Chương 190: Một cô gái khác cũng gọi cậu là “anh”
Sáng thứ Bảy, ánh nắng nhẹ nhàng, bầu trời trong xanh, cao vợi không một gợn mây.
Giang Cần đến ký túc xá nữ đón Phùng Nam Thư, chuẩn bị đưa cô đến nhà Hà Ích Quân chơi.
Hôm nay tiểu Phú Bà nhỏ lại mang phong thái đặc biệt lạnh lùng, toàn thân diện một cây đen cực ngầu. Gặp Giang Cần cũng không còn vẻ ngơ ngác đáng yêu như mọi khi, đôi môi đỏ mọng như có thoa chút son.
“Anh ơi, xuất phát thôi.”
“Gặp mặt cái là gọi anh liền luôn à? Hôm nay cậu vô đạo quá rồi đấy!” Giang Cần tê rần cả người.
Phùng Nam Thư ngồi nghiêm chỉnh ở ghế phụ, tỏa ra khí chất lạnh băng: “Anh ơi, đưa em đi gặp cô gái khác cũng gọi anh là anh đi.”
“Đậu má, ai dạy cậu câu đó hả?”
“Tớ học từ Văn Huệ.” Phùng Nam Thư hơi chột dạ nhưng nói rất đàng hoàng.
Giang Cần nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt chợt nheo lại: “Có phải mỗi lần người ta gọi tớ là anh, cậu lại thấy khó chịu không?”
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Có hơi hơi buồn.”
“Cậu biết vì sao mình buồn không?”
Giang Cần hỏi xong thì nín thở luôn, trong lòng thầm cầu trời: đừng nói là ghen nha, chết mẹ luôn.
Một lúc sau, Phùng Nam Thư mím môi đỏ mọng: “Không biết nữa, tớ cũng chẳng hiểu gì hết.”
Giang Cần thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại ngon lành rồi: “Thật ra ai cũng vậy thôi, không có gì đặc biệt cả, khỏi phải suy nghĩ nhiều, càng không cần để tâm.”
“Nhưng mà thật ra người chị Mạn Kỳ muốn gặp là cậu đó, tớ chỉ là đi ké. Cổ là fan ruột của cậu luôn, thề phải trở thành người như cậu, đến kiểu tóc cũng bắt chước theo.”
Phùng Nam Thư không giữ nổi vẻ lạnh lùng nữa, lại trở về bộ dạng ngơ ngác: “Giang Cần, tớ là người như thế nào?”
“Là chữ ‘Ngốc’ viết hoa đấy.”
“Tớ đâu có ngốc…”
“Vừa ngốc vừa trẻ trâu, còn chịu đi gặp gái khác, có phải lại đọc mấy cái tiểu thuyết kỳ quặc rồi không? Nói hoài là đừng có đọc nữa!”
Giang Cần giúp cô cài dây an toàn, rồi lái xe rời khỏi cổng trường. Phùng Nam Thư ngồi bên ghế phụ lại trở nên hoạt bát, ánh mắt liên tục lướt qua phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khi đến khu vực sầm uất hơn, Giang Cần dừng xe, vào một tiệm rượu gần đó mua vài món quà.
Lần đầu đến nhà người ta, phải mang chút lễ vật chứ không thì vô duyên quá.
Thầy Nghiêm nói đúng, đây là nhược điểm của xã hội tình cảm: rõ biết ông Hà có ý đồ, mà vẫn phải xách quà đến, thế này có còn pháp luật nữa không?
Nửa tiếng sau, họ đến khu biệt thự Đông Hồ Sơn Viện ở ngoại ô phía Tây thành phố Lâm Xuyên.
Đây là một khu biệt thự liền kề mang phong cách châu Âu, cổng chính còn đắp nổi các nhân vật thần thoại Hy Lạp.
Kiểu kiến trúc lai căng này rất thịnh hành thời bấy giờ, vì internet mở rộng tầm mắt mọi người, nhưng gu thẩm mỹ thì chưa theo kịp. Kết quả là những khu nhà pha trộn Đông Tây như vậy mọc lên đầy rẫy.
Nhắc đến châu Âu là nghĩ tới quý tộc, biệt thự mang chút phong cách Âu cũng là điều hiển nhiên, đúng không?
Giang Cần lái xe vào cổng, thấy ngay bức tượng chú bé đứng tè nổi tiếng của Bỉ – người đã dập tắt quả bom bằng một bãi tè, cứu cả thành phố.
Anh cầm tay lái bằng một tay, tay kia che mắt Phùng Nam Thư lại.
Tượng thì thôi đi, làm chi mà điêu khắc chi tiết dữ vậy, mẹ nó đúng là mồi chài đồi trụy trắng trợn.
Giang Cần nhanh chóng lách qua bức tượng, tìm đến căn số 506 ở dãy thứ năm.
Bấm chuông xong, Hà Ích Quân mặc đồ ở nhà ra mở cửa đón.
“Giám đốc Giang, mời vào, cô này là bạn gái cậu sao?” Gã có vẻ bất ngờ trước vẻ đẹp của Phùng Nam Thư.
Giang Cần bình thản gật đầu: “Ừ, đây là bạn rất thân của tôi, Phùng Nam Thư.”
“?”
Hai người bước vào phòng khách, đã thấy Hà Mạn Kỳ đứng đợi ở cửa, vừa thấy liền gọi “Anh Giang Cần, chị Nam Thư” cực kỳ nhiệt tình.
Hà Ích Quân bảo con gái đưa Phùng Nam Thư đi tham quan nhà, còn mình thì kéo Giang Cần ngồi lại phòng khách.
“Giám đốc Giang, dạo này các cậu sắp nghỉ hè rồi nhỉ?”
“Ừ, thi xong học kỳ là nghỉ luôn.”
Hà Ích Quân rót trà mời anh: “Cậu quê ở đâu?”
“Kế Châu.” Giang Cần nhận lấy trà, cảm ơn.
“Kế Châu là vùng đất tốt đấy, tôi từng đến mấy lần hồi còn trẻ, nhân tài đông lắm, chẳng trách lại có cậu – một ngôi sao học tập thế này.”
Giang Cần “xì” một tiếng, móc mũi chân bới đế giày.
Nịnh nọt cũng phải có cách. Ví dụ, tôi viết lách tàm tạm, cậu khen tôi là đại văn hào thì tôi vui, vì tôi có năng lực đó, chỉ hơi phóng đại thôi.
Nhưng nếu tôi hói đầu, mà cậu khen kiểu tóc tôi ngầu bá cháy thì chẳng khác gì vả vào mặt – tôi không có, lại càng thấy tự ti hơn.
“Hà tổng, tôi đến đây không phải để ăn chực đâu nhé, đâu rồi, cơm đâu?” Giang Cần đổi chủ đề.
“Đang trên đường mang tới, thật ra tôi nấu nướng không giỏi, nên gọi một bàn từ nhà hàng Tụ Tiên Lâu.”
Giang Cần giật khóe miệng: “Bữa cơm nhà mà cũng đặt từ tiệm, lần đầu thấy kiểu chơi dị này luôn đó.”
“Hết cách, tôi ly dị rồi.” Hà Ích Quân nói tỉnh bơ.
Theo lý thì chuyện này nên dừng ở đây, hỏi thêm là vô duyên. Nhưng Giang Cần thì không, đập đập ghế gọi tiểu Phú Bà ra nghe kể chuyện.
Tiếc là cô đã bị Hà Mạn Kỳ kéo lên tầng hai, chắc không nghe thấy tiếng gọi thắm thiết của anh.
“Giám đốc Giang, cậu có hơi thiếu lễ phép rồi đấy.”
“Hà tổng, ông khỏi vòng vo nữa đi, cơm cũng không nấu được mà còn mời tới nhà, rốt cuộc là vì gì?”
Hà Ích Quân thấy anh hỏi thẳng thì cũng không giấu nữa, chia sẻ thẳng về nỗi lo của mình với ngành bán lẻ và mong muốn cải cách.
Nói đơn giản thì, ông muốn thay đổi mô hình kinh doanh của trung tâm thương mại, để thích ứng với thời đại mua sắm online, tìm một hướng chuyển mình.
Nhưng dù suy nghĩ mãi, vẫn chưa tìm ra cách, nên mới muốn “thỉnh giáo” Giang Cần.
Vâng, một tổng giám đốc trung tâm thương mại, lại dùng từ “thỉnh giáo” với một sinh viên đại học vô danh.
Giang Cần nghe xong, trong lòng hét to: Mẹ nó chứ!
Thật ra, với tư cách là người tái sinh, nhìn thấu tương lai là chuyện bình thường. Cuộc sống tôi từng trải qua rồi, sao tôi lại không biết nó sẽ ra sao chứ?
Nhưng ông Hà là người trong cuộc, vậy mà lại không mù mờ, còn ngửi được mùi nguy hiểm ngay, điều này khiến anh thật sự bất ngờ.
Vì sao ư?
Vì con người thường phản ứng chậm. Roi không quật vào người thì không biết đau.
Những doanh nhân thế hệ trước trưởng thành từ khốn khó, giác quan nguy cơ của họ thật sự đáng nể.
“Giám đốc Giang, xin chỉ điểm.” Hà Ích Quân nghiêm túc.
Giang Cần làm mặt ngốc y chang tiểu Phú Bà: “Thật ra tôi cũng không biết đâu Hà tổng, tôi chỉ là sinh viên bình thường thôi mà!”
“Khiêm tốn quá, tôi không thích cậu khiêm tốn như vậy. Nhà không có người ngoài, cứ kiêu ngạo chút đi!”
“Thật ra ông đang dùng tư duy ông chủ để suy nghĩ, nên dễ làm vấn đề phức tạp hơn. Sao không thử nghĩ theo góc độ người tiêu dùng? Internet có giới hạn của nó mà, ví dụ tiểu tiện, đâu có ai xả online được?”
Hà Ích Quân nghe xong dựng cả lông mày: “Ý cậu là tôi phải biến trung tâm thành toilet công cộng à?”
Giang Cần đặt tách trà xuống: “Ý tôi là hãy nghĩ xem có việc gì nhất định phải đến tận nơi làm? Biết đâu từ đó sẽ có hướng cải cách.”
“Những việc phải trực tiếp làm…”
Hà Ích Quân thấy gai cả da đầu, như chạm được thứ gì đó.
“Kết cấu khu mua sắm Vạn Chúng giờ thế nào?”
“Tầng một hàng tiêu dùng và quần áo, tầng hai mỹ phẩm trang sức, tầng ba đồ điện, tầng bốn nội thất, tầng năm văn phòng.”
Giang Cần nhìn ông: “Toàn bộ mấy thứ này tương lai đều có thể mua online, giá còn rẻ hơn ông, khuyến mãi cũng nhiều hơn, ông hết cửa rồi.”
Hà Ích Quân như bừng tỉnh: “Chỉ những thứ không thể bán online mới còn cơ hội tồn tại trong trung tâm thương mại?”
“Chính xác, như ăn uống, rạp chiếu phim, dịch vụ sinh hoạt. Bạn bè tụ tập, đi xem phim, dẫn con đi chơi, massage, cắt tóc, làm móng… đâu thể làm online được? Gợi ý của tôi là bỏ phần lớn mảng bán lẻ cồng kềnh, quy hoạch lại mặt bằng, chuyển từ bán hàng sang dịch vụ. Ông phải khiến người ta muốn tới, thì trung tâm mới sống được.”
“……”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên lần nữa.
Người giao hàng từ Tụ Tiên Lâu đẩy xe đồ ăn vào, bắt đầu bày món lên bàn, dù không phải cơm nhà, nhưng có bào ngư hải sâm, đủ thấy thành ý.
Hà Ích Quân ăn vài miếng, như được kích hoạt cái gì đó trong đầu, ăn nửa chừng đã vội vã chạy vào thư phòng.
“Chú Giang Cần, chú uống rượu không? Để cháu rót cho.”
“Vừa nãy cháu còn gọi chú là anh, giờ lại đổi sang chú là sao?”
Giang Cần nói rồi quay sang nhìn tiểu Phú Bà ngồi cạnh.
Phùng Nam Thư nâng cốc nước uống một ngụm, ánh mắt ngây thơ lấp lánh nhìn anh, trong mắt như có nước gợn sóng.
“Ba cháu nói, ba với chú là vai vế ngang nhau, gọi anh là không lễ phép.”
“Nhưng theo tớ biết, cậu có bao giờ nghe lời ba cậu đâu?”
Hà Mạn Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ nghe rồi mà, à chú ơi, chú kể thêm mấy chuyện hay của chị Nam Thư đi, được không?”
Giang Cần đặt đũa xuống, nhìn cô: “Là cháu muốn nghe, hay có người khác muốn nghe lén?”
“……”
Tiểu Phú Bà đang gắp đậu phộng, nghe câu đó thì hạt đậu rơi bịch xuống bàn.
(Hết chương)