Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

204 1057

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

290 6683

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

502 1597

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

399 6621

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

35 286

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

173 2526

Arc 4: Thế Giới Này Không Có Nơi Thuộc Về - Chương 21: Điều tra

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Minori và Iriha được chọn vào đội tiêu diệt. Nghe nói từ đó, hai người họ ngày nào cũng đến Lâu đài Hoàng gia, cùng các nhà ma thuật học và toán học thử sức với việc phát triển ma thuật mới.

Trong khi đó, tôi đã đi đến nhà thờ theo như lời Iriha nói.

Nơi đó trông giống một phòng hòa nhạc hơn là một nhà thờ. Trên tường, thay vì cây thánh giá là một thứ gì đó giống như chiếc chuông. Nghe nói đó là thứ để Thần mang ma thuật đến cho con người.

Khi tôi nói rằng mình hoàn toàn không thể sử dụng ma thuật nào ngoài ma thuật dịch thuật, tôi đã được đưa vào một phòng riêng và được một người giống như linh mục tư vấn kỹ lưỡng trong khoảng một giờ.

Nhưng, dĩ nhiên là dù có làm vậy, tôi vẫn không thể sử dụng được ma thuật chút nào.

「Thần đã tạo ra con người để yêu thương, và con người được sinh ra để yêu mến Thần. Điều cốt yếu là phải cảm nhận sâu sắc rằng nếu không có Thần, bản thân mình không thể tồn tại ở đây.」

Tôi đã được thuyết giáo một cách nhẹ nhàng, nhưng không cần phải nói, tôi đã quá hiểu rằng nếu không có Thần thì tôi đã không ở thế giới này. Tôi biết đó là sự thật, vậy còn phải cảm nhận sâu sắc hơn thế nào nữa đây.

「Và Thần cũng mong muốn được con người yêu mến. Chúng ta hãy đừng quên lòng biết ơn và tình yêu dành cho Thần mỗi ngày.」

Hừm, tình yêu à. Đúng là tôi không thích vị Thần đó cho lắm. Vừa ích kỷ, lại còn cho Minori năng lực cheat trong khi gần như chẳng cho tôi cái gì.

Tuy nhiên, Minori cũng chẳng có vẻ gì là yêu mến vị Thần đó. Cô ấy đã hoàn toàn phớt lờ chỉ thị của Thần và còn chẳng có ý định đi diệt Ma vương. Việc tham gia đội tiêu diệt Ma vương cũng chỉ đơn thuần là muốn thử sức với toán học của mình mà thôi.

Dù đã biết, nhưng quả nhiên tôi và Minori là trường hợp đặc biệt (cheat) rồi. Dù có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ sử dụng được ma thuật, và Minori cũng sẽ không bao giờ mất đi khả năng sử dụng ma thuật.

Nền văn minh của thế giới này được xây dựng trên tiền đề có thể sử dụng ma thuật. Tôi, một người không thể sử dụng ma thuật, là một kẻ dị biệt hoàn toàn đối với thế giới này. Tôi không có nơi thuộc về ở thế giới này.

Quả nhiên, bằng mọi giá mình phải trở về thế giới cũ.

Rời khỏi nhà thờ, tôi đi thẳng đến thư viện. Đây là thư viện lớn nhất của đất nước này. Nghe nói ở đây lưu giữ gần như tất cả các cuốn sách đã được xuất bản ở đất nước này.

Tại đó, dù lòng còn vương vấn kệ sách toán, tôi vẫn cố gắng đi đến kệ sách mục tiêu của mình.

Kệ sách ma thuật học. Hay đúng hơn, là kệ sách dạy ma thuật cho trẻ em.

Nghe nói ở thế giới này người ta được học về ma thuật ở trường. Đương nhiên, cũng có nhiều cuốn sách giải thích về ma thuật dành cho trẻ em được xuất bản.

Tôi quyết định hòa mình vào đám trẻ và đọc những cuốn sách đó cho đến khi thư viện đóng cửa.

Cuốn nào cũng viết những điều gần như giống nhau. Cũng trùng khớp khá nhiều với những gì tôi đã nghe từ Iriha và Minori.

Ma thuật là một phép màu được thực hiện bằng cách mượn sức mạnh của Thần. Vì vậy, để thực hiện ma thuật, cần phải được Thần yêu quý. Muốn vậy, phải luôn biết ơn Thần và yêu mến Thần mỗi ngày.

Trong một chuyên mục của một cuốn sách, có viết một điều khá thú vị.

Nghe nói từ rất lâu về trước, đã từng có một cuộc tranh luận về việc "Liệu Thần có thật sự tồn tại không?". Nhắc mới nhớ, lần trước Iriha cũng có nói một điều tương tự.

Đó là một chuyên mục với nội dung rằng, nếu lúc đó nhân loại đi đến kết luận "Thần không tồn tại", thì bây giờ chắc chắn không ai có thể sử dụng ma thuật được nữa.

Chẳng lẽ đây là chuyện về Ma vương?

Chuyên mục không ghi rõ đó là khoảng thời gian nào, nên tôi không biết gì thêm. Phương pháp tấn công của Ma vương chắc hẳn đã được Đức vua che giấu, nhưng việc "từng có một cuộc tranh luận về sự tồn tại của Thần" dường như đã trở thành kiến thức phổ thông ở thế giới này.

Để biết ơn Thần và yêu mến Thần, trước hết cần phải tin vào sự tồn tại thực sự của Thần sao.

Nhưng, yêu mến Thần là gì. Phải làm thế nào thì mới được coi là đã yêu mến Thần?

Tôi yêu quý gia đình mình, và cũng yêu quý tất cả mọi người trong Câu lạc bộ Nghiên cứu Toán học. Nhưng chắc chắn đó không phải là thứ tình yêu này. Chắc nó cũng khác với thứ tình cảm lãng mạn dành cho người khác giới.

Liệu tất cả mọi người ở thế giới này đều biết cách yêu mến Thần một cách hiển nhiên như vậy sao?

Với lại…

Có một mâu thuẫn. Xét về mặt logic, chuyện đó không thể nào xảy ra được. Tức là, có một điểm nào đó trong giả định đã sai.

Nhưng, rốt cuộc điều đó có ý nghĩa gì, tôi không biết. Là do mình đã hiểu lầm một tiền đề nào đó ư? Hay là, vị Thần kia vẫn còn che giấu điều gì?

…Dù có suy nghĩ bao nhiêu cũng không ra được kết luận.

Đành vậy. Lát nữa sẽ bàn với Minori và mọi người.

Tôi quyết định như vậy, rồi rảo bước nhanh về nhà.