Vol 01 - Chương 07: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (6)

Giữa chốn Kinh đô sầm uất, có một khu mộ địa nép mình trong tĩnh lặng.

Đây không phải là nghĩa trang dành cho thường dân. Nơi này được dùng làm nơi an nghỉ cho các quý tộc, hoàng tộc, hoặc những người có đóng góp đặc biệt cho đất nước. Để gặp được Công chúa, nhóm của Sophie đã tìm đến khu mộ địa, nhưng....

"...Sao trông cứ như mình chết rồi ấy nhỉ."

"X-xin lỗi ông. Tại không có chỗ nào khác để đặt nó..."

Đặt bức tượng đồng của ông Dũng sĩ trong nghĩa địa, trông nó chẳng khác nào một cái bia mộ khổng lồ. 

Cả hai người cùng mang một vẻ mặt phức tạp, đi sâu vào bên trong khu mộ. Ở nơi sâu nhất của khu mộ địa đang được ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ chiếu rọi, có một bà lão. 

Chiếc váy màu xanh sẫm mà bà lão đang mặc trông rất trang nhã và xinh đẹp. Nó được làm từ một loại vải cứng, cao cấp, không dễ bị gió thổi bay, trên đó được thêu những họa tiết bằng chỉ vàng tạo nên cảm giác mềm mại.

Bà lão đang lặng lẽ cầu nguyện trước một ngôi mộ, dáng vẻ như một tín đồ sùng đạo. Nếu chỉ cắt lấy khung cảnh này, trông nó chẳng khác nào một bức tranh.

"Eileen..."

Ông Dũng sĩ cất tiếng gọi từ sau lưng bà lão. Bà lão quay lại, dường như đã biết rõ người gọi mình là ai, trên môi bà nở sẵn một nụ cười hiền hậu.

"Lloyd. Lâu rồi không gặp."

Tóc vàng óng ả của Công chúa Eileen lấp lánh dưới ánh tà dương, như mặt nước hồ phản chiếu ráng chiều. Dù đã bước sang tuổi xế chiều, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt bà vẫn còn hiện rõ. Đôi mắt ngọc bích cùng sống mũi cao thanh tú toát lên vẻ uyên bác. 

Theo cuốn Truyền Thuyết Dũng Sĩ, nghe nói ngày xưa bà còn được mệnh danh là tuyệt thế giai nhân. Nét đẹp đó vẫn còn vương lại. Dù tuổi đã cao, Công chúa vẫn rất xinh đẹp.

"Ta cũng sẽ cầu nguyện cho hai người họ."

"Cùng làm nào. Hai người đó mà biết chắc sẽ nổi giận, mắng ta bày vẽ lắm trò cho xem..."

Ông Dũng sĩ lại gần bia mộ và bắt đầu cầu nguyện. Để tiêu diệt Ma Vương, ông Dũng sĩ đã lên đường cùng với ba người đồng đội.

Một Chiến binh. Người đàn ông vạm vỡ, tính cách có phần qua loa, nhưng thái độ tích cực của ông đã nhiều lần vực dậy tinh thần cho Dũng sĩ.

Một Pháp sư. Người đàn ông trí thức như một học giả, nếu không có sự thận trọng của ông, có lẽ nhóm của Dũng sĩ đã chết cả chục lần.

Một Trị liệu sư. Cô gái xinh đẹp, chính nhờ sự dịu dàng của cô mà Dũng sĩ đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người.

Bây giờ, những người còn sống chỉ còn Dũng sĩ và Trị liệu sư... Lloyd và Eileen. Hai ngôi mộ xếp cạnh nhau trước mắt chính là của hai vị Chiến binh và Pháp sư.

"Nghe nói cậu sắp về quê à."

Khi ông Dũng sĩ đã cầu nguyện xong, Công chúa lên tiếng.

"Phải. Ta sẽ trở về, về cái ngôi làng không có gì ngoài những cánh đồng. Một ngôi làng có hoa Amelia được trồng ở quảng trường, có những căn nhà trông như túp lều xếp san sát nhau, có những cơn gió thổi tung bụi cát, nhưng vẫn không lúc nào vắng bóng những đứa trẻ chơi đùa bên ngoài..."

Ông Dũng sĩ hình dung lại khung cảnh quê hương. Công chúa mỉm cười nhìn ông với vẻ trìu mến.

"Và đó là một ngôi làng có một cái giếng rất lớn, phải không?"

"Đúng vậy... Ha ha, có lẽ Công chúa còn rành về quê ta hơn cả ta nữa."

Khi ông Dũng sĩ vừa nói dứt lời...biểu cảm của Công chúa bỗng thay đổi hoàn toàn.

...Tại sao vậy nhỉ. Gương mặt Công chúa, trông buồn đến não nề.

Sự thay đổi trên gương mặt bà chỉ thoáng qua. Công chúa ngay lập tức mím chặt môi như đang cố nén lại điều gì đó, rồi lại mỉm cười.

"...Tại trên đường đi, ta đã phải nghe cậu kể về nó đến phát chán rồi mà."

Ông Dũng sĩ cười khổ. Xem ra ông không nhận ra sự thay đổi của Công chúa.

"Bỏ lại hai người họ, một mình ta trở về, có phải hèn nhát quá không."

"Không đâu."

Công chúa lắc đầu.

"Sự gia hộ của Nữ thần giúp cho cơ thể cậu khó bị lão hóa. Nhưng nó không kéo dài tuổi thọ của cậu. Lẽ ra vào tầm tuổi này, cậu đã có thể sống một cuộc sống tự do, thong dong hơn nhiều rồi..."

Sự gia hộ của Nữ thần, người ta thường cho rằng nó giúp ngăn chặn sự lão hóa, nhưng nói chính xác hơn nó chỉ giúp kéo dài giai đoạn trẻ trung của cơ thể. Tỷ lệ giữa thời gian trẻ và thời gian già trong cuộc đời thay đổi, chứ tổng thời gian... tức tuổi thọ thì vẫn không đổi.

"Có một thời gian chúng ta đã cãi nhau không ít cũng vì sự gia hộ này."

"Ha ha... phải rồi."

Ông Dũng sĩ cười trừ. Lúc đó, Công chúa nhìn về phía Sophie.

"Vị kia là cô chủ tiệm chuyển nhà nhỉ."

"Sao người lại biết thần ạ?"

"Dù gì ta cũng là một công chúa. Ta vẫn luôn lắng nghe tiếng nói của dân chúng."

Tiệm chuyển nhà của pháp sư, một nơi chỉ những người cần biết mới biết. Xem ra Công chúa Eileen cũng là một trong số đó.

"Chuyện này chỉ nói ở đây thôi nhé? Ngày xưa, ta đã muốn kết hôn với Dũng sĩ đó."

Công chúa bất ngờ chia sẻ về những cảm xúc trong quá khứ, có lẽ là để mọi người cảm thấy được quan tâm và để Sophie tham gia vào cuộc trò chuyện. 

Tuy nhiên, khi nghe những lời tâm tình ấy, sắc mặt của Sophie không mấy thay đổi.

"Ồ, cô không ngạc nhiên sao."

"...Dạ, tại vì thần đã biết khá rõ câu chuyện của hai người qua sách vở. Thần cũng đoán có lẽ hai vị đã từng có mối quan hệ như vậy."

"Ra là vậy. Đúng là trong các tác phẩm về Dũng sĩ, ta thường được khắc họa như một nữ chính nhỉ."

Đúng vậy. Ngay cả trong Truyền Thuyết Dũng Sĩ, cô gái tên Eileen cũng được đối xử như một nữ chính. Nói là đương nhiên thì cũng phải. Dù gì thì tỷ lệ nam nữ trong nhóm của Dũng sĩ và các bạn đồng hành là ba nam một nữ. Nếu muốn thêm thắt chuyện yêu đương tình cảm vào, thì tất nhiên Eileen sẽ là người được chú ý. Nhưng xem ra câu chuyện đó không chỉ có trong các tác phẩm hư cấu, mà ngoài đời cũng vậy.

"Nói ra thì xấu hổ thật, nhưng bà lão này ngày xưa cũng từng là một thiếu nữ. Thế nhưng khi ta cầu hôn, Dũng sĩ đã từ chối, nói rằng 'tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm'. Thế là ta lại hỏi, vậy đến bao giờ những việc đó mới kết thúc..."

Công chúa nhìn về phía ông Dũng sĩ. Câu trả lời, do chính ông Dũng sĩ nói ra.

"...Ta đã trả lời là... sẽ không bao giờ kết thúc, thì phải."

"Phải. Vì cậu nói nhờ có sự gia hộ của Nữ thần, cậu có thể chiến đấu mãi mãi."

Ra là vậy, thảo nào hai người lại cãi nhau. Ông Dũng sĩ có vẻ cũng nhận ra bản thân mình ngày xưa đã nói một câu thiếu tinh tế, nên trông ông có vẻ khó xử.

"Rốt cuộc thì cũng đâu có 'mãi mãi' được."

"Đúng vậy. Xem ra ta đã quên mất cơ thể và tâm hồn là hai thứ khác nhau."

Sophie nhớ lại lần ông Dũng sĩ đã hỏi cô "Cô nghĩ sao về ta?". Cái tâm trạng tự nghi ngờ bản thân mình là một món vũ khí, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy nó phức tạp đến nhường nào.

"Dũng sĩ đã chiến đấu trong một thời gian dài rồi. Ít nhất là lúc cuối đời, xin ông hãy đón nhận những ngày tháng bình yên đi."

Công chúa nở một nụ cười đường bệ, một nụ cười khiến người nhìn cảm thấy an lòng.

"Nói đúng hơn là, nếu ông không làm vậy thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối đó."

"Rắc rối...?"

"Gần đây, vì ảnh hưởng của ông mà các binh lính lớn tuổi cứ bắt chước ông, muốn cống hiến cả đời cho nghiệp nhà binh. Vì vậy mà số người bị thương cũng tăng lên, gây phiền phức cho cả chiến trường."

Đâu cần phải nói đến mức đó... 

Sophie liếc nhìn ông Dũng sĩ. Đúng như dự đoán, trông ông đang tiu nghỉu.

"Với một người như ông, ta có một đứa bé muốn gửi gắm."

Công chúa cầm lấy cái giỏ đặt dưới chân. Bà giở tấm vải phủ lên... bên trong, một chú chó con đang say ngủ.

"Con chó, này là...?"

"Là thú cưng ta nuôi. Tên nó là Wim. Mẹ nó mới sinh nó cách đây không lâu, nhưng không ngờ lại đẻ nhiều quá. Ta đang tìm một người chủ đáng tin cậy."

Xem ra Công chúa đến khu mộ này nhân tiện dắt chó đi dạo.

"Hãy thông qua việc chăm sóc đứa bé này mà học cách sống một cuộc đời an hưởng tuổi già đi."

Nói rồi, Công chúa đưa chiếc giỏ có chú chó con cho ông Dũng sĩ. Không hiểu sao, cô cảm thấy một áp lực bí ẩn, không cho phép người ta lắc đầu từ chối.

"...Này cô chuyển nhà. Nhờ cô mang theo cả đứa nhỏ này được không?"

"...Tôi hiểu rồi ạ."

Chú chó con trong giỏ đã bị cuộc đối thoại vừa rồi làm cho tỉnh giấc. Khi Sophie triệu hồi một con Mimic, chú chó lùi lại, tỏ rõ vẻ cảnh giác. Thế nhưng khi cô thi triển một phép thuật, chú chó liền thả lỏng cảnh giác, tự mình đi vào trong con Mimic.

"Ồ, Wim cảnh giác lắm đó, mà lại ngoan ngoãn nghe theo cô nhỉ."

"Thần đã dùng phép «Tỏa Hương», tỏa ra mùi hương mà loài chó yêu thích để dẫn dụ nó ạ."

Nhân tiện cô cũng tỏa ra một mùi hương có tác dụng thư giãn. Chắc giờ này trong thùng nó đã ngủ lại giấc thứ hai rồi. Sophie vung trượng, gửi trả con Mimic về.

"Cô chủ tiệm chuyển nhà. Việc của Dũng sĩ, nhờ cả vào cô."

Nhìn thẳng vào ánh mắt của Công chúa, Sophie gật đầu thật sâu. Người phụ nữ này, cũng giống như Bệ hạ, chắc hẳn rất trân trọng ông Dũng sĩ.

"...Dũng sĩ điện hạ! Ta nghe nói ngài ở đây!"

Đúng lúc đó, một giọng nói lớn không hề phù hợp với khu mộ địa vang lên. Quay đầu lại, một người đàn ông vạm vỡ...Tể tướng...đang thở hổn hển. Chắc là ông ta đã chạy một mạch đến đây, cả người mồ hôi nhễ nhại.

"Xin ngài hãy một lần nữa nghe tôi nói..."

Tể tướng ngẩng mặt lên, lúc này mới nhận ra ở đây còn có người khác ngoài ông Dũng sĩ. Đầu tiên ông ta nhìn Sophie, rồi chuyển ánh mắt sang Công chúa, đôi mày chau lại.

"...Ra là vậy, sự thay đổi trong lòng của Dũng sĩ điện hạ là do bà giật dây sao? Thưa Công chúa."

"Thay đổi trong lòng? Dũng sĩ trước giờ vẫn không thay đổi. Vị này, từ lúc còn đang trên đường hành hiệp đã luôn nói, một ngày nào đó muốn trở về quê hương rồi."

"Bà nói láo!"

Tể tướng gầm lên.

"Trở về quê hương thì có ý nghĩa gì chứ. Đó chẳng phải là chuyện mà ông ấy đã quên rồi sao!"

Tiếng hét của Tể tướng vang vọng khắp khu mộ yên tĩnh. Ông Dũng sĩ im lặng… và gương mặt ông trở nên méo mó một cách đau đớn.

...Chuyện đã quên? Nghĩa là sao nhỉ.

"Tể tướng!!"

Công chúa gầm lên, với một khí thế không giống của một người già. Người thường chắc hẳn đã giật nảy mình. Nhưng Tể tướng xem ra cũng là một người cứng cỏi, ông ta không hề nao núng mà lườm lại Công chúa.

"Công chúa... bà chẳng qua chỉ là một kẻ đạo đức giả."

Nói rồi, Tể tướng bỏ đi.