Phần 1
Sau khi rời khỏi khu đại sảnh ngầm, Tobio chạy thẳng đến thang máy cùng Jin. Nhưng trước cậu là những bạn học đã hóa thành Utsusemi như đang chờ sẵn bất kỳ ai chạy ra hành lang này vậy. Có hai người đàn ông mặc suit với vai trò chỉ huy phía sau. Cả hai đều đang kết thủ ấn. Chắc chắn là nhân viên của Cơ quan.
“Tránh ra!”
Tobio hét lên trong khi lao tới. Còn Jin thì cho đám quái vật Utsusemi đi cùng các học sinh tan xác với Night Haken. Một con Utsusemi khổng lồ trông giống như cây hoa hồng, và một con Utsusemi côn trùng tương tự như bọ hung sừng kẹp, ngay lập tức bị chém tan bởi lưỡi kiếm móc câu—— Haken xuất hiện từ cái bóng dưới chân chúng.
Nhìn kỹ thì cậu thấy Haken đâm cả lên tường. Hóa ra ở đó có một con Utsusemi tắc kè giả làm tường. Nó leo lên đó ẩn mình nhưng cũng bị xuyên thủng bởi Haken. Cái xác của nó rơi bịch lên sàn hành lang... Có vẻ như Jin có thể cảm nhận được và tấn công những thứ nằm ngoài tầm mắt của Tobio. Khả năng cảm nhận khí tức đặc trưng của loài thú này Tobio chắc chắn không có.
...Không, không chỉ có thế. Rõ ràng là bầu không khí quanh Jin đã thay đổi hẳn. Cái bóng phát ra từ cơ thể nhỏ bé của Jin đã lan rộng, nhuộm một phần hành lang thành một màu đen tuyền. Sàn nhà, tường, và trần nhà bị nuốt chửng bởi một cái bóng lớn hơn rất nhiều so với cơ thể chú chó con. Từ cái bóng đen đó, vô số lưỡi kiếm mọc ra. Khi Jin bước một bước, cái bóng trải rộng trên hành lang cũng tiến lên.
Chứng kiến cảnh tượng đó, hai nhân viên Cơ quan hoảng sợ, run rẩy trước con chó bé nhỏ đến mức làm rơi cả đống bùa trong tay.
“Kuu!”
Một trong hai nhân viên cố rũ bỏ nỗi sợ hãi và lấy một tấm bùa khác ra. Nhưng một nhát chém của Haken vươn ra từ cái bóng trên tường đã đâm trúng tấm bùa. Nếu không dùng bùa, họ có thể kết ấn, và nhân viên đó cố gắng thay đổi thủ ấn —— nhưng Haken xuất hiện từ dưới chân đã chạm tới cổ họng trong tích tắc.
Trước đòn tấn công chớp nhoáng này, Tobio không nói nên lời. Jin... đã nhận biết được. Nó đã biết rằng những tấm bùa và thủ ấn của họ là những thứ tạo ra hiện tượng siêu nhiên. Vì vậy, nó đã phá hủy chúng trước khi pháp thuật được kích hoạt. Phá hủy bùa, phá hủy thủ ấn, phá hủy ý chí chiến đấu của đối thủ.
Việc nó không lấy mạng như với những con quái vật Utsusemi có lẽ là vì chủ nhân Tobio không chấp nhận giết người. Chú chó con này đang hành động dựa trên cả suy nghĩ trong lòng của chủ nhân.
Không chỉ Tobio, hai nhân viên của tổ chức cũng hiểu được điều đó, họ mất hết ý chí chiến đấu và hạ hai tay xuống.
Hai nhân viên nhìn Jin và lẩm bẩm.
“...Có lẽ sức mạnh của nó đã cộng hưởng và nâng cao nhờ vào bản năng. Nhất là sau khi chứng kiến trận chiến giữa [Băng] và [Viêm] đó...”
“...Quá nhiều trong số mười ba chủng đã tập hợp ở đây. Chỉ một đã có thể gây nên những hiện tượng biến dị rồi, ấy vậy mà nhiều đến thế này...”
Tobio không để tâm đến lời lẩm bẩm của hai nhân viên, cậu bước lại gần và nói dõng dạc.
“Thang máy cần xác nhận mới dùng được. ——Xin hãy dẫn đường lên trên cho tôi.”
Những kẻ không còn chút chiến ý nào đều không thể từ chối yêu cầu của Tobio.
///
Lên tầng trên bằng thang máy, Tobio và Jin đối mặt với đám đông bạn học hóa thành Utsusemi. Họ bố trí quái vật Utsusemi bên cạnh, lao vào tấn công Tobio và Jin ngay khi cửa mở.
“Jin, chém!”
Nhận lệnh chủ nhân, Jin hóa thành viên đạn đen, lao vào đám Utsusemi. Đồng thời, vô số lưỡi kiếm méo mó mọc lên khắp hành lang. Lưỡi kiếm đâm chính xác trúng lõi của quái vật Utsusemi, hạ chúng chỉ trong một đòn.
Dù áp đảo, số lượng đông đảo khiến Jin không kịp ứng phó, đôi lúc bị thổi bay bởi đám quái vật liên tục tấn công.
“Jin!”
Tobio vùng khỏi bạn học, vươn tay bắt lấy Jin bị hất văng. Nếu không làm được chừng này, cậu không xứng làm chủ nhân của chú chó. Bản thân Tobio cũng bị bạn học chặn đường và phải vật lộn. Nhưng khi Jin hạ quái vật Utsusemi, họ mất ý thức, ngã xuống, tránh được tổn thương.
Trong khi kẻ thù không ngần ngại gây thương tích chí mạng cho cậu, thì cậu lại không thể làm hại họ. Cậu đã cố gắng thoát hiểm bằng những biện pháp phòng vệ tối thiểu, nhưng cả người Tobio đã có vô số vết trầy xước. Đó là vì cậu đã chỉ phản công đến mức đẩy lùi họ, trong khi bị đấm và đá. Vì trận hỗn chiến, bộ đồng phục của cậu đã bị rách, và cậu cũng thở hổn hển.
Dù vậy, những người bạn cùng lớp đã biến thành Utsusemi vẫn tiếp tục lao đến. Tobio dựa vào khứu giác của Jin. Jin bắt đầu chạy theo mùi hương của Sae mà nó cảm nhận được còn sót lại trong lối đi. Tobio đuổi theo nó, lao ra khỏi nơi này.
Khi đang chạy trong lối đi, tất cả đèn đột nhiên tắt phụt và trở nên tối đen. Cậu thoáng nghĩ đó là bẫy của kẻ thù, nhưng đèn khẩn cấp ngay lập tức mờ mờ bật sáng. Và một tiếng còi báo động inh ỏi vang lên khắp tòa nhà.
[Báo động khẩn cấp. Báo động khẩn cấp. Tổ chức đối địch đang tiếp cận từ bên ngoài. Dường như là các đặc vụ từ Ngũ Đại Tông Gia. Nhắc lại. Tổ chức đối địch đang tiếp cận từ bên ngoài. Dường như là các đặc vụ từ Ngũ Đại Tông Gia. Tất cả nhân viên rời vị trí và tuân theo hướng dẫn khẩn cấp—]
Đèn báo đỏ trong hành lang nhấp nháy liên tục.
...Báo động khẩn cấp? Ngũ Đại Tông Gia đang tiến đến từ bên ngoài sao? Điều đó có nghĩa là địa điểm này đã bị lộ cho Ngũ Đại Tông Gia ư? 'Cơ quan Utsusemi' đã âm thầm thực hiện 'Kế hoạch Tứ Hung', làm rúng động truyền thông, vì vậy Ngũ Đại Tông Gia không thể bỏ qua được, và việc họ tấn công khi sào huyệt bị lộ là điều hiển nhiên.
...Nếu vậy, không còn nhiều thời gian. Phải lập tức đi cứu Sae... Nhưng đến lúc này, Tobio bắt đầu lo lắng.
Khoan đã… Ngũ Đại Tông Gia sẽ làm gì khi họ xác nhận sự hiện diện của những người bạn học và người thân của họ trong cơ sở này?
Đưa họ đến nơi an toàn? Họ sẽ không bao giờ làm điều đó. Cậu nghe nói họ là một gia tộc chuyên sửa chữa những sai sót. Vậy thì những người bạn cùng lớp và người thân của họ...
Tobio đột nhiên quay lại. Ở đó, là những người bạn học đã ngã xuống trong lối đi sau khi tấn công cậu. Khi mất đi những con quái vật Utsusemi, họ đã bất tỉnh và ngã xuống đất. Họ đã không được dịch chuyển bằng ma pháp trận. Điều đó cũng dễ hiểu. Vì điểm đến của họ là nơi này, nên không cần phải dịch chuyển.
Nhìn những người bạn học đang ngã xuống, Tobio lộ vẻ mặt đau khổ.
...Nếu cậu không cứu họ ở đây, cậu sẽ không bao giờ có thể cứu họ nữa phải không? Có lẽ, những thành viên của tổ chức này, nếu bị tấn công, sẽ không do dự mà bỏ rơi sào huyệt này để tự mình chạy trốn. Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ…
Đây không phải là số người mà chỉ một mình Tobio có thể đưa đi trong một thời gian ngắn. Và cậu cũng phải đưa người thân của họ ra khỏi thiết bị đó. Vậy thì, Lavinia thì sao?
Với ma pháp của chị ấy thì—— không được. Cô đang chiến đấu sinh tử với một phù thủy cực mạnh ở tầng dưới. Ngay cả khi cô đánh bại được kẻ thù, Tobio, người không biết gì nhiều về dị năng, cũng hiểu rằng việc giải cứu ngay lập tức là không thể.
Vậy thì, chỉ cứu những người mà cậu có thể cứu… Chỉ cứu Sae và người thân của cô ấy…?
Nghĩ đến đó, Tobio đập đầu vào tường.
——Đó là suy nghĩ tồi tệ nhất.
...Cậu đã quyết định. Cậu sẽ cứu tất cả mọi người, không chỉ Sae. Cứu Sasaki, cứu bạn của Minagawa Natsume, bạn của Samejima Kouki, cứu tất cả mọi người——.
...Cậu không muốn từ bỏ...! Cậu không thể bỏ mặc họ, những người phải sống trong nghịch cảnh vô lý này…!
Cứu tất cả mọi người! Cậu muốn cứu tất cả mọi người!
...Vậy thì, cậu phải làm gì…?
Tobio bị dày vò bởi nỗi khổ tâm không có lời giải. Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Sae có thể đang ngày càng ở xa hơn. Không còn thời gian để suy nghĩ. Thời gian để tìm kiếm câu trả lời không cho phép.
Đúng lúc biểu cảm đang đau khổ tột độ, Tobio nghe thấy một giọng nói cất lên.
“——Con người thật khó hiểu. Vừa dùng đồng loại như cỏ rác để thí nghiệm, vừa mang lòng trắc ẩn như thần phật để cứu tất cả. Thật là giống loài khó lường.”
Người vừa xuất hiện và than thở là một người đàn ông với mái tóc dài lượn sóng. Một người ngoại quốc khoác một thứ giống như áo choàng. Liếc nhìn Tobio và—— Jin, người đàn ông nói.
“...Ta đến từ tổ chức của ‘Tổng Đốc’. Nhờ các ngươi làm loạn bên trong mà việc xâm nhập vào đây dễ hơn dự tính.”
...Tổ chức của ‘Tổng Đốc’. Vậy là người của Grigori sao? Thật vậy, từ ông ta phát ra một áp lực khó tả, khiến Jin đề cao cảnh giác.
Người đàn ông hất áo choàng, chỉ ngón trỏ về phía cuối lối đi và nói.
“‘Chó’, phía trước là một kẻ mong cầu cái chết đang chờ đợi ngươi. Đi đi. Việc xử lý đám người bị đưa đến đây cứ để ta. Đó cũng là nhiệm vụ của ta. Ban đầu, ta chỉ đến xác nhận sự tồn tại của đám phù thủy, nhưng...”
Người đàn ông hạ thấp ánh mắt. Như thể ông ta biết về trận chiến giữa các ma pháp sư đang diễn ra ở tầng dưới. Ông ta thở dài và nói lại một lần nữa.
“Ta nói rồi. Đi nhanh lên.”
Người đàn ông chỉ tay về phía những người bạn học đang ngã xuống. Ngay lập tức, một ma pháp trận xuất hiện dưới chân họ, và sau một ánh sáng chói lòa, họ biến mất. Có lẽ ông ta đã dịch chuyển họ.
Tobio thận trọng hỏi.
“...Tên ông là gì?”
Người đàn ông thờ ơ trả lời.
“...Kokabiel, Cán Bộ của Grigori.”
Xác nhận xong, Tobio cúi đầu nói “Xin nhờ ông” rồi lập tức rời đi. Trong tình huống hiện tại thì không còn cách nào khác ngoài dựa vào người đàn ông bí ẩn này để phá vỡ tình thế.
Khi Tobio chạy đi, cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông—— Kokabiel văng vẳng.
“...Ta đã bảo là ta không hứng thú với Sacred Gear rồi, Azazel.”
Ông ta lẩm bẩm như thể đang rất bực bội.
Phần 2
Tiếp tục tiến sâu vào lối đi, Tobio và Jin đi đến một phòng quan sát rộng rãi ở tầng trên. Phần lớn bức tường được làm bằng kính, cho phép nhìn ra toàn cảnh bên ngoài. Nhìn ra, dưới chân là cảnh quan xanh tươi—— một khu rừng trải dài bất tận. Cậu nhận ra nơi đây nằm sâu trong một ngọn núi nào đó.
“Cảnh đẹp lắm đúng không? Đây là nơi duy nhất ta thích ở cơ sở này.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên. Quay đầu lại, cậu thấy Himejima Hanezu. Bên cạnh hắn là Sae cùng một con sư tử đen khổng lồ.
Hamejima Hanezu tiếp tục trong khi nhìn ra bên ngoài.
“Chúng ta đã dành ra rất nhiều năm xây dựng các sào huyệt bí mật nằm sâu trong những ngọn núi. Nơi đây là một trong số đó. Phòng quan sát này cũng được dựng nên bằng cách tận dụng một phần của ngọn núi. Nhờ được kết giới bao phủ nên người ngoài không thể thấy được. Cũng nhờ vậy mà ta có thể thưởng thức khung cảnh nên thơ này mà chẳng sợ bị quấy rầy. Tuyệt lắm đúng không?”
Himejima Hanezu khẽ nói với một nụ cười trên môi. Quả thật, nơi này—sào huyệt của chúng—nằm trong một ngọn núi. Mặc dù không thể xác định được là ngọn núi nào chỉ bằng cách nhìn ra ngoài, nhưng chắc chắn nó ở rất xa thị trấn mà họ đã ở.
Hắn thở dài một hơi, lắc đầu, rồi chuyển chủ đề.
“——Utsusemi, cậu biết tại sao chúng ta lại gọi những bạn học của cậu như vậy không?”
Không để Tobio kịp trả lời, Himejima Hanezu đã nói tiếp khi bước lên.
“Có lẽ cậu có thể đoán ra từ tên tổ chức của chúng ta... Utsusemi (虚蝉), đúng như tên gọi, có nghĩa là lớp vỏ ve sầu sau khi lột xác, tức là trống rỗng, chẳng có gì cả... Những người sinh ra trong một gia tộc dị năng có nguồn gốc chính thống nhưng lại không có sức mạnh phù hợp với gia tộc, hoặc có những lý do mà không thể đi theo đường lối của họ. Đối với Tông Gia, những kẻ không có sức mạnh mà gia tộc mong muốn thì không được coi là ‘con người’. Mà chỉ là những ‘kẻ bất tài’.”
Đôi mắt u ám của hắn như đang tự giễu cợt chính mình.
“Chúng ta là những kẻ trống rỗng, những kẻ bị phủ nhận giá trị của bản thân—— Utsusemi.”
“...Vậy tức là lý do gọi mọi người như thế...”
Himejima Hanezu nhún vai trước câu hỏi của cậu.
“——Ngay cả khi có được sức mạnh, thì bọn họ vẫn chỉ là ‘con người’... Hãy nhớ lấy điều này, Ikuse Tobio. Ở phía chúng ta, định nghĩa ‘con người’ sẽ biến đổi tùy vào mỗi người. Sớm muộn thì cậu cũng sẽ phải đối mặt với nó.”
...Định nghĩa ‘con người’ sao. Tobio hiện tại vẫn chưa có câu trả lời cho điều đó, và có vẻ Himejima Hanezu cũng đã nhận ra.
Hắn ta lấy ra từ trong áo— một cây dokko. Một pháp cụ hình chày, có hai đầu nhọn, hay còn gọi là kim cương chử. Khi Himejima Hanezu lẩm nhẩm chú ngữ, cây kim cương chử tự động lơ lửng trong không trung. Sau đó nó bắt đầu xoay tròn xung quanh hắn. Ngay lập tức, kim cương chử trở thành hai. Tưởng chừng như nhìn nhầm, nhưng số lượng cây chày kim cương tiếp tục tăng lên, ba, bốn, năm… rồi vượt quá mười cây, bay lượn xung quanh hắn.
Hamejima Hanezu nói.
“...Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã rất giỏi trong việc điều khiển các pháp cụ. Về khoản này, ta là một trong những người xuất sắc nhất gia tộc Himejima.”
Hắn lại một lần nữa vung cây tích trượng. Rồi tiến từng bước lại gần Tobio trong khi vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Gia tộc Himejima là một gia tộc Thần Đạo, từ xa xưa đã thờ phụng Hỏa Thần Hi-no-Kagutsuchi và các vị thần liên quan. Cũng tự nhiên mà rất nhiều người trong gia tộc được sinh ra với dị năng liên quan đến lửa. ...Còn ta thì, không có được phước lành đó. Ta không có bất kỳ đặc ân nào từ Hi no Kagutsuchi mà gia tộc thờ phụng hay các thần liên quan. Và kết quả là giờ ta ở đây. ——Những người không phù hợp với những gì Tông Gia mong muốn, dù có xuất thân từ Tông Gia cũng sẽ bị đày xuống đây. Đó là luật lệ tuyệt đối mà họ đã tuân thủ nghiêm ngặt từ lâu.”
Vậy tức là, vì hắn không có sức mạnh của gia tộc Himejima—— sức mạnh của ngọn lửa nên mới gia nhập Cơ quan Utsusemi?
Tobio hỏi một điều đang vướng bận trong lòng.
“...Tôi muốn hỏi một điều. Cả ‘Tứ Hung’ lẫn sức mạnh trong tôi đều bắt nguồn từ những vị thần trong thần thoại Nhật Bản sao?”
Himejima Hanezu lắc đầu.
“...Không, Thần Khí—— thứ sức mạnh dị thường có tên Sacred Gear không thuộc về những vị thần Nhật Bản. Đó là sản phẩm từ vị thần của Cơ Đốc Giáo—— Thiên Chúa trong Kinh Thánh. Vì vậy, về bản chất thì chúng ta không thể hòa hợp với gia tộc. Là thứ ngoại đạo, dị giáo.”
...Jin không liên quan gì đến Hi-no-Kagutsuchi? Mà là Thiên Chúa của Cơ Đốc Giáo…?
Tobio bối rối trước sự thật bất ngờ, nhưng cậu chợt nhớ lại một hình ảnh hiện lên trong tâm trí.
Một thiên sứ đen cậu đã gặp lúc nhỏ——. Tổ chức đang bảo vệ cậu và những người sống sót khác—— Grigori. Những lời của Himejima Hanezu khiến cậu dần hiểu ra, dù có chút hoang đường nhưng mọi thứ lại trùng khớp.
Những cây dokko Himejima Hanezu điều khiển nhắm vào Tobio và Jin.
“Có vẻ như đặc vụ của Ngũ Đại Tông Gia sắp đến đây. Quả nhiên, ta đã thua từ lúc gặp cậu và cô gái đó.”
Rồi hắn ta bật cười “Kukuku”.
“Tổng Đốc Azazel đã nhìn thấu hết tất cả từ đầu... Mà thôi cũng không sao. Hầu hết những người đồng chí của ta sẽ rút lui đến chỗ những 'Phù Thủy' mà chúng ta đã liên minh. Những kỹ thuật được trau dồi ở đây sẽ phát triển mạnh mẽ hơn ở đó. Dù tiếp tục 'Kế hoạch Tứ Hung', hay sử dụng nó để thực hiện ước nguyện mà các phù thủy mong muốn. Mọi người sẽ hoàn thành công cuộc trả thù Tông Gia với những ý đồ khác nhau. ——Nhưng, ta thì không.”
Himejima Hanezu đứng trước Tobio. Hắn nói bằng một giọng đầy sự tự giễu.
“——Himejima Tobio. Hãy đáp ứng nguyện vọng của ta. Hãy biến nó thành hiện thực. Biến con chó sinh ra từ gia tộc Himejima thành lưỡi kiếm ác nghiệt. Và giết ta bằng chính lưỡi kiếm ác nghiệt đó. Ta sẽ không chết dưới tay bọn chúng. Nếu phải chết, ta muốn chết dưới lưỡi kiếm đen của cậu. ——Có hiểu không?”
Tobio vô cùng phẫn nộ trước những lời nói và hành động khó hiểu của Himejima Hanezu.
“Đừng có đùa! Làm bao chuyện tàn nhẫn, gây nên bao đau khổ, và giờ muốn đi chết!? Còn bảo tôi giết ông!? Đừng đùa! Đùa thế đủ rồi! Và tôi… không phải Himejima! Tôi là Ikuse! Ikuse Tobio!”
Tobio gào lên giận dữ, nhưng Himejima Hanezu vẫn khoác điệu cười nhạt.
“Không, cậu là Himejima. Nếu cậu không phải thì ta đã không ở đây. Chính dòng máu của Ngũ Đại Tông Gia đã đẩy cậu vào bước đường này. Hơn nữa, cậu sở hữu một sức mạnh đen tối hơn bất kỳ thứ gì. Một bóng tối tuyệt đối. Cậu mang trong mình bóng tối đó, nhưng vẫn nói ra những lời ngây thơ hoa mỹ. Cậu không nghĩ trận chiến giữa những kẻ bị ruồng bỏ như chúng ta sẽ rất tuyệt sao?”
“Ông điên rồi!”
Đáp lại tiếng hét của Tobio, Jin lao ra! Đồng thời, Himejima Hanezu điều khiển vài dokko đang bay trong không trung về phía Jin. Jin mọc ra một lưỡi kiếm từ đầu và đánh rơi một trong những cây chày kim cương. —Nhưng những cây chày kim cương còn lại đổi hướng trong không trung, lao thẳng vào cạnh sườn của Jin! Theo chuyển động né tránh của Jin, những cây dokko cũng di chuyển, và cuối cùng đâm vào bụng chú chó con! Jin phát ra một tiếng *kyan* thảm thiết và bị hất văng xuống sàn bởi đòn tấn công của cây chày kim cương!
Jin run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy. Đòn tấn công của cây dokko dường như cực kỳ mạnh, khiến Jin ho ra một cục máu từ miệng. Việc Jin bị thương nặng như vậy chỉ sau một đòn… có nghĩa là ma thuật— pháp lực của người đàn ông truyền vào cây chày kim cương rất mạnh.
Tuy nhiên, Jin vẫn không bỏ cuộc, đôi mắt nó ánh lên màu đỏ rực. Một Haken lao ra từ cái bóng dưới chân Himejima Hanezu! Nhưng hắn đã nhìn thấu đòn tấn công này. Hắn nhẹ nhàng né tránh như đã dự đoán được trước, vung ngang cây tích trượng và phá hủy nó.
Trong lúc đó, những cây dokko bay lượn trên không trung bây giờ đã nhắm vào Tobio và tấn công! Ngay trước khi chúng đâm trực diện, một Haken vọt ra từ dưới chân Tobio để làm lá chắn, nhưng những cây chày kim cương thay đổi quỹ đạo trong không trung, bay vòng cung để tránh Haken và lao thẳng vào Tobio! Không có cách nào để kháng cự, hàng loạt những cây dokko đâm vào toàn thân Tobio!
“Guha!”
Vai, lưng, tay, bụng, chân, tất cả đều phát ra những âm thanh trầm khi bị những cây dokko đâm trúng. Cơn đau dữ dội ập đến ngay lập tức, và Tobio khuỵu gối tại chỗ. Thật may là đầu cậu không bị trúng... nhưng đó là vì hắn ta cố tình không nhắm vào đó. Nếu nhắm vào đầu, trận chiến sẽ kết thúc ngay lập tức. Hắn không muốn điều đó.
... Cánh tay trái và chân phải của cậu không còn cảm giác, đi kèm với một cơn đau dữ dội. Tay và chân cậu rũ xuống. …Chắc là bị gãy xương rồi. Dù cánh tay thì không sao, nhưng bị tấn công vào chân… Khiến Tobio không thể di chuyển được nữa.
Thấy chủ nhân đang gặp nguy hiểm, Jin tạo ra một làn khói đen từ khắp cơ thể, cố gắng tăng sức mạnh, nhưng bản thân chú chó con cũng đã bị thương nặng. Nó nôn ra máu hết lần này đến lần khác. Nội tạng của nó đã bị tổn thương. Nếu cứ tiếp tục, Jin cũng sẽ——.
Lúc đó, con sư tử đen cũng tham gia vào trận chiến. Nó lắc lư cơ thể khổng lồ của mình, phát ra một tiếng gầm thấp "guruguru". Jin cũng không chịu thua kém mà đe dọa ngược lại, nhưng… đứng trước Himejima Hanezu và con sư tử đen, trận chiến này là vô vọng.
Jin phóng ra một Haken từ cái bóng dưới chân con sư tử, nhưng con sư tử nhảy sang một bên để né tránh. Con sư tử hít một hơi thật sâu, làm phồng bụng. Khoảnh khắc tiếp theo, con sư tử phun ra một ngọn lửa khổng lồ từ miệng, nhắm thẳng vào Jin!
Jin né tránh ngọn lửa đó, máu vẫn chảy ra từ miệng. Con sư tử không chần chừ, lan rộng cái bóng dưới chân nó. Khoảnh khắc đó, cơ thể khổng lồ của nó chìm xuống cái bóng. Chỉ còn lại cái bóng, và cái bóng đó tan ra, di chuyển khắp phòng quan sát.
Từng cái bóng do con sư tử tạo ra dường như có ý chí riêng. Mỗi cái bóng tản ra đều đuổi theo Jin một cách dai dẳng. Một trong những cái bóng bị phân tán đã bắt được Jin đang chạy. Cái bóng uốn lượn và quấn chặt lấy cơ thể của Jin.
Các cái bóng khác đã tách ra cũng nhập lại, tạo thành một cái bóng lớn. Từ đó, con sư tử lại trồi lên. Jin bị cái bóng bắt, cố gắng chém cái bóng bằng những lưỡi kiếm mọc trên cơ thể—— nhưng cùng lúc đó, một đòn tấn công từ chân trước của con sư tử được vung xuống.
Một tiếng kêu yếu ớt *kyan* vang lên trong phòng quan sát. Sau khi bật nảy vài lần trên sàn, Jin nằm bất động, không thể đứng dậy nữa.
“Jin——!”
Tobio hét lên, lết người tới chú chó—— phân thân của mình.
Cả Himejima Hanezu và con sư tử đều không truy kích. Vì chúng biết thế cục của trận chiến không thể đảo chiều. Đối thủ quá vượt trội so với họ. Nếu cả hai cùng tấn công thì thất bại là điều chắc chắn.
Vừa khóc, Tobio vừa bò trên sàn đến chỗ Jin. Cơn đau dữ dội không là gì cả để đến được chỗ Jin. Cậu muốn ôm chú chó con vào lòng ngay lập tức. Cộng sự nhỏ bé đã chiến đấu hết mình vì cậu, một người không có sức mạnh. Jin vẫn còn thở, nhưng Tobio biết rằng sinh mạng của nó sắp cạn.
“...Cảm ơn... Và xin lỗi... Xin lỗi mày... Vì tao quá yếu đuối... mà để mày liên lụy... Tao xin lỗi...”
Tobio ôm Jin vào lòng, không ngừng nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Himejima Hanezu lắc đầu và lên tiếng.
“...Cậu nói ta điên. Đúng vậy. Kể từ khi đến đây thì thần trí ta đã không còn bình thường nữa rồi. Nhưng, Ikuse Tobio. Cho dù cậu không trở thành lưỡi kiếm ác nghiệt tại đây, thì tương lai cậu cũng chẳng tươi sáng nổi. Ngay từ lúc mang dòng máu Himejima khi chào đời thì việc cậu sống bình thường như bao người khác là chuyện không thể.”
Ngược lại với Himejima Hanezu đang than vãn, Tobio nghẹn ngào nói.
“...Tôi... chỉ muốn được sống bình thường. Chỉ muốn quay lại cuộc sống đó... Muốn tiếp tục là học sinh với Sae và mọi người ở ngôi trường đó...! Tại sao các người lại phá hủy điều đó...? Tại sao... lại đẩy tôi, Sae, và Jin đến mức này...!!?”
Đúng vậy, Tobio—— chỉ đơn giản là muốn lấy lại cuộc sống đã mất. Cuộc sống học đường với Sae, với những bạn học, chỉ có như vậy. Tất cả những gì cậu muốn là được sống như một học sinh trung học bình thường.
Dù có dị năng, thì cậu cũng chỉ là một học sinh trung học mười bảy tuổi——.
Bất chợt, có ai đó xoa nhẹ gò má ướt đẫm vì nước mắt của Tobio. Cả Tobio lẫn Himejima Hanezu đều kinh ngạc khi thấy điều đó.
“...Không thể nào, lấy lại được ý thức đúng lúc này sao?”
Đôi mắt Himejima Hanezu mở to vì bất ngờ.
Sae đứng bên cạnh Tobio, nước mắt chảy dài trên má. Cô xoa đầu Jin nằm trong lòng Tobio. Trên trán nó vẫn đang mọc ra một lưỡi kiếm.
Cô nói với Tobio bằng một vẻ dịu dàng.
“...Tớ xin lỗi. ...Khó khăn cho cậu lắm đúng không?”
Sae—— ôm lấy Jin. Lưỡi kiếm trên trán nó đâm qua ngực Sae——. Không nghi ngờ gì, là một vết thương chí tử.
Vẫn ôm Jin trong vòng tay, Sae ngã gục xuống tại chỗ. Tobio ôm lấy Sae. Sae mỉm cười và vuốt má Tobio đang sững sờ.
“...Đừng khóc... Tobio...”
Tobio cố gắng nắm lấy tay cô và gọi tên, nhưng chẳng thể thốt thành lời nói.
“...Tớ... vui lắm... Vì được gặp lại cậu...”
Vẫn mỉm cười, bàn tay cô rơi xuống.
“........”
Tobio chết lặng. Cậu lắc đầu liên tục vì không thể chấp nhận thực tại này.
Tobio—— đến để cứu cô.
Cô gái tên Toujou Sae——.
Với người đã mất cả gia đình như cậu, cô chính là người quan trọng nhất còn lại. Người cậu muốn cứu nhất.
Ôm lấy Sae, Tobio gào lên trong câm lặng.
“....Aaa... Uaaaa....aaaaaa...!!!”
...Cậu chỉ muốn cô sống.
...Muốn sống những ngày bình yên.
...Chỉ muốn sống bình thường ngày qua ngày cùng Sae...
“Aaaaaaaaaaaa.... AAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Tobio mất đi mọi hi vọng, bị tuyệt vọng chiếm lấy, gào khóc thảm thiết.
Himejima Hanezu nhìn cảnh đó, nhưng ngực áo hắn phát sáng kỳ lạ. Hắn lấy ra một hộp gỗ – thứ lấy từ nhà Sae trước Tobio, di vật của bà cậu, Ageha——.
Mở hộp, bên trong là viên tinh thể nhỏ, phát ra ánh sáng xanh trắng.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ tinh thể.
《Nếu phong ấn này đã mở, thì thật đáng tiếc, tức là có kẻ nào đó muốn lợi dụng sức mạnh của Tobio, hoặc thằng bé đã bị hãm hại bởi dị năng.》
Tobio biết giọng nói này. Là giọng nói của bà nội kính yêu.
“...Viên tinh thể này là một bản ghi âm giọng nói bà của Ikuse Tobio, Ageha-dono ư?”
Himejima Hanezu kết luận.
Giọng của bà tiếp tục cất lên từ viên tinh thể.
《Hỡi những kẻ đang hướng ác ý tới Tobio. Ta đã nuôi dạy nó thành một đứa trẻ đầy lòng trắc ẩn. Bởi vì thằng bé... đã mang trên mình Cấm Thủ của ‘vị thần giả mạo’ ngay từ khi sinh ra.”
Nghe đến đó, biểu cảm của Himejima Hanezu hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt thờ ơ nãy giờ của hắn giờ tràn đầy sự kinh ngạc.
“...!! Cấm Thủ... Balance Breaker sao...!? Thật vô lý...!!”
Giọng của bà từ viên tinh thể tiếp tục nói với vẻ đáng sợ.
《Ta cảnh báo tới những kẻ hướng ác ý đến thằng bé. Nếu các người đã dám dùng ác ý để làm tổn thương nó, thì hãy nếm trải lưỡi kiếm sát thần bằng chính cơ thể mình. Ngay cả linh hồn của các người cũng sẽ bị xé nát, không còn sót lại thứ gì.》
Giọng nói từ viên tinh thể tiếp tục. Lần này nó dịu đi, hướng về Tobio.
《Tobio. Bà xin lỗi. Cháu đau xót lắm đúng không. Cháu sợ hãi lắm đúng không. Hãy tha thứ cho bà vi đã ra đi mà không tiết lộ sự thật cho cháu.》
Giọng của bà nội, luôn nghiêm khắc nhưng cũng dịu dàng. Đối với Tobio lúc này, giọng nói đó là tất cả. Nó thấm sâu vào cả thể xác lẫn tâm hồn cậu. Cậu lắng nghe giọng nói của tinh thể, cảm thấy như bà đang xoa đầu cậu một cách dịu dàng.
《Nhưng mà Tobio. Bây giờ ổn rồi. Không cần phải lo sợ nữa. Không cần phải khóc nữa. ——Hãy hát lên. Dù cháu đã quên, thì giờ cũng sẽ nhớ lại. ——Vì vậy, hãy hát lên. Bài ca của lưỡi kiếm cấm kỵ.》
Nghe giọng nói của bà nội, một ký ức hiện lên trong tâm trí Tobio. Một ký ức đã bị phong ấn sâu trong trí nhớ.
Khi còn nhỏ, một ngày nọ, Tobio được đưa đến một ngôi đền, và ở trong chánh điện, cậu được nghe điều này.
——Tobio, hãy nghe kỹ.
Bà đang vẽ một chú ngữ gì đó bằng ngón tay lên trán Tobio khi còn nhỏ.
——Nếu có một ngày cháu thật sự không còn cách nào nữa, bà sẽ chỉ cháu một ‘lời chú’ để cứu chính mình.
Bên cạnh Tobio—— là một con chó lớn màu đen xuất hiện từ lúc nào không hay.
——Thế nhưng, hãy giữ kín nó cho đến cuối cùng.
Đôi mắt đỏ của con chó nhìn Tobio, khiến tim cậu đập mạnh.
——Vì ‘lời chú’ này sẽ tước đi mọi thứ khỏi cháu.
Bà ôm Tobio vào lòng, thì thầm lời chú bên tai cậu.
——Cháu sẽ phải đặt dấu chấm hết cho phần ‘con người’ của mình.
Con chó đen nheo đôi mắt đỏ lại và biến mất.
Tobio đã nhớ lại toàn bộ những ký ức đó. Đồng thời, ‘lời chú’ bà dạy cũng sống lại trong cậu.
Tobio ôm lấy Sae và Jin.
Không sao đâu, Baa-chan.
Cháu... cho dù không còn là ‘con người’ nữa cũng chẳng sao...
Những kẻ đã cướp đi sự bình yên của cháu và Sae... cháu sẽ không tha thứ cho chúng.
Vậy nên, Baa-chan à.
Cháu—— sẽ hát.
Nếu chúng đã áp bức cháu, chúng cháu với sự phi lý, thì cháu, chúng cháu sẽ dùng chính sự phi lý để đáp trả.
Tobio—— cất lên những lời ấy.
《——Trảm ngàn nhân, để khóc than ai oán》
Tobio và Jin chìm trong một màn sương đen bao trùm cả hai. Nó dần lớn lên và lan rộng ra khắp căn phòng.
《——Diệt vạn ma, để khúc ca vang vọng》
Màn sương bao phủ lấy cánh tay và chân bị gãy, khiến cơn đau biến mất ngay lập tức.
《——Danh xưng chìm nơi bóng đêm sâu thẳm, là vị thần giả mạo chuyển dời đêm cực》
Tobio đứng dậy. Còn với Jin đang bất động—— có một cái bóng xuất hiện dưới chân nó, không, nó đang chìm vào bóng tối.
《——Tất cả các ngươi, hãy yên nghỉ dưới hắc nhận của ta》
Cả người Tobio chìm trong màn sương đen, bám chặt và hòa quyện vào cậu. Hình dạng của cậu dần thay đổi, trở thành thứ gì đó không phải con người, nhưng vẫn mang dáng dấp hình người.
Hơn nữa, bóng tối bên cạnh Tobio trồi lên. Nó dần trở thành chân trước, chân sau, một cái đuôi, và cái miệng há to.
Bên cạnh cậu xuất hiện một thứ gì đó trông như con chó lớn với bộ lông màu đen tuyền——, không, nó chính xác là một con《Chó》.
《——Hỡi đấng sáng tạo ngu muội dị hình!》
Khi Tobio cất lên lời chú cuối cùng, con《Chó》bên cạnh cậu cũng cất lên một tiếng tru như xuyên thủng tất cả.
Auuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!
Trước mắt Himejima Hanezu và con sư tử đen hiện giờ là một con thú hình người khoác trên mình bóng tối, cùng một con《Chó》phả ra bóng tối.
Himejima Hanezu ngây ngất, nhìn hai con thú đen tuyền và thì thầm.
“...Tuyệt hảo.”
Hai con thú nhìn hắn với đôi mắt đỏ rực.
Ikuse Tobio đã khoác trên mình bóng tối—— con thú gào rú trong khi nhe bộ nanh sắc nhọn.
——Để tiêu diệt kẻ này, thì có trở thành『quái vật』cháu cũng cam lòng.
///
Đã một lúc trôi qua kể từ khi Minagawa Natsume cùng Vali tiến vào cơ sở được cho là sào huyệt của ‘Cơ quan Utsusemi'. Tiếng còi báo động vang vọng khắp cơ sở. Trong lúc các đặc vụ của Ngũ Đại Tông Gia sau khi nhận được tin tức từ Vali đang đến gần, Natsume lần lượt chuyển những người thân của các bạn học được lấy ra khỏi các bình nuôi cấy vào ma pháp trận dịch chuyển.
Ngay sau khi đột nhập vào sào huyệt này, cô đã siết cổ một nhân viên của Cơ quan để buộc hắn khai ra vị trí. Khi đến nơi, các thiết bị trong căn phòng này đã bị vô hiệu hóa, việc còn lại chỉ là đưa họ ra ngoài. Natsume tạo ra một cơn gió lốc bằng Griffon và nhanh chóng phá hủy tất cả các bình nuôi cấy.
Thấy thế, Vali nói.
“Chuẩn bị kỹ nhể.”
Cậu nở một nụ cười nhạo. Như thể đã biết trước sẽ có người tắt các thiết bị trong này.
Natsume không chỉ gửi người thân của các bạn học đến cơ sở của Grigori bằng ma pháp trận của Vali, mà còn nhặt cả những người bạn học đã ngã xuống ở hành lang và đưa họ vào giữa pháp trận.
Vẫn còn những con quái vật Utsusemi đang hoạt động trong sào huyệt, nhưng chúng không phải là đối thủ của Griffon đã biến thành một con thú khổng lồ, và bị xé nát bởi những cơn gió lốc do con chim ưng đã biến thành 'Tứ Hung' tạo ra.
Tất cả người thân của các bạn học trong bể nuôi cấy đều được chuyển đến cơ sở của Grigori chừng nào họ còn ở đây. Những người bạn học đã ngã xuống khi mất đi Utsusemi cũng được dịch chuyển bằng ma pháp trận.
“Vali! Em cảm nhận được khí tức đúng không? Còn bạn học hay người thân nào chúng ta chưa gửi đi không?”
Natsume hỏi. Vali nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận.
“...Còn.”
Nghe vậy, Natsume hạ quyết tâm. Dù mất thời gian, dù đối mặt với người của Ngũ Đại Tông Gia, cô sẽ cứu tất cả! Sẽ cứu tất cả bạn học!
Ôm lấy quyết tâm trong lòng, cô định quay sang hỏi Vali, thì đúng lúc đó cậu bé hướng lên phía trên.
Sau khi thể hiện một vẻ kinh ngạc, cậu nhoẻn miệng nở một nụ cười đáng sợ.
“…Được đấy.”
Vali đang rất phấn khích, nhưng kịp kiềm chế lại và bảo Natsume.
“Chỗ còn lại để tôi lo. Minagawa Natsume, mau lên tầng trên đi. ‘Chó’—— Ikuse Tobio đang ở đó.”
“N-Nhưng mà!”
Cô cũng muốn cứu các bạn học! Như biết trước điều đó, Vali lắc đầu.
“Thay vì lo cho những học sinh bị biến thành Utsusemi, nếu không ngăn chặn con ‘Chó’ đang ở tầng trên thì rất có khả năng ‘nó’ sẽ không sống sót trở về đâu.”
Vali nói.
Đột nhiên, Natsume á khẩu trước hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trong căn phòng.
——Những lưỡi kiếm méo mó mọc lên khắp nơi.
Cô nhận ra những thứ này. Hiển nhiên thôi. Vì chúng là những lưỡi kiếm mà chú chó con của Ikuse Tobio—— Jin tạo ra. Thường thì chúng chỉ mọc lên từ những cái bóng. Nhưng lần này khác. Chúng mọc ra từ khắp mọi nơi, trên trần, trên sàn, trên tường, các thiết bị——. Và chắc chắn không chỉ giới hạn trong căn phòng này. Có lẽ những lưỡi kiếm đã bao phủ cả sào huyệt này.
Nhìn cảnh tượng này, Natsume ngầm hiểu ý của Vali.
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ đến chỗ Ikuse-kun trước.”
Nói xong, Natsume giao mọi việc lại cho Vali và rời đi.
Cô chạy dọc theo lối đi, tiến thẳng lên tầng trên bằng cầu thang thoát hiểm. Những lưỡi kiếm xuất hiện liên tục từ khắp nơi trên cầu thang. Cô nhanh chóng chạy lên, lên đến tận cùng của cầu thang và lao ra lối đi. Cô nhìn thấy một cánh cửa lớn mở ra ở phía trước.
Khi chạy đến trước cửa, ngay khi chạm vào đó, Natsume cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên cơ thể dựng đứng lên. Ngay lập tức, toàn thân cô run rẩy. Cô cảm thấy sợ hãi một cái gì đó ở bên trong. Griffon, đang ẩn mình đi theo Natsume, cũng hiện nguyên hình và run rẩy toàn thân.
Natsume nuốt nước bọt và bước vào trong. Cái mà cô nhìn thấy là——.
Một thế giới dị thường đầy rẫy những lưỡi kiếm. Vô số lưỡi kiếm với đủ hình dạng mọc ra từ khắp nơi trong căn phòng tối. Có những cái thẳng, có những cái cong, và thậm chí có cả những cái hình zigzag.
Trong bóng tối, vài điểm sáng trôi nổi. Được ánh sáng đó chiếu rọi, hiện ra một người đàn ông trung niên cầm cây tích trượng và một con sư tử khổng lồ bên cạnh. Và hai con thú đang tỏa ra một hào quang đen tuyền đáng sợ.
Một con là một con chó đen khổng lồ. Nó không mọc lưỡi kiếm trên cơ thể, nhưng có vẻ ngoài giống Jin. Nếu chú chó con đó lớn lên thì chắc sẽ trông như vậy.
Con còn lại—— là một con quái vật hình người màu đen có hình dạng chó. Nó có cái miệng nhô ra giống chó và đôi tai dựng đứng. Hàm răng sắc nhọn lộ ra từ miệng. Tay nó giống của con người, nhưng móng vuốt đều sắc nhọn. Chân nó có hình dạng giống chân chó nhưng nó đứng bằng hai chân. Có sáu cái đuôi mọc ra từ sau lưng.
Có lẽ đã nhận ra sự xuất hiện của Natsume, người đàn ông nhìn về phía này và nói.
“Minagawa Natsume phải không? Fufufu, thật đúng lúc. Hân hạnh gặp mặt, tên ta là Himejima Hanezu. Chắc cô đã từng nghe qua?”
Himejima Hanezu—— người của ‘Cơ quan Utsusemi’. Natsume nhận ra đây là người đàn ông đã xuất hiện trước Ikuse Tobio và Samejima Kouki ở siêu thị lần trước.
Himejima Hanezu quay lại nhìn hai con thú đen.
“...Cô có biết đó là gì không?”
Himejima Hanezu điều khiển những pháp cụ—— các dokko bay về phía hai con thú đen. Những pháp cụ được gia cường với dị năng, bay vụt qua không khí tiến đến chỗ hai con thú.
《Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill! Chém! Giết! Diệt! Sát! Kill!》
Miệng con thú hình người màu đen thốt ra những từ như đang nguyền rủa. Những câu từ đầy uy lực khiến chỉ nghe cũng có thể làm người ta phát điên.
Tất cả những tokko Himejima Hanezu phóng ra đều không trúng đích. Bởi vì chúng đã bị những lưỡi kiếm mọc ra trên trần, trên sàn, trên tường phá nát.
Trước kết quả đó, Himejima Hanezu không chỉ ngạc nhiên mà còn cực kỳ hưng phấn.
“...Ngay cả dokko của mình cũng không làm gì được sao. Hãy nhìn đi, Minagawa Natsume.”
Hắn chỉ tay về phía lớp kính cửa sổ. Có lẽ đây là một phòng quan sát được xây dựng để ngắm cảnh bên ngoài. Nhưng cảnh vật—— nhuộm trong một màu đen. Toàn bộ cảnh quan rừng núi bị bao phủ trong bóng tối. ——Ngay cả bầu trời cũng bị nhuộm đen, toàn bộ khu vực này bao phủ trong một màu đen tuyền.
...Khi Natsume đến đây trời vẫn còn sáng. Không thể có chuyện tối nhanh thế được!
Nhìn kỹ, những lưỡi kiếm khổng lồ và kỳ dị cũng đang mọc lên từ khắp nơi trong rừng. Xung quanh đó, mọi thứ dường như bị lấp đầy bởi những lưỡi kiếm có hình dạng bất thường.
...Natsume lại nhìn về phía con thú đen. Cô đã nhận ra. Con thú hình người màu đen đó là Tobio. Cô cũng nhìn thấy hình bóng của một cô gái đang nằm xuống ở một góc phòng.
...Thấy vậy, Natsume cũng đại khái đoán được. Rằng sau khi nếm trải một nỗi đau to lớn không thể tả——.
——Tobio đã hóa thành con thú.
Đứng trước mặt Tobio là con sư tử đen.
Con sư tử đen gầm lên một tiếng dũng mãnh, rồi chìm vào cái bóng dưới chân nó. Con sư tử biến thành cái bóng, tản ra và chạy khắp phòng. Trong khi mỗi cái bóng di chuyển như thể có ý chí riêng, Tobio chỉ đứng yên quan sát. Sau đó, cậu đưa hai tay lên cao và vung xuống một cách dứt khoát. Khoảnh khắc đó, vô số lưỡi kiếm khổng lồ mọc ra từ sàn nhà, vươn tới trần nhà!
Một phần của lưỡi kiếm đã bắt được một trong những cái bóng đen, và cái bóng bị bắt lại hình thành con sư tử một lần nữa.
Con sư tử—— đang bị đâm bởi các lưỡi kiếm, nhưng nó di chuyển cơ thể khổng lồ của mình để phá hủy những lưỡi kiếm đó. Con sư tử được giải thoát, lao nhanh trên sàn, rút ngắn khoảng cách với Tobio, nhưng Tobio cũng biến mất trong tích tắc, và một cuộc chiến vô hình chỉ có âm thanh bắt đầu.
Tobio và con sư tử đang di chuyển và chiến đấu với tốc độ mà Natsume không thể nắm bắt được. Trong khi hai con thú đen chiến đấu, con 'Chó' đen tuyền còn lại—— Jin chậm rãi bước đi trong phòng, đôi mắt đỏ rực lên một cách đáng sợ.
*Zun!* Một lưỡi kiếm dày và khổng lồ xuất hiện phía sau Jin. Con sư tử đen bị đâm xuyên bởi nó. Jin đã cảm nhận được chuyển động của con sư tử chỉ bằng khí tức và đã hỗ trợ chủ nhân Tobio. Tobio hiện ra và tiến lại gần con sư tử.
Con sư tử đang bị đâm xuyên, phun lửa từ miệng về phía Tobio—— nhưng Tobio không hề ngần ngại hay né tránh, cậu tiến thẳng về phía trước và đưa hai tay vào trong ngọn lửa!
Cậu đâm hai tay sâu vào trong miệng con sư tử đang phun lửa!
《Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!》
Tobio phát ra một tiếng gào hận thù, rồi giang rộng hai bàn tay đã đâm vào miệng con sư tử!
Cơ thể con sư tử bị xé làm đôi và nằm trên sàn nhà. Cơ thể của con sư tử đã chết, tan vào bóng tối và biến mất——.
Natsume chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cảnh tượng không thuộc về thế giới này trong khi run rẩy. Nếu cô di chuyển—— có lẽ cô cũng sẽ bị coi là kẻ thù. Tobio và Jin hiện tại đang tỏa ra một hào quang đáng sợ và ác nghiệt.
Tobio và Jin đã đánh bại con sư tử. Mục tiêu tiếp theo của họ sẽ là Himejima Hanezu.
Nhưng một bên thứ ba đã xuất hiện. Đó là cậu nhóc tóc bạc—— Vali.
Vali nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân run rẩy nhưng lại nở một nụ cười cuồng loạn.
“...Ngay cả khi đã thấy Minagawa Natsume ở đây thì cũng không trở lại bình thường... Azazel...!! Ông nói sai bét rồi...!! Cái gì mà “chỉ là con cún đáng yêu nếu so với Thiên Long” chứ...!! Con... quái vật này...!!”
Sau giọng nói ngập ngừng của cậu bé, một giọng nói quen thuộc khác cất lên trong căn phòng.
“Một con thú có thể nhuộm đen cả khung cảnh sao. Thật là, mấy Longinus ta gặp cái nào cũng rắc rối.”
Con rồng nhồi bông trên vai Vali—— đang nói chuyện, và từ miệng của nó là giọng của ‘Tổng Đốc’.
‘Tổng Đốc’ nói với Himejima Hanezu.
“Yo, sở trưởng-dono.”
“——!! ...Grigori à.”
Himejima Hanezu lập tức đoán được danh tính của giọng nói.
“Thế nào? Cho xin cái cảm nhận về sức mạnh dị thường của cậu nhóc đó xem?”
Giọng ‘Tổng Đốc’ đầy mỉa mai.
“...Là con ‘Chó’ phải không? Hiện thân có thể hủy diệt cả thánh thần... Hắc Nhận Cẩu.”
“Đúng vậy. Đoán chuẩn đấy. Lưỡi kiếm đen có thể chém hạ cả thánh thần. Nhưng có vẻ Sacred Gear của cậu thiếu niên đó đã hiện thân ngay từ khi sinh ra.”
“Điều đó không phải chuyện hiếm lạ gì. Vấn đề ở đây là——”
‘Tổng Đốc’ tiếp lời Himejima Hanezu.
“Đúng vậy. ——Ikuse Tobio bẩm sinh đã đạt được trạng thái này.”
“...Chuyện đó có thể sao...”
Himejima Hanezu cười bất khuất, trong khi Vali nheo mắt nói “Cái đó không gọi là bất thường nữa rồi”
‘Tổng Đốc’ tiếp tục.
“Bà nội của Ikuse Tobio đã đặt vô số tầng phong ấn lên đứa cháu bẩm sinh đã sở hữu thứ sức mạnh có thể hủy diệt thế cân bằng của thế giới. Và các người đã thô bạo chạm vào phong ấn đó. Muốn thấy, đúng không? Chấp nhận đánh đổi tất cả, để thấy hình dạng này? Trả giá đi. Hãy chứng kiến, tận hưởng, rồi bị chém.”
Nghe thế, Himejima Hanezu cười khểnh.
“...Kukuku, cả chuyện của ‘Lôi Quang’ lẫn chuyện này, dòng máu Himejima đúng là đã bị nguyền rủa rồi, Oji-ue...!!”
Vẻ mặt của hắn ta, dù đang cười, nhưng lại trở nên xấu xí hơn bao giờ hết, tuy nhiên trông cũng rất phấn khích.
Himejima Hanezu tiến lên một bước. Vẻ mặt hắn ta đầy thỏa mãn.
“——Ta đã biến cậu trở thành một lưỡi kiếm ác nghiệt rồi.”
Hắn tiến từng bước về phía Tobio. Lại phóng những cây chày kim cương, nhưng tất cả đều bị đánh tan. Hắn thử cố gắng tấn công bằng hai cây tích trượng đang cầm, nhưng cả cánh tay hắn ta đã bị cắt đứt bởi một lưỡi kiếm từ cái bóng dưới chân Jin. Mất đi một cánh tay, Himejima Hanezu vẫn tiến lại gần hơn.
——Tobio lặng lẽ vung tay sang ngang.
Khi chỉ còn cách một khoảng ngắn, Himejima Hanezu nói.
“Hãy hủy diệt Ngũ Đại Tông Gia, hủy diệt gia tộc Himejima...”
Nói xong, thủ cấp của Himejima Hanezu bị một lưỡi kiếm trồi lên từ dưới sàn chém lìa khỏi thân, bay một vòng cung rồi rơi xuống đất——.
///
Cả con sư tử đen lẫn Himejima Hanezu đều đã bị Tobio và Jin đánh bại——.
Natsume và Vali vẫn lặng lẽ theo dõi...
“——Thế nào? Có đủ để giải trí trước khi gặp ‘Đỏ’ không, Vali?”
Một người đàn ông với bộ râu trên cằm xuất hiện, ông ấy mặc một bộ suit và có khuôn mặt rất tinh anh.
“...Còn hơn cả mong đợi nữa, ‘Tổng Đốc’. ——Không, Azazel. Cơ mà nếu ông đã định sẽ xuất hiện từ đầu thì đừng có dùng con rồng này chứ.”
Người đàn ông được gọi là ‘Tổng Đốc’ nhoẻn miệng cười và xoa đầu Vali.
Nhìn sang Natsume, ông ấy tự giới thiệu.
“Lần đầu gặp mặt, Minagwa Natsume. Ta là Tổng Đốc Azazel.”
Người này là ‘Tổng Đốc’——. Tuy cuối cùng cũng gặp được người mà trước giờ chỉ biết qua giọng nói, nhưng tình hình hiện tại không cho phép Natsume cảm thấy xúc động hay gì.
Trước hết phải tìm cách ngăn Ikuse Tobio trước mắt lại đã. Đúng lúc Natsume đang nghĩ vậy thì Lavinia với trang phục tả tơi bước vào.
“Chị đến muộn xíu, Natsume.”
“Lavinia!”
Cả hai chào nhau sơ qua, thấy ‘Tổng Đốc’—— Azazel, Lavinia nói.
“Nếu ngài đã đích thân ra mặt thế này thì tức là có chuyện lớn rồi nhỉ, Tổng Đốc Azazel.”
Nói xong, cô nhìn Tobio đã biến đổi.
“...Hiểu rồi, đúng là chuyện lớn thật.”
Chỉ nhìn thoáng qua cô đã nắm được mọi chuyện.
Azazel hỏi.
“Lavinia... Chúng chạy thoát rồi sao?”
Lavinia thở dài.
“Thành thật xin lỗi.”
“Không, ta đã biết chúng cực kỳ phiền phức ngay từ đầu rồi.”
Nhún vai, Azazel nhìn Tobio.
“Giờ thì, Lavinia, Vali. ——Ngăn thứ đó lại thôi. Cho ta mượn một tay nào.”
Azazel tiến lên trước, Vali bước theo sau.
“Thật là, lúc nào tôi cũng phải lo mấy việc dọn dẹp thế này. Bao giờ mới được thỏa sức tung hoành đây?”
Lavinia cũng bỏ chiếc mũ rách rưới xuống và tiến đến chỗ Tobio.
“Toby, hãy quay lại đi. Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để nói mà.”
Sau lưng Vali mọc ra đôi cánh ánh sáng, một ma pháp trận gia tăng ma lực xuất hiện dưới chân Lavinia, rồi cô triệu hồi công chúa băng lên cạnh mình.
Trong căn phòng đang tỏa khí lạnh, Azazel bẻ cổ một cái và—— mười hai cánh đen xuất hiện sau lưng ông ta với tiếng *kasakasa*.
Lavinia giơ tay lên, và công chúa băng cũng làm theo. Cả căn phòng lập tức đóng băng. Thế giới băng giá của Lavinia đã đóng băng cả những lưỡi kiếm đang mọc chi chít khắp nơi. Tobio và Jin cũng bị giam cầm trong băng. Tuy nhiên, những vết nứt ngay lập tức xuất hiện trên lớp băng bao phủ cả hai.
“Bà Ikuse! Cho phép ta sử dụng chú pháp bà từng dùng nhé!”
Azazel lấy ra một thứ trông như quyển trục từ túi áo. Ông lấy tay kết ấn và mở cuốn trục ra. Quyển trục phát sáng lên, những văn tự trong đó cũng bay ra và lơ lửng trên không. Những văn tự mang theo sức mạnh bay quanh Tobio và Jin. Rồi chúng kết thành một sợi xích trói chặt cả hai.
Cùng với lớp băng, Tobio và Jin đã bị trói chặt bởi những văn tự trong quyển trục——.
“Vali! Mau cướp sức mạnh đi!”
Sau hiệu lệnh của Azazel, Vali vỗ cánh bay nhanh đến chỗ Tobio và Jin, chạm nhẹ mỗi bên một cái.
Cậu bé tóc bạc búng tay khi đang lơ lửng trên không.
“——Phân nửa đi.”
[Divide!!]
Một âm thanh mạnh mẽ vang vọng trong căn phòng, ngay cả Natsume cũng nhận thấy luồng sức mạnh bao quanh Tobio và Jin đã giảm rõ rệt. Hơn nữa, âm thanh [Divide] vừa nãy cũng đồng bộ với ánh sáng phát ra trên đôi cánh của Vali.
Sức mạnh của Tobio và Jin dần dần mất đi. Nhìn ra ngoài, bóng tối dần tan biến, và những lưỡi kiếm khổng lồ cũng bắt đầu nứt ra. Sau một lúc, Tobio khuỵu gối, và cuối cùng ngã xuống. Cùng lúc đó, bóng tối trong khu vực này cũng bị xua tan, vô số lưỡi kiếm cũng sụp đổ và tan biến.
Lớp bóng tối phủ bên ngoài Tobio đã biến mất, trả lại hình dáng ban đầu của cậu. Jin cũng mất sức và nằm xuống tại chỗ——.
Nhờ sự hợp sức của Azazel, Vali, và Lavinia, hiện tượng siêu thường do Tobio gây ra chấm dứt, căn phòng trở lại bình thường. Qua tường kính, khung cảnh núi rừng tuyệt đẹp hiện ra như cũ.
Xác nhận xong, Azazel thở dài.
“——Xong được thêm một việc. Gia tộc Himejima theo Thần Đạo mà lại thông thạo thuật phong ấn thế này. Bảo sao bà bị trục xuất, Bà Ikuse.”
Mặc kệ Azazel lẩm bẩm một mình phía sau, Natsume lao tới chỗ Tobio sau khi cậu trở lại bình thường.
“Ikuse-kun!”
Natsume kiểm tra hơi thở của Tobio đang nằm xuống. Cậu ấy... còn thở.
Cậu ấy còn sống! Còn sống...! Jin đã biến thành một con chó to lớn đang nằm cạnh cũng còn thở.
Lavinia đặt tay lên vai Natsume.
“Tất cả đã an toàn rồi. Về thôi, Natsume.”
Natsume lấy tay gạt nước mắt và gật đầu——.
Tobio đang dùng nhiều hán tự và katakana khác nhau xen kẽ, có cả tiếng anh lẫn vào