Tận hưởng tiết trời mùa xuân, Sophie cho đó là một đặc quyền của dân chuyển nhà.
Cái nắng mới sao mà dịu dàng đến thế, ấy vậy người người lại phải tất bật trải qua những ngày đầu năm bận rộn. Quần áo mới, công việc mới, những mối quan hệ mới... Đứng trước một cuộc sống mới, dường như người ta thường dễ ôm vào lòng nỗi lo lắng hơn là niềm hy vọng.
Thế nhưng, với một dân chuyển nhà như cô thì lại khác.
Mùa xuân là mùa làm ăn. Với một đứa yêu cái nghề này tha thiết như cô, ngày nào cũng là một ngày vui.
"Dạ, cho tôi đi nhờ một chút!"
Tiếng "uầy", "á", "coi chừng" vang lên tứ phía.
Sophie vừa đi vừa khệ nệ ôm một cái túi đồ siêu bự, bước rảo trên con đường đá cuội của Kinh đô, thành phố sầm uất bậc nhất cả nước. Đi một hồi, cuối con đường hiện ra một khu chung cư ba tầng. Mái ngói đỏ, tường vách bằng gỗ, đối diện là một tiệm quần áo... Đúng y chang địa điểm và vẻ ngoài đã được báo trước. Chắc chắn chỗ đó là đích đến rồi.
Sophie vung cây trượng đen một cái, cả người cô nhẹ bẫng bay lên. Chiếc mũ trắng trên đầu suýt rơi xuống, cô vội kêu "Ối!" rồi đưa tay chụp lại ngay tức thì. Cứ thế, như thể đang đi dạo trên không trung, cô bay thẳng đến ban công của căn phòng cần đến.
"Dạ, tôi đến giao đồ đây ạ."
"Hả? Áaaa!?"
Người đàn ông ở bên trong cửa sổ giật mình la lớn. Ánh mắt anh ta dán chặt vào khối hành lý khổng lồ đang lơ lửng thành một cụm ngay sau lưng Sophie.
◆
"Dạ, toàn bộ đồ của anh ở đây rồi ạ."
"Ấy, à..."
Trong căn phòng nhỏ nhắn, ấm cúng, người đàn ông có dáng người mảnh khảnh cảm ơn rối rít. Sophie từ từ hạ khối hành lý đang lơ lửng xuống sàn nhà. Mấy cái thùng các tông được dán giấy gói có họa tiết sọc ca-rô rất sặc sỡ, đúng gu của Sophie. Nhờ vậy mà dọc đường, cô đã thu hút không ít ánh nhìn của người dân trong thành phố, nhưng Sophie lại nghĩ bụng, coi như đây cũng là một cách quảng cáo cho tiệm của mình.
"Thiệt tình, tôi hết hồn luôn đó. Lúc cô dặn tôi cứ mở sẵn cửa sổ vào giờ này, tôi chẳng hiểu để làm gì. Ai mà có dè đồ đạc lại được thả xuống từ trên trời..."
"Tại hành lang chung cư thường hẹp lắm ạ. Đi đường cửa sổ cho nó lẹ."
Tôi có hỏi lý do đâu... người đàn ông nuốt ngược những lời đó vào trong, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Đó là phép thuật, phải không?"
"Dạ phải. Tôi đang dùng tám Phép Bay Lượn cùng một lúc thôi ạ."
"Tôi nghe nói Phép Bay Lượn... khó lắm mà."
"Dạ thì, nếu ai cũng xài được phép này thì chắc người ta đã làm đường cao tốc trên trời hết rồi ạ," Sophie thản nhiên đáp.
Trông cô chẳng có vẻ gì là quan tâm đến trình độ phép thuật của mình.
"Anh có cần tôi dỡ đồ ra khỏi thùng luôn không ạ?"
"Ừm... để xem nào, chắc cô giúp tôi mấy cái thùng lớn thôi."
"Dạ được."
Sophie khẽ vung cây trượng. Mấy cái thùng mà anh chàng chỉ định liền bật nắp "bụp" một tiếng. "Ồ," anh ta khẽ kêu lên thán phục. Nhân viên của một tiệm chuyển nhà không hề có nghĩa vụ phải biết phép thuật. Vốn dĩ, phép thuật là một dạng kỹ năng chuyên môn, và nhu cầu cho nó thường nằm ở những lĩnh vực quy mô lớn hơn như công nghiệp nặng hay quân sự. Người dùng một kỹ năng chuyên biệt như vậy cho việc chuyển nhà đúng là của hiếm.
Sophie, chính là người làm cái nghề chuyển nhà bằng phép thuật hiếm có trên đời. Cũng chính vì vậy mà cô đã tích lũy được vô số trải nghiệm lạ lùng. Bằng phép điều khiển vật thể, Sophie nhẹ nhàng nhấc hành lý bên trong thùng ra ngoài. Bên trong là hằng hà sa số những chồng giấy.
"Đây là... luận văn phải không anh?"
"À, ừ. Thật ra tôi là một học giả," người đàn ông gãi gãi mái tóc sau gáy, trông có vẻ ngượng ngùng.
"Trước giờ tôi vẫn làm việc ở quê nhà, nhưng trong hội thảo năm ngoái, công trình nghiên cứu của tôi đã được công nhận, nên từ năm nay tôi được chuyển vào một nhóm nghiên cứu trên Kinh đô. Vì vậy tôi mới phải dọn nhà lên đây."
Anh ta kể lại câu chuyện với giọng nói đầy phấn khởi. Làm nghề chuyển nhà, thỉnh thoảng Sophie lại được nghe khách hàng tâm sự chuyện đời tư như vậy. Tại sao họ lại chuyển đi, tại sao họ chọn mảnh đất này, căn nhà này, họ sẽ sống cùng ai, họ sẽ làm gì... Được nghe những tâm sự như vậy cũng là một trong những cái thú của nghề này.
"Vậy là sắp tới anh sẽ có cơ hội tỏa sáng rồi."
"Ừm. Mong là... vậy."
Vẻ mặt anh ta chợt thoáng một nét buồn. Sophie không cố tình chỉ ra điều đó. Cô im lặng tiếp tục công việc của mình.
"Nói thật là, tôi thấy hơi lo…" Một lúc sau, chính anh ta lại là người bắt đầu thổ lộ.
"Nghe thì ngại thật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi cái nơi mình sinh ra và lớn lên đó cô... Đi rồi mới biết, hình như tôi gắn bó với cái chốn ấy nhiều hơn mình tưởng. Kinh đô ngày đêm lúc nào cũng nhộn nhịp, nhưng ở đây tôi chẳng có bạn bè, cũng chẳng có người thân."
Giọng anh ta trầm xuống, như đang cố nén lại.
"Nếu tôi không hòa nhập được với nhóm mới... chắc tôi sẽ cô độc lắm. Cứ nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy mình chẳng thể nào tập trung vào công việc được..."
Đứng trước một cuộc sống mới, người ta thường dễ lo lắng hơn là hy vọng. Anh chàng này xem ra cũng không ngoại lệ. Bên ngoài cửa sổ, già trẻ lớn bé đang vui vẻ dạo bước trên phố. Cái cảm giác cô độc giữa khung cảnh này chắc hẳn càng thêm buốt giá. Vì vậy, Sophie dịu dàng mỉm cười.
"Vậy thì, cho phép tôi tặng anh một món quà."
Nói rồi, Sophie dùng cây trượng vẽ nhẹ một vòng cung. Trên bệ cửa sổ, một chậu cây nhỏ xinh xắn hiện ra. Trong chậu là một đóa hoa màu vàng đang nở rộ. Rực rỡ, mềm mại, nhưng cũng ẩn chứa một sức sống mãnh liệt, bông hoa ấy có một sự tồn tại riêng, không hề bị lu mờ bởi khung cảnh náo nhiệt phía sau.
"Cái này..."
"Là một dạng Phép Tạo Hình thôi ạ. Tôi thử phỏng theo bông hoa mọc trong sân nhà của anh. Mỗi ngày anh chỉ cần truyền cho nó một chút ma lực là nó sẽ xanh tươi mãi mãi."
Một cơn gió lùa qua cửa sổ, làm lay động những cánh hoa mềm mại. Trong đôi mắt anh chàng ánh lên một cảm xúc bồi hồi, một nỗi nhớ nhung.
Muốn chạm vào...
Muốn quay về...
Nhưng, mình đã quyết tâm dứt áo ra đi rồi mà. Bây giờ là lúc phải tiến về phía trước.
Nhìn nghiêng, Sophie có thể cảm nhận rõ mồn một những dòng cảm xúc ấy đang cuộn lên trong lòng anh.
"Tôi cũng có cửa tiệm riêng nên tôi hiểu cái cảm giác xa quê nó buồn đến mức nào, cũng hiểu cái áp lực phải tập trung vào công việc ra sao... Cho nên, hay là mình đặt ra một quy tắc nghen? Chỉ khi nào nhìn ngắm bông hoa này, anh mới được phép nhớ về quê nhà."
Anh chàng nhìn sững vào Sophie, rồi lại đưa mắt nhìn xuống bông hoa.
"Ý này... hay đó. Ừm, hay thiệt."
Là một người làm nghề chuyển nhà, đã chứng kiến biết bao cuộc gặp gỡ và chia ly, kinh nghiệm cho Sophie biết, cái cảm giác tiếc nuối một cuộc chia ly, dù có cố gắng vứt bỏ một cách mạnh bạo, cũng sẽ bất chợt quay về vào lúc người ta không ngờ tới. Vì vậy, tốt hơn hết là hãy đối diện với nó một cách từ từ, rồi để nó tự tan vào trong tim mình. Để rồi lỡ khi nó có chực trào ra, mình cũng sẽ không hoảng hốt, mà có thể nhẹ nhàng đậy nắp nó lại.
"Cảm ơn cô. Tôi sẽ trân trọng bông hoa này."
"Dạ. Trân trọng một bông hoa, đâu có gì là xấu đâu anh."
Anh chàng thoáng mở to mắt ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười.
Trân trọng một bông hoa (quê hương), đâu có gì là xấu đâu...
"Vậy, tôi xin phép về trước ạ."
Sophie rời khỏi phòng. Ánh mắt anh chàng mảnh khảnh ấy đã bắt đầu ánh lên một thứ gì đó tựa như một trục thép vững chãi bên trong.