Liệu cô ta có nghe được cuộc nói chuyện khi nãy không? Mà dù sao cũng có phải lỗi do tôi đâu…
Vẫn nguyên thái độ lạnh lùng, Enomoto-san cất tiếng chào.
“…Xin chào?”
“Ừm.. xin chào”
Xin chào…
Tôi không dám chắc liệu lời chào có phải là cách giao tiếp ổn trong tình huống này hay không, nhưng có vẻ như cô ấy chưa nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Himari.
“Còn Makishima đâu?”
“Shi-kun bận hoạt động ở câu lạc bộ tennis.”
“Ừa.. mình cũng đoán vậy từ đầu.”
Cũng dễ hiểu khi các câu lạc bộ thể thao cần luyện tập sau giờ học, nhưng tôi ước gì thằng đó ở đây ngay lúc này để cứu vãn cuộc trò chuyện của tôi.
“E-enomoto-san, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Mình tham gia câu lạc bộ kèn đồng, nhưng hôm nay là ngày nghỉ.”
Trò chuyện như nào mới phải…
Trong lúc tôi còn đang hoảng sợ vì không tìm được chủ đề thì Enomoto-san chìa ra món phụ kiện Moonflower.
“Không cần nói chuyện phiến đâu, làm ơn.”
“Vâng, mình hiểu rồi…”
Không phải tôi muốn làm thân với cô ấy, mà do cô nàng này lạnh lùng đến mức làm tôi phải khiếp sợ.
Này, Himari, đừng cười nửa mà, làm ơn đấy. Có lẽ nào do phải cảnh giác với mấy trò quấy rối của Himari nên cô gái này mới ra vẻ thận trọng đến vậy chăng?
“Được rồi, để mình sửa cho…”
Sau khi mời Enomoto-san ngồi lên chiếc ghế đối diện, tôi nhận lấy chiếc vòng tay bị gãy từ cô ấy.
Đầu tiên tôi kiểm tra mức độ hư hại của chiếc vòng.
Đúng như dự đoán, bộ phận mối nối đã bị mòn.
Nói đơn giản hơn là trong quá trình sử dụng, sự ma sát đã làm mòn, giảm độ bền của khoá nối. Điều này có thể xử lý đơn giản bằng cách thay luôn cái khoá nối mới.
Không may, tôi không có cái khoá loại này, nhưng loại gần giống thì tôi còn dư trong kho.
Vì nó không phải là lô hàng tôi mua từ cửa tiệm đồng giá 100 yên, nên chắc chắn độ bền sẽ ngon hơn rất nhiều.
…Chợt tôi nhớ tới những lời Himari nói đến khi nãy.
“Enomoto-san, mình hỏi cậu vài câu có được không?”
“…Cậu không sửa được nó hả?”
Thật sự thì cô ấy vẫn không tin tôi…
Cơ mà cũng đâu phải chuyện khó hiểu gì mấy
Đối với Enomoto-san, cổ nhìn tôi như ‘thằng lập dị khéo tay’ mà thôi.
Nếu không phải tôi quen với Makishima hay Himari, có lẽ cô ta đã không tìm đến tôi rồi.
“Không phải… Ý tôi là… cái này…”
“Cậu nói rõ ràng hơn được không?”
Enomoto-san khoanh tay, gõ từng ngón tay thon dài lên mặt bàn một cách thiếu kiên nhẫn.
Cô ấy trông có vẻ khó chịu ra mặt… Cơ mà lúc này thì tôi mới để ý ngực cô ấy thực sự quá cỡ, đến mức nó sắp tràn ra khỏi vòng tay kia… Khoan đã, chuyện này có liên quan gì đâu.
Chết tiệt, tôi đã bị nguyền rủa bởi mớ kiến thức tà đạo mà Himari tiêm vào đầu tôi khi nãy.
Ngay lúc đó, Himari đã cứu tôi một mạng.
“Stop, stop nào Enocchi, giờ nhìn mặt cậu như muốn giết người vậy đấy.”
“…Hi-chan?”
Mặc dù lộ vẻ bất mãn trên gương mặt, nhưng cô nàng cũng ngừng công kích tôi liên tục.
“Yuu nhát lắm đó, cậu phải biết chuyện này chứ ? Yuu luôn cố gắng thân thiện hết sức ngay cả khi với người lần đầu gặp mặt, cho nên hãy tử tế hơn một chút với cậu ấy nhé.”
“Mình không có nổi giận, nhưng mà…”
“Nói vậy nhưng mặt cậu nhìn khó coi lắm đó Enocchi, xem nè”
“Á!!”
Enomoto-san nhảy dựng lên vì ngạc nhiên sau khi được Himari cho xem vẻ mặt của bản thân thông qua một chiếc gương cầm tay.
Vô tình khiến cơ thể bị ngã ra sau, cô ấy cố gắng vùng vẫy đôi tay của mình trong không khí để tìm kiếm một điểm tựa.
“Enocchi!!”
“Khoan… Mình…aaaa”
Cả người lẫn ghế nằm sóng soài dưới mặt đất.
Himari và tôi nhìn cô ta chằm chằm trong tâm trạng thất thần, khoảnh khắc này, đôi chân của cả hai người bọn tôi như đóng băng.
“Enocchi!?”
“Cậu có sao không vậy?”
Himari và tôi nhanh chóng đỡ cô ấy dậy.
May thay cú ngã vừa rồi không đến mức đập đầu.
Nhưng khuỷu tay cô nàng đã đập mạnh xuống sàn, khiến giờ đây đôi mắt cô chỉ trực chờ trào lệ.
“Ư…uhg”
“Enocchi… mình xin lỗi mà, cậu có bị thương không?”
Đột nhiên, Enomoto-san hét to lên.
“Sao cậu bảo có thể sửa nó mà, làm liền đi, làm ngay đi giùm!.”
“M-mình hiểu rồi, là lỗi của mình…(?)”
Ai mà ngờ rằng cô ấy sẽ ngã sấp mặt như thế chứ. Cô ta thật là… Mà cái đó gọi là gì nhỉ…?
“Enocchi, cậu vẫn vụng về y như xưa.”
Đúng là Himari, cô ấy luôn nghĩ gì nói đó.
Đáp lời với vẻ mặt đỏ như gất, Enomoto-san bật lại.
“Đó là lỗi của Hi-chan đó”
“Ủa, thật vậy luôn đó hả…. pfff”
“~~~!!”
Cánh tay phải của Enomoto-san nhanh chóng khoá lấy đầu của Himari.
Cô bắt đầu xiết chặt đầu cậu ấy.
Himari hét lên một tiếng thất thanh ‘mogyaaaa’ trong khi tay đang cố gắng đánh trả vào cánh tay ấy.
“Hi-chan mình thực sự ghét cậu lắm đó, sao cậu lúc nào cũng thiếu tinh tế vậy hả, cậu còn chôm luôn hết mấy cái móc khoá và búp bê yêu thích của mình nửa.”
“Tha mạng! Enocchi, mình xin đầu hàng! Mấy cái vuốt sắt đó của cậu không phải đồ trang trí đâu! Sức mạnh được rèn luyện từ việc nướng bánh không phải dùng cho những hành động như này đâu! Hộp sọ của mình đang khóc đây này.”
“Im mồm!! món nợ từ thời tiểu học đến giờ, tất cả sẽ được giải quyết ngay tại đây”
“Xin lỗi! Xin lỗi mà, mình sẽ không tái phạm nửa đâu, làm ơn tha cho mình”
Đáng kinh ngạc…
Lần đầu tiên tôi gặp một người có thể khắc chế được Himari.
Vì họ đã quen nhau từ nhỏ, nên có lẽ Enomoto-san là một trong những người không bị dính ảo thuật bởi sức quyến rũ của Himari…
Bản lĩnh này, thật sự tôi muốn ghi vào sách giáo khoa.
Khi thả Himari ra, Enomoto-san quay lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, sát khí đáng sợ tỏa ra từ người cô ta như thể cô là thần phẩn nộ,
“Natsume-kun! sửa nó! Ngay lập tức!”
“V-v-vâng mình hiểu rồi, mình làm liền đây…”
Nhanh tay cầm món phụ kiện bị hỏng lên.
Tôi cảm thấy có lỗi với Enomoto-san, nhưng mà bầu không khí cũng đã dịu đi một chút rồi.
Nhận ra tính cách này hình thành do cô ấy đã phải sinh tồn với một Himari bạo chúa ngay từ nhỏ, nên tôi có đôi chút cảm thông.
Tuy nhiên, tôi cũng không mong cô giữ khoảng cách với chúng tôi như vậy.
“Trước khi tiến hành sửa chữa, mình có một số điều cần xác nhận lại với cậu, đúng là mình có thể sửa nó với điều kiện thay thế bộ phận đã hỏng bằng cái mới, cậu có đồng ý không…”
“Hử.. Cậu không thể sửa lại nó giống ban đầu sao?”
Chết rồi, cô ta có vẻ miễn cưỡng khi nghe đến chuyện thay bộ phận mới.
“Mấy cái chi tiết này được mua ở cửa hàng đồng giá 100 yên, vấn đề là mấy cửa hàng đó thường xuyên thay đổi lô hàng tồn kho, nên mình không chắc là còn mẫu bộ phận này sau 2 năm không.”
“…Cái khoá này được mua ở cửa hàng 100 yên à?”
“Không, không, ý mình là nó na ná mấy cái ở đó thôi”
Kết thúc chủ đề, kết thúc chủ đề.
Tôi không nghĩ là cần phải che giấu chuyện này, nhưng Himari bảo thế nên tôi quyết định nghe theo cô nàng.
Enomoto-san cuối cùng cũng chấp nhận việc thay cái chi tiết nhỏ kia bằng một loại mới, nhưng tràn đầy sự miễn cưỡng. Có lẽ cô nàng đã quá gắng bó với món phụ kiện này nên không chấp nhận nổi sự thay đổi, Himari cũng nhận ra điều đó nhưng cô không biết phải giải quyết bằng cách nào.
Tuy nhiên sự thật là quá khó để tìm lại cái chi tiết y như cũ.
Đây cũng là một trong những lý do chính khiến các cửa hàng phụ kiện và trung tâm gia dụng từ chối sửa chữa món đồ này.
Tôi có thể hỏi cửa hàng 100 yên về công ty đã sản xuất bộ phận đó, nhưng khả năng cao là nó không còn được sản xuất từ lâu.
Cũng không chắc là họ có sản xuất một chi tiết chỉ dùng để thay thế. Cũng có khả năng công ty làm ra cái này ở tận nước ngoài, mà cũng có khả năng khác rằng công ty đó thậm chỉ còn chẳng tồn tại.
Để giải quyết vụ này.
Tôi cần thoả thuận với Enomoto-san.
Nếu cô ta không đồng ý, thì tôi phần trăm cao cũng không thể sửa được.