Ban giám sát Hội Trừ tà sư.
Đó là một ban đặc biệt, cùng với Hội Trừ tà sư bảo vệ mọi người khỏi thảm hoạ tâm linh, và cũng là ban gây ra biết bao lo sợ cho các trừ tà sư.
Về cơ bản, nhiệm vụ chính của ban là theo dõi và giám sát toàn bộ các trừ tà sư trên đất nước, đặc biệt là những người thuộc Hội.
Đâu đó luôn có những trừ tà sư lạm dụng sức mạnh siêu nhiên mà mình được ban cho, liên quan đến những thực thể tâm linh cao cấp hoặc những tổ chức tội phạm gây hại cho con người, dùng năng lực theo những cách đáng để đặt dấu chấm hỏi về mặt đạo đức… Ban giám sát sẽ trừng trị những vụ lạm dụng sức mạnh tâm linh và trong một số trường hợp, chúng sẽ được xử lý trước khi công chúng kịp chú ý đến.
Nói cách khác, đó là một tổ chức dọn dẹp nội bộ để bảo vệ hình ảnh và quyền lực của Hội Trừ tà sư.
Đóng vai trò dọn dẹp trong Hội, nên bộ này cũng được xem là một tổ chức rất quan trọng về mặt chính trị trong đó. Vì vậy, “Cửu Cổ Gia môn”, những bên nắm quyền lực to lớn khắp ngành trừ tà tại Nhật Bản luôn duy trì một tỷ lệ nhất định những người trong gia tộc nắm giữ các chứ vụ trong bộ.
Nói vậy có nghĩa là những thành viên trong bộ giám sát thường có năng lực cao và khiến cho tổ chức trở nên đáng sợ có tiếng trong cộng đồng trừ tà sư.
“Xin phép, thưa sư phụ.”
Bên trong một căn phòng, trần nhà và bốn bề bức tường hơi bụi bặm và một đống giấy tờ xếp chồng đến nỗi trông như có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Những tạo vật ma pháp nằm rải rác trên sàn nhà và được đánh nhãn bằng những miếng dán như “Chứng cứ” và “Vật phẩm bị tịch thu”, khiến căn phòng mang một cảm giác quái gở.
Một cô gái có nét kiên định cùng mái tóc tết lệch một bên bước vào văn phòng giám đốc của ban giám sát. Cô nàng trạc 15 hay 16 tuổi, một lứa tuổi mà hầu hết vẫn còn huấn luyện ở tại trường, nhưng tấm huy hiệu đang lấp lánh trên ngực cô lại ám chỉ rằng cô ấy chính là một thành viên chính thức của ban giám sát.
“À, em đây rồi. Khoan, đợi tí, tôi đã bảo em gọi tôi bằng ‘giám đốc’ khi chúng ta ở đây mà.”
Bóng dáng một người phụ nữ mờ ảo trong căn phòng chào hỏi với cô gái bằng giọng nói uể oải.
“Tôi xin lỗi. Tôi vẫn chưa quen chuyện đó lắm… vậy thì ngài muốn tôi làm gì?”
“À–, phải, về chuyện đó thì…”
Trái với cô gái trẻ trung căng tràn nhựa sống, thì đôi mắt của vị giám đốc ban giám sát lại giống như cá chết khi cô ta vẫy tay. Nhiều mảnh giấy bay phấp phới ra khỏi đống giấy tờ và rơi vào tay của cô gái.
“Tôi cần em giám sát cậu này.”
Ngay khi nhìn vào những bức ảnh và lướt qua tiểu sử ngắn gọn của mực tiêu giám sát trên mớ tài liệu, gương mặt của cô đột nhiên trở nên căng thẳng. Kinh ngạc, bối rối, và một chút giận giữ, tất cả đều hiện qua trên gương mặt của cô nàng.
Sau khi quan sát những thay đổi của cô gái bằng một ánh nhìn vô hồn, vị giám đốc tiếp tục:
“Chắc là em đã nghe về cậu ta rồi. Đó là một thành viên của một đội học viên tân bình đã tiêu diệt một lục đẳng.”
“…vâng.”
Quái vật A thành phố Shinonome. Còn gọi là nữ nhân sợ vếu.
Một quái vật lục đẳng xuất hiện vào khoảng độ tuần trước.
Nhìn qua thì, còn quái vật này có vẻ chỉ là một trò đùa vì nó chỉ tấn công người ngẫu nhiên trên đường phố bởi vì cái sự tự ti nặng nề về bộ ngực của mình. Tuy nhiên, nó lại nguy hiểm đến nỗi có thể quét sách cả một đội chuyên nghiệp có máu mặt.
Vào lúc đó, mọi người đều tự hỏi rằng có bao nhiêu người nữa sẽ trở thành nạn nhân trước khi Thập nhị Thiên sư có mặt, ai nấy đều chuẩn bị tinh thần cho cái viễn cảnh tang tóc sắp tới… thì ở đâu ra một cái đội toàn những học viên vô danh còn không có nổi bằng tạm thời xuất hiện, mà còn ngăn chặn được cái tương lai đó không xảy ra nữa.
Mục tiêu giám sát lần này một học viên đã tiêu diệt một lục đẳng.
“Mặc dù vẫn chưa có chi tiết nào về năng lực của cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng nó có sức mạnh để tiêu diệt một lục đẳng trong một chiêu, điều mà chúng ta không dễ để làm được. Rõ ràng việc tự nhiên xuất hiện một con người mạnh mẽ như vậy là có vấn đề, tuy nhiên… vấn đề chính không nằm ở đó.”
“…Tôi hiểu rồi. Những tin đồn điên rồ đó là thật ư?”
Đôi lông mày của cô gái nhíu lại không vui khi nhìn thấy vị giám đốc ban giám sát, người thường nói năng rất mạch lạc lại trở nên do dự trong lời nói lúc này như vậy.
Có nhiều hơn một vấn đề ở buổi trừ tà của cậu học viên lần này.
Chẳng hạn, năng lực trừ tà của người đã tiêu diệt lục đẳng có vẻ là loại khá là bẩn bựa.
Cô gái còn nghe vài người nói rằng trong buổi trừ tà đó. Quái vật A Shinonome trông không khác gì đã bị làm cho lên đỉnh. Lên đỉnh đấy.
Nhưng bởi lời đồn thường có xu hướng bị phóng đại, nên người ta tự nhiên là bỏ qua những câu chuyện về việc lên đỉnh hay tương tự như vậy. Vậy mà, dường như thật sự là đã có một thứ năng lực bệnh hoạn nào đấy đã được dùng để tiêu diệt quái vật.
Ban giám sát đang hành động theo chức trách chính là bằng chứng tốt nhất cho điều đó.
“Chà, đại loại là thế. Thế nên công việc lần này của em là để mắt đến cậu ta, không để cậu ta lạm dụng năng lực của mình mà huỷ hoại danh tiếng của Hội. Tôi có cảm giác có điều gì mờ ám ở con người này.”
“Ý ngài là sao?”
“Kuzunoha có liên quan đến cậu ta.”
“……”
Biểu cảm của cô gái còn trở nên méo mó hơn sau khi nghe đến Kuzunoha, cái tên đứng đầu trong “Cửu Cổ Gia môn”.
“Có khả năng là Kuzunoha đã cố tình che giấu năng lực của mục tiêu giám sát. Nói sao thì, dù tỏ ra là mình bận rộn trong tư cách người thừa kế của gia đình Kuzunoha, nhưng vài người đã bảo tôi rằng cô ấy đang can thiệp vào những nỗ lực giám sát mục tiêu một cách trực tiếp. Vô cùng khả nghi.”
“Chuyện đó… nhất định là đáng nghi. Xin hãy cho tôi giám sát cậu ta.”
Đôi má của cô gái vẫn còn cứng đờ khi nói với vị giám đốc ban giám sát.
Thấy hơi khó chịu trước nét hăng hái của cô gái, vị giám đốc cố gắng xác nhận lại với cấp dưới, cũng như là vị đồ đệ cưng của mình.”
“Em chắc chứ? Em được đề cử cho việc này bởi vì mục tiêu giám sát sẽ ít cảnh giác với em. Nhưng một giám sát viên có nghĩa là tuỳ vào hoàn cảnh, mà đôi lúc sẽ cần phải loại bỏ mục tiêu đấy. Tất nhiên em sẽ là người thực hiện việc đó. Soya Misaki và mục tiêu trông có vẻ cũng khá thân thiết với nhau–”
“Không thành vấn đề.”
Cô gái miễn cưỡng cắt ngang câu nói của vị giám đốc bằng lời khẳng định.
Cô tức giận nhàu nát tờ tài liệu với hình ảnh của mục tiêu giám sát–Furuya Haruhisa.
“Bởi vì tôi ghét cả Kuzunoha lẫn mục tiêu giám sát!”
Sau khi phun ra những câu đó, cô nàng bước nhanh ra khỏi phòng, dường như đã sẵn sàng cho công việc mới.
“…chà, được thế thì tốt.”
Giám đốc ban giám sát thở dài rồi tự mình lẩm bẩm:
“Mà, một năng lực thô tục có thể tiêu diệt một lục đẳng à… dù không có trong ghi chép, nhưng không thể nào đâu nhỉ…”
Căn phòng quay trở lại trạng thái yên tĩnh, cô ta lại một mình bắt tay vào công việc tiếp theo.
Buổi hoàng hôn, giao thời giữa ngày và đêm. Trên mái của một toà nhà hướng ra một con phố đông đúc.
“Thôi chết, có vẻ như mình đến kiểm tra có hơi trễ một tí. Bộ giám sát đã bắt đầu hành động rồi.”
Một cô gái hối hận thì thầm với bản thân trong lúc đang nhìn lên bầu trời đang tối dần để nhường chỗ cho bóng đêm bao trùm.
Cô vận bộ đồng phục trường đã sờn cũ. Đôi chân trắng muốt duỗi ra bên dưới lớp váy ngắn. Một chiếc móc khoá lỉnh kỉnh hình các con vật treo lơ lửng trên chiếc túi của trường.
Cách cô đặt tay lên chiếc má có vẽ một trái tim nhỏ lên đấy và bĩu môi trông có phần tinh quái.
Tuy nhiên, dáng vẻ đáng yêu và cuốn hút của cô nàng khiến người ta không còn quan tâm đến cái nét tinh quái đó nữa. Cô nàng phồng má bĩu môi mặc dù không có ai xung quanh hết, chân duỗi ra mép mái toà nhà và vung vẩy trên không trung:
“Ái chà chà, không biết nên làm gì đây ta? Giờ thì đến cả bộ giám sát cũng nhúng tay vào rồi, những người ‘có bộ phận’ sẽ không thể tự do di chuyển dễ dàng được nữa… Mình nghĩ là hiện tại thì sẽ thử dùng một con quái vật để quấy rầy họ chút vậy.”
Cô nhìn xuống dòng người hối hả và nhộn nhịp bên dưới.
“Được rồi, hãy cùng xem ai sẽ là ứng viên tốt nhất để trở thành một con quái vật của ‘công lý’ mà mọi người có vẻ rất yêu thích nào.”
Cô mỉm cười như một đứa trẻ ngây thơ rồi nhíu mắt lại như thể đang tìm kiếm con mồi. Hai con ngươi lấp lánh trong trời đêm bằng một thứ ánh sáng dị thường.