Chương 181: Mềm không được thì chơi cứng!
Dọn dẹp sách vở, rời khỏi phòng tự học, cả đám 302 mặt mày rạng rỡ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy là có người mời cơm, chuyện này đúng là quá tuyệt vời, cảm giác tội lỗi vì cả buổi chiều ngồi không học được gì cũng bay biến sạch sành sanh.
Đặc biệt là Chu Siêu, đang ngủ say sưa thì có bữa ăn rơi xuống đầu, lại còn là người khác mời, cứ như nằm mơ, ai mà không sung sướng.
Não có trống rỗng cũng mặc kệ, dồn đầy dạ dày đã rồi tính tiếp.
Không ăn làm sao mà có sức học?
Phải nói Giang ca đúng là thần thật, đến cả Trang Thần cũng phải nài nỉ mời cơm cậu ấy, chuyện quái quỷ gì thế này.
“Học hành đúng là mệt thật đấy, ăn xong về ngủ cái cho khỏe.”
Giang Cần mặt tỉnh bơ thu dọn sách vở, vừa ra khỏi phòng tự học chưa được mấy bước thì điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.
Cậu theo thói quen tiện tay đưa sách ra sau, giống như bản năng chuyển tài liệu cho Ngụy Lan Lan vậy, rồi rút điện thoại ra nghe, đầu dây lập tức vang lên giọng của Lư Tuyết Mai.
“Ông chủ, anh đang ở đâu thế?”
“Hử? Sao cô biết tôi ngồi phòng tự học học hành nghiêm túc từ chiều đến giờ mới xong?”
Lư Tuyết Mai khựng lại, rồi hạ giọng: “Anh dám nói mấy lời dối trời thế à? Chẳng lẽ bà chủ đang đứng cạnh?”
Giang Cần không hài lòng với phản ứng đó: “Chẳng lẽ tôi không xứng đáng ngồi phòng tự học à? Có gì thì nói nhanh đi, đừng làm lỡ thời gian học quý giá của tôi.”
“Là thế này, lô quà tết đặt trước kia đã về rồi.”
“Quà nào?”
“Lịch bàn, lịch treo tường, ô dù, lót cốc gì đó, anh quên rồi à?”
Giang Cần “à” một tiếng, lập tức nhớ ra: “Não tôi vừa bị tri thức chiếm đóng, chưa kịp chuyển kênh, hàng cô kiểm tra chưa? Chất lượng sao?”
“Kiểm tra rồi, hàng lỗi tôi đã lọc riêng ra, anh cứ yên tâm.”
“Được, chọn hai bộ ra, gửi cho Trưởng phòng Tôn ở Đại học Kỹ thuật và Trưởng phòng Lý ở Đại học Sư phạm.”
“Dạ vâng.”
Đợt Giáng sinh vừa rồi, Giang Cần đặt một lô quà cuối năm: lịch bàn, lịch treo, lót cốc, ô dù, bật lửa… toàn mấy thứ tiện tay dùng được, đều in logo của Hỷ Điềm, Tri Hổ và Phân Đoàn cùng hình ảnh quảng bá.
Làm mấy món này chẳng phải vì mục đích gì lớn lao, đơn giản chỉ để đánh dấu sự hiện diện.
Ví dụ như Tôn Xuân Minh ở trường Kỹ thuật, Lý Hoa ở trường Sư phạm, toàn là người có thể dùng đến trong các chiến dịch quảng bá sau này.
Lần trước đến tham quan, Giang Cần để lại ấn tượng khá sâu bằng đầu óc lanh lợi, nhưng thời gian trôi qua, người ta cũng dễ quên.
Gửi cái lịch treo tường đến, mỗi ngày nhìn mấy lần, tình cảm cũng từ đó mà tăng.
Lịch không dùng thì dùng lót cốc, ô dù, mà mấy cái đó không thì còn cái bật lửa — hai ông đó đều là dân hút thuốc nặng, tuy không hút lúc dẫn đoàn nhưng ngón tay vàng khè không lừa được ai.
Chi tiết đấy, chính là sức mạnh.
Giang Cần sắp cúp máy thì lại nhớ ra chuyện khác.
“Đúng rồi Tuyết Mai, còn chuyện nữa, cô đặt giúp tôi thêm hai cái standee người thật kích cỡ 1:1 ở bên chỗ Thịnh Thị, lát tôi gửi chi tiết qua tin nhắn.”
“Dạ được.”
“Tốt nhất tối nay có bản mẫu luôn, bảo Thịnh Thị làm gấp, hai ngày nữa tôi nhất định phải có. Nếu cần thì thêm tiền, tôi không tin có chuyện tiền mà không giải quyết được, nói chung việc này rất quan trọng, làm xong đừng gửi về trường, gửi thẳng tới lễ tân khách sạn Long Khải Quốc Tế, cô liên hệ trước với họ nhé.”
“Dạ vâng, tôi gọi cho xưởng luôn bây giờ.”
Giang Cần cúp máy thì phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, hình như đang đợi cậu nói chuyện xong.
Bọn phòng 302 thì không lạ, ở ký túc đã nghe quen mấy cảnh cậu gọi người sai việc này nọ.
Nhưng mấy cô gái khoa Tài chính thì chưa chứng kiến bao giờ, ánh mắt nhìn Giang Cần có phần mộng mơ, lại sợ làm phiền nên ai cũng nín thở, yên lặng đến mức không nghe nổi tiếng thở.
Nào là trưởng phòng này trưởng phòng kia, nào là thêm tiền làm gấp, hoàn toàn ra dáng “Tổng Giang”, gái ngoan chưa từng rời khỏi tháp ngà mà thấy cảnh này sao mà không choáng váng.
“Đi thôi, đừng đứng đơ ra đấy, ăn cơm!”
Giang Cần đút điện thoại vào túi, vẫy tay ra hiệu, bước đi thong thả, mấy cô gái khoa Tài chính lập tức lon ton theo sau.
Trang Thần lẽo đẽo đi cuối hàng, trong lòng cảm thấy hơi chua.
Cậu ta thích Giản Thuần, nên thường tụ tập với nhóm nữ của phòng Giản Thuần, nhưng mỗi lần đi đâu cũng là bị mấy cô gọi thì mới đi theo, chưa từng ra lệnh gì.
Cậu luôn nghĩ đó là hành xử lịch thiệp, nhưng giờ lại thấy ghen tị với sự tự nhiên đầy khí thế của Giang Cần — nói gì cũng là “mệnh lệnh”, mà người khác vẫn cam tâm tình nguyện.
“Thuần Thuần, để sách vào cặp đi, để tớ cầm cho.”
Trang Thần cố gạt tạp niệm, xách cặp chạy tới bên Giản Thuần.
“Sách tớ để trong cặp rồi, cái này không phải của tớ, là sách của Giang Cần.”
Giản Thuần ôm cuốn cao số, vừa đi vừa đáp nhỏ.
“Sách của cậu ta sao lại ở tay cậu?”
Trang Thần hơi lú.
“Cậu ta gọi điện, tiện tay đưa ra sau, đúng lúc tớ ở ngay sau nên tớ cầm luôn.”
Giản Thuần kể lại đơn giản.
“Gọi xong rồi không đưa lại luôn đi?”
“Tới quán ăn rồi đưa cũng được, cũng chẳng nặng.”
“…”
Nam Sơn Quán nằm ở phố đi bộ đối diện cổng trường, cao cấp hơn Thực Vi Thiên, giá cũng đắt hơn, nhưng nói về ngon thì chưa chắc phân thắng bại.
Người đến đây chủ yếu thích không gian riêng tư, phù hợp sinh nhật, tụ tập. Ai muốn ăn no tiết kiệm vẫn chọn Thực Vi Thiên.
Vào chỗ, gọi món xong, Giản Thuần trả lại sách cho Giang Cần, khiến cậu sững sờ.
Mẹ nó, mất sách cả đường đi mà không nhận ra, thậm chí não cậu chẳng có tí hình ảnh nào về cuốn sách đó.
“Biết vậy cậu nên ở lại xưởng cho rồi đúng không?”
“Yên tâm, từ giờ học bá sẽ không bỏ rơi cậu nữa.”
Giang Cần vỗ vỗ sách cao số, nhe răng cười, như thể dỗ dành sách là có thể không tạch môn.
Rồi đồ ăn nóng hổi được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn, bữa này đúng là kẻ vui người buồn.
Vui nhất là Chu Siêu, ăn chùa hợp khẩu vị quá trời. Kế đó là Tào Quảng Vũ với Nhậm Tự Cường. Buồn nhất, không ai khác ngoài Trang Thần.
Cậu nghĩ mãi không thông.
Giản Thuần sách của mình còn chẳng muốn cầm, vì sao lại vui vẻ cầm sách giúp Giang Cần?
Có chỗ nào sai sao?
Trong lòng cậu lờ mờ có một phỏng đoán, nhưng không dám tin.
Hơn một tiếng sau, dưới sự “xử lý tàn dư” hoàn hảo của Chu Siêu, bàn ăn sạch bong.
Giang Cần gọi “Rút!”, mọi người lần lượt đứng dậy. Ký túc xá nữ gần cổng nhất, nên sau khi các cô đi hết, chỉ còn lại bốn người phòng 302 và Trang Thần.
Mấy lần Trang Thần định nói lại thôi, mãi đến khi ba người kia rủ nhau đi siêu thị mua nước ngọt, cậu mới giữ Giang Cần lại.
“Hôm Đông chí, Giản Thuần nhờ tớ mang sủi cảo cho cậu, tớ thấy không vui nên ăn luôn rồi.”
“Ừ, không sao.” Giang Cần gật đầu nhẹ.
Trang Thần im lặng một lúc, lo lắng nói: “Cậu sẽ không nói chuyện này với Giản Thuần chứ?”
“Cậu nghĩ tôi rảnh thế à? Tôi không chơi mấy cái tiểu thuyết ngôn tình đâu.”
“Ngôn… gì cơ?”
Giang Cần phẩy tay: “Còn chuyện gì không nói nhanh, lão Chu mua hàng nhanh lắm, lần trước bị chủ quán nghi ăn cắp rượt đến tận ký túc.”
Trang Thần hít sâu: “Giang Cần, cậu… có thể đừng xuất hiện trước mặt Giản Thuần nữa không?”
“?”
“Tớ không muốn cô ấy thích cậu, cậu cũng không muốn đúng không?”
Giang Cần nghe xong cạn lời: “Tôi trốn học còn nhiều hơn đi học, cậu muốn tôi biến đi đâu? Lên trời à?”
Trang Thần ngẩn người, thấy cũng đúng: “Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nữa, đàn ông con trai gì mà lép nhép vậy? Nói thật cậu nghe nhé, tôi không hứng thú yêu đương đâu, lo của cậu là dư thừa.”
“Tớ biết, nhưng gần đây Giản Thuần nhắc đến cậu nhiều hơn, nói chuyện với tớ cũng không tập trung…”
Giang Cần nhìn cậu ta, nhếch mép: “Hay cậu đổi avatar QQ thành ảnh tôi thử xem?”
Trang Thần đỏ mặt: “Tớ nghiêm túc đấy!”
“Tôi cũng nghiêm túc đấy, nhưng giờ sao? Cậu bảo tôi làm gì? Hay hỏi Giản Thuần xem cậu ấy thích điểm gì ở tôi để tôi sửa?”
“Tớ không dám hỏi thẳng…”
Giang Cần thở dài: “Lão Trang, thật ra tớ thấy cậu cũng có chút dễ thương, không thì tớ chẳng nói chuyện dài dòng thế này đâu. Tặng cậu một câu: Nắm không được cát thì buông tay đi.”
Khóe miệng Trang Thần hiện lên nét khổ sở: “Tớ với Giản Thuần là hàng xóm, lớn lên cùng nhau, học cùng mẫu giáo, tiểu học, trung học rồi lên đại học… tớ chẳng biết từ khi nào thích cậu ấy, nhưng thích lâu lắm rồi.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Giang Cần, chẳng lẽ cậu muốn trở mặt với tôi sao? Tôi không chắc mình sẽ làm chuyện gì đâu…”
Ánh mắt Giang Cần bỗng mở to, lộ vẻ sợ hãi.
Thấy thế, Trang Thần có phần đắc ý — mềm không được thì cứng có vẻ có tác dụng rồi!
“Đ**… tôi để quên sách ở quán ăn rồi?!”
“?????”
Trang Thần nhìn theo bóng Giang Cần lao ra ngoài, lặng người thật lâu, thật lâu, rồi trong lòng thấy buốt giá.
Hóa ra Giang Cần chẳng coi lời đe dọa của mình ra gì, thậm chí có lẽ còn chưa nghe hết.
Quá mẹ nó tổn thương lòng tự trọng rồi…