Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1191

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 29

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 112

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2096

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

418 1747

Tập 2 - Chương 2: Cuối tuần làm gì? Học nhóm nhé?

Dù nói là đã chính thức trở thành người yêu của Kaede-san, nhưng cũng không có gì thay đổi đặc biệt cả. Nếu có phải kể ra, thì chắc chỉ là khoảng cách giữa chúng tôi khi đi bộ đến trường đã được thu hẹp lại mà thôi.

「Sáng sớm đã được đi chung ô với cậu Yuya, hôm nay đúng là một ngày may mắn!」

「Thời tiết thì lại đang mưa u ám thế này cơ mà. Với lại Kaede-san, cô có mang ô của mình mà, sao không dùng đi? Người cô sẽ bị ướt hết đấy?」

Giữa cơn mưa phùn, chúng tôi nép mình dưới một chiếc ô để đến trường, nhưng những ánh mắt xung quanh thì vô cùng nhức nhối. Thế nhưng, Kaede-san dường như chẳng hề để tâm, cô nàng còn vui vẻ khoác tay tôi với một nụ cười rạng rỡ.

「Em không muốn bỏ lỡ cơ hội được tiếp xúc thân mật một cách hợp pháp với cậu Yuya như thế này đâu! Cho nên cậu Yuya cũng hãy nép sát vào em hơn đi! Vai cậu sắp ướt hết rồi kìa?」

Bị cô ấy kéo mạnh một cái, khoảng trống giữa hai chúng tôi gần như không còn nữa. (Nếu đã thế này thì có lẽ nên đổi một chiếc ô lớn hơn chăng? Dù hơi lãng phí thật).

「…Mới sáng sớm đã tình tứ cho người ta xem rồi nhỉ, Yuya. Nóng bỏng đến mức tôi còn tưởng đã bỏ qua mùa xuân mà đến thẳng giữa mùa hè luôn rồi đấy.」

「Hú hú! Mới sáng tinh mơ đã đi chung ô rồi, quả không hổ danh là Kaede-chan nhỉ! Hôm nay cũng tràn ngập hạnh phúc ha?」

Giọng nói chán chường của thằng bạn thân và giọng trêu chọc của kẻ chuyên gây rối vang lên từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy Shinji đang nhún vai ra chiều bó tay, còn Ootsuki-san thì đang nở một nụ cười ranh mãnh như tiểu quỷ.

Shinji, tên đầy đủ là Higure Shinji, là bạn thân và cũng là bạn cùng lớp với tôi, cùng thuộc câu lạc bộ bóng đá. Cậu ta là một chàng trai hệ chó thân thiện với mọi người, nhưng lại là một kẻ chung tình không thèm để mắt đến bất kỳ cô gái nào khác ngoài Ootsuki-san, người mà cậu ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gần đây, cậu ta còn hay trêu chọc tôi và Kaede-san bằng cách gọi chúng tôi là〝cặp vợ chồng son〟nữa.

Còn người yêu của cậu ta, Ootsuki-san, tên đầy đủ là Ootsuki Akiho, là bạn thân và bạn cùng lớp của Kaede-san. Một cô bé hợp pháp với thân hình nhỏ nhắn nhưng lại sở hữu bộ "giáp ngực" không hề tương xứng. Cô ấy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nụ cười không bao giờ tắt trên môi, và khi ở bên Shinji thì lại càng rạng rỡ hơn nữa, nên họ được cả trường biết đến như một cặp đôi ngốc nghếch nổi tiếng.

「Vâng ạ, em đang rất hạnh phúc vì được dính lấy cậu Yuya ngay từ sáng sớm!」

「Ừm, ừm! Hạnh phúc là một điều tốt mà! Chính vì thế, Shin-kun! Chúng ta cũng đi chung ô đi!」

「Tại sao lại thành ra thế này!? Này Akiho, đừng vừa nói vừa chui vào ô của tớ chứ!」

c5cad2ba-21d0-4f8c-8512-509bc44de931.jpg

Lời kêu ca của Shinji rằng ô chật quá đã không được chấp nhận, và thế là hai người họ cũng đi chung một chiếc ô giống như chúng tôi.

Dù tỏ vẻ không muốn, nhưng khóe miệng Shinji lại đang giãn ra. Chắc chắn rằng tên Shinji bé nhỏ trong lòng cậu ta đang giơ tay ăn mừng chiến thắng vì được Ootsuki-san bám dính lấy. Mà cũng phải thôi. Vòng một của Ootsuki-san còn hơn cả Kaede-san cơ mà. Nhờ có hai người họ mà số lượng ánh mắt hằn học từ các nam sinh đi trên đường ném về phía chúng tôi đã tăng lên gấp đôi. Tôi còn nghe thấy cả tiếng tặc lưỡi nữa.

Tên khốn Yoshizumi và Higure… dám tán tỉnh hai trong số Tam Đại Mỹ Nữ đáng tự hào của trường Minh Hòa Đài chúng ta ngay từ sáng sớm…!

Nhìn mặt thằng Higure kìa. Nó đang sướng rơn cả người vì được Ootsuki-san áp sát đấy. Ghen chết đi được!

Thằng Yoshizumi thì cứ làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng má nó cũng đang giãn ra vì được Hitotsuba-san khoác tay kìa… Chết tiệt!!

(Đang đi học mà đừng có dậm chân bành bạch thế chứ, mấy cậu. Mà Tam Đại Mỹ Nữ của Minh Hòa Đài là cái gì vậy. Lần đầu tiên tôi nghe đấy. Mà đã là tam đại thì tức là còn một người nữa à?)

「Quan trọng hơn là, Kaede-chan! Cậu đã chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sau hai tuần nữa tới đâu rồi?」

Hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán bên ngoài, Ootsuki-san hỏi.

「Rồi ạ. Vì là kỳ thi cuối cùng của năm học nên phạm vi hơi rộng một chút, nhưng mọi thứ vẫn đang tiến triển thuận lợi.」

「Quả không hổ danh là hạng nhất toàn khối. Nói câu nào chất câu đó… À, tớ vừa nghĩ ra một ý hay!」

Một bóng đèn điện bỗng sáng lên trên đầu Ootsuki-san kèm theo hiệu ứng âm thanh ting. Ừm, tôi có thể đoán được phần nào câu nói tiếp theo rồi đấy.

「Nè nè, nếu được thì, hay là chúng ta cùng nhau học nhóm đi!? Tớ nghĩ nếu được Kaede-chan chỉ bài thì điểm số của tớ chắc chắn sẽ tăng lên cho mà xem!」

Học nhóm à. Đúng là nếu được Kaede-san, người đã vững vàng ở vị trí số một trong suốt một năm qua, dạy cho thì sẽ như hổ mọc thêm cánh, điểm số chắc chắn sẽ tăng vọt. Điều đó tôi, người đang được cô ấy làm gia sư riêng, có thể bảo đảm.

「Hay đấy ạ, học nhóm. Nghe vui quá! Vậy thì sao chúng ta không học ở nhà em? Em nghĩ ở nhà sẽ yên tĩnh hơn nên dễ tập trung, mà còn có thể giải lao giữa giờ nữa?」

(Khoan đã Kaede-san!? Chỗ này phải là nhà hàng gia đình hay khu ẩm thực, hoặc là lớp học sau giờ tan trường mới đúng chứ!?)

「Hú hú! Học nhóm ở nhà Kaede-chan! Vậy cuối tuần này học luôn được không? Thành viên thì sao nhỉ? Hay là rủ cả Ai-chan rồi đủ bộ năm người chúng ta như mọi khi ha?」

「Chà, nếu là Nikaidou thì chắc nó sẽ lại nói 〝Tớ xin kiếu〟như mọi khi thôi. Dù gì nó cũng là hạng hai toàn khối mà.」

Hoàng tử của trường Minh Hòa Đài───chỉ có điều là con gái───Nikaidou Ai, người không có mặt ở đây. Biệt danh Hoàng tử bắt nguồn từ việc cô nàng là át chủ bài năm nhất của câu lạc bộ bóng rổ, với lời nói và cử chỉ còn nam tính hơn cả con trai. Cô ấy cũng là một tài năng xuất chúng, chỉ đứng sau Kaede-san ở vị trí thứ hai toàn khối.

「Yoshi, không thử rủ thì làm sao biết được? Dù gì chúng ta cũng là một nhóm chơi chung với nhau mà, cho bạn ra rìa là không tốt đâu.」

「Ừm, thì cũng đúng... Được rồi. Lát nữa tớ sẽ hỏi thử.」

Tôi có chút để ý đến việc Kaede-san hơi nhíu mày, nhưng mà, với một người như Nikaidou thì dù có rủ chắc chắn cô ấy cũng sẽ từ chối thôi.

*****

「Cuối tuần này có buổi học nhóm ở nhà Hitotsuba-san à? Hay đấy. Tớ cũng tham gia.」

「……Thật luôn?」

Khi tôi và đám Kaede-san tách ra và vào đến lớp, Nikaidou đã ngồi đọc sách từ lúc nào. Sau khi chào hỏi và tán gẫu vài ba câu, tôi liền nói chuyện về buổi học nhóm, và trái với dự đoán, cô ấy đã tỏ ra hứng thú.

「Sao thế, Yoshizumi. Tớ tham gia thì không được à? Cho người bạn ngồi cạnh suốt một năm ra rìa, cậu đúng là một người tồi tệ đấy.」

Nikaidou vừa nói vừa hơi phồng má, quay mặt đi vẻ bất mãn. Không phải là không được. Nói đúng hơn thì, cảm xúc thật sự của tôi là ngạc nhiên.

「Không phải là không được. Chỉ là tớ cứ nghĩ cậu sẽ từ chối như mọi khi nên hơi ngạc nhiên thôi.」

「Chẳng phải rất vui sao, mọi người cùng nhau học nhóm. Tớ cũng muốn thử một lần làm mấy chuyện như thế này. Với lại tớ cũng tò mò không biết nhà Hitotsuba-san là một dinh thự hoành tráng đến mức nào.」

(Nhà Kaede-san cũng là nhà của mình, nhưng sự thật là chỉ có hai chúng tôi sống ở đó thì không một ai biết, kể cả Nikaidou. Bởi vì tôi đã giải thích với mọi người rằng mình đang〝ở nhờ nhà Hitotsuba do lòng tốt của mẹ Kaede-san, người bạn cũ của ông bố chết tiệt đã bỏ lại món nợ rồi trốn ra nước ngoài của tôi〟).

「Hay là tớ cũng kèm cậu học luôn nhé, Yoshizumi? Nếu có hạng nhất Hitotsuba-san và hạng hai là tớ dạy thì dù là Yoshizumi, người lúc nào cũng lẹt đẹt ở giữa, cũng có thể đạt được thứ hạng tốt đấy chứ?」

Tôi chỉ muốn nói là xin được trân trọng từ chối, nhưng nếu được cả Nikaidou dạy nữa thì điểm số của tôi chắc chắn sẽ tăng vùn vụt. Con đường thăng tiến đang rộng mở!

「Fufu. Vậy thì chuẩn bị tinh thần đi nhé. Tớ không biết Hitotsuba-san thế nào, nhưng tớ thì nghiêm khắc lắm đấy.」

「…Chỗ đó không thể nào nhẹ nhàng hơn một chút được sao?」

「Để xem nào… Nếu cậu nói〝Xin hãy nhẹ nhàng với em, cô giáo Ai〟thì có lẽ tớ sẽ suy nghĩ lại chăng?」

「Xin hãy nhẹ nhàng với em, cô giáo Ai!」

Tôi nói gần như ngay lập tức và cúi đầu. Tôi là kiểu người được khen thì sẽ tiến bộ, nên nếu cứ bị quất roi mãi thì sẽ nản lòng mất. Về điểm này thì Kaede-san rất dịu dàng. Cứ giải được một bài là cô ấy lại vừa khen vừa xoa đầu tôi. (Phải công nhận bản thân mình cũng đơn giản thật khi lại vui vì những điều đó).

「À, à… Ừm, được rồi. Vậy thì tớ sẽ dạy cậu một cách nhẹ nhàng vậy.」

Nikaidou đáp lại một cách ngập ngừng, khác hẳn với thường ngày, rồi tiếp tục đọc sách như thể cuộc nói chuyện đã kết thúc. Có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng hình như má cô ấy đang ửng hồng. Cô ấy dường như đang lẩm bẩm điều gì đó nhưng vì giọng quá nhỏ nên tôi không thể nghe thấy.

「Được gọi bằng tên… được Yoshizumi gọi bằng tên…」

Cuối cùng, dù Nikaidou chỉ mở sách ra nhưng chẳng đọc thêm được chữ nào cho đến khi chuông báo giờ điểm danh vang lên.

Và thế là, thành viên cho buổi học nhóm cuối tuần đã được quyết định.

*****

Hôm nay có tiết thể dục. Tiết 3 và tiết 4 sẽ học liền, chung với một lớp khác.

Theo kế hoạch thì nam sinh sẽ đá bóng ngoài trời, còn nữ sinh sẽ chơi bóng rổ trong nhà thi đấu, nhưng vì cơn mưa từ sáng đã trở nên nặng hạt hơn nên các nam sinh cũng phải vào nhà thi đấu chơi bóng rổ. Điều này khiến đám con trai vô cùng vui mừng. Tên Mogi của câu lạc bộ bóng chày thậm chí còn giơ nắm đấm lên trời. (Cậu ta có bạn gái rồi mà làm thế có được không vậy).

「Tuy đây không phải lần đầu tiên học thể dục chung với nam sinh, nhưng họ vẫn cứ như vậy nhỉ.」

Khi tôi đang trên đường đến kho dụng cụ trong nhà thi đấu để chuẩn bị những thứ cần thiết cho trận đấu, Nikaidou đã bắt chuyện với tôi. Có lẽ cô ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của đám Mogi lúc nãy, nên cô ấy thở dài chán nản.

「Biết làm sao được. Đàn ông là những sinh vật đơn giản, chỉ cần nhìn thấy những hình ảnh mà bình thường không thể thấy là sẽ phấn khích ngay thôi.」

Đồng phục thể dục của trường Minh Hòa Đài là đồ nỉ cho cả nam và nữ. Bây giờ là mùa đông nên là áo dài tay và quần dài, nhưng đến mùa hè thì hầu hết học sinh sẽ chuyển sang áo cộc tay và quần đùi. Thời gian quý báu để có thể ngắm nhìn các bạn nữ trong bộ đồng phục thể dục như thế này chỉ có ở đại hội thể thao đầu xuân và lễ hội thể thao mà thôi. Tôi có thể hiểu được tại sao đám Mogi lại phấn khích như vậy. Dù không đồng cảm cho lắm.

「Vậy à. Thế thì Yoshizumi cũng phấn khích khi thấy tớ mặc đồ thể dục chứ?」

「Ha ha ha. Nói ngốc gì vậy. Đến giờ mà còn phấn khích vì bộ đồ thể dục của Nikaidou thì đúng là không thể nào.」

Bảng điểm được đặt ở tít trong kho dụng cụ nên việc lôi nó ra khá phiền phức. Tôi di chuyển một cách thô bạo những chiếc giỏ chứa đầy bóng chuyền và bóng rổ.

「Hừm… Nghe vậy tự nhiên thấy tức tức sao đó… Nhưng nếu là đồ thể dục của Hitotsuba-san thì sẽ khác phải không? Đồ biến thái ngầm Yoshizumi.」

Hết từ để nói rồi hay sao mà lại gọi tôi là đồ biến thái ngầm chứ! Vốn dĩ Nikaidou thuộc câu lạc bộ bóng rổ nên tôi không chỉ thấy cô ấy mặc đồ thể dục mà còn thấy cả đồng phục thi đấu, thậm chí đã xem cô ấy chơi thật rồi. Cho nên bây giờ nhìn cô ấy mặc đồ thể dục tôi cũng chẳng nghĩ gì cả. Thậm chí bộ đồng phục thi đấu còn hở da thịt nhiều hơn nữa kìa. Về điểm đó thì tôi chưa từng thấy Kaede-san mặc đồ thể dục nên chắc sẽ có cảm giác mới mẻ hơn. Mà thôi mấy chuyện đó, giúp tôi một tay đi chứ.

「Vậy à… ra là Yoshizumi đã nhìn tớ chơi bóng với ánh mắt đó sao… Đồ dâm đãng.」

Thật kỳ lạ. Tại sao dù trả lời thế nào thì kết quả cũng chỉ là bị chỉ trích, có bất công quá không vậy?

「Vốn dĩ, tớ nghĩ đám con trai phấn khích không phải vì được thấy các bạn nữ mặc đồ thể dục, mà là vì họ có thể thể hiện mặt ngầu trước mặt các bạn nữ. Bằng chứng là ai cũng hăng hái hơn bình thường cả.」

「Thì ra là vậy. Đúng là, con trai đơn giản thật đấy. Nhưng nếu thế thì có lẽ tớ cũng không thể nói người khác được.」

「Hử? Ý cậu là sao?」

「Ưm, không có gì! Chỉ là tớ nghĩ mình cũng nên cố gắng nghiêm túc một chút thôi.」

(Bình thường không nghiêm túc à), tôi thầm nghĩ, nhưng nếu Nikaidou mà nghiêm túc trong giờ thể dục bóng rổ thì chắc sẽ không còn là một buổi học nữa. Ngay cả đám con trai cũng chưa chắc đã cản được cô ấy.

「Vì thế, Yoshizumi, cậu phải nhìn cho kỹ vào đấy nhé! Tiện thể cổ vũ cho tớ luôn.」

Nói rồi cô ấy ném chiếc đồng hồ bấm giờ về phía tôi. Khi tôi vội vàng bắt lấy nó, Nikaidou đã kéo lê cái bảng điểm đi mất rồi. Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng thôi thì vì tình bạn ngồi cạnh nhau, cổ vũ một chút cũng được.

*****

「Là Yoshizumi! Đè bẹp Yoshizumi đi! Đừng để nó ném thêm quả nào nữa!」

Một cầu thủ thuộc câu lạc bộ bóng rổ của lớp đối phương hét lớn, ra chỉ thị cho đồng đội. Này, đây chỉ là một tiết thể dục bình thường chứ không phải trận đấu chính thức đâu nhỉ? Đừng có dùng mấy từ ngữ mạnh và nguy hiểm như "đè bẹp" chứ.

「Không được để cho Yoshizumi có thêm đất diễn nữa! Bằng mọi giá phải đè bẹp nó!」

Khung thành ở ngay phía trước, nhưng khoảng cách hơi xa để ném rổ. Nếu đây là sở trường của tôi thì không nói, nhưng với một kẻ nghiệp dư bóng rổ như tôi thì không thể nào thoát khỏi hai hậu vệ đang kèm chặt được. Dù có rê bóng đột phá thì cũng đã bị cảnh giác, và lỡ như có vượt qua được thì thành viên câu lạc bộ bóng rổ đang chờ sẵn phía sau cũng sẽ đến hỗ trợ và chặn đứng tôi thôi. Vậy thì lựa chọn của tôi là───

「───Shinji!」

Tôi điều khiển bóng trong tay, bước những bước nhỏ hai, ba lần, giả vờ như sắp đột phá mạnh mẽ rồi chuyền bóng mà không cần nhìn cho người đồng đội đang đợi sẵn ở cánh phải. Shinji nhận bóng trong tư thế trống trải, cứ thế tiến thẳng xuống dưới rổ và thực hiện một cú lên rổ thành công.

「Yoshizumi! Đừng chỉ chuyền cho Higure mà hãy chuyền cho cả tớ nữa! Cho tớ ném một quả đi!」

Trong lúc tôi đang đập tay với Shinji, Mogi đứng bên cạnh tỏ vẻ bất mãn. Tôi cũng muốn chuyền lắm chứ, nhưng Mogi ném rổ không giỏi mà. Thôi thì đây chỉ là giờ học, thắng thua là chuyện thứ yếu.

「Hiểu rồi, Mogi. Lần tới tớ sẽ chuyền cho cậu, cậu phải ném vào đấy nhé?」

「Được thôi! Quả là Yoshizumi, biết điều ghê! Tớ sẽ úp rổ một phát cho mà xem!」

Chưa kịp nói rằng điều đó là không thể, Mogi đã chạy về vị trí phòng thủ. Cậu ta thở hồng hộc chờ đối phương tấn công. Tỷ số là 20-18, chúng tôi đang dẫn trước. Nếu phòng thủ được pha này và phản công thì sẽ thấy được chiến thắng.

「Yo───shi───zu───mi! Mối hận tích tụ bao năm… hôm nay ta sẽ trả!」

「Chờ đã. Tôi không nhớ là đã làm gì để bị cậu hận đến mức đó đâu?」

「Im đi! Ngày nào cũng phô trương cảnh tình tứ với Hitotsuba Kaede, người mà tất cả nam sinh đều ngưỡng mộ! Không chỉ vậy mà vừa nãy còn với cả Nikaidou-san nữa…! Không thể tha thứ! Tao ghét mày, kẻ có được cả hai trong số Tam Đại Mỹ Nữ của Minh Hòa Đài!」

(Thì ra là vậy, quả nhiên người cuối cùng trong Tam Đại Mỹ Nữ của Minh Hòa Đài chính là Nikaidou).

「Chỉ cần mày biến mất thì chúng tao cũng sẽ───Chuẩn bị chết đi!」

Chưa kịp đáp lại rằng〝tại sao lại thành ra thế này!?〟, thành viên câu lạc bộ bóng rổ bị ám ảnh bởi lòng căm hận này đã bắt đầu rê bóng tấn công.

Nhưng vì tâm trí và trái tim của cầu thủ này đang cùng lúc bùng cháy vì tức giận với tôi, nên những chuyển động của cậu ta trở nên đơn điệu. Dù độ sắc bén trong chuyển động quả là đáng nể, nhưng trọng tâm cơ thể cậu ta lại nghiêng về phía tay thuận. Như thế này chẳng khác nào tự chỉ đường cho đối phương. Nếu vậy, chỉ cần vươn tay ra chặn đường đi đúng lúc cậu ta rê bóng là có thể dễ dàng cướp được bóng.

「───Cái gì!?」

「Phải giữ cái đầu lạnh chứ───Phản công nhanh!」

Tôi nói một câu với thành viên câu lạc bộ bóng rổ đang ngỡ ngàng rồi hét lớn. Shinji và Mogi đã chạy về phía sân đối phương. Quả là thành viên câu lạc bộ thể thao.

「Mogi───Ghi bàn đi!」

Đúng như đã hứa, tôi chuyền bóng cho Mogi. Không có ai ở sân đối phương cả. Nếu muốn úp rổ thì chỉ có lúc này thôi!

「Được rồi! Đi đâyyyyyyy!!」

Bóng đã được chuyền tới, Mogi vừa hét lớn vừa lao thẳng về phía rổ, nhưng…

「…Á.」

「…Thằng ngốc đó.」

Thật trùng hợp, giọng tôi và Shinji vang lên cùng lúc, và đồng thời tiếng còi báo lỗi cũng vang lên.

「Lỗi chạy bước.」

Màn trình diễn của Mogi đã kết thúc bằng một lỗi cơ bản. Nhân tiện, cú nhảy của cậu ta thì hoàn hảo, nhưng lại không thể chạm tới vành rổ. (Diễn hài à).

*****

「Chết tiệt! Màn trình diễn để đời của tao! Cú úp rổ của tao!」

Tôi lờ đi tiếng Mogi đang dậm chân bành bạch đầy tiếc nuối, rồi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Dù chuyên môn của tôi là bóng đá, nhưng bóng rổ cũng khá vui đấy chứ. Dù không có được tư thế ném đẹp như Nikaidou, nhưng cứ bắt chước theo là cũng được thôi.

「Bơ tao à!? Bơ tao hả!? Tại sao chỉ có mày là được cổ vũ nhiệt tình thế hả… Cuộc đời này thật bất công…」

Cơn giận bỗng chốc chuyển thành nỗi buồn, và Mogi khuỵu gối xuống. Dù là một gã vui tính có cảm xúc lên xuống thất thường, nhưng Mogi lại là ứng cử viên chủ lực tiếp theo của câu lạc bộ bóng chày đấy.

「Vất vả rồi, Yoshizumi. Cậu chơi giỏi hơn tớ tưởng, tớ ngạc nhiên lắm đấy.」

Khi tôi đang lau mồ hôi ở góc sân, Nikaidou đã bắt chuyện.

「Không đâu, so với át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ thì tớ chẳng là gì cả. Chỉ là tình cờ ném vào hết thôi, chứ bảo làm lại lần nữa thì tớ chịu thua đấy.」

Cú chuyền dài cho Mogi sau khi cướp bóng cũng chỉ thực hiện được vì đối phương đang nóng đầu, chứ nếu họ bình tĩnh hơn một chút thì kết quả đã khác rồi. (Còn cái thằng ngốc đi ba bước thì tôi không biết).

「Đã để cho một người không thuộc câu lạc bộ bóng rổ như Yoshizumi thể hiện mặt ngầu, thì tôi, một thành viên câu lạc bộ bóng rổ, phải thể hiện một mặt ngầu hơn nữa chứ nhỉ.」

Nói rằng mình phải gỡ gạc lại danh dự, Nikaidou liền quay trở lại vòng tròn nơi đồng đội đang chờ. Nghe giọng điệu đó, chẳng lẽ cô ấy định nghiêm túc thật sao?

Nỗi lo của tôi đã trở thành sự thật một cách hoàn hảo. Dù trong đội đối phương cũng có thành viên câu lạc bộ bóng rổ, nhưng không thể phủ nhận rằng họ không phải là đối thủ của một át chủ bài như Nikaidou. Kết quả là, trận đấu đã trở thành sân khấu độc diễn của Hoàng tử Minh Hòa Đài.

Nikaidou nở một nụ cười điềm tĩnh, dẫn bóng về phía trung tâm. Vị trí của Nikaidou là người dẫn dắt lối chơi. Vốn dĩ cô ấy là một tiền đạo chuyên ghi điểm, nhưng có lẽ cô ấy đã nhận định rằng trong tình huống này, tự mình chuyền bóng sẽ tốt hơn. Hơn nữa, không phải là người dẫn dắt lối chơi thì không thể tham gia tấn công.

「Nào, thêm một quả nữa. Ghi điểm thôi.」

Nikaidou vừa rê bóng theo nhịp điệu khoan thai vừa tiến về phía sân đối phương. Cầu thủ bóng rổ đối mặt với cô ấy đã thở dốc. Áp lực của một át chủ bài lại ghê gớm đến thế sao.

Trước cầu thủ đối phương đang cảnh giác, Nikaidou điều khiển bóng như một phần cơ thể của mình, thực hiện những bước nhảy theo nhịp độ nhanh chậm khác nhau, xoay người qua lại trước sau để làm đối phương rối loạn.

「───Nào, đi đây?」

Cô ấy xoay người một vòng nhanh chóng, dễ dàng vượt qua hàng phòng ngự và cứ thế lao thẳng về phía rổ. Khi đã đến nước này thì không ai có thể cản được cô ấy nữa. Cùng lắm chỉ là câu giờ được một chút.

「Không để cậu thích làm gì thì làm nữa đâu!!」

「───Ự!?」

Cầu thủ đuổi kịp trong khoảng thời gian câu giờ ngắn ngủi đã nhảy lên để cản phá Nikaidou đang trong tư thế ném rổ. Nhưng vì đà chạy quá lớn, cơ thể cô ấy đã lao về phía trước nhiều hơn dự tính───

「───Á!」

Hai cơ thể va chạm vào nhau. Cô gái kia ngã ngửa ra sau, còn Nikaidou thì ngã xuống một cách không tự nhiên. Cô ấy định đứng dậy ngay lập tức nhưng lại nhăn mặt đau đớn và ôm lấy cổ chân phải. Nhà thi đấu bỗng chốc trở nên ồn ào. Các nam sinh cũng ngừng chơi và nín thở.

「Nikaidou-san, cậu không sao chứ!?」

「À, ừ. Tớ không sao. Chỉ là hơi trẹo chân một chút thôi.」

Cô bé va chạm với Nikaidou vội vàng chạy đến hỏi thăm, nhưng để không làm đối phương lo lắng, Nikaidou đã mỉm cười trả lời. Nhưng trong mắt tôi, cô ấy dường như đang cố chịu đựng vì không muốn làm phiền người khác dù đang rất đau.

「Không sao đâu. Chườm đá và nghỉ ngơi một chút là sẽ hết đau ngay thôi. Cho nên cậu đừng làm bộ mặt nặng nề đó nữa. Nhé?」

「Ư, ừm… Xin lỗi cậu nhé, Nikaidou-san.」

Nikaidou vỗ nhẹ lên đầu cô gái rồi từ từ đứng dậy. (Chính vì những lúc thế này mà cô ấy vẫn hành xử như một hoàng tử nên fan mới ngày càng tăng đấy).

「Thầy ơi, em đến phòng y tế một lát được không ạ, để cho chắc ăn.」

「À, tất nhiên rồi. Có cần ai đi cùng không?」

「Dạ không cần đâu ạ. Em đi một mình được.」

Nói rồi, Nikaidou rời khỏi nhà thi đấu. Dáng đi của cô ấy dường như không có vấn đề gì, nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục giờ học.

「…Xin lỗi nhé, Shinji. Tớ đi vệ sinh một lát. Có thể sẽ hơi lâu nên nếu thầy có nói gì thì cậu cứ bịa đại một lý do nào đó giúp tớ nhé.」

「Ơ, này Yuya!? Lừa thầy Fujimoto là không được đâu!? Áp lực của thầy ấy đáng sợ lắm đấy───!」

Tôi lờ đi lời than vãn của Shinji sau lưng và đuổi theo Nikaidou.

*****

Đúng như linh cảm của tôi, Hoàng tử quả nhiên đã dừng lại ở hành lang ngay sau khi ra khỏi nhà thi đấu. Thật lòng tôi đã mong mình đoán sai.

「Nikaidou, cậu không sao chứ?」

「Y-Yoshizumi!? S-Sao cậu lại ở đây? Cậu cũng bị đau ở đâu à?」

Nikaidou kêu lên kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi. Chắc là đau lắm, trán cô ấy rịn mồ hôi lạnh dù trời vẫn còn là mùa đông.

「Thiệt tình. Đừng có cố chịu đựng nữa. Thật ra đi lại cũng khó khăn lắm phải không? Này, tớ cho mượn vai, mau đến phòng y tế thôi.」

「À, cảm ơn cậu. Vậy thì tớ không khách sáo nữa nhé───Á.」

「Nikaidou!?」

Ngay lúc cô ấy định bước đi, một cơn đau buốt chạy qua khiến cô ấy nhăn mặt. Thêm vào đó, cô ấy mất thăng bằng và suýt ngã nhào về phía trước, tôi vội vàng ôm lấy cô ấy.

Tôi định hỏi cô ấy có sao không, nhưng khi nhìn xuống Nikaidou trong vòng tay mình, chúng tôi đã chạm mắt nhau. Ngay lúc đó, một mùi hương ngọt ngào, dễ chịu thoảng qua mũi tôi. (Một mùi hương khác với Kaede-san nhưng tôi lại rất thích). Nikaidou trong vòng tay tôi đỏ bừng cả tai.

「X-Xin lỗi… Yoshizumi. Chuyện này là…」

「À… ừm. Tớ hiểu mà. Cậu chỉ bị đau nên mất thăng bằng thôi phải không? Và tớ chỉ đỡ cậu dậy. Chỉ vậy thôi.」

(Mình đang viện cớ với ai thế này!?). Nhưng tình huống này trông không khác gì cảnh tôi đang ôm chặt Nikaidou. May mắn thay, bây giờ vẫn đang là giờ học nên hành lang không có ai cả. Tuy nhiên, không có thời gian để thong thả. Phải nhanh chóng đưa Nikaidou đến phòng y tế thôi!

「Xin lỗi, Yoshizumi. Đã làm phiền cậu…」

Nikaidou cúi đầu, giọng lí nhí. Dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của Hoàng tử khiến tôi bất giác rung động, nhưng Nikaidou là một người bạn quan trọng. Tôi chỉ một lòng một dạ với Kaede-san mà thôi.

「Đừng bận tâm. Quan trọng hơn là cậu đi được không?」

「Ưm… chắc là hơi khó. Tớ nghĩ nếu cố gắng thì vẫn đi được, nhưng…」

「Chắc là đau lắm nhỉ. Mà cũng không còn thời gian nữa… Được rồi. Cứ làm thế này đi.」

「Ể? Này Yoshizumi, cậu đột nhiên ngồi xổm xuống làm gì vậy? Chẳng lẽ là───!?」

À, chính là cái〝chẳng lẽ〟đó. Ý tưởng tuyệt vời mà Thượng đế ban cho tôi không phải là cho mượn vai để cùng đi, mà là tôi sẽ cõng Nikaidou đi. Trong tình huống không ai nhìn thấy thì cũng bớt xấu hổ hơn, mà còn đến phòng y tế nhanh hơn nữa. Đúng là một ý tưởng tuyệt vời.

「Huhu… Tớ hiểu rồi. Vậy thì… xin phép nhé.」

Nikaidou rụt rè vòng tay qua cổ tôi và tựa người vào lưng tôi. Tôi cố không để tâm đến cảm giác mềm mại trên lưng hay cảm giác ở đùi khi tôi chạm vào để cô ấy không bị ngã, rồi gồng bụng đứng dậy.

「Được rồi. Tớ sẽ đi nhanh nên bám chặt vào để không bị ngã nhé?」

「Ư-ừm. Xin lỗi cậu nhé, Yoshizumi. Và… cảm ơn cậu.」

Thì thầm bên tai tôi xong, Nikaidou tựa đầu lên vai tôi và im lặng.

Chúng tôi đi dọc theo hành lang vắng lặng. Nikaidou không nói gì cả, và khi tôi liếc mắt nhìn sang thì thấy cô ấy đang tựa vào người tôi với vẻ mặt hoàn toàn yên tâm. Dù không có ý đồ gì mờ ám, nhưng tôi lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

「Xin lỗi, cô Saegusa có ở đây không ạ?」

Tôi vừa kéo cửa phòng y tế ra vừa gọi tên, và ngay lập tức có tiếng trả lời.

「Đây đây───! Có cô đây! À, là Yoshizumi-kun! Em đang cõng Ai-chan à? Sao thế?」

Một cô giáo trẻ mặc áo blouse trắng, tay cầm cốc, khoan thai bước ra từ phía trong phòng.

Đây là cô giáo y tế Saegusa Chika. Cô có mái tóc dài đặc trưng, là một người phụ nữ trưởng thành nhưng lại sở hữu vẻ đáng yêu như một linh vật. Dù chiếc áo blouse dài vốn không cần phải mặc, nhưng nghe nói cô mặc nó vì lý do〝trông ra dáng một người phụ nữ có năng lực〟. Chính những điểm đó đã khiến cô được yêu mến, và các học sinh thường gọi cô một cách thân mật là〝cô giáo Chika-chan〟.

d13ee382-11a0-49e8-810f-ed7936c0d2b2.jpg

「Là Nikaidou ạ, em ấy hình như bị trẹo chân trong giờ thể dục… Cô có thể sơ cứu giúp em ấy được không ạ?」

「Cô hiểu rồi. Vậy thì Yoshizumi-kun, cô sẽ tiến hành sơ cứu, em hãy để Nikaidou-san ngồi xuống chiếc ghế kia đi.」

Tôi làm theo lời chỉ dẫn của cô giáo, cẩn thận đặt Nikaidou ngồi xuống ghế sao cho chân bị đau của cô ấy không chạm đất. Vậy là nhiệm vụ của tôi tạm thời kết thúc rồi nhỉ. Phải nhanh chóng quay lại nhà thi đấu thôi.

「A, Yoshizumi…!」

Nikaidou gọi tên tôi với giọng có chút lo lắng và nắm lấy tay áo tôi.

「Ở… ở lại thêm một chút nữa thôi… xin cậu đấy.」

Bị cô ấy cúi đầu nói với giọng nhỏ như sắp tan biến, toàn thân tôi cứng đờ. (Sao thế, chuyện gì đã xảy ra vậy), đầu óc tôi hoảng loạn.

「Yoshizumi-kun. Sơ cứu xong ngay thôi nên em cứ ở lại với bạn đi. Đừng lo, cô sẽ giải thích với thầy Fujimoto giúp em.」

Bị cô giáo Saegusa tay cầm hộp cứu thương nói như vậy, tôi không thể nào từ chối được nữa. Tôi gãi đầu, ra chiều bó tay rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nikaidou, và cô ấy mỉm cười vui vẻ. (Tớ không chạy đâu nên cậu có thể bỏ tay áo tớ ra được không).

「Vậy thì Nikaidou-san, cô sẽ chạm vào một chút, nếu đau thì nói nhé?」

Khi cô giáo Saegusa cởi tất và từ từ chạm vào vết sưng đỏ, Nikaidou ngay lập tức nhăn mặt. Bàn tay đang nắm tay áo tôi siết chặt lại. Xem ra đau lắm.

「Ừm… xương có vẻ không có vấn đề gì. Tạm thời cô sẽ dán miếng cao dán, nhưng em nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra nhé. Bong gân rất dễ tái phát, hơn nữa Ai-chan lại là át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ nên phải chữa cho khỏi hẳn đấy.」

「…Em hiểu rồi ạ.」

「Yoshizumi-kun, hôm nay em hãy hỗ trợ Ai-chan với tư cách là bạn cùng lớp nhé? Cô nghĩ việc di chuyển sẽ khá vất vả đấy, được không nào?」

「À… vâng. Em hiểu rồi ạ.」

Nikaidou là một người bạn quan trọng. Chuyện đó thì tôi phải làm chứ.

「Tốt lắm! Hãy bảo vệ nàng công chúa yếu đuối nhé!」

「N-Này, cô Saegusa!? Em không phải là công chúa gì cả───!」

Chuyện gì thế này. Bầu không khí nặng nề bỗng chốc chuyển sang cảm giác nhí nhảnh của các nữ sinh cao trung.

「À… thưa cô. Em sẽ ra ngoài đợi cho đến khi sơ cứu xong ạ.」

Không thể chịu đựng được bầu không khí màu hồng đặc trưng của con gái này, tôi vội vàng thoát ra khỏi phòng y tế như thể đang chạy trốn.

*****

Giờ nghỉ trưa đã đến. Tôi không quay lại nhà thi đấu mà cùng Nikaidou, người đang chống nạng, trở về lớp học trước. Tôi đã lo lắng trong lòng rằng mình sẽ bị thầy Fujimoto gọi lên, nhưng có lẽ nhờ Shinji đã cố gắng hết sức và cả cô giáo Saegusa đã giải thích giúp nên tôi đã không bị gọi lên phòng giáo viên.

「Ai-chan, chân cậu bị thương có sao không?」

Ootsuki-san vừa ăn xong hộp bento vừa uống cà phê sữa hỏi. Tôi nghĩ rằng nên hạn chế di chuyển hết mức có thể vì chân của Nikaidou, nhưng chính cô ấy lại khăng khăng nói rằng mình ổn nên chúng tôi quyết định ăn ở căng tin như thường lệ.

「Ừm. Vẫn còn hơi đau một chút nhưng không đến mức không đi được. Tớ định cuối tuần này sẽ đến bệnh viện.」

「Vậy à… Thế thì buổi học nhóm cuối tuần…」

「Tớ xin lỗi vì đã được cậu mời mà lại thành ra thế này. Với cái chân này thì quả thật sẽ làm phiền mọi người mất. Xin lỗi cậu nhé.」

Nikaidou cúi đầu. Thôi thì cũng đành vậy. Để mau chóng bình phục thì tốt nhất nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Kỳ thi cũng sắp đến rồi, không nên lãng phí thời gian vào việc di chuyển vô ích.

「Tớ đã nghĩ đây là cơ hội tốt để hành hạ Yoshizumi cho ra bã… tiếc thật đấy.」

「Này này Nikaidou. Đó không phải là kiểu spartan nữa mà là bắt nạt trắng trợn rồi còn gì? Chỉ có roi mà không có kẹo à!?」

「Cậu cứ yên tâm, Yuya-kun. Nếu là kẹo thì em sẽ cho cậu thật nhiều! Em sẽ tặng cậu những viên kẹo ngọt ngào nhất!」

Quả là cô giáo Kaede. Cô ấy hiểu rất rõ tôi là kiểu người được khen thì sẽ tiến bộ. Cô ấy chính là một thiên thần sẽ chữa lành cho tôi, người đã bị tổn thương tâm lý nặng nề bởi một huấn luyện viên quỷ dữ.

「Không được nuông chiều cậu ta quá đâu, Hitotsuba-san. Gần đây Yoshizumi mới bắt đầu học hành nghiêm túc thôi chứ trước đây không phải vậy đâu. Ôn thi cũng qua loa lắm, không nghiêm khắc là cậu ta sẽ lười biếng ngay đấy.」

(Tại sao lại tiết lộ chuyện đó ra chứ, Nikaidou! Chuyện tôi đã học hành rất qua loa trong học kỳ một và hai là bí mật tôi không nói với Kaede-san cơ mà!?)

「Không sao đâu ạ, Nikaidou-san. Cậu Yuya mỗi ngày đều rất cố gắng nên em nghĩ cậu ấy sẽ không lười biếng đâu. Thật lòng em còn muốn cậu ấy thả lỏng hơn một chút nữa kìa.」

Kaede-san vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng và gãi gãi má. (Thì mình là bạn trai của Kaede-san mà. Phải cố gắng nhiều thứ chứ, vâng).

「A, đúng rồi! Cuối tuần không được thì sau giờ học thì sao? Yoshi, Shin-kun và cả Ai-chan đều sắp vào kỳ thi nên câu lạc bộ cũng nghỉ phải không? Vậy thì chúng ta có thể học nhóm cùng nhau ở lớp sau giờ tan học đấy!?」

Ồ. Ootsuki-san hiếm khi lại đưa ra một đề xuất tuyệt vời như vậy. Nếu thế thì Nikaidou bị thương cũng có thể cùng nhau ôn thi. Dù có Kaede-san ở đây nên chắc không có chuyện đó, nhưng lỡ như có chỗ nào không hiểu thì cũng có thể đến hỏi giáo viên ngay lập tức. Toàn là chuyện tốt không thôi! Tôi đã nhìn cậu bằng con mắt khác rồi đấy, Ootsuki-san!

「Fuffuffu. Không cần phải khách sáo. Cứ khen ta nhiều hơn nữa cũng được, Yoshi à? Cụ thể thì chẳng phải đáng giá một chai nước ngọt sao?」

Ừm, tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Mới khen một chút đã lên mặt rồi. Tôi nghĩ thầm〝bạn gái của cậu đúng là một người hay làm trò〟rồi liếc nhìn Shinji thì thấy cậu ta đang cười khổ. À, thì ra là vậy. Người nghĩ ra ý tưởng này vốn là Shinji. Cậu ta chỉ nhường công cho cô ấy thôi.

「Hay quá ạ, học cùng nhau ở lớp sau giờ học. Như vậy thì em có thể làm cô giáo của cậu Yuya cả ở trường lẫn ở nhà!」

「Trông cậy cả vào cô đấy, cô giáo Kaede.」

「Vâng, cậu cứ trông cậy vào em thật nhiều nhé!」

Kaede-san ưỡn ngực một cách tự hào. Dáng vẻ đó quá đáng yêu đến nỗi tay tôi bất giác vươn ra, và khi nhận ra thì tôi đã đang xoa đầu cô ấy. Kaede-san má ửng hồng, vẻ mặt say sưa. Ừm, càng lúc càng đáng yêu.

「…Này, Shin-kun. Tại sao hai người này lại có thể tự nhiên tạo ra một bầu không khí dâu tây như vậy nhỉ?」

「…Akiho. Tớ nghĩ nếu cậu suy nghĩ về điều đó thì chắc chắn sẽ thua đấy. Cậu đã thấy rồi mà, cái cảnh trong buổi quan sát bầu trời sao ở chuyến cắm trại ngoại khóa. Khi chúng ta đi tìm hai người họ mãi không thấy quay lại thì───」

「Shinji──────!! Mày không được nói thêm gì nữa! Mà đúng hơn là tao sẽ không để mày nói đâu!?」

Tôi lao đến bịt miệng thằng bạn thân đang định nói ra những lời thừa thãi. (Mà nói mới nhớ, lúc đó chúng mày đã làm phiền bọn tao thật đấy!? Nhờ chúng mày mà tao đã phải vất vả dỗ dành Kaede-san đang định mò sang phòng tao vào ban đêm đấy biết không!?)

「Hitotsuba-san… Cậu, thật sự đã định mò sang phòng Yoshizumi vào đêm cắm trại ngoại khóa à?」

「Nikaidou-san. Chuyện này có lý do sâu xa hơn cả biển cả nữa. Bởi vì lúc đó tôi đang ở trong trạng thái gọi là〝runner’s high〟… với lại, là sau khi tôi đã tỏ tình và có nụ hôn đầu với cậu Yuya nên…」

Trời đất ơi!? Kaede-san cô cũng đang nói cái gì vậy hả!? Nikaidou cũng đừng có nghe với vẻ mặt thích thú như thế chứ!? Còn Ootsuki-san thì đừng có lấy điện thoại ra định ghi âm nữa