Ngày hôm trước, tôi bị kéo vào một nhóm học tập trên đường về nhưng tôi biết mình không thể đứng im chịu trận thế này được.
Một buổi học nhóm toàn nữ kiểu gì cũng sẽ khiến tôi bị chú ý tới nhưng khổ nỗi lần này là Eihashi-san và Ichinose-san.
Mọi chuyện sẽ vẫn sẽ ổn nếu như có một đứa con trai nữa trong nhóm nhưng do hiện tại tôi là đứa duy nhất nên mọi chuyện không được thuận buồm xuôi gió lắm.
Tôi đó lên vài cái kế hoạch để đối phó từ hôm qua lận cơ mà tiếc thay, không có cái nào giúp tôi sống sót bình an vô sự cả.
「 —-Cậu biết không, cái số tạp chí mới nhất ấy…khoan, oi, Seiya, cậu có ổn không thế người anh em? Từ qua tới giờ đầu óc cậu cứ để trên mây hay sao ấy. 」
Có vẻ như Masato đã bắt đầu để ý rằng tôi đang lo lắng điều gì đó từ hôm qua. Nếu là Masato thì tôi hoàn toàn có thể kể cho cậu ấy. Nếu tôi thỉnh cầu cậu ấy thì có lẽ…khoan cái nào?
Bản thân việc học nhóm đã rắc rối lắm rồi nhưng thứ quan trọng nhất đó là tôi là đứa con trai duy nhất trong ấy. Nhưng chẳng phải người đang đứng cạnh tôi cũng là một thằng con trai sao!
「 …này. Cậu có thể tới khu nhà ăn ở tầng hai thư viện thành phố vào thứ Bảy tuần này lúc 12 giờ 30 và mang theo tài liệu học tập được không? 」
「 …nhờ và gì mà chi tiết tới từng sợi lông thế…cậu cần tớ giúp việc gì à? 」
Nhìn thấy cái biểu cảm 「 Tớ biết trả lời thế quái nào giờ 」của cậu ấy, tôi mỉm cười
Mặc dù cậu ấy có thể đã biết chắc rằng tôi đang cố kéo cậu ấy vào việc gì đó nhưng cậu ấy chỉ nghĩ điều đó hơi nực cười thôi. Cơ mà với tôi thì không phải chuyện đùa đâu.
Nhưng đây là lần cuối cùng cậu ấy có thể thấy buồn cười với việc này…!
「 Đúng rồi. Nếu cậu chịu giúp, tớ sẽ trả công bằng một lon nước ép. 」
「 Ồ, vậy là có trả công hả! Được rồi, triển thôi bạn ơi! 」
Hmph…cậu ấy sập bẫy rồi. Giờ mở có muốn rút cũng không được.
「 À thì cậu thấy đó. Thực ra…tớ nhỡ đồng ý tham gia một buổi học nhóm với một số người vào thứ Bảy. 」
「 Hmm, với ai cơ? 」
「 Eihashi-san và Ichinose-san. 」
「 Ai—hả!?...khụ! Khụ! Làm thế quái nào mà hai cậu ấy lại mới cậu! 」
Masato hét lớn sau khi nhổ miếng bánh mì còn đang nhai dở. Có vẻ như cậu ấy khá sốc.
May thay, chúng tôi không quá nổi bật bởi vì xung quanh đây khá ồn.
「 À thì chúng ta phải quay lại khoảng 1200 phút trước… 」
「 Ngưng lòng vòng và nói ngắn gọn thôi. 」
「 À được rồi. 」
Mắt cậu ấy trông hết sức nghiêm túc. Có vẻ như cậu ấy không hiểu trò đùa vừa rồi nên hãy cố gắng làm cho xong nào.
Ngắn gọn và đúng trọng tâm…nhỉ.
「 Khi tớ đang học ở thư viện trường hôm qua, tớ đã đi về nhà cùng với Eihashi-san và Ichinose-san và chẳng biết từ lúc nào chúng tớ đã đồng ý rằng sẽ học cùng nhau vào thứ Bảy này. 」
「 …này, cậu biết là con người sở hữu một thứ gọi là “quyền tự do” chứ? 」
「 Ai mà chả biết phải không? 」
「 …Haaa… 」
Masato đang có ý gì thế? Tôi luôn tự mình quyết định sự tự do của ban thân mà. Là do tôi muốn nên tôi mới nhập học tại ngôi trường này và sống như một nhân vật nền.
Vậy mà cậu vẫn nói thứ hiển nhiên như vậy…À hiểu rồi! Vậy ra không cần phải trả công, cậu ấy cũng sẽ giúp tôi nhỉ!
「 Cảm ơn Masato! Đúng là bạn thân chí cốt của tớ! 」
「 Cảm ơn vì đã coi tớ như bạn thân của cậu! Cậu cũng rất quý giá với tớ đó người anh em! Cơ mà tớ nghĩ cậu hiểu nhầm ý tớ rồi nên cho tớ hỏi ban nãy cậu cảm ơn tớ vì cái gì thế!? 」
Nn? Tôi hiểu nhầm à? Ah, tôi hiểu rồi, đúng vậy, Masato cũng là đàn ông mà.
Chưa cần kể tới Eihashi-san, Ichinose-san cũng rất xinh đẹp mà.
Vậy ra cậu ấy muốn cảm ơn tôi bởi vì đã mời cậu ấy vào nhóm nhỉ. Không biết liệu cậu ấy có định đãi tôi lon nước ngọt không nhỉ?
「 Tớ hiểu rồi, nhưng bởi vì cậu mới là người giúp tớ nên cà phê lon 100 yên là đủ rồi. 」
「 Tớ đãi cậu cái gì á! Cậu nói rằng cậu tình cờ đi về nhà với họ và bị kéo vào nhóm học tập mà!? Cái quyền tự do của cậu đâu rồi người anh em!...đúng hơn, tớ sẽ không giúp cậu chỉ với một lon nước thôi đâu nhé! 」
「 Không thể nào…cậu…cậu có thực sự là một thằng con trai không đấy? 」
「 Đừng có hỏi tớ với vẻ mặt ngạc nhiên như thế! Và đừng có rón ra rón rén lùi lại nữa! Tớ không có cong okay! 」
「 …cậu đâu nhất thiết phải hét lên như thế đâu…? 」
「 Là do ai ấy nhể! 」
Masato thở không ra hơi cho dù trên mặt hiện nguyên chữ tớ vẫn chưa nói xong. Khá lạ khi người như Masato lại buồn bực như này. À thì tôi cũng chẳng còn gì để hối tiếc nữa.
「 Nghiêm túc này…tớ với cậu đâu có thân quen gì với Eihashi-san và Ichinose-san đâu chứ… 」
「 Hơi bị thô lỗ đó nha. Tớ có nghĩ là hai cậu ấy trông rất dễ thương. 」
「 Tớ cũng nghĩ thế! Ý của tớ là đối phương là tiên nữ của trường mình đó… 」
Nhắc mới nhớ, Masato cũng từng nói là chỉ cần đứng nhìn từ xa cũng đã thoả mãn lắm rồi.
Nói gì thì nói, cho dù Masato có nghĩ Eihashi Reika là một tiên nữ giáng trần đi chăng nữa, tôi biết cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác thôi.
Tôi là một nhân vật nền bởi vì tôi muốn vậy cơ mà liệu Eihashi-san trở thành một người đẹp có phải mong ước của cậu ấy không?
Ngay cả lúc này đây, cậu ấy đang ngồi tại chỗ trong khi thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh…khoan? Cậu ấy đâu rồi?
Không, có vẻ như những cặp mắt ấy đang đổ dồn về hướng khác. Eihashi-san là người duy nhất trong lớp đủ sức làm việc đó.
Để xem là họ đang nhìn đâu nào…ể, có mỗi mình tôi thấy thế hay họ đang nhìn hướng này thật?
Không, chính xác hơn, họ đang đổ dồn về thứ gì đó đằng sau tôi…
「 –san? Seiya-san? 」
「 Cá…V,v,vâng thưa phu nhân? 」
Bị làm cho bất ngờ, tôi đã nhỡ đáp lại hơi trịnh trọng một chút. Hơn nữa, giọng tôi có cao hơn nên tôi thấy hơi xấu hổ.
…Eihashi-san có vẻ như đã đứng đằng sau tôi. Không ổn rồi, mặc dù cậu ấy đã gọi tôi nhưng tôi chẳng để ý chút nào cả.
「 Fufu, cậu thực sự không để ý tới mọi thứ xung quanh khi đang suy nghĩ nhỉ. 」
「 À ừ, mình đang nghĩ ngợi lung tung chút…tạm gác chuyện đó lại thì cậu có việc gì cần nhờ mình à? Eihashi-san. 」
Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời cô ấy khá tốt. Cơ mà tôi không phải lo lắng lắm về chuyện hôm qua. Đúng hơn, kể từ khi bị Ichinose-san gọi ra tới gì, tôi không còn bị Eihashi-san chú ý tới nữa.
Tuy vậy, bởi vì cô ấy tự nhiên bắt chuyện thế này, hẳn là có chuyện gì cần nhờ tôi đây mà.
「 Uhh, mình đã đọc xong cuốn mình mượn hôm qua rồi nên mình muốn trả cậu. Liệu cậu có thể cho mình mượn tập hai được không? 」
「 Ể? Cậu đọc xong cả cuốn rồi á? 」
「 Vâng, nó cuốn hơn mình tuỏng nên mình không dứt ra được. Mình đã đọc cả giờ ăn trưa đó… 」
Nói xong, Eihashi-san đưa tôi chiếc túi cùng với cuốn sách tôi cho cô ấy mượn bên trong. Đừng bảo tôi là cô ấy không nhìn tôi bởi vì bận đọc nó đấy nhá?
Nhưng tôi mới chỉ tiết lộ một chút nội dung để cô ấy có động lực đọc thôi mà. Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ hoàn thành sớm vậy.
Tôi biết rằng không ai có thể cưỡng lại việc đọc sau khi bắt đầu nhưng thú thực, tôi thấy vui vì đã giúp được cô ấy.
「 Mình hiểu cái cảm giác không thể buông xuống sau khi đọc mà…Được rồi, vậy mai mình mang cho cậu tập hai nhé? 」
「 VÂNG! Cơ mà mình có hơi lo một chút vì sắp tới kì kiểm tra rồi. 」
Có lẽ cậu ấy thấy vui vì sắp được đọc những diễn biến tiếp theo. Nụ cười của cậu ấy mang một sức công phá kinh khủng khiếp. Việc tôi cho Eihashi-san mượn sách thì mọi người cũng đã biết từ tám đời rồi nên không có bàn tán gì cả.
「 Được rồi…có lẽ là do mấy cuốn sách này nên mình mới không thể tập trung ở nhà. À đúng rồi, buổi học nhóm ngày mai liệu bạn mình là Masato có thể tham gì được không? 」
「 Shiraki-san phải không?...Mình thì không vấn đề gì nhưng Akari-chan…Mình không nghĩ là cậu ấy thấy phiền đâu nên chắc ổn thôi. Mình không muốn nói chắc điều gì đâu nhưng nếu cậu ấy không muốn thì mình sẽ nói với cậu sau nhé? 」
「 Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhiều. 」
Tôi không nghĩ là Eihashi-san sẽ tới nói chuyện với mình nên tôi định là sẽ làm như Masato tình cờ tới thư viện. Chà, bởi vì cậu ấy đã nói chuyện với tôi, tôi có thể xin phép một cách đàng hoàng.
…có khả năng rằng cô ấy sẽ từ chối nhưng tôi nghĩ là sẽ ổn thôi bởi vì ngay từ đầu tôi cũng chẳng có tư cách gì để tham gia với họ. Cơ mà tôi có lập kế hoạch trong trường hợp cậu ấy từ chối rồi.
「 Và vậy đấy. Tớ tin tưởng hết vào cậu đấy được chứ? 」
「 Một lon nước ép thôi là không đủ đâu cậu biết không? 」
「 Hôm vừa rồi tớ vừa đãi cậu ramen rồi còn gì? 」
「 Chà, lần này tạm tha đó…」
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Chiến hạm này mạnh quá :)))) Khoảng 20 tiếng