Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 185: Dắt bạn gái đi ăn cơm

Chương 185: Dắt bạn gái đi ăn cơm

Ngay hôm sau buổi tiệc thương mại ở Lâm Xuyên, tuyết lớn bắt đầu rơi trắng xóa cả thành phố.

Phố xá, nhà cửa, trời đất, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xám mênh mang.

Nhiệt độ vừa mới ấm lên được vài ngày lại bất ngờ tụt dốc, giống hệt tiền sinh hoạt trong ví — biến mất không một dấu hiệu, khiến người ta vừa hoang mang vừa trở tay không kịp.

“Má nó, vốn đã chẳng có tiền, lại còn mua cái MP4, tay ai điều khiển vậy chứ!”

“Từ giờ không thèm xem mấy cái mục 'đề cử đồ ngon' trên Zhihu nữa, thấy cái gì cũng muốn mua, đúng là dở hơi!”

“Tụi nó bảo là người một nhà, mà ra tay còn hơn cả kẻ thù!”

“Cũng có điểm sáng chứ, lần đầu thử mua điện thoại online, lo sốt vó cả ngày, cuối cùng nhận được hàng mới tinh chưa bóc, còn rẻ hơn cả trăm tệ!”

“Tui cũng mua ba cái áo phao trên mấy app rồi, cùng giá mà chất lượng hơn hẳn mấy shop nhỏ!”

“…”

Tại bộ phận vận chuyển của Vạn Chúng Mall, Tiểu Mã đang tất bật chất hàng lên xe, nét mặt có phần căng thẳng.

Vì ông chủ lớn Hạ Ích Quân và quản lý kinh doanh Nhạc Trúc đang đứng sau lưng quan sát anh.

Anh tưởng việc mình gian lận tiền dầu xe đã bại lộ, trong đầu bắt đầu tính xem có nên tự thú để mong được khoan hồng, nhưng lại bị tâm lý cầu may hành hạ đến không nói nổi thành lời.

Cảm giác như bị cảm mà đi tiêm, cô y tá xinh cứ nhắm hoài mà không chịu chích, đúng là tra tấn!

Nhưng thực ra Tiểu Mã không hiểu, với cấp bậc như anh, chưa đủ tư cách để khiến ông chủ lớn đích thân đến trách mắng.

Nói thẳng ra, nếu chuyện gian lận bị phát hiện thật, thứ đến với anh sẽ là giấy sa thải chứ không phải hai sếp lớn cùng kéo tới.

Hạ Ích Quân đến chỉ là để tận mắt xem quy trình giao hàng online.

“Có vẻ như, chúng ta đã đánh giá thấp sức tiêu thụ của sinh viên đại học.”

“Đúng vậy, đặc biệt là sau đợt sự kiện offline, doanh số online đã gần như đuổi kịp luôn rồi.” Nhạc Trúc cảm thán.

Hạ Ích Quân khoanh tay: “Tên Giang Cần này, đúng là quá quỷ dị.”

“Ý anh là khen hay chửi đấy?”

“Khen, nhưng… cũng là một chút e ngại.”

“Hả?”

Hạ Ích Quân hít sâu một hơi: “Cậu có từng nghĩ, nếu mô hình bán hàng online này được phổ cập khắp Lâm Xuyên, không, khắp cả nước, thì mấy cái mall như tụi mình còn sống sao nổi?”

Ánh mắt Nhạc Trúc có phần sửng sốt: “Nếu thế thì doanh số mình không càng tăng à?”

“Nhỡ đâu cậu ta hợp tác trực tiếp với nhà sản xuất thì sao? Cắt bỏ trung gian, giá hạ hơn rất nhiều, mấy thứ chúng ta đang bán liệu còn ai mua?”

“Anh Hạ, chuyện đó không thể nào đâu? Giang Cần đến mức đó á?”

Hạ Ích Quân cười nhẹ, lắc đầu: “Hôm qua nó theo tôi đi dự tiệc thương mại ở Lâm Xuyên, tôi dặn là đừng lấy danh thiếp của người ta, đoán xem nó làm gì?”

Nhạc Trúc lắc đầu, ánh mắt mơ hồ: “Nó lấy à?”

“Không, nó dựng hẳn một bảng trưng bày danh thiếp ở cổng hội trường, ghi là 'Khu danh thiếp tinh anh thương giới Lâm Xuyên', đến cả tôi cũng không nhịn được mà cắm vào một cái, cứ vậy mà nó lấy hết danh thiếp của các ông chủ, cậu nói xem, không quỷ dị thì là gì?”

“…”

Hạ Ích Quân thu lại nụ cười: “Thông báo cho tất cả trưởng bộ phận, cuối tuần làm thêm, nghiên cứu cải tổ mall, chúng ta không thể sống chỉ dựa vào bán hàng nữa.”

Sắc mặt Nhạc Trúc trở nên nghiêm túc: “Sếp, vậy chúng ta định làm gì?”

“Giang Cần đang làm một dịch vụ mới, gom nhóm đến cửa hàng, tôi bảo nó gửi tôi bản kế hoạch, mình thử nghiên cứu xem hướng đi mới. Không thì mall bán lẻ như mình sớm muộn cũng bị thời đại đào thải.”

“Chúng ta dựa theo chiến lược phát triển của một sinh viên để cải tổ hướng phát triển của mình á?”

Nhạc Trúc cảm thấy hơi quá đà.

Dù là học sinh giỏi thì sao?

Một sinh viên, còn chưa ra khỏi cổng trường, có thể khiến ông chủ mình phải lo nghĩ cải cách toàn diện sao?

Cô đâu biết, Hạ Ích Quân đã nhạy bén ngửi thấy mùi — biết dù không phải Giang Cần thì chắc chắn cũng sẽ có người khác xuất hiện.

Giống như ông Mã làm đấu giá online, đã bắt đầu chuyển từ C2C sang B2C, kết quả rất khả quan.

Mà mô hình này một khi phổ biến, sẽ lan nhanh như lửa đốt cỏ khô.

Lúc đó, những mall ở tầng trung như bọn họ chắc chắn chịu ảnh hưởng nặng nề.

Giá xuất xưởng, giao tận nơi, người tiêu dùng còn đi mall mua hàng làm gì để bị “chém” thêm?

Ban đầu Hạ Ích Quân không nghĩ sâu, tưởng thứ này còn xa vời với mình.

Nhưng Giang Cần cứ liên tục xuất hiện, liên tục tạo ra những “chiêu dị”, khiến ông bắt đầu nhận ra, đây không phải mùi “ngựa non học đòi”, mà là mùi biến động thời đại.

Dựa vào bản kế hoạch của một sinh viên để cải cách cả hệ thống mall đồ sộ.

Đúng là nghe thì thấy hoang đường.

Nhưng một khi chuyện đó không còn hoang đường nữa, thì lúc muốn cải cách đã quá muộn rồi.

Lúc này, điện thoại của ông đổ chuông.

“Alô, anh Hạ, bản kế hoạch anh cần tôi gửi rồi đó.”

Giang Cần gọi đến.

“Cảm ơn nhé, Giang tổng.” Giọng Hạ Ích Quân tràn đầy khí thế.

“Không có gì, nhưng anh cần bản đó làm gì? Gom nhóm đến cửa hàng nghe chả liên quan gì đến hệ thống mall của anh cả.”

“Tôi muốn học hỏi một chút.”

“Giờ anh khách sáo dữ vậy, tôi chỉ là sinh viên bình thường, phải là tôi học anh mới đúng.”

Hạ Ích Quân trầm mặc một lúc: “Mới đầu quen cậu, tôi thấy cậu hơi ngông, có gì hay là muốn khoe cho thiên hạ biết.”

Giang Cần cười khẩy: “Giờ tôi vẫn vậy mà!”

“Không đâu, cậu là người khiêm tốn nhất tôi từng gặp, trong bụng có đầy đồ tốt mà không chịu lôi ra.”

“Anh bị gì vậy? Tôi nghe sợ vãi nè.”

Hạ Ích Quân bật cười: “Nói đùa thôi, nhưng còn chuyện này, thứ Bảy rảnh không? Dắt bạn gái tới nhà tôi ăn cơm.”

Khóe miệng Giang Cần giật giật: “Sao tôi nghe giống hồng môn yến thế?”

“Là Man Kỳ đó, nó cứ đòi gặp chị Nam Thư của nó, mà tôi cũng có chút chuyện muốn bàn với cậu, được không?”

“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, tôi nhất định sẽ dẫn theo người bạn tốt của mình tới.”

“?????”

Cúp máy xong, Giang Cần cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vút sau lưng, khiến cậu phải mở tủ lấy chiếc chăn đã dùng đêm Giáng sinh ra đắp lên cho ấm.

Không hiểu sao, hình như còn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng dịu ngọt từ người tiểu phú bà kia.

Không, không đúng.

Sau khi đội mũ đáy giới lên, mình đã không còn là người thường, không thể dính tới thứ trần tục như ái tình!

Mùi gì mà mùi, toàn là ảo giác!

Giang Cần hít sâu định tĩnh tâm, ai ngờ càng hít càng thơm, đúng là luẩn quẩn chết tiệt, bất giác lại nhớ đến món quà đêm Giáng sinh.

“Boss, mặt anh sao đỏ vậy? Cảm rồi à?”

Ngụy Lan Lan đi ngang qua, cầm cốc nước nóng bốc hơi hỏi.

“Không sao, chắc là do máy sưởi quá mạnh, trường mình đúng là sưởi ấm tốt thật, lần sau hiệu trưởng Trương tới tôi phải khen một trận.”

Giang Cần cười nhạt lôi tên Trương Bách Thanh ra để đánh trống lảng, mặt tỉnh như ruồi.

Sau đó cậu kéo ngăn tủ, lấy đống danh thiếp gom được tối qua ra, trải thành hàng trên bàn, chọn ra vài cái từ những chủ nhỏ, độ khó đàm phán không cao, giao cho Ngụy Lan Lan và Tần Thanh.

“Tớ xem qua rồi, mấy ông này chắc dễ nói chuyện hơn chút, hai cậu làm một vòng điều tra sơ bộ đi, sau đó lần lượt xử lý.”

“Đây cũng là thành viên thương hội Lâm Xuyên à?” Ngụy Lan Lan cầm một tấm danh thiếp lên xem.

Giang Cần gật đầu: “Đúng, nhưng thuộc nhóm trung dưới, đi dự tiệc cũng để tìm đối tác thôi, hai cậu cứ xem như luyện tay.”

“Nhỡ luyện gãy thì sao?”

“Thì chứng tỏ họ sẽ bị thời đại đào thải.”

Giang Cần mở nắp bình giữ nhiệt, nhìn đáy cốc nơi viết "chồng uống nhiều nước nhé", âm thầm làm ướt cổ họng.

Gom nhóm đến cửa hàng là kế hoạch cậu nghĩ suốt nửa tháng, từ lúc phát hành thẻ trà sữa dịp Đông chí, bánh xe đã bắt đầu quay.

Nói cách khác, dù không có tiệc thương mại Lâm Xuyên, cậu cũng sẽ làm, chỉ là sẽ đi đường vòng. Buổi tiệc lần này giúp rút ngắn thời gian và mở ra cơ hội không thể lặp lại.

Làm ăn là vậy, cơ hội và thử thách sẽ không đợi bạn chuẩn bị xong xuôi.

Ăn hay không ăn?

Tất nhiên là ăn, no chết cũng phải ăn.

Tuy nhiên hiện tại mô hình này vẫn còn nhỏ, trong mắt các ông lớn chẳng khác gì món đồ chơi, cả sức mạnh lẫn uy tín đều chưa đủ sức thuyết phục.

Vì vậy, Giang Cần quyết định ăn từ nhỏ tới lớn.

Ếch nhái thì nhắm tạm con thiên nga nhỏ trước, còn cá Côn gì đó, để sau Tết quay lại xử.

Đến lúc đó, cậu sẽ nuốt trọn cả Sư Phạm lẫn Công Nghệ, lan sang các khu thương mại lân cận, ngẩng cao đầu hóa Kim Thiềm, rồi dùng tài ăn nói trời sinh đi lừa cả cá Côn.

Chắc là không vấn đề.

Lấy Lâm Xuyên làm cứ điểm, cậu sẽ tháo banh Zhihu, gói trọn mô hình gom nhóm lại, mở rộng ra ngoài.

Giang Cần cầm bút lạch cạch ghi mấy từ khóa, dán lên cạnh trên màn hình.

“Văn Hào, bên Đại học Công Nghệ thế nào rồi?”

Đổng Văn Hào ngẩng đầu: “Vận hành ổn định, đang gỡ lại vốn đầu tư ban đầu, tốc độ nhanh gấp đôi bên trường mình, chắc trước khi nghỉ Tết là hồi vốn xong.”

Giang Cần tặc lưỡi: “Bảo tụi nó đừng vội, cứ vững mà đi, Tết nhất đến nơi rồi, đừng làm chú Hồ bị đau tim.”

“Kiếm tiền mà cũng làm ông ấy đau tim?”

“Ổng chẳng quan tâm tụi mình kiếm được hay không, chỉ sợ tụi mình chạy nhanh quá… rớt dép.”