Đã được một tuần kể từ khi Eihashi-san bắt đầu nói chuyện với tôi và Ichinose-san gọi tôi ra.
Sau một tuần “cuồng nhiệt” như vậy, khá là bất ngờ khi sau đó mọi chuyện diễn ra khá là yên bình.
Sau một tuần, câu chuyện tình kì quặc trôi nổi trong lớp ngày hôm đó cuối cùng cũng đã biến mất và tới hiện tại tôi vẫn chưa nghe thấy lời đồn lạ nào về bản thân.
Không phải quá hiển nhiên là tôi chẳng biết gì vì bình thường tôi không nói chuyện với ai á? Đừng có coi thường một nhân vật nền. Nhân vật nền là quang cảnh, nhân vật nền là không khí, tiếp nhận mọi thứ xung quanh đối với chúng tôi dễ như việc hít thở vậy.
Như đã tiên liệu trước, tôi đã không còn có thể quay trở lại làm một nhân vật nền vô danh nữa nhưng chí ít tôi vẫn còn có thể dành thời gian rảnh để đọc sách và nghe ngóng mọi việc mỗi buổi sáng như thường.
Dù sao thì tôi hôm nay tôi đã tới thư viện sau giờ học để ôn bài cho kì kiểm tra sắp tới. Chà, tôi bắt đầu tới thư viện từ hôm qua rồi.
Mặc dù còn có công việc, tôi không bao giờ chểnh mảng việc học và luôn luôn dành thời gian tạm nghỉ để học khi có kì kiểm tra. Nói gì thì nói, bởi vì nhà trường vẫn chưa cho tạm dừng các câu lạc bộ, có rất ít người tới thư viện.
Chà, lí do tôi học sớm thế này không phải bởi vì tôi là một đứa chăm chỉ hay gì. Đơn giản là vì tôi không thể học ở nhà được.
Mỗi khi tôi học ở nhà, có một hiện tượng lạ xảy ra. Ôi, thật lạ làm sao! Rác trong phòng tôi đã biến mất! hay trời ơi, bồn tắm và bồn rửa đột nhiên trở nên sáng bóng!
Đúng rồi đấy, tôi là kiểu người sẽ bắt đầu dọn dẹp khi cố học ở nhà.
Kể cả nếu nhà tôi không bẩn lắm, tôi vẫn sẽ dọn dẹp. Tôi còn định bọc tất cả những quyển sách tôi có!
Nói cách khác, tôi sẽ dành cuối tuần để dọn dẹp nhà cửa trong khi mọi người đang cắm đầu vào học.
…Lần này tôi chưa bắt đầu dọn đâu nhưng nếu muốn học yên ổn thì tôi phải tới quán cafe hoặc thư viện.
Tạm thời, tôi chưa muốn đi ra ngoài vào cuối tuần nên quyết định học sớm hơn một tuần.
Lí do tôi học xa nhà tới vậy là vì ở ngôi trường này, có rất nhiều học sinh từ những quận khác theo học, chỉ tiêu thì khá là cao, các bài học thì khá khó xơi và các bài kiểm tra thì bao quát rộng nhiều phần kiến thức.
Bởi vì ngôi trường này cũng chẳng phải một nơi danh tiếng gì, họ không cấm việc đi làm thêm và nhuộm tóc. Thay vào đó, những bài kiểm tra của họ khó tới mức bạn sẽ không qua nổi nếu không chịu học.
「 Chào buổi chiều Seiya-kun. Vậy hôm nay em lại tới à… Bởi vì em ở đây, cô khá chắc là kì kiểm tra sắp tới rồi phải chứ. 」
Khi tôi tới thư viện, thủ thư của trường bắt chuyện với tôi…nói vậy, cô thủ thư này là người nói chuyện nhiều nhất với tôi chỉ sau Masato nên chúng tôi có thể giao tiếp bình thường với nhau.
「 Chào buổi chiều ạ, em đến đây từ hôm qua rồi ạ…. À thì em chỉ đến đây khi sắp có kì kiểm tra thôi nên có vẻ em giống người báo hiệu cho cô nhỉ. 」
「 Bởi vì công việc của một thủ thư khá rảnh, cô có thể nhớ được mặt của những ai tới đây thường xuyên em thấy đó…chà, bởi vì Seiya-kun thường chỉ tới thư viện vào giờ nghỉ trưa để mượn sách, cô biết ngay là sắp có kì kiểm tra khi em tới trường sau giờ học. 」
「 À thì em học chủ yếu ở đây mà cô. 」
À thì công bằng mà nói, nó không phải là「 Nơi tôi học 」mà là 「 Nơi tôi có thể học 」
「 Cũng phải, em từng bảo cô rằng em không thể tập trung khi học ở nhà phải chứ. Môi trường xung quanh rất quan trọng đối với việc học mà! 」
「 Vâng, em không thể tập trung khi ở nhà nên em nghĩ mình nên học ở một nơi ít người qua lại như này ạ. 」
Yup, mặc dù tôi nói là nơi này không có nhiều người qua lại nhưng thực tế chỉ có duy nhất hai người là tôi và cô giáo thôi. Thực ra, tôi không nhớ là có ai lại tới nơi này sau giờ học bao giờ cả.
「 Dạo gần đây, có vẻ như mọi người ít sử dụng thư viện hơn nên những thủ thư như cô rất rảnh em thấy đó…Hơn nữa, kể cả nếu nơi này là một thư viện thì nó cũng là thư viện trường thôi nên đối tượng tới chỉ có mỗi học sinh. Thêm nữa, bởi vì phòng này nằm trên tầng bốn, chỉ có một vài người tới đây vào giờ nghỉ trưa và chỉ có mỗi Seiya-kun là tới sau giờ học thôi…」
「 Chà, nhờ thế mà em cảm giác như tất cả sách ở đây đều là của mình và cá nhân em thấy thế này cũng tuyệt mà. 」
「 Tuyệt với Seiya-kun nhưng với cô thì chẳng tốt chút nào. Mặc dù nơi này thật tuyệt và yên tĩnh nữa, cô tự hỏi sao mọi người không tới đây nhỉ. Chà, khi cô còn là học sinh, nơi này lúc nào cũng đầy ắp người… 」
Khi cô giáo còn là học sinh…không phải 10 năm trước mà chỉ mới 4 năm thôi! Mới 4 năm thôi đấy!
「 À thì, là một người hay học một mình ở đây, em thấy càng yên tĩnh càng tốt ạ. 」
「 Thì nơi này có ai tới đâu cơ mà sẽ tốt hơn nếu em có người giúp môn toán hoặc học cùng bạn bè đó. 」
Hmm, cô giáo khéo đùa thật đấy nhỉ. Nghiêm túc thì kể cả khi nếu bạn không học nhóm thì kiểu gì vẫn có cách để bạn giải toán mà phải không…ể, bạn không phải học toán một mình nếu học nhóm à?
「 Chà, em có thể tra thứ mình cần tìm trên điện thoại…hmm, có lẽ lí do khiến mọi người không tới thư viện nữa là vì học có thể làm mọi thứ chỉ với một chiếc điện thoại chăng? 」
「 Ch,chắc chắn rồi, em có thể học các công thức toán, đọc và viết Kanji, đọc sách trên điện thoại…sách đã trở nên lỗi thời rồi sao? 」
Cô giáo nói với vẻ thất thần hiện rõ trên gương mặt.
Đây là thời đại của mà người người nhà nhà đều có điện thoại thông minh. Một lợi thế không có khi cô ấy còn là học sinh…4 năm trước, điện thoại thông minh vẫn chưa được phổ rộng như bây giờ.
Những môn học như đọc hiểu thì khá khó nhưng như cô ấy đã nói đó, ta có thể dễ dàng tìm được các công thức toán và những môn như lịch sử và địa lí bằng điện thoại.
À thì cô ấy cũng đúng vì điểm mấy môn như giáo dục đại cương và Nhật ngữ của tôi khá thấp do không có ai học cùng nhưng bù lại tôi học khá tốt mấy môn như Khoa học và Toán học.
「 Chà, nếu em cần hỏi gì thì em sẽ đi hỏi giáo viên bộ môn. 」
「 Đúng rồi, đó là cách tốt nhất…nghĩ kĩ thì các bài kiểm tra thường hay hỏi cảm nghĩ của tác giả trong bài kiểm tra môn Văn nhỉ? Cô nghĩ em nên hỏi ý kiến của tác giả thì hơn. Sau cùng thì làm sao em biết được họ đang nghĩ gì. 」
「 A-h…về việc đó, có một câu hỏi như vậy trong kì kiểm tra quốc gia nhưng sau đó tác giả đã trả lời rằng「 Xin lỗi nhưng lúc viết tôi chẳng nghĩ cái gì cả. 」」
「 Ể, có chuyện như vậy nữa hả?...khoan, ah! Xin lỗi! Nếu cô cứ tán nhảm thế này thì phí phạm thời gian của em mất… 」
「 Ah, có vẻ như ta đã nói chuyện được một lúc rồi. Em cảm thấy khá hơn rồi. Em đi học đây nhưng nếu em không hiểu chỗ nào thì em sẽ hỏi cô được chứ ạ. 」
Khi tôi đang đùa vui như vậy, cô ấy nói rằng「 Nếu là Văn học Nhật Bản thì cứ để cho cô! 」và quay trở lại làm việc. Tôi cảm tưởng như cô giáo giống một đàn chị thân thiện hơn.
Cô ấy trông khá trẻ và cô ấy giới thiệu rằng mình 26 tuổi nhưng sơ yếu lí lịch của cô ấy không rõ ràng lắm nên con số ấy có thể cao hơn.
Cô ấy hay nói với các học sinh rằng họ có thể tới nói chuyện với cô ấy bất kì lúc nào nên khá là dễ để hỏi mượn sách trong thư viện cho dù nơi này có ít người tới. Cô ấy thậm chí còn cho mượn những quyển sách mà không có trong thư viện nữa.
Manga thì bị cấm nhưng nếu không quá nhạy cảm thì thậm chí mượn light novel cũng okela. Là một người yêu sách, tôi thường xuyên tới mượn sách và cô ấy luôn báo cho tôi biết mỗi khi cuốn sách tôi mượn đã về.
Năm nay là một năm khá là tuyệt vì tôi được đọc bất kì đầu sách nào tôi hỏi mượn.
Tuy vậy, sẽ khá là thô lỗ nếu tôi hỏi mượn những cuốn tôi muốn đọc nhưng lại không chịu bỏ tiền ra để mua.
Cơ mà bởi vì tôi được đọc bất kì cuốn nào tôi hỏi mượn nên khá chắc là nơi này có ít người ghé thăm.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Ở Nhật, các trường thường cho dừng câu lạc bộ để học sinh dành thời gian học. Ở Việt Nam mình không biết có không chứ ở trường tôi thì câu lạc bộ truyền thông còn hoạt động ác hơn :)))))