Đọa Thiên Cẩu Thần —SLASHDØG—

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

185 21117

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

2 5

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

204 12280

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

(Đang ra)

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

黒雪ゆきは

Yep, nhân vật tên Luke, tồn tại chỉ để cho người đọc cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

5 165

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

144 444

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

221 1935

Tập 01 - Mở Đầu

Cậu không biết đây là giấc mơ hay là hồi tưởng, nhưng đó là một ký ức mà cậu không thể quên.

 

Thời thơ ấu— vào năm lên bảy, có một lần cậu quanh quẩn ở khu vực bỏ hoang tại thị trấn kế bên để chơi trò mạo hiểm. 

 

Dưới trời đông tuyết phủ tháng Giêng, người đó đã xuất hiện trước mắt cậu— Một thiên sứ màu đen.

 

Người đàn ông đó có những đôi cánh màu đen tuyền sau lưng. Thiên sứ màu đen đó có ngoại hình trông trạc tuổi hoặc già hơn cha cậu một chút.

 

Thiên sứ cúi người xuống ngang tầm mắt cậu rồi nói.

 

“...Chà, có lẽ nhóc vẫn chưa nhận ra chăng?”

 

Người đàn ông mỉm cười khi xoa đầu cậu.

 

“Nếu là như vậy, chừng nào nó vẫn còn trú ngụ trong nhóc, thế giới của nhóc sớm muộn cũng sẽ thay đổi. Nhưng hiện giờ, nhóc không cần phải lo sợ. Sau cùng thì, nhóc—”

 

Đặt một ngón tay lên ngực cậu, người đàn ông nói.

 

“Trong số mười ba chủng, chỉ có của nhóc là mang danh hiệu『Thần』. Dù rằng, đó chỉ là một vị『Thần』giả tạo—”

 

Cậu không hiểu người đàn ông đó nói gì. Cậu không hiểu— nhưng ký ức đó vẫn đọng lại mãi trong cậu. 

 

Khi cậu đáp lại tiếng gọi của người bạn cậu đang chơi chung, và lúc quay lại thì— thiên sứ màu đen đã không còn ở đó. 

 

Cậu chẳng biết đó là mơ hay ảo nữa.

 

///

 

Mở đầu

Đầu tháng Năm—

 

Vào năm học— không, là ngay trước chuyến tham quan duy nhất của đời học sinh trung học, Ikuse Tobio đã phải vắng mặt.

 

Ngày hôm qua, sức khỏe của cậu đã xuống dốc trầm trọng. Cậu lên cơn sốt cao mà mãi không hạ xuống, còn cơ thể thì kiệt sức. Đầu óc cậu quay cuồng, chân cũng đứng không vững.

 

Mặc dù vừa bước vào Tuần Lễ Vàng, nhưng đó cũng không phải lý do để lơ là... và cậu bỗng lăn đùng ra ốm. Bác sĩ cũng đã chỉ định cậu phải nghỉ ngơi.

 

“Rồi thì, tớ sẽ mua quà lưu niệm cho, nên là ngoan ngoãn nằm nghỉ đi nhé?”

 

Người nói vậy khi đang mỉm cười trước cửa nhà cậu là một cô gái với mái tóc dài. 

 

Cô là bạn cùng lớp năm hai với Tobio ở trường và cũng là bạn thuở nhỏ của cậu, Toujou Sae. Trong nụ cười của cô có chút gì đó tinh nghịch.

 

“...Aa~.”

 

Tobio bĩu môi đáp lại qua lớp khẩu trang.

 

Cô đến thăm Tobio trước khi lên đường. Còn Tobio thì, rõ là cậu không thể nào chịu nổi rồi.

 

Theo lịch trình thì đó là một chuyến tham quan dài mười ngày trên một du thuyền sang trọng quanh quần đảo Hawaii.

 

Với Tobio mà nói thì đúng ra đây là lần xuất ngoại đầu tiên của cậu. Là một học sinh thì không đời nào cậu lại không hào hứng được. Tuy nhiên với cái cơ thể nặng trĩu như đeo chì này thì cậu đang cực kỳ ức chế.

 

Sae chọc nhẹ lên trán Tobio đang khó chịu ra mặt.

 

“Làm người lớn rồi thì chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào mà. Chúng ta sẽ đi cùng nhau khi đó nên là lần này chịu khó nhé.”

 

“...Đần. Tớ muốn đi hôm nay. Với cả cậu nói là đi cùng nhau nhưng tớ sẽ là người bao hết đúng không?”

 

“Chuẩn.”

 

Cô ấy khúc khích cười. 

 

Tobio thở dài, lấy tay xoa lên phần trán vừa bị chọc.

 

Trêu Tobio xong, Sae xách túi lên.

 

“Tiếc ghê, nhưng mà sắp đến giờ rồi.”

 

“Ah, khoan đã.”

 

Tobio gọi Sae lại và nhét tay vào túi quần, rồi cậu lấy ra một chuỗi tràng hạt.

 

Tobio đeo nó lên cổ tay trái của Sae.

 

“Baa-chan lúc nào cũng bắt tớ đeo thứ này trước khi đi đâu. Vì lần này tớ không đi được nên cậu hãy cầm theo nó như một bùa hộ mệnh.”

 

Sae nhìn vào tràng hạt, và xoa lên nó như thể đang vuốt ve.

 

“Cảm ơn cậu.”

 

“Um... nói sao nhỉ, tớ chỉ muốn cậu có thể chăm lo cho bản thân thôi.”

 

Mặt Tobio vốn đã đỏ do cơn sốt nay càng đỏ hơn.

 

“Gì cơ?”

 

“Ờm... kiểu như ốm đau bệnh tật hay virus gì đấy.”

 

“Chẳng phải cậu mới là người đang bị đây sao?”

 

Bị phản đòn, khóe miệng Tobio cong thành hình chữ “へ”.

 

Mở cửa, Sae quay đầu lại lần cuối và nói.

 

“Tớ đi đây.”

 

 

9942fc7e-c238-4bfd-be30-0fac1c088b9a.jpg

Nụ cười của cô hình như có vẻ gì đó hơi cô đơn. 

 

Và rồi, cô rời đi.

 

///

 

Bốn ngày sau khi những học sinh đã xuất cảnh—

 

Họ di chuyển qua đường hàng không từ Narita đến Honolulu. Rồi lên con thuyền “Thiên đường Aloha” tại cảng, và giờ thì có lẽ đã cập bến đảo Kauai của Hawaii.

 

Tưởng tượng cái cảnh bạn học của mình thưởng thức ẩm thực thượng hạng trên du thuyền sang chảnh, thăm thú từng hòn đảo và tận hưởng văn hóa bản địa, lòng Tobio cay không thể tả.

 

Thể trạng cậu đã dần khá hơn so với sáng hôm qua, Tobio giờ có thể tự chuẩn bị bữa sáng và lấy báo từ hòm thư.

 

Không có ai ở nhà ngoại trừ Tobio. Lý do là vì cậu đã rời xa người thân để tự lập từ lâu. Và nhờ có Sae qua nhà cậu nấu bữa tối mà cũng đỡ hơn rất nhiều.

 

Tuy vậy thì Tobio vẫn có thể tự nấu mà không cần nhờ ai, cũng như sáng nay khi cậu chiên trứng ăn kèm với bánh mì cho bữa sáng.

 

Giờ này chắc bạn học của cậu đã ăn xong bữa sáng sang trọng rồi. Càng nghĩ nhiều, cậu càng ủ rũ.

 

Rồi cậu vừa gặm bánh mì vừa ngồi trước màn hình TV.

 

[Không rõ tình trạng hiện tại của các nạn nhân——]

 

Tobio thẫn thờ vừa ăn bánh mì vừa xem TV mà không chú tâm chút nào.

 

[Những học sinh và giáo viên của Trường Trung Học Phổ Thông Ryokuu đã gặp nạn trong chuyến du lịch——]

 

Cái gì cơ...?

 

Tobio nghe thấy tên một ngôi trường quen thuộc liền hướng sự chú ý về phía cái TV.

 

Màn hình đang chiếu cảnh quay từ trên cao xuống mặt biển. Trên đó là phần thân của một du thuyền đang bốc khói và chìm xuống biển.

 

Cậu tự hỏi mình có vừa nghe nhầm gì không. 

 

Không thể nào! Chuyện phi lý thế này không thể nào xảy ra được!

 

Trái tim của Tobio đập thình thịch khi nhìn thấy dòng phụ đề [Con tàu Thiên đường Aloha gặp nạn đầy bí ẩn].

 

Nhìn vào danh sách hành khách, đồng tử Tobio mở to vì sốc. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. 

 

Cậu thở dốc, nhịp tim cậu tăng mạnh.

 

Tobio nhặt tờ báo cậu lấy vừa nãy đang nằm trên bàn lên.

 

Cậu kiểm tra phần tin mới nhận. Và nội dung của nó khiến Tobio không khỏi rùng mình.

 

[Du thuyền gặp tai nạn trên biển]

 

[Ác mộng trong chuyến du lịch]

 

[Không rõ tình trạng của 233 học sinh trên thuyền——]

 

[Không còn hi vọng có người sống sót——]

 

Tên của ngôi trường, Trung Học Phổ Thông Ryokuu—

 

Tobio nghĩ về cô bạn thuở nhỏ Sae mà cậu ngỡ rằng sẽ dành cả quãng đời học sinh cùng.

 

——Tớ đi đây.

 

Trong Tobio là những lời cuối cùng của cô bạn thuở nhỏ. Sae, người đã nở một nụ cười mang chút dáng dấp cô đơn đó với cậu... Sự kết hợp của hai yếu tố đó càng cho thấy sự vô vọng.

 

“...Sae.”

 

Tobio ngồi phịch xuống trong sự suy sụp.

 

Ngày hôm đó, Ikuse Tobio đã mất đi 233 bạn học, cùng cô bạn thuở nhỏ Toujou Sae—