Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

0 0

Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

(Hoàn thành)

Khi tôi biến cô gái tôi thích thành người hầu, cô ấy đã bí mật làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Thầm crush cô nàng mà giờ phải sống chung một mái nhà ư? Tinh thần tôi không chịu nổi đâu!Nhưng mà Kiyayuka này, thỉnh thoảng mò vào phòng tôi lục lọi gì thế hả?

36 0

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

98 195

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 21

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1520

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 41-Cô gái được yêu quý bởi tất cả mọi người

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm quanh tôi.

Chloe nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi bất chợt mỉm cười.

“Cô thích chứ? Lòng trung thành ấy thật đẹp. Ấn tượng và kín đáo nữa,” cô ta nói.

Tôi từ chối lời đề nghị, nhưng xem ra ít nhất cũng đã lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Ban đầu tôi có chút lo sợ cô sẽ giận, vì ai mà không biết Chloe có tiếng nói thế nào chứ.

“Ừm…”

Chloe nhắm mắt lại chốc lát, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp.

“Được rồi, thế này nhé. Tôi sẽ bán nó cho cô với giá hai nghìn đồng vàng, chỉ cần cô làm giúp tôi một việc vặt. Yên tâm, có thể trả sau cũng được.”

“…Nếu là chuyện phục vụ thú vui của phụ nữ nữa thì tôi không—”

“Không phải thứ đó, chỉ cần đưa một món đồ là xong.”

Nếu là chuyện đó thì tôi có thể dễ dàng lo liệu.

Một nghìn đồng vàng chỉ để làm việc vặt? Tôi có thể chạy ngay tức khắc.

“Tôi phải đến đâu?”

Bất chợt, một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng.

Chloe chẳng lẽ lại sai tôi đến một nơi nguy hiểm?

“Nếu đi về phía đông, cô sẽ đến một ngôi làng nhỏ tên là Rosewind. Tới đó, tìm căn nhà này.” Chloe đưa cho tôi một bức ảnh.

Trong ảnh là một căn nhà yên bình, thanh tĩnh.

Tôi lặng người nhìn bức ảnh.

Rosewind… và căn nhà quen thuộc ấy.

Nơi ấy, tôi biết quá rõ rồi.

“…Ai sống ở đó vậy?”

“Tò mò à?”

Tôi khẽ gật đầu.

Chloe bật cười khẽ rồi nói: “Một ngôi sao rơi xuống cách đây một tháng. Đứa trẻ định mệnh sẽ thay đổi số phận thế giới sắp nhận được phúc lành từ thiên thượng.”

“Đứa trẻ của vì sao sống ở căn nhà ấy.”

Tôi đã đoán được điều đó từ trước.

Không khó để hiểu Chloe đang nói đến ai.

‘…Không ngờ lại gặp cô bé theo cách này.’

Lucy.

Đứa trẻ sinh ra chỉ để được yêu thương.

Đây chính là căn nhà nơi cô ấy sống thuở nhỏ.

Lucy từng thức tỉnh sức mạnh thánh nữ khi còn rất sớm.

Nghe những gì Chloe nói thì có vẻ như thời khắc ấy đang đến gần.

Nghĩa là lũ quỷ sắp xuất hiện.

Ma vương—kẻ đứng đầu bọn quỷ—chỉ lộ mặt khi Lucy thức tỉnh thành thánh nữ.

“Đằng sau chiếc mặt nạ đó chắc chắn là một đứa trẻ đáng yêu. Đưa món này cho cô bé nhé.”

Cô ta đặt vào tay tôi một chuỗi hạt trai đơn giản.

“Đây là gì vậy?”

“Là pháp cụ ta tự tạo, có thể bảo vệ người dùng khỏi tà chú. Chẳng phải là món quà hoàn hảo để chúc phúc cho Đứa Trẻ Của Sao sao?”

Chloe mỉm cười đầy tự mãn.

Rõ ràng cô ta đã có hứng thú với Lucy.

Vừa bán tiên dược cho tôi với giá cắt cổ, vậy mà lại hào phóng tặng Lucy món quà quý giá thế này.

Tôi cảm thấy chạnh lòng trước sự bất công của thế giới này.

“Thôi thì… coi như được giảm giá một nghìn đồng vàng.”

Tôi cẩn thận bỏ chiếc vòng cổ vào túi áo.

Trời cũng đã gần hoàng hôn.

Sáng mai đi giao thì sẽ ổn hơn.

“À, nhớ nói với cô bé rằng ta là người tặng món quà này.”

“...Không phải cô nên đích thân nói thì hơn à?”

Chloe ngập ngừng, mặt đỏ lên.

“Tôi không thích ra ngoài. Với cả… ngượng lắm.”

Giống hệt như trong tiểu thuyết.

Chloe là người sống ẩn dật.

Thứ duy nhất có thể khiến cô ta bước ra thế giới là Lucy.

“Được rồi. Cô nhớ giữ lời đó đấy.”

“Hehe… Nhớ nhé, đừng có ôm cái vòng cổ mà bỏ trốn đấy?”

…Gì chứ.

Tôi đâu cần thứ này.

Ngoài chuyện chữa lành vết thương cho cô chủ, tôi chẳng có hứng thú gì cả.

Tôi liếc nhìn Chloe một cái rồi rời khỏi nơi ấy.

Ánh nắng miền nam gay gắt hơn hẳn phương bắc.

Tôi ngước mắt lên trời, thở dài một hơi.

“Không ngờ lại gặp nữ chính sớm thế này…”

Nhưng mà…

Chỉ là chuyển giao đồ thôi, chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Ít ra thì còn dễ chịu hơn nhiều so với cái đề nghị trước đó của Chloe.

“U… Uwaaah…”

Bầu không khí nặng nề u ám bao trùm phòng ngủ của Đại công tước.

Andy quỳ rạp dưới sàn, nôn thốc nôn tháo.

“Sàn bẩn rồi đấy.”

Giọng cô chủ Adrielle nhẹ nhàng vang lên.

Nhưng với Andy, âm thanh ấy chẳng khác nào bản án tử hình.

“Tôi… tôi xin lỗi… tôi sẽ lau ngay… xin người… tha cho tôi lần này…”

Andy dập đầu xuống sàn van xin.

Toàn thân cô ta băng bó kín mít.

Adrielle nhìn Andy một lúc, rồi đưa cho cô ta một cái đĩa.

“Ăn nốt đi.”

“Thưa cô…”

Andy run lên khi nhìn thấy phần thức ăn trước mặt.

Đó vốn là phần cô ta mang đến.

Nhưng Andy không hề biết rằng, những món ăn của Đại công tước thường bị tẩm độc.

Cô chủ không chỉ vạch trần sự thật đó, mà còn bắt Andy ăn sạch.

“Ăn đi.”

Đôi mắt xanh thẳm của Adrielle lóe lên ánh nhìn nguy hiểm.

Andy run rẩy, lắp bắp: “L-làm ơn… thưa cô…”

“Alice còn ăn hết đấy. Ý cô là mình không làm được như Alice à?”

“T-tôi không… muốn chết, thưa cô…”

Andy quỳ gối, khóc lóc van xin.

Ngay lúc đó, Adrielle giẫm lên tay cô ta.

“Áaaah!!”

“Nụ cười giả tạo của cô khiến ta ngứa mắt. Lòng dạ thì lồ lộ hết ra.”

Adrielle lạnh lùng giẫm lên bàn tay còn lại.

Lại một tiếng “rắc” ghê rợn vang lên.

“Ááá!! Làm ơn!! Đau lắm!!”

“…Alice.”

Phớt lờ tiếng kêu la tuyệt vọng, Adrielle lạnh lùng cất giọng.

“Alice là người duy nhất mỉm cười với ta. Là người duy nhất trên đời này thích ta. Nên đừng có bao giờ bắt chước cô ấy nữa. Lần sau ta sẽ xé nát mặt ngươi ra đấy.”

“Tôi… nhớ rồi… tôi sẽ nhớ, hức… tôi sẽ nhớ…”

Ánh mắt của Adrielle không gợn một chút cảm xúc.

Andy không dám ngẩng đầu lên, chỉ dập trán xuống sàn, thầm cầu nguyện.

Alice.

Tôi xin lỗi.

Xin lỗi vì đã phớt lờ cô, vì không biết thân biết phận.

Tôi sai hết rồi.

Tôi sẽ quỳ gối van xin.

Thậm chí liếm chân cô cũng được.

Tôi sẽ không dám xuất hiện trước mắt cô nữa.

Cô bảo gì tôi cũng nghe.

Nên xin cô…

Làm ơn quay về.

Cứu tôi với.

Làm ơn…

Đến trưa hôm sau, cuối cùng Andy mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.

************

Tôi lau mồ hôi trên trán rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Tấm bảng trước mặt hiện rõ dòng chữ: “Rosewood”.

“Đây là… Rosewood à…”

Làng Rosewood.

Nếu phải tóm gọn nơi này bằng một câu…

Thì chính là nơi lý tưởng để nữ chính sinh sống.

Không xa hoa như dinh thự Valaxar.

Ngược lại, nhà cửa trông có phần cũ kỹ, đơn sơ.

Nhưng hoa nở khắp lối, tiếng cười trẻ thơ rộn ràng, chim chóc ríu rít vang vọng – tất cả tạo nên một bức tranh bình dị như bước ra từ cổ tích.

Khác hẳn cái vẻ uy nghi lặng lẽ mà tôi quen thuộc.

“Nếu cô chủ được lớn lên ở một nơi như thế này… chắc hẳn đã tươi sáng hơn nhiều…”

Gặp phải người cha như ngài công tước…

Thật đáng thương cho cô chủ nhà tôi.

Nhưng mà…

Chỉ cần tôi chăm sóc cô bé thật tốt.

Phải dẹp bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Tôi lắc đầu xua tan cảm giác u ám rồi đưa mắt nhìn quanh.

Nhà gỗ nào cũng giống nhau, nhưng nếu quan sát kỹ, tôi cũng tìm được căn nhà giống y như trong bức ảnh.

Tôi lấy chiếc vòng cổ ra khỏi túi—món pháp cụ Chloe chế tạo riêng cho nữ chính.

Tôi nắm chặt nó trong tay rồi gõ cửa.

—Tôi ra đây!

Một giọng nam trầm vọng ra.

Hẳn là cha của Lucy.

‘…Hồi hộp quá.’

Tôi đặt tay lên ngực để trấn tĩnh nhịp tim đang đập dồn dập.

Cho đến giờ, tôi vẫn chưa cảm nhận rõ.

Nhưng càng tới gần căn nhà, cảm giác căng thẳng càng hiện rõ.

Lucy đang ở trong kia.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết tôi từng yêu thích.

Nói không tò mò là nói dối.

Cô ấy trông thế nào?

Có thực sự đáng yêu như lời miêu tả, hay là một cô gái đẹp đến mức khiến người khác say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Hàng loạt suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.

“Cô là ai?”

Cánh cửa bật mở.

Một người đàn ông râu ria xuất hiện.

Tôi kìm lại sự hồi hộp rồi đáp:

“Chào ông. Tôi đến thay mặt Chloe để gửi tặng món quà. Ở đây có cô bé nào tên là Lucy không ạ?”

“Chloe? Tôi không biết ai tên vậy… Nhưng mà, cũng nhiều người tặng quà cho con gái chúng tôi lắm.”

Ông ta gãi đầu, vẻ bối rối.

Rồi quay vào trong gọi lớn:

“Lucy! Có người tặng quà cho con này!”

—Thật á?! Tuyệt quá!

Một giọng trong veo như tiếng chuông vang lên.

Chỉ nghe thôi mà đã thấy vui.

Chắc là vì đó là giọng của nữ chính.

Tôi càng thêm hồi hộp.

Cố gắng trấn tĩnh và đứng chờ.

Và rồi…

Cô bé bước ra.

“Quà cho Lucy ạ?! Là gì thế?”

“Lucy, có khách thì phải chào hỏi chứ.”

“A! Xin chào ạ!”

Một cô bé nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi lặng người nhìn cô bé.

Đúng y như mô tả trong tiểu thuyết.

Không sai một chi tiết nào.

Gương mặt rạng rỡ khiến người ta xao xuyến.

Nụ cười ngây thơ như ánh nắng.

Tóc hồng mềm mại, đôi mắt cùng tông màu sáng rực.

Đôi má phơn phớt hồng như đào chín, môi đỏ như quả mận.

Lúc nào cũng lạc quan, tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời bé xíu lan toả hơi ấm khắp nơi.

Đúng vậy.

Đúng là nữ chính.

“Đáng yêu thật đấy.”

Nhưng thật trớ trêu…

Tim tôi lại chẳng đập nhanh hơn chút nào.

Tò mò được thoả mãn, háo hức cũng dần tan biến.

Tôi thấy thú vị, thấy vui… nhưng chỉ thế thôi.

Cứ như… có gì đó thiếu thiếu.

Ừm… phải diễn tả thế nào nhỉ…

Đúng rồi.

Dễ thương thật, nhưng…

“...Cô chủ của tôi còn đáng yêu hơn chứ?”

Hình ảnh cô chủ lại hiện lên trong đầu.

Con mèo nhỏ hay cau có nhìn tôi với ánh mắt phụng phịu.

Bên ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong chỉ là một đứa trẻ lúc nào cũng vội vàng, hấp tấp.

Chỉ cần đôi mắt băng giá kia đôi khi khẽ sáng lên, là tôi có thể đau tim vì quá đáng yêu.

So với sức hút ấy, nữ chính cũng chẳng là gì.

Xin lỗi nhé, Lucy…

Trong mắt tôi, cô chủ mới là người đáng yêu nhất.

“Woa! Đẹp quá!”

Lucy reo lên thích thú.

Cô bé ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.

Tôi đưa cho cô bé chiếc vòng cổ đang cầm.

“Cái này là gì vậy?”

Lucy nghiêng đầu tò mò.

“Là quà từ một người tên Chloe. Nghe nói nó giúp bảo vệ em khỏi năng lượng xấu.”

“Thật ạ? Vậy làm ơn nói với cô ấy là cháu cảm ơn nhiều lắm nhé!”

Lucy nhận quà với nụ cười rạng rỡ rồi nhảy cẫng lên vui sướng.

Nhìn cô bé như thế, tôi chợt nhận ra…

Cô bé đã lớn lên trong một môi trường khác hoàn toàn với cô chủ.

Nếu là cô chủ nhận món quà này…

Chắc chắn sẽ nghĩ đó là âm mưu ám sát và đập tan ngay lập tức.

Tôi thoáng cười khi nhớ lại gương mặt cô chủ.

Tốt nhất là không nên tiếp xúc thêm với nữ chính nữa.

“Vậy tôi giao xong rồi, xin phép cáo từ.”

“Chị ơi! Thật tuyệt vời!”

Giọng nói trong trẻo của Lucy níu chân tôi lại.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Tuyệt vời gì cơ?”

“Dạ!”

Lucy chỉ tay vào tôi, nụ cười rạng ngời không chút ác ý.

“Chị là người đầu tiên không cười khi nhìn Lucy đó!”

Lucy—đứa trẻ được cả thế giới yêu mến.

Nhưng mà sao vậy?

Tôi chợt cảm thấy ớn lạnh trước giọng nói trong vắt kia.