Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 9

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 5

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 371

Tập 01 - Chương 24 - Là Gà Hay Là Thóc?

Trans: HK.

Thật ra tựa chương này theo đúng bản gốc là “Nhà Chiến Thuật VS”, nhưng nếu để nguyên thì khó hiểu, mà có biến tấu nhẹ (thành “Nhà Chiến Thuật VS Nhà Chiến Thuật”) thì cũng không dễ hiểu hơn nên tui quyết định chế lại cái tựa luôn. Còn lý do thì đọc hết chương sẽ rõ nhé.

_____

“Ui!? Quả thật là vẫn còn hơi lạnh ha!”

“Haha, công nhận.”

Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là một con suối cách xa căn cứ bí mật một chút, và cả 2 có hơi phấn khích.

Hồi nhỏ thì tôi chẳng ngần ngại mà nhảy tõm cả người xuống luôn, nhưng hiện tại chỉ đi bộ ở chỗ nước nông mà thôi.

Từ lúc cái câu “tớ yêu cậu” thoát ra khỏi miệng tôi một cách bí ẩn thì bầu không khí lạ lùng đã bao trùm lấy 2 đứa… nhưng tôi cảm thấy như điều đó cuối cùng cũng đã phai nhạt dần và dịu đi.

Sau khi nghịch nước một lúc.

“Được rồi, giờ thì chúng ta ăn trưa thôi.”

“Ah, ừ ha.”

Tôi cũng vừa bắt đầu thấy đói nên gật đầu ngay.

“Hehe… Tớ đã dồn rất nhiều công sức để làm hộp cơm trưa này đó.”

“Thế thì tớ rất mong chờ.”

Việc tôi mong chờ là lời thật lòng chứ không phải khách sáo… chỉ là, không hiểu sao mà cảm thấy có chút bất an.

“Nhưng thế thì thật ngại quá. Để một mình Yuika làm cơm trưa…”

“Không sao đâu mà, tớ làm vì tớ thích thôi.”

Yuika nói thế, nhưng gần đây, tôi cảm thấy việc mình nhờ Yuika làm giúp gì đó ngày càng xảy ra thường xuyên hơn…

“Cậu có muốn tớ làm gì cho cậu không Yuika?”

Tôi cất tiếng hỏi với suy nghĩ đó trong đầu.

“Ửm? Sao đột nhiên thế?”

“Ờm, xem như một lời cảm ơn cho hộp cơm trưa này đi.”

“Ô chà? Có nghĩa ý cậu là sẽ “bảo gì cũng nghe” để trả ơn cho hộp cơm trưa à? Thế thì tớ đành vui lòng chấp nhận vậy.”

Có lẽ cô nàng dùng cách nói hài hước ấy để tôi không quá lo lắng.

“Ừm, cậu nghĩ như vậy cũng được.”

“Tuyệt!”

Yuika chấp nhận sự biết ơn của tôi và nhảy cẫng lên vui sướng.

“Hừm… Không biết nên yêu cầu gì đây nhỉ…? Ah, đáng hóng đây…”

Sao lạnh sống lưng thế nhờ… sẽ là gì, đây nhỉ…?”

“Tạm thời thì gác lại chuyện Shuu-kun “bảo gì cũng nghe” đã… Cậu trải tấm bạt ra giúp tớ được không?”

“Ừm, cứ giao cho tớ.”

Tôi chọn một vị trí bằng phẳng nhất có thể ở bờ sông và trải tấm bạt để ngồi mà chúng tôi mang theo ra.

“Được rồi, ăn thôi ăn thôi!”

Ngồi xuống xong, Yuika vui vẻ mở nắp giỏ đồ ăn ra.

Tôi nhìn vào trong…

“… Ah, không có.”

Vẻ mặt cô nàng trông như vừa thất bại chuyện gì đó vậy.

“Sao thế?”

“Ờm, cái này...”

Yuika nói và lấy ra một đôi đũa từ trong giỏ.

“Tớ quên mất 1 đôi…”

“Hiểu luôn.”

Tôi cũng chỉ đành cười gượng.

“Hừm, trường hợp này thì… một trong chúng ta sẽ ăn trước, hay là thay phiên nhau dùng đũa để ăn đây?”

Đó là tất cả phương án mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng dù kiểu nào thì vẫn là giáp tiếp hô–…

“Vẫn còn một cách tốt hơn á.”

“Hả? Thật à?”

Tôi rất tò mò về giải pháp “tốt hơn” mà bộ óc thiên tài của Yuika có thể nghĩ ra.

“Đây, ah ~.”

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, không hiểu sao mà Yuika dùng đũa gắp miếng tamagoyaki lên và đưa đến miệng tôi.

“………. Đây là?”

Tuy đã đoán được, nhưng tôi vẫn hỏi lại cho chắc.

“Nó có hơi ngọt để phù hợp với khẩu vị của Shuu-kun đó.”

“Có ai hỏi về mùi vị đâu.”

Không lẽ cổ cố tình?

“Chẳng phải thế này hiệu quả hơn là đợi người kia ăn xong hoặc trao đũa qua lại sao?”

“…… Ừ nhỉ?”

Thế cơ à…? Có lẽ đúng… mà khoan, thật vậy á…!?

“Và chẳng phải hồi nhỏ chúng ta dùng chung đũa hoài đó sao? Giờ thì còn lăn tăn gì nữa chứ?”

“… Công nhận”

Nói đến thì… không lẽ là tôi đã suy nghĩ quá rồi sao?

Từ quan điểm của Yuika, không lẽ điều này cũng nằm trong phạm trù “quá mức để ý” à…?

Thế thì…

“Ừm… thế thì tớ sẽ nhận nó vậy.”

Rồi tôi há miệng, đón nhận miếng tamagoyaki được đút cho mình.

***

***

Gần đây tôi có hơi lo lắng.

“Ừm, ngon lắm.”

“Hehe, vậy thì tốt.”

Cũng tại… Vấn đề của Shuu-kun là cậu ấy quá dễ bị thao túng tâm lý.

Ổn không đây trời? Mong là trong tương lai, cậu ấy sẽ không bị kẻ xấu lừa gạt…

Cơ mà đứa con gái xấu xa vừa mới chém gió bay nóc nhà với Shuu-kun xong thì cũng không có tư cách nói điều đó cho lắm.

Phải… Tôi đã cố tình chỉ mang 1 đôi đũa để tạo nên tình huống này.

Đó là một chiến lược đôi bên cùng có lợi cho phép bản thân có thể hôn và được hôn gián tiếp.

“Vậy thì tớ cũng ăn gì đó đây.”

Thú thật thì trong lòng tôi khá lo lắng, nhưng vẫn cố gắng không thể hiện điều đó ra, thế nên tôi nhanh chóng gắp miếng tamagoyaki lên và ăn nó!

“Fumu, tớ đã nấu nó khá ổn đấy chứ.”

Tôi cố nói gì đó.

Vì đang ý thức về nụ hôn gián tiếp với Shuu-kun nên não tôi làm gì còn chỗ trống để mà cảm nhận mùi vị chứ…

Dù sao thì, đến mức này vẫn chưa thể nói là hoàn thành kế hoạch được…!

“Ừm, Shuu-kun, đây.”

Khi tôi đưa miếng gà rán đến bên miệng Shuu-kun, tôi có thể nghe được âm thanh nuốt nước bọt của cậu ấy.

Rồi trông cậu chàng như đang chuẩn bị cho điều gì đó.

“Oằm.”

Cậu ấy nhận miếng gà rán vào trong miệng.

Với điều này, chúng tôi đều đã nhận được nụ hôn gián tiếp của nhau…!

“Tiếp theo thì cậu muốn ăn gì nè?”

“Xem nào, thịt viên đi.”

“Ok, đây, ah ~.”

“Oằm.”

“Thế thì tớ cũng ăn thịt viên luôn.”

Sau đó, chúng tôi thay phiên nhau ăn bằng cùng một đôi đũa.

Shuu-kun có vẻ đã quen và bầu không khí trở nên thoải mái hơn trước nhiều.

Trong lòng tôi vẫn còn chút lo lắng, nhưng…

“Phụt, hahahaa!”

Trong khi tôi đang nghĩ miên mang thì Shuu-kun đột nhiên phá lên cười khi nhìn vào mặt tôi.

“? Sao thế?”

“Miệng cậu dính cả mớ nước sốt luôn kìa!”

“Ể, đùa à? Ở đâu thế?”

Tôi hoảng loạn và định lau bằng tay.

“Đừng di chuyển.”

“Hả……?”

Đầu tiên thì Shuu-kun đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi.

“Cậu đúng là chẳng thay đổi gì so với ngày xưa ha.”

Trong khi mỉm cười.

Rồi cậu ấy liếm ngón tay dính nước sốt của mình.

“…!”

Không, khoan–, cái đó…!

Với tôi thì nó gần như là một nụ hôn luôn rồi còn gìììì!?

“…?”

Thấy tôi đứng hình, Shuu-kun nghiêng đầu bối rối trong vài giây.

“… Ah!”

Sau đó nhìn vào ngón tay của mình và trợn to mắt.

“À, xin lỗi! Tớ cứ tưởng như tụi mình vẫn còn là trẻ con vậy…!”

“Ơ, không, không sao mà. Tớ chỉ hơi ngạc nhiên vì mọi thứ xảy ra quá đột ngột thôi. Cảm ơn vì đã lau giúp tớ nhé.”

Tôi cố trả lời bằng giọng bình thường nhất để chứng minh mình không hề cảm thấy khó chịu… rồi ấn nhẹ vào cái lồng ngực chứa trái tim đang đập mạnh nhất ngày hôm nay.

Ghét ghê…! Shuu-kun quỷ sứ hà, tự nhiên hành động còn vượt quá chiến thuật mà tớ đang thực hiện luôn…!

_____

Trans: hiểu ý nghĩa cái tựa chưa? =))

Đọc tới đây là tui hiểu vấn đề rồi đấy, ae thì sao? =)) Anh nhà mà không có cái skill bị động với nội tại quăng “thính nguyên tử” thì bị lùa thẳng lên giường trong 10 chap đầu rồi không chừng… =.=’ Lại bị thao túng tâm lý… Chai mọe nó roài ┐( ̄ヘ ̄)┌