Phần 1
Sau khi bước qua cánh cửa fusuma kỳ lạ xuất hiện tại nhà Toujou Sae, Tobio và Lavinia đã được mời vào tòa nhà trụ sở chính của Cơ quan Utsusemi.
Ngay khi bước vào, điều đang chờ đợi họ là—— vô số bạn học đã bị biến thành Utsusemi đứng bao vây. Nhìn sơ thì cũng phải hàng chục người là ít.
Nếu tính số Tobio và những người khác đã hạ gục, cùng số lượng những con bao vây quanh nhà Sae thì hẳn đây là phần còn lại. Tất nhiên là nếu chúng có thể tái tạo lại những con quái vật như đã làm với Sasaki thì chẳng nói trước được gì...
Nhìn kỹ thì có thể thấy vài người lớn mặc suit... Dựa vào ánh mắt và khí chất kia thì chắc hẳn đó là thành viên của Cơ quan. Một số đang kết thủ ấn, số khác thì cầm bùa... Có vẻ có rất nhiều cách sử dụng dị năng khác nhau, và cũng là lời cảnh báo rằng nếu họ manh động thì sẽ bị tấn công ngay lập tức.
Cả đám đông Utsusemi lẫn các thành viên của Cơ quan đều nhìn họ với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Trong tình huống đó, Himejima Hanezu nở một nụ cười ghê tởm trên mặt rồi nói.
“——Chào mừng đến với trụ sở của Cơ quan Utsusemi, không, đúng hơn là sào huyệt bí mật của chúng ta.”
Một lời mời đầy sự khiêu khích, thật khiến người ta khó mà kìm được cơn giận.
///
Tobio và Lavinia đang bị còng tay lại bởi một chiếc còng có hình dáng kỳ dị. Thay vì gọi là còng tay thì nó giống một cục sắt đục lỗ hơn. Trên đó cũng có khắc những văn tự chú ngữ... Có vẻ vì thế nên ngay khi bị đeo còng lên tay, cả người cậu liền cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy rằng đường dây liên kết tinh thần với Jin trước đó—— đã yếu đi rất nhiều.
...Còn với Jin, nó bị nhốt vào một chiếc lồng phía sau Tobio. Cái lồng được đặt trên một xe đẩy hàng và được một nam nhân viên cơ quan đẩy đi. Trên chiếc lồng cũng có những chú ngữ tương tự như trên chiếc còng. Có lẽ vì Tobio đang tuân theo những kẻ đó nên Jin cũng không chống cự mà chỉ ngoan ngoãn ngồi trong lồng. Thế nhưng, đôi mắt đỏ rực của nó đang phát ra một ánh sáng thù địch đáng sợ. Chỉ cần Tobio ra lệnh, nó sẽ lao ra ngay lập tức.
Đi qua nhiều cổng kiểm tra với hàng đống thủ tục, rồi hai người một chó được dẫn đến—— một không gian rộng lớn.
Một cảnh tượng kỳ lạ với vô số bình nuôi cấy được xếp thành hàng——. Những bình nuôi cấy dường như được nối với các capsule đặt nằm ngang. Cả căn phòng này chỉ toàn là những bình nuôi cấy và capsule ở khắp nơi.
Himejima Hanezu lên tiếng khi họ đi ngang qua con đường giữa các bình nuôi cấy và capsule.
“Hãy nhìn cho kỹ.”
Bị thúc giục, Tobio đưa mắt sang nhìn một bình nuôi cấy. Trong đó là một chất lỏng màu xanh lá—— và con người. Mỗi chiếc bình đều chứa một con người—— trung niên, trẻ tuổi, nam, nữ được xếp thành hàng.
“Cái này...!!”
Tobio ngẩn người ra, và Himejima Hanezu bổ sung.
“Đó là những người thân của các học sinh đã hóa thành Utsusemi.”
“——!!”
Tobio chết lặng trước sự thật động trời. Vậy đây là cha mẹ và anh chị em của những bạn học đã biến mất với danh nghĩa chuyển đi? Trong khi thực tế là họ bị đưa đến đây và nhốt vào trong những chiếc bình này...
Himejima Hanezu bảo Tobio.
“Các cậu biết rằng những người thân của các học sinh trường Ryokuu đều chuyển đi phải không? Tất cả đều đang ở đây.”
...Quả nhiên, toàn bộ người thân của các bạn học đang ở đây. Vậy có nghĩa là bố mẹ của Sae cũng——.
Khi Tobio đang nhìn quanh, Himejima Hanezu tiếp tục giải thích.
“Dường như việc kích hoạt những Sacred Gear nhân tạo có thể gây áp lực lên cơ thể và tinh thần của các Utsusemi vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, khiến mẫu vật bị rối loạn. Để bù đắp, chúng ta cần đến những người có mối liên hệ máu mủ—— người thân ruột thịt của các mẫu vật. Chúng ta thu nhập những mẫu từ cha mẹ hoặc anh chị em để bù vào sự hao mòn của các Utsusemi. Nếu không để đối tượng thí nghiệm nghỉ ngơi trong những capsule này thì sẽ không thể tận dụng năng lực của chúng... Có vẻ như công nghệ này vẫn còn lâu mới đến ngày hoàn thiện.”
Vậy là các bạn học điều khiển những Sacred Gear nhân tạo——đám quái vật đó, có khuyết điểm sao? Và những người thân của họ bị đưa về đây để bù đắp vào đó...
Tất cả những thí nghiệm với quy mô khủng khiếp này, đều là vì ‘Kế hoạch Tứ Hung’—— để cướp lấy sức mạnh của Natsume và Samejima nhằm trả thù Tông Gia...
...Đó có lẽ là mục đích của Cơ quan Utsusemi. Thế nhưng, liệu mục đích thật sự của kẻ phản bội tổ chức của ‘Tổng Đốc’ và kẻ mà Lavinia đang truy lùng có đúng là như thế không?
Tobio thầm nghĩ. Con sư tử màu đen ở nhà Sae đó, chắc chắn nó khác với những Utsusemi thông thường, một tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Nói cách khác, những thí nghiệm diễn ra ở đây là kết quả từ sự nhúng tay của ba bên, với những suy nghĩ và tư tưởng khác nhau giao thoa ở đâu đó... Đó chính là nguồn gốc của Kế hoạch Tứ Hung đang được thực hiện ở đây. Tổng Đốc và Lavinia đều muốn ngăn chặn điều đó.
Nhắc Lavinia, cô đang nhìn quanh chỗ này với vẻ căm ghét trên mặt. Có lẽ mọi thứ ở đây đều khiến cô khó chịu.
Tobio và Lavinia được dẫn đi xa hơn và bước vào thang máy. Rồi thang máy dần đi xuống. Khi họ xuống dưới, Tobio cảm thấy bất an và tự hỏi “Mấy tên này dẫn chúng ta đi đâu vậy?” thì thang máy dừng lại.
Cùng các thành viên của Cơ quan, họ được dẫn đến trước hai cánh cửa khổng lồ trông cực kỳ kiên cố. Nó phát ra một âm thanh rất nặng nề khi mở ra.
Đằng sau cánh cửa là—— một căn phòng trống. Một căn phòng rộng lớn trống rỗng. Chẳng có gì ngoài đèn trần chiếu sáng và những bức tường và sàn nhà đều phủ trong một màu trắng xóa.
Những thành viên Cơ quan đưa Tobio và Lavinia đến giữa căn phòng, đồng thời để chiếc lồng nhốt Jin bên cạnh. Rồi họ quay ra đứng sát tường, để một mình Himejima Hanezu đối diện với hai người một chó.
“Căn phòng này nằm sâu 100m dưới lòng đất. Kiên cố đến mức có thể dùng làm hầm trú ẩn hạt nhân. Cũng có nghĩa là, một vài chấn động nhỏ sẽ không thể khiến nơi này sụp đổ.”
Hắn lấy một chiếc điều khiển từ xa trong túi áo ra và nhấn nút. Rồi, cánh cửa chiếc lồng nhốt Jin được mở. Con chó đen lập tức nhảy ra ngoài. Vừa thoát khỏi lồng, nó liền nhe nanh gầm gừ đe dọa Himejima Hanezu.
Gã đàn ông nhếch mép cười.
“Nói cách khác, ngay cả khi dưới đây có náo loạn chút thì cơ sở nghiên cứu phía trên cũng không bị ảnh hưởng.”
Himejima Hanezu lấy ra một cây gậy sắt nhỏ trong ống tay áo. Vung xuống theo chiều ngang, cây gậy kéo dài ra và biến thành một cây tích trượng.
“Giờ thì, Ikuse Tobio, sao chúng ta không chơi một chút ở đây nhỉ?”
Himejima Hanezu chĩa cây tích trượng vào Tobio và nói.
“——Để con ‘chó’ đó tấn công ta xem nào.”
Nói xong, lập tức chiếc còng trên tay cậu gỡ ra và rơi xuống sàn. Cả cơ thể Tobio ngay tức khắc cảm nhận được sức mạnh tuôn trào khắp cơ thể. Cậu cảm nhận được năng lực của bản thân và sức mạnh của Jin được giải phóng, ý thức của cả hai trở nên đồng bộ.
Tobio nhìn quanh căn phòng... Không có gì ở đây cả, tức là không có bóng để tận dụng, “lưỡi kiếm bóng tối” sẽ gặp bất lợi ở đây. Tuy là cũng có thể triệu hồi lưỡi kiếm từ cái bóng dưới chân đối phương, nhưng chắc chắn là bên kia sẽ dễ dàng đoán được. Hiện tại, cậu chưa có đòn tất sát nào đủ dùng trong tình huống hiện tại cả.
Lavinia lại gần chỗ cậu và thì thầm.
“...Nếu cần thì chị sẽ hỗ trợ. Nhưng từ thái độ thì có vẻ hắn muốn thử sức Toby. Nếu chị mà giúp Toby bây giờ thì——”
Lavinia nhìn sang Sae.
“...Có lẽ hắn sẽ kích động cô bé tham gia vào trận đấu, vậy nên hiện giờ chị sẽ lặng yên theo dõi tình hình.”
Cậu không biết cô định làm thế nào để thoát khỏi cái còng tay. Nhưng nếu là ma pháp sư thì chắc cô định dùng ma pháp hay gì đó đó để tự giải bùa chú trên chiếc còng này. Hơn cả, cậu cảm thấy vui vì cô đã lo cho Sae.
Như Lavinia nói, nếu làm quá thì rất có thể chúng sẽ kéo cả Sae vào trận chiến. Với cách hành xử khó lường của đối thủ, thì hành động mù quáng sẽ chỉ gây ra những hậu quả đáng sợ thôi.
Để Lavinia vẫn bị còng lùi lại, Tobio gọi cộng sự.
“...Jin.”
Ngay khi nghe tên mình được gọi, trên trán chú chó—— mọc ra một lưỡi kiếm katana sắc nhọn. Sau ba ngày luyện tập gian khổ, Tobio đã quyết định gọi những lưỡi kiếm này là [Blade].
Nhìn Jin với Blade trên trán, Tobio ra lệnh.
“Lên!!”
Sau hiệu lệnh, Jin biến thành một viên đạn màu đen lao tới Himejima Hanezu.
Đối phương làm cho cây tích trượng phát lên một ánh sáng màu xanh trắng và đánh bật Jin. Cây trượng đã đỡ một đòn trực diện từ Blade của Jin mà không xây xước gì cả, chứng tỏ nó đã được gia cường bằng dị năng.
Jin chiến đấu với tốc độ cao bằng cách tận dụng cơ thể nhỏ bé, nhưng đối thủ của nó cũng không hề tầm thường. Gã đàn ông có thể theo kịp chuyển động của Jin, tránh được mọi đòn tấn công từ lưỡi kiếm trên trán, hai lưỡi kiếm trên lưng và cả những đòn đâm từ lưỡi kiếm mới mọc ra từ đuôi, tất cả đều bị cây tích trượng gạt đi.
...Quả nhiên, chỉ công kích bình thường thì không thể làm gì. Nếu vậy——
“——Haken!”
Đôi mắt đỏ của Jin lóe lên một cách kỳ lạ khi nó nghe lệnh của Tobio. Ngay lập tức, một lưỡi kiếm khổng lồ với hình dạng kỳ dị xuất hiện từ cái bóng dưới chân Himejima Hanezu. ——Đó là “lưỡi kiếm bóng tối” Trong ba ngày huấn luyện, cậu đã có thể sử dụng nó tự do trong một phạm vi giới hạn.
Cậu cũng tạm thời đặt tên cho nó là—— [Night Haken].
Cái tên này là do Vali đưa ra khi cậu bé đang quan sát buổi tập của cậu.
“——Kỹ năng hay ho thế mà không đặt tên thì phí quá đúng không? Xem nào... một lưỡi kiếm trồi lên từ bóng tối... hình dạng méo mó như một chiếc móc câu...”
Cậu nhóc suy nghĩ một lúc rồi nói.
“——Móc câu của màn đêm, Night Haken nghe thế nào?”
Và đó là nguồn gốc của cái tên. Dù có hơi ngại nhưng vì cậu nhóc khó chiều đã tự mình đề xuất nên cậu cũng đành chấp nhận mà dùng.
Mà đúng là khi ra lệnh cho Jin thì cần chỉ đạo chính xác, vậy nên một cái tên là cần thiết.
Night Haken tấn công từ cái bóng dưới chân Himejima Hanezu, nhưng hắn ta lập tức nhảy lên như đã đoán được trước, tránh những lưỡi kiếm trồi lên và dùng trượng phá tan chúng!
...Cây tích trượng đó sở hữu sức mạnh có thể đập nát cả Night Haken dễ dàng vậy sao? Biết được điều này khiến cả Tobio và Jin đều sững sờ. Tức là trừ khi trực tiếp đâm lưỡi kiếm vào gã đàn ông này, còn không thì đừng mong hạ được hắn.
...Thế nhưng, Tobio vẫn chưa sẵn sàng để giết người. Đúng là cậu có giết rất nhiều quái vật Utsusemi, nhưng ngay cả khi có sở hữu dị năng thì cậu vẫn chưa chuẩn bị để kết liễu một con người.
Tuy nhiên, Tobio vẫn ra lệnh cho Jin. Để kết thúc sự việc phi lý này nhanh chóng, và để cứu Sae——.
“Jin! Mạnh hơn nữa!”
Một lần nữa, một lưỡi kiếm khổng lồ trồi lên từ dưới chân Himejima Hanezu, nhưng hắn ta nhảy lùi lại và dùng cây tích trượng đánh vỡ tan hết. Night Haken liên tục tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả đều bị đập nát mà không thể làm gì.
Đột nhiên, Himejima Hanezu kết thủ ấn, và cây trượng lại phát sáng hơn nữa.
“Ha!”
Với một tiếng hô, hắn vung cây tích trượng. Một viên đạn ánh sáng màu xanh nhạt bay thẳng về phía Tobio. Ngay khi sắp bị trúng, một lưỡi kiếm mọc ra từ cái bóng dưới chân Tobio, đóng vai trò như một cái khiên để đỡ lấy viên đạn. Đây là phương pháp phòng thủ mà cậu đã học được trong ba ngày huấn luyện. Một cách để đối phó khi kẻ thù tấn công trực tiếp bản thể, thay vì lưỡi kiếm Sacred Gear—— Tobio tạo ra một lưỡi kiếm rộng từ cái bóng dưới chân để làm khiên.
——Nhưng, với một âm thanh tan vỡ sắc bén, tấm khiên Night Haken bị phá hủy bởi viên đạn ánh sáng. Viên đạn không chỉ phá hủy lưỡi kiếm, mà sức mạnh của nó đã hất văng Tobio ra xa.
“Gaha!”
Cú đánh mạnh như búa tạ khiến Tobio đau đớn, cơ thể bị đập xuống sàn. Xung động khi va chạm khiến cậu đau nhức khắp người.
Dù đau đến nghẹt thở, Tobio biết không thể lăn lộn. Nếu không, sẽ bị truy kích trước khi kịp phản ứng. Cậu cố giữ ý thức, đứng dậy.
...Cơn đau khiến cơ thể không còn nghe lời nữa, tay chân run rẩy; thế nhưng cậu vẫn hướng mắt về phía đối thủ, về Himejima Hanezu.
Hắn nhìn vào mắt Tobio, cười khẽ:
“...Quả nhiên là vậy sao. Con ‘chó’ đó, nó vẫn chưa nếm vị máu người phải không?”
Hắn ta tiếp tục khi chĩa cây trượng vào Jin.
“Ikuse Tobio, đòn tấn công của con ‘chó’—— tuy sắc bén và chính xác, nhưng lại thiếu sự quyết đoán. Cũng tức là rất dễ đọc vị.”
Như thể đọc được tâm trí Tobio, Himejima Hanezu chỉ ra.
“...Cậu, chủ nhân của nó, vẫn còn chần chừ khi phải xuống tay giết người đúng không? Sự do dự đó truyền tải đến con ‘chó’, đến Sacred Gear của cậu, khiến những đòn tấn công trở nên quá chậm chạp dễ đoán.”
...............
Có vẻ như hành động của cậu đã bị nắm rõ. Đúng như hắn nói, Tobio—— vẫn do dự khi phải tung đòn chí mạng lên một con người. Và sự liên kết ngày càng mạnh dần với Jin cũng truyền cả điều đó đến con chó.
Hiện tại, Himejima Hanezu là một người có năng lực mạnh hơn Tobio rất nhiều. Nhưng nếu jin đã tấn công với ý định hạ gục ông ta… thì nó đã không dễ dàng bị điều khiển như vậy. Ít nhất thì cũng có thể chém cây tích trượng đó làm hai.
Với sức mạnh ngày càng tăng, Tobio vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa lo lắng trong lòng. Nếu không thể kiểm soát đòn tấn công của Jin và dẫn đến cái chết của đối thủ—— một con người… Nếu là những con quái vật Utsusemi thì không sao, là những hình nhân đất sét thì cũng được, nhưng— liệu cậu và Jin có thể chém một con người, một tồn tại có hình dạng con người không?
Có nên chém không?
——Cậu chỉ muốn cứu Sae và những người bạn học khác.
Cậu đã quyết tâm chiến đấu. Cậu có thể đối đầu với bất kỳ con quái vật nào. Cậu có bạn bè. Jin cũng ngày càng mạnh hơn. Nhưng nếu đối thủ là con người…
Trước khi nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một kẻ giết người, điều mà Tobio băn khoăn là——
——Liệu có nên để Jin trở thành công cụ giết người?
Đó là điểm duy nhất—
Ngay cả khi đến bước đường cùng này, Ikuse Tobio vẫn còn quá nhân từ.
Tobio cắn môi và rơi những giọt nước mắt vô vọng. …Đã đến đây, đã xâm nhập vào sào huyệt của kẻ thù, Sae đã ở ngay trước mắt… nhưng cậu lại không có đủ quyết tâm cuối cùng đó.
Lavinia, người đã nhận ra ý định thực sự của Tobio, cúi mặt xuống.
Với ánh mắt thương hại, Himejima Hanezu nói với Tobio.
“...Có lẽ để trở thành lưỡi kiếm ác nghiệt mang đến tai ương thì phải cho nó nếm vị máu người trước đã.”
Vừa nói, Himejima Hanezu vừa tiến lại gần Tobio.
——Đúng lúc đó.
Cánh cửa của không gian này một lần nữa mở ra với một âm thanh nặng nề.
Một người phụ nữ ngoại quốc lớn tuổi mặc một chiếc áo choàng màu tím bước vào. Bà ta trông có vẻ ngoài của một người ngoài 60 tuổi, nhưng đôi mắt sắc bén và dáng đứng vẫn rất trẻ trung. Trang phục của bà ta—— giống hệt một Pháp sư trong các câu chuyện giả tưởng.
Theo sau bà là một cô gái ngoại quốc mặc trang phục gothic, dường như là người hầu cận. Không giống như bà lão, cô gái này có vẻ ngoài nhí nhảnh với nụ cười và cử chỉ tinh nghịch. Tuy nhiên, quần áo của cô ấy cũng có màu tím.
Người phụ nữ lớn tuổi nói.
“Trưởng cơ quan-dono, không phải ngài chơi đùa đủ rồi sao?”
Himejima Hanezu hạ cây trượng xuống và thở dài.
“Không phải phù thủy-dono đây sao. Không nghĩ bà lại tới đây đó.”
Người phụ nữ lớn tuổi không chút chần chừ bước lại chỗ Tobio.
“Vì chúng tôi cũng muốn xem. ——Con ‘Chó’ đó.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía Jin với vẻ thích thú.
——!!
...Tobio bỗng cảm thấy một áp lực kinh khủng trỗi dậy bên cạnh mình. Hiển nhiên thôi, người đã đứng ngoài quan sát trận đấu của cậu với Himejima Hanezu nãy giờ, Lavinia đang tỏa ra địch ý dữ dội với người phụ nữ lớn tuổi được gọi là ‘phù thủy’ kia.
...Thì ra là vậy. ‘Phù thủy’. Dựa vào ngoại hình và trang phục của bà lão kia... Có lẽ bà ta chính là người mà Lavinia đang truy lùng.
Nhận thấy ánh mắt sắc lẹm của Lavinia, bà lão nhìn cô và mỉm cười.
“——Ôi chà, sát thủ của [Grau Zauberer] phái đến đây sao.”
Người phụ nữ lớn tuổi đứng trước Lavinia, nheo mắt lại và nói.
“Đã lâu không gặp, [Băng Cơ] Lavinia.”
Lavinia cất tiếng đầy chán ghét.
“...[Tử Viêm] Augusta, bà là kẻ hợp tác sao? Ra vậy, có lẽ ‘bên đó’ đã gửi bà, một ‘Đại ma pháp sư’ đến đây.”
“Ta mới là người phải nói câu đó. Mephisto thật biết làm mọi chuyện trở nên thú vị. Cho [Băng] truy đuổi [Viêm].”
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau. Một bầu không khí khó tả xuất hiện, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phát ra từ người họ. Của Lavinia là màu xanh nhạt còn của người phụ nữ kia là màu tím.
Ngay cả những nhân viên của Cơ quan—— và cả Himejima Hanezu cũng phải chau mày trước màn đối mặt này.
Thế nhưng, có một người đã phá tan bầu không khí căng thẳng đó. Cô gái mặc đồ gothic xoay vài vòng, đứng vào giữa bà lão và Lavinia. Nhìn cả hai với vẻ phấn khích, cô nói.
“Sư phụ ơi, sư phụ à, cô gái đó là ai vậy? Trông cổ xinh quá thể, làm tim con *kyun kyun* luôn rồi ♪”
Bà lão thở dài ngán ngẩm trước hành động của cô gái.
“...Thật là, con vẫn không biết đọc bầu không khí như mọi khi. Cô gái kia là trò cưng của Pheles-kaichou đó.”
Nghe vậy, cô gái vỗ tay vui vẻ.
“Wao♪ Thật bất ngờ. Hóa ra lại một mỹ nữ thế này luôn♪”
Bà lão liếc cô gái và nói.
“Đây là đệ tử của ta, tên nó là Walburga.”
“Rất hân hạnh♪”
Cô gái vừa được giới thiệu là Walburga vẫy tay với cả Lavinia và Tobio.
Trong khi mọi người ở đây đều bối rối không biết phải phản ứng thế nào, Lavinia cúi mặt xuống và nói với một giọng đầy uy lực.
“...Chỉ cần biết bà đang ở đây là quá đủ rồi.”
Một luồng hơi lạnh dần bao trùm lấy cả không gian này. Từ mức hơi se lạnh, nhiệt độ trong phòng từ từ giảm xuống rõ rệt. Hơi thở cũng bắt đầu chuyển màu trắng. Tất cả mọi người đều nhìn sang nơi nguồn hơi lạnh xuất phát.
Đúng vậy, một luồng khí lạnh đang tỏa ra từ người Lavinia——.
Tobio nhớ lại lần liên lạc với Natsume và Lavinia ở siêu thị lần trước, khi đó họ đã nói thế này.
——Đến nước này rồi chắc chị ‘đóng băng’ hết một thể nhé.
——G-Gượm cái đã! Nếu làm thế thì cả chỗ này cũng bị đóng băng theo mất! Đừng có làm bây giờ! Nghe chưa đấy cái đồ Demise Girl không biết kiềm chế này!
...Ý họ là đây sao?
Vui vẻ nhìn Lavinia đang tỏa ra luồng khí lạnh, bà lão—— Augusta hỏi Himejima Hanezu.
“...Trưởng cơ quan-dono, tôi có một câu hỏi... ngài đã dùng bao nhiêu thuật thức lên cô gái đó vậy.”
“...Tất cả các loại thuật trói được truyền lại bởi Ngũ Đại Tông Gia...”
Nói đến đó, Himejima Hanezu chợt hiểu ra.
“...Ra vậy, là không đủ.”
“Đúng, không đủ đâu. Trừ khi gấp mười lần chỗ đó lên, còn không thì đừng hòng trói buộc cô bé này.”
Một âm thanh khô khốc của kim loại vang lên——. Chiếc còng trên tay Lavinia đã xuất hiện những vết nứt. Vết nứt dần lan rộng ra——.
“——Đúng là như vậy.”
Chiếc còng vỡ tan và rơi vương vãi khắp sàn nhà. Đôi mắt màu lam của Lavinia—— tối sầm lại, cứ như màu sắc của đáy biển sâu vậy.
Xoa cổ tay vừa được giải phóng, Lavinia thở ra một luồng hơi lạnh. Và từ đôi môi nhỏ nhắn ấy, cô cất lên những lời chú đúng ra không thuộc về thế giới này.
《——Từ giấc ngủ vĩnh cửu, hãy thức tỉnh. Và ban cho những kẻ ngu muội giấc ngủ bất tận.》
Khí lạnh—— dần tụ lại. Bên cạnh Lavinia, khí lạnh cuộn xoáy lại, hóa thành băng rồi kết tinh. Khối băng tạo thành tay, chân, thân, và đầu.
“——Đây là búp bê của ta.”
Bên cạnh Lavinia, một công chúa băng đã khai sinh——.
Nó có hình dáng một người phụ nữ mặc váy cao khoảng 3m. Thế nhưng lại không giống con người chút nào. Không có mũi hay miệng trên mặt, bên trái khuôn mặt có sáu con mắt, trong khi bên phải có thứ gì đó trông như những bụi gai băng. Bốn cánh tay mảnh mai, nhưng những bàn tay lại to lớn bất thường.
Đó là... Sacred Gear sao? Tobio không biết nữa, nhưng nó giống thứ gì đó hiện thân từ ý chí của Lavinia hơn là ma pháp.
Thấy công chúa băng với hình dáng dị thường xuất hiện, người phụ nữ lớn tuổi trầm trồ.
“...Một trong mười ba, Vĩnh Hằng Băng Cơ [Absolute Demise]. Không ngờ một cô bé như vậy lại sở hữu một hiện thân có thể tiêu diệt cả thánh thần...”
Augusta liếc sang Tobio.
“...Có khi nào chúng hút nhau không?”
“...Có thể lắm.”
Augusta bật cười trước câu trả lời của Lavinia.
“Thú vị. Thật thú vị. Azazel và Mephisto cũng đã chạm tay được đến thứ này!”
Đằng sau người phụ nữ đang cười ngạo mạn kia bùng lên một cột lửa màu tím. Nhiệt lượng và sức nóng tăng lên nhanh chóng, có thể nói là đối chọi được với độ lạnh trong không gian này.
《——Trói buộc những kẻ được xức dầu vào thập tự giá bị nguyền rủa. Hỡi Tử Viêm Tế Chủ, hãy phán xét tế phẩm này.》
Cũng như Lavinia, người phụ nữ cất lên lời chú đầy sức mạnh.
Ngọn lửa màu tím cũng biến đổi hình dạng giống như cột băng của Lavinia. Sau khi tạo thành một cây thập tự giá khổng lồ, một người khổng lồ lửa xuất hiện bên cạnh bà ta. Người khổng lồ lửa oai vệ đó vác một cây thập giá bằng lửa trên một tay. Thân hình của nó to lớn uy nghiêm, có lẽ phải cao đến bốn mét.
Lavinia và Augusta đối mặt với nhau, mỗi người có một vật thể giống như bản sao của mình ở bên cạnh.
...Công chúa băng, người khổng lồ lửa vác thập giá, cả hai đều là hiện thân độc lập sao? Nhưng chúng lại khác hoàn toàn so với những con Utsusemi đã tấn công, và cả những Sacred Gear của họ. Chúng cũng khác với con sư tử đen mà Sae điều khiển. Cả hai đều không phải là sinh vật, mà dường như là một nguồn năng lượng khổng lồ có hình dạng con người.
Trước những khối băng và lửa, Tobio chỉ biết nuốt nước bọt và đứng nhìn.
Augusta nở một nụ cười thách thức.
“Tử Viêm Cự Nhân của ta và Băng Cơ của cô, bên nào bị tan chảy hay bên nào bị đông cứng, hãy thử xem nào.”
Bà ta ra hiệu cho Himejima Hanezu.
“Trưởng cơ quan-dono, ngài nên rời khỏi nơi này đi. Như ngài thấy thì mục tiêu của cô bé kia là tôi. Không thể để ngài bị cuốn vào vấn đề của chúng tôi được.”
Augusta chỉ lên trần nhà.
“——Chẳng phải ngài có việc cần lo trên kia sao?”
Nghe vậy, Himejima Hanezu ra hiệu cho các nhân viên cơ quan. Họ nhanh chóng mở cửa và rời khỏi căn phòng.
Himejima Hanezu đứng bên cạnh Sae bảo người phụ nữ.
“...Xin hãy nhẹ tay.”
Nói xong, hắn ta rời đi.
——Hắn mang Sae đi!
Tobio dù đang đau đớn, dù đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố gượng dậy. Cậu hợp sức với Jin rồi nhìn Lavinia và Augusta.
Lavinia và Augusta, mỗi người có một công chúa băng và một người khổng lồ lửa, đã tạo ra nhiều ma pháp trận với quỹ đạo ánh sáng trong không trung, và từ đó bắn ra những quả cầu lửa siêu nhiên và những tia sét chạy ngang!
Đây chính là 'ma pháp'.
Trong ba ngày huấn luyện, Tobio đã nghe Lavinia nói rằng ma pháp là việc các pháp sư vĩ đại thời xa xưa đã cố gắng tái hiện lại kỳ tích của 'Thần', ma lực của 'Ác Ma', hoặc những hiện tượng siêu nhiên bằng những lý thuyết và thuật thức. Mọi hiện tượng đều có một quy luật nhất định, và việc đo lường, tính toán, tạo ra chúng chính là 'ma pháp'. Những ma pháp trận đó giống như kết quả của những phép tính để tạo ra những năng lực đó. Họ đang tái hiện những hiện tượng siêu nhiên bằng những phương trình của riêng mình.
Lửa, gió, nước, băng, sét… Trong khi tất cả các nguyên tố này được bắn ra từ ma pháp trận của hai người, chỉ có một cô gái—— Walburga—đang nhìn một cách vui vẻ.
“Wao♪ Sư phụ đang hừng hực khí thế luôn kìa! Chắc mình sẽ ở đây quan sát thôi vậy.”
Cô ấy lấy một cây chổi từ ma pháp trận, làm nó bay lơ lửng ở một vị trí thấp trong không trung, và ngồi lên đó.
Khi công chúa băng vung tay ngang, những cột băng sắc nhọn liên tục xuất hiện từ sàn nhà. Người khổng lồ lửa vung cây thập tự giá của mình một cách mạnh mẽ và quét sạch tất cả những cột băng đó.
Trong khi hai pháp sư chiến đấu với ma pháp, công chúa băng và người khổng lồ lửa cũng đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Những hiện tượng siêu nhiên mà hai pháp sư tạo ra đã vượt quá sức tưởng tượng của Tobio, khiến cậu không biết phải tấn công như thế nào. Thành thật mà nói, nếu bất cẩn lao vào, cậu sẽ bị biến thành tượng băng hoặc tro bụi.
Lavinia nói với Tobio.
“Toby, để chỗ này cho chị và đuổi theo cô bé đi. Vốn dĩ mục đích của chị cũng là truy đuổi những phù thủy này. Giờ khi đã tìm thấy chúng rồi, chị phải hoàn thành công việc ban đầu.”
“N-Nhưng mà!”
“Chị thích những suy nghĩ đầy lòng trắc ẩn của Toby, người không thể xuống tay với con người. Nhưng rồi đến ngày nào đó, để bảo vệ những điều quan trọng, em sẽ buộc phải làm tổn thương người khác. ...Việc cứu cô bé đó, có lẽ chính là như vậy đấy.”
Lavinia chỉ vào cánh cửa.
“Nào, đi đi.”
Ở lại đây hỗ trợ Lavinia… có lẽ không phải là lựa chọn hiệu quả nhất. Ma pháp của 'Phù thủy' Augusta và người khổng lồ lửa bên cạnh bà ta quá mạnh mẽ, vượt xa sức tưởng tượng. Tobio và Jin hiện tại không thể nào đối phó được. Có lẽ chỉ có Lavinia mới có thể đối đầu trực diện với bà ta. Nếu vậy thì——.
Tobio đưa ra một quyết định khó khăn. Cùng với Jin, cậu chạy ra cửa.
“...Xin lỗi, Lavinia-san!”
Vừa nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng, Tobio đã quyết định đuổi theo Himejima Hanezu và Sae. Đó là điều duy nhất cậu có thể làm lúc này. Đó là lý do lớn nhất khiến cậu đến đây——
Lavinia mỉm cười và tiếp tục chiến đấu. Cả Augusta và cô gái tên Walburga không hề đuổi theo Tobio. Có lẽ vì họ đang mải tập trung vào Lavinia
Mục tiêu là—— tầng trên của cơ sở này.
——Ở đây, cậu nhất định phải cứu Sae!
Với một ý chí kiên định, Tobio cùng Jin lao đi.
Phần 2
Khi đã thoát ra khỏi nhà của Toujou Sae, Natsume và Samejima hạ gục vài con Utsusemi bám theo và trốn trong khu đất trống của một nhà máy bỏ hoang nằm sau khu dân cư.
Natsume ẩn mình sau một vật chắn trong nhà máy và gọi điện cho Tobio để xác nhận tình hình. Tuy nhiên, điều cô nghe được chỉ là tin nhắn "ngoài vùng phủ sóng…". Ma pháp liên lạc trong tai cũng biến mất từ lúc nào. Có lẽ là vì cô đã ở quá xa Lavinia, hoặc là——.
Natsume đoán rằng cả hai đã bị kẻ thù dịch chuyển đến nơi khác bằng một cách nào đó. Tobio vẫn đang trong quá trình nâng cao sức mạnh, nhưng Lavinia nếu giải phóng năng lực mà không cân nhắc đến tình hình xung quanh, cô ấy sẽ giáng một đòn chí mạng, kể cả đối với đám đông Utsusemi và các cán bộ của kẻ thù đang vây quanh. Sức mạnh mà Lavinia đã thể hiện cho Natsume và Samejima thấy ngay sau khi họ gặp cô ấy—— [Băng Cơ]—— chỉ có thể gọi là tuyệt vời.
Tuy nhiên, sức mạnh đó lớn đến mức không thể tùy tiện sử dụng trong nhà, chứ đừng nói đến trong thành phố. Gần như chắc chắn sẽ có rất nhiều người vô tội bị liên lụy.
Mặc dù vậy, nếu hỏi cô ấy có sử dụng sức mạnh đó ở nhà Toujou Sae hay không thì… chắc chắn là không. Vì Tobio đã ở ngay bên cạnh. Nếu cô ấy sử dụng sức mạnh ở đó, chắc chắn không chỉ kẻ thù mà cả Tobio và Toujou Sae cũng sẽ bị cuốn vào.
Natsume không thể liên lạc được với cả hai người, cô khẽ lắc đầu. Thấy vậy, Samejima cũng bực bội đấm mạnh xuống đất.
“...Bố đã quá tự tin rằng mình có thể đập tan mấy cái bẫy đó, và giờ rơi vào tình thế thảm hại thế này đây. Thật muốn ói trước sự ngây thơ của chính mình.”
Samejima hẳn đã rất tự tin khi đến nhà Toujou Sae, vì cậu đã tự hào về sức mạnh được cải thiện và thành tích đánh bại kẻ thù tại siêu thị hôm trước. Thế nhưng, cậu lại dễ dàng bị kẻ thù gài bẫy và tách khỏi đồng đội.
Thế nhưng, điều đó cũng đúng với Natsume. Sự trưởng thành của Tobio và Samejima, cùng sự hiện diện của những người đồng đội như Lavinia và Vali, đã cho cô một sự tự tin vững chắc. Cô đã nghĩ rằng cuộc thám hiểm lần này sẽ vượt qua được kẻ thù và gặt hái được thành quả.
Nhưng—— niềm tin ấy đã bị nghiền nát
...Dù sao đi nữa, Samejima có thể tự kiểm điểm bản thân là một điều đáng mừng trong tình huống này. Trái ngược với vẻ ngoài thô lỗ, trên thực tế, Samejima đã có thể nhìn nhận lại bản thân. Cậu ấy có thể đối xử với Vali nhỏ tuổi hơn như không có gì xảy ra sau khi bị cậu bé đánh bại. Xét về mặt đó, Samejima có lòng vị tha hơn nhiều so với những cậu thiếu niên hư hỏng cùng tuổi.
“...Dù thế nào, chúng ta cũng phải quyết định xem có nên quay lại căn nhà đó hay quay về căn hộ trước đã…”
Đúng lúc Natsume đang suy nghĩ về bước tiếp theo.
Một âm thanh vang lên từ bên ngoài nhà máy. Cả hai đều tập trung cao độ, cố gắng ẩn mình hết mức có thể.
Sau một lúc im lặng quan sát— một bóng người nhỏ bé xuất hiện từ lối vào nhà máy. Đó là một cô bé nhỏ khoảng chín, mười tuổi, tết tóc đuôi sam. Natsume, người không quen biết cô bé, tỏ ra nghi ngờ. Một cô bé xuất hiện trong nhà máy này… vào giữa ban ngày sao?
Trong bầu không khí kỳ lạ đó, chỉ có Samejima là tỏ ra ngạc nhiên. Samejima đứng dậy và từ từ bước về phía cô bé.
“...Không thể nào.”
Samejima đứng trước mặt cô gái, hạ thấp cảnh giác và hỏi.
“Tại sao em lại ở đây?”
Người quen của cậu ấy sao? Rón rén ló mặt ra, Natsume hỏi Samejima.
“...Ai vậy?”
“Là em gái của Nobu—— của Maeda.”
Maeda Nobushige—— bạn thân của Samejima. Là người bạn mà cậu ta muốn cứu bằng mọi giá. Còn cô bé kia là... em gái của cậu ấy?
“Nhưng sao em lại——”
Khi Samejima đang hỏi—— một lưỡi kiếm đã đâm xuyên ngực cậu ta! Lưỡi kiếm phát ra một âm thanh khi rút ra, xuyên đến tận lưng!
Bàn tay cô bé... đã biến thành một lưỡi kiếm kỳ dị. Giống hệt với xúc tu của đám Utsusemi——.
“....!!”
Một lượng máu lớn trào ra từ miệng Samejima vừa bị đâm xuyên ngực. Cậu ngã gục xuống đất mà không kịp làm gì.
“Samejima-kun!”
Natsume lao tới chỗ Samejima—— nhưng lưỡi kiếm đã đâm trúng trái tim cậu ấy, là một vết thương chí mạng.
Đột nhiên, lại có một bóng người khác xuất hiện tại nhà máy. ——Là một thiếu niên. Thấy cậu ta, Samejima trợn tròn mắt.
“...Nobu...”
Vừa thổ huyết, Samejima vừa gọi tên bạn mình. Đúng vậy, cậu thiếu niên kia là—— Maeda Nobushige. Đôi mắt cậu ta vô hồn, trống rỗng vì bị thao túng.
“Kukuku...”
Tiếng cười của một bên thứ ba vang lên trong nhà máy. Kẻ xuất hiện là—— một gã đàn ông độ cuối hai mươi mặc bộ suit. Tên đó cất tiếng trong khi miệng vẫn khoác một điệu cười nham nhở.
“Yo, đã lâu không gặp. Samejima Kouki của ‘Tứ Hung’. Và rất hân hạnh, Minagawa Natsume.”
Natsume không biết gã này, nhưng ngay khi thấy hắn, khuôn mặt Samejima méo xệch vì giận dữ dù đang bị thương nặng.
“...Doumon.”
Là Doumon Kazuhisa của ‘Cơ quan Utsusemi’.
Thấy Samejima trong tình trạng hiện tại, Doumon cười toe toét hơn nữa. Hắn vui vẻ nói.
“Sao? Tại sao? Mặt cậu đang hỏi vậy đấy. Tại sao Maeda Nobushige lại đi cùng con quái vật giả dạng em gái cậu ta? Đơn giản thôi—— đó là Utsusemi mang hình dáng của em gái Maeda.”
Em gái của Maeda Nobushige đang đứng bên cạnh cậu ta... là Utsusemi!?
“Một Utsusemi... với hình dạng của em gái cậu ấy? Chuyện đó có thể sao!?”
Natsume kinh ngạc. Hiển nhiên, vì trước giờ chỉ có Utsusemi dạng động thực vật biến dị tấn công. Ai ngờ lại có Utsusemi mang hình người!
Thấy phản ứng của Natsume và Samejima, Doumon tiếp tục cười.
“Fufufu, sẽ chẳng có gì hay ho nếu chỉ có những con quái vật dựa trên sinh vật đã có sẵn, phải không? Thế này thú vị hơn đúng chứ? ——Sở thích của ta đấy.”
“...Tên bệnh hoạn.”
Natsume cảm thấy kinh tởm và buông một câu. Ý tưởng của Doumon là một thứ quá thấp hèn. Tạo ra Utsusemi lấy hình dạng của người thân những bạn học là một việc quá suy đồi đạo đức. Không, với những kẻ này thì nói chuyện đạo đức cũng vô nghĩa.
Doumon khịt mũi.
“Chà, không phủ nhận. ——Giờ thì, Samejima Kouki sẽ không thể gắng gượng được lâu với vết thương đó. Và cũng không thể để cậu ta thành xác chết quá lâu được. Những ma vật phong ấn trong Sacred Gear sẽ tự động biến mất khi chủ nhân chết đi cho đến khi tìm được một chủ nhân mới. Một trong những đồng minh của chúng ta, ‘Thiên Sứ Đen’ đó đã nói hệ thống đó được đấng sáng tạo thiết lập như vậy. Vì vậy, ta phải lôi Sacred Gear ra khi cậu vẫn còn sống.”
...Thật sự, chúng là lũ thấp hèn. Chỉ xem họ như phụ kiện đi kèm của Sacred Gear, chỉ quan tâm đến sức mạnh của Natsume và Samejima. Để có được, chúng sẵn sàng hy sinh bất cứ ai, làm bất cứ điều hèn hạ nào. Bị ám ảnh bởi việc trả thù Tông Gia mà mù quáng vượt qua ranh giới của nhân tính.
“...Đừng hòng.”
Natsume đứng chắn trước Samejima đang nằm trên đất.
...Nhìn sang bên, con mèo của Samejima—— Byakusa đang vươn đuôi chạm vào ngực của chủ nhân. Chiếc đuôi chạm vào và biến đổi hình dạng để bao phủ vết thương. …Cô không biết đó có phải là hành động chữa trị hay không, nhưng chắc chắn hiện thân độc lập đang cố gắng làm điều gì đó để cứu chủ nhân của nó. Vì cô không biết kết quả sẽ ra sao, và không thể di chuyển hay cõng cậu ấy chạy trốn, cô chỉ có thể tin tưởng vào con mèo trắng. Do đó, điều mà Natsume có thể làm bây giờ là—— làm phân tán sự chú ý của Doumon cho đến khi Byakusa hoàn thành việc của nó.
Thấy hành động của Natsume, Doumon thở dài.
“Không biết nên gọi cô là ngu ngốc hay liều lĩnh nữa... Mà ta cũng không có ghét kiểu đó đâu.”
Doumon lấy ra vài tấm bùa trong túi áo, ném lên không trung và đọc chú. Rồi, những tấm bùa tự động bay thành hình ngôi sao năm cánh. Mặt đất bên dưới trồi lên và tạo thành hình.
Trước mắt Natsume bây giờ là năm con hình nhân đất sét. Doumon cười khểnh khi đứng cạnh đám hình nhân.
“...Ta thích bẻ gãy những tâm hồn ngây thơ như thế lắm.”
Doumon vung tay sang ngang, và hai con hình nhân lao lên.
“Lên đi, Griffon!”
Nghe lệnh Natsume, con chim ưng bay xuống từ trần nhà, lao đến con hình nhân với tốc độ cao.
Thế nhưng, đòn tấn công chỉ làm trầy sơ con hình nhân đất, chứ chưa nói đến phá hủy nó.
Doumon cười nhạo khi thấy vậy.
“Yếu quá! Cỡ đó thì đừng mơ làm gì được hình nhân của ta!”
Dù vậy, Natsume vẫn dùng tay ra hiệu cho Griffon. Natsume đã huấn luyện cộng sự của mình để có thể ra lệnh bằng cử chỉ ngón tay thay vì lời nói. Điều này là để kẻ thù không thể đoán được chiến thuật từ lời nói, và cũng là để đề phòng khi cô không thể phát ra tiếng.
Sau khi thực hiện một vài động tác giả trên không, con chim ưng lao xuống một cách dứt khoát. Sau khi tăng tốc, nó làm cứng hai cánh để cắt đứt cánh tay của đối thủ từ vai.
Ngay khi sắp tấn công, một con hình nhân khác đã tách cánh tay của nó ra và ném về phía Griffon!
Đòn tấn công bất ngờ này đã đánh trúng Griffon đang lao tới! Griffon bị hất văng vào sâu trong nhà máy, đâm sầm vào một đống phế liệu.
“Griffon!”
Natsume thốt lên. Con hình nhân nhặt con chim ưng lên từ đống phế liệu. Griffon—— nằm rũ rượi. Cho thấy đòn đó mạnh đến thé nào.
“Nhìn nè, tóm được rồi. Và giờ thì——”
Hắn ta búng tay. Con hình nhân đất siết chặt Griffon trong tay hơn nữa...
“Bóp nát nó đi.”
*Gushari*
Sau mệnh lệnh của Doumon, một âm thanh nhoe nhoét vang lên trong nhà máy. Máu đỏ chảy ra từ trong bàn tay con hình nhân và rơi xuống nền đất.
Thấy vậy, cả người Natsume rùng mình.
“Griffooooon!”
Tiếng hét tuyệt vọng của Natsume càng làm Doumon cười lớn hơn nữa.
“Fuhahahaha! Cả Sacred Gear đáng tin của cô và thằng bạn đều nát bươm cả rồi! Nào, nào, tiếp theo cô tính làm gì? Có định tự mình xông lên không? Cả cô và tên kia, nếu không có Sacred Gear thì đều vô dụng như nhau cả thôi!”
Đám hình nhân đất tiến gần. Mất Griffon, Natsume trào nước mắt vì đau xót, buồn bã và tức giận, nhưng vẫn đứng chắn trước Samejima.
“...Chạy... đi...”
Samejima thều thào nói, nhưng cô không thể. Natsume đã quyết. Rằng cả nhóm sẽ thắng—— sẽ sống sót, và vượt qua vụ việc này. Vậy nên, cô không thể bỏ mặc Samejima. Cả Tobio, Lavinia hay Griffon cũng vậy... không được phép bỏ lại ai cả! Để tất cả cùng sống sót, cùng cứu những bạn học, cùng cười xòa khi mọi chuyện đã qua. Đó là mong muốn chân thật nhất của cô, và là điều cô đã khắc sâu trong lòng.
...Không được phép thua... Không được để gục ngã...!!
Không một ai được chết cả...! Để cứu người bạn thân, để cứu các bạn học, để kết thúc vụ việc lố bịch này!
“...Chúng ta sẽ không bị đánh bại bởi loại người như các ngươi! Chúng ta sẽ không thua, sẽ không để ai chết, sẽ cứu được những người bạn học! Không đời nào chúng ta sẽ gục ngã trước lũ điên rồ các ngươi——!!”
Natsume thốt lên từ tận đáy lòng với hai dòng lệ chảy trên má. Chính khoảnh khắc đó, trong cô, xuất hiện một nhịp đập——.
*Thịch*
Biểu cảm của gã Doumon đang cười khoái chí—— đã hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt hắn mở to vì khung cảnh đằng sau Natsume.
Theo ánh mắt hắn, Natsume ngoảnh lại. Một con mèo trắng—— Byakusa đang phát ra tia lửa điện khắp cơ thể. *Pachi pachi*, dòng điện chạy khắp người nó. Đồng thời, ngực Samejima đập thình thịch, vang đến cả Natsume.
“Byakusa-chan...?”
Natsume ngạc nhiên, nhưng hiện tượng kỳ lạ tiếp diễn. Gió mạnh cuốn qua nhà máy, tạo thành lốc xoáy, bao quanh con hình nhân đất đã bóp nát Griffon.
“Griffon...?”
Khi Natsume còn đang bối rối, có một điều dị thường đã xảy ra.
Từ Byakusa và cả Griffon trong tay con hình nhân đất, một ánh sáng rực rỡ chiếu rọi và bùng nổ! Natsume lấy tay che mắt lại vì ánh sáng quá chói, và khi tắt đi, cô ngạc nhiên đến không thốt nên lời.
Đứng trước Samejima là một con quái thú màu trắng. ——Và một con quái thú bốn chân khác đang bay lơ lửng bên trên con hình nhân đất đã bị thổi bay một tay——.
Con quái thú màu trắng có hình dạng của một con mèo lớn hơn 3m, miệng nó nhô ra những chiếc răng nanh lớn như hổ răng kiếm. Hơn nữa, nó có cơ số là những chiếc đuôi dài, tất cả đều có hình chóp nhọn. Toàn thân nó không ngừng phóng điện.
Con quái vật bốn chân lơ lửng trên không cũng khổng lồ, to hơn 2m. Lưng nó có hai cặp cánh, và đầu có sừng nhưng giống một con chim ưng. Tuy nhiên, phần thân nó lại là của loài thú, giống như một con Griffon trong truyền thuyết— sinh vật có nửa trên là chim ưng và nửa dưới là sư tử. Con này thì toàn thân được bao bọc bởi gió.
Byakusa và Griffon đã biến thân sao...? Ngoài cách lý giải đó thì Natsume không nghĩ ra được gì khác.
Thấy vậy, Doumon hoảng loạn.
“...Cái quái gì vậy...!! Đây là... Tứ Hung sao...!? Là hình dạng thật của chúng ư!?”
Một âm thanh xé gió *Hyu* cắt qua không khí. Một cái gì đó mỏng, di chuyển với tốc độ cao, lướt qua Natsume và Doumon! Nhìn kỹ, đó là những cái đuôi của con thú trắng, chúng di chuyển khắp nhà máy và cuối cùng tấn công con hình nhân đất!
Con hình nhân đất giơ hai tay lên che chắn, nhưng nó dễ dàng bị xuyên thủng, và những cái đuôi trắng—— những ngọn thương đâm vào toàn thân nó! Ngay lập tức, nó giải phóng một lượng điện cực lớn, thiêu đốt con hình nhân đất từ bên trong!
Khói bốc lên từ khắp cơ thể, con hình nhân đất sét mất hết sức mạnh và tan rã thành từng mảnh.
Nhìn thấy chuỗi hành động đó, Doumon hét lên.
“——Toukotsu! Là của Samejima Kouki...!”
Trước khi hắn kịp nói xong, một cơn lốc đã xuất hiện trong nhà máy! Là con quái thú đang vỗ hai cặp cánh của nó! Đống phế liệu và những thứ khác bị thổi tung bay khắp nhà máy, ngay cả Natsume cũng sẽ bị cuốn theo nếu không kịp bám vào thứ gì đó. Còn Samejima thì đang được con thú màu trắng giữ lại bằng những chiếc đuôi.
Ngay khi Natsume xác nhận Samejima đã được bảo vệ, vô số đòn công kích sắc bén tấn công con hình nhân đất. Chỉ một khắc sau, toàn thân nó đầy những vết cắt như thể bị chém. Và rồi, con hình nhân đất vỡ vụn, tan thành từng mảnh rơi khắp nền đất.
“Đó là Kyuuki!? Không ổn rồi! Tận hai con cùng lúc——!”
Doumon gào lên khi thấy Griffon biến đổi, nhưng rồi hắn hét toáng lên khi nhìn chính mình.
“Guuuuuuuuuuuuaaaaaaaaaaaaa! T-Tay taaaaaa!!!”
Đúng vậy, phần chi từ khuỷu tay trái trở xuống của hắn đã đứt lìa. Nó nằm lăn lóc dưới nền đất gần đó. Hẳn là tay hắn bị cắt đứt vì đợt phong kích vừa rồi của Griffon.
Doumon ngã quỵ tại chỗ, lăn lộn vì đau đớn và cú sốc mất cánh tay.
“...Đây là hình dạng thật của Griffon và Byakusa-chan sao...?”
Natsume không thể làm gì khác ngoài kinh ngạc trước sự biến đổi của con chim ưng và Byakusa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng con chim ưng và con mèo đó lại có thể biến thành những con quái thú khổng lồ như vậy… Mượn lời của Doumon, có lẽ đây chính là hình dạng thật của 'Tứ Hung'. Đồng thời, cô cũng có thể hiểu lý do tại sao họ lại khao khát nó. Nó ở một cấp độ hoàn toàn khác so với Utsusemi. Ngay cả những con hình nhân đất sét cứng rắn do Doumon— một dị năng giả tạo ra, cũng bị tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy, sức mạnh đó thực sự rất đáng gờm.
Griffon sau khi biến đổi đáp xuống bên cạnh Natsume rồi dụi đầu làm nũng với cô. Thấy thế, Natsume nghĩ “Đúng là Griffon rồi” và thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả khi hình dạng có thay đổi thì bên trong vẫn vậy. Cô nghĩ mình có thể chấp nhận hình dạng mới này của nó một cách tự nhiên.
Chắc chắn, cả Byakusa và Griffon đã nâng cấp sức mạnh của mình trong khoảnh khắc đó để đáp lại tình trạng nguy kịch của chủ nhân, hoặc cảm nhận được tâm trạng phức tạp của họ.
“Ồ, vẫn còn sống à? Thế thì không phải lo bị Azazel cằn nhằn rồi.”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cất lên trong nhà máy. Nhìn về phía đó—— là một cậu bé tóc bạc.
“Vali!?”
Natsume gọi tên cậu bé. Cậu nhóc tóc bạc mặc quần đùi và đeo khăn quàng cổ. Vừa xuất hiện, cậu giơ tay lên và nói với Natsume.
“Yo, Minagawa Natsume. Xin lỗi vì đến muộn. Tôi có việc phải làm. Giờ xong rồi nên đến đón đây.”
Việc cậu bé bình thản trước tình trạng trong nhà máy cho thấy cậu đã quá quen với những trận chiến tàn khốc. Việc một cậu bé ở tuổi này lại có kinh nghiệm như vậy thật đáng sợ… nhưng bây giờ có người giúp đỡ là tốt rồi. Cô phải di chuyển Samejima đang bị thương, và tìm hiểu về tình trạng hiện giờ của Tobio và Lavinia.
——Vali nhìn sang Doumon. Hắn nhặt cánh tay bị cắt đứt của mình lên và chạy về phía lối ra. Thấy thế, Vali đến đứng chắn đường hắn.
“Cút ra! Thằng nhãi kia!”
Doumon hét lên với cậu bé. Vali nhíu mày.
“...Cút ra? Ý ngươi là...”
Ngay khoảnh khắc đó—— một đôi cánh ánh sáng mọc ra sau lưng Vali. Một đôi cánh ánh sáng lộng lẫy——. Đôi cánh lấp lánh tỏa ra một áp lực khổng lồ tưởng như có thể đè nén cả không gian trong nhà máy. Ngay cả Natsume lẫn Griffon và Byakusa sau khi biến đổi cũng phải lùi lại. Cậu nhóc với thân hình nhỏ bé cứ như đã trở thành quái vật khổng lồ.
Doumon cũng run rẩy trước áp lực khủng khiếp cậu bé tỏa ra, đến mức làm rơi cánh tay đang cầm.
“…Đang nói ta hả? Một tên dị năng giả tầm thường phàm tục như ngươi...”
Mỉm cười thách thức, Vali giơ tay lên—— và...
“...Khoan.”
Là giọng của Samejima. Quay sang thì cậu đang cố đứng dậy trong khi vẫn được những chiếc đuôi của Byakusa sơ cứu. Với lượng máu đã mất thì đúng ra cậu ta không thể gượng dậy được. Ấy vậy mà, dù tay chân run lẩy bẩy, tay yankee vẫn bước từng bước đến chỗ Doumon.
“...Để bố đập vỡ mồm thằng chó kia!”
Samejima nhìn sang Maeda đã bất tỉnh do dư chấn trận chiến, cậu thở ra và nắm chặt tay.
Doumon bị áp lực của Vali làm cho choáng váng liền ngã ngồi, không thể động cựa gì. Samejima xách cổ áo hắn lên, bắt hắn ngồi dậy.
“Hiiii! Làm ơn tha cho tôiii!”
Doumon khóc lóc một cách thảm hại. Samejima với khuôn mặt đầy giận dữ, tung một cú đấm—— thẳng vào mặt hắn ta! Doumon bay văng ra xa và gục xuống đất. Sau khi tung cú đấm đó, Samejima quay lại nhìn Maeda và chỉ kịp buông một câu.
“...Nobu, tạm tha cho tao với cú đấm này nhé.”
Nói xong, Samejima bất tỉnh nhân sự và gục xuống. Nhưng Vali đã kịp đỡ cậu ta.
Samejima dù nhận vết thương chí mạng lại đang mỉm cười trên tay cậu bé. Thấy vậy Vali bật cười.
“Heh, có vẻ như anh đã thức tỉnh ở một mức nào đó. Thú vị lắm.”
“Vali. Samejima-kun thế nào rồi...?”
Natsume hỏi về tình trạng của Samejima. Vali kiểm tra một hồi và đáp.
“Sacred Gear hiện thân độc lập đã thực hiện chữa trị để bảo vệ tính mạng chủ nhân. Máu được cầm rồi. Nhưng vẫn cần phải bổ sung lượng bị mất.”
“...Cầm máu rồi? Ngay cả khi bị đâm xuyên ngực như thế?”
“Ừ, nhìn lên lưng anh ta đi. Đuôi của con mèo đã bịt kín vết thương. ‘Tứ Hung’ đang chữa trị cho cơ thể của chủ nhân”
Đúng như Vali nói, vết thương chí mạng xuyên từ trước ngực ra sau lưng đã được đuôi của Byakusa bịt lại và hòa vào cơ thể Samejima.
Vali tiếp tục.
“Sacred Gear vốn hiện hình từ cơ thể mà ra. Nên là cơ thể của loại hiện thân độc lập và chủ nhân tương thích cũng không có gì lạ.”
...Chúng có khả năng làm vậy sao...?
Tính cả năng lực bản thân đã có sẵn—— Natsume không khỏi ngạc nhiên trước sự đa dạng của chúng.
Vừa đỡ lấy Samejima, Vali vừa tạo một ma pháp trận dưới chân. Cậu nhóc tóc bạc này thậm chí còn biết dùng cả ma pháp.
“Tôi mở một ma pháp trận dịch chuyển rồi đây. Nó sẽ dịch chuyển Samejima Kouki thẳng đến cơ sở nghiên cứu của Grigori. Ta có thể chữa vết thương này ở đó.”
Vali nhanh chóng xử lý hậu sự. Bất ngờ thay, cậu nhóc này lại cực kỳ tử tế.
///
Vali đã dùng ma pháp trận dịch chuyển để đưa Samejima, Byakusa đã hóa thành con thú khổng lồ, và cả Doumon Kazuhisa bị bắt giữ đến cơ sở nghiên cứu của ‘Tổng Đốc’. Thật kỳ lạ là người bạn học bị biến thành Utsusemi—— Maeda Nobushige không biến mất trong ma pháp trận.
Thế nhưng, con Utsusemi lấy hình dạng bé gái sau khi mất đi sức mạnh đã trở thành một đống dịch nhầy. Vali đã lấy một ít vào trong lọ để mang đến cơ sở nghiên cứu qua ma pháp trận luôn.
——Rồi Vali giải thích cho Natsume về tình hình hiện tại. Nghe vậy, Natsume vô cùng kinh ngạc.
“...Ngũ Đại Tông Gia sắp hành động ư!?”
Vali gật đầu.
“Ừ, tất cả những thứ như vị trí khả thi cho sào huyệt bí mật của Cơ quan Utsusemi đều đã được tôi tiết lộ. Sớm muộn gì họ cũng gửi một số lượng lớn người đến thanh trừng.”
“Vậy tức là công việc Vali được ‘Tổng Đốc’ giao phó là tiết lộ thông tin cho Ngũ Đại Tông Gia về những vị trí khả dĩ cho sào huyệt của bọn chúng.”
Cậu nhóc gật đầu trước câu hỏi của Natsume.
“...Azazel lúc nào cũng thế, suốt ngày dùng tôi như chân sai vặt. Thật tình, ông ta nghĩ một sự tồn tại quý giá như tôi là cái gì vậy chứ...”
Vali càu nhàu.
...Thì ra trong lúc họ đến nhà Toujou Sae thì Vali đã đi truyền những thông tin về kẻ đứng sau vụ việc này.
Nếu vậy thì ‘Cơ quan Utsusemi’ cũng không thể yên ổn được nữa. Đây chỉ là suy đoán, nhưng nếu Ngũ Đại Tông Gia, những người chỉ giải quyết hậu quả cho 'Tổ chức Utsusemi' cho đến bây giờ, biết được vị trí của cơ sở bí mật, họ có thể sẽ tấn công ngay lập tức.
...Tuy nhiên, điều khó hiểu là tại sao 'Tổng Đốc' không nói cho họ biết thông tin đó? Và tại sao lại tiết lộ cho Ngũ Đại Tông Gia vào thời điểm này?
...Có rất nhiều điểm khó hiểu, nhưng có lẽ 'Tổng Đốc' đã thử họ? Trong một tình huống mà họ có thể giải quyết được, ông ta đã cố tình đánh giá sức mạnh của Natsume và 'Tứ Hung', cũng như Ikuse Tobio?
Hay ông ta muốn sử dụng họ làm mồi nhử để quan sát phản ứng của ‘Cơ quan Utsusemi’ và kẻ phản bội trong tổ chức...? Hoặc là tất cả những điều đó?
Khi Natsume đang suy nghĩ, Vali hỏi.
“Giờ tôi sẽ đi thẳng đến đó. Cô thì sao, Minagawa Natsume?”
“...Đi đâu cơ?”
Cậu nhóc tóc bạc trả lời câu hỏi của Natsume với vẻ vô cùng thích thú.
“——Đến chỗ của ‘Chó’. Có vẻ như họ bị đưa đến sào huyệt của Utsusemi. Chúng ta sẽ đón họ về trước khi người của Ngũ Đại Tông Gia đến. Đó là công việc tiếp theo của tôi. ——Đi cùng không?’
Không có lời đề nghị nào tuyệt hơn thế.
——Mình sẽ đến chỗ Ikuse-kun và Lavinia! Rồi giải quyết dứt điểm với Cơ quan Utsusemi!
Natsume gật đầu, cùng với Griffon sau khi biến đổi, cô quyết định đi cùng Vali.
Đào Cốt, hay Đào Ngột Cùng Kỳ