Vai của nữ nhân xé vếu giật nảy lên.
KÉO!
Nhận ra cái bóng của tôi, cô ta lại giữ lấy hai cổ của tôi bằng tốc độ phản ứng kinh người.
“Nào, Nagumo… đủ rồi đấy. Bỏ cuộc đi.”
Cô ấy không còn cái sức mạnh phi thường như trước đã cản trở tôi nữa. Những ngón tay tôi giờ chỉ còn cách vài mi-li-mét trước khi chạm vào nhũ hoa của cổ.
Chỉ một chút nữa thôi! Hay cánh tay tôi cố gắng xoay sở với nữ nhân xé vêu một lúc nhưng không thể nhúc nhích được.
Sau đó-
“Cậu kia đang làm gì vậy!? Sao lại cố chạm ngực cô ta làm gì!?”
“Đáng lẽ phải xử lý con quái vật mà cậu ta đang nghĩ cái gì thế!?”
“Không, khoan đã, không phải cô Karasuma kia cũng sử dụng kĩ năng khống chế kiểu biến thái kia sao? Có khi nào cậu ta cũng…”
“Hả, sao lại có cái kĩ năng kì lạ thế được chứ? Đây không phải chỉ là quấy rối tình thôi hay sao…? Tớ chưa từng nghe thấy ai lại tiêu diệt quái vật bằng cách chạm vào nhũ hoa của nó cả.”
Những trừ tà sư chuyên nghiệp không hiểu rõ về kỹ năng của tôi bắt đầu bàn tán nội bộ với giọng hơi ghê rợn.
CHÓÓÓÓÓ MÁ! Còn tí xíu thôi mà sao tôi lại gặp phải chuyện này hả trời!?
“Furuya-kun! Gần được rồi!”
Thâm tâm tôi đang quằn quại vì nhục nhã, Soya bò từ trước mặt Nagumo ra phía tôi.
Cô nàng nắm hai lòng bàn tay mềm mại của mình vào hai tay tôi, cố gắng giúp tôi chạm đến “điểm G” của Nagumo. Tuy nhiên, hai nhũ hoa chỉ còn cách vài mi-li-mét vẫn cứng đầu không chịu nhúc nhích!
“Uuuuuuuuuuuurrrrghh!”
Nữ nhân xé vếu gầm gừ dữ tợn. Cái khe đang bao quanh cô ấy bắt đầu nứt ra.
“Ta không cho phép ngươi chạm vào chúng… Ta không cho phép ngươi chạm vào chúng…”
“Gừ, cứng đầu quá vậy…”
Nữ nhân xé vếu chật vật ngăn tôi chạm vào bộ ngực mà cổ tự ti bằng mọi giá. Cô nàng còn cố gắng bò lên khỏi mặt đất bằng cùi trỏ trong lúc vẫn giữ chặt tay tôi lại.
“Khốn nạn thật, cứ thể này thì đâu lại vào đấy mất. Chúng ta phải tìm cách đánh lạc hướng Nagumo hay là khiến cổ bớt phản kháng việc tớ chạm vào ngực cô nàng mới được…”
Sự mệt mỏi bắt đầu bao trùm lên cả bọn. Chúng tôi cần một cách để kết thúc nhanh chóng.
Tuy nhiên, liệu có cách nào dễ dàng thực hiện để tôi hành sự không nhỉ?
Ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thông thường, thì chạm vào ngực ai đó đã một việc rất khó nhằn rồi.
Hơn nữa, mục tiêu của tôi là một cô gái có một sự mặc cảm to lớn bất thường đối với bộ ngực nhỏ của mình đến nỗi biến thành một con quái vật lục đẳng.
“Ah…”
Soya chợt khẽ kêu lên như thể đã nghĩ ra gì đó. Vì lý do nào đó mà mặt cô chuyển sắc đỏ.
“Furuya-kun.”
Gương mặt cô đầy vẻ quyết tâm, rồi tiếp tục:
“Xin lỗi. Tớ xin lỗi trước nếu như cách này không có tác dụng.”
“Hả? Cậu đang định làm gì-”
Soya thả tay tôi ra rồi quay mặt về phía nữ nhân xé vếu.
“Nagumo-san. Xin lỗi vì hồi nãy đã nói dối cậu. Ngực tớ so với nhiều người thực sự có to hơn.”
Nữ nhân xé vếu cựa quậy trong lòng tôi khi hét lên “Ta biết mà! Ta biết mà!” Soya đang định làm cái gì vậy chứ!?
“Nhưng cậu biết không, không phải lúc nào chúng cũng to thế này đâu.”
Soya đặt tay lên ngực rồi liếc tôi.
Rồi sau đó hít một hơi thật sầu não:
“Chúng chỉ bắt đầu to ra sau một một chàng trai… sau khi Furuya-kun bắt đầu chạm vào chúng!”
Chạm vào chúng… chạm vào chúng… chạm vào chúng… lời nói dối kinh thiên động địa của Soya vang khắp sân vận động.
Cái lề gì thốn… Soya… bao điều ngu ngốc mà cậu có thể nói mà…
Dù đúng là có người nói rằng ngực sẽ to ra sau khi con trai chạm vào, nhưng ai lại đi mà rơi vào cái…
“Ơ? Thật ư?”
Trong vòng tay tôi, nữ nhân xé vếu kêu lên một tiếng nghe giống như một Nagumo bình thường vậy.
Ngay lập tức, hai cánh tay đang giữ chặt cổ tay tôi thả ra một chút.
“......”
Tôi bị bất ngờ trước sự xoay chuyển tình thế này nhưng nhanh chóng nhận ra đây chính là cơ hội cuối đời của mình.
“ĐÂY LÀ CÁI KẾẾẾẾẾT!”
Tôi chọc vào nhũ hoa của nữ nhân-không , của Nagumo Mutsumi và thực hiện “cực đỉnh trừ tà” lên cô nàng.
“-higu-!?”
Cơ thể Nagumo giật nảy lên.
“Cái, eh, ah, cái, cái gì… uwaah…!?”
Cơ thể Nagumo hơi run rẩy nhẹ trong khi phát ra một tiếng bối rối, không hiểu nổi tình trạng mà cơ thể mình hiện đang trải qua. Giọng của cô nàng dần trở nên ngọt ngào và nhạy cảm nhanh chóng.
“Ah, ya, eh, uwah, cái, cái gì, cái gì thế này… ng-ngực của mình, nh-nhũ hoa của mình, hi-, higi!? Không, c-cứu tôi, ihiii-, có gì đó đang-♥”
Nagumo ôm chặt lấy mình như để kiềm chế cái khao khát đang trỗi dậy trong cơ thể mình. Nhưng những cơn co giật vẫn không ngừng lại.
“Ahii-!?♥ Cái, cái gìì đâây… cơ, thể thể mình lạ quáá!♥♥”
Những cơn co giật nhỏ, xen giữa những cơn co giật lớn hơn. Mỗi lần co giật lớn xảy ra, một tiếng rên ngọt ngào thoát ra khỏi đôi môi ẩm ướt rộng mở của cô nàng, lộ ra sự bóng bẩy, ướt át và hồng hào bên trong cho cả thiên hạ.
Cơ thể Nagumo ngúng nguẩy không ngừng nghỉ, như thể đã bị đánh gục bởi cơn sung sướng không thể kiểm soát cứ lũ lượt kéo đến như sóng. Sau đó:
“Z, zừng lại, hông trịịu nỗi-! N-nữa, m-mình t-thấy lạ quá! H-hông, ahee ♥, a-ai đó cíu tôôôô-aha”
ÉÉÉÉÉÉÉÉP.
Cơ thể đang ngúng nguẩy co quắp lại, cái miệng đang kêu lên những tiếng rên rỉ bừa bãi đóng chặt.
Lúc sau, khu vực yên lặng như tờ, như chưa hề có sự dâm dục của nàng vừa nãy. Rồi-
“- MÌNH Đ, ĐANG RAAAAAAA♥!? OOH-♥♥♥!?!?”
Như một quả bom sung sướng được cài vào cơ thể từ trước đã nổ tung ra, Nagumo Mutsumi đã ra.
Ánh mắt cô nàng lờ đờ, chiếc lưỡi lòi ra khỏi cái miệng đang chảy dãi, những tiếng khe khẽ phát ra từ dưới hạ thể đang bị chôn vùi giữa cái khe đất nứt của cổ. Cô ấy cắm những ngón tay xuống mặt sân cỏ khi thân trên cứ uốn cong hết lần này đến lần khác. Mồ hôi và nước bọt chảy dài xuống chiếc cằm ướt đẫm của cô nàng.
Vúúúút! Thứ gì đó giống như khói đen chảy cuồn cuộn ra khỏi cơ thể Nagumo và tan biến vào không khí.
“......aaah…..hiii…..ohoo…..♥”
Sau khi cơn triều cường mang tên sung sướng qua đi, thân trên của Nagumo nằm ỉu xìu trên mặt đất rồi tiếp tục co giật thêm vài lần nữa.
Đôi mắt cô không còn bị quái vật chiếm hữu nữa. Tất cả chỉ còn lại là một cô gái mơ mộng phát ra những tiếng thở ngọt ngào sau khi đắm mình trong sự sung sướng của sự cực khoái mạnh mẽ.
...cơn lên đỉnh của cô nàng còn căng thẳng hơn tôi tưởng nữa. Hay đó là do tôi nghĩ nhiều quá rồi nhỉ?
Thôi, cũng chả quan trọng lắm. Với điều này thì
“...kết thúc rồi.”
Con quái vật làm rung chuyển cái thành phố Shinonome đã biến mất.
Danh dự của tôi cũng thế.
Mọi thứ đã hết thật rồi. Ài, khốn thật, chả đáng giá tí nào.
Toàn thân tôi mất hết sức lực rồi ngã rầm xuống mặt đất.
“Furuya-kun! Cậu sao vậy!? Furuya-kun!”
Soya đỏ mặt chạy tới và vỗ nhẹ vào má tôi. Nhưng mà tôi không không có sức nào để mà trả lời cả. Không ngờ là tôi là mệt đến thế này cơ đấy.
Từ xa, tôi nghe thấy nhưng giọng hào sảng vang lên về sự thành công tiêu diệt quái vật lục đẳng của tôi cũng như những tiếng thì thầm hoang mang vì xấu hổ với cái hiện tượng xảy ra trên người Nagumo kia.
Ý thức của tôi bắt đầu tan biến nhanh chóng. Vào lúc đó:
-Fufu, cuối cùng bây giờ tớ có thể giao tiếp với cậu rồi.
Tôi nghĩ là mình nghe thấy giọng thì thầm khe khẽ xen lẫn hạnh phúc của một cô gái.