Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 61

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 179: Con muốn thi đại học!

Chương 179: Con muốn thi đại học!

“Tony, phiền cậu một chút, tớ cũng muốn kiểu tóc giống vậy!”

“?????”

“Chính là kiểu của cô gái kia ấy, có thể buộc đuôi ngựa, cũng có thể xõa vai, được không?”

“À cái này…”

“Tớ tớ tớ, cả tớ nữa, tớ không uốn nữa đâu, cậu cũng cắt cho tớ kiểu y chang đi!”

“Này, bạn gái tớ đang gội đầu, chờ cô ấy ra, cậu cũng làm cho cô ấy kiểu y hệt luôn nhé!”

Khách trong tiệm tóc nhìn thấy vẻ thần thái rực rỡ của Phùng Nam Thư, rồi lại thấy Hà Mạn Kỳ biến hóa từ non-mainstream thành cô gái trong sáng, ai nấy đều không kìm được, mắt sáng rực cả lên.

Thậm chí có một cậu da ngăm đen, nhân lúc bạn gái đi gội đầu, đã tự ý quyết định luôn kiểu tóc cho bạn gái.

Đây chính là sức mạnh của “ảnh shop đăng”.

Áp lực lúc này đổ dồn lên Tony, và thầy Tony thì đang rối như tơ vò.

Người ta buộc cao đuôi ngựa là vì sẵn đẹp, không phải vì tay nghề của tớ cao đâu!

Kéo của tớ chỉ chỉnh được tóc, chứ không chỉnh được mặt đâu mẹ kiếp!

“Các cậu... chắc chắn là muốn kiểu giống vậy hả?”

“Chắc chắn chứ, nhìn họ kìa, xinh quá đi, cắt lẹ lên đi!”

Thấy Tony do dự, Giang Cần đứng bên cười vui vẻ, bóp nhẹ tay Phùng Nam Thư, khiến cô kêu khe khẽ, ngượng chín mặt.

Ở thời đại này, mạng xã hội chưa phát triển như mấy năm sau, các kiểu tóc và thời trang phổ biến đều truyền nhau qua các nhóm nhỏ, nên làm tóc giống người khác là chuyện thường như cơm bữa.

Tony cầm kéo lên, hít sâu một hơi, bắt đầu công cuộc “nhân bản Nam Thư”.

Bên kia, “bản gốc tiểu phú bà” và “bản sao thiếu nữ” đã được Giang Cần đưa sang quán nướng vỉa hè bên đường, gọi vài xiên thịt nướng lót bụng.

“Giang Cần ca ca, kể thêm chuyện của chị Nam Thư đi, em muốn học!”

“Cô ấy…”

Giang Cần vừa hé miệng nói, liền quay sang nhìn Nam Thư: “Cậu không được nghe lén.”

Nam Thư mím môi, ngoan ngoãn đáp: “Tớ không nghe.”

Giang Cần yên tâm, quay lại nhìn Hà Mạn Kỳ: “Gái lạnh lùng, ánh trăng thanh tĩnh, lý tưởng nhân gian, nữ thần học bá, tất cả đều là chị Nam Thư của em. Khi đó, chị ấy là giấc mơ của tất cả con trai trường cấp ba Thành Nam.”

Hà Mạn Kỳ mắt lấp lánh: “Vậy... vậy chị ấy là người đẹp nhất trường bọn anh à?”

“Không chỉ trường cấp ba đâu, dù ở đâu chị ấy cũng là người đẹp nhất, tớ chưa từng thấy ai xinh hơn. Mỗi lần thi đều đứng nhất khối, chẳng nói chuyện với ai, trả lời câu hỏi cũng kiệm lời cực kỳ, bí ẩn đến mức khó tả, đấy mới gọi là nữ thần. Mạn Kỳ, em phải học tập chị ấy, vừa đẹp người vừa giỏi nết.”

Giang Cần hạ giọng thì thầm, rồi liếc mắt nhìn sang.

May mà lúc này Phùng Nam Thư đang cầm ly nước nhấp từng ngụm nhỏ, dáng vẻ như chú mèo con ngốc nghếch đáng yêu, ngồi ngay ngắn, nét mặt ngoan ngoãn như thể chẳng nghe thấy gì.

“Cậu có nghe lén không đấy?” Giang Cần hỏi.

Phùng Nam Thư nghiêm túc lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Tớ không nghe lén, nhưng Giang Cần, tớ không phải lúc nào cũng đứng nhất khối đâu.”

“?????”

Đang trong không khí lắng đọng thì ông chủ tiệm nướng mang đồ ăn ra, Giang Cần lập tức cắt ngang câu chuyện, tập trung ăn thịt xiên như thể vừa rồi chẳng nói gì cả.

Ăn xong, mấy người chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy trong tiệm tóc vang lên một tiếng hét thảm, một cô gái mặt tròn to kéo tay một chàng trai da đen sì bước ra, tức giận không tả.

Cô ấy buộc tóc giống hệt Phùng Nam Thư, miệng chửi ầm lên, mỗi câu là một lời chúc “bình an cả nhà”.

“Ảnh shop đúng là lợi hại ghê.”

Giang Cần thở dài một tiếng, sau đó tiễn Phùng Nam Thư về trường, rồi đưa Hà Mạn Kỳ vừa được "nâng cấp" đến trung tâm thương mại Vạn Chúng tìm Hà Ích Quân.

Thực ra, Hà Ích Quân không đặt nhiều kỳ vọng vào “chuyến du học đại học” lần này của con gái, vì ông đã hỏi ý kiến nhiều thầy cô có kinh nghiệm, ai cũng bó tay trước tính khí bướng bỉnh của Hà Mạn Kỳ.

Dù Giang Cần là "ngôi sao học tập", nhưng đối phó với con gái ông chắc cũng chỉ biết gãi đầu.

“Giang tổng!”

Giang Cần bước vào văn phòng, chào Hà Ích Quân đang ngồi ghế giám đốc.

“Hả? Giang tổng, trời còn chưa tối mà đã quay lại rồi à? Mạn Kỳ đâu?”

Hà Ích Quân hơi bất ngờ, vội rót trà mời.

“Mạn Kỳ đang đi vệ sinh, lát nữa đến.”

Giang Cần ngồi xuống, nhận ly trà, nói lời cảm ơn.

“Hôm nay Mạn Kỳ biểu hiện thế nào?”

Giang Cần thở dài đầy tiếc nuối: “Hà tổng, tuổi nổi loạn là giai đoạn tâm lý rất bình thường, thiếu niên ở giai đoạn này ý thức cái tôi rất mạnh, không dễ bị ai kiểm soát đâu.”

“Tôi biết mà…”

Hà Ích Quân thở dài.

“Nên lát nữa gặp con bé, mong anh cũng đừng thất vọng quá, tôi đã cố gắng hết mức rồi, dù không nhiều nhưng cũng hy vọng anh đừng trách tôi.”

“Không đâu, Giang tổng vất vả rồi, thật ra tôi cũng đoán được, con bé đó…”

Lời còn chưa dứt thì cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra, Hà Mạn Kỳ bước vào với mái tóc đen buộc cao đuôi ngựa, không còn khuyên tai, khuyên mũi gì cả, trông thanh tú vô cùng.

So với hình tượng nổi loạn trước đó, Hà Mạn Kỳ lúc này đúng là như biến thành người khác, một cô gái ngoan chính hiệu.

“Bố, con muốn thi đại học.”

“?????”

Hà Mạn Kỳ nhíu mày: “Con nói rồi, con muốn thi đại học!”

Hà Ích Quân nín thở, nhìn chằm chằm Giang Cần: “Giang tổng, cậu… đánh nó à?”

“Không mà, tôi chỉ đưa cô ấy đi cảm nhận không khí đại học, xem sinh viên học hành ra sao, tiện thể thay đổi kiểu tóc thôi.”

“Chỉ vậy? Cảm nhận một buổi chiều mà thành ra như này á?”

Khóe miệng Hà Ích Quân giật giật, nhìn con gái từ trên xuống dưới, không tin nổi vào mắt mình.

Thay đổi này mà còn gọi là ít?

Đừng nói đến việc có học hay không, chỉ riêng cái đầu tóc thôi, có khác gì đổi đầu người khác không?

Phải biết trước đây ông từng mắng Mạn Kỳ chuyện tóc tai, nhưng con bé nói rõ ràng: ai làm gì cũng được, đụng vào tóc thì như lấy mạng nó.

Hà Mạn Kỳ bị nhìn đến phát cáu: “Bố, con nói con muốn thi đại học, sao bố không phản ứng gì vậy!”

“Thi, con muốn thi gì cũng được, thi nướng khoai bố cũng đồng ý!”

Hà Ích Quân cười không ngậm được mồm.

“Thôi, đừng làm phiền con nữa, con đi học đây!”

“Vãi cả thật, hai chữ ‘đi học’ mà lại từ miệng con bé này phát ra? Đi, đi đi, bố bảo thư ký chuẩn bị đồ ăn vặt con thích nhất!”

Hà Mạn Kỳ trước giờ sống vô định, chẳng biết mình muốn gì, nên làm gì, chưa từng nghĩ sẽ trở thành người như thế nào.

Nhưng sau khi từ trường đại học trở về, cô đã hiểu ra: cô muốn trở thành người như Nam Thư chị.

Nữ thần học bá, ánh trăng lạnh lẽo, lý tưởng nhân gian!

“Giang Cần ca ca, em đi học đây!”

Cô bé vung cao đuôi ngựa, bốn chữ "đi học đây" vẫn vang lên ầm ầm trong tai Hà Ích Quân như sấm rền, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Thấy vậy, Giang Cần nhấp một ngụm trà, vẻ mặt không đổi.

Anh rất thích bộ dạng “như mới thấy thế giới” của Hà Ích Quân lúc này, rất ngầu đúng không? Tớ ra tay rồi thì đó chỉ là... giới hạn của nhân gian mà thôi.

“Hà tổng, chuyện tôi hứa đã làm xong, còn vụ tụ họp, anh nhớ hỏi giúp tôi nhé.”

“Yên tâm đi Giang tổng, mai tôi cho cậu câu trả lời. Nhưng tôi thật tò mò, sao cậu cứ nhất quyết phải đi cái tụ họp này vậy?”

“Tớ muốn ngửi mùi tiền.”

Hà Ích Quân biết anh không muốn nói nhiều, nên chỉ cười cười không hỏi thêm.

Thực ra ý định của Giang Cần rất đơn giản: nền tảng mua chung tuy đã khởi sắc, nhưng lợi nhuận vẫn chưa đủ, anh cần mở rộng thêm các lĩnh vực.

Hôm Đông chí, anh dùng tiệm trà sữa làm thử nghiệm bán thẻ khuyến mãi, rất được hoan nghênh.

Thế thì, nếu tớ có thể bán thẻ trà sữa để người ta đến tiệm tiêu dùng, thì cũng có thể bán thẻ ưu đãi cho đủ loại cửa hàng khác.

Vấn đề là, tên tuổi anh còn nhỏ, muốn hợp tác với các cửa hàng lớn ở Lâm Xuyên thì khó.

Người ta sẽ nói: mày là ai vậy?

Một sinh viên bình thường, dù có là “ngôi sao học tập” thì sao?

Nếu không nhờ trung tâm thương mại Vạn Chúng chú ý đến thị trường sinh viên, mua quảng cáo của diễn đàn Tri Thức, thì chắc giờ Giang Cần cũng chẳng quen được Hà Ích Quân.

Nhưng buổi tụ họp cuối năm của thương hội Lâm Xuyên lại là một cơ hội.

Ít ra thì... làm quen trước, biết đâu có người muốn thử mô hình bán hàng online?

Có vài cây táo, không đánh thì đâu biết có táo không. Vậy nên... phải đánh!

KTV, bar, khách sạn, tiền đều sẽ tiêu, thì tại sao lại không thể qua túi tớ một vòng?

“Hà tổng.”

Lúc này, thư ký của Hà tổng vội vã chạy vào: “Mạn Kỳ không biết làm sao lại đòi hỏi tôi giảng cho một bài toán.”

Hà Ích Quân cười tít mắt: “Không hổ là con gái tôi, dạy nó nhanh lên!”

“Nhưng mà... tôi sớm trả hết toán lại cho thầy rồi…”

“Không sao không sao, chỗ tôi còn có ngôi sao học tập, không gì làm khó nổi cậu ấy!”

Hà Ích Quân hào hứng kéo Giang Cần qua phòng bên, chuẩn bị cùng con gái làm bài.

Nhìn đề thi, Giang Cần mỉm cười: “Ngôi sao học tập không dễ gì ra tay, Mạn Kỳ, em thử nghĩ thêm chút nữa, anh tin em mà.”

“Cảm ơn Giang Cần ca ca, vậy em cố thêm lần nữa!”

Giang Cần quay sang Hà Ích Quân, trịnh trọng nói: “Phải bồi dưỡng tinh thần tự học cho trẻ, không thể gặp khó là hỏi người khác, chứ lúc thi ai mà cho hỏi?”

Hà Ích Quân giơ ngón cái: “Chuyên nghiệp quá!”

“Thôi Hà tổng, tôi không làm phiền nữa, có tin gì thì gọi tôi là được.”

Giang Cần quay đi, giấu đi nụ cười, trong lòng thì hoảng thật rồi.

Đệch, đến toán cấp ba còn không nhớ nổi, chết tiệt!

Không được, phải ôn lại ngay.

Anh lập tức quay về đại học Lâm Xuyên, gọi Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu lên giảng đường, thề phải học lại cho bằng hết mớ kiến thức đã quên!