Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1191

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 29

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 112

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2096

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

418 1747

Tập 3 - Chương 1: Muốn biết thêm về anh

Một đêm nọ khi kỳ nghỉ xuân sắp kết thúc.

Tôi vừa bước ra từ phòng tắm thì thấy Kaede-san đang lục lọi một chiếc hộp các-tông trong phòng khách.

Đó là một trong những món đồ tôi mang theo từ nhà cũ khi chuyển đến đây.

Cô ấy cố tình lôi nó ra từ đâu đó sao?

「Đột nhiên làm gì thế, Kaede-san? Đang tìm gì à?」

Tắm rửa xong, đánh răng, rồi ngồi bệt trên sofa xem TV cho đến giờ đi ngủ là thói quen thường ngày ở nhà chúng tôi, nhưng tối nay cô ấy bị sao thế nhỉ?

「Sống chung với Yuuya-kun được gần ba tháng rồi, nhưng lúc ngâm mình một mình trong bồn tắm, tôi chợt nghĩ mình chưa biết gì nhiều về thời thơ ấu của cậu cả.」

Kaede-san nhấn mạnh từ một mình một cách không cần thiết. Hôm nay, như mọi khi, cô ấy lại mời mọc 「Cùng tắm chung đi nào!」 nhưng tôi đã lịch sự từ chối.

「Hơn nữa, tôi cứ tưởng kỳ nghỉ xuân sẽ có nhiều thời gian ở bên Yuuya-kun hơn, nhưng cậu lại vừa tham gia câu lạc bộ vừa đi làm thêm nữa chứ. Dù tôi đã bảo không cần để tâm đến chuyện đó…」

Giống như kỳ nghỉ hè năm ngoái, để kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống, tôi đã làm thêm trong kỳ nghỉ xuân, tranh thủ những lúc rảnh giữa các buổi tập câu lạc bộ.

Dù được bố mẹ Kaede-san chu cấp tiền tiêu vặt, nhưng với tư cách là người được họ đứng ra gánh vác khoản nợ của bố mẹ tôi, tôi không thể dễ dàng tiêu xài số tiền ấy.

Tôi đã từng tuyên bố trước mặt bố mẹ Kaede-san tại nhà trọ suối nước nóng rằng 「Tôi sẽ tự đứng trên đôi chân mình và mang hạnh phúc cho Kaede-san.」

Chẳng lẽ mới nói xong đã vội vàng dựa dẫm vào họ sao?

「Muu… Yuuya-kun, cậu chơi không đẹp chút nào! Cứ nói thế thì làm sao tôi phản bác được chứ?」

Kaede-san bĩu môi, trông vừa ngượng ngùng vừa có chút xấu hổ.

Dù tôi đã thảo luận kỹ với cô ấy trước khi đi làm thêm, việc khiến cô ấy cảm thấy cô đơn vẫn khiến tôi áy náy.

Nhưng bảo rằng tắm chung là cách giải quyết thì lại là chuyện khác hoàn toàn.

(Tôi cũng là một thằng con trai khỏe mạnh bình thường, bị một cô gái xinh đẹp như Kaede-san mời mọc mà gật đầu thì lý trí của tôi chắc chắn sẽ bốc hơi trong một nốt nhạc!)

「Việc tìm cách khiến Yuuya-kun hóa thành sói vẫn là bài toán cho tương lai. Còn giờ, vì muốn hiểu thêm về cậu, tôi mới lôi cái hộp này ra lục lọi đấy! Cùng xem và kể tôi nghe vài câu chuyện được không?」

Kaede-san vỗ vỗ lên sofa, ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.

(Ngày mà ngồi cùng người yêu để xem album ảnh thời thơ ấu lại đến sớm thế này sao? Những chuyện như thế này chẳng phải thường để dành đến lúc sắp cưới hay sao?)

「Sớm thế này thì có gì đâu mà lo? Dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba, Yuuya-kun sẽ trở thành rể nhà tôi mà. Thôi, đừng để ý chuyện đó nữa, xem nhanh đi nào! Ô, đây là ảnh chụp lúc nào thế?」

Cô ấy chìa ra trước mặt tôi một cuốn album, bên trong là bức ảnh từ gần mười năm trước, khi tôi còn học tiểu học.

(Trời ơi, cái trò tự vạch áo cho người xem lưng này là sao chứ? Xem lại bản thân thời xưa cùng người yêu thế này đúng là xấu hổ muốn chết!)

「Ehehe, Yuuya-kun hồi nhỏ dễ thương ghê! Dù ngại chụp ảnh nên làm mặt lạnh tanh, nhưng vẫn giơ dấu hòa bình đàng hoàng, đúng kiểu tsundere luôn! Muốn xoa đầu cậu thật nhiều quá đi!」

Giờ thì tôi không còn để tâm nhiều nữa, nhưng hồi tiểu học, tôi cực kỳ ghét bị chụp ảnh.

Việc một khoảnh khắc vô tư bị ghi lại, rồi sau đó ngồi xem cùng gia đình khiến tôi ngượng đến phát điên.

(Mà, cái chuyện đó cũng vì lão bố tệ hại kia mà chẳng còn cơ hội thực hiện nữa.)

「Đây là hồi tiểu học cao cấp à? Từ giai đoạn này, cậu dần từ một cậu bé dễ thương chuyển thành một chàng trai ngầu lòi luôn nhỉ. Chắc hẳn hồi đó được khối cô mê lắm đúng không?」

Kaede-san phồng má, liếc tôi với ánh mắt sắc lẹm.

(Cái kiểu mặt cá nóc thế này, thay vì đáng sợ thì lại khiến tôi muốn vuốt ve cô ấy mất thôi! Hồi tiểu học thì làm gì có khái niệm được yêu hay không, tôi có biết gì đâu.)

「Nnn… thế quanh cậu không có cô bé dễ thương nào à? Chẳng lẽ không có ai hay chơi cùng, hay cùng đi về sau giờ học sao?」

「…Chắc là không có đâu, tôi nghĩ thế?」

「Yuuya-kun, cái khoảng lặng vừa rồi là gì hả? Có đúng không? Cậu từng cùng cô gái nào đó ngoài tôi tung tăng vui vẻ đi về chứ gì!?」

Kaede-san mắt long lanh nước, tiến sát lại tra hỏi tôi.

Áp lực từ cô ấy thật đáng sợ, đến người cứng miệng nhất cũng phải khai ra sự thật.

Nguyên nhân phần lớn là vì cô ấy đã đổi sang bộ pijama mùa xuân mỏng manh, để lộ làn da trắng nõn.

Cụ thể hơn là xương quai xanh trắng ngần đẹp đẽ, hay cặp đồi đôi quyến rũ lấp ló qua khe hở.

「Không, tôi thề là chỉ có Kaede-san là người đầu tiên cùng tôi tung tăng vui vẻ đi về thôi! Hồi tiểu học, trung học, tôi mù tịt chuyện yêu đương mà… Với lại, người ta chẳng hay nói sao? Tình yêu thời thơ ấu giống như bệnh sởi, ai mà chẳng trải qua. Thế còn Kaede-san thì sao?」

Kaede-san, người từng đoạt giải nhất cuộc thi hoa khôi nữ sinh toàn quốc, danh chính ngôn thuận là nữ sinh đáng yêu nhất Nhật Bản.

Chắc chắn từ nhỏ cô ấy đã luôn dễ thương, vậy đến giờ đã có bao nhiêu người thổ lộ tình cảm với cô ấy rồi nhỉ?

「Ừm… đúng là tôi nhận được kha khá lời tỏ tình. Nhưng người duy nhất khiến tôi gật đầu 「Vâng」 và đáp lại 「Tôi cũng thích cậu」 chỉ có mỗi Yuuya-kun thôi.」

Má cô ấy ửng hồng như tuyết điểm chút son, rồi cô ấy nghiêng đầu tựa lên vai tôi.

Tôi dịu dàng vuốt ve cô ấy, cô ấy lim dim mắt, trông thích thú vô cùng.

「Ehehe, giờ nghĩ lại, lời tỏ tình của Yuuya-kun đúng là lãng mạn chết đi được. Lúc ấy tim tôi đập mạnh đến mức tưởng nổ tung luôn!」

Cô ấy khẽ cười, ôm chặt cánh tay tôi, ngước lên nhìn với ánh mắt long lanh.

Tim tôi cũng đập thình thịch như muốn vỡ ra.

「Sống chung với Yuuya-kun thế này, tôi thật sự rất hạnh phúc.」

Nụ cười tràn đầy hạnh phúc bất ngờ hướng về phía tôi đúng là một cú đánh dưới thắt lưng.

(Tôi vui đến mức má cứ giật giật, cố kiềm chế để không ôm chầm lấy cô ấy đúng là một cực hình!)

「Vậy nên, để Yuuya-kun hiểu thêm về tôi, tôi sẽ công khai đặc biệt những bức ảnh thời thơ ấu của mình!」

Kaede-san kêu tada như hiệu ứng âm thanh, lôi ra một cuốn album từ đâu đó.

Bìa album ghi rõ năm tháng.

(Chẳng lẽ cô ấy định cho tôi xem từng cuốn ghi lại từ lúc sinh ra đến giờ sao?)

「Tôi muốn Yuuya-kun biết thêm thật nhiều về tôi. Không được sao?」

「Tất nhiên là được chứ!」

(Đừng có thêm ánh mắt ướt át nhìn lên và giọng nói nũng nịu thế nữa, tim tôi sắp bị knock-out đến nơi rồi!)

「Đúng là Yuuya-kun! Đêm còn dài, chúng ta từ từ xem nhé! À, trong này có cả ảnh hồi tôi mới sinh nữa, nhưng đừng nhìn chằm chằm nhé? Dù sao cũng hơi ngượng mà.」

「Ơ, thế cô bảo mỗi ngày cùng tắm chung thì lại không ngượng sao!?」

「Chuyện đó với chuyện này khác nhau mà! Tôi ngày nào cũng chăm chỉ rèn luyện để lúc nào Yuuya-kun nhìn cũng thấy hoàn hảo. Đây, nhìn này, cái mặt tròn xoe này! Nhìn giống bánh bao không?」

Cô ấy chỉ vào bức ảnh chụp Kaede-san lúc mẫu giáo, ngồi trên con thú nhún hình voi và giơ dấu hòa bình.

Đúng là mặt cô ấy tròn hơn bây giờ, nhưng vẫn dễ thương không thể chê.

Thậm chí còn mũm mĩm, nhìn là muốn sờ ngay.

「Giờ thì tôi tự tin là da mình mịn màng và đàn hồi hơn nhiều. Thử sờ xem nào!」

Kaede-san chìa má ra, hệt như một chú mèo con dụi đầu đòi chủ nhân vuốt ve.

(Nhìn thế này tự nhiên má tôi lại giãn ra mất thôi.)

「Thế nào, má tôi ra sao? Mềm không?」

「Ừ, má Kaede-san đúng là muốn vuốt mãi không ngừng. Mềm mại, mà vẫn đàn hồi tuyệt vời. Nói sao nhỉ, tuyệt vời nhất luôn!」

「…Sao nghe cách cậu nói cứ hơi hư hỏng thế nào ấy.」

Kaede-san nói, tay che lấy cặp quả đào căng mọng.

(Sao lại thành ra thế chứ!? Tôi chỉ đang nói về cảm giác khi sờ má cô ấy thôi, tuyệt đối không phải nói về cặp đồi đôi quyến rũ kia đâu! Mà, dù bị cô ấy áp sát ngực hay lưng vào người bao lần, tôi vẫn chưa thực sự chạm vào, nên làm gì có cảm nhận gì!)

「Vậy… giờ có muốn thử chạm vào bên này không?」

「Hả… Kaede-san, vừa nói gì cơ? Mà sao lại cởi pijama ra!? Dù sao thì bên dưới cũng—」

「Đúng như Yuuya-kun đoán, ban đêm tôi thuộc team không mặc áo lót!」

(Tôi biết rồi, nhưng đừng có vênh mặt tự hào thế chứ!)

Cảm giác căng mọng xuyên qua lớp pijama mỏng manh khiến thời gian ngủ của tôi suốt kỳ nghỉ xuân bị cắt giảm nghiêm trọng.

(Nghĩ đến mùa hè còn kinh khủng hơn nữa là tôi đã thấy sợ rồi!)

「Nào, Yuuya-kun, tha hồ mà sờ đi! Mẹ tôi bảo nếu được người yêu thương yêu xoa bóp đầy tình cảm thì sẽ to hơn đấy!」

(Sakurako-san, sao lần nào bà cũng nhồi vào đầu Kaede-san mấy thứ linh tinh thế chứ? Chắc hẳn còn thêm câu “Mẹ cũng được như thế đấy” ở cuối nữa, đúng không? Nói chuyện với con gái mình mà thẳng thắn quá rồi!)

「Yuuya-kun… lần đầu tiên nên nhẹ nhàng thôi nhé?」

(Nói câu đó bằng giọng nũng nịu ngọt ngào thế này là không được đâu! Nó kích thích lý trí của tôi đến mức sắp sụp đổ rồi!)

Tôi đang phải vật lộn với con quỷ trong lòng thì thầm 「Không ăn của ngon bày sẵn là nhục nhã của đàn ông đấy!」

(Phải làm gì đó để thay đổi tình thế ngay lập tức!)

「À, đúng rồi! Này, Kaede-san, cô gái trong bức ảnh này là ai thế, nói tôi nghe đi!」

Tôi chỉ vào một bức ảnh khác.

Đó là lúc Kaede-san đang chơi xích đu, và bên cạnh là một cô bé trạc tuổi cũng đang chơi cùng.

Cô bé ấy có mái tóc vàng ánh kim lấp lánh dưới nắng và đôi mắt xanh biếc như ngọc quý, xinh đẹp tựa búp bê.

(Chắc chắn không phải người xa lạ.)

Bằng chứng là khi lật tiếp album, tôi thấy nhiều bức ảnh Kaede-san chơi đùa vui vẻ cùng cô bé ấy.

「Kaede-san là con một đúng không? Dù không giống nhau, nhưng trông hai người cứ như chị em… Có phải con của bạn bè nước ngoài không?」

「Muu… cảm giác bị Yuuya-kun đánh trống lảng thì rõ mười mươi, nhưng thôi, tạm tha cho cậu vậy.」

Cô ấy vội vàng kéo lại vạt áo vừa vén lên.

(Mà, vòng eo Kaede-san không chút mỡ thừa, thon thả tuyệt đẹp, và chút bầu ngực lấp ló vừa rồi đúng là quyến rũ chết người. Muốn nhìn thêm chút nữa… à không, tôi không nghĩ thế đâu nhé!)

「Cô bé này là Yui-chan, con gái của Miyamoto-san, người mà Yuuya-kun quen biết. Hồi nhỏ, bọn tôi hay chơi cùng nhau. À, mẹ của Yui-chan là người Anh, đẹp mê hồn luôn đấy.」

(Thì ra là vậy, ngoại hình và mái tóc khác người Nhật là do thế.)

Kaede-san đã đủ dễ thương và nổi bật, vậy mà đứng cạnh một cô bé ngang ngửa vẻ lộng lẫy, cả hai trong ảnh toát lên vẻ quý phái, sáng bừng như phát sáng.

(Mà Miyamoto-san đã kết hôn sao? Lại còn là hôn nhân quốc tế với một phụ nữ Anh. Thật khó hình dung với phong thái điềm tĩnh của ông ấy.)

「Yui-chan nhỏ hơn tôi một tuổi, với tôi, em ấy như một cô em gái đáng yêu. Xem ảnh xong tự nhiên muốn gặp lại em ấy quá. Tôi sẽ giới thiệu em ấy với Yuuya-kun một ngày nào đó. Tóc vàng của em ấy đẹp lắm, hồi nhỏ tôi ngưỡng mộ lắm luôn. Chắc Yuuya-kun thấy cũng sẽ bất ngờ đấy.」

So với mái tóc đen óng như bầu trời đêm không gợn mây của Kaede-san, tóc của Yui-chan – Miyamoto Yui – rực rỡ như ánh trăng tròn.

Xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích, chẳng trách Kaede-san từng ngưỡng mộ.

Nhưng cô ấy nói “hồi nhỏ ngưỡng mộ”, vậy giờ không còn nữa sao?

「Ừ, vì Yuuya-kun thích tóc đen, đúng không?」

Đôi mắt thẳng thắn như nhìn thấu tâm can tôi, khóe miệng nhếch lên như trêu chọc.

Đúng như Kaede-san nói, tôi thích tóc đen.

Nhưng nếu hỏi tôi có thích tóc đen của ai cũng được không, thì không phải vậy.

「Tôi thích tóc đen của Kaede-san. Đẹp như bầu trời đêm mùa hè, trong trẻo và lộng lẫy.」

Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy.

Cảm giác mượt mà như lụa, không chút vướng víu.

Hương thơm dịu dàng thoảng qua khiến tôi vô thức đưa mặt lại gần hơn để cảm nhận.

「Y-Yuuya-kun? Đột nhiên làm gì thế? Ngượng lắm đó…」

「Thật sự rất đẹp, Kaede-san.」

(Không chỉ mái tóc hay ngoại hình, cả tâm hồn của Kaede-san, tất cả đều đẹp.)

Dù đôi lúc cô ấy hơi bốc đồng hay ngốc nghếch, nhưng chính những điểm đó lại như gia vị, tạo nên nét đáng yêu và sức hút đặc biệt.

「Trời ơi… Yuuya-kun lúc nào cũng thế. Luôn bất ngờ buông lời ngọt ngào bằng giọng điệu cool ngầu như vậy… Cậu định làm tôi vui chết đi à?」

Kaede-san lẩm bẩm “Phạm luật rồi nhé” rồi lại tựa đầu lên vai tôi.

(Tôi biết, đây là dấu hiệu cô ấy muốn được vuốt ve thêm mà không cần nói ra.)

「Ehehe, được Yuuya-kun xoa đầu thế này thích lắm luôn. Vuốt nữa đi nhé!」

Kaede-san nũng nịu bằng giọng ngọt như mèo con.

(Thật là, lúc giận dỗi, lúc ngượng ngùng, lúc nũng nịu, bận rộn ghê!)

Mà tôi cũng chẳng hơn gì cô ấy.

Mái tóc Kaede-san đúng là đẹp thật.

Đen óng như bầu trời đêm trong trẻo không một gợn mây.

(Nếu đây là bầu trời thật, ánh trăng tròn tối nay chắc hẳn sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết.)

「Lên năm hai mà được học cùng lớp thì tốt nhỉ. Như thế không chỉ ở nhà, mà ở trường tôi cũng được ở bên Yuuya-kun.」

「Ừ, năm nay mà được cùng lớp thì tuyệt.」

(Không chỉ Kaede-san, mà cả Shinji, Ootsuki-san, Nikaidou, nếu được cùng lớp với mọi người, chắc chắn sẽ là một năm thật vui.)

Vì lão bố tệ hại, có lúc tôi đã nghĩ mình không thể tiếp tục cuộc sống học đường.

Nhưng nhờ Kaede-san, tôi đã vượt qua được.

Phải tận hưởng hết mình, nếu không thì phí lắm!

「Fufu, cùng nhau làm nên một năm thật vui nhé! À, tất nhiên là cũng phải học hành chăm chỉ nữa, đúng không?」

Vâng, tất nhiên rồi, cô giáo Kaede!