Deatte Hitotsuki de Zecchou Jorei!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 177

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7504

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 264

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Tập 01 - Chương kết: Mị Vương

“Chị đã nghe rồi Furuya-kun, về chuyện mà em đã kể với đứa con gái nhà Soya chuyện xảy ra với cha nuôi mình.”

Vài ngày sau khi vụ án của nữ nhân sợ vếu ở thành phố Shinonome được phá. Giờ tôi đang ở phía sau toà nhà Trường Huấn luyện Trừ tà sư.

Tôi đang ăn trưa ở đấy, tránh né những câu hỏi và ánh nhìn kiểu “đó là tên biến thái quấy rối tình dục một con quái vật à…” đã đâm vào lòng tôi bất cứ khi nào tôi đi đến, nhưng xui xẻo thế nào mà lại bị cô bạn thuở nhỏ khó tính Kuzunoha Kaede tìm thấy.

Dường như cô ấy vừa trở về từ nhà cha mẹ ngày hôm qua. Cảm giác là đã lâu rồi bọn tôi cũng chưa gặp nhau.

Nhân tiện, giờ tôi đang làm động tác quỳ gối trên lớp sàn xi măng lạnh lẽo sau toà nhà trường.

Tôi không thể chống lại cái áp lực bí ẩn phát ra từ Kaede khi cô nàng vô cớ bắt tôi quỳ xuống ngay khi tìm thấy. Kết quả là giờ tôi đang phải nén cơn đau dưới chân, tay vẫn cầm cái bánh nhân đậu đỏ còn cắn dở.

Kaede bắt chéo tay nhìn xuống phía tôi rồi nói:

“Không phải chị đã bảo là không được để ai biết về lời nguyền cũng như chuyện về người cha nuôi của mình sao? Sao lại thành ra thế này hả?”

“Không, đó là lý do mà em bảo chị sẽ hiểu nếu hỏi Soya mà. Bọn em cần có sự hợp tác của những trừ tà sư chuyên nghiệp kia bằng mọi giá để tiêu diệt con quái vật ở Shinonome.”

Hình như Soya cũng đã liên lạc với nhà Kuzunoha thông qua gia đình của mình để đưa thêm các trừ tà sư chuyên nghiệp khác đến hiện trường vụ án càng nhanh càng tốt.

“Đúng là bà của chị có cảnh báo em là không được kể người khác là em đã tiêu diệt cha nuôi của mình vì mấy cái quy định giữa các Đại Gia tộc với nhau và vài vấn đề khác giữa Thập nhị Thiên sư nữa. Nhưng em có kể chi tiết cho Soya nên đâu có sao? Mà đó còn là vấn đề khẩn cấp nữa.”

“Đúng là không có gì sai cả. Có vẻ như đứa con gái nhà Soya cũng biết mình đang làm gì và chỉ đưa ra những lời giải thích sơ sài cho đội khẩn cấp cũng như gia đình mình.”

“Đã thế thì-”

“Sau đó.”

Kaede gạt bỏ lời giải thích của tôi và thay đổi chủ đề với sự bực bội cực hạn.

“Chị nhận được một báo cáo khó hiểu từ những trừ tà sư có mặt tại hiện trường. Họ nói rằng trong cuộc chiến với Quái vật A của thành phố Shinonome, đã có một cơn đại địa chấn và mặt đất nứt thành từng mảng. Mặc dù thống kê chính thức lại không chỉ ra được bất cứ cơn động đất nào ở khu vực đó cả.”

Bỏ mẹ.

“Thật tình thì lần đầu nghe thấy thì chị cũng không thể tin được. Em đã làm gì thế hả?”

Có quá nhiều thứ xảy ra nên tôi cũng quên béng mất việc báo lại cái hiện tượng kỳ lạ xảy ra với “cực đỉnh trừ tà” của mình cho Kaede biết.

Cơ thể tôi nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi càng giấu thì nguy cơ bị Kaede giết càng cao nên tôi liền thu hết dũng khí và giải thích mọi chuyện với cổ.

Về việc giữa trận chiến giữa nữ nhân sợ vếu thì tôi nghe thấy ‘giọng nói’ dù không phải trong mơ. Tôi cũng kể cho Kaede những gì mà nó đã nói.

Đó là lần đầu tiên mà tôi còn có thể tìm ra “điểm G” của vật vô tri. Tuy nhiên giờ tôi không tái tạo lại năng lực đó nữa.

“Tại sao… em không nói ra cái chi tiết quan trọng đó cho chị chứ!”

 Sau khi nghe lời trình báo của tôi, Kaede tức giận nắm lấy cánh tay tôi.

Cô nàng trông như đã nghĩ ra trong đầu đủ các thể loại hành hạ tôi rồi, nhưng lại tạm thời phủi chúng qua một bên rồi tập trung vào việc xem xét cánh tay tôi.

H, hú hồn. Nếu Kaede ưu tiên việc mắng nhiếc hơn là kiểm tra thì tinh thần của tôi sẽ bị tra tấn cực nặng à.

Một lúc sau, Kaede bỏ tay tôi ra và nghiêng đầu nghi hoặc.

“...phong ấn của em không có vẻ gì là bị lơi lỏng cả. Thế nào rồi? Em vẫn còn nghe giọng nói chứ?”

“Kh-không, đêm đó là lần duy nhất em nghe thấy giọng nói trong lúc tỉnh táo… thật ra thì gần đây em cũng không cảm thấy có ai nói chuyện với mình cả trong giấc mơ nữa.”

Tôi lo lắng đáp lại. Kaede trầm tư một lúc rồi:

“Chị sẽ bàn về vấn đề này với bà trước đã. Thế này nhé? Có bất cứ thứ gì, dù nhỏ đến đâu đều phải báo với chị hiểu chưa?”

Tôi cảm nhận được áp lực của việc biết được điều gì sẽ xảy đến nếu tôi lại thất bại trong việc báo cáo, nên rất thành thật gật đầu. Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy có hơi không thoải mái về việc Kaede cùng bà của mình lại đề phòng cái giọng nói đó như vậy.

“Có điều gì đó khiến em cảm thấy như nó đã giúp đỡ em hồi đó vậy, chị có nghĩ vậy không?”

Mặc dù những thứ nó nói chẳng có ý nghĩa gì sất.

Tuy nhiên, nếu không phải nhờ giọng nói đó và sự thay đổi trong “cực đỉnh trừ tà” của mình… thì tôi chắc rằng mọi chuyện đã không kết thúc êm đẹp như vậy đâu.

“Furuya-kun.”

Kaede nhìn đăm chiêu vào tôi với một biểu cảm nghiêm túc đến lạnh lùng nhưng lại thật xinh đẹp đến nỗi có thể so sánh với tạo vật.

“Đừng bao giờ để giọng nói đó dẫn dụ nữa. Những thứ nó nói có thể là những lời ngon ngọt của quỷ dữ đấy. Không đùa đâu.”

Kaede hạ giọng như thể nhắc nhở tôi, rồi tiếp tục:

“Dù sao thì, em cũng cần cẩn thận hơn với những thứ như thế trong tương lai… có thể sẽ khó khăn lắm, nhưng em cần phải cố gắng hết sức đấy.”

Bỏ lại mấy lời khuyên, cô nàng quay lưng lại rồi rảo bước đi, chắc là đang nhanh chóng đi báo cáo với bà.

Tôi thở một hơi thật sâu, yên lòng vì thoát khỏi cái áp lực như vũ bão từ cô bạn thuở nhỏ của mình.

“À đúng rồi, nhắc đến việc quên báo cáo thì lại nhớ.”

Tôi đột nhiên nhớ lại là còn một người nữa mà mình phải cập nhật về sự cố của nữ nhân sợ vếu cho nữa, nên tôi lấy điện thoại ra. Người đó là đứa đàn em đang học năm ba trung học Trường Huấn luyện Trừ tà sư, Tachikawa Mei.

Tôi cũng không chắc là những là bùa biến hình của cô nàng đã giúp hay là hại tôi nhưng điều đó không thay đổi được việc là tôi đã nợ cô ấy.

Tôi cứ nghĩ nếu là Mei thì sẽ nhanh chân đến thăm tôi lắm chứ, nhưng mà lại không nên tôi cũng quên mất việc cảm ơn cô nàng.

Brrr. Brrr. Một tiếng nhạc chờ phát ra chờ Mei bắt máy, rồi,

–Reng! Reng! Reng!

“Hửm?”

Một tiếng nhạc chuông là lạ phát ra từ phía mà Kaede vừa mới đi ban nãy.

Vì một lý do nào đó, Kaede hốt hoảng chạy biến đi mất.

Cô nàng có yêu cầu trừ tà khẩn cấp hay gì chăng?

“Có vẻ hơi vất vả cho chị khi vừa là trừ tà sư chuyện nghiệp vừa là học viên nhỉ.”

Sau đó, tôi nghe giọng Mei ở đầu bên kia “C-chào, Mei đây ạ.”

“À, Mei à, xin lỗi vì đã đột ngột gọi em như vậy. Hay là anh nhắn tin cho em nhé?”

Giọng Mei bên kia trông đuối sức đến lạ. Dù không có luật nào cấm việc sử dụng điện thoại ở cả hai bậc học của Trường Huấn luyện Trừ tà sư, nhưng cũng có thể cô ấy đang ở một nơi không thể trả lời cuộc gọi của tôi thoải mái được.

“K-không, không hề, không có vấn đề gì đâu ạ. Nhưng sao lại gọi đột ngột thế ạ?”

“Chà, không phải em là người đã tặng anh mấy là bùa biến hình hôm nọ sao? Anh muốn cảm ơn thôi.”

Sau khi trao đổi vài câu với Mei, tôi cảm ơn cô nàng lần nữa rồi cúp máy.

Ngay sau đó, tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc kì nghỉ trưa. Tôi vừa chạy nhanh về lớp vừa lẩm bẩm “Thôi chết, nói chuyện mất thời gian quá.”

Vừa bước được vài bước lên chiếc cầu thang dẫn lên toà nhà năm nhất đột nhiên nhộn nhịp thì tôi nhận được cuộc gọi.

Tôi nhìn lên màn hình thì người gọi là Soya Misaki.

Tôi bắt máy với tâm trạng rằng sắp sửa có chuyện gì đó quan trọng xảy ra đây.

“Này, Furuya-kun! Sao cậu không ở trong lớp D!? Cậu đi đâu rồi!?”

Giọng nói to như sấm rền của Soya truyền qua điện thoại khiến tôi muốn thủng màng nhĩ.

“Kết quả của đợt đánh giá đầu tiên vừa được công bố rồi! Cả ba chúng ta đều đã nhận được bằng tạm thời đấy!”

Cảm thấy bị ảnh hưởng bởi sự hào hứng cao độ của Soya, tôi ào vào lớp D.

“Furuyaaaa–!”

Tuy nhiên, vừa vào lớp học thì người chào đón tôi không phải là Soya mà là đám con trai lớp D.

“Sao cậu lại có được bằng tạm thời chứ hả! Tớ tưởng là cậu đã bị đuổi vì hành vi quấy rối tình dục một con quái vật rồi chứ!”

“Cậu có cái giống gì giống một chủ lực lớp S đâu! Vậy mà sao lại lôi đâu ra cái bằng tạm thời ở đợt đánh giá đầu tiên vậy hả! Đừng bảo là lời đồn về việc cậu đã tiêu diệt con quái vật ở Shinonome là thật nhé?”

“Karasuma vẫn là Karasuma chỉ toàn nói những thứ như ‘Đây là sức mạnh thực sự của bọn này, lũ ngu dốt ạ.’ Tốt hơn lần này cậu nên giải thích cặn kẽ ra đấy!”

Một tháng đã trôi qua kể từ khi đội chúng tôi được hình thành.

Bởi vì đợt thông báo kết quả đánh giá này là lần đầu tiên mà những năng lực ngoài đời thật của bọn tôi được đưa lên bàn cân, toàn bộ các lớp đều cảm thấy cao hứng. Tuy nhiên, sự náo động của D lại thật không bình thường tẹo nào.

Tôi nghĩ sự bùng nổ nghi vấn của đám con trai là chuyện có thể dự đoán được bởi lẽ tôi đã che đậy những nghi ngờ của họ về hành động khiếm nhã nơi công cộng của tôi ở Shinonome một cách khá cẩu thả. Tuy nhiên, cơn náo động đang sắp sửa hoá thành bạo loạn nhanh chóng bị dập tắt.

“Tấm lọc cà phê tất, bé trai mặc đồ con gái, đánh răng cho miệng dưới–!”

Giọng của Soya xuyên qua khắp phòng học ồn ào. Mỗi lần như vậy, một đứa con trai lại run rẩy đôi vai sợ hãi rồi câm nín gục xuống. Sau đó, sự yên lặng bao trùm lấy cả căn phòng.

Soya, đang đứng cạnh Karasuma, nhếch mép nói:

“Thế không biết mấy cái sở thích này của ai đây nhỉ?”

Câm lặng.

Đám con trai vừa nãy còn huyên náo quanh tôi yên lặng quay trở về chỗ ngồi mà vẫn còn run run. Cái thứ sức mạnh của Soya nắm thóp người khác bằng đôi quỷ nhãn thật đáng sợ…

Soya đảo gương mặt đỏ bừng xuống, lấy tay phe phẩy rồi nói với tôi:

“Furuya-kun, chúng ta làm được rồi!”

Sau khi nhận được tấm bằng chứng nhận tạm thời chính thức từ giáo viên, Soya kéo tôi ra khỏi hành lang và trao tôi một nụ cười toe toét. Không còn chút u ám nào mà tôi đã nhìn thấy hồi ở phòng bệnh ngày hôm nọ nữa, cô nàng có vẻ đã bình phục rồi.

“Hừm, bọn mình có cái này là chuyện bình thường mà. Mà thật sự thì tớ cũng không chắc tại sao mình lại nhận được câu bình luận này.”

Karasuma cũng bị kéo ra khỏi hành lang như tôi đang ấn vào cái lời bình luận cảnh báo được viết trên tấm giấy chứng nhận tạm thời của mình.

Có rất nhiều thứ được viết bằng màu mực đỏ vào đó nhưng tóm lại thì nó là: “Cống hiến của em trong việc tiêu diệt thành công một lục đẳng là rất đáng kể. Tuy nhiên, hiện tại cũng chỉ có một vụ này là thành công nên em cũng có thể dễ dàng bị giáng cấp trong tương lai tùy thuộc vào thể hiện vào hành vi của mình.” Chà, tôi nghĩ đó là một lời cảnh báo có lý đấy.

“Cơ mà, điều đó không thể thay đổi được sự thật là chúng ta đã có bằng tạm thời rồi!”

Soya phe phẩy tấm bằng xung quanh như một đứa con nít rồi tiếp tục:

“Chúng ta không có tiết chiều nay nên hãy truy cập vào kho dữ liệu của Hội trong khi vẫn còn trong tay tấm bằng tạm thời này!”

Cô nàng chạy xuống hành lang sau khi nói như thể mong chúng tôi sẽ bị giáng cấp trong tương lai vậy.

“Hmm, giờ tớ lại không khỏi lo lắng rằng chúng ta thực sự sẽ tìm kiếm thông tin về nó đấy.”

Bọn tôi hiện đang ở trung tâm thông tin Trường Huấn luyện Trừ tà sư.

Ba người bọn tôi trình diện tấm bằng tạm thời vừa nhận được và khởi động một chiếc máy tính. Dù cũng có thể xem qua điện thoại như Kaede lúc trước nhưng chúng tôi phải đi qua rất nhiều thủ tục khi truy cập thông tin lần đầu nên làm ở máy tính của trường thì tiện hơn nhiều.

“Tớ cho rằng cậu không cần phải lo vậy đâu bởi vì bọn mình mới chỉ có bằng tạm thời thôi mà? Chúng ta chắc còn không tìm được cái gì quan trọng đâu.”

Nếu nghĩ kỹ thì, quỷ nhãn của Soya là một lời nguyền tạo tác mà thông tin của nó còn bị giấu kín khỏi người bị dính nguyền cơ mà. Ngay cả những trừ tà sư chuyên nghiệp chính thức với tấm bằng vĩnh viễn chưa chắc có thể truy cập thông tin của nó, chứ đứng nó đến bọn tép tôm bọn tôi.

“Nhưng tớ đã rất cố gắng vì nó mà! Tớ hy vọng rằng ít nhất phải có cái thông tin gì hay ho chứ!”

Những ngón tay run rẩy của Soya gõ từ “quỷ nhãn” lên thanh tìm kiếm.

Tôi để ý Karasuma nãy giờ không nói cái gì cả nên nhìn sang kế bên thì thấy cô nàng đã dùng một chiếc máy khác để truy cập thông tin trước cả Soya với cụm từ tìm kiếm “Ba vòng của Kuzunoha Kaede.”

“Hừm. Không có kết quả…”

Chứ muốn gì nữa hả con ngố này.

Tôi đang tự hỏi không biết mình có nên bảo Karasuma là không thể xóa được lịch sử tìm kiếm khi cô nàng bắt đầu gõ “màu nhũ hoa của Kuzunoha Kaede” hay không. Tuy nhiên, vào lúc đó, tiếng thét của Soya vang lên “Ah–!”

Tôi nhìn lên màn hình và thấy có một kết quả duy nhất ở đó.

“Có thông tin về nó này!”

“Thật ư?”

Soya ngay lập tức nhấn vào kết quả.

Thứ xuất hiện sau vài giây tải chỉ là một dòng mô tả ngắn ngủi.

Quỷ Nhãn–một trong những tàn tích dâm dục của Mị Vương. Còn được biết đến như Quỷ Nhãn của Mị Vương.

“...hả? Có thế thôi sao? Ý tớ là, ai là Mị Vương cơ?”

Soya, người vừa nãy còn tràn trề tinh thần, giờ lại có một biểu cảm hết sức phức tạp, dường như cô nàng không biết nên tỏ ra bối rối hay là thất vọng nữa.

“Nó nói là Mị, nghĩa là đang nói về một chủng tộc quỷ đã bị tuyệt diệt ở Châu Âu thời trung cổ… phải không nhỉ?”

Tôi cố nhớ lại những gì mình biết được từ cái kí ức mờ nhạt của mình, nhưng Soya lại không thể chấp nhận cái thông tin ít ỏi trong một dòng về quỷ nhãn đó được.

“Mị Vương là ý nghĩa quái quỷ gì thế!?”

Cô nàng gõ hai từ bí ẩn đó vào ô tìm kiếm. Tuy nhiên kết quả lại là một thông báo lỗi. Hoặc là thông tin không tồn tại, hoặc là nó không thể xem bằng giấy chứng nhận tạm thời được.

“Nó bảo rằng đôi mắt này là một trong những tàn tích dâm dục, vậy là còn có thêm nữa sao!?”

Soya tiếp tục gõ những thứ như chân, mông, cánh tay, và bàn tay của Mị Vương vào ô tìm kiếm.

Bất ngờ thay, chân và mông đều có kết quả, cùng những lời giải thích khó hiểu “Một trong những tàn tích dâm dục của Mị Vương.”

“Gì cơ… vậy là vẫn còn có những tạo tác khác ngoài đôi mắt của mình ngoài kia ư…? Nhưng lại không có kết quả nào về bàn tay hay cánh tay cả…”

Soya liếc bàn tay của tôi. Tôi cũng thử tìm kiếm “cực đỉnh trừ tà” để đảm bảo nhưng cũng không thấy gì. Cứ tưởng là hai người có cùng lời nguyền nhưng hoá ra lại khác nhau à.

“Ôi, thôi nào! Thông tin gì mà có cũng như không vậy!”

Soya đập liên tục vào cái bàn như thể đang đổ lỗi cho nó vậy.

Nó là một thứ nguyền chú mà ngay cả Thập nhị Thiên sư cũng bó tay, dù tôi đã có quyết tâm trong người nhưng dường như con đường vẫn còn dài lắm.

“Đủ rồi!”

Soya tắt máy và chạy ra khỏi trung tâm thông tin, phồng má giận dữ.

“Này, cậu đang định đi đâu thế hả!?”

Tôi bỏ lại Karasuma đang bị hút hồn vào việc tìm kiếm những từ khoá dâm dê trong kho dữ liệu của Hội rồi đuổi theo Soya.

“Hãy đến bảng thông báo nào! Tớ sẽ tìm một công việc có thể khiến chúng ta một phát nhận bằng vĩnh viễn luôn!”

“Không, không, bình tĩnh lại. Dục tốc thì bất đạt nghe chưa!”

Tôi cố giữ Soya lại. Nhưng cô nàng lại nở nụ cười đáng ngại trên gương mặt đáng yêu của mình và trả lời:

“Furuya-kun, cậu đã bảo là muốn bọn mình sẽ đi đến cuối đừng nên tớ phải có quyết tâm mà phải không?”

Tôi rên rỉ.

“Cậu mới là người phải có quyết tâm ấy. Không phải là cậu sẽ đồng hành cùng tớ trên mọi chặng đường hay sao?”

Có vẻ như hôm trước thì mồm tôi đã nhanh hơn nào một tí.

Tôi thở một hơi thật sâu trước mặt cô gái liều lĩnh hiện đang mang một gương mặt cực kình vui vẻ.

Tuy nhiên, tôi tự hỏi tại sao. Mặc dù rõ là hiểu được mọi sự sẽ ngày càng rắc rối về sau, nhưng nỗi hối hận của tôi lại không sâu đậm bằng tiếng thở dài mà tôi thả ra.