Dakara Ore wa 〇〇 nanka janai! ~Takane no Hana wo Nanpa kara Tasuketara Shoutai ga Baremashita~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

3 4

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

155 10750

Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

(Đang ra)

Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

Rakuto Haba: 羽場 楽人

Thế là câu chuyện romcom đầy bí mật giữa cô và trò khi họ đã trở nên quá thân thiết, bắt đầu từ đây!!

5 323

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

13 135

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

27 434

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

7 135

Web Novel - Chương 27 - Nhân vật nền cá cược

「 Được rồi! Xong! 」

「 Mọi người làm đúng rồi đó. Làm tốt lắm Akari-chan. 」

「 Reika~! Khó quá! Tớ ghét Nhật ngữ cổ! 」

Ichinose giả vờ khóc trong khi bám vào người Eihashi-san.

「 Aah, Eika à, cậu ưu nhã quá đi~ 」

「 Fufu, Akari-chan cũng yêu kiều mà. 」

Tôi có thể hiểu được cái cảm giác muốn dùng mấy từ bạn mới học mà. Tôi đoán là Nhật ngũ cổ cũng không phải ngoại lệ. Chà, một số từ nghe tượng hình tới mức bạn có thể đoán được luôn người nói có tính cách như thế nào.

Hơn nữa, tôi tưởng là mọi người sẽ gào thét được nói chuyện một cách bình thường sau khi học Nhật ngữ, kiểu như dùng khiêm tốn thay cho ưu nhã vậy. Nhưng có lẽ chỉ có mình tôi thấy vậy thôi.

Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, Masato lẩm bẩm với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

「 Aah, được thấy cảnh này đúng là nhiệm màu. 」

「 Nn? 」

「 À thì nhìn thấy hai cô gái ôm nhau như vậy…đây là điều nhiệm màu nhất phải không? 」

「 Không, đây có phải tranh đâu ông nội. 」

Hơn nữa, thay vì nói là đẹp như tranh vẽ, khi hai cô gái ôm nhau sẽ trông giống yuri hơn phải không?

Không, Eihashi-san và Ichinose-san chỉ đang trêu nhau nên không có tí tị ti yuri nào phải không? Đó là lí do thay vì nói nhiệm màu, nó giống như—-...ừm, vốn từ của tôi có vẻ vẫn chưa đủ. 

「 Đã 6 giờ tối rồi cơ à…Được rồi, đã đến giờ ăn nên mấy cậu có muốn đi ăn cái gì không? 」

「 Đúng thật nhỉ. Cậu có chỗ nào ngon ngon không? 」

「 Tớ thì thế nào cũng được miễn là không xa quá! 」

「 Hmm…nếu chỉ có mình mình thôi thì Seiya sẽ nấu cho mình ăn….vậy ta có nên tới nhà hàng gia đình không? 」

Nn? Masato, cậu vừa nói cái gì đấy.

「 Không khoan đã, sao tớ phải nấu cho cậu ăn nếu ta ở một mình? 」

「 Không phải lo, tớ khắc mua nguyên liệu cho. 」

「 Ý tớ không phải thế… 」

Tôi thích nấu ăn nên tôi cũng không ngại gì việc có thêm một cái miệng. Nói đúng hơn, nếu tôi nấu được món gì đó ngon, tôi muốn mọi người cùng được thưởng thức.

Tuy vậy, vấn đề không phải là tôi muốn hay không. Chỉ là tôi đang không có hứng thôi.

「 Hiura-san, cậu luôn tự nấu ăn nên mình cũng có chút tò mò về khả năng của cậu cơ mà…chẳng phải sẽ tốt hơn nếu hôm nay ta đi ăn nhà hàng sao? 」

「 Vậy nay ta tới nhà hàng gì đình đi. Mình mong chờ được nếm mấy món cậu nấu cho buổi tiệc sau kì kiểm tra lắm đó! 」

「 Tuyệt đó. Ta đi thôi. 」

Rồi rồi, hôm nay đi nhà hàng vậy, và sau khi kết thúc kì kiểm tra, tôi sẽ—KHÔNG ĐỜI NÀO!

「 Khoan khoan khoan, ý cậu sau kì kiểm tra là sao! Tiệc nào!? 」

「 Ể, không phải bình thường sau kì kiểm tra mọi người thường hay tổ chức tiệc sao? 」

「 Đúng đó, tuyệt đối đúng luôn! Hiển nhiên chúng ta sẽ tổ chức tiệc rồi! Đúng nhỉ Shiraki-san! 」

「 Ể? À, ừ, đúng rồi. Đương nhiên rồi. Đấy là lẽ thường tình mà phải không? Cậu không biết sao Seiya? 」

「 Không, từ cái cách cậu nói tớ biết luôn đấy chỉ là điều Ichinose-san vừa mới bịa ra rồi!」

Hay đúng hơn, kết hợp với những gì Masato nói khi nãy, học nhóm chỉ là cái cớ để các học sinh chơi trước kì thi còn buổi tiệc là để họ bung lụa.

Vậy ra đây chỉ là truyền thống của mấy kẻ hướng ngoại thừa thời gian thôi à.

Thú thực, nấu cho bốn người ăn không thành vấn đề bởi sẽ chẳng có ai thấy tôi cả.

Nhưng nếu tôi đồng ý tham gia buổi tiệc, tôi sẽ bị buộc phải chuyển chức nghiệp mất.

Tôi chưa nghe ngóng được tí tin đồn nào về mình nhưng vẫn chưa có cái giẻ lau bảng nào rơi xuống đầu tôi hay có ai mượn tôi tẩy và dùng cái cạnh còn mới, chí ít tới giờ chức nghiệp của tôi vẫn chưa phải mấy cái bị nguyền rủa như nhân vật nền đáng ghen tị hay nhân vật nền cẩu thả.

Sau một tuần náo động, chức nghiệp của tôi đã trở thành nhân vật nền giúp gây thiện cảm.

Nhân vật nền giúp gây thiện cảm là kiểu chức nghiệp sẽ mang lại lợi ích cho người xung quanh, một dạng chức nghiệp hỗ trợ.

Nhân tiện, kĩ năng mà chức nghiệp này sở hữu đó là khiến những bên liên quan tới người đó trở nên dễ ưa.

「 Xin chào Hiura-san. 」

「 Uwaa, Eihashi-san đang nói chuyện với cậu bạn đó kìa. Cậu ấy thật tốt bụng khi nói chuyện với một người bị cô lập như vậy! 」

「 Này, Hiura-kun! 」

「 Mình nghe nói Ichinose-san đối xử với mọi người một cách công bằng nhưng cậu bạn đó...cậu ấy…cậu ấy thật cao thượng khi nói chuyện một cách bình thường với cậu ta… 」

Đó là chức vụ của tôi mấy ngày gần đây nhưng cái kĩ năng này quá đắt đối với một nhân vật nền.

Cái giá để kích hoạt năng lực này chẳng to tát là bao nhưng tiếc thay, đây là dạng kĩ năng chỉ được sử dụng một cách thụ động.

Để trả giá cho kĩ năng này, bạn cần một chất xúc tác. Đó là lí do bạn phải chủ động thu thập chúng.

Có rất nhiều dạng chất xúc tác nhưng một khi bạn trả giá, chúng đều biến về cùng một loại.

Sau khi bạn sử dụng những chất xúc tác, tất cả chúng đều biến thành 「 Chán ghét 」

Dù sao nếu bây giờ tôi không nói, kiểu gì tôi cũng sẽ phải tham gia buổi tiệc. Cơ mà với cái tình cảnh 1 chọi 3 thế này thì khả năng thắng của tôi nói thẳng ra là thấp vô cùng.

Cũng không phải là tôi ghét phải tham gia hay gì nên việc từ chối khá là khó. Ngay từ đầu thì tôi chưa từng thẳng thừng từ chối ai cái gì nên mấy việc như này tôi không biết phải xử lý sao.

Nói cách khác, tôi biết phải làm gì nhưng không biết phải làm điều đó như thế nào.

Chuyện này giống lần tôi cùng Eihashi-san tới tiệm sách. Lần trước tôi đã thất bại nhưng lần này tôi đã chuẩn bị sẵn một lí do hết sức hợp lý.

「 Vậy sao ta không tổ chức sau khi biết điểm nhỉ? Kiểu hãy làm một bữa nếu thứ hạng của chúng ta đều lên thì sao? Đến lúc có kết quả hoàn chỉnh thì hơi muộn rồi nên ra chỉ cần so điểm lúc được trả với bài lần trước thôi. Nếu mình thắng thì mình sẽ tổ chức tiệc takoyaki ở nhà mình đó. 」

Bởi vì mình đã học chăm chỉ hơn mọi khi nên khả năng cao mình sẽ làm được…với ý nghĩ đó trong đầu, mọi người sẽ tưởng rằng mình có cơ hội cho dù điều kiện này gần như là không thể thực hiện được.

Thực tế, nếu chỉ có Masato và Ichinose-san thì việc đó nằm trong tầm tay.

Tuy nhiên, Eihashi-san luôn luôn xếp thứ hai.

Nói cách khác, để thoả mãn điều kiện đề ra, Eihashi-san phải đứng thứ nhất.

Tôi cảm thấy có chút áy náy nhưng đây là điều cần thiết để duy trì cuộc sống yên bình của tôi…nếu Ichinose-san đồng ý thì kiểu gì Eihashi-san cũng vậy thôi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Ichinose-san cất lời với vẻ mặt chua xót.

「 Nhưng nếu vậy—- 」

「 Mình hiểu rồi! Đúng vậy, mình không nên cảm thấy thoả mãn nếu chỉ xếp thứ hai sau khi ta đã dành cả kì nghỉ quý báu này để học cùng nhau được! Mình sẽ cố hết sức. Vậy, nếu mình có thể đạt hạng nhất, mình có một thỉnh cầu có được không? 」

Khi Ichinose-san đang định nói gì đó, Eihashi-san đột nhiên ngắt lời.

Ể? Hơi khác so với những gì tôi dự tính nha…

「 Chà, hôm nay tớ cũng học được nhiều hơn những lần trước rồi nên tớ nghĩ điểm mình cũng sẽ lên nhiều đó. 」

Tôi biết ngay mà. Không, tôi biết cậu ấy không chăm học lắm nhưng không ngờ lại tới mức này. Tuy vậy, câu trả lời ấy vẫn y như tôi dự tính.

「 Hmm…à thì nếu Reika thấy ổn thì mình cũng chẳng phải bận tâm gì nhỉ? Ôn sớm như vậy nhiều khả năng cũng giúp điểm số của mình lên nữa…Ah! Nếu thứ hạng của Hiura-kun đi xuống và mọi người đi lên, cậu vẫn phải tham dự đó nhé! 」

Ừm, Ichinose-san hẳn đã nhận ra được ý đồ của tôi rồi.

…ể? Nhưng không phải trước đây chính Ichinose-san là người muốn tôi tránh xa Eihashi-san sao?

「 Nếu thứ hạng của mọi người lên trong khi mình xuống, mình hứa sẽ tham gia. Còn nữa, mình sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của Eihashi-san, miễn là nó hợp lí. 」

Tôi liếc qua Ichinose-san trong khi nói nhưng có vẻ cậu ấy đang thì thầm gì đó với Eihashi-san.

「 Fufu, cũng đã khá lâu rồi mình mới có mục tiêu để học tập thế này. Mình chưa học nhiều thế này được một khoảng thời gian rồi đó! Mình sẽ cố gắng hết sức trong một tuần tới! 」

Lạ thật đấy. Sao tôi cảm giác như cậu ấy sẽ thành công nhỉ? Làm thế nào mà cậu ấy tự tin vậy?

Chà, cái cậu top một đã chễm trệ ở đó suốt một năm rồi nên chắc không sao đâu nhỉ…

Mọi việc sẽ ổn thôi phải không…?

Cậu sẽ làm hết sức mình chứ? Quý ngài Nhân vật nền thông thái mà tôi không biết ơi…

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Đoạn này bên Eng dùng tiếng Anh cổ. Tôi thì 6 điểm Văn giữa kì nên chịu :((((( (Chỗ này bên Eng ghi là quaint: cổ kính, hay hay là lạ. Ông nào biết từ gì thay được chỉ tôi với nhé :v)