các thí nghiệm cốt lõi của ‘Kế hoạch Tứ Hung’. Và Toujou Sae là vật thí nghiệm duy nhất có thể thích ứng với mẫu vật này.”

 

...Sae đang điều khiển con sư tử ư? Tobio có thể cảm nhận rõ cả luồng uy áp và sát khí con sư tử tỏa ra vượt xa những Utsusemi khác.

 

Lavinia lộ ra một vẻ chán ghét hiếm hoi, trừng mắt nhìn con sư tử và hỏi gã đàn ông.

 

“...Sư tử... một trong ba đã gần được hiện thực hóa rồi sao...? Vậy đây là mục đích thật sự đằng sau thí nghiệm của ‘những kẻ đó’?’

 

“...Cô gái của [Grau Zauberer]. Nếu có thể thì hãy truyền đạt lại với Ngài Pheles rằng. ——Họ rất nghiêm túc đó.”

 

Nghe xong, Lavinia cất lên một giọng nghe không dễ chịu chút nào.

 

“...Thật chướng mắt.” 

 

Khi Lavinia chuẩn bị chĩa cây đũa vào gã đàn ông, Tobio nghe thấy tiếng Natsume gọi đến từ ma pháp liên lạc trong tai.

 

[Ikuse-kun! Căn nhà bị bao vây rồi!]

 

——!!

 

Nghe vậy, Tobio quay người lại, Chạy ra ban công, cậu thấy những con quái vật—— Utsusemi đang đi cùng những bạn học khác. Ánh mắt chúng đằng đằng sát khí. Việc chúng leo lên tận ban công tầng hai thế này thì có nghĩa là bên ngoài và trong vườn phải có cả bầy Utsusemi chứ không ít.

 

Cậu nhìn Himejima Hanezu bằng ánh mắt tóe lửa. Nhưng gã đàn ông chỉ nhún vai.

 

“Cậu muốn đánh với ta ở đây sao? Không sao cả. ——Nhưng ta có một đề nghị.”

 

Gã đàn ông giơ một ngón tay lên.

 

“Nếu được, ta muốn dẫn các cậu ghé thăm cơ sở nghiên cứu của ta. Tất cả những bạn học cậu tìm kiếm, cùng những người thân của họ đều đang ở đó và còn sống. Hãy suy nghĩ mà xem, dù các cậu có mạnh đến đâu thì việc đánh bại con sư tử này và bầy Utsusemi đang bao vây quanh căn nhà này chắc chắn cũng không hề dễ dàng. Chúng ta muốn ngỏ ý mời chào các cậu theo cách êm đẹp nhất có thể.”

 

Ý là dẫn chúng ta đến sào huyệt của chúng. Nhưng không có gì đảm bảo chúng ta sẽ không bị bắt làm con tin cả... Tuy vậy thì đúng là tất cả những gì ta đang tìm kiếm đều ở đó.

 

——Là cơ hội? Hay là đường cùng?

 

Dù thế nào đi nữa thì để thoát khỏi đây chắc chắn sẽ phải có sự hy sinh. Còn chiến thắng... thành thật mà nói, với tình hình hiện tại thì đó là bất khả thi. Dù đã học được cách sử dụng “lưỡi kiếm bóng tối” trong ba ngày qua thì vẫn có những điều kiện hạn chế, không đủ để đối đầu với con sư tử và Himejima Hanezu.

 

Với gã tên Doumon cũng thế, mình hắn cũng mạnh hơn hàng đống Utsusemi cộng lại. Kẻ đứng trên những dị năng giả như vậy chắc chắn không thể yếu hơn Doumon.

 

Hơn cả, cả “lưỡi kiếm bóng tối” lẫn đòn công kích bình thường đều sẽ bị hạn chế trong không gian chật hẹp này. Dù Jin có nhỏ đến mấy thì ít nhiều cũng sẽ cản trở chuyển động của nó... và có nguy cơ làm tổn thương Sae.

 

...Vậy chạy trốn thì sao? Không, cứ cho là có chạy trốn được thì cũng không thể lành lặn mà thoát khỏi đây.

 

...........

 

...Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ, Himejima Hanezu lấy ra một vật từ trong túi áo.

 

——Là một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông.

 

Có những lá bùa với văn tự chú ngữ dán quanh nó. Thấy thứ đó, Tobio lập tức nhận ra.

 

Đó chính là vật có liên quan đến gốc gác của cậu mà bà nội đã nhờ bố mẹ của Sae cất giữ——.

 

Himejima Hanezu lên tiếng.

 

“Đây là thứ nằm trong két sắt đó. Ta đã lấy nó ra trước. Nhưng đừng lo, ta chưa mở nó đâu. Thế nào, Ikuse Tobio-kun? Món đồ này và——"

 

Gã đàn ông chỉ vào Sae.

 

“Cô bé này, cậu muốn cả hai đúng chứ?”

 

Cái giọng điệu bình thản này thật biết cách chọc tức người ta... Nhìn thẳng vào Sae, trong ánh mắt cô không có chút cảm xúc nào với Tobio cả.

 

Lavinia bảo Tobio.

 

“...Quyết định nằm ở Toby. Chắc chắn Natsume và Shark cũng sẽ hiểu cho em. Nói thật thì chị cũng rất tò mò về cơ sở nghiên cứu của chúng.”

 

Lavinia nói như thể đọc được suy nghĩ của Tobio.

 

Cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cậu lộ một vẻ mặt như ngậm trái đắng, rồi che tai lại thông báo cho Natsume và Samejima.

 

“...Minagawa-san, Samejima. ——Rút lui đi! Đừng bận tâm, cứ đi đi! Chúng ta sẽ gặp lại sau!”

 

Lựa chọn của Tobio là—— để Natsume và Samejima thoát thân. Cả nhóm không thể cùng thoát khỏi đây được. Nếu vậy thì có nhiều lựa chọn sẽ tốt hơn. Cậu và Lavinia sẽ ở lại để Natsume và Samejima có thể chạy thoát. Mục tiêu của chúng là ‘Tứ Hung’. Nếu vậy thì phải để hai người họ thoát trước.

 

[——K-Khoan đã Ikuse-kun!? Cậu vừa nói g——]

 

[Ikuse! Trên đó có chuyện gì!?]

 

Ngược lại với Natsume đang bối rối, Samejima dường như đã đoán được ý đồ của Tobio.

 

“Đi thôi, não chim! Có cả bà ma pháp thiếu nữ đấy thì Ikuse không dễ bị hạ đâu! Nếu thế thì tốt nhất là dụ bọn này ra bên ngoài rồi xử gọn một thể!”

 

[N-Nhưng mà! Aa mou! Ikuse-kun, Lavinia! Chết là tớ không tha đâu đấy! Bọn tớ chắc chắn sẽ quay lại đón hai người!]

 

Nghe tiếng đồng đội vừa rút lui vừa đánh bại Utsusemi, Tobio trừng mắt nhìn gã đàn ông.

 

Hắn ta thở dài.

 

“Ra vậy, để Tứ Hung chạy thoát trong khi bản thân ở lại. Khôn ngoan hơn nhiều so với cùng chiến đấu hay cùng chạy trốn.”

 

Himejima Hanezu nói xong, lấy tay kết ấn lại khiến không gian trong căn phòng biến dạng. Một cánh cửa trượt fusuma với hình vẽ con chim màu đỏ thắm uy nghiêm xuất hiện. Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng xa lạ. Có lẽ đây là một ‘cổng’ không gian kết nối hai điểm.

 

Himejima Hanezu ra hiệu mời Tobio và Lavinia.

 

“Xin mời.”

 

Ôm chặt Jin trong tay, cậu nói thầm với nó.

 

——Jin, xin lỗi nhưng hãy theo tao đến cùng. Tao sẽ phá hủy bọn chúng từ bên trong, rồi cứu Sae và mọi người.

 

Dù nỗi sợ đang cào xé tâm trí, nhưng chiến ý của Tobio vẫn không hề lung lay.