“Nghe tớ đi! Cậu không cần phải dằn vặt bản thân vì cậu có bộ ngực nhỏ nữa đâu!”
Cặp vếu to của Soya nảy nảy thấy rõ từ ngoài lớp đồng phục khi cô nàng nói chuyện với nữ nhân xé vếu.
“Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả!?”
Cô ta đang tấn công tôi vì tôi đã nhắm vào cặp nhũ hoa của ả, nhưng dù gì thì biệt danh của ả vẫn là “nữ nhân xé vếu” mà.
Nếu mà Soya vếu to cứ nói với Nagumo một cách hoà hoãn như vậy thì…
“Hả?”
Mạch máu trên trán cô ta nhói lên và bắt đầu đổi mục tiêu. Thấy chưa! Tôi đã nói gì nào!?
Khốn nạn thật. Soya có lẽ đang thu hút sự chú ý của nữ nhân xé vếu khỏi tôi, nhưng tôi vẫn chưa thể đứng dậy được. Cứ thế này, đợi tới lúc tôi đến gần được cô ta thì Soya đã bị tấn công rồi mất.
Tôi định bụng la lên “vếu phẳng!” như một nỗ lực để kéo sự chú ý của ả trở về đây nhưng-
“Bởi vì cậu không cô đơn đâu!”
Soya chạy về phía bọn tôi.
Tôi đang tự hỏi không biết cô ấy định làm gì khi đột nhiên thọc tay vào ngực một nữ trừ tà sư kế bên mình.
“Á!? C, cô đang làm gì thế!? D, dừng lại - dừng lại điiiiiii!”
Nữ trừ tà sư hung dữ gào lên nhưng lại không thể nhúc nhích bởi vì phải duy trì cái trận pháp không chế. Dù vậy, Soya ngó lơ cô ấy và nghịch ngợm không thương tiếc với cặp vếu đó.
“Thấy chưa!”
Cô nàng móc cái gì đó ra và đưa nó lên cao.
Chúng là những miếng độn. Có vẻ như nữ trừ tà sư kia đã mang chúng trên người.
Đóng băng.
Nữ nhân xé vếu vừa chuẩn bị tấn công Soya thì ngưng lại.
“Chưa hết đâu!”
Soya quét mắt một lượt lên toàn bộ phụ nữ trên cánh đồng cỏ, mặc kệ cái cô kia còn đang đứng sốc, choáng váng khi miếng độn của mình bị lôi ra trước toàn dân thiên hạ.
Soya nhìn để kiểm tra xem có nữ trừ tà sư nào có sự sai lệch giữa cỡ hiện tại và cỡ thật hay không bằng cặp quỷ nhãn bị nguyền rủa.
“Nhìn này! Cô này đang mang ba miếng độn đấy!”
“Gyaaaaa! Khôôôôông!”
“Đừng đến gần đây! Không! Tôi xin côôôôô!”
“Nè, cô này cũng mang một cái áo lót nâng ngực nữa!”
Soya tận dụng lấy lợi thế rằng các nữ trừ tà sư không thể cử động, đưa tay vào trong ngực họ để lột trần những cặp vếu giả của từng người một.
Mỗi lần Soya lột trần một người, đôi mắt họ trở nên đờ đẫn vì đau khổ và hiệu suất kĩ năng của họ giảm đi. Ngược lại thì tinh thần các nam trừ tà sư khi nhìn Soya bỏ tay vào ngực của các cô gái lại tăng lên đáng kể. Cuối cùng thì, lượng sức mạnh kết hợp đầu ra của cả hai phái được tăng lên vì bởi vì nam giới đã bù nhiều hơn mức đủ cho lượng hao hụt của nữ.
“Oh, Ooooh.”
Hơn nữa, mỗi lần có cặp vếu của một nữ trừ tà sư bị lột ra, cơn sát khí và thù hận đang dâng tràn của nữ nhân xé vếu dường như lại dần dịu xuống.
“Đấy? Cậu hiểu rồi đúng không? Cậu không cô đơn đâu nên không có gì phải đau khổ cả.”
Sau màn vạch trần vếu giả nhanh chóng của mình, Soya nói với nữ nhân xé vếu cùng nụ cười của Đức Trinh nữ Maria. Mà hai tay cô nàng đang cầm một đống nội y lẫn miếng độn, nom cũng không giống Đức Trinh nữ cho lắm, nhưng cô ấy nhất định là đã thành công trong việc làm suy yếu và lung lay nữ nhân xé vếu.
Tôi không biết… cặp quỷ nhãn của cô ấy có thể dùng để làm như thế.
Tôi khâm phục sự nhanh trí của Soya trong khi vẫn đang chật vật dưới mặt đất.
“V, vậy thì…”
Nữ nhân xé vếu run rẩy hỏi một câu với Đức Trinh nữ Soya.
“Cô cũng, dùng miếng độn…”
Soya rung lên.
Câu hỏi của ả ta khiến tim tôi nhảy thót khó chịu.
Kh, không ổn rồi…
Sự thật rằng có rất nhiều đứa con gái khác cũng sử dụng miếng độn đã giúp giảm bớt sự hỗn loạn của ả đi một chút. Nhưng người lột trần việc đó lại là một cô gái có cặp vếu to như Soya khiến tôi không biết đường nào mà lần cả.
Những trừ tà sư khác theo dõi, thở hồi hộp không biết là Soya, một người rõ là có vếu to tự nhiên, sẽ trả lời thế nào. Cô nàng sau đó nói:
“Đúng rồi! Đợi tớ một tí nhé!”
Một nụ cười chậm rãi và vui vẻ, cô nàng biến mất vào trong cái bụi cây đằng sau. Sau một tràng “boink” nhè nhẹ phát ra-
“Này-!”
Soya quay phắt lại và trưng ra một cặp vếu hơi co lại trước mặt nữ nhân xé vếu. Trên tay cô nàng là vài miếng độn.
“Tớ thật ra cũng dùng mấy cái này để khiến bản thân trông to hơn!”
Cô ấy trao cho nữ nhân xé vếu một nụ cười thân thiện.
Những tiếng thở dài an tâm có thể nghe thấy từ các trừ tà sư xung quanh đó, đồng thời cũng là một dấu hiệu đầy đau đớn từ các nam trừ tà sư… một trong số đó lẩm bẩm thất vọng:
“Chúng cũng là đồ giả luôn sao…?”
Nhưng tôi biết vếu của Soya không phải là giả.
Nếu là đồ đều thật thì cô nàng đã chả phải mất công chui vào bụi làm gì. Còn có cả một tiếng “boink” đặc trưng nhẹ phát ra nữa. Đó là âm thành mà lá bùa biến hình của Mei đã được niệm.
Tôi đã nắm chắc rằng Soya đã tự biến cặp vếu của mình trở nên nhỏ đi bằng lá bùa ấy.
Khi cô ấy kêu rằng “Tớ thật ra cũng dùng mấy cái này để khiến bản thân trông to hơn!” cùng vài miếng độn trên tay, thật ra chúng là những miếng mà cô nàng đã lột ra từ những người khác.
Soya nhất định đã dự đoán trước câu hỏi này từ đầu nên đã trưng dụng những miếng độn từ trước.
Nữ nhân xé vếu đứng bất động nhìn Soya. Cô ta tập trung cực kì cao độ vào cặp vếu nhỏ của Soya và mấy miếng độn kia.
Yên tĩnh cực kì.
Soya hơi nháy mắt với tôi như thể muốn nói “Làm ngay đi!”
“Ái chà chà, Soya hôm rày nhanh trí dữ ta…!”
Tôi đã rất thô lỗ khi nghĩ rằng Soya không thể làm gì mà không có thức thần của mình cơ chứ!
Soya đã câu cho tôi một ít thời gian, cuối cùng cơ thể của tôi mới bắt đầu lấy lại chút sức lực.
Dù người ngợm vẫn đau điếng, nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội mà Soya đã ban cho được. Tôi gắng gượng hết sức để nén cơn đau lại.
“... lạ thật.”
Nữ nhân xé vếu chợt thì thầm.
“Dù có độn mấy miếng trên tay cô vào vếu đi nữa, thì chúng cũng không có cùng kích cỡ lẫn hình dạng như trước…”
Vai Soya giật thót.
Bầu không khí khát máu trên người nữ nhân xé vếu liền trở lại.
“Này.”
Bộp, bộp.
Cô ta lảo đảo bước về phía Soya.
“Ngươi, có thật là vếu lép không đó…?”
B, bỏ mẹ!
Kế hoạch của Soya không hề tệ. Trên thực tế thì bọn tôi chỉ còn một bước nữa là đã làm suy yếu hoàn toàn được cô ta rồi.
Nhưng có một lỗ hổng ở đây.
Có một sự khác biệt về kiến thức của miếng độn giữa Soya vếu to tự nhiên và Nagumo, người phải mang chúng hàng ngày!
Soya không thể nào biết được cần phải biết hoá cặp vếu nhỏ của cổ thế nào sao cho hợp lý chỉ bằng cách nhìn mấy miếng độn mà mình lấy được. Bởi vì Soya bình sinh đã là vếu to rồi!
“K, không đâu! Tớ ngực nhỏ thật mà! Nhìn nè! Nhìn bộ ngực này đi! Chúng nhỏ mà! Nhỏ lắm luôn!”
Soya trở nên hoảng loạn và liên tục kêu lên từ “nhỏ” nhưng nữ nhân xé vếu không có dấu hiệu gì là chùn chân cả.
“Thế thì lột ra.”
“Ể?”
“Lột đồ ra cho ta xem vếu ngươi.”
“.....”
Soya đặt tay lên bộ đồng phục, lặng nhìn nữ nhân xé vếu. Nhưng chuyện lột bộ đồng phục ra cho cô ta xem là bất khả thi. Là bùa mà Mei đưa tôi chỉ cho phép người dùng biến hình thôi. Khiến cô ấy vếu nhỏ sau cả lớp áo ư… nó không có sức mạnh cỡ đó đâu.
“Hmm? Người có thật là vếu nhỏ không…?”
Soya cuối cùng cũng thoát khỏi sự khó xử và tránh khỏi ánh mắt của ả ta.
“UGAAAAAAAAA!”
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?”
Cô ta gào lên giận dữ và lao về phía Soya.
Bỏ mẹ, bỏ mẹ, bỏ mẹ, bỏ mẹ!
Bị Soya phản bội, nữ nhân xé vếu lúc này còn có nhiều linh lực hơn lúc này nữa.
Soya vắt chân lên cổ mà chạy nhưng chỉ có thân cô thế cô như thể thì không bao giờ chạy nổi. Nếu không có ai đánh lạc hướng nữ nhân xé vếu thì cô nàng xé bị xé thành từng mảnh mất.
“Này, vếu phẳng! Đây này! Ngon nhào vô đây kiếm ăn đi chứ!?”
Tôi hét lên. Nhưng cô ta chỉ lườm tôi một cái như muốn nói “Ta sẽ giết ngươi sau” rồi tiếp tục đuổi theo Soya. Có vẻ như giả danh vếu nhỏ là một tôi không thể tha thứ đối với cô ta.
Tôi cố gắng nén đau và đuổi theo nữ nhân xé vếu, nhưng tôi nghĩ dù mình có ở tình trạng tốt nhất thì cũng không thể bắt kịp một con quái vật với sức mạnh thể chất đáng sợ như vậy được.
Những trừ tà sư khác cũng đang cố hết sức để kìm hãm sức mạnh của cô ta. Nhưng dù toàn bộ họ có đồng tâm hiệp lực thì thể chất của cô ả vẫn tỏ ra là không hề cân sức với một người trần mắt thịt. Có trói hay giết cô ta vào lúc này đều là điều không thể.
“Khôn kiếp… đã đi xa thế này mà mọi chuyện lại kết thúc như thế này sao…?”
Soya đang gặp nguy hiểm…!
Nhưng mình phải làm gì đây?
-Đừng bỏ cuộc vội.
Ngay lúc tôi hoàn toàn rối bời và chỉ có thể bất lực dõi theo nữ nhân xé vếu-
-Nghĩ kĩ đi.
Một âm thanh vang vọng trong đầu tôi.
-”Tuyệt đỉnh trừ tà” nằm trong cánh tay cậu có sức mạnh những thứ dù có hay không có cơ thể đều phải lên đỉnh. Tuy nhiên, không dừng ở đó đâu, cánh tay của cậu còn có sức mạnh để đưa cả thế giới lên đỉnh nữa.
Đó là một giọng nói khiến tôi tự hỏi không biết mình có đang phát điên hay không.