Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 180: Bảo Phùng Nam Thư dạy kèm á?

Chương 180: Bảo Phùng Nam Thư dạy kèm á?

Thật ra việc ôn thi chỉ cần cái bàn, cái ghế là đủ, nếu không quan tâm đến hiệu suất thì ký túc xá chính là nơi học bài lý tưởng nhất.

Nhưng với những sinh viên có năng lực tự giác kém, không khí học nhóm lại rất quan trọng.

Khi một đám sinh viên chen chúc trong lớp học ấm áp giữa mùa đông, tiếng lật sách rào rạo bên tai, ánh mắt ai cũng tràn đầy sự tập trung và khao khát tri thức.

Không có tiếng thì thầm, không có mộng mơ, không có phiêu hồn ra ngoài vũ trụ, đến học dốt cũng nhớ được thêm vài từ vựng.

“Chút nữa ai đi trước là chó, nghe rõ chưa?”

“Không thành vấn đề, học hành khiến tôi hạnh phúc.”

“Tớ cũng ok, tớ nói với Đinh Tuyết rồi, đừng lấy tình yêu trói buộc trái tim yêu học của tớ.”

“Các cậu còn có người yêu, tớ thì chẳng có ai, không học thì biết làm gì?”

Bộ tứ F4 phòng 302 khí thế ngút trời, từng bước bước lên cầu thang giảng đường, theo chỉ dẫn tìm đến tầng 5 khu A.

Trong trường có nhiều phòng tự học, sắp đến kỳ thi thường sẽ chật ních, xếp hàng cũng chưa chắc có chỗ, nhưng hiện tại còn cách kỳ thi cả tháng nên chưa đến nỗi.

Bốn người lượn qua lượn lại, cuối cùng cũng chọn được một phòng tự học công cộng.

Ở Lâm Đại có rất nhiều “cư dân lâu dài” của các phòng tự học, thời gian ngồi đây còn nhiều hơn cả ở ký túc, cảm giác như làm ổ luôn rồi.

Ghế treo áo khoác, bên cạnh đặt hộp đựng đồ cá nhân, trên bàn là cốc nước, hộp cơm, sạc pin, điện thoại, laptop, đèn bàn…

So với đám này, đám Giang Cần đúng là nhẹ nhàng hành quân thật sự.

Cậu đặt cuốn sách giáo trình xuống bàn một cách trang trọng, mở ra từ trang đầu tiên.

Tinh tươm.

Sách mới đến mức còn ngửi được mùi mực in.

Giang Cần len lén mượn bút của cô gái ngồi cạnh không quen biết, nghiêm túc viết tên mình lên bìa trong.

Ba tên còn lại cũng mở sách ra, mỗi đứa chọn một môn yếu nhất của mình, im lặng mà chăm chú.

Ba phút sau, Nhậm Tự Cường là người đầu tiên mất tập trung, kiến thức dồn hết lên khuôn mặt nghiêng xinh xắn của cô bạn học đối diện.

Chu Siêu thì bắt đầu buồn ngủ, mấy trang đầu sách bị xem nát, chẳng biết nhớ được mấy cái tên biên soạn trong danh mục.

Tào Quảng Vũ thì đặt luôn cái Nokia 5230 lên sách, dùng bút cảm ứng cào cào trên màn hình cảm ứng, nhìn y như gà mổ thóc.

“Mấy cậu làm ơn tập trung một chút, không học thì cũng đừng ảnh hưởng người khác.”

Giang Cần lim dim mắt nói, mắt còn chẳng rời khỏi cuốn sách.

“Tớ có nói gì đâu mà!”

Nhậm Tự Cường vội thu lại ánh nhìn từ gương mặt cô học tỷ, rên lên một tiếng oan ức.

“Cậu không ảnh hưởng tớ, vậy sao tớ học không vào?”

“Giang ca, chứng tỏ não cậu không còn thích hợp để học rồi, tớ cũng vậy, một chữ cũng không lọt vào đầu.”

Giang Cần đẩy sách ra phía trước, tựa lưng vào ghế: “Không vào cũng phải cố mà nhồi, cuốn cao số của tớ bị in lỗi mà tớ còn cố gắng đọc ba trang, đấy gọi là quyết tâm.”

Chu Siêu nhích lại gần: “Không thể nào, sách giáo khoa sao mà in sai được, cho tớ xem?”

“Cậu xem đi, mấy ký hiệu này tớ đọc không hiểu.”

“?????”

Giang Cần liếc Nhậm Tự Cường và Chu Siêu, hạ giọng: “Mấy cậu nằm ì trong ký túc thành đống rác, Lão Tào thì yêu đương đến mục não, tớ cũng start-up đến mức cạn não rồi. Nhiều năm sau, lão Chu lão Nhậm chắc không lấy được bằng tốt nghiệp, thành cu li công trình, Lão Tào thành chồng ngoan bị bạo hành lên báo, còn tớ không cẩn thận thành tỷ phú, lọt Forbes. Nghĩ tới cảnh ấy, không thấy kinh dị à?”

Chu Siêu: “…”

Nhậm Tự Cường: “…”

Tào Quảng Vũ ngẩng đầu: “Thật ra còn cả tháng nữa mới thi mà, cần gì vội thế?”

Nhậm Tự Cường gật đầu răm rắp: “Đúng, giờ học có nhớ, thi đến chắc cũng quên sạch.”

Chu Siêu nghe xong gật như gà mổ: “Phải, cưỡng ép ghi nhớ chỉ là trí nhớ ngắn hạn, nhớ nhanh quên cũng nhanh.”

Giang Cần nghe xong thì phì cười: “Tớ học sinh ba tốt sao lại ở chung ký túc với mấy cậu chứ?”

Ba người đồng loạt lườm: “Giang ca, ai là người mở đầu truyền thống trốn học của phòng mình ấy nhỉ?”

“Đừng viện cớ cho việc lười học, tiếp tục đi, hôm nay tớ phải khắc cuốn sách này vào đầu.”

“Giang ca, cậu học cao số à, môn đó học thuộc không nổi đâu, toàn logic, ai lại đi học vẹt?”

Giang Cần khịt mũi coi thường: “Không lẽ tớ ngồi đây chờ mình tạch môn à?”

Tào Quảng Vũ suy nghĩ: “Cậu có thể nhờ Phùng Nam Thư dạy cậu, cậu ấy chưa từng trốn tiết, học còn nghiêm túc hơn tụi mình nhiều.”

“Đó là cách ngu ngốc nhất.”

“Tại sao?”

“Cậu ấy mà ngồi cạnh thì tớ còn học hành gì được?”

Giang Cần phản bác, hình bóng cô nàng xinh xắn lập tức hiện lên trong đầu.

Chỉ cần cậu mở lời, chắc chắn tiểu phú bà sẽ gật đầu đồng ý, nhưng có cô ấy ở đó thì cậu chắc chắn sẽ mất tập trung.

Ừ, dù là bạn thân nhất, thì cũng không nên thế, quá hèn, quá rẻ tiền, quá tục. Nhưng mà, một bạch phú mỹ ngồi cạnh, học hành nào mà địch nổi độ hấp dẫn ấy.

“Hay là, dẹp đi, qua Phi Long net chơi tí?”

Nhậm Tự Cường lại đưa ra đề xuất.

“Không đi.”

Chu Siêu lần này từ chối thẳng thừng: “Không học đã thấy tội lỗi rồi, nếu còn đi net chơi cả ngày, tối về thế nào cũng hối hận.”

“Ngồi đây phí thời gian cũng vậy, học chẳng vào, game chẳng chơi, lỡ làng cả đôi đường.” Một câu của Nhậm Tự Cường khiến Chu Siêu câm nín.

Nghe cũng có lý ghê, không theo cậu ta lại thấy mình phi lý ghê gớm.

“Lão Giang, cậu đi không?” Nhậm Tự Cường quay sang dụ Giang Cần.

Giang Cần vẫy tay, mắt liếc nhẹ: “Tớ vừa mới sắp nhập tâm rồi, cậu im dùm đi.”

“Thế lão Tào, cậu đi net không, làm chó cũng được, vui là chính mà.”

“Ờm…”

Thật ra Tào Quảng Vũ hơi nghiêng về phía đi net, vì ngồi đây cũng chỉ chat với Đinh Tuyết, lại còn viết tay chậm chạp, chi bằng đi net đánh phím cái đã tay, sướng phải biết.

Đúng lúc này, phòng tự học có thêm năm người bước vào.

Giản Thuần, Tống Tình Tình, Tưởng Điềm, Phan Tú, còn có Trang Thần đeo ba lô, vừa bước vào đã thấy đám Giang Cần, liền rủ nhau đến ngồi cùng.

“Lão Nhậm, đi net tớ đi với.” Tào Quảng Vũ lập tức xếp sách.

“Ai đi net, đừng làm phiền tớ học.”

“???”

Nhậm Tự Cường cười cứng đơ, quay sang nhìn Phan Tú một cái rồi lập tức nghiêm túc ôn bài.

Bốn đóa hoa tam tài lớp tài chính cùng Trang Thần ngồi xuống, chào hỏi một tiếng, xem đống sách dày đặc kia là biết thật sự định học.

Sách họ mang theo cũng không phải mới tinh, tuy không te tua như hồi cấp ba, nhưng ít nhất cũng đầy nếp gấp, rõ là chăm chỉ.

“Giang Cần, chuyện lần trước mượn phòng học để gói sủi cảo, cảm ơn cậu nhé.”

Tưởng Điềm mở sách ra không đọc, mà quay sang trò chuyện.

“Không có gì, các cậu cũng giúp trông Mạn Kỳ, coi như hòa nhau, bà lão bán hoa quả kia ăn được sủi cảo rồi chứ?”

Tưởng Điềm nhìn sang Giản Thuần, Giản Thuần tiếp lời: “Bà ăn rồi, còn khen ngon lắm, đòi nhét trái cây cho tụi mình mang về, mà bọn mình từ chối.”

Giang Cần gật đầu: “Lần sau đi xe cẩn thận, đừng hấp tấp, càng gấp càng dễ xảy chuyện.”

“Ừ… tớ nhớ rồi…”

Giản Thuần nhẹ nhàng gật đầu, rồi như sực nhớ ra chuyện gì: “Hôm Đông chí, sủi cảo ngon chứ? Là tớ tự tay gói đấy.”

“???”

Giang Cần cau mày, nghĩ bụng tớ có ăn đâu mà biết ngon hay không.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu thấy sắc mặt Trang Thần thay đổi, hơi thở dồn dập, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn.

Giang Cần là cáo già, kết hợp lời Giản Thuần với phản ứng của Trang Thần, đã đoán ra đại khái.

Hôm ấy các cô không chỉ đưa sủi cảo cho thầy Lữ, cô Chu và hiệu trưởng Trương, mà chắc còn có phần của cậu.

Nhưng không thể vào ký túc nam, người đưa chỉ có thể là Trang Thần, nhưng bánh biến mất, mất còn kỳ quái hơn cả bánh bao đánh chó, thú vị thật đấy.

“Sủi cảo ngon phết, nhân rất vừa miệng, tớ còn định hỏi công thức mà sau quên mất.”

Giang Cần vừa nói vừa liếc sang Trang Thần, thấy cậu ta thở phào nhưng mặt vẫn tái xanh.

“Công thức là Tống Tình Tình hỏi mẹ xin đấy.” Tưởng Điềm bổ sung.

Giang Cần quay sang Tống Tình Tình: “Công thức ấy cho tớ một bản được không?”

“Đương nhiên rồi!” Tống Tình Tình lấy điện thoại, chuyển luôn tin nhắn mẹ gửi.

“Cảm ơn.”

Giang Cần liếc công thức, thầm nghĩ: cuối cùng cũng nắm được cái dạ dày của hiệu trưởng Trương rồi!

Cậu lại mở sách cao số, nghiêm túc tiếp tục học, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt biết ơn của Trang Thần.

Lúc sau, đến giờ ăn tối, phòng tự học yên ắng bắt đầu ồn ào nhẹ, mấy người học dài hạn ở đây đều mang cơm theo, giờ chuẩn bị ăn.

Giang Cần duỗi lưng, vỗ vai ba tên bạn đang ngủ gật, gọi đi ăn cơm.

“Giang Cần, để tớ mời cậu ăn tối nhé!” Trang Thần bỗng đứng bật dậy.

Giang Cần nhìn hắn: “Ý cậu là căn-tin đúng không?”

“Nam Sơn Quán.”

“Cậu không định mời mỗi mình tớ chứ?”

Trang Thần hiểu ngay: “Vậy… cả phòng các cậu cùng đi nhé.”

Tào Quảng Vũ còn mơ mơ màng màng, lau nước dãi ở mép: “Chuyện gì đấy? Mới mở mắt ra đã có người mời cơm?”

Giang Cần cong môi: “Người tốt thì được báo đáp.”