“Cực đỉnh trừ tà.”
Một năng lực kì lạ có thể khiến mục tiêu lên đỉnh bằng cách tấn công vào “điểm G” tồn tại ở một nơi nào đó bất kì trên cơ thể họ, nếu mục tiêu là một ác linh hay quái vật, chiêu thức sẽ tiễn bọn chúng lên thiên đàng ngay lập tức.
Tôi thường phong ấn năng lực này lại bằng những chiếc vòng tay thánh giá. Tuy nhiên, thời thế hiện đã thay đổi.
Tôi đã giải ấn sẵn cho cánh tay lúc ở Trường Cao trung Shinonome, kể từ lúc đó thì hai cánh tay đã không còn ở dạng con người nữa.
“Điểm G” của bất cứ ai rọi vào tầm mắt của tôi sẽ liên tục xuất hiện trên người họ.
Cơ thể của những trừ tà sư chuyên nghiệp, Karasuma, và của cả nữ nhân xé vếu đang điên cuồng chống lại cái kĩ năng trói mạnh mẽ đang trói chân mình lại.
Hai nhũ hoa trái và phải của cô ta lóe lên.
Chúng nằm ở một khu vực mong manh mà bất kì cô gái bình thường nào đều sẽ rất cẩn trọng, chứ đừng nói đến nữ nhân xé vếu. Hơn nữa, mục tiêu của tôi là một cô gái thường xuyên rèn luyện bản thân trong câu lạc bộ kendo. Sau khi trở thành quái vật thì cô nàng đã biến thành một võ sư bá đạo với thể chất được cường hóa.
Tôi thì một món võ mèo cào còn không biết nên tấn công vào chỗ đó gần như là lực bất tòng tâm, nhưng-
“Uraaaaa-!”
Nữ nhân xé vếu gào lên bối rối.
Một con thức thần được Soya tạo ra bay đến điểm mù của cô ta và dính chặt vào mặt ả.
“Pigyaaaah!?”
Ngay lập tức, cô ta xé toạc nó ra, sau đó nó biến mất. Tuy nhiên, điều đó đã nằm trong dự tính của tôi.
“ORAAAA!”
Tôi vươn hai cánh tay về phía cặp vếu của nữ nhân xé vếu khi cô ta đang bị thức thần đánh lạc hướng, rồi dùng hai ngón giữa và ngón trỏ ở mỗi tay chọc vào nhũ hoa đang lấp lánh của ả! Thứ tôi đang làm tưởng chừng là cực kì biến thái nhưng tôi đang rất nghiêm túc đấy!
BỤP!
“Oái!?”
Cái tốc độ quái quỷ gì đấy.
Hai tay tôi bị đánh văng ra trước đòn knife hand của nữ nhân xé vếu.
Tay tôi không bị thương, nhưng trọng tâm của tôi bị lệch đi đáng kể khiến tôi chúi đầu vào vị trí trước mặt nữ nhân xé vếu.
“Nữa.”
Cơn khát máu của ả ta bùng lên dữ dội trên đầu tôi.
“LẠI LÀ NGƯƠI NỮỮỮỮỮA!?”
“Furuya-kun! Né đi!”
Tiếng của Soya vang lên đè vào tiếng giọng của con thức thần khi cả hai cùng nói một thứ.
Tôi lăn qua một bên nhanh nhất có thể.
BÙM!
Bàn chân của nữ nhân xé vếu đâm vào thảm cỏ, sượt qua tóc tôi.
Tôi ực một tiếng thật mạnh.
Tôi uốn người lại và gắng gượng đứng dậy, cố gắng nhắm vào cặp nhũ hoa đó lần nữa. Tuy nhiên-
“UWAAAAAH!?”
Cô ta kéo bàn chân đâm sâu vào thảm cỏ lên, lôi đống đất và cỏ tung lên trời. Mặt tôi bị dính một lượng đất, trời đất tối sầm.
Chết tiệt!
Không biết phải bảo vệ chỗ trước, tôi ngay lập tức đánh liều lấy hai tay ôm đầu. Tuy nhiên, con thức thần sau đó hét lên bằng giọng Soya-
“Không phải chỗ đó! Cô ấy đang nhắm vào b-bẹn của cậu!”
Hả?
Dù có hơi hoang mang, nhưng theo phản xạ tôi vẫn lấy hai tay che lấy bẹn mình. Sau đó,
Tôi rên rỉ.
Một lực cực mạnh dồn vào tay tôi, cả người tôi bay ngược lên không trung về phía sau.
Tôi ngã lăn vài vòng trên mặt sân cỏ, toát mồ hôi lạnh về sự suýt soát của việc đó. Nguy hiểm quá! Không che kịp thì nhất định là chết mất. Chết vì cơn sốc vỡ bi của mình.
Tôi xoay sở phủi đám đất cát trên mặt đi để phục hồi lại tầm nhìn, giờ đây tôi đã cách nữ nhân xé vếu kia một khoảng.
“Là con trai thật tuyệt nhỉ?”
BỘP, BỘP.
Ả tiến đến chỗ tôi dù đôi chân đã bị làm chậm bởi kĩ năng khống chế.
Trước khi kịp nhận ra, thì con thức thần cuối cùng của Soya đã nằm gọn trong tay cô ta.
“Trym không có cỡ A hay F. Con trai cũng không cần phải lo lắng về việc con trym mình nhìn từ bên ngoài quần áo to nhỏ thế nào. Thật tốt khi được thoải mái như thế nhỉ? Trêu đùa vếu nhỏ, thương hại bọn này, hoàn toàn xem vếu nhỏ như vấn đề của người khác… vếu thớt này… hai lưng này… đừng trêu chọc tôi nữa… đừng trêu chọc tôi nữa…”
Trong lúc nói bằng giọng giống với Nagumo lúc bình thường, nữ nhân xé vếu bóp mạnh bàn tay đang nắm lấy con thức thần của Soya.
“Sao các người đéo xếp hạng cỡ của mình luôn đi!? HẢẢẢẢẢ!?”
“Pigyaaa!?”
Con thức thần bị nghiền nát ở chỗ háng, nếu nó có, rồi sau đó biến mất.
BÙM!
Nữ nhân sợ vếu dậm vào mặt đất để phóng về phía trước mạnh đến mức tạm thời xoay sở thoát ra khỏi những kỹ năng khống chế trên người.
Ánh mắt của cô ta nhắm vào-giữa hai chân tôi.
“OÁÁÁÁÁÁÁI!?”
Tôi cố hết sức hộ giá cho vung bẹn. Ả ta mạnh bạo đá vào hai tay tôi, khiến tôi lại ngã và lăn lộn trên sân.
“T, thôi nào…!”
Tôi đang tự hỏi đây có khi nào là để trả thù đòn tấn công nhũ hoa của tôi hay không.
Nữ nhân xé vếu tấn công liên tục vào bẹn tôi.
Tôi gắng gượng đứng lên để tấn công nhũ hoa của ả nhưng sau đó buộc phải dùng hai tay để bảo vệ vùng bẹn trước những đòn tấn công không ngừng nghỉ của cô ta, khiến việc tấn công rất khó thực hiện.
Một chiêu, một chọc vào cả hai nhũ hoa của ả, đó là tất cả những gì tôi cần.
Nhưng hiện tại thì lực bất tòng tâm.
Tôi mà ăn một đòn vào bẹn thì cũng thăng. Vả lại, tôi cũng không nhịn được mà phải bảo vệ nó theo bản năng.
Trận chiến giữa tôi và nữ nhân xé vếu đột nhiên biến thành một cuộc chiến “một chiêu phân thắng bại” và cả hai đang dần trở nên bế tắc - hoặc trông có vẻ như vậy.
“Cái gì!?”
Đòn tấn công của ả đáng lẽ phải nhắm vào bẹn tôi thì đột nhiên dừng lại giữa chừng.
“Đòn tấn công giả!?”
Nữ nhân xé vếu lao vào, kéo hai tay ra đằng sau rồi chưởng mạnh vào ngực tôi.
“GUAAAA!?”
Tác động gần như thổi bay toàn bộ ý thức của tôi. Tôi không thể thở được. Tâm trí tôi bắt đầu phát ra cơn đau cực độ sau đó. Tôi cố đứng dậy nhưng toàn thân vô lực.
“Furuya-kun! F, Furuya-kun… t-tớ nhất định có thể làm gì đó…”
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét khóc lóc của Soya từ xa.
“Cùng biến ngươi thành bẹn phẳng nhé?”
Nữ nhân xé vếu vừa bước lại phía tôi vừa nói một điều gì đó nghe thật độc ác.
Nhưng… tôi không biết phải làm sao cả…
Những trừ tà sư đang duy trì kĩ năng khống chế thì không thể di chuyển, Karasuma ngoài cái tuyệt kĩ ra thì cũng chả còn gì. Ngay cả Soya cũng không thể giúp đỡ vì đã mất hết thức thần.
Tôi than thở trong lòng. Mọi chuyện đã ra thế này, tôi không còn cách nào khác ngoài đồng quy vu tận cùng với cô ta. Bẹn của tôi đổi lấy một nữ nhân sợ vếu. Tuy nhiên, vào lúc đó-
“Nagumo-san!”
Tiếng Soya vang khắp khoảng sân trống.