Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 63

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 186: Cậu ấy đến đón cậu tan học rồi

Chương 186: Cậu ấy đến đón cậu tan học rồi

Từ lúc nhảy vào mở group đặt hàng trên Zhihu cho đến bây giờ, Giang Cần đã dành trọn một học kỳ để dựng nên cả bộ khung, mọi hướng phát triển sau này đều đã được cậu lót sẵn đường, việc nâng cấp mở rộng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng đối với cá nhân cậu thì vẫn còn một vấn đề chí mạng đang treo lơ lửng trên đầu.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đổ ập tới.

Là sinh viên thì kiểu gì cũng phải qua ải này.

Hai giờ rưỡi chiều, thầy bộ môn bắt đầu khoanh vùng trọng tâm ôn thi, Giang Cần cố ý mua một cây bút rất đắt, dẫn đầu phong trào ủng hộ giáo dục, suốt buổi học nghiêm túc hết mức, chăm chú hết cỡ, như biến thành con người khác.

“Lão Giang, bút cậu trông xịn ghê, còn có con mèo nhỏ thò ra thụt vào nữa?”

Chu Siêu nhìn cây bút lòe loẹt trong tay cậu, tiện mồm khen một câu.

“Không đẹp mới lạ đó, bút đắt nhất siêu thị học viện đấy.” Giang Cần khoa trương ra mặt.

“Cậu dùng thì nữ tính quá, con gái dùng còn hợp lý hơn.”

Tào Quảng Vũ cũng chồm qua nhìn một cái: “Đúng kiểu học sinh cá biệt, bút càng xịn học càng ngu.”

Giang Cần nghe xong cảm thấy toàn thân khó chịu, ngay cả lông mày cũng dựng đứng lên: “M* cậu mỉa tôi thì thôi đi, còn chơi vần nữa là sao?”

“Xin lỗi, tài năng nó cứ tuôn trào ấy mà.” Tào Quảng Vũ làm màu.

Giang Cần ngáp một cái: “Thế này đi, lát nữa tan học mình qua phòng tự học luôn, quy củ cũ, ai rời trước người đó là chó.”

Chu Siêu sửng sốt rồi lập tức xua tay: “Thôi thôi anh Giang, lần trước đi học cả buổi chiều, kiến thức dồn vào đầu nhiều quá, tối em mất ngủ luôn.”

“Cậu không phải mất ngủ, mà là chiều ngủ bù ở phòng tự học rồi, tối nằm không ngủ được.”

“Thế à?” Chu Siêu như ngộ ra chân lý.

Nhâm Tự Cường dừng bút, nhập hội: “Tớ thấy học hành phải có người kèm mới hiệu quả, hồi cấp ba bố mẹ còn kèm học, giờ lên đại học chẳng ai quản, loay hoay chẳng biết bắt đầu từ đâu.”

Tào Quảng Vũ đứng bên cạnh đế thêm: “Khác biệt giữa có tâm và vô tâm là vậy đó, lấy lão Giang làm ví dụ đi, có tâm học thì nằm trong chăn của Phùng Nam Thư cũng học được, vô tâm thì phòng tự học cũng bó tay.”

Giang Cần gật đầu: “Ví dụ hay, lần sau đừng ví dụ nữa.”

“Tớ nói sự thật thôi mà.”

“Sự thật cái gì, biến!”

Giang Cần ngả người ra sau, nắp bút bị cậu vặn lên vặn xuống, chịu đủ loại tra tấn.

Thực ra, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường không giống cậu.

Ba thằng kia tuy đứa thì đắm chìm trong tình yêu, đứa thì mê đắm cái chăn êm, nhưng dù gì cũng là mấy đứa vừa thi đại học xong, đầu óc vẫn còn “nóng máy”, chỉ cần có áp lực là có thể quay lại trạng thái học tập ngay.

Nhưng Giang Cần thì khác, não cậu đã xa rời việc học hơn mười năm rồi.

Làm ăn kiếm tiền thì được, chứ cứ nhắc đến học hành là đầu óc cậu như bị đánh vào khoảng trống, không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Chỉ còn cách đi tìm Tiểu Phú Bà học bổ túc thôi.” Giang Cần lẩm bẩm.

Tào Quảng Vũ lập tức chen lời: “Tớ khuyên cậu lâu rồi mà, lúc đó cậu không nghe.”

“Lão Tào, nói chuyện kiếm được tiền à? Dạo này cậu nói hơi nhiều đấy, tính trả sớm năm trăm tệ nợ Giáng Sinh cho tôi à?”

“……”

Tào Quảng Vũ cắn răng, cúi đầu trước sức mạnh của đồng tiền.

Giang Cần cười khẩy, không nói nữa, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Cậu ngồi yên đến khi tan học, sau đó đi thẳng đến lớp 4.

Vì cuối học kỳ có nhiều việc, lớp 4 tan học trễ vài phút, giáo viên hướng dẫn đứng lớp nói thêm về mấy mục cộng điểm từ hoạt động cuối kỳ và cách xác nhận.

Cô giáo hướng dẫn của lớp 4 tên là Tiết Hồng Anh, một phụ nữ ngoài ba mươi, tóc ngắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nói chậm.

Giang Cần cũng không vội, đứng dựa vào cửa sau đợi, ánh mắt xuyên qua lớp học tìm đến bóng dáng của Phùng Nam Thư.

Cậu vừa nhìn vào thì cũng bị người trong lớp nhìn thấy, rồi bắt đầu lan truyền miệng nhau, chẳng mấy chốc cả lớp quay đầu lại nhìn.

Sau khi group đặt hàng của Giang Cần lên sóng, danh tiếng cậu ở trường lên như diều gặp gió, cộng thêm việc ít khi xuất hiện, giờ đã thành một nhân vật vừa có năng lực vừa thần bí.

Tất nhiên, lớp 4 ai cũng biết cậu đang đợi ai, đặc biệt là đám con trai, nghĩ tới là thấy ghen nổ mắt.

M* nó, hình như còn mặc đồ đôi nữa kìa, có ông trời nào đánh sét cho cậu ta đi không!

“Phùng Nam Thư, cậu có nhớ Giang Cần không?” Phạm Thục Linh nhìn bảng, giọng tỉnh bơ hỏi.

“Có.” Phùng Nam Thư gật đầu, không hề do dự.

“Vậy tớ nói cậu nghe một bí mật nhé, cậu ấy đang đợi cậu tan học, đứng ngay cửa sau kìa.”

Tiểu Phú Bà nghe vậy quay đầu, vừa thấy Giang Cần liền nheo mắt, ra vẻ lạnh lùng giơ tay làm động tác “V” dễ thương.

Thấy vậy, Giang Cần không nhịn được bật cười.

“Cậu ấy đến thật kìa, đây là lần đầu Giang Cần đón cậu tan học à?” Cao Văn Huệ khẽ chặc lưỡi.

Phùng Nam Thư quay sang: “Không phải, có ba lần rồi.”

“Hả? Hình như chưa tới ba đâu, học chung lớp hợp thì không tính nha.”

“Thế cũng là ba lần rồi.”

Cao Văn Huệ quyết định không tranh luận ba hay hai lần nữa, vì đối với Nam Thư, mỗi lần Giang Cần đón cô tan học đều rất quý giá, nên cô nhất định nhớ rõ hơn ai hết.

Nhưng mà mình cũng đâu có cúp tiết, sao lại bỏ lỡ tới hai lần chứ? Thật tiếc.

Khi lớp 4 tan học, Phùng Nam Thư đưa sách cho Cao Văn Huệ, còn mình thì lạch bạch chạy ra cửa sau gặp Giang Cần.

“Tiểu Phú Bà, dạy kèm cho tớ đi, yêu cầu không cao đâu, vào top 10 là được, cậu thấy sao?”

Phùng Nam Thư im lặng một chút: “Giang Cần, hình như tớ không có tự tin lắm.”

Giang Cần như bị nghẹn: “Cái vẻ mặt nghiêm túc này của cậu khiến tớ tổn thương đấy…”

“Vậy tớ dạy, nhưng cậu phải nghe tớ giảng nghiêm túc, không được nửa chừng ngủ gật.”

“Được, nể mặt cậu, mình đi ăn trước rồi tới phòng tự học.”

“Anh ơi, nắm tay.”

Giang Cần hít sâu một hơi, từ bỏ kháng cự, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, quay người rời đi.

Nhưng hai người mới đi được mấy bước thì phía sau có giọng gọi họ lại.

“Nam Thư, nghe nói em mở tiệm trà sữa trong trường phải không? Sinh viên khởi nghiệp sẽ được cộng điểm đấy, có thời gian qua cô ký một tờ đơn nhé.”

Cô Tiết Hồng Anh đứng ngay cửa, gọi Phùng Nam Thư lại.

“À còn bạn trai em nữa, gọi cậu ấy qua cùng nhé.”

Cô Tiết biết Nam Thư không giỏi giao tiếp, tiệm trà sữa đó nói là cô mở, chứ thật ra là Giang Cần mở cho, hỏi trực tiếp cậu ta sẽ hiệu quả hơn.

Cái danh “sinh viên khởi nghiệp” này cấp trên rất coi trọng, lớp cô đã có một người thì phải tận dụng, sau này viết báo cáo tổng kết cũng được lợi không ít.

“Giang Cần, cô bảo bạn tốt cũng phải qua luôn.” Phùng Nam Thư mặt không biểu cảm nói.

“Cô Tiết đúng là người tinh mắt.” Giang Cần thở dài, cảm giác con đường đời mình sắp bị Tiểu Phú Bà chiếm hết rồi.

Đến phòng giáo vụ, cô Tiết đưa cho Nam Thư một tờ đơn, ngoài thông tin cơ bản còn có nhiều ô cần đánh dấu.

Vì mỗi dự án sinh viên khởi nghiệp có quy mô khác nhau, nên có những mục được cộng điểm, có những mục thì không.

Trường có nhiều sinh viên lươn lẹo, viết cái đề án rồi nộp ppt là đủ điểm.

Nhưng tiệm trà sữa có cửa hàng thật, có doanh thu thì hoàn toàn khác.

Khi Nam Thư đang điền đơn, cô Tiết quay sang hỏi Giang Cần một số thông tin, có cái là quy định, có cái thì thuần là tò mò cá nhân.

“Giang Cần, em và Nam Thư học chung cấp ba à?”

“Vâng, nhưng không cùng lớp, quan hệ cũng giống bây giờ thôi.”

Cô Tiết nhỏ giọng: “Cô tám một chút, hai đứa quen nhau từ cấp ba à? Ai tán ai thế?”

Giang Cần cười mỉm: “Em ôn thi khá ổn, có lòng tin vào top 10 toàn khối.”

“Cô đâu hỏi cái đó đâu, trường đại học không cấm yêu, cô chỉ tò mò thôi mà.”

“À vâng, môn Giải tích là điểm yếu của em.”

Cô Tiết chịu thua: “Thằng này… đúng là vô vị.”

Đúng lúc đó, Phùng Nam Thư điền xong, cô Tiết xem qua rồi đưa cho Giang Cần xem thử còn gì cần bổ sung.

“Hửm?”

Ánh mắt Giang Cần lướt qua, đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt tắt dần, thay vào đó là nét hoang mang.

Trong mục thông tin gia đình của Nam Thư, chỉ ghi mỗi cha, phần mẹ lại để trống.

Giang Cần cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc xoay vù vù.

Thông tin cha mẹ là mục cơ bản, không thể nào quên được, mà đã ghi cha thì không thể sót mẹ được.

“Sao thế? Có vấn đề gì à?”

“Không có gì đâu, thông tin cơ bản thế là ổn rồi, làm phiền cô quá.” Giang Cần bình tĩnh đưa tờ đơn lại, quay đầu nhìn Nam Thư, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống người cô, khiến cô trở nên thuần khiết và linh động đến lạ.

Tiểu Phú Bà giơ cây bút con mèo lên che tầm mắt cậu: “Cây bút này dễ thương ghê.”

“Vốn là mua cho cậu mà.” Giang Cần lại cười: “Tớ đến siêu thị mua bút, thấy cái này liền nghĩ chắc cậu sẽ thích, chứ không thì tớ đâu có ngu đi bỏ tiền, lão Giang Chí Hoa đúng là có thù riêng với tớ, tính giá không thương tiếc.”

Phùng Nam Thư ngẩn người, thấy lời này hình như không giống phong cách của Giang Cần.

Cô Tiết đứng một bên nhìn mà chỉ biết chặc lưỡi: mua bút cũng chọn loại cậu ấy thích, thế mà lúc nãy còn diễn bài “học là trên hết”, đúng là đồ cáo già!