Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 48

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 0

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 231

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 709

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1444

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 42-Nhà tiên tri nhảm nhí

“Ngày nào đó gặp lại nhé!”

Tôi quay lại quán trọ tồi tàn.

Thở dài một hơi, tôi đẩy cửa bước vào.

Chloe đang tựa cằm lên tay, chăm chú đọc sách.

Tôi liếc nhìn bìa sách, không nói gì.

“99 điều bí ẩn về cơ thể phụ nữ.”

…Cô ta đọc thứ này để làm gì chứ?

“Giao đồ ổn cả chứ?”

“Ừ.”

Cũng không tệ lắm.

Tôi cuối cùng đã gặp Lucy – người mà trước giờ chỉ biết qua những dòng thư.

Lúc chia tay, lời nói của cô bé khiến tôi hơi trăn trở, nhưng ít nhất, tôi vẫn thấy mừng vì có cơ hội gặp mặt một lần.

Mà, giờ cũng đâu phải lúc để nghĩ nhiều.

Dù sao cũng chưa thể gặp lại sớm được.

“À, đúng rồi.”

Tôi suýt nữa quên mất.

Từ trong túi, tôi lấy ra một đóa hoa có cánh trắng, đưa cho Chloe.

“Cái gì đây?”

“Lucy gửi lời cảm ơn đến cô.”

Chloe trợn mắt.

Cô ta vội đóng sách, đứng bật dậy.

Tôi thầm tự hỏi cô ta định làm gì nữa đây.

Chloe lấy từ trên kệ xuống một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, nhẹ nhàng đặt cánh hoa vào trong.

“Quà của đứa trẻ sao trời… Quý giá thật đấy, hehe.”

Tôi liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Có cần phản ứng quá mức vậy không?

Chỉ là một bông hoa thôi mà.

…Mà nếu là cô chủ tặng tôi, chắc tôi cũng cuống lên như thế thật.

“Thôi thì… cảm ơn cô đã vất vả.”

Chloe cất lọ thủy tinh vào chỗ cũ với vẻ mặt đầy đắc ý.

Rồi cô ta lấy một lọ thuốc nhỏ đặt lên bàn.

“Tiền.”

Chloe chìa tay ra.

Tôi lập tức lấy túi tiền trong túi áo ra.

“Đây là 500 đồng vàng. Phần còn lại tôi sẽ đưa sau khi nhận lương.”

“500 đồng vàng cũng không phải số ít. Tôi tin được chứ?”

“Tôi được trả lương năm tới 1200 đồng vàng lận.”

Tôi ngẩng đầu, tự hào đáp.

Nhưng Chloe chẳng có vẻ gì là ấn tượng.

Thay vì nhìn tôi, cô ta lại chăm chăm quan sát cuộn giấy.

“Trông cũng hữu dụng đấy. Cô lấy từ đâu ra vậy?”

“À… cái này à? Là quà tặng đấy.”

Đôi mắt tinh quái của Chloe ánh lên tia tò mò.

Cô ta lại chìa tay ra.

“Cho tôi xem một chút được không?”

Tôi hơi chần chừ.

Dù sao, đây cũng là đặc quyền duy nhất của tôi.

Có nên dễ dàng đưa cho người khác xem như thế?

“Nếu cho tôi xem, tôi giảm giá cho cô 100 đồng vàng.”

“Được thôi.”

Không chút do dự, tôi trao luôn.

Một trăm đồng vàng mà, ai mà cưỡng lại được?

Chloe cẩn thận xem xét cuộn giấy, rồi nắm lấy đầu cuộn, định mở ra.

“Hử?”

Nhưng nó chẳng nhúc nhích.

Cô ta thử dùng cả hai tay kéo, vậy mà cuộn giấy vẫn kín mít.

Cả hai chúng tôi đều ngơ ngác.

“Sao không mở ra được nhỉ?”

“Ờm… tôi cũng không biết.”

Chloe nhíu mày.

Cô ta búng tay hai cái, hai ma trận hiện lên, kéo theo hai xúc tu phép thuật vươn ra, cố gắng mở cuộn giấy.

Thế mà vẫn không lay chuyển được gì.

Giằng co một lúc, Chloe đành trao lại cho tôi với vẻ mặt khó chịu.

Tò mò, tôi thử mở.

Ngay lập tức, nó mở ra trơn tru.

Chloe nhìn tôi như thể không tin nổi.

“...Hình như nó chỉ nhận chủ.”

“Có vẻ thế thật.”

Tôi cũng đã đoán được phần nào.

Vật được thần ban, tất nhiên không thể là thứ tầm thường.

Trên cuộn giấy còn có dòng chữ:

“Quà dành cho người đọc.”

Có lẽ ý nói chỉ chủ nhân mới dùng được.

Nhưng giờ cuộn giấy không phải điều quan trọng.

Tôi chìa tay về phía Chloe.

“Đưa tôi elixir.”

“Nhớ trả đủ tiền đấy. Không thì cả hai đều phiền.”

Chloe giao elixir cho tôi.

Tôi nâng niu chiếc lọ trong tay.

Đây là thứ thuốc có thể chữa lành vết thương của cô chủ.

Với nó, chắc hẳn cô sẽ rạng rỡ hơn một chút.

Tôi muốn bôi nó cho cô càng sớm càng tốt.

“Cô định đi ngay à?”

Chloe hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Nếu đi bây giờ thì phải ngủ lại dọc đường. Tôi sẽ khởi hành vào sáng sớm.”

“Hmm…”

Chloe nhìn tôi chằm chằm, có vẻ nghĩ ngợi điều gì đó.

Rồi cô ta đứng dậy, bước đến bên kệ sách.

“Dù gì cô cũng trả kha khá, ta sẽ xem bói cho cô một quẻ, coi như là dịch vụ hậu mãi.”

Trên tay Chloe là một quả cầu pha lê.

Nhìn thấy nó, tôi thấy quen quen, giống mấy bà thầy bói trong truyện nào đó từng đọc.

“Bói à?”

“Đúng thế. Mời ngồi phía trước.”

Chiêm tinh gia đọc vận mệnh – ai mà cưỡng lại nổi sự tò mò?

Thử xem thì có mất gì đâu.

Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, liền ngồi xuống trước mặt Chloe.

“Nhắm mắt lại, đặt tay lên quả cầu.”

“Vâng.”

Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên quả cầu.

Một dòng điện mảnh lan từ đầu ngón tay, tê tê buốt buốt.

“Giờ thì… xem thử tương lai cô ra sao nào.”

Tiếng nói của Chloe vang lên bên tai.

Vì nhắm mắt nên giọng cô ta nghe còn rõ hơn.

Chắc tôi chỉ cần ngồi yên cho tới khi được bảo mở mắt lại.

Tôi đợi.

Rồi trôi qua ba mươi giây… một phút… hai phút…

Mà Chloe vẫn không lên tiếng.

Sao lâu vậy?

Tôi bắt đầu thấy sốt ruột.

Ngồi yên nhắm mắt quá lâu khiến tôi bứt rứt.

Chloe thì vẫn im lặng.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi hé mắt.

Chloe đang dán mắt vào quả cầu pha lê.

Mặt cô ta đỏ bừng.

Cả môi và mắt đều run rẩy.

“…Chloe?”

“Á?!?”

…Cái gì vậy? Sao cô ta trông kỳ lạ thế?

Tôi ngơ ngác nhìn Chloe.

Người sống cả trăm năm như cô ta, lẽ ra phải có bản lĩnh vững vàng mới đúng.

Vậy mà giờ lại hoảng hốt đến thế.

“Sao thế?”

“Hả? À? Ừm… cái này là… hửm?”

Mặt cô ta đỏ lựng như quả táo chín.

Chloe nhìn tôi bằng ánh mắt run rẩy.

“À… không có hứng thú gì cả…”

“Vâng?”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Chloe không nói gì thêm, chỉ lặng im nhìn tôi.

Không khí trở nên kỳ quái.

Rồi sự im lặng đó dần kéo dài đến mức khó chịu.

“Khụm.”

Chloe ho vài tiếng, rồi bình tĩnh cất quả cầu vào ngăn kéo.

“Cô thấy được tương lai tôi rồi chứ?”

“Ph… phải.”

Tương lai sắp tới.

Thật lòng mà nói, tôi cũng hơi lo.

Nhưng cũng háo hức nữa.

“…Cơ thể cô có vẻ nhạy cảm đấy.”

“Vâng?”

Nhạy cảm? Ý cô ta là gì, giác quan tinh nhạy à?

Tôi cũng tự thấy mình nhạy bén mà.

Biết nhìn sắc mặt, biết bắt tín hiệu ngay.

Nhưng… tôi đâu có quan tâm lắm tới chuyện đó.

“Tương lai tôi sẽ thế nào?”

Tôi hỏi, ánh mắt ánh lên sự mong đợi.

Thật ra, tôi cũng đoán được phần nào.

Tôi chắc sẽ làm việc trong quán cà phê thôi.

Chào khách, cười tươi, rồi cảm thấy hạnh phúc và tự hào.

“…Giọng của cô thật đẹp.”

“Giọng tôi?”

Cái gì mà giọng?

Sau một thoáng suy nghĩ, tôi chợt hiểu ra.

Chắc là thấy cảnh tôi làm việc ở quán cà phê.

Tôi luôn dùng giọng ngọt nhất khi gọi món hoặc phục vụ.

Có lẽ cô ta nghe thấy điều đó.

Nhưng mà… chỉ giọng thôi á?

Tôi đâu hỏi cái đó.

Thật ra tôi chẳng tò mò chuyện quán cà phê.

Không cần bói tôi cũng biết chắc rồi.

Thế nên, tôi hỏi điều tôi quan tâm nhất.

“Tôi có hạnh phúc không?”

Mắt Chloe lại trợn lên.

Cô ta cúi nhìn sàn nhà, rồi lẩm bẩm như đang tự hỏi bản thân.

“Hạnh phúc ư? Ừm… chắc là hạnh phúc… trông như đang cười vui… mà cũng không hẳn?”

Lại là một câu trả lời mơ hồ khác.

Chloe nhăn mặt, trông rõ ràng rất bối rối.

Khoan, đây thật sự là chiêm tinh gia nổi danh à?

Nghe đồn có năng lực thấu suốt lắm mà?

Sao trả lời gì cũng quanh co?

Người ta sống thì phải thẳng thắn.

Cần gì phải vòng vo mãi thế?

Niềm tin dành cho Chloe bắt đầu lung lay.

‘…Elixir này có hiệu quả thật không đấy?’

Tôi nhìn chai thuốc với ánh mắt nghi hoặc.

Bỗng dưng thấy gì cũng đáng ngờ.

Nhưng trong truyện nó có tác dụng thật, chắc cũng không vấn đề gì.

Tôi thở ra một hơi rồi đứng dậy.

“Thôi, tôi về đây.”

Chẳng có được gì rõ ràng, chỉ thấy lòng thêm rối bời.

“Ơ…? Ừ… ta vẫn ở đây, nếu muốn thì quay lại.”

“Biết rồi.”

Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cũng đủ "đậm đà".

Cuộc chạm mặt với vị đại chiêm tinh gia thế là kết thúc.

Bước ra khỏi quán trọ, ánh chiều tà lọt vào mắt.

Có lẽ vì cảnh vật thay đổi nhiều,

Tôi cảm thấy hơi mệt.

‘…Nhưng mai tôi sẽ được gặp cô chủ rồi.’

Tôi nhớ lại hình ảnh đáng yêu của cô.

Khoé môi bất giác nở nụ cười.

Phải về nhanh thôi, còn nấu ăn nữa.

Dù mang theo đồ đông lạnh, nhưng sao ngon bằng món mới nấu?

Chỉ mới hai ngày không gặp, mà tôi đã nhớ cô da diết.

Chắc tôi bị bệnh thật rồi.

Mai sau cô lớn, tôi sẽ phải để cô đi.

Tôi còn việc riêng, còn cô thì sẽ bận rộn với tư cách công tước.

Nhưng chắc tôi sẽ được thấy cô tốt nghiệp học viện.

Khi đó, cô sẽ là một thiếu nữ trưởng thành, xinh đẹp.

Ừ.

Chắc chắn sẽ như vậy.