Một vài ngày sau khi Nagine và Sou tham gia vào câu lạc bộ huyền bí, họ đến câu lạc bộ để thực hiện các hoạt động thường nhật. Họ đang cùng với Chika dọn dẹp lại căn phòng câu lạc bộ, giờ đây đã bị đổi thành nhóm sở thích do không đủ số lượng thành viên. Họ cần sắp xếp lại các thông tin của câu lạc bộ và chuẩn bị danh sách kiểm kê để trình bày với hội học sinh.
Câu lạc bộ là một căn phòng hình chữ nhật, khoảng một nửa so với lớp học thông thường. Ở chính giữa, có một chiếc bàn dài được bao quanh bởi những cái ghế. Bên trái tường có một tủ sách cũ được lắp đầy bởi chục quyển sách về những thứ siêu nhiên, tạp chí, và sách báo.
Ở bức tường bên phải có một chiếc bảng ghi bị dán bởi những cái graffiti và một bảng thông báo. Các hộp đựng thì được đặt để kế cửa. Có một chiếc sofa cho khách, được đặt ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài sân trường
Hôm nay, Nagine, Sou, và Chika đang bận việc lấy những quyển sách từ kệ lên bàn để sắp xếp chúng. Khi cả nhóm đang làm việc trong im lặng, Nagine cuối cùng đã là người bắt chuyện.
“Tỉnh lặng quá~ Sou-kun, cậu có thể gợi ý một vài ý tưởng cho chúng ta bàn tán được không~?”
“Chủ đề à…” Sou nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng nói:”Thời tiết hôm nay trong lành nhỉ…”
“Đúng… đúng vậy, quả là một thời tiết trong lành…” Chika đáp lại, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện.
“….”
Sự kém giao tiếp giữa hai kẻ hướng nội vì vậy trở nên rõ ràng.
“Hai người thực sự không có thứ gì để nói à? Thật là, tớ phải làm sao đây với hai người đây~” Nagine thở dài, biểu cảm bực bội.
Là một người hoạt boát và năng động, Nagine quyết định làm gương bằng cách đưa ra ví dụ cùng một chủ đề mới:”Tớ có vẻ đã bị một kẻ bám đuôi gần đây”
“Vậy à? Kẻ bám đuôi hả…”
“Kẻ bám đuôi!?”
Cả Sou và Chika bất ngờ bật lên từ ghế của họ.
“Thế nào? Chủ đề này sẽ khiến người khác muốn trò chuyện phải không?” Nagine trêu trọc, tận hưởng phản ứng của họ.
“Cái này không phải chủ đề mà họ muốn nói về, mà là chủ đề họ bắt buộc phải nói!”
“Hoshimiya-chan, em có bị làm sao không?” Chika hỏi, biểu cảm của cô chứa đầy sự lo lắng. Sợ rằng một người xinh đẹp như Nagine có thể gặp nguy hiểm nếu bị ai đó rình rập với ý đồ xấu.
“Em ổn mà. Chỉ là có vẻ thôi~” Nagine cười.
Sou vẫn không bị thuyết phục. Cậu biết rằng một người xinh đẹp như Nagine sẽ thu hút những sự ngưỡng mộ lẫn sự chú ý không mong muốn. Nhưng dù cậu vẫn luôn ở bên cạnh cô, thì câu không hề thấy bất kỳ biểu hiện nào đáng ngờ. Cậu không khỏi tự trách bản thân.
“Hoshimiya-chan, việc đó xảy ra từ khi nào?” Chika hỏi trước, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Chắc là từ vài ngày trước. Em bắt đầu cảm thấy như có ai đó đang nhìn em từ phía sau, nhưng em quay lại thì lại không có ai ở đó.”
“Ánh nhìn từ phía sau cậu? Có phải đó là lúc chúng ta đi và về nhà cùng nhau không?” Sou hỏi.
Sou và Nagine thường ngày đi học cùng nhau. Nếu cô cảm thấy có ai đang nhìn mình, thì đó hẳn phải là trong khoảng thời gian đó.
Nagine lắc đầu mình: “Tớ chưa bao giờ cảm nhận thấy điều đó khi ở cùng với Sou-kun. Nó chỉ bắt đầu sau khi cậu rời đi.”
Sou cau mày, suy nghĩ, “Liệu đó có thể là ai đó sống trong căn chung cư không?”
Chung cư cao cấp mà Nagine đang sống có an ninh rất nghiêm ngặt, và người ngoài hiếm khi vào được. Sou nằm trong những trường hợp đặc biệt đó.
Bất ngờ là, Nagine lắc đầu mình lần nữa.
“Tớ cũng nghĩ giống cậu lúc đầu, nhưng tớ sớm nhận ra cảm giác này không chỉ xảy ra ở bên ngoài. Tớ còn bị khi ở trong nhà nữa, cả trong phòng mình. Nên, chắc chỉ là ảo giác thôi~” Nagine kết luận.
Sau khi nghe cô nói, Sou đã đồng ý với Nagine. Nếu cảm giác đó là do kẻ nào đó bên ngoài, cậu sẽ lo lắng vể khả năng đó là một kẻ bám đuôi tiềm ẩn. Nhưng nếu ánh nhìn đó xuất phát ngay cả từ trong nhà cô ấy...Làm gì có chuyện đó là thành viên trong gia đình Nagine đâu chứ?
Chỉ sau khi Sou thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống lần nữa, cậu để ý thấy mặt Chika dần dần càng ngày bất an.
“Hoshimiya-chan, để chị xác nhận lại. Ánh nhìn đó… chắc chắn luôn ở đằng sau à:?” Chika hỏi cẩn thận.
Nagine ngẩng cao khuôn mặt dễ thương và xinh đẹp, lông mày cô nhíu lại như thể cô đang nhớ lại điều gì đó. Sau đó cô gật đầu.
Biểu cảm của Chika ngày càng trở nên tệ đi. Cô ghé sát lại gần Nagine hơn và thì thầm:”Nó có thường xuyên xảy ra khi em ở một mình...trong phòng tắm không?”
Lần này tới lượt Nagine trở nên bối rối: “Sao Chika-senpai biết?”
Sau khi nhận được sự xác nhận từ Nagine, mặt Chika trở nên trắng bệt.
Chiều ngược lại, trong lòng Nagine thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch của cô đã hoàn thành một cách hoàn hảo.
Tuyệt thật~ Mình đã cho bao nhiêu gợi ý rồi, mà mình vẫn sợ sẽ phải làm gì nếu Chika không nhận ra~
Quả nhiên, Nagine đã dành về ngày để đắm chìm trong câu lạc bộ huyền bí. Sự kiên trì của cô cuối cùng cũng được đền đáp – cô đã trở thành nhân vật thu hút các sự kiện siêu nhiên.
Thiên đường quả thật chỉ dành cho những ai có tính kiên trì!
Trong cốt truyện gốc của Vì Sao Dẫn Lối 2, Chika, Amemiya, một trong những nư chính, đã được định mệnh sắp đặt là sẽ bị ám bởi ác linh chỉ sau khi cô gặp Sou ở cấp 2. Sự can thiệp cẩn thận của Nagine đã có thể chuyển hướng lời nguyền khỏi Chika.
Và lý do tại sao Nagine muốn bị nguyền là…
Dưới ánh mắt theo dõi của hai hậu bối của cô, Chika nhanh chóng xác định được một ấn phẩm nghiên cứu về những thứ siêu nhiên được đặt giữa tròng báo cũ và tạp chí được đặt trên bàn.
Ở trên bài, có dòng chữ màu đỏ phản chiếu với khung nền đen đằng sau, là một tiêu đề đáng quan ngại:
Hiệu tượng siêu nhiên: Dokidoki-chan Người Luôn Lén Lút Theo Dõi Bạn (Phần 1)
Với sự quan tâm của các hậu bối, Chika miễn lật sang trang tiếp theo và bắt đầu đọc to:
[Dokidoki-chan được biết đến là sẽ xuất hiện sau những cô gái độc thân (chỉ dành cho bishoujo). Chỉ thể hiện rõ khi bạn ở một mình.
Ánh nhìn của cô sẽ luôn đến trực tiếp từ phía sau bạn và khiến bạn hoàn toàn nhận thức được bạn đang bị theo dõi.
Trong khi nó có thể xuất hiện từ bất kỳ lúc nào, nhưng có vẻ như bạn chỉ cảm nhận được nó trong khi ở những khoảng khắc riêng tư vào buổi tối hoặc khi đang tắm.
Theo thời gian, ánh nhìn sát sao này sẽ gây ra lo lắng và sợ hãi, dần dần khiến nạn nhân trở nên điên loạn. Cảm giác bị theo dõi sẽ khiến họ trở nên hoang tưởng, khiến họ không tin tưởng bất kỳ ai xung quanh và tự cô lập bản thân
Đặc biệt là, khi nạn nhân đang hoàn toàn ở một mình, Dokodoki-chan sẽ toả ra như một người bạn đến an ủi. Nó sẽ trở thành một người bạn không thể tách rời, là chỗ dựa cho cảm giác lo lắng của họ cho đến khi họ không thể sống thiếu nó được nữa.
Đến cuối cùng, nạn nhân sẽ bị đưa khỏi thế giới này, dẫn đến việc họ bị cuốn đi.]
Biểu cảm của Nagine vẫn bối rối, nhưng bên trong, cô vô cùng phấn khích. Đây chắc chắn là điều mà cô mong đợi.
“Vậy, em đang bị nguyền bởi ác linh ạ?” cô hỏi, giọng của cô chứa đựng sự lo lắng trong khi suy nghĩ đang run lên vì phấn khích.
Lời nguyền mà Chika Amemiya đã gặp phải ở trò chơi Vì Sao Dẫn Lối 2 gốc đã được bắt đầu. Đối với Nagine, đây là một cơ hội vàng để làm thắt chặt mối quan giữa cô và Sou, một điều mà cô luôn mong đợi.
Đó chính là lý do mà Nagine lại mong muốn tham gia vào câu lạc bộ Nghiên Cứu những điều Huyền bí tới vậy.
Bởi cách hoá giải lời nguyền đó là----
“Ở đây có viết cách hoá giải lời nguyền là…” Chika nói thêm.
- Không bao giờ được ở một mình. Dokidoki-chan là một đứa nhút nhát, sẽ không làm gì nếu có ai bên cạnh mục tiêu.
Từ một nơi mà không ai thấy, môi của Nagine cong lên một nụ cười.
Tối nay, không có ai ở nhà ngoài tớ đâu, Sou-kun~
-------------
“Sao mình lại ở đây vậy?”
Sou ngẩng đầu và hỏi câu hỏi đến từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu.
Cậu đang trong nhà Hoshimiya vào buổi chiều tối.
Cụ thể hơn nữa là, cậu đang ở nhà vệ sinh trước phòng tắm của Hoshimiya (
Sau cửa phòng tắm, là Nagine đang tắm rửa.
“Có gì đó sai sai ở đây thì phải?!” Cậu la lên.
Cậu ngồi trên tấm thảm, che miệng mình lại. Thân thể cậu run lên bần bật khi cậu cố gắng tập trung, dù trong đầu cậu đang báo động đỏ.
Suy nghĩ của cậu giờ đây là một đống hỗn độn. Cậu cần phải chú tâm vào một cái gì đó. Cái gì cũng được.
Bằng không… cậu sẽ chỉ càng thêm để tâm đến tiếng nước ở ngoài sau cậu.
Với từng giọt vang vọng xuống sàn, Sou nhận ra tâm trí mình đang tương tư đến hình ảnh ấm áp, mời gọi bởi làn da của Nagine, bóng bẩy và lấp lánh dưới những giọt nước.
-Không, dừng lại!
“Sou-kun, cậu vẫn ở đó chứ?” Giọng của Nagine vang đến ra cửa, thể hiện một chút lo lắng.
“...Ừm, mình vẫn ở đây.”
Tiếng cười nhẹ nhõm của cô vang vọng qua cánh cửa. Lời nguyền từ ác linh Dokidoki-chan bắt buộc Sou phải ở gần Nagine. Vì vậy, cậu phải đứng canh bên ngoài khi cô đang tắm
“Mà nói thì, đã lâu rồi Sou-kun không ngủ lại nhà tớ nhỉ~” Nagine nói.
“Đó là vì… chúng ta lớn hết rồi.” Sou lẩm bẩm.
“Đúng vậy. Sou-kun càng ngày càng ngày đẹp trai hơn.
“Đừng chọc tớ nữa…”
Hai người họ trò chuyện qua cánh cửa kính mỏng manh.
Với không có bất kỳ chủ đề cụ thể nào trong đầu, miễn cần giọng hai người họ vẫn luôn vang ra, nó sẽ giúp cả hai người họ cảm thấy thoải mái.
Sou không khỏi hồi tưởng lại khoảng thời gian thơ ấu khi mà cậu và Nagine chơi cùng nhau. Mặc dù đó chỉ mới vài năm trước, nhưng cảm tưởng như một kiếp người vậy.
Hồi trước, cậu luôn lấm lem bùn đất khi đi chơi, nhưng vẫn cứng đầu không chịu tắm chung với cô. Bây giờ, họ vẫn như trước – Sou đang ngồi ngoài cửa phòng tắm, chờ đợi Nagine tắm xong để cậu có thể vô tiếp theo.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ~ Tới lượt cậu rồi nè~”
Cánh cửa mở. Nagine xuất hiện, thân hình nữ tính, cao ráo của cô được quấn trong chiếc khăn tấm dài, khác biệt rõ rệt so với trước đây.
“Phụt –!? Ơ ơ ơ, tại sao!?”
Sou bước ra khỏi nhà vệ sinh, lời nói của cậu lộn xộn khi cậu vội vàng lao vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Đôi mắt sáng ngời của Nagine ánh lên sự thích th.
Ara~
Cô tinh nghịch nghiêng đầu mình nhưng vẫn giữ tông giọng bình thường: “Sou-kun, sao thế?”
“Cậu bị ngốc à!? Cậu nên nói trước khi đi ra mới phải!”
“Nhưng không phải trước giờ tới lượt Sou-kun tắm cũng như vậy sao?”
“Đó là vài năm trước rồi!”
Khi Nagine nói, cô tỉ mỉ chỉnh lại quần áo của mình, phát ra âm thanh xào xạc của vải va chạm vào da của xen kẽ với mỗi khoảng dừng trong lời nói của cô.
Không có một ai ở nhà ngoại trừ Nagine và Sou vào tối nay.
Renji bận việc với công việc hội học sinh và đang ở nhà bạn. Sayaka đang ở xa nhà học đại học, chỉ về nhà khi tới kì nghỉ lễ. Đặc biệt nhất, cha mẹ của Nagine cũng bận việc vào buổi tối và không thể về tới ngày mai.
Nagine nhận thấy hôm nay là một cơ hội tuyệt vời để thông báo cô có thể đã bị bởi một ác linh.
Sou, lo lắng cho sự an toàn của cô, đã quyết tâm mình sẽ ngủ lại nhà của cô, đặc biệt khi cậu biệt cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Thay vào đó, tại sao lại không gọi cho một thành viên trong gia đình trở về nhà để bảo vệ Nagine?
Sou đã bị thuyết phục bởi lời biện hộ của Nagine: “Tớ không muốn gia đình mình lo lắng.” Dựa vào lịch sử bạn thuở nhỏ của hai người họ, ba mẹ của họ đã đồng ý cho ngủ qua đêm mà không hỏi câu hỏi nào.
Sou-kun~ Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian vào tối nay lắm~
Nagine mặc lên bộ đồ thường ngày của mình khi cô cười cùng với cách cư xử khác xa so với vẻ ngoài dễ thương của cô.
(note: Cứ tưởng tượng là câu lạc bộ SOS của Suzumiya Haruhi nhưng lớn hơn là được)