Vol 01 - Chương 05: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (4)

Xế trưa ngày hôm sau. Một vị khách đã ghé thăm tiệm của Sophie.

"Mừng quý khách... ủa? Ông Dũng sĩ?"

"Xin lỗi cô."

Thấy vị Dũng sĩ trưng ra một bộ mặt đầy vẻ tội lỗi, Sophie nghiêng đầu thắc mắc.

"Bị lộ rồi."

"Lộ chuyện gì ạ?"

"Chuyện ta... định từ bỏ việc làm Dũng sĩ."

RẦM! 

Cùng với một tiếng động lớn, cánh cửa tiệm bị ai đó đẩy tung ra một cách thô bạo. Hai người đàn ông từ bên ngoài bước vào.

"Dũng sĩ điện hạ! Ngài ở đây rồi!"

Một người đàn ông đầu hói, thân hình vạm vỡ nhìn về phía ông Dũng sĩ, lên tiếng.

"Xin ngài đừng nói những lời như về hưu này nọ, buồn lắm! Vẫn còn cả núi việc ngài có thể làm mà!"

Một người đàn ông khác râu ria xồm xoàm, mình mặc một bộ giáp bạc cũng nhìn về phía ông, tiếp lời. 

Cả hai người, đều trông có vẻ quen mặt.

"Tể tướng, cả Đoàn trưởng nữa..."

Ông Dũng sĩ khẽ lẩm bẩm. 

Sophie lúc này mới nhớ ra hình như đã thấy hai gương mặt này vài lần trên báo. Một người là Tể tướng đang cai quản chính sự của đất nước này, người còn lại là Đoàn trưởng của Cận vệ Kỵ sĩ đoàn, những người chuyên phục vụ hoàng tộc và bảo vệ Kinh đô nơi họ sinh sống. Tể tướng thì không cần phải nói, còn vị Đoàn trưởng kia cũng là một nhân vật có địa vị cực cao. 

Thế nhưng, hai con người đó giờ đây lại vứt bỏ hết phẩm cách, dùng bộ mặt đầy khẩn thiết để thuyết phục ông Dũng sĩ.

"Sáng nay, khi đến chào từ biệt tiệm rèn quen thuộc để chuẩn bị cho việc chuyển nhà, ta đã vô tình tiết lộ chuyện này. Không ngờ, người của Kỵ sĩ đoàn đi ngang qua, nghe lén được toàn bộ câu chuyện."

"Rồi mọi chuyện thành ra thế này."

Ông Dũng sĩ giải thích sự tình với vẻ mặt đầy áy náy. Sophie tạm thời hiểu được tình hình, khẽ thở dài. 

Đống hành lý của ông Dũng sĩ được đóng gói hôm qua hiện đang được đặt trên tầng hai của cửa tiệm. Việc chuyển đi vốn có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng vì hôm nay ông Dũng sĩ nói muốn đi chào hỏi vài nơi nên cô đã để trống cả một ngày. Xem ra chính lúc chào hỏi đó, ông đã bị nghe lén. 

Ông Dũng sĩ nhìn về phía Tể tướng và Đoàn trưởng.

"Tấm lòng của hai vị ta rất cảm kích, nhưng việc về hưu là chuyện ta đã quyết. Cái thân già này, bây giờ đã khó dùng. Đã đến lúc ta phải nhường đường cho lớp trẻ rồi..."

Một khi đã bị lộ, chỉ còn cách thành thật cầu xin. Thế nhưng, hai người đàn ông lại kịch liệt lắc đầu trước những lời nói của ông.

"Không, không phải vậy! Dũng sĩ điện hạ chính là một huyền thoại sống như lời đồn! Việc ngài vẫn còn tại vị, bản thân nó đã là một điều may mắn cho cả vương quốc này rồi!"

"Đoàn trưởng nói đúng! Xin ngài! Làm ơn hãy thưa với Bệ hạ, ngài đã suy nghĩ lại đi! Khi nghe tin Dũng sĩ điện hạ sắp rời khỏi Kinh đô này, lão phu như thể bị xé đi một nửa thân mình...!!"

Kỵ sĩ đoàn trưởng nắm chặt tay, hùng hồn nói, còn Tể tướng rưng rưng nước mắt, bi thống kể lể.

"Nghe nói ngày xưa, Dũng sĩ điện hạ đã đối mặt với bất kỳ kẻ thù hùng mạnh nào bằng một tinh thần không bao giờ bỏ cuộc! Xin ngài hãy một lần nữa tìm lại cảm giác đó được không! Ngài vẫn còn sức mạnh để chiến đấu mà!"

Nghe những lời đó của vị Đoàn trưởng, Sophie cảm thấy có chút bất bình. 

Chính vì đã đọc Truyền Thuyết Dũng Sĩ nên cô mới hiểu. Đúng là dù cho kẻ thù nào có ngáng đường, ông Dũng sĩ cũng chưa bao giờ bỏ cuộc và luôn chiến đấu đến cùng. Bản thân điều đó không sai. Thế nhưng, bây giờ ông Dũng sĩ đâu có chiến đấu.

Chuyến hành trình của ông, đã kết thúc rồi.

Dù cho ông vẫn còn sức mạnh để chiến đấu, ông cũng đã quá mệt mỏi. 

Phải... 

Một Dũng sĩ cũng biết mệt chứ. Mới ngày hôm trước thôi, Sophie đã nhận ra điều đó.

"Dạ cho hỏi. Mọi người có nên quan tâm đến cảm xúc của người trong cuộc hơn một chút, được không ạ...?"

Không nhịn được nữa, Sophie xen vào cuộc tranh luận của ba người. Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng lườm cô.

"Con nhỏ này là ai. Xéo đi, bọn ta đang nói chuyện quan trọng."

"Ồ."

Vị Đoàn trưởng nói, bằng một ánh mắt như đang nhìn con sâu cái kiến. Trên trán Sophie nổi lên một đường gân xanh. 

Ra là vậy, nếu mấy người đã muốn thế thì… 

"Hai vị đang phá rối việc kinh doanh của tôi đó. Nếu còn làm ồn nữa, tôi sẽ buộc hai vị phải ra ngoài đấy."

"Buộc phải ra ngoài? Ngươi nghĩ ta là ai? Ta là Đoàn trưởng của Cận vệ Kỵ sĩ đoàn, kỵ sĩ đoàn danh giá nhất đất nước này đó, biết không hả? Một con nhóc như ngươi mà đòi hơn thua với ta OÁAAAAAA!?"

"Tôi đã cảnh báo rồi nhé."

Cánh cửa tiệm tự động mở ra, một trận cuồng phong cuốn phăng cơ thể của vị Đoàn trưởng đi. 

Bị thổi bay ra ngoài, ông ta lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt đầy hoang mang rồi lườm Sophie.

"Con... con nhỏ này là ai!! Đồ vô lễ...!!"

"Khoan đã... con bé này, trông quen quen...!!"

Tể tướng nhìn Sophie với ánh mắt đầy nghi hoặc, và rồi…

"A, á á á!? Nhớ ra rồi!! C-con nhỏ này... hình như là pháp sư đã đốt trụi cả hội trường trong buổi báo cáo học thuật bốn năm trước, mặc kệ đó là nơi tụ tập của các quý tộc!"

"Thất lễ quá. Tôi thích phép thuật hòa bình thật, nhưng tại mấy vị cứ lải nhải mấy câu như 'pháp sư dạo này yếu đuối quá' hay 'chìm đắm trong hòa bình rồi' nên tôi đành phải thi triển cho các người xem thôi."

Buổi báo cáo học thuật là một trong những sự kiện do Học viện Phép thuật tổ chức. Sau nhiều chuyện rắc rối, tại đó Sophie đã gây chú ý một cách không mong muốn. Sau bốn năm trôi qua, cô tưởng người ta đã quên béng chuyện này rồi chứ. 

Ai mà ngờ, đối với vị Tể tướng này, sự kiện đó vẫn còn là một ký ức khó quên. Ông ta vừa nhìn cô vừa đổ mồ hôi lạnh.

"Pháp sư mang danh hiệu của thời đại... ta nghe nói đã biến mất tăm, không ngờ lại ở một nơi như thế này."

"Một nơi như thế này? Chỗ này tuy ở ngoại ô nhưng cũng là một phần của Kinh đô hẳn hoi đó. Gần chợ, nắng tốt."

"K-không, lão phu không có nói về bất động sản..."

Sao cô có cảm giác, gần đây mình cũng có một đoạn hội thoại y hệt như thế này nhỉ.

"Tạm thời, mời Tể tướng ra khỏi tiệm giùm tôi được không ạ?"

"À, à. Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện."

"Kể cả ở ngoài tiệm mà hai vị làm ầm lên như vậy cũng coi là phá rối kinh doanh đó, nên phiền hai vị về cho."

"Ta hiểu rồi. Đừng lườm nữa, ta không có ý chọc giận cô đâu."

Tể tướng miễn cưỡng bước ra khỏi tiệm.

"Dũng sĩ điện hạ!"

Bên ngoài cửa tiệm, Kỵ sĩ đoàn trưởng hét lên.

"Chúng tôi cần ngài! Làm ơn, vì sự bình yên của thành phố này, xin ngài hãy ở lại!"

"Chuyện đó..."

Ông Dũng sĩ nghẹn lời. Với một người đã bảo vệ nền hòa bình của đất nước trong nhiều năm, những lời nói đó đè nặng lên vai ông. 

Cánh cửa bị gió thổi đóng lại, bóng dáng của Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng cũng biến mất. Nhưng những lời họ vừa nói vẫn còn vang vọng trong đầu ông Dũng sĩ.

"Ông tính sao ạ?"

Nghe câu hỏi của Sophie, ông Dũng sĩ giật mình ngẩng mặt lên.

"Mình có nên hoãn lại việc chuyển nhà không ạ?"

"Cứ tiếp tục đi. Bị Tể tướng và Đoàn trưởng nói đến mức đó, bảo không dao động cũng là nói dối, nhưng mà..."

Giọng nói của ông Dũng sĩ như nặn ra từng chữ.

"Cô nghĩ sao về ta?"

Bất chợt, ông Dũng sĩ hỏi Sophie.

"Một người đã ở tuổi này mà vẫn phải cầm gươm, vẫn phải tiếp tục chiến đấu, trong mắt cô, ta trông như thế nào?"

"Chuyện đó..."

"Thỉnh thoảng, ta lại rùng mình khi nhìn thấy bóng mình trong gương. Cứ như thể, ta là một món vũ khí chỉ biết chiến đấu. Ta thấy bất an, không biết đây có phải là cách sống đúng đắn của một con người hay không..."

Ông Dũng sĩ nhìn vào lòng bàn tay của mình. Bàn tay đã nắm lấy thanh gươm không biết bao nhiêu lần, cứng cáp và mạnh mẽ đến mức không giống của một người đã già. 

Nhưng sự mạnh mẽ đó, dường như không hề tương xứng với sự yếu đuối trong tâm hồn mà Sophie cảm nhận được từ ông lúc này.

Tại sao ông Dũng sĩ lại có thể chiến đấu cho đến tận bây giờ nhỉ?

Đã nửa thế kỷ trôi qua kể từ ngày ông tiêu diệt Ma Vương. Trong suốt thời gian đó, chẳng lẽ ông chưa từng một lần có những trăn trở như bây giờ sao? 

Rốt cuộc, điều gì là khởi nguồn cho những nỗi niềm này?

Nghe nói chuyến hành trình tiêu diệt Ma Vương rất khắc nghiệt. Điều gì đã trở thành lý do để ông có thể tiếp tục chiến đấu ngay cả khi chuyến hành trình khắc nghiệt đó đã kết thúc? Điều gì đã thôi thúc ông? Cho đến tận tuổi này, ông chưa từng một lần nghĩ đến việc quay về quê hương sao? 

Vô số những mâu thuẫn tích tụ trong lòng Sophie. Nhưng, bây giờ không phải là lúc để chất vấn.

Ông Dũng sĩ dùng lòng bàn tay đang mở ra để che đi khuôn mặt mình. Như thể, ông đang đeo lên một chiếc mặt nạ để che giấu những cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng từ sâu trong tâm hồn.

"Có một cụm từ gọi là 'cuộc đời thứ hai' ạ."

Sophie trình bày suy nghĩ của mình.

"Khi người ta già đi, hay khi thay đổi công việc, người ta thường dùng cụm từ này. Và đi đôi với nó, thường là việc chuyển nhà. Từ trước đến nay, tôi đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc cuộc đời của khách hàng được lật sang một trang mới. Ban đầu họ đều có vẻ lo lắng, nhưng tôi tin cuối cùng họ đều trở nên tích cực hơn. Vì vậy, tôi nghĩ ông Dũng sĩ cũng xứng đáng có được một điều như vậy."

"Cuộc đời thứ hai sao."

"Dạ. Ông Dũng sĩ chắc chắn cũng có một cuộc đời của riêng mình."

Nếu cuộc sống hiện tại có điều gì khiến ta trăn trở, hãy đơn giản là bước sang một trang mới trong hành trình cuộc đời. Sophie tự nhủ chính mình phải tạo ra những cơ hội cho những khởi đầu như thế.

"Phải rồi. Ta cũng có, cuộc đời của riêng ta."

Ông Dũng sĩ mím chặt môi.

"Cuộc đời đó của ta... đáng lẽ nó đã từng tồn tại."

Ông Dũng sĩ lẩm bẩm bằng một giọng rất nhỏ. Nghe thấy lời tự nhủ như đang nói với chính mình, Sophie có chút thắc mắc nhưng không muốn đào sâu thêm. Lần chuyển nhà này... có lẽ vẫn còn ẩn chứa một sự tình nào đó.

"À phải rồi, ta vẫn chưa chào hỏi xong."

Ông Dũng sĩ lẩm bẩm rồi nhìn Sophie.

"Nếu được, cô có thể đi cùng ta không?"

"Dạ, tôi sao ạ?"

"Có cô ở bên cạnh, cảm giác... đáng tin cậy hơn."

Cô vẫn còn đang tự trách mình vì cách giải quyết vấn đề có phần hơi mạnh bạo, nhưng đối với ông Dũng sĩ, xem ra nó lại rất đáng tin cậy. 

Quả là vị Dũng sĩ từng trải qua hành trình khắc nghiệt, hẳn ông đã quá quen với những cảnh tượng như vậy.

Vụ việc lần này, là một cuộc náo loạn bắt nguồn từ việc chuyển nhà. Nếu là như vậy, mình đi cùng có lẽ sẽ tiện hơn, Sophie nghĩ. 

Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào liên quan đến việc chuyển nhà, cô ở bên cạnh có thể giải quyết được ngay.

"Tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ đi gặp ai trước ạ?"

"Đối phương ta muốn đi chào hỏi còn hai người nữa. Trước hết là... Bệ hạ."

Người đó lại là người vĩ đại nhất đất nước này.