Chương 178: Kế Hoạch Cải Tạo Cô Nàng Nổi Loạn
Giang Cần luôn cảm thấy cái từ "tẩm nhuộm" (熏陶) này rất huyền hoặc. Cậu chưa từng thấy ai nhờ được "tẩm nhuộm" mà hoàn lương, nhưng người bị "tẩm nhuộm" đến mức quay sang gọi cậu là “anh” thì có đấy, mà còn là một cô bé lạnh lùng đáng yêu nữa chứ.
Hơn nữa học cũng nhanh, tiếp thu cực tốt, giờ gọi cái là phản xạ tự nhiên.
Quả nhiên, học điều tốt thì cần cả đời, học điều xấu thì chỉ một cú trượt là xong.
Dạy hư một người thì nhanh, muốn tẩm nhuộm cho người ta theo hướng tốt thì không có cả đống thời gian là bất khả thi.
Hà Dịch Quân chắc chắn hiểu rõ đạo lý này. Nhưng vì đứa con gái ngỗ ngược, ông ấy đã thử đủ mọi cách, thêm một cách cũng không sao, bớt một cách cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Là một doanh nhân, Tổng Hà tinh ranh xảo quyệt, không dễ đối phó, nhưng nếu đặt ông ta vào vị trí của một người cha già, thì lập tức lộ ra đầy sơ hở, yếu mềm không chịu nổi.
Đánh vào chỗ sơ hở, nhắm vào điểm yếu, đạt được mục đích rồi rút lui.
Giang Cần có thể đưa sự nghiệp đi xa như hiện tại, phần lớn là nhờ chiêu "đánh vào lòng người".
“Tổng Hà, cậu uống trà trước, tôi đi gọi Mạn Kỳ sang, con bé đang ngồi chơi máy tính phòng bên.”
“Vâng, cảm ơn Tổng Hà.”
Một lúc sau, Giang Cần uống đến ly trà thứ hai, Mạn Kỳ mới mặt mày bực bội đi vào.
Cô nàng vừa nhuộm tóc vàng, cắt mái xéo che mất một bên mắt, mắt còn lại quét cả lớp phấn mắt dày, trên tai đeo ba cái khuyên, cái cao nhất còn đâm thẳng vào vành tai mềm.
Giang Cần suýt nữa phun hết trà trong miệng, thầm nghĩ, đệt, trông y chang avatar của Cao Văn Huệ!
Thời đại non-mainstream lên ngôi, thời trang đúng là đi đâu cũng đụng hàng.
Không hổ danh là Mẹ của Ultra—phản nghịch đỉnh cao thật.
“Gọi anh đi con!” Hà Dịch Quân nghiêm mặt ra lệnh.
Giang Cần đột nhiên bị ép xuống vai vế, lập tức phản đối: “Tổng Hà, tôi không muốn gọi ông là chú đâu, thôi để Mạn Kỳ gọi tôi là chú đi.”
“Ờ cũng đúng, gọi chú đi.”
Mạn Kỳ cười nhạt, hất tóc dài: “Hay là tôi gọi là ông nội luôn nhé?”
Giang Cần không thấy có gì sai, thầm nghĩ đúng là cha từ con hiếu ghê gớm.
Hà Dịch Quân mặt tối như đáy nồi: “Cậu xem đấy, từ nhỏ tôi chiều nó quá sinh hư, chuyện gì mà ngược được tôi, nó đều thử cho bằng hết.”
“Không sao đâu, từ từ rồi cũng đến.”
Mạn Kỳ liếc mắt lườm bọn họ: “Tìm tôi làm gì, tôi còn đang chơi game dở!”
Hà Dịch Quân chỉ Giang Cần: “Con theo chú đi dạo một vòng Đại học Lâm Xuyên, thay đổi không khí.”
“Không đi! Khó khăn lắm mới được nhà trường cho nghỉ, còn phải đi học? Giết tôi còn hơn!”
“Con đó không phải được nghỉ, mà là bị đình chỉ!” Hà Dịch Quân tức méo mồm.
Mạn Kỳ mặt vênh váo: “Đình chỉ, nghỉ học, khác gì nhau?”
Giang Cần đứng bật dậy khỏi ghế: “Đại học khác cấp ba mà, đi xem thử đi, cứ coi như chơi, về còn có chuyện kể với mấy chị em là có nam thần lạnh lùng dắt đi dạo đại học.”
“???”
Mạn Kỳ thầm rủa nam thần cái đầu anh, nhưng vẫn bị hấp dẫn chút ít: “Vậy thì nể mặt anh, nếu chán là tôi về luôn đấy!”
Hà Dịch Quân thở phào: “Giang Tổng, phiền cậu rồi.”
“Không phiền, vì lợi ích đôi bên mà.”
Giang Cần xua tay, đưa Mạn Kỳ tới Đại học Lâm Xuyên.
Đầu tiên họ ghé qua phòng khởi nghiệp 208 để xử lý đơn hàng.
Lộ Phi Vũ và Đổng Văn Hào đang đánh bài, mặt dán đầy giấy note như rèm cửa.
Tô Nại, Ngụy Lan Lan cùng đám bạn gái đang sơn móng tay, tám chuyện trên diễn đàn.
Mạn Kỳ mắt tròn mắt dẹt: “Đây là... đại học truyền thuyết?”
“Đây chính là đại học truyền thuyết.” Giang Cần mỉm cười.
Tập thể √
Tiếp theo, Giang Cần dẫn Mạn Kỳ tới khu giảng đường, tham quan lớp học, hành lang, lớp học…
Thấy các cặp tay trong tay đi học, sinh viên ngồi chơi điện thoại giữa lớp mà không ai quản, Mạn Kỳ tiếp tục há hốc miệng.
“Đây là đại học á??”
“Đúng vậy.”
Trải nghiệm lớp học √
Họ còn đi qua tiệm trà sữa, sân thể dục, rừng phong, khu vui chơi…
Nơi nào cũng có couple, yêu đương, kết bạn, đánh bài, chơi mạt chược, xếp hình…
Mạn Kỳ cứ như vừa khai sáng, mắt không ngừng mở to.
“Đại học thật sự là vậy sao?”
Giang Cần gật đầu, mặt tỉnh bơ.
Giải trí ngoài giờ √
Còn thiếu mỗi ký túc xá, nhưng ký túc nam thối hoắc, khỏi đưa đi.
Giang Cần đưa Mạn Kỳ tới khu ký túc nữ của khoa Tài Chính, gọi cho Giang Khiết, bảo là em gái quê lên chơi, nhờ đưa tham quan chút.
Không chọn phòng của Tiểu Phú Bà là có lý do—tụi kia quá bình thường, chán lắm. Phòng của Giang Khiết toàn nhân vật “độc bản”, hấp dẫn vô đối.
Một lúc sau, Mạn Kỳ ngơ ngẩn bước ra khỏi ký túc xá, nhìn Giang Cần bằng ánh mắt... có chút kính nể.
“Nói gì mà lâu vậy?”
“Các chị ấy bảo anh là nam thần lạnh lùng số 1 Lâm Xuyên…” Mạn Kỳ nuốt nước bọt.
Giang Cần khẽ mỉm cười khiêm tốn: “Các chị ấy nói đúng đấy.”
“Còn bảo rất nhiều hoa khôi thích anh, nhưng anh chẳng để ý ai, vừa lạnh lùng vừa có sức hút…”
“Cái này khỏi nhắc, nói cái gì tôi chưa biết đi.”
Mạn Kỳ nghĩ một lúc: “Chị em trong phòng còn bảo tết sắp tới tính đi suối nước nóng chơi, có thằng hôm nay tỏ tình bị từ chối, còn so luôn... ngực ai to hơn, anh biết vụ này không?”
Giang Cần: “…”
“Có cần tôi kể kết quả so không?”
“Khỏi, mắt tôi là thước đo.”
Không khí ký túc xá √
Giang Cần chuyển chủ đề: “Giờ em thấy hết mọi khía cạnh đời sống đại học rồi, cảm nhận thế nào?”
Mạn Kỳ nghĩ một lúc: “Đại học hình như vui thật, khác xa cấp ba.”
“Em thấy rồi đấy, những thứ em từng làm, trốn học lên net, tưởng là khác người là vui, thực ra là giả vui. Còn niềm vui đại học, muôn hình vạn trạng. Nhưng nếu em không đỗ, sẽ chẳng có cơ hội nào cả. Sau này lớn, em sẽ tiếc, vì thanh xuân đẹp nhất chính là đại học.”
“Thật không?”
“Em thích chơi gì nhất?”
“Đi net chơi Audition với mấy chị em.”
“Vào đại học rồi, em có thể chơi mỗi ngày trong ký túc với chị em, bố em cũng chỉ dám gọi hỏi con gái ơi còn tiền không?”
Mạn Kỳ hít sâu: “Giang Cần anh, em muốn lên đại học!”
Giang Cần giơ ngón cái: có câu này là có thể báo cáo với bố em rồi.
Học điều tốt, một đời cũng chưa chắc xong. Học điều xấu, trượt một cái là tới đáy.
Muốn khiến Mạn Kỳ ao ước đại học thì tuyệt đối đừng cho em ấy thấy phần học hành, khổ dã man. Em ấy sẽ nghĩ “cấp ba đã mệt thế rồi, lên đại học còn học nữa? Vậy thôi nghỉ luôn đi!”
Nhưng nếu cho thấy phần vui nhộn sống động, em ấy có thể sẽ mơ mộng về đời sống đó.
Bởi lẽ, học hành với em ấy giờ là chuyện bị bố ép buộc, bản thân không hứng thú. Nhưng nếu biến thành “học để được sống như thế”, khả năng cao là khác biệt.
Tất nhiên, cũng có thể ba phút sau lại nguội, nhưng món nợ nhân tình của Tổng Hà xem như được ghi lại rồi.
Hiệu quả hiện tại không tệ, nhưng với Giang Cần thì vẫn còn chưa đủ chấn động.
“Đổi kiểu tóc đi, bỏ cái mái xéo này, nhuộm lại màu đen, nhìn sẽ sạch sẽ xinh hơn.”
“Không!” Mạn Kỳ trừng mắt, “Tóc đen quê chết đi được, cả trường em đều để thế này!”
“Quê hả…”
“Chắc chắn luôn!”
“Có vẻ anh cần sửa lại gu thẩm mỹ của em một chút.”
Giang Cần rút điện thoại gọi Tiểu Phú Bà, bảo buộc tóc đuôi ngựa đến gặp.
Một lúc sau, Phùng Nam Thư từ ký túc đi ra, tóc đuôi ngựa cao, áo len cổ tròn màu hồng nhạt, khoác áo phao trắng ngắn, ánh mắt sáng ngời, chạy lại từng bước “tóc bay áo tung”.
Mạn Kỳ ngơ ra, mắt mở to, đụng ánh mắt lạnh như băng, vội vàng cúi đầu.
“Thấy không, đẹp hay không không do kiểu tóc.”
Giang Cần chỉ Phùng Nam Thư: “Anh đưa em tới salon, làm kiểu y chang chị ấy nhé?”
Mạn Kỳ đờ ra vài giây, mắt bỗng bừng sáng: “Được!”
Phùng Nam Thư liếc Mạn Kỳ, nhíu mày: “Giang Cần, cô bé này là ai?”
“Em gái đối tác.”
“Nắm tay, dắt em.”
“Lên xe đã, cắt tóc xong đi ăn.”
Một lúc sau, ba người đến salon lớn, Mạn Kỳ hào hứng muốn làm y hệt, không quan trọng giá cả.
Cô thấy chị gái trước mặt đẹp quá, từ khí chất đến ngoại hình, đều cool ngầu phát điên.
Cô nhuộm tóc, đeo khuyên để gì?
Để được chất, để được đặc biệt!
Nhưng nhìn lại, cả đống chiêu trò của mình chẳng sánh nổi phong thái của chị Nam Thư.
Không với tới? Không sao! Bắt đầu từ học theo!
Thợ làm tóc đối chiếu Nam Thư, cắt cho Mạn Kỳ kiểu y hệt.
Mạn Kỳ vốn có nền tảng ổn, chỉ là cố làm màu nên nhìn quê mùa. Giờ theo phong cách Nam Thư, ít nhiều đã có chút thần thái nữ thần.
Mũi cao, mắt to, tóc đen cột cao—trong sáng mà mê hoặc.
Xong xuôi, Mạn Kỳ tháo khuyên, đứng trước gương bắt chước ánh mắt của Tiểu Phú Bà.
Má ơi!
Tui đẹp thế này hả trời?
Mạn Kỳ như khai sáng, tim đập thình thịch trước hình ảnh mới.
“anh Giang Cần , em xinh không?”
Giang Cần cười nhạt: “Về trường rồi, nữ sinh sẽ ghen lòi mắt, nam sinh nói không nên lời, nếu em học tốt nữa thì, chà, em sẽ là ‘ánh trăng sáng’ trong lòng biết bao người.”
Mạn Kỳ mở to mắt: “Ánh trăng sáng là gì?”
“Như chị Nam Thư, tốt nghiệp nhiều năm rồi, nhắc lại cô gái thánh khiết nhất trường là ai—mọi người vẫn nhớ tới chị ấy. Anh còn nhớ năm đó, nhiều nam sinh đến đứng sau lớp nhìn trộm chị ấy. Đó là ánh trăng sáng.”
Giang Cần nói xong quay sang nhìn Tiểu Phú Bà: “Mặt em sao đỏ vậy?”
Nam Thư nhìn cậu bằng ánh mắt trong veo: “anh Giang Cần , em xinh không?”
“Cái này đừng học!”
“Ò…”
Cải tạo ngoại hình √