Và do vậy, tôi hiện đang đi một mình bên cạnh Eihashi…một mình với cậu ấy? Thế này hơi tệ rồi phải không?
「 Vậy ra Hiura cũng về nhà bằng đường này…Mình đã hỏi khi chúng ta ở trung tâm thương mại ngày hôm trước rồi cơ mà… 」
「 À…à ừ. À thì là do mình ở một mình nên mình có đi tìm hiểu xem có khu nào cách trường khoảng 30 phút đi bộ không ấy mà. 」
「 Vậy à? Nhắc mới nhớ, hồi mới tới mình cũng làm y như vậy. Cơ mà mấy khu có an ninh trật tự tốt thường có giá khá mắc. 」
「 Ừ…Mình cũng đã chọn một chỗ có an ninh trật tự khá tốt. À thì bởi vì mình chủ yếu muốn tìm khu nào cách trường 30 phút đi bộ nên ban đầu mình không để ý tới an ninh lắm đâu. 」
Bởi vì tôi là đàn ông nên một chút an ninh thôi là đủ rồi. Tuy vậy, Eihashi-san là một cô gái. Sẽ tốt hơn nếu nơi cậu ấy ở có trật tự an ninh cao.
Ở khu nhà của tôi, bạn phải có mật khẩu mới vào được nên an ninh cũng khá ổn.
Tôi muốn ở một khu gần trường hơn nơi này nhưng vì trường tôi gần một trạm tàu điện ngầm, những khu dân cư xung quanh đó có giá khá chát nên tôi đã bỏ cuộc.
Nhân tiện, mới đầu tôi nghĩ là mình vừa kiếm được một chỗ ở tốt vì tôi tưởng rằng bản thân sẽ tới trường bằng xe đạp. Tôi nghĩ là nếu đã mua thì nên mua một cái xe thể thao nhưng một năm đã trôi qua và tôi vẫn chưa mua. Bởi vì tôi không mua nên vẫn cứ đi bộ tới trường như vậy thôi.
「 Nhà mình đi thẳng chỗ này là tới. Còn cậu thì sao Hiura-san? 」
「 Mình cũng vậy. 」
「 Nghĩ lại thì dù đã một tuần trôi qua, mình xin lỗi vì vẫn chưa đọc cuốn sách cậu cho mượn…Ummm, mình mượn vì mình muốn đọc nhưng cậu có thể tiết lộ cho mình một chút nội dung để mình có thêm động lực được không? 」
Cuốn sách tôi đưa cho Eihashi-san là Seishun Ushi. Nó là một trong mười tựa light novel tôi thích nhất nhưng cũng đã khá lâu rồi tôi chưa đọc lại tập đầu.
Sẽ rất khó để nghĩ xem tôi nên tiết lộ bao nhiêu…
「 Mình có thể sẽ tiết lộ một số tình tiết quan trọng đấy nên cậu có chắc không? 」
「 Vâng. Mình nghĩ mình vẫn sẽ tận hưởng cuốn sách cho dù đã biết trước một chút nội dung. Ah, nhưng mà làm ơn chỉ tiết lộ những nội dung khiến mình muốn đọc ngay thôi nhé. 」
Fufu, Eihashi-san nói vậy với một nụ cười trên môi.
「 Chà chà, khá là khó đấy nhỉ… 」
Từ khoá ở đây là “modern fantasy” nhưng tôi nên giải thích cho cô ấy thế nào nhỉ…
「 Để xem nào…trước tiên, câu chuyện kể về một cậu trai giải cứu cô gái và bối cảnh là ở một ngôi trường. 」
「 Một ngôi trường à? Như cái chúng ta đang theo học à? 」
「 Đúng rồi. Nó diễn ra ở thời của chúng ta mà. Nam chính là một nam sinh năm hai cao trung. Hơn nữa, một điều quan trọng trong truyện đó là mọi người sở hữu những năng lực đặc biệt. 」
「 Năng lực đặc biệt? Mọi người đều sở hữu à? Hay là chỉ có một số người và họ giữ bí mật về nó?...Ah, nhà mình vẫn đi thẳng là tới. Còn cậu thì sao Hiura-san? 」
「 Mình cũng vậy. Cơ mà cậu đã đoán được kha khá rồi nhỉ! Trong câu chuyện này, mọi người bắt đầu sở hữu siêu năng lực từ khoảng năm hai sơ trung cho đến năm ba cao trung và chỉ một vài người mới có thôi. Hơn nữa, kể cả nếu được sở hữu siêu năng lực, chúng cũng sẽ biến mất sau khi tốt nghiệp cao trung. Nói cách khác, người lớn trong câu chuyện này không tin rằng có siêu năng lực tồn tại. 」
「 Từ năm hai sơ trung tới năm ba cao trung à…Mình hiểu rồi! Đây là câu chuyện về những cô cậu thiếu niên sở hữu siêu năng lực đặc biệt, lạm dụng chúng mà không lường trước hậu quả và nam chính giúp họ đúng không! Ah, mình phải rẽ phải ở đây. 」
Eihashi-san có vẻ như biết về mấy câu chuyện giả tưởng này nhiều hơn tôi nghĩ.
Trong câu chuyện này, chỉ có hai nhân vật người lớn, một nhân viên cảnh sát và một phóng viên. Cả hai người họ đều từng sở hữu siêu năng lực và những nhân vật khác hầu hết là thanh thiếu niên.
Tuy vậy, đáng tiếc là Eihashi-san đoán hơi trật một chút.
Đúng hơn, với vốn hiểu biết có sẵn của mình, EIhashi-san thừa sức tận hưởng câu chuyện này.
「 Không phải đâu! Mình nghĩ nói thế này sẽ đúng nhất vì sau bìa sách có viết năng lực họ có được giống như hiện thân của những mong ước cá nhân vậy. Chỉ có một vài nhân vật có thể sử dụng năng lực theo ý thích thôi. Đó là lí do nội dung của series tập trung vào việc giải cứu nữ chính, người bị nuốt chửng bởi chính siêu năng lực của mình thì phải?...ổn mà, mình cũng rẽ phải ở đây. 」
「 Mình hiểu rồi. Hiura-san giải thích hay thật đó. Bây giờ mình muốn đọc ngay và luôn quá…à mà nhà mình đi thẳng chỗ này… 」
「 ..mình cũng thế… 」
Mất khoảng 5 phút để đi từ đây về nhà tôi nhưng trùng đường thế này thì hơi quá rồi đó…
Vì một lí do nào đó, hai người chúng tôi lặng lẽ bước đi cho tới khi cả hai đến được đến ngã ba tiếp theo.
「 Mình rẽ trái ở đây, còn cậu thì sao Eihashi-san? 」
「 …Mình rẽ phải. Uhhh, nhà mình khoảng 5 phút đi bộ từ đây. Hơi bất ngờ là chúng ta sống khá gần nhau đó nhỉ? 」
「 Nhà mình cũng cách đây khoảng 5 phút đi bộ…thực sự rất gần nhỉ… 」
Nghĩ kĩ thì tôi đã không để ý bởi vì hôm đó tôi đã quá mệt khi phải đối mặt với mấy tên tay chơi nhưng tôi có nhớ là mình cũng không mất nhiều thời gian lắm để về tới nhà sau khi chia tay Eihashi-san.
Đúng hơn, nếu rẽ trái và rẽ phải khi sang đường thì sẽ tới nhà tôi. Nếu tôi đi thẳng đường này và rẽ phải, tôi sẽ tới chỗ mà hôm đó cả hai chào tạm biệt nhau.
…Đừng nói với đó là căn hộ phía sau nhà tôi đấy nhá? Nhà Eihashi-san ngay đằng sau chỗ tôi ở à?
Không, tôi không thể nói được. Kể cả khi tôi đã nghĩ vậy thì cũng tuyệt đối không được nói. Có những cái flag tốt nhất không nên tồn tại trên cõi đời này…
「 Có lẽ nhà Hiura-san ngay đằng sau căn hộ mình sống chăng? 」
「 Mình cũng nghĩ vậy nhưng cậu đừng nói ra chứ! 」
「 Eh, mình vừa mới nói điều gì không phải à…? 」
Eihashi-san có hơi bất ngờ bởi vì tôi đột nhiên cao giọng nói và lo lắng hỏi tôi.
「 Không, mình chỉ hơi bất ngờ vì mình cũng nghĩ như vậy thôi… 」
…vừa rồi hoàn toàn là lỗi của tôi. Eihashi-san đã xin lỗi nhưng đó không phải là lỗi của cậu ấy. Cơ mà nói gì thì nói, cậu ấy vừa mới dựng một cái flag to tướng.
「 Vậy thì ổn rồi nhưng…à mà, nơi này nằm ngay sau đại lộ nên chỉ cần rẽ trái và đi thẳng là ta sẽ ra tới đó phải không? 」
「 Nn? À đúng rồi. Có vấn đề gì à? 」
Nó đúng là cái đại lộ tôi thường hay đi qua để về nhà từ trung tâm thương mại cơ mà có vấn đề gì à?
「 Cậu có phải là… à không, không có gì đâu. 」
Eihashi-san đang định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
「 Vậy được rồi… 」
Eihashi-san muốn nói điều gì vậy? Tôi không biết phải trả lời thế nào nhưng ngay lúc này đây tôi phải nghĩ xem kế sách cho buổi học nhóm sắp tới…
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại