Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

17 69

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

61 1914

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

41 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

3 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

57 599

Vol 01 - Chương 14: Cuộc Chuyển Nhà Của Vị Thần Thú (3)

Dù đã chia thành hai nhóm, Louis vẫn cảm thấy bứt rứt không yên. Với tư cách là một Pháp sư Hoàng gia và là cấp trên của Francesca, Louis đã trải qua vô số trận chiến. Theo lẽ thường, anh mới là người nên đi một mình.

Tuy nhiên, Louis chấp nhận lời đề nghị của Sophie vì anh cảm nhận được khí chất phi thường toát ra từ cô, một điều không thể tìm thấy ở một cô gái bình thường. Nhìn vào gương mặt tự tin và đĩnh đạc ấy, Louis đã vô thức đặt niềm tin vào cô, thậm chí còn hơn cả trực giác của chính mình.

Nhưng sau khi tách ra, anh ta mới bừng tỉnh. Thung lũng Tiên Anh Đào là một ma cảnh. Vậy mà, mình lại để một cô chủ tiệm chuyển nhà bình thường phải gánh vác một phần việc lớn hơn cả các Pháp sư Hoàng cung... Anh ta đã làm một hành động bôi tro trát trấu vào chức danh của mình.

(...Bây giờ quay lại có nên không?)

Louis cảm thấy hổ thẹn cho hành động ngu ngốc của mình. Không ngờ mình lại bị một cô gái nhỏ tuổi hơn làm cho mê muội đến vậy... Cảm giác cứ như bị trúng Phép Mê Hoặc vậy.

"Anh Louis, anh biết được bao nhiêu về Sophie?"

Francesca, người đang đi theo sau anh và giữ một khoảng cách nhất định, lên tiếng hỏi. Xem ra cô nàng đã nhìn thấu được sự bất an trong lòng anh.

"Thật lòng thì, chỉ ở mức lời đồn thôi... Tiệm chuyển nhà của một pháp sư ở ngoại ô Kinh đô. Đến đó, bất kỳ ai cũng sẽ có một khởi đầu mới tuyệt vời... Nói là lời đồn thì cũng không phải, nghe giống truyền thuyết đô thị hơn."

Bất cứ ai sống lâu năm tại Kinh đô ít nhất cũng từng nghe qua lời đồn này một lần.

"Những ai phải tìm đến một truyền thuyết đô thị như vậy chắc đều mang trong mình những vấn đề nan giải. Tuy nhiên, tiệm chuyển nhà này lại có khả năng hóa giải những tình cảnh đặc biệt và khó khăn ấy một cách nhẹ nhàng... Theo lời các nhân chứng, cô ấy đã sử dụng nhiều Phép Bay Lượn cùng lúc, hay dùng Phép Biến Hình để biến hành lý thành động vật. Dù tất cả đều là chuyện hoang đường, nhưng không có lửa thì làm sao có khói. Vì vậy lần này, chúng ta đã tìm đến cô ấy cũng với tâm thế còn nước còn tát."

Việc đồng thời triển khai nhiều Phép Bay Lượn vốn đã rất khó, đến cả các Pháp sư Hoàng cung cũng ít ai làm được. Việc biến một vật vô tri thành một sinh vật sống cũng vậy. Lẽ ra đây là một nhiệm vụ nguy hiểm mà chỉ các Pháp sư Hoàng cung mới có thể đảm nhận. Nhưng vì Pháp sư Hoàng cung quanh năm thiếu nhân lực, nên việc nhờ đến người giúp đỡ như lần này cũng không hiếm.

Thẳng thắn mà nói, Louis đã nghĩ 99% cô gái đó sẽ từ chối yêu cầu này. 40% lúc anh ta nói về Thung lũng Tiên Anh Đào ở tiệm, 50% lúc đối mặt với Thần Thú, và 9% cho các yếu tố linh tinh khác... Tuy nhiên, cô gái này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Louis. Cô không hề sợ hãi khi nghe về Thung lũng Tiên Anh Đào, cũng không hề choáng ngợp trước Thần Thú. Đáng kinh ngạc hơn, cô còn đủ bản lĩnh để khiến Louis phải chấp thuận. Anh nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên với Sophie.

'Thân chủ, dù không phải là người, có được không?'

'Dạ được. Chúng tôi đã có kinh nghiệm rồi.'

Ít nhất, ngay tại thời điểm đối thoại đó, cô ấy đã không thể nào là một cô chủ tiệm chuyển nhà bình thường được.

"Không sao đâu ạ."

Francesca nhìn thẳng vào Louis và nói.

"Nếu là Sophie thì không sao đâu. Chính tôi sẽ bảo đảm điều đó."

"...Vậy sao."

Trong đôi mắt của Francesca ẩn chứa một sự tin tưởng mãnh liệt hiếm thấy. Thế nhưng, Louis cũng có trách nhiệm của một người thuê cô gái đó. Cẩn trọng không bao giờ là thừa. Đúng lúc đó... anh ta cảm nhận được một luồng khí. Ở phía xa có một con lợn lòi khổng lồ. Toàn thân nó có màu xanh như rêu, từ miệng nó mọc ra một cặp nanh trắng dày.

"Thấy rồi. Hạ nó ngay đây!"

Giành thế chủ động là một lợi thế lớn. Louis vung trượng, tạo ra một ngọn thương bằng gió. Ngọn thương gió rít lên một tiếng "vù vù" rồi được phóng đi. Cuốn theo những cánh hoa anh đào đang bay lượn, ngọn thương đâm xuyên vào thân con lợn lòi.

Con lợn lòi rú lên một tiếng đau đớn, máu màu hổ phách như nhựa cây bắn tung tóe. Nhưng nó vẫn chưa bị hạ gục. Con lợn lòi trong cơn thịnh nộ đã quên cả bản thân, lao thẳng về phía Louis.

"Fran, phòng ngự!"

"Rõ!"

Một bức tường bán trong suốt được dựng lên trước mặt Louis, chặn đứng con lợn lòi đang lao tới. Một cú va chạm dữ dội làm mặt đất rung chuyển. Nếu là một pháp sư bình thường thì đã không thể chặn được dù chỉ một phần mười giây, và có lẽ giờ này Louis đã bị nghiền nát cùng với bức tường rồi.

3c23883b-f6fa-485d-bfb3-f067f86fce21.jpg

"K-không cầm cự được nữa đâu!"

"Cố lên! Ta đang tụ phép!"

Trong đầu, Louis đã nâng mức độ nguy hiểm của con lợn lòi này lên vài phần. Dù đã bị ngọn thương đâm trúng nhưng nó không hề nao núng. Cần phải có một phép thuật mạnh hơn nữa.

"Đi đi!"

Trên đầu con lợn lòi, ba ngọn thương gió còn lớn hơn lúc nãy xuất hiện. Tất cả các ngọn thương đều đâm vào thân hình khổng lồ của nó. Ngay sau đó, Louis vung trượng, đầu các ngọn thương phát nổ bên trong cơ thể con lợn lòi, xé nát nội tạng của nó. Con lợn lòi ngừng chuyển động, rồi ngã gục.

"...Bị tiêu hao sức lực nhiều hơn mình nghĩ."

Trước mặt Louis đang lau mồ hôi, cơ thể con lợn lòi tan thành sương khói. Vệt máu như nhựa cây bắn ra cũng biến thành những hạt màu đen. Thứ còn lại, đúng như Tiên Long đã giải thích, là một cái lõi cỡ bằng nắm tay.

"Fran, chúng ta đi tìm cô chủ tiệm chuyển nhà ngay. Đối thủ này không phải là thứ có thể đối phó một mình được."

Nghe Louis nói vậy, Francesca làm một vẻ mặt như muốn nói gì đó. Thế nhưng trong một thoáng, sắc mặt của Francesca thay đổi.

"Anh Louis! Bên dưới!!"

"Cái gì—!?"

Cùng lúc Francesca cảnh báo, mắt cá chân của Louis bị thứ gì đó tóm lấy, rồi bị nhấc bổng lên một cách mạnh bạo.

"Ặc!?"

Giữa lúc cơ thể đang kêu răng rắc vì lực ly tâm dữ dội, Louis nhìn thấy cánh tay đang nắm lấy chân mình. Trên cây có một con khỉ màu xanh lục. So với một con khỉ thì nó khá to lớn, nhưng đặc điểm nổi bật hơn cả là cánh tay dài đến mức khó tin của nó. Dù đang ở trên cành cây, cánh tay còn lại của nó vẫn thõng xuống đến tận mặt đất. Xem ra con khỉ này đã giấu cánh tay của nó dưới lớp hoa anh đào phủ trên mặt đất. Cảm giác của Louis cứ như một con thú bị dính bẫy treo.

"Không ổn! Né đi!!"

Con khỉ vung Louis, định đập anh ta vào Francesca. Francesca trong một thoáng định thi triển phép phòng ngự, nhưng nếu lại dựng lên một bức tường như lúc nãy thì Louis sẽ bị đập vào đó.

"Á!?"

Không còn cách nào khác, Louis và Francesca va vào nhau. Con khỉ ngay lập tức tóm lấy Louis lần nữa, đối xử với anh ta cứ như một cây chùy.

—Thôi rồi.

Louis trở nên hốt hoảng. Trong lúc bị quay mòng mòng thế này thì phép thuật sẽ không trúng đích. Chỉ có thể trông chờ vào sự yểm trợ của Francesca, nhưng có lẽ do cú va chạm vừa rồi đã khiến cô ấy bị gãy xương nên phản ứng chậm chạp. Làm sao đây? Ngay lúc Louis đang suy nghĩ đối sách—. Bụp! – một tiếng động vang lên, cánh tay con khỉ đang nắm lấy Louis bị xé đứt.

"Hai vị có sao không?"

Giữa lúc con khỉ đang la hét, một người ung dung bước lại gần Louis. Cô gái thong dong bước đi trên con đường phủ đầy hoa anh đào đó, chính là Sophie.

"Cô chủ tiệm chuyển nhà..."

Từ dưới chân Sophie, cánh tay ẩn giấu của con khỉ phóng ra. Thế nhưng, Sophie đã nhìn thấu được điều đó, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy sang một bên là đã né được.

"Tầm nhìn hơi bị che khuất nhỉ."

Sophie vung trượng, một cơn lốc bao trùm cả khu vực xung quanh. Lớp hoa anh đào phủ trên mặt đất, tất cả đều bay lên không trung.

"Phá hỏng sự thơ mộng này đúng là đau lòng thật, nhưng xin thứ lỗi."

Vẻ đẹp vốn có của nơi này có lẽ đã bị tổn hại. Thế nhưng, Louis lại cảm thấy, chính khung cảnh này mới thật sự thơ mộng.

(...Đẹp quá.)

Những cánh hoa anh đào bay lơ lửng trên không, như một mái vòm bao bọc lấy xung quanh. Một khung cảnh huyền ảo và lộng lẫy không thể tin được, lại do một cô gái tạo ra.

Con khỉ không còn chỗ trốn, bị những cánh hoa anh đào đang bay lượn bao bọc lấy. Không chỉ làm chúng bay lên, Sophie còn truyền ma lực vào những cánh hoa, biến chúng thành vũ khí. Vô số cánh hoa, lặng lẽ bao bọc lấy con khỉ, rồi nghiền nát nó.

"Phù... con này là con thứ ba rồi nhỉ."

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa đang lơ lửng trên không rơi xuống. Những cánh hoa bao bọc con khỉ cũng tản ra, cạchmột tiếng, cái lõi rơi xuống.

Cô ấy vừa nói, con thứ ba? Chưa nói đến việc cô ấy biết được nhóm bên này vừa hạ được một con, nhưng không lẽ cô ấy đã hạ được một con rồi mà vẫn còn dư dả ma lực để dùng một phép thuật kinh khủng như vậy sao? Louis đổ mồ hôi lạnh. Không phải vì đám phân thân, mà là vì thực lực của cô chủ tiệm chuyển nhà đó...

"...Fran. Cô gái đó, rốt cuộc là ai vậy?"

Louis vừa dùng Phép Trị Liệu chữa thương cho Francesca vừa hỏi. Francesca đã có thể cử động được, từ từ ngồi dậy.

"Một, tốt nghiệp thủ khoa Học viện Phép thuật."

Francesca giơ một ngón tay lên và nói. Cô ấy đang nói gì vậy—Louis nghĩ vậy, nhưng,

"Hai, nhận được sự cho phép kế thừa từ người sở hữu hiện tại."

Điều kiện này, anh ta có nghe qua. Đó là điều kiện để có được một danh hiệu—

"Ba, thề trọn đời sẽ không thuộc về bất kỳ tổ chức nào ngoài trừ quốc gia."

Francesca giơ ngón tay thứ ba lên và nói.

"Không lẽ..."

"Chính là cái 'không lẽ' đó đó."

Francesca gật đầu.

"Một pháp sư thỏa mãn tất cả các điều kiện trên, sẽ được đất nước này ban cho một danh hiệu."

Nói rồi, Francesca nhìn về phía Sophie. Những cánh hoa anh đào bay lượn xung quanh, như những nàng tiên đang chúc phúc cho cô.

"«Thời Đại Pháp Sư» (Lord of Wizards)—Sophie Izaria. Cô ấy chính là pháp sư đại diện cho thời đại này."

Pháp sư mang danh hiệu của thời đại. Người mang danh hiệu đó, được xem là pháp sư ưu tú nhất trong thời đại này. Quốc gia cũng rất xem trọng những pháp sư mang danh hiệu này, và nghe nói trong trường hợp khẩn cấp, họ sẽ được tạo mọi điều kiện thuận lợi.

Thế nhưng, trái với danh hiệu có vẻ ghê gớm đó, họ lại ít khi xuất hiện trên vũ đài chính trị. Lý do là vì điều kiện thứ ba... Một pháp sư quá ưu tú nếu thuộc về một tổ chức nào đó, sẽ làm mất cân bằng quyền lực giữa các tổ chức, và tệ nhất là quốc gia sẽ bị chia rẽ từ bên trong. Vì vậy, pháp sư được chọn làm «Thời Đại Pháp Sư» không thể tham gia vào chính trị hay quân sự, và rất hiếm khi xuất hiện.

Có lẽ quốc gia cũng nghĩ, nếu để sự tồn tại của họ bị biết đến một cách bất cẩn sẽ trở thành mồi lửa cho chiến tranh. Vì vậy pháp sư được chọn cho danh hiệu này thường bị che giấu. Một bộ phận những người có quyền lực biết đến, nhưng với những công dân bình thường không rành về phép thuật, có nhiều người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của danh hiệu này. Một danh dự thường bị ẩn giấu sau bóng tối của lịch sử.

Dù vậy, với những người tu luyện, mài giũa và muốn đạt đến đỉnh cao của phép thuật, thì ai ai cũng từng một lần khao khát nó. Pháp sư Hoàng cung Louis cũng là một trong số đó. Hồi còn ở Học viện, cũng có thời gian anh ta đã nhắm đến nó. Dù cho không thể bước lên vũ đài chính trị, anh ta vẫn khao khát địa vị đó.

Cứ như là, một cố vấn ẩn danh của giới pháp sư. Và bây giờ, người đó đang ở ngay trước mắt.

"Vậy, sao..."

Louis khẽ thốt lên.

"«Thời Đại Pháp Sư» không thể thuộc về bất kỳ tổ chức nào. Tức là cũng không thể trở thành Pháp sư Hoàng cung. Vì vậy cô ấy, đã giả dạng làm một cô chủ tiệm chuyển nhà..."

"À, không, cái đó thì không phải đâu."

Tiệm chuyển nhà chỉ là một vỏ bọc để ẩn mình... – Louis suy đoán như vậy, nhưng Francesca đứng bên cạnh lại phủ định.

"Sophie từ lúc còn đi học đã định làm nghề chuyển nhà rồi. Hay nói đúng hơn, cô ấy vào Học viện Phép thuật là để trở thành một người chuyển nhà đó."

?????? – Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Louis. Vào Học viện Phép thuật, để trở thành một người chuyển nhà...? Cái gì vậy?

"Tôi cũng vậy, hồi còn đi học cũng y như anh bây giờ..."

Francesca nhìn Louis với vẻ hoài niệm rồi gật đầu. Một Học viện Phép thuật danh giá, lại có một học sinh nhập học với lý do như vậy... Francesca của ngày xưa, đứng trước một sự tồn tại tên Sophie, ngày nào cũng tràn ngập những thắc mắc.

"Tôi đã thu hồi các lõi rồi. Chúng ta hãy mang chúng đến chỗ ngài Tiên Long thôi."

Mặc kệ hai người kia, Sophie nhặt các lõi lên và nói. Hoàn hồn trở lại, Louis dùng Phép Cảm Nhận để đề phòng. Một phép thuật giúp phân tán ma lực ra xung quanh để tìm địch. Quả thật, phản ứng của ba phân thân mà anh ta cảm nhận được lúc đầu đều đã biến mất, nhưng—.

"—Khoan đã, có thứ gì đó đang đến gần!!"

Một phản ứng mới đang đến gần. Một cái bóng nhỏ nhắn lướt qua bên cạnh Louis đang thủ thế.

"Phân thân!? Con thứ tư sao!?"

Đó là một cái bóng được bao bọc bằng một lớp lông thú màu xám. Cái bóng không hề giảm tốc độ, vòng ra sau rồi lại một lần nữa lao tới.

"Nhanh!?"

"Đừng để bị đánh lạc hướng! Lập đội hình nghênh chiến!"

Francesca và Louis đứng lưng vào nhau, mỗi người đều thủ thế cây trượng của mình. Có lẽ do cảm thấy đội hình xa lạ này có điềm chẳng lành, cái bóng đổi mục tiêu sang Sophie và lao tới, nhưng không may, cô gái đó lại là một pháp sư mà hai vị Pháp sư Hoàng cung không thể nào sánh được. Đối mặt với cái bóng đang lao tới, Sophie vừa xoay cây trượng một vòng vừa nhẹ nhàng vung xuống—.

"Hư này."

"—Á!?"

RẦM, một tiếng động vang lên, cái bóng bị đập xuống đất. Cái bóng la lên một tiếng đau đớn.

"Đùa giỡn cũng có mức độ thôi chớ."

"Ư ư... c-cái gì vậy, vừa rồi...!?"

Cái bóng từ từ đứng dậy. Không phải là phân thân. Đứng đó, là một cậu bé trạc mười tuổi mặc đồ bằng da thú. Cậu bé với mái tóc màu đỏ như lửa cháy dính đầy bùn và cánh hoa, đang lườm Sophie.

"Một đứa trẻ? Sao lại ở một nơi như thế này...?"

Thung lũng Tiên Anh Đào nổi tiếng là một ma cảnh, không thể nào có một đứa trẻ bình thường đi lạc vào đây được.

"Ra khỏi đây mau! Mấy người là kẻ xấu muốn bắt Tiên Long đi chứ gì!!"

Chuyện gì đây...? Ba người Sophie nhìn nhau, nhưng không ai biết gì về cậu bé này.

"...Tạm thời, chúng ta mang cậu bé đến chỗ ngài Tiên Long nhé?"

Trước đề nghị của Sophie, hai người còn lại gật đầu. Cậu bé và Tiên Long xem ra có quen biết nhau. Cứ hỏi chi tiết từ Tiên Long là được.