Vol 01 - Chương 08: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (7)

Sau khi viếng mộ xong, Công chúa trở về vương thành, còn nhóm của Sophie quyết định quay lại dinh thự của ông Dũng sĩ.

 Căn nhà của ông, giờ đây chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch sau khi đồ đạc đã được chuyển đi, bao trùm trong một không khí đìu hiu. 

Thứ duy nhất còn sót lại, có lẽ chỉ là những món đồ trang trí diêm dúa mà ông Dũng sĩ đã nói sẽ "vứt bỏ". Một ngôi nhà lớn, những món đồ trang trí lộng lẫy... Trong không gian đầy ắp sự phù phiếm đó, ông Dũng sĩ cất lời.

"Ta... không có ký ức."

Giọng ông run run, bắt đầu kể lại.

"Theo lời các đồng đội của ta, đó là di chứng sau trận chiến với quân đội Ma Vương. Ký ức thời thơ ấu... đặc biệt là những ký ức lúc còn ở quê nhà, tất cả đều đã biến mất."

Sophie mở to mắt. Đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện này... Có lẽ, không chỉ riêng cô. Đây là một sự thật mà phần lớn người dân trong nước đều không biết.

"...Đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện này."

"Vì nó được giữ bí mật mà. Chắc chắn trong sách cũng không có viết đâu."

Ông Dũng sĩ nói, nở một nụ cười trông thật yếu đuối.

"Chuyến hành trình của ta được nhiều người biết đến qua sách vở và kịch nghệ như vậy là nhờ ý tưởng của Tể tướng. Hồi đó ông ta chưa phải là Tể tướng... Lúc cuộc chinh phạt Ma Vương vừa kết thúc, đất nước này đã kiệt quệ và cần một phương cách để phục hưng. Vì vậy, Tể tướng đã đưa ra phương châm tận dụng tối đa thương hiệu 'Dũng sĩ'... Kết quả là, tên tuổi và sự nghiệp của Dũng sĩ đã được phổ biến như một món hàng trong rất nhiều lĩnh vực. Nghe nói hiệu quả kinh tế mang lại đúng như dự kiến."

Một người đã vì đất nước này, vì thế giới này đánh cược cả tính mạng để chiến đấu với Ma Vương. Chắc chắn ông đã đồng ý ngay tắp lự với kế hoạch của Tể tướng.

"Chỉ là, chặng đường của ta rất khắc nghiệt, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió. Dù là để giáo dục hay để giải trí, việc kể lại y nguyên những chuyện đó cho những người dân vô tội nghe là điều không nên. Vì vậy, đã có một vài chi tiết được tô vẽ thêm."

Tô vẽ. Không phải sự thật, nhưng được thêm thắt vào để cho câu chuyện được đẹp đẽ hơn. Và một trong số đó, là giấu chuyện ông bị mất đi ký ức.

"Thực ra, bản thân ta chẳng có cảm nhận thực tế nào cả. Nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ mặt mọi người thôi là ta hiểu... Mất ký ức, xem ra đúng là một bi kịch đau đớn đến mức người ta chỉ muốn làm ngơ. Với tình cảnh đó, rõ ràng không thể đưa câu chuyện này vào những cuốn sách dành cho đại chúng. Những câu chuyện về quê hương Dũng sĩ được kể trong sách kịch, không phải dựa trên ký ức của ta, mà hoàn toàn do Công chúa đã dày công điều tra và viết lại."

Ông Dũng sĩ khẽ thở hắt ra.

"Lời Tể tướng nói, ta thấy rất đúng. Một người đã mất hết ký ức như ta, dù có trở về quê hương, e cũng chả còn ý nghĩa gì. Thậm chí, việc này chỉ khiến cho người nhà thêm buồn lòng... Thực tình mà nói, chính vì nghĩ như vậy, nên bấy lâu nay ta mới không về, an phận sống ở Kinh đô này."

Đôi môi ông run rẩy, thổ lộ nỗi bất an trong lồng ngực.

"Thế nhưng, càng có tuổi, ta dần dần có thể đối diện với lòng mình hơn... rồi bất chợt, ta nhận ra. Đó chỉ là một lời bao biện, ta chỉ đơn giản là đang sợ hãi việc quay trở về quê hương mà thôi... Nếu họ không chấp nhận mình thì sao? Nếu mình không phải là con người mà họ từng biết thì sao? Nỗi bất an đó, cứ mãi day dứt trong tâm can của ta..."

Ra là vậy.

Những thắc mắc của cô đã được giải đáp. Tại sao ông Dũng sĩ lại có thể chiến đấu cho đến tận tuổi này? Ông chưa từng một lần nghĩ đến việc quay về quê hương sao? Câu trả lời cho những thắc mắc đó, bây giờ cô đã hiểu.

Ông Dũng sĩ đã sợ hãi. Vì ông không biết một con người đã mất đi ký ức như ông liệu có thể một lần nữa hòa nhập với quê hương hay không. Vì ông không biết nơi đó có thật sự là nơi ông được phép quay về hay không.

Vì vậy, ông không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chiến đấu. Vì không còn một nơi nào chào đón khi ông vứt bỏ thanh gươm, nên ông chỉ có thể tiếp tục nắm lấy nó và tiến về phía trước.

Lý do ông Dũng sĩ tiếp tục chiến đấu... là vì ông sợ hãi.

"...Dù vậy, ta vẫn lờ mờ nhớ được một vài chuyện. Con người của ta trước khi mất đi ký ức, đã nhiều lần hướng lòng về quê hương. Đã tự hứa với lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ quay trở về."

Ông Dũng sĩ đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập, lên tiếng.

"Cho nên, ta đã quyết định sẽ trở về."

Đó là nguyện vọng của ông Dũng sĩ. Vì con người của ông trong quá khứ, đã nguyện rằng nhất định sẽ trở về.

"Ta muốn đền đáp cho con người của ta trước khi mất đi ký ức... Có thể tiêu diệt được Ma Vương, là nhờ có 'anh ấy' đã rời khỏi quê hương và quyết tâm lên đường."

Có lẽ, ông Dũng sĩ hiện tại và con người của ông trong quá khứ, vừa là chính mình, lại vừa là người lạ. Đền đáp cho quá khứ. Đền đáp cho chính mình. Đó là việc còn dang dở của ông Dũng sĩ.

"Chắc chắn, những người ở quê nhà cũng đang chờ đợi ông đó ạ."

Sophie nhìn thẳng vào mắt ông Dũng sĩ và nói. 

Thế nhưng, gương mặt ông lại thoáng một nét u buồn.

"Vậy ư... Đến lúc cha mẹ qua đời, ta còn không thể kề cạnh. Liệu họ có còn muốn nhìn mặt ta không, hay sẽ nghĩ ‘còn mặt mũi nào mà trở về đây’?"

"Không có chuyện đó đâu ạ."

Thấy Sophie quả quyết như vậy, ông Dũng sĩ tròn mắt ngạc nhiên.

"Chuyến hành trình giải cứu thế giới của ông Dũng sĩ đã được cả đất nước này... không, cả thế giới này biết đến. Ai ai cũng biết, ông đã cứu lấy thế giới bằng lòng quyết tâm phi thường."

Có thể đã có một vài sự tô vẽ. Nhưng cách sống đó chắc chắn là thật. 

Ông từng rút gươm để cứu người, lấy thân mình che chở cho đồng đội, có những đêm dài trăn trở vì phẫn uất. Dù cho mọi chuyện xảy ra, cuối cùng ông vẫn luôn kiên cường đứng lên.

Hành trình ấy, cả thế gian này đều biết.

"Tất cả chỉ là những lo lắng thừa thãi thôi ạ. Những gì ông Dũng sĩ đã làm được lớn lao đến mức đó. Những người ở quê nhà ông, chắc chắn đang chờ đợi ông đó."

Ông Dũng sĩ khẽ mím môi. Để kìm nén lại những cảm xúc không thể ngăn lại được.

"Ta có một đứa em gái."

Ông Dũng sĩ lẩm bẩm bằng một giọng rất nhỏ.

"Cả gương mặt, cả cái tên, ta cũng chỉ biết qua lời kể của Công chúa... nhưng nghe nói con người của ta trước kia, rất thương yêu cô em gái kém mình nhiều tuổi."

Ông Dũng sĩ bây giờ đã bảy mươi. Cha mẹ đã qua đời, nhưng em gái chắc hẳn vẫn còn sống. Nếu đã cách biệt tuổi tác, hy vọng ấy lại càng lớn.

"Ta muốn... gặp em gái mình..."

"Vậy thì hãy đi gặp đi ạ. Ông được phép làm điều đó."

Dù cho không còn ký ức. Dù cho đã quên đi quê hương. Dù ông Dũng sĩ không còn nhớ, thì đối phương vẫn sẽ nhớ.

"Dũng sĩ điện hạ! Ngài có ở đó không!!"

Đúng lúc đó, một giọng nói lớn đập vào tai. Là giọng của Kỵ sĩ đoàn trưởng. Cửa chính của dinh thự bị đập liên tục. Một tiếng động lớn đến mức không biết đó là gõ cửa hay đang công thành.

"Có ai ở nhà không?"

"Chắc chắn có ở trong. Thuộc hạ của ta đang theo dõi."

Không chỉ giọng của Đoàn trưởng mà cả giọng của Tể tướng cũng vọng vào. Xem ra họ đã điều tra và biết ông Dũng sĩ đang ở đây. Giả vờ vắng nhà xem ra không có tác dụng. Ông Dũng sĩ miễn cưỡng mở cửa.

"Quả nhiên ngài có ở đây, Dũng sĩ điện hạ."

Tể tướng nhanh chóng chèn chân vào cửa, rồi mạnh bạo đẩy ra.

"Dũng sĩ điện hạ! Xin hãy xem những chữ ký này!"

Kỵ sĩ đoàn trưởng cùng Tể tướng bước vào từ cửa, dúi vào tay ông Dũng sĩ một chồng giấy mà ông ta đang ôm.

"Đây là...?"

"Là chữ ký ạ! Các kỵ sĩ, mạo hiểm giả, và rất nhiều người khác đang sống ở Kinh đô này đều mong ngài đừng về hưu! Ngài được nhiều người níu kéo đến mức này cơ mà!"

Sophie cũng liếc mắt nhìn vào nội dung của chồng giấy bên cạnh. Kỵ sĩ tập sự, mạo hiểm giả lão luyện, giám mục già, những đứa trẻ ở cô nhi viện. Rất nhiều người đã lên tiếng phản đối việc về hưu của ông Dũng sĩ. Những dòng tin nhắn được viết với một nét bút rất mạnh, như thể đang muốn giãi bày nỗi buồn của họ.

Xin hãy để chúng tôi được tiếp tục dõi theo bóng lưng của Dũng sĩ. Nếu ngài về hưu, dường như trong tim tôi sẽ có một lỗ hổng mất. Làm ơn đừng biến mất khỏi chúng tôi. Đừng mà, Dũng sĩ.

Nhìn những chữ ký đó, ánh mắt của ông Dũng sĩ dao động.

"Dũng sĩ điện hạ. Ngài trở về quê hương cũng được. Nhưng xin ngài hãy tiếp tục tại vị có được không...?"

Kỵ sĩ đoàn trưởng tha thiết nói.

"Chúng tôi hiểu cảm giác khao khát một cuộc sống yên bình. Nhưng nó thật sự đáng giá đến mức có thể bỏ qua tiếng lòng của bao nhiêu con người sao!?"

Ông Dũng sĩ, rõ ràng đã dao động. Không phải vì quyết tâm của ông yếu đuối. Mà là vì ông quá tử tế. Ông Dũng sĩ đã luôn vì một ai đó mà tiếp tục cầm lấy thanh gươm. 

Chính vì bản chất con người như vậy, nên lời của Đoàn trưởng có ảnh hưởng đối với ông. Ông đặt nặng cảm xúc của người xung quanh ngang với cảm xúc của bản thân. Tuy nhiên, sự tử tế ấy đôi lúc bị lợi dụng, trở thành điểm yếu.

"Ông Dũng sĩ, cho tôi xem qua những chữ ký đó được không ạ?"

"...À."

Cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ, Sophie nhận lấy chồng giấy từ tay ông Dũng sĩ đang ngẩn người. Cô tạo ra một cái thấu kính ở đầu trượng và kiểm tra các chữ ký.

"Cái này, là giả mạo mà."

"Hả!?"

Kỵ sĩ đoàn trưởng kêu lên một tiếng kỳ lạ. Dự đoán đã trúng, Sophie khẽ thở dài.

"Để cho đủ số lượng, hai vị đã dùng Phép Ghi Chép, đúng không? Dấu vết ma lực tất cả đều giống nhau... nói cách khác, toàn bộ số chữ ký này đều do một người tạo ra."

"G-gừưưưư...!!"

Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng mặt đỏ bừng, im bặt. Phép Ghi Chép là một phép thuật tiện lợi, giúp viết ra giấy những câu chữ được hình dung trong đầu. Việc dùng Phép Ghi Chép để tạo chữ ký không phải là phạm pháp, nhưng vấn đề là tất cả các tờ giấy đều cảm nhận được cùng một loại ma lực. Ma lực cũng giống như vân tay, mỗi người mỗi khác. Dấu vết này chứng tỏ một sự thật, tất cả các chữ ký này được tạo ra từ một người duy nhất.

"Hai vị tự mình hại mình rồi."

Sophie nói với Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng.

"Việc cố tình giả mạo chữ ký, không chỉ là để cho đủ số lượng đâu nhỉ."

"Này cô chuyển nhà. Ý cô là sao?"

Ông Dũng sĩ nhìn Sophie với vẻ khó hiểu. Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng nhìn Sophie với vẻ mặt hốt hoảng, như đang ngầm bảo cô đừng nói ra. Nhưng là một người đứng về phía ông Dũng sĩ, Sophie không thể đáp lại mong muốn của họ, cô giải thích.

"Tất cả mọi người ở đất nước này, đều đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận việc ông Dũng sĩ về hưu. Dĩ nhiên, họ có buồn, có tiếc nuối, nhưng hơn hết, mọi người đều muốn ông được nghỉ ngơi."

Ông đã chiến đấu suốt nửa thế kỷ từ khi còn trẻ. Giữa người dân, những lời bàn tán như "có lẽ đã đến lúc ông Dũng sĩ nên nghỉ ngơi rồi" xuất hiện ngày một nhiều. Là một công dân, Sophie đã nhiều lần cảm nhận được không khí đó. Dĩ nhiên, cũng có những người muốn níu kéo ông Dũng sĩ như Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng, nhưng có lẽ, những người cho rằng ông nên được nghỉ ngơi chiếm đa số.

"Nếu thật sự đi thu thập chữ ký, sẽ không có chuyện ý kiến bị lệch về một phía như vậy đâu ạ. Chắc chắn quá nửa sẽ đồng ý cho ông Dũng sĩ về hưu."

"...Vậy, vậy sao."

Ông Dũng sĩ kinh ngạc, như thể ông hoàn toàn không biết chuyện đó. Phần lớn, chắc là do ông đã tin sái cổ những lời tán dương mang tính tẩy não của Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng. Thực tế, lần này nếu không có Sophie, có lẽ việc giả mạo chữ ký đã không bị phát hiện, và có khả năng ông Dũng sĩ đã từ bỏ việc chuyển nhà.

"Ngươi thì biết cái gì! Ngươi không biết Dũng sĩ điện hạ đã có những chiến công hiển hách đến nhường nào đâu!"

Tể tướng nói liều, gầm lên. 

Nói liều đến mức này, có nghĩa là những gì mình nói từ nãy đến giờ đều là sự thật.

"Ngưỡng mộ một ai đó, rồi muốn người đó mãi mãi tại vị, chuyện đó có gì lạ lắm sao!"

"Phải đó phải đó!"

Kỵ sĩ đoàn trưởng cũng gật đầu lia lịa trước lời khẳng định của Tể tướng. 

Lạ thì không lạ, nhưng mà chẳng nghĩ gì cho đối phương cả. Với lại vấn đề ở chỗ, chuyện này lại do Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng làm... Đất nước này, bây giờ rảnh rỗi quá à.

"Bọn ta đó! Nhờ có ảnh hưởng của Dũng sĩ điện hạ mới leo lên được đến vị trí này, biết chưa! Nếu Dũng sĩ điện hạ đi mất, bọn ta biết lấy ai làm kim chỉ nam để sống nữa đây!"

"Phải đó phải đó!"

"Như lão phu đây này, chỉ nhờ bán mấy món đồ của Dũng sĩ điện hạ thôi, mà không hiểu tại sao đất nước này lại phục hưng, rồi lão phu trở thành Tể tướng luôn!"

"Còn ta nữa, chỉ vì muốn trở nên giống Dũng sĩ điện hạ mà ngày nào cũng luyện tập, tự dưng một ngày đẹp trời đã thành Kỵ sĩ đoàn trưởng rồi!"

Hai người này cứ thẳng thắn khen bản thân mình là được rồi mà. 

Có một sự mâu thuẫn nhẹ giữa những gì ông Dũng sĩ đã kể và lời của Tể tướng. 

Vốn dĩ câu chuyện là tận dụng quá khứ của Dũng sĩ cho mục đích thương mại để phục hưng đất nước, nhưng giờ lại nảy sinh ra một giả thuyết, thật ra Tể tướng chỉ đơn giản là muốn truyền bá sự vĩ đại của Dũng sĩ mà thôi. 

Chuyện này đến cả ông Dũng sĩ cũng phải ngẩn người ra.

"Dũng sĩ điện hạ! Trưa mai, xin ngài hãy đến quảng trường! Ở đó, chúng ta sẽ nói chuyện cho ra lẽ!"

Tể tướng nói vậy, rồi cùng Kỵ sĩ đoàn trưởng quay gót bỏ đi.