Cách đây vài năm.
Ở vương quốc nọ, Học viện Phép thuật Hoàng gia đã chào đón một thiên tài pháp sư tài năng xuất chúng nhập học.
Học viện Phép thuật, vốn là nơi chỉ dành cho những kẻ có tài. Thế nhưng, giữa chốn ấy, một cô gái nổi lên như mặt trời giữa ban ngày, thành tích học tập phi thường, danh tiếng vang xa khắp cả nước, được mọi người kỳ vọng vào một tương lai tươi sáng rạng ngời.
Dù chỉ là dân thường, cô gái liên tục tạo ra những kết quả vượt xa bất kỳ con cháu gia tộc quyền quý nào. Như một cơn bão, cô gái quét phăng mọi định kiến và giá trị xã hội cũ rích, để lại sau lưng ánh hào quang chói lọi... và cả vài rắc rối nho nhỏ khiến người ta dở khóc dở cười, rồi cứ thế mà tốt nghiệp Học viện.
Thế nhưng, lạ một điều là sau khi ra trường, cô gái đã đi đâu, làm gì hầu như không có ai biết.
Bởi vì vừa tốt nghiệp xong, cô gái chẳng nói chẳng rằng với ai, lẳng lặng biến mất. Chuyện đó khiến cho mấy ông tai to mặt lớn trong nước, những người vẫn luôn dõi theo cô gái, được một phen nháo nhào.
"Cô ấy đi đâu mất rồi!?"
"Trời ơi! Tôi định bụng sẽ mời cô ấy vào làm Pháp sư Hoàng cung rồi cơ mà!"
"Không được, không được, với tài năng đó phải để cô ấy theo đuổi con đường học thuật chứ..."
"Tôi lại thấy, để cô ấy theo nghiệp quân nhân cũng là một lựa chọn rất tốt."
Chỉ biết một điều, cô gái đã chẳng chọn con đường nào trong số đó cả. Pháp sư Hoàng cung, nhà nghiên cứu học thuật, quân nhân, y sĩ, chính trị gia... Từ chối biết bao chức tước danh giá, rốt cuộc bây giờ cô gái ấy đang ở đâu, làm gì? Người ta cứ thắc mắc mãi.
Và rồi, những lời đồn đoán đó... cuối cùng cũng lọt đến tai của chính cô gái.
"Bộ lạ lắm hay sao?... Chuyện tui làm cái nghề này nè."
Cô biết chứ. Rằng công việc này sẽ mang lại hạnh phúc cho mọi người.
Gửi những ai sợ hãi một cuộc gặp gỡ mới... Gửi những người tiếc nuối một cuộc chia ly...
Chỉ có công việc này, mới có thể ở bên cạnh vỗ về họ.
"A, mời vào."
Cánh cửa tiệm mở ra, tiếng chuông gió vang lên nghe "leng keng". Một chàng trai trẻ, dáng người mảnh khảnh bước vào. Mấy vị khách tới đây, mặt ai trông cũng y chang nhau: một mớ hy vọng đan xen với một nùi lo lắng. Và y như rằng, chàng trai này trông cũng phập phồng lo âu y hệt. Nhiệm vụ của cô là làm sao cho những vị khách như vậy cảm nhận được một niềm hạnh phúc bé mọn, giản dị.
Công việc của cô, là dệt nên những cuộc gặp gỡ và chia ly.
Thứ mà cô gầy dựng... chính là Tiệm Chuyển Nhà Phù Thủy.