Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 2

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 81

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 2

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 2

Ghi chép của Khoa Khoa học tự nhiên δ và γ - Tập 2: Tuổi trẻ này, không có lời giải khác. - Chương 1+: Chiến Thư Từ Năm Mươi Năm Trước

「Nghe nói cậu có em gái, thật không, Del-kun?」

Trong phòng học giờ nghỉ trưa, Mikage như vô tình hỏi một câu, còn Mizusaki thì *choang* một tiếng làm rơi đôi đũa đang cầm.

「Hôm nay trời đẹp ghê ha! Này, Delta, tan học đi đường vòng đâu đó chơi đi!」

Mizusaki vừa nhặt đũa lên lau bằng khăn giấy, vừa vỗ mạnh vào vai tôi.

「Tớ đúng là có một đứa em gái.」

「Quả nhiên! Tớ nghe từ một nguồn tin nào đó, nói là tuổi tác cũng sàn sàn nhau phải không?」

「Nghe nói gần đây có quán cà phê mới mở đó! Tớ tò mò muốn chết luôn —」

「Tớ sinh tháng Năm, em gái sinh tháng Ba năm sau, tuy chênh nhau gần hai tuổi nhưng chỉ học cách một lớp thôi.」

「Nghe nói em gái cậu dễ thương lắm đó.」

「À ừ. Nó đúng là khá dễ th—」

「*Hắt xì!!!*」

Mizusaki dùng một tiếng hắt xì cực lớn cắt ngang câu trả lời của tôi.

「Cậu làm cái quái gì vậy?」

「*Hắt... hắt xì!!!*」

Mizusaki vừa giả vờ hắt xì, vừa điên cuồng ám chỉ tôi bằng ánh mắt: “Đừng nói nữa!”

「Thật gớm ghiếc.」

「Xin lỗi nha, bị dị ứng phấn hoa ấy mà. Phấn cây tuyết tùng bao giờ mới hết bay đây trời?」

「Đỉnh điểm chắc qua rồi, nhưng có lẽ sẽ bay suốt tháng Năm đó.」

「Thì ra là vậy. Đúng là chuyên gia thực vật có khác.」

「Mà nói thật, chính tớ cũng là nạn nhân của phấn cây tuyết tùng đây này.」

Mizusaki, không tiếc phun nước bọt vào mặt tôi, cũng phải mạnh mẽ chấm dứt chủ đề này, hành động của cậu ta đã thành công mỹ mãn. Mikage nghiêng đầu với vẻ khó hiểu, còn tôi thì nhớ lại đợt tuyển thành viên câu lạc bộ cách đây không lâu. Khi đó, Mikage dẫn tôi và Mizusaki đi tham quan các câu lạc bộ khoa học tự nhiên ở trường cấp ba Kanagai này.

Mikage Aya là một người yêu toán học, cô bé còn có một người anh trai hơn cô bé hai tuổi, cũng rất yêu toán, tên là Mikage Akifumi, vừa là trưởng câu lạc bộ Vật Lý vừa là hội trưởng hội học sinh. Khi gặp trực tiếp cũng phải công nhận, tên đó đúng là một người tốt bụng, tràn đầy năng lượng tích cực.

Nhưng có một vấn đề. Tình cảm của Mikage dành cho anh trai mình, dường như quá nặng nề.

Nói một cách đơn giản, cô bé mắc chứng mê anh trai.

Cô bé gọi tiền bối Hongou, trưởng câu lạc bộ Hóa Học – người đang hẹn hò với anh trai mình – là "hồ ly tinh", còn nói anh trai là "người đàn ông đẹp trai nhất thế giới".

Tôi cũng thấy em gái mình khá dễ thương, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ ở mức nhất tỉnh, nhất nước mà thôi. Chứ cứ động tí là nói tầm cỡ thế giới thì nghe quá vô lý.

Có lẽ cũng vì vậy mà, nói chuyện về em gái trước mặt Mikage thì có chút không ổn lắm. Tôi tuy có hơi chậm hiểu, nhưng Mizusaki lại có khả năng giao tiếp xã hội tốt, nên đã được cậu ta ám chỉ thì tôi cứ ngoan ngoãn làm theo thôi.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, Mikage cậu thính tin tức ghê đó. Nghe từ Watari phải không?」

「Ừ. Anh hai của tớ – cái người thích ăn mì soba có thêm củ cải bào ấy – nói là nghe được từ Watari-kun trong câu lạc bộ Vật Lý.」

Watari là bạn học cấp hai của tôi và Mizusaki, giờ cũng vào câu lạc bộ Vật Lý, đúng là một tên lắm mồm, thường xuyên nói xấu chúng tôi khắp nơi. Hầu hết các tin đồn đều từ miệng cậu ta mà ra.

Mizusaki vừa nãy còn đang húp cơm trắng lia lịa, giờ thì đã đặt đũa xuống hẳn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách lái sang chuyện khác.

「Nhắc mới nhớ, tớ nghe nói là trong câu lạc bộ Vật Lý vậy mà có học sinh ban xã hội tham gia hả?」

「Đúng vậy. Nichi-kun của lớp D. Nghe nói cậu ấy muốn thi vào trường luật.」

「Quá đáng thật, luật và vật lý hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà.」

「Cũng không hoàn toàn đâu, xét cho cùng cả hai đều là những môn học nghiên cứu về 'law' mà.」

Tôi nói một câu đùa lạnh nhạt, kết quả Mizusaki nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

「...Luật là 'law', định luật vật lý cũng là 'law', không phải sao?」

「Cái từ đó còn có nghĩa là 'thấp' nữa hả?」

「Cái đó là 'low'.」

「Vậy còn hàng của ma trận?」

「Là 'row'.」

「Vậy còn sashimi gan bò?」

「'Raw'.」

「Đúng là Delta có khác, ngay cả phát âm tiếng Anh cũng hoàn hảo không tì vết.」

Mikage nhìn chúng tôi đùa giỡn, có vẻ hơi không theo kịp nhịp độ. Mizusaki lập tức nhận ra không khí, chuẩn bị kéo chủ đề quay lại.

「Nhưng cái người tên Nichi đó, thật sự phù hợp với câu lạc bộ Vật Lý sao? Tên Watari đó đưa cho cậu ta một cuốn sách tham khảo dày cộp, nghe nói câu lạc bộ Vật Lý bọn mình còn phải nghiêm túc chứng minh công thức nữa mà?」

「Anh hai tớ nói không cần lo lắng. Nghe nói Nichi-kun là người của tỉnh mình, *nhưng* điểm thi đầu vào đứng thứ hai đó.」

「Không phải thứ ba sao?」

「Không phải. Giống như anh hai tớ, Nichi-kun cũng là một trong cái gọi là 'nhóm ngoại lệ'.」

Tôi vừa gắp một quả cà chua bi, vừa nghe câu chuyện này với một chút vị chát.

Ở trường cấp ba Kanagai, ngôi trường có tỉ lệ đỗ đại học cao nhất tỉnh, tồn tại một truyền thống kỳ lạ và lâu đời.

Mỗi khóa học sẽ tuyển hai học sinh *cực kỳ* ưu tú từ bên ngoài tỉnh, một nam và một nữ. Thường thì một người ban tự nhiên, một người ban xã hội, được gọi là "nhóm ngoài tỉnh".

Trường cấp ba Kanagai là trường công lập, về nguyên tắc chỉ tuyển học sinh trong tỉnh. Nhưng ngôi trường này lại chiêu mộ nhân tài đặc biệt từ các tỉnh khác. "Nhóm ngoài tỉnh" không chỉ được miễn học phí mà còn được bố trí ở ký túc xá sang trọng gần trường, ngoài ra mỗi tháng còn nhận được tám vạn yên tiền trợ cấp đặc biệt. Có thể nói là một đãi ngộ cực kỳ ưu đãi.

Mặc dù không ai giải thích rõ ràng lý do tồn tại của hệ thống này, nhưng lời đồn trong dân gian là *để kiềm chế sự tự mãn của các học sinh ưu tú bản địa*.

Trong một trường học tập hợp các học sinh ưu tú, việc giới thiệu thêm những nhân vật mạnh hơn sẽ khiến những học sinh hàng đầu không trở thành "ếch ngồi đáy giếng Kanagai", mà sẽ nỗ lực hơn để phát triển.

Tuy nhiên, đôi khi trong số học sinh bản địa, cũng xuất hiện những người có thể vượt qua nhóm ngoài tỉnh. Những người này được gọi là "nhóm ngoại lệ".

Và Nichi, người đã tham gia câu lạc bộ Vật Lý, chính là một dị tài như vậy. Hoàn toàn không cần lo lắng về khả năng học tập của cậu ấy. Việc cậu ấy xếp thứ hai đã chứng tỏ ít nhất cậu ấy đã vượt qua một người trong nhóm ngoài tỉnh.

Tôi cắn một miếng sushi cuộn mua ở cửa hàng tiện lợi, Mikage tiếp tục hỏi.

「Hai cậu, vẫn chưa gặp Nichi-kun phải không?」

「Chưa, tại tụi tớ hầu như không có tiếp xúc gì với câu lạc bộ Vật Lý mà.」

Mizusaki nhún vai, tôi bổ sung.

「Với người của câu lạc bộ Hóa Học cũng không có giao tiếp gì mấy, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cậu thôi.」

「Đúng vậy đó. Mặc dù câu lạc bộ Vật Lý, Hóa Học, Sinh Học đều gọi chung là khối khoa học tự nhiên, nhưng những gì họ nghiên cứu lại hoàn toàn khác nhau, và cũng hiếm có cơ hội giao lưu. Tiếc thật đó.」

Tháng Tư đã đi vào cuối tháng, buổi chào đón thành viên mới cũng đã kết thúc. Hoạt động của câu lạc bộ Sinh Học chỉ mới bắt đầu, việc tương tác với các câu lạc bộ khác còn sớm chả thấy đâu. Thật ra tôi cũng không thấy tiếc nuối gì, nhưng Mizusaki trông có vẻ thật lòng tiếc. Nói trắng ra thì cậu ta chắc cũng chẳng có hứng thú gì với Nichi đó đâu, cái mà cậu ta thật sự tiếc là không thể giao lưu với các bạn nữ ở các câu lạc bộ khác thuộc khối khoa học tự nhiên thôi.

Cậu ta vừa nãy mới nhún vai, giờ lại ủ rũ cụp vai xuống, không biết vai cậu ta có phạm vi hoạt động kỳ lạ đến mức nào nữa. Mikage khẽ nghiêng đầu hỏi.

「Câu lạc bộ Sinh Học, tuần lễ vàng không có hoạt động gì đặc biệt sao?」

「Tuần lễ vàng à? ...Không có gì đặc biệt cả. Cùng lắm là thảo luận với tiền bối về cách chăm sóc động vật nhỏ thôi.」

「Vậy sao. Câu lạc bộ Hóa Học và Vật Lý dự định đi trại hè đó.」

「Trạ-trạ-trại hè!?」

Mizusaki những lúc như thế này thật sự sẽ nói lặp đi lặp lại bốn chữ "trại". Thay vì nói cậu ta ăn nói lưu loát, chi bằng nói cơ vòm miệng mềm của cậu ta phát triển đến mức bất thường.

「Đúng vậy. Ở Senzawasou tại Okukanagai, mỗi năm vào tuần lễ vàng đều tổ chức trại hè. Năm ngoái cũng đã khôi phục rồi. Mà nói ra, câu lạc bộ Sinh Học năm ngoái cũng không tổ chức phải không?」

「Senzawasou... là cái kiểu nơi khó nhìn thấy vết bẩn sao?」 (Chú thích: Senzawasou - 仙澤莊, đọc gần giống 洗濯槽 - sentakusou, nghĩa là lồng giặt máy giặt.)

「Đừng có nói nhảm.」

Trong lúc chúng tôi đang đấu võ mồm, Mikage đưa màn hình điện thoại ra cho chúng tôi xem, trên đó hiển thị ba chữ Senzawasou. Đó là một nhà trọ suối nước nóng trông khá cổ kính. Mặc dù Okukanagai cũng thuộc thành phố Kanagai, nhưng đúng như tên gọi, phải đi sâu theo đường núi vào. Ở đó hầu như không có gì cả, đặc điểm duy nhất là suối nước nóng, và Senzawasou rõ ràng cũng nhờ đó mà tồn tại.

「Cũng không hẳn là hai bên sẽ cùng làm gì, chỉ là câu lạc bộ Vật Lý và Hóa Học sẽ ở cùng một thời điểm, cùng một nhà trọ, đương nhiên sẽ có một chút giao lưu thôi.」

「Ơ? Nghe hay quá vậy! Khi nào thế?」

「Từ ngày 27 đến 29 tháng Tư, ba ngày hai đêm.」

Mizusaki lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu thao tác điên cuồng. Vừa nhìn, cậu ta đã bắt đầu tìm kiếm tình trạng phòng trống của "Senzawasou" rồi. Đương nhiên, vào thời điểm bận rộn như tuần lễ vàng này, phòng đã được đặt hết từ lâu rồi.

「Cũng phải ha... Với lại, là cuối tuần này luôn rồi còn gì.」

Hôm nay là thứ Tư. Ngày đầu tiên của ba ngày nghỉ cuối tuần là thứ Bảy, bây giờ muốn đặt phòng rõ ràng đã quá muộn rồi.

「Nghe nói câu lạc bộ Vật Lý và Hóa Học mỗi năm đều đặt phòng trước, vì đây là truyền thống của họ mà. Năm ngoái thành viên mới nhiều quá, thậm chí có cả các tiền bối năm hai bốn người chen chúc trong một phòng đôi.」

「Ưm— năm nay liệu có ngược lại, số lượng người lại bất ngờ ít đi hay gì đó không nhỉ...」

「Nghe nói năm nay số lượng người còn đông hơn năm ngoái, việc chia phòng cũng trở thành một vấn đề.」

「Chào...」 (Chú thích: *Ciao*, lời chào từ Mizusaki, nghe như tiếng thở dài thất vọng)

Mizusaki phát ra một tiếng thở dài kỳ lạ, cả người ngả hẳn vào lưng ghế.

Cũng chẳng còn cách nào. Dù sao câu lạc bộ Sinh Học vốn chỉ có một mình tiền bối Karato gánh vác, cho đến khi bốn người chúng tôi – tôi, Mizusaki, Iwama và Kannabi – tham gia thì mới thực sự trở thành một câu lạc bộ. Một số điều không làm được cũng là lẽ đương nhiên.

「Tuy không thể ở nhà trọ suối nước nóng, nhưng tận dụng kỳ nghỉ để đi khảo sát dã ngoại thì chắc vẫn được nhỉ?」

「Nói cũng phải... nhưng giờ tụi mình mới học cách chăm sóc chuột hamster thôi... nếu có thể soạn được một đề tài nghiên cứu tử tế nào đó, biết đâu lại có thể được chấp thuận cho khảo sát dã ngoại thì tốt quá.」

「Đừng có nói là 'soạn' chứ...」

Lúc đó chúng tôi đương nhiên không ngờ rằng, cái kế hoạch tưởng chừng như không thể đó, lại bất ngờ trở thành hiện thực ngay sau buổi học ngày hôm đó.

Tan học, bốn người chúng tôi tụ tập tại phòng Sinh Học, bắt đầu làm công việc duy nhất mà họ có thể làm — chăm sóc chuột hamster. Tuy nhiên, trong hai chú hamster thì có một chú tên Jonouchi bị thương, đang được gửi ở bệnh viện thú y nhà tiền bối Karato để dưỡng sức. Chú hamster xám còn lại, tên là Rokujougahara, được thả ra chơi trên bàn dài, còn mọi người thì nhân cơ hội dọn dẹp lồng.

「Tớ vẫn luôn nghĩ, đã là câu lạc bộ Sinh Học thì phải đi khảo sát dã ngoại mới đúng điệu chứ.」

Mizusaki, người thời cấp hai vẫn luôn làm thí nghiệm trong phòng Hóa Học, bỗng nhiên nói như vậy.

「Hay quá! Khảo sát dã ngoại!」

Iwama lập tức hưởng ứng. Đồng thời, tôi để ý thấy mặt Kannabi khẽ giật giật.

Iwama ban đầu còn định tham gia câu lạc bộ bóng rổ, nên thể lực hẳn là khá tốt. Chúng tôi từng đi bộ đường núi hai lần cùng nhau, lúc đó cô bé leo dốc cũng nhẹ như bay, hơi thở không hề loạn nhịp.

Nhưng Kannabi lại là một người tự xưng là "con mọt sách thứ thiệt". Tôi cũng từng đi bộ đường núi với cô bé một lần, lần đó cô bé gần như thở hổn hển mới lết được đến đích. (Mặc dù cô bé chết sống không chịu thừa nhận.)

「Nhưng mà, tớ nghĩ ban đầu mình cũng có thể bắt đầu từ thí nghiệm trong phòng trước. Dù sao cũng mới vào câu lạc bộ không lâu mà.」

Iwama ôn tồn đề nghị với Mizusaki, cơ mặt của Kannabi lập tức giãn ra, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Người này thật dễ đoán quá đi.

Thật ra tôi cũng khá thích khảo sát dã ngoại, nhưng tôi biết mục đích thật sự của Mizusaki khi nói những điều này là muốn tìm cớ để đi chơi, nên tôi quyết định đứng về phía các bạn nữ.

「Chúng ta có thể vừa học cách chăm sóc động vật, vừa từ từ xem xét những gì có thể làm được trong điều kiện hiện có, không cần vội vàng đâu.」

「Mà... cậu nói cũng đúng ha...」

Mizusaki nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ như thể: "Cậu cũng phản bội tớ sao?".

Tôi đi theo cậu ta ra ngoài đổ rác, nói nhỏ với cậu ta.

「Nếu muốn đi chơi thì cậu cứ trực tiếp mời mọi người đi.」

「Không không không, không giống đâu mà...」

「Khác chỗ nào?」

「Nếu không có lý do như vì nghiên cứu thì tớ đâu dám mời con gái đi chơi chứ...」

Mặc dù bề ngoài tỏ ra như một chàng trai tươi sáng, nhưng Mizusaki rốt cuộc vẫn là bạn tôi, quả nhiên là cùng một loại người.

Thao túng dư luận thất bại, chúng tôi đành ngoan ngoãn trở lại với công việc chăm sóc hamster thường ngày. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Chúng tôi trả lời, sau đó tiền bối Karato năm ba bước vào phòng Sinh Học.

「Ôi, mấy đứa đang làm việc à.」

Vừa nói, cô ấy vừa quẳng túi xách lên cái bàn gần tay, *cạch* một tiếng rồi khóa cửa lại.

Tiền bối Karato là thành viên khóa trên duy nhất còn lại của câu lạc bộ Sinh Học. Cô ấy thuần thục làm động tác "chỉ trỏ xác nhận", kiểm tra khóa cửa sổ, rồi lập tức thả chú vẹt ngực hồng màu xanh lam tên Rottgelb ra khỏi lồng.

「Cô đơn nha ~」

「Không cô đơn đâu, Ro-chan. Lại đây nào ~」

Tiền bối Karato vừa nhìn chú vẹt xòe cánh, vừa nói những từ tượng thanh kỳ lạ, rồi tiến lại gần, tay cầm một tờ giấy.

「Cái này nè, chị vừa mới tìm thấy sáng nay. Hôm nay chúng ta hãy thử làm cái này nhé.」

「Chào nha ~」

「Chào!」

Iwama trả lời vẹt rồi nhận lấy tờ giấy. Mizusaki ghé đầu vào nhìn trộm.

「Ếch cây... chỉ cái này thôi sao?」

「Đúng rồi đó, Trà Tóc-kun. Chỗ này hơi lộn xộn, có lẽ phải mất chút thời gian mới tìm được toàn bộ hướng dẫn sử dụng. Để chị tìm được những cái khác rồi sẽ đưa cho các em sau. Hôm nay mình cùng chị chăm sóc mấy chú ếch con này nhé?」

「Đương nhiên không thành vấn đề!」

Mỗi khi gặp yêu cầu của con gái, Mizusaki luôn tràn đầy năng lượng mà toàn lực đáp ứng.

Bốn người chúng tôi trước tiên đọc quyển sổ tay chăm sóc mà Iwama đang cầm. Đó là một tờ tài liệu viết tay với nhiều màu sắc khác nhau, tóm tắt các bước chăm sóc và mẹo nhỏ trên một trang giấy. Được soạn vào năm 2020, là tài liệu quý giá mà các tiền bối của tiền bối Karato để lại. Hiện tại chúng tôi chỉ nhận được hai loại sổ tay là dành cho hamster và dành cho ếch cây, nhưng người thật sự để ý đến ý nghĩa đằng sau đó có lẽ chỉ có tôi và Iwama.

Chăm sóc ếch thật ra khá thú vị. Chỉ cần chú ý một chút là nắp hồ thủy sinh có màu vàng xanh tương tự màu của ếch cây, nên phải đặc biệt cẩn thận đừng để sót những chú ếch đang ẩn mình phía sau nắp (điều này được đánh dấu đặc biệt bằng bút dạ đỏ trong sổ tay), còn các bước còn lại thì không khó. Dùng một chiếc vợt nhỏ có cán để chuyển ếch sang hồ nhỏ, sau đó dọn dẹp bể nuôi, dọn xong lại cho ếch về chỗ cũ là được.

Sau khi hoàn thành công việc, Iwama nhìn quyển sổ tay, đột nhiên hỏi tiền bối.

「Hình như trước đây, có ếch trốn thoát phải không ạ?」

「Ủa? Sao em biết?」

Tiền bối Karato mở to mắt nhìn qua cặp kính gọng đen.

「Sổ tay đặc biệt nhấn mạnh phải chú ý ếch ở phía sau nắp, em nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì đó...」

「Trực giác của em nhạy bén thật. Thật ra từ rất lâu rồi, đúng là đã xảy ra một vụ vượt ngục. Lúc chuẩn bị dọn dẹp, vừa mở nắp ra thì phát hiện mất một con ếch. Tìm khắp nơi không thấy, còn lật cả cát dưới đáy lên cũng không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng chỉ có thể kết luận con ếch đó đã biến mất khỏi hồ.」

「Án mạng phòng kín...」

Kannabi ở một bên khẽ lẩm bẩm một câu. Mizusaki liền hỏi tiếp.

「Cuối cùng có phải nó trốn ở phía sau nắp không?」

「Mọi người cuối cùng đều đoán như vậy đó.」

「Con ếch trốn thoát đó, sau này có tìm thấy không ạ?」

Iwama lại truy hỏi. Tiền bối Karato từ từ lắc đầu.

「Ưm, coi như là tìm thấy đi... Là vào dịp tổng vệ sinh cuối năm học. Chị tìm thấy xác nó ở phía sau máy làm đá, hình như đã biến thành xác ướp. Giờ vẫn đang được thờ cúng ở cái tủ bên kia đó.」

「Nhục thân bất hoại à...」

Kannabi lại thốt lên một câu, kiểu lẩm bẩm như thế này giờ đã lỗi thời rồi.

「Vậy nên, để đừng để chuyện đó xảy ra nữa, mọi người nhất định phải cẩn thận nha.」

「Dạ rõ!」

Iwama vừa trả lời, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cái tủ hòa lẫn vào tường kia. Cô bé có vẻ rất hứng thú với xác ướp ếch.

Tiền bối Karato nhận ra vẻ mặt của Iwama, khẽ nghiêng đầu, rồi đưa Rottgelb trở về lồng.

Sau đó cô ấy bắt đầu cho các sinh vật khác ăn, chúng tôi cũng không quấy rầy, tự giác quay lại với nhiệm vụ chính của mình.

Bốn người chúng tôi ngồi quây quần quanh chiếc bàn dài bắt đầu thảo luận về kế hoạch hoạt động tiếp theo.

「Cuối tuần này là tuần lễ vàng rồi. Nếu muốn làm gì đó, giờ chính là cơ hội.」

Mizusaki vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu ta không có đủ dũng khí để trực tiếp rủ các bạn nữ đi chơi, nhưng lại có thể kiên trì đến mức này chỉ để tìm một cái cớ đi chơi thì tôi thật sự bái phục.

「Đúng không! Thật ra tớ cũng có suy nghĩ đó, nên tuần lễ vàng năm nay tớ chả sắp xếp gì cả!」

「Thiệt hả, Iwama-san? Vậy tụi mình ngày nào cũng tập trung đi!」

「Ngày nào cũng tập trung để làm gì?」

"Giờ thì bắt đầu nghĩ rồi còn gì? Kannabi-san, cậu thì sao? Nếu có lịch trình nào rồi thì cứ ưu tiên giải quyết nhé, không sao đâu."

Kannabi nhìn thẳng vào Mizusaki, rõ ràng là ngạc nhiên khi đột nhiên bị gọi là "Kannabi-san". Nhưng cô bé dường như đã nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi chớp mắt.

"Trừ việc chui rúc trong phòng xem anime thì em không có kế hoạch nào khác."

"Wow, nhưng thật ra đó cũng là một kế hoạch quan trọng đấy chứ? Mức độ ưu tiên của nó là bao nhiêu?"

"Nếu câu lạc bộ Sinh học có hoạt động thì tất nhiên em sẽ ưu tiên cái đó."

"Hay quá! Vậy là, tất cả mọi người vẫn còn rảnh rang trong Tuần lễ Vàng để sắp xếp hoạt động rồi!"

"Còn tớ?"

"Ủa, cậu có kế hoạch à?"

"Cũng không."

"Thấy chưa! Bốn đứa mình đều không bận gì cả, không làm gì đó thì phí quá đi mất!"

Trong lúc Mizusaki đang cố gắng đẩy nhanh cuộc thảo luận.

"Á á á!"

Đột nhiên một tiếng kêu hoảng hốt vang lên, ngay sau đó là tiếng hàng đống tài liệu rơi lạch cạch. Con vẹt Rotgurp trong lồng cũng kêu ré lên phản đối.

Chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chị Karato-senpai đang đứng trước tủ đựng đồ, mặt mũi ngơ ngác. Tài liệu đổ ập xuống như lũ quét, chất đống gần đến mắt cá chân chị ấy, cảm giác như không thể dọn dẹp nổi.

Chúng tôi vội vàng dừng cuộc thảo luận và chạy đến.

"Chị có sao không ạ?"

"Cảm ơn em tóc đuôi ngựa nhé, chị không sao đâu. Em nhìn cái này đi."

Chị senpai vẫn đứng yên bất động, nhưng lại từ đống tài liệu ngổn ngang lấy ra một chiếc hộp nhựa nhỏ, đưa cho Iwama. Bên trong là gói hút ẩm silica gel, và một con ếch cây được bảo quản nguyên vẹn.

"Dạ, dạ... em cảm ơn ạ..."

Mặc dù Iwama rất muốn ngắm kỹ cái xác ướp này, nhưng cũng không thể phớt lờ tình cảnh thê thảm trước mắt. Em ấy nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn bên cạnh rồi bắt đầu giúp chị senpai dọn dẹp đống tài liệu dưới chân. Kannabi cũng tham gia vào. Dù chị senpai mặc quần dài, nhưng tôi và Mizusaki vẫn hơi ngần ngại, chọn cách bắt đầu sắp xếp từ xa hơn một chút.

"Xin lỗi mọi người nha, chị vốn từ xưa đã vụng về rồi."

"Em cực thích kiểu người vụng về đó!"

"Thật ư? Vui quá."

Mizusaki vừa ngớ ngẩn trò chuyện với chị senpai, phía các bạn nữ cũng đã dọn dẹp xong tài liệu dưới chân chị ấy. Năm người chúng tôi cùng nhau bắt đầu thu dọn những tài liệu nằm rải rác khắp sàn.

Hầu hết các tài liệu này là các báo cáo nghiên cứu hoặc điều tra, dường như là kho lưu trữ mà câu lạc bộ Sinh học đã tích lũy qua nhiều năm. Mặc dù một số bị ố bẩn hoặc gấp mép, nhưng nhìn chung tình trạng bảo quản khá tốt. Chúng tôi đơn giản xếp theo thứ tự cũ mới lên chiếc bàn dài, sau đó chị Karato-senpai chịu trách nhiệm sắp xếp chúng về đúng vị trí.

Đúng lúc đó, chúng tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ kỳ lạ.

Điểm khiến nó kỳ lạ là, tổng thể nó toát ra một vẻ u ám đáng sợ.

Bìa sách rất cũ kỹ, nhưng lại có màu đỏ quỷ dị. Các tài liệu khác dù có bìa cũng chỉ dùng những màu sắc tự nhiên, riêng cuốn này lại cực kỳ chói mắt. Trên bìa gần như không có bất kỳ thông tin nào, chỉ có một ký hiệu bí ẩn giống như cổng torii được vẽ bằng bút lông.

Người đầu tiên hứng thú với nó là Kannabi.

"Đây là cái gì vậy?"

"Nhìn thế nào cũng không giống đồ của câu lạc bộ Sinh học."

"Này, Rei, bên trong viết gì thế?"

Iwama phấn khích nhoài người tới, Kannabi liền mở cuốn sổ màu đỏ ra cho em ấy xem. Giấy bên trong trông giống như giấy bản cũ kỹ thời xưa, đã ngả màu nghiêm trọng, trông còn cổ hơn tất cả các tài liệu khác.

Tôi cũng từ bên cạnh nhoài người cùng xem. Trang đầu tiên có rất ít thông tin.

"Về chân tướng của Tengu 1974 Câu lạc bộ Sinh học trường trung học Tsunanagai"

"Chân tướng của Tengu?"

Tôi vô thức đọc lên tiêu đề. Thứ này rõ ràng không giống một báo cáo nghiên cứu đáng tin cậy. Vậy mà Iwama lại vẻ mặt nghiêm túc sờ cằm suy nghĩ.

"Nó có nghĩa là gì vậy... Senpai, chị đã thấy cái này bao giờ chưa ạ?"

"Ủa? Cái đó thì... chị cũng không rõ nữa, chuyện hồi đó chị cũng không tìm hiểu nhiều."

Chị Karato-senpai dường như không mấy hứng thú, thậm chí còn không nhìn cuốn sổ nhỏ. Tôi đề nghị.

"Có lẽ bên trong có tóm tắt chăng? Lật sang trang tiếp theo xem?"

Thông thường, đầu báo cáo nghiên cứu đều có một bản tóm tắt giải thích nội dung.

Ngón tay thon dài của Kannabi nhẹ nhàng lật sang trang tiếp theo.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thời gian trong phòng Sinh học như ngừng lại. Bởi vì trên trang đó, dày đặc những dòng chữ bất an, hoàn toàn không thuộc về một câu lạc bộ khoa học nào.

Thay vì là một bản tóm tắt, nó lại giống một bài thơ hơn.

"Ngươi có tin lời đồn về Tengu không?

Ngươi có từng nhìn thấy thân hình của Nue chưa?

Một đêm nào đó trong Tuần lễ Vàng,

Chúng ta đã ngẫu nhiên gặp gỡ họ.

Truyền thuyết cổ xưa của đền Tsunanaga,

Thần vật bí ẩn bị phong ấn,

Tà pháp bay lượn trong đêm tối,

Khi mọi thứ cuối cùng được kết nối,

Sự thật sẽ hiện ra chân tướng của nó."

"Cái quái gì đây?"

Mizusaki thất vọng nói. Tôi cũng có cùng cảm nhận.

"Rốt cuộc thì đây là cái gì?"

"Chữ... à..."

Tiếng lẩm bẩm của Kannabi nghe có vẻ khó hiểu, Iwama cố gắng giúp em ấy đỡ lời.

"Chỉ là... mấy dòng chữ hơi kỳ lạ thôi mà!"

Kannabi nghiêng đầu lật sang trang tiếp theo.

Lần này là một đống chữ nhỏ dày đặc. Bắt đầu là một tiêu đề nhỏ "Ngày đầu tiên điều tra", tiếp theo là đoạn văn "Chúng tôi từ sáng sớm đã..." diễn ra theo trình tự thời gian. Quét qua đại khái, nội dung kể về việc các thành viên câu lạc bộ Sinh học đến đền Tsunanaga ở Oku-Tsunanagai để điều tra, trong khoảng thời gian diễn ra "Lễ hội Tengu" vào nửa đầu Tuần lễ Vàng, đã chứng kiến một số hiện tượng kỳ lạ – đại khái là có ý nghĩa như vậy.

"Tiếc quá Deltan. Hình như không có tóm tắt đâu."

"Không phải nên nói kết luận trước sao? Đâu phải đang xem chương trình tạp kỹ."

"Có lẽ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám..."

"Đúng thật, nếu tiểu thuyết trinh thám mà nói ra sự thật ngay từ đầu thì còn gì là thú vị nữa!"

Nhưng đây không phải tiểu thuyết trinh thám. Từ nội dung, nó hẳn là một bản báo cáo điều tra thực địa của câu lạc bộ Sinh học.

"Có thể lật đến cuối xem không?"

Tôi đề nghị. Kannabi gật đầu, bắt đầu lật nhanh các trang.

Toàn bộ nội dung gần như đều được viết theo trình tự thời gian, chi tiết đến mức đáng lo ngại. Lại còn có những tiêu đề như "Gặp gỡ! Xác ướp Nue" và "Mắt thấy tai nghe! Hiện tượng kỳ dị trong bóng tối", cứ như một tạp chí ma quái khiến người ta không thể nhịn cười.

Và rồi, dòng cuối cùng đã khiến chúng tôi kinh ngạc nhất.

"Từ chương tiếp theo, chúng ta sẽ giải thích những hiện tượng mà chúng ta đã chứng kiến dưới góc nhìn khoa học."

Điều đáng ngạc nhiên là, câu nói này chính là [dòng cuối cùng] của bản báo cáo.

Sau đó thì không còn gì nữa. Giống như bị ai đó xé đi một cách gọn gàng. Chúng tôi đã tìm đi tìm lại trong đống tài liệu rải rác, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ mảnh giấy bản ố vàng tương tự nào nữa.

Nói cách khác, bản báo cáo này không những không có tóm tắt, mà ngay cả kết luận cũng mất tăm.

"Ngày xưa hình như cũng khá thịnh hành mấy vụ như này, kiểu 'Giải mã sự thật truyền thuyết đô thị!' các kiểu."

"Nghe là thấy thú vị rồi."

"Tiếc là phần hé lộ quan trọng nhất lại không còn."

Tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi, lúc này Mizusaki tựa vào tôi.

"Nhưng nhìn xem, đây không phải là thứ chúng ta đang tìm kiếm sao?"

Đúng thật là [thứ chúng tôi đang tìm kiếm]. Tôi hiểu lý do vì sao cậu ấy lại phấn khích véo vai tôi đến vậy.

"Cứ như là đang yêu cầu chúng ta tiếp tục điều tra vậy."

Câu nói của Kannabi đúng là đánh trúng tim đen. Mizusaki vốn định tùy tiện bịa ra một "chủ đề có thể được duyệt cho điều tra thực địa" thì cái đề tài có sẵn này lại trực tiếp rơi xuống trước mặt chúng tôi. Và địa điểm điều tra chính là Oku-Tsunanagai, nơi câu lạc bộ Hóa học và câu lạc bộ Vật lý sẽ tổ chức trại huấn luyện.

Nụ cười "Thấy chưa cái nụ cười đó" của Iwama, nhanh chóng xuất hiện.

"Đi thôi! Tuần lễ Vàng này chúng ta sẽ đi điều tra cái này... bằng phương pháp khoa học!"

Truyền thuyết mà các thành viên câu lạc bộ Sinh học năm mươi năm trước đã điều tra, giờ chúng tôi sẽ một lần nữa tìm hiểu.

Mặc dù nghe có vẻ thú vị, nhưng nói thật, tôi vẫn chưa có động lực để dốc toàn lực.

"Em nghĩ khó mà có được kết quả gì. Dù sao thì truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết thôi. Nếu những hiện tượng kỳ lạ được viết trong báo cáo kia mà chúng ta không thể quan sát được thì cũng không biết bắt đầu từ đâu. Còn cái gọi là xác ướp Nue đó, dù chúng ta mấy đứa học sinh cấp ba có nói 'Có thể cho chúng cháu mượn để chụp CT được không' thì chắc đền cũng chẳng thèm để ý đâu."

Vì chị Karato-senpai cứ nhất quyết muốn tự mình cất giữ tài liệu đó vào tủ, nên bốn đứa năm nhất chúng tôi nhân lúc chị ấy sắp xếp đồ, quây quanh cuốn sổ nhỏ màu đỏ, cùng nhau nghiên cứu nội dung của nó bên chiếc bàn cạnh đó.

"Chà, nhưng mà cảm giác cũng vui lắm."

"Tôi không phủ nhận nó có vẻ thú vị. Nhưng mà, đã là hoạt động câu lạc bộ thì không thể chỉ có mỗi thú vị. Nghiên cứu và điều tra, dù nội dung có thú vị đến mấy, cũng không thể coi là trò chơi được."

"...Deltan, cậu không muốn làm cái này sao?"

Kannabi nhẹ giọng hỏi. Tôi nhận ra, Iwama bên cạnh cũng đang cẩn thận nhìn tôi.

Không ổn rồi, đây không phải ý tôi muốn nói. Tôi vội vàng phủ nhận.

"Không, tôi cũng muốn đi điều tra thử. Chỉ là..."

Trong đầu tôi hiện lên cảnh chúng tôi đi ngắm hoa anh đào ở hậu sơn. Tôi và Iwama đã cố tình leo núi để xem cây hoa anh đào hình trái tim đó. Nhưng khi chúng tôi thực sự đứng trước nó, lại phát hiện không nhìn thấy gì nữa — tôi không muốn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Iwama lúc đó nữa, em ấy vẫn luôn cầu nguyện cuộc sống trung học phổ thông có thể hạnh phúc suôn sẻ.

Thà không hy vọng ngay từ đầu còn hơn là ôm hy vọng rồi cuối cùng thất vọng.

Lần đó may mắn còn tìm được góc nhìn trái tim, nhưng lần này, chưa chắc đã may mắn như vậy. Nếu chúng tôi hăm hở đi điều tra, cuối cùng chỉ nhận được kết luận "Thực ra đây chỉ là trò đùa của các tiền bối" — nếu dự án đầu tiên của câu lạc bộ Sinh học chúng tôi lại như vậy, tôi sẽ rất khó chịu.

"Tôi chỉ nghĩ... chúng ta nên suy nghĩ kỹ hơn về thứ này trước. Một bản báo cáo của học sinh cấp ba mà ngay cả tóm tắt cũng không có, rốt cuộc có đáng để chúng ta bỏ thời gian ra điều tra lại hay không, tôi muốn làm rõ trước."

"Tức là cậu muốn điều tra sơ bộ trước đúng không? Cũng phải, đúng là không đáng tin cậy lắm... Xin lỗi nhé, Iwama-san, thằng này cứ động đến nghiên cứu là lại nghiêm túc đến phát điên. Cậu đừng hiểu lầm nhé, không phải có ý kiến gì với đề nghị của cậu đâu."

"Ấy, không sao đâu không sao đâu ạ! Em hoàn toàn không để tâm đâu! Em cũng chỉ là đột nhiên nghĩ ra thôi mà."

Iwama nghe xong nhẹ nhõm thở phào, khẽ mỉm cười. Nhờ Mizusaki giải thích, bầu không khí hơi chùng xuống lại trở nên ấm áp.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thảo luận đề tài nghiên cứu, tôi đã quá căng thẳng. Cần phải kiểm điểm lại.

"Nếu mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận bất kỳ kết quả nào... thì tôi cũng không phản đối việc đi điều tra. Có lẽ là do cách nói của tôi không được tốt."

"Cậu có phải là kiểu người, nếu không chắc chắn 100% OK thì sẽ không bao giờ tỏ tình đúng không?"

Kannabi đột nhiên hỏi thẳng, khiến tôi nhất thời nghẹn lời.

"Không, thật ra cậu ta là kiểu người dù có 100% nắm chắc cũng không dám tỏ tình ấy chứ."

Mizusaki ở bên cạnh nói bậy. Iwama thì chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi hắng giọng.

"Trên đời này, liệu có thứ gì thực sự đạt đến mức 100% tuyệt đối không?"

"Đấy, cậu ta lại thế nữa rồi."

Lời trêu chọc của Mizusaki khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Mặc dù lời tôi nói không hề sai, nhưng cậu ấy đã giúp xua đi bầu không khí sắp trở nên nặng nề, quả thực tôi nên cảm ơn cậu ấy.

"Tóm lại, chúng ta cứ đọc kỹ bản báo cáo này trước đã. Đến giờ chúng ta cũng mới chỉ đọc lướt qua mà thôi..."

Tôi cầm cuốn sổ đặt trước mặt rồi lật giở. Giấy của năm mươi năm trước đã rất dễ rách, có những chỗ ở phần mép giấy giữa trang đã gần như bong ra theo nếp gấp. Có lẽ nên photo mỗi người một bản rồi mới đọc thì tốt hơn chăng?

...Hmm?

Đến gần nhìn kỹ, tôi nhận thấy một điểm bất thường. Cả mép giấy và bề mặt giấy đều dính khá nhiều bụi bẩn li ti. Nếu chỉ là bìa bị dính bụi thì còn hiểu được, nhưng bên trong cũng rất bẩn. Rốt cuộc là nó được bảo quản thế nào mà ra nông nỗi này?

"...Photo đi."

Kannabi đột nhiên lên tiếng.

"Đúng là nên photo một bản. Cậu có thể đi cùng tớ một chuyến không?"

Em ấy đang nói chuyện với tôi. Chúng tôi đã nghĩ đến cùng một chuyện, tôi liền ôm cuốn sổ, đứng dậy. Kannabi không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đi về phía cửa.

"Vậy... chúng ta đi thôi."

"Cảm ơn nhé! Mọi người cùng đi thì bất tiện, tụi tớ sẽ đợi ở đây."

"Hiểu rồi."

Đuổi theo bóng lưng của Kannabi, tôi có cảm giác quen thuộc.

Mỗi khi em ấy hành động đột ngột, chắc chắn là có lý do.

Tôi đi đến phòng giáo viên, nói rõ tình hình với một thầy giáo trông khá rảnh rỗi, sau đó được phép sử dụng phòng in gần đó. Dù sao thì cũng mới nhập học không lâu, việc vào phòng giáo viên vẫn khiến tôi hơi căng thẳng. Nhưng dường như Kannabi còn kém xử lý mấy vụ này hơn cả tôi, cứ núp sau lưng tôi suốt. May mắn thay, bác bảo vệ trọc đầu dẫn chúng tôi đi rất thân thiện, còn kiên nhẫn hướng dẫn chúng tôi cách sử dụng máy photocopy đa năng.

Để bắt đầu thao tác, phải quẹt thẻ giáo viên hoặc thẻ học sinh có chip. Vì Kannabi không làm gì cả, tôi đành rút thẻ học sinh từ ví ra.

Photo năm bản mỗi trang đôi, bắt đầu từ bìa. Ngoài bốn đứa năm nhất chúng tôi, tôi còn photo thêm một bản cho chị Karato và các tiền bối phòng khi cần thiết. Mặc dù là máy photocopy hiệu suất cao, nhưng quét từng trang vẫn khá tốn thời gian.

"Cậu rốt cuộc có mục đích gì?"

Trong căn phòng in không có ai khác, tôi hỏi Kannabi đang đứng cạnh bên.

"Tớ chỉ muốn ở riêng với cậu thôi. Không được sao?"

"Tớ đang hỏi cậu tại sao lại phải đặc biệt làm thế."

"...Muốn nói chuyện tình yêu."

"Cậu nói kiểu này, tớ có thể phân biệt ngay là cậu đang nói dối rồi."

Quả nhiên, Kannabi lập tức đổi đề tài.

"Cậu đọc bản báo cáo đó, có nhận ra điều gì không?"

"Những gì tớ nhận ra... hầu hết tớ đã nói ngay tại chỗ rồi, còn lại thì, có rất nhiều thứ bẩn nhỏ li ti giữa các trang sách khiến tớ hơi bận tâm."

"Vậy kết luận của cậu là gì?"

"Không rõ lắm. Cậu có nhận ra điều gì không?"

"Không."

Em ấy lật nắp máy photocopy lên, tiếp tục lật trang để photo. Máy phát ra tiếng "ù ù".

"...Cậu có phải là không thích những câu chuyện siêu nhiên không?"

Bị hỏi như vậy, tôi nhận ra em ấy có lẽ đang để ý đến tôi, trong lòng lại bắt đầu tự kiểm điểm.

"Không phải là không thích. Nói thật, là vì bản báo cáo đó thực sự quá kỳ lạ. Tôi mới nghĩ rằng liệu có thể tin vào một bản báo cáo như vậy không?"

"Cậu nghiêm túc quá nhỉ."

Việc photo đột nhiên bị gián đoạn. Hết giấy. Kannabi tỏ ra lúng túng, tôi nhấc một gói giấy B4 lên, xé bao bì. Theo lời giáo viên chủ nhiệm, loại giấy mà trường trung học Tsunanagai chúng tôi sử dụng này là giấy tái chế đặc biệt được một công ty tên là "Wagakawa Seishi" trong tỉnh quyên tặng số lượng lớn hàng năm. Nó có một tông màu độc đáo hơi pha chì, và được cho là rất phù hợp với tiêu chí bảo vệ môi trường SDGs.

"Cậu rất thích những câu chuyện kiểu đó à?"

"Cực kỳ thích."

Quả nhiên. Tôi biết đây hoàn toàn là định kiến, nhưng luôn cảm thấy em ấy đúng là kiểu người sẽ thích những câu chuyện như vậy. Trước đây em ấy còn nói thích chiêm tinh học nữa mà.

"Nhưng cậu nghĩ một cuộc điều tra như vậy có đáng để câu lạc bộ Sinh học làm không?"

"Đương nhiên. Với lại, thực ra trong lòng cậu cũng lén lút mong đợi đúng không?"

Tôi nghiêng đầu, em ấy lại bổ sung.

"Để điều tra truyền thuyết về ngôi đền, chúng ta phải nghiên cứu những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong bóng tối. Hơn nữa, địa điểm là Oku-Tsunanagai. Chỉ riêng việc đi xe buýt từ ga thôi đã mất một tiếng rồi, sau khi trời tối thì không còn xe nữa."

"Vậy thì sao?"

"Nghĩa là, nếu muốn điều tra, [rất có thể sẽ phải ở lại qua đêm] đấy."

Trên đường về nhà chỉ có tôi và Mizusaki. Vì Kannabi kéo Iwama về sớm, nên hai đứa con trai chúng tôi quyết định tiện đường mua đồ ăn vặt. Chúng tôi hơi vòng qua con đường đến trường vào buổi chiều, đi đến phố thương mại trung tâm.

Mizusaki vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.

Điều đáng ngạc nhiên là mọi chuyện về cuộc điều tra tiến triển cực kỳ thuận lợi. Khi chúng tôi photo xong (mặc dù là một mình tôi làm) trở lại phòng học, câu đầu tiên chào đón chúng tôi là của Iwama: "Hình như đã đặt được phòng rồi!"

Iwama ôm tâm lý thử vận may gọi điện đến nhà trọ Senzawasou, kết quả là đúng lúc có một đoàn khách hủy đặt phòng, thế là đặt được hai phòng một cách suôn sẻ, thời gian lại trùng khớp với câu lạc bộ Vật lý và Hóa học. Hơn nữa, khoảng thời gian đó chính là thời gian diễn ra Lễ hội Tengu, khi các thành viên câu lạc bộ Sinh học năm mươi năm trước tuyên bố đã nhìn thấy những hiện tượng kỳ lạ. Chẳng trách Mizusaki lại vui mừng đến nỗi muốn nhảy lên như vậy.

Chúng tôi quyết định tiến hành một cuộc điều tra thực địa cần phải ở lại qua đêm, ngay trong cuối tuần này, quyết định khá là vội vàng.

Lẽ ra nên xác định rõ nội dung điều tra chi tiết trước, nhưng nếu cứ chần chừ thì những việc có thể làm cũng sẽ không làm được. Vì vậy, chúng tôi vừa đọc sâu báo cáo, vừa bắt đầu sắp xếp lịch trình, xin phép và các công tác chuẩn bị khác, tất cả mọi việc đều tiến hành song song.

Thế nên, hôm nay về nhà, tôi phải giải thích với gia đình về kế hoạch điều tra đột xuất này, sau đó còn phải điều tra bản báo cáo đáng ngờ kia, một đống nhiệm vụ chồng chất. Nhưng Mizusaki nói rằng, mua đồ ăn vặt cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh cấp ba. Thế là chúng tôi quyết định đến một quán cà phê mới mở. Vì đường lớn đông người, chúng tôi chọn đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Đúng vào mùa hoa đỗ quyên nở rộ. Hoa đỏ, trắng, hồng đua nhau khoe sắc bên vệ đường.

「Hồi nhỏ, đứa nào cũng hút thứ đó, nhưng giờ thì người ta bảo có độc nên chẳng ai dám đụng đến nữa."

Thoáng chốc tôi còn tưởng cậu ta nói về thuốc lá, nhưng nghĩ lại, học sinh tiểu học thì làm gì biết hút thuốc. Nhìn theo ánh mắt Mizusaki, tôi mới vỡ lẽ cậu ta đang nói về mật hoa đỗ quyên.

"Đâu phải thời đại thay đổi mà độc tính cũng thay đổi theo. Xưa hay nay đều vậy, đa số đỗ quyên ven đường đều không có độc."

"Thế nhưng, hình như có loài độc hại lẫn trong đó mà, đúng không?"

"Ừm, đúng thế. Đúng là không thực tế khi bắt con nít phân biệt, nên theo cái lẽ thường nhàm chán của thời đại này, người ta cấm tiệt hết rồi."

Nói rồi, tôi hái một bông đỗ quyên trông có vẻ mới nở, sạch sẽ, rồi hút một ngụm mật từ phần cuống. Chút mật hoa hơi rỉ ra, lan tỏa vị ngọt dịu trên đầu lưỡi tôi.

"Cậu không sao chứ?"

"Đây không phải là đỗ quyên độc, Mizusaki. Cậu cũng thử xem, mùi vị này gợi nhớ tuổi thơ ghê đấy."

Mizusaki nhìn bông đỗ quyên, ngập ngừng một lúc rồi nhún vai.

"Thôi đi, tôi vẫn không hút đâu, an toàn là trên hết."

"Nếu cậu lo lắng thật thì nhổ ra là được. Đa số độc tố tự nhiên chỉ cho vào miệng thôi thì cơ bản không sao cả."

"Ô, thật à? Nấm độc cũng thế à?"

"Cha tôi là người hễ thấy thứ gì là cho ngay vào miệng. Nghe nói có vài loại nấm ăn vào sẽ bị tê, khá nguy hiểm."

Mizusaki nhăn mày lại như vừa ăn phải thứ gì đó đắng ngắt.

"Uầy, đúng là một nhà nghiên cứu dã ngoại có khác..."

"Các nhà hóa học cũng hay nếm thử mấy sản phẩm không rõ là gì mà."

"Cậu đang nói đến Karl Wilhelm Scheele đấy à? Chuyện đó xảy ra từ lâu lắm rồi." (Chú thích: Karl Wilhelm Scheele "9 tháng 12 năm 1742 – 21 tháng 5 năm 1786", là một dược sĩ và nhà hóa học người Pomerania thuộc Thụy Điển, ông cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học thuần túy. Với kỹ thuật thí nghiệm bậc thầy, ông đã khám phá ra oxy và clo. Bản thân ông thường xuyên hít khí clo, và có thói quen nếm các sản phẩm thí nghiệm của mình, bao gồm cả các chất cực độc như hydro xyanua, đồng arsenat (sau này ông đặt tên cho thuốc nhuộm này là Scheele's Green theo tên mình), dẫn đến nhiễm độc và bệnh tật, hưởng dương 43 tuổi. Thực tế, việc nếm sản phẩm thí nghiệm là một thói quen phổ biến của các nhà khoa học thí nghiệm thời bấy giờ, chứ không chỉ riêng Scheele.)

Nói qua nói lại một hồi, Mizusaki rốt cuộc vẫn không hút mật hoa đỗ quyên.

"Cách hút mật làm tổn thương hoa như thế, tôi không làm nữa đâu."

Có vẻ cậu ta muốn nói một câu lãng mạn như một tay lão luyện tình trường, nhưng tôi có thể khẳng định Mizusaki thực ra chưa từng làm tổn thương hay thậm chí chạm vào bất kỳ bông hoa nào, vì cậu ta luôn dính lấy tôi.

Quán cà phê chúng tôi sắp đến có tường ngoài màu trắng, kiểu kiến trúc phương Tây, phát sáng dưới ánh hoàng hôn. Từ bên ngoài đã thoảng mùi cà phê rang như đường đen, xem ra là cà phê tự rang. Nhân dịp khai trương, cappuchino giảm giá chỉ còn 300 yên, nên tôi và Mizusaki không ngần ngại gọi món này.

"Không phải cà phê thường, mà cappuchino mới là món đặc trưng của họ sao?"

Mizusaki vừa cầm ly giấy nóng hổi vừa đi, vừa nghiêng đầu hỏi.

"Cậu thấy họ dùng máy pha cà phê espresso để pha mà? Khác với cà phê pha thủ công của Kanae, quán này dùng áp suất để chiết xuất."

"Ồ – hóa ra ngay cả cách chiết xuất cà phê cũng khác nhau."

Uống một ngụm, vị đắng đậm đà của cà phê hòa quyện rất tốt với lớp bọt sữa đánh bông. Nhưng nếu mua với giá gốc 600 yên thì ví tiền sẽ khó mà chịu nổi, chắc không thể thường xuyên ghé đây được.

Chúng tôi vô định rẽ một con đường vòng, tản bộ bên bờ biển. Nước biển nhuộm đen dưới ánh hoàng hôn, bãi cát cũng hiện rõ từng lớp do nắng xiên. Dù đã nhìn mãi thành nhàm, nhưng để đi dạo chơi thì không còn gì hợp hơn.

Nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào, tôi hỏi Mizusaki điều mình băn khoăn bấy lâu.

"Mizusaki, cậu thật sự muốn tham gia câu lạc bộ sinh học sao?"

"Ế...?"

"Chẳng phải cậu thích hóa học hơn sao? Với lại, hôm nay tôi cũng cảm nhận được, so với câu lạc bộ sinh học đang dần khởi động lại, câu lạc bộ hóa học bên kia có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều."

"Cậu nói về chuyện đó à, đương nhiên là câu lạc bộ sinh học tốt hơn rồi."

Tôi như thể đang thúc giục cậu ta đưa ra lý do, Mizusaki vừa lộ vẻ mặt vui vẻ, vừa uống một ngụm cappuchino.

"Đúng là sau này tôi có thể đi theo con đường hóa học hoặc dược học, nếu chỉ xét về hiệu suất thì có lẽ tham gia câu lạc bộ hóa học sẽ tốt hơn. Nhưng nếu nói vậy, cậu hồi cấp hai cũng có tham gia câu lạc bộ hóa học đâu."

"Để hiểu bản chất của sinh vật thì kiến thức hóa học là không thể thiếu."

"Dù vậy, cậu cũng đã cùng tôi tìm hiểu sâu sắc không ít rồi. Mặc dù tôi không nghĩ là phải đền đáp cậu, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất vui, nên mới muốn làm những việc tương tự ở cấp ba."

"...Vậy thì tốt rồi."

Ly cappuchino đã cạn. Mizusaki cũng uống hết gần như cùng lúc, cậu ta cười nhìn tôi.

"Lần điều tra này, thật ra tôi cũng khá mong chờ đấy."

"Giải mã khoa học về truyền thuyết Tengu?"

"Cái đó thì đương nhiên rồi, nhưng mà..."

Mặc dù xung quanh không có ai khác, Mizusaki vẫn hạ giọng.

"Xem kiểu gì thì lần điều tra này cũng sẽ biến thành một buổi thử thách lòng dũng cảm lúc nửa đêm ở đền thờ đấy thôi?"

"Mùi cà phê rang... rang đậm, chắc là loại espresso... giày có cát... hạt mịn và trắng bệch..."

Vừa về đến nhà, tôi đã bị cô em gái Asahi hít hà khắp người ở cửa ra vào để "phân tích thành phần". Nói trắng ra, là tôi bị con bé săm soi từ đầu đến chân, mũi còn ghé sát nữa chứ.

"Ừm ừm. Anh đã đến quán cà phê mới mở ở khu thương mại trung tâm, rồi đi dạo ở bãi biển trước nhà đúng không?"

"Sao em biết được chứ. Anh về rồi đây."

"Mừng anh về. Có đi với con gái không?"

"Mizusaki."

Asahi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Dù bé con nhưng thái độ thì cứng rắn vô cùng. Chưa kịp cởi giày, tôi đã bị em gái 'kiểm soát' một trận.

Từ khi con bé biết tôi đưa Iwama và Kannami tham quan Tsukanagai, nó cứ lo lắng anh trai do chính tay nó 'dạy dỗ' sẽ rung động mà bắt đầu yêu đương, dù nỗi lo này hoàn toàn vô nghĩa.

Asahi cho rằng việc mê đắm chuyện tình cảm là một hành động yếu đuối, một người con trai Nhật Bản thì nên thi vào trường nam sinh để trau dồi cả văn lẫn võ. Tuy nhiên, sau này nó nhận ra rằng làm như vậy sẽ không thể học cùng trường với tôi, nên mới miễn cưỡng cho phép tôi vào trường cấp ba Tsukanagai có cả nam lẫn nữ.

Có vẻ như con bé đã xác nhận tôi không nói dối qua các biểu cảm nhỏ và những chi tiết khác, nên hài lòng quay về phòng khách. Tôi mở điện thoại kiểm tra lịch trình, thấy hôm nay bố mẹ đều về muộn. Đây đúng là một cơ hội tốt. Khi bố mẹ về, Asahi chắc đã về phòng rồi, lúc đó tôi có thể nhân cơ hội nói về chuyện điều tra.

Tôi vốn định vậy, nhưng bố mẹ lại về cùng lúc khi tôi và Asahi vẫn còn ở bàn ăn. Họ xách đồ ăn sẵn mua về, vừa ăn vừa uống rượu vang ở phòng ăn, Asahi cũng tham gia vào, ung dung bắt đầu gọt táo.

Đợi thêm nữa sẽ không còn thời gian xem bản báo cáo kia. Vì thế tôi từ bỏ ý định chờ đợi, trực tiếp nói với họ rằng cuối tuần này có thể sẽ có một chuyến khảo sát thực địa qua đêm đột xuất.

Họ đồng ý, nhưng mẹ tôi đã đưa ra một câu hỏi hiển nhiên.

"Ủa, đã phải làm mấy hoạt động kiểu cắm trại rồi à? Các con mới vào câu lạc bộ thôi mà?"

"Kiểu như trại hướng dẫn thành viên mới ấy mà. Hoạt động thường lệ của các câu lạc bộ khoa học."

Lời giải thích này đến từ bố tôi. Tôi không rõ cái gọi là trại hướng dẫn thành viên mới là gì, nhưng mẹ tôi dường như nghe xong là chấp nhận. Bố tôi là cựu học sinh trường cấp ba Tsukanagai, hơn nữa còn xuất thân từ câu lạc bộ sinh học.

"Câu lạc bộ hóa học và vật lý có cái lệ này, lần này câu lạc bộ sinh học chỉ là trùng hợp thời gian thôi."

"Ôi đúng rồi, dạo này hình như thành ra thế thật. Có mấy lời đồn đáng sợ ở vùng Oku-Tsukanagai đấy, đi thì cẩn thận nhé."

Không biết ông ta cười cái gì, cứ "Ha ha ha" mãi không ngừng. Đúng là một con sâu rượu.

Được sự cho phép ở lại và hỗ trợ kinh phí, tôi trở về phòng. Mở máy tính xách tay, khởi động trình duyệt và Word, đặt bản báo cáo đã photocopy bên cạnh, bắt đầu tra cứu tài liệu trên mạng.

Đối với đợt điều tra sơ bộ này, tôi phụ trách hệ thực vật và hệ sinh thái ở Oku-Tsukanagai. Nếu thực sự có hiện tượng kỳ lạ ở đó, rất có thể liên quan đến môi trường đặc biệt của khu vực. Đầu tiên tôi cần xem các tài liệu liên quan do Bộ Môi trường và chính quyền tỉnh công bố để hiểu tổng quan tình hình.

"Việc ở lại là nam nữ tách biệt, đúng không?"

Chẳng biết từ lúc nào, Asahi lại đứng sau lưng tôi và hỏi một cách hiển nhiên.

"Đương nhiên rồi. Đã đặt hai phòng riêng biệt."

Con bé lại ghé sát vào, hít hà quanh cổ tôi.

"Có mùi nói dối không?"

"Không phải, em đang hiệu chỉnh thôi. Bình thường phải ghi nhớ mức chuẩn của anh thì mới đánh giá được sự thay đổi chứ."

"Em đúng là một dụng cụ đo lường chính xác."

Logic của con bé là càng ngửi nhiều thì càng sớm phát hiện ra điều bất thường. Dù nghe có lý, nhưng tôi vẫn mong nó thông cảm cho cảm giác của một người anh bị em gái hít hà suốt ngày.

Không biết từ lúc nào, Asahi đã biến mất lặng lẽ như một con mèo.

Tôi đang định đi ngủ thì bỗng nhận ra có một tờ giấy ghi chú dán trên lưng ghế. Trên đó viết bằng bút chì kim: "Cấm tìm phụ nữ bên ngoài!"

Đừng nói là bên ngoài, ngay cả bên trong tôi cũng làm gì có phụ nữ nào đâu.

Mặc dù thứ Năm vốn không phải là ngày hoạt động, nhưng sau giờ học, bốn chúng tôi vẫn tập trung tại phòng câu lạc bộ sinh học để thảo luận.

Có vẻ mọi người đều đã nhận được sự cho phép từ bố mẹ. Vấn đề nằm ở người giám hộ.

"Phía chị có chút việc nên không đi được. Chị sẽ chăm sóc tốt cho mấy sinh vật này, bốn đứa cứ thoải mái chơi ba ngày nhé."

Chị 唐戸 (Karahato) phụ trách chăm sóc các sinh vật đã đến phòng câu lạc bộ sinh học, nói xong câu đó liền dứt khoát rời đi.

Giáo viên hướng dẫn, thầy Tokumura, cũng nói có việc bận. Chuyện này vốn dĩ thông báo gấp gáp thì việc thầy bận cũng là bình thường. Nghe nói thầy sẽ đi điều phối vấn đề này với cố vấn của câu lạc bộ hóa học hoặc vật lý.

"Mà thôi, kiểu gì cũng có cách giải quyết. Chỗ ở đã đặt rồi, đành phải liều thôi."

"Đúng vậy! Mọi người hãy chia sẻ tài liệu mình đã tìm được trước đi!"

Mizusaki thì khỏi phải nói, ngay cả Iwama cũng trông đầy nhiệt huyết, có chút phấn khích thái quá.

Mỗi người đều đã chuẩn bị thành quả của mình.

Tôi lấy tài liệu đã làm bằng Word từ cặp sách ra. Giấy A4, in hai mặt ba trang. Ở nhà tôi đã in bốn bản, còn dùng ghim bấm lại gọn gàng. Khi phát tài liệu, tôi quan sát tình hình của ba người còn lại.

Iwama dường như đã viết tay một trang A4 ghi chú rồi photocopy lại. Chữ viết ngay ngắn như mẫu thư pháp, các khung bao quanh chữ và các mũi tên nối đều như được vẽ bằng thước kẻ, cách bố cục ghi chú vô cùng rõ ràng, gần như là một tác phẩm nghệ thuật.

Kannami có vẻ không chuẩn bị tài liệu để phát, mà lấy ra vài cuốn sách trông rất bí ẩn đặt lên bàn.

Mizusaki thì có vẻ đã ghi chú bằng điện thoại, chỉ mở ứng dụng ghi chú ra thôi.

"Tôi nghĩ tôi nên báo cáo trước thì tốt hơn!"

Sau khi chuẩn bị xong, Iwama đề nghị như vậy, và không ai phản đối.

Theo nhiệm vụ được phân công hôm qua, Iwama chịu trách nhiệm tổng hợp các điểm chính và lập kế hoạch điều tra, tôi chịu trách nhiệm tổng kết môi trường địa phương, Kannami chịu trách nhiệm thu thập các câu chuyện ma quái và truyền thuyết, còn Mizusaki chịu trách nhiệm thu thập các lời đồn quan trọng khác có thể có. Quá trình phân công diễn ra suôn sẻ lạ thường, không hề có tranh cãi nào, gần như là một phép màu. Có lẽ vì sở thích và lĩnh vực sở trường của chúng tôi hơi khác nhau, nên việc phân chia vừa vặn một cách hoàn hảo.

"Bản báo cáo đó tuy viết dài, nhưng thật ra tóm tắt lại thì cấu trúc cũng khá đơn giản..."

Đầu tiên là để thống nhất sự hiểu biết của mọi người về bản báo cáo đã đọc, Iwama với khả năng sắp xếp đáng kinh ngạc đã tổng kết nội dung một cách ngắn gọn, súc tích và chỉ ra hướng nghiên cứu.

Nhiệm vụ của chúng tôi là tái hiện lại cuộc điều tra mà các thành viên câu lạc bộ sinh học đã thực hiện cách đây năm mươi năm.

Chủ yếu bao gồm ba nội dung sau:

① Giải mã bí ẩn về Tengu mà họ đã trải qua theo cách khoa học.

② Hé lộ danh tính thật của xác ướp Nue trong đền thờ Tsukanaga theo cách khoa học.

③ Tìm hiểu lý do tại sao những tín ngưỡng như ① và ② lại phát triển ở vùng Oku-Tsukanagai này.

(④ Nếu có thể, tìm phần sau của bản báo cáo bị mất, và đối chiếu kết quả.)

Trên đây là tóm tắt các ghi chú và lời trình bày của Iwama.

"Sau đó, tiện thể tôi cũng đã nghĩ ra một lịch trình điều tra đơn giản..."

Một phần ba số giấy tờ mà Iwama phát là kế hoạch hành trình khảo sát thực địa. Cô bé nói đó chỉ là dự kiến, nhưng không chỉ thời gian và nội dung điều tra cụ thể, mà ngay cả thời gian ăn uống, xe buýt, nhận và trả phòng cũng được sắp xếp rõ ràng. Cô bé thậm chí còn tính đến thời gian mặt trời mọc, mặt trời lặn trong ngày, và cả thời gian bữa tối và bữa sáng tại nhà trọ.

"Bạn Iwama này, cậu đã tìm hiểu tất cả các chi tiết rồi mới làm ra à?"

"Thật ra cũng không phiền phức lắm đâu. Chỉ là thời gian hoàng hôn và bữa tối quá gần nhau nên hơi rắc rối một chút..."

Tôi cũng kiểm tra sơ qua lịch trình đó, và phát hiện không chỉ ban ngày, mà cả các sắp xếp từ sáng đến tối đều rất cân bằng, không hề gượng ép, khiến tôi vô cùng thán phục. Dù sao đây cũng là hoạt động của câu lạc bộ sinh học, đối tượng điều tra đương nhiên chủ yếu là tự nhiên. Và khi đối mặt với tự nhiên, đặc biệt là động vật, trạng thái ở các thời điểm khác nhau sẽ rất khác. Vì vậy, ở giai đoạn ban đầu, việc tiến hành điều tra vào buổi sáng, ban ngày, chiều tối, ban đêm và các khoảng thời gian khác nhau càng nhiều càng tốt là lý tưởng nhất.

"Nhìn chung kế hoạch của Iwama này không có vấn đề gì. Còn việc cụ thể điều tra ở đâu vào lúc nào, chúng ta có nên chờ mọi người tổng hợp thông tin xong rồi quyết định không?"

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy!"

Thế là, tiếp theo đến lượt Kannami sử dụng slide trên máy tính bảng để thuyết trình phần cốt lõi của truyền thuyết, kèm theo những nội dung mới cô bé phát hiện được từ sách vở.

Đúng như Iwama đã tổng hợp, các sự kiện kỳ lạ mà các thành viên câu lạc bộ cách đây năm mươi năm đã gặp phải, chủ yếu có thể chia thành các hiện tượng kỳ quái liên quan đến Tengu và xác ướp Nue được lưu giữ trong đền thờ.

"Về các câu chuyện ma quái về Tengu, thực ra không chỉ tồn tại ở vùng Oku-Tsukanagai này mà còn được lưu truyền rộng rãi trên toàn quốc."

Kannami vừa mở trang về Tengu trong cuốn sách dày cộp mang tên "Bách khoa toàn thư truyện ma Nhật Bản" vừa đặt bản báo cáo đã photocopy ngay ngắn cạnh bên. Đầu tiên, cô bé giải thích ngắn gọn về nội dung các câu chuyện ma quái.

Tiếng cười của Tengu: Trong núi sâu, bỗng nhiên có tiếng cười vọng đến từ đâu đó. Nếu đáp lại một tiếng, tiếng cười sẽ càng lớn hơn.

Tengu ném đá: Đá bỗng nhiên bay lên đầu người hoặc mái nhà, nhưng không tìm thấy dấu vết của hòn đá.

Tengu đốn cây: Trong rừng sâu vang lên tiếng cây lớn bị đốn, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

"Ba hiện tượng này, chính là những gì các tiền bối năm mươi năm trước đã tuyên bố tự mình trải nghiệm. Tất cả đều được ghi chép trong bách khoa toàn thư về truyện ma, tôi chỉ tra cứu ngẫu nhiên trên mạng cũng tìm thấy vài truyền thuyết tương tự. Nói cách khác, các tiền bối năm xưa đã đích thân trải nghiệm những câu chuyện ma quái về Tengu được lưu truyền rộng rãi này ở Oku-Tsukanagai."

Thường ngày chỉ nói những lời ngớ ngẩn, Kannami lại cực kỳ nghiêm túc khi nói về truyện ma.

"Mặt khác, về xác ướp Nue, hiện tại có vẻ chỉ có đền thờ Tsukanaga là còn giữ được nguyên vẹn."

Kannami lật sang một trang khác trong "Bách khoa toàn thư truyện ma Nhật Bản", tìm thấy mục liên quan đến Nue.

"Mặc dù đây hẳn là kiến thức phổ thông, tôi vẫn xin giải thích ngắn gọn. Nue là một sinh vật trong truyền thuyết Nhật Bản, thường được miêu tả là có mặt khỉ, thân lửng, chân hổ và đuôi rắn, phát ra âm thanh như chim chiền chiện."

Cô bé xoay cuốn sách về phía ba chúng tôi, nói rằng mình có thể thuộc lòng những nội dung này. Mặc dù cô bé nói đây là kiến thức phổ thông, nhưng tôi thì không hề biết. Nhìn nét mặt của Iwama và Mizusaki, có vẻ họ cũng giống tôi.

Trong sách có hình minh họa Nue. Đó là một con quái vật cực kỳ không có thật, vừa giống một con quái vật chắp vá kiểu Nhật Bản, vừa khiến người ta cảm thấy có khả năng tồn tại thật.

"Đền thờ Tsukanaga sẽ đặc biệt trưng bày xác ướp Nue này vào dịp lễ hội Tengu hàng năm. Việc chụp ảnh bị cấm, và cũng không có ảnh chính thức nào được tiết lộ, nên hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm thấy một vài nhận xét của những người từng nhìn thấy, chẳng hạn như 'nhỏ hơn tưởng tượng', 'quấn trong vải nên khó nhìn rõ'..."

"Năm nay cũng sẽ trưng bày chứ? Vậy chúng ta cũng có cơ hội được xem vật thật rồi."

Mizusaki nói thêm. Iwama thì với vẻ mặt đầy mong đợi, nói:

"Vậy thì sau khi đến nơi, việc đầu tiên chúng ta nên làm có lẽ là đi xem xác ướp thì tốt nhất! Theo bản báo cáo, các tiền bối đã gặp phải những chuyện trong truyện ma Tengu vào khoảng chiều tối đến đêm."

Mọi người đều không phản đối. Dù sao cũng sẽ không tốn nhiều thời gian.

"Nếu nhất định phải nói có vấn đề gì, thì đó chính là hiện tượng 'Tengu đốn cây' này."

Tôi vừa nói vừa chỉ vào phần liên quan trên bản photocopy báo cáo, đưa cho ba người xem.

"Báo cáo có viết, hiện tượng Tengu đốn cây xảy ra khi các thành viên câu lạc bộ bị lạc và vô tình đi vào 'khu vực cấm' tức là khu rừng phía Bắc. Họ đã tận mắt chứng kiến cây lớn đổ sập trước mặt. Nói cách khác, nếu chúng ta muốn tái hiện hiện tượng này, thì bắt buộc phải đi vào khu vực cấm."

"Năm mươi năm trước có thể còn lấy lý do vô tình mà lén lút vào, nhưng thời đại này thì không được rồi."

"Làm sao đây. Hay là chúng ta xin phép đền thờ? ... Nhưng e rằng rất khó. Cho dù là vì mục đích nghiên cứu, rất nhiều nơi bị cấm người ngoài vào vì lý do tôn giáo sẽ không bao giờ được phép."

Thôi, lần này chúng ta bỏ qua nhé. Mà nói đi thì nói lại, chuyện cây cối tự đổ sập ngay trước mắt thế này thật sự quá hoang đường, dù có nghĩ kiểu gì cũng chẳng thấy thực tế chút nào.

Phải rồi chứ, dù gì cũng là lần khảo sát đầu tiên. Những phần tiềm ẩn rủi ro thì tốt nhất chúng ta đừng đào sâu thêm.

Và cứ thế là, chúng tôi quyết định cuộc điều tra về vụ cây đổ của Tengu chỉ dừng lại ở việc thu thập thông tin.

Tiếp theo là phần tôi thuyết trình về môi trường tự nhiên của Okutsunagai. Mọi nội dung đều đã có trong tài liệu tôi phát, tôi sẽ lần lượt giải thích từng mục một.

Okutsunagai cách đây khoảng mười lăm kilômét theo hướng vào đất liền, độ cao khoảng ba trăm mét so với mực nước biển. Khu vực này nằm ở ranh giới giữa ôn đới ấm và cận nhiệt đới, do đó là một vùng rất thú vị với sự pha trộn của rừng lá rộng thường xanh và rừng lá rộng rụng lá.

Cái… Cái đó… Deltan, ý cậu nói "thú vị" là…?

Chỉ cần di chuyển một chút trong một khu vực, là có thể nhìn thấy những rừng cây thường xanh như ở gần đây, rồi những rừng sồi hay sồi nước chỉ thấy ở sâu trong núi. Thú vị lắm chứ.

À, có nghĩa là, môi trường ở đây rất đa dạng phải không! Giống như một nhà hàng có cả món Ý và món Pháp vậy!

Cứ như món Carpaccio và món Pate lạnh được đặt chung trên một đĩa vậy.

Ví von của Iwama bị Kannabi cụ thể hóa hơn, thành ra lại càng khó hiểu.

Hả? Cái… Cái đó, Pate lạnh là món gì vậy nhỉ?

Mizusaki lại đột nhiên quan tâm đến một chi tiết lạ lùng, tôi đành phải càu nhàu “tự lên Google mà tra đi!” rồi tiếp tục giải thích.

Sở dĩ môi trường tự nhiên ở Okutsunagai được bảo tồn là vì khu vực quanh đền Tsunagai đã được bảo vệ như một khu rừng trấn thủ của đền, và cho đến gần đây vẫn chưa bị khai phá. Chính vì vậy, nơi đây hầu như không có những rừng cây tuyết tùng trồng để làm lâm nghiệp, mà vẫn giữ lại được nhiều cây tuyết tùng cổ thụ được thờ cúng từ hàng trăm năm trước. Đây cũng là một đặc điểm nổi bật.

Tài liệu tôi phát có đính kèm một bản đồ thực vật đơn giản được lấy từ tài liệu công khai của chính quyền tỉnh. Trên bản đồ có thể thấy, rừng cây thường xanh bao quanh khu vực, những nơi có địa thế cao hơn là rừng hỗn giao cây lá rộng rụng lá và bách, còn quanh đền thì phân bố rừng tuyết tùng. Làng mạc thì tập trung ở thung lũng dọc theo sông.

Các loài động thực vật được tóm tắt ở trang thứ hai. Do sự đa dạng của môi trường, trong số các loài động vật có vú có không ít loài đặc trưng của Nhật Bản. Về các loài chim tuy không có gì quá đặc biệt quý hiếm, nhưng số lượng cũng khá đáng kể. Về thực vật, vào mùa này tài liệu có đề cập đến hoa Anh Đào Trà và cây Bát Tiên – đều là những loài cây dại khá nổi tiếng.

Thay vì nói suông, tôi muốn mọi người xem những tài liệu có kèm ảnh, nên đã dành thời gian cho mọi người xem qua.

Thật sự có nhiều rắn đến thế sao…

Đúng là nhiều loài thật nhỉ!

Lời thì thầm của Kannabi được Iwama tiếp lời. Mặc dù cách nói tương tự, nhưng ngữ điệu và ý nghĩa lại gần như trái ngược.

Trong núi đương nhiên là sẽ có rắn. Chỉ cần đặc biệt chú ý đến rắn Lục và rắn Ráo Đỏ. Hai loài này không có tính tấn công cao, chỉ cần không chui vào bụi rậm thì sẽ không bị cắn.

Vậy về trang phục, tốt nhất là nên chọn giày đế dày và quần dài. Nếu cần đi lại vào ban đêm thì đèn pin cũng là thứ không thể thiếu.

Mặc bộ đồ thể thao của trường thì sao?

Ý hay đấy, chắc là Kannabi-kun có.

Tôi cũng đồng ý. Trường Tsunagai cao trung do có hội cựu học sinh tài trợ, nên cấp phát cho học sinh bộ đồ thể thao của một thương hiệu ngoài trời nội địa nổi tiếng. Áo khoác dài tay và quần dài giống hệt bộ đồ mà nhiều nhà nghiên cứu dã ngoại vẫn mặc, nên dù trực tiếp vào núi để khảo sát cũng chẳng có gì lạ lẫm.

Sau khi xác nhận các trang bị cơ bản, đến lượt Mizusaki trình bày báo cáo.

Phần của em chủ yếu tìm hiểu các blog cá nhân và bình luận trên bản đồ… Tuy những chuyện tầm phào thì thú vị thật, nhưng nội dung có thể trực tiếp dùng cho nghiên cứu thì thực ra rất ít.

Tuy nhiên, cậu ấy cũng tìm thấy một số thông tin đáng để tham khảo, chẳng hạn như có khá nhiều người khẳng định mình từng trải qua những hiện tượng kỳ lạ như tiếng cười của Tengu hay Tengu ném đá, cũng như có tin đồn từng thấy một thứ giống Nue vào ban đêm.

Đây không chỉ là những ghi chép từ năm mươi năm trước, mà còn có những trường hợp được nhìn thấy trong những năm gần đây, điều này cho thấy chúng tôi cũng có một tỷ lệ nhất định có thể thực sự quan sát được những hiện tượng này.

Ngoài ra, còn có nhiều tin đồn vụn vặt khác. Chẳng hạn như câu chuyện ma quỷ về bức tường đá di chuyển được lưu truyền ở vùng Okutsunagai. Lại có blogger khẳng định rằng có một khoảng thời gian, bản đồ và các ghi chép chính thức của khu vực này hoàn toàn trống rỗng. Lại còn có người nói rằng ngày xưa nơi này tên là núi Bundori, nhưng tìm kiếm từ khóa này chỉ ra toàn nội dung liên quan đến anime, hoàn toàn không hiểu gì cả. Cũng có người kể rằng vào ngày lễ hội Tengu, con đường dẫn vào đền sẽ tràn ngập các gian hàng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu thảo luận về lịch trình khảo sát thực địa.

Đương nhiên là khi đến hiện trường vẫn cần linh hoạt ứng phó, nhưng vì những hiện tượng kỳ lạ này chủ yếu xuất hiện vào buổi chiều tối đến đêm, nên chúng ta nên tập trung sắp xếp thời gian khảo sát vào khoảng thời gian đó.

Đề xuất của Iwama nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người. Tôi cũng bổ sung thêm một câu.

Phạm vi hoạt động ban đêm sẽ bị hạn chế. Vậy thì ngày đầu tiên ban ngày chúng ta sẽ xác định các khu vực có thể khảo sát, tối làm thăm dò sơ bộ, ngày thứ hai ban ngày sẽ kiểm tra lại các vấn đề đã phát hiện, sau đó đêm mới chính thức tiến hành khảo sát trọng điểm – mọi người thấy quy trình như thế nào?

Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới đều nắng ráo. Vì chúng ta đang đối mặt với những hiện tượng dị thường không xác định, nên cần chia thành hai giai đoạn như Deltan nói để nâng cao tỷ lệ thành công.

Đúng vậy! Vừa để nắm bắt tình hình, vừa để điều tra rõ hiện tượng, ít nhất cũng phải có hai lần khảo sát ban đêm!

Chỗ ở đã đặt cho hành trình ba ngày hai đêm, vậy nên cách sắp xếp này có thể nói là lý tưởng nhất.

Iwama trông phấn khích nhất từ trước đến nay khi thảo luận về kế hoạch khảo sát thực địa.