Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 47

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 107

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 103

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 3-Không bao giờ tôi sẽ làm hầu gái

[Tên: Alice]

[Giới tính: Nữ]

[Tuổi: 15]

[Chỉ số: Sức mạnh (D), Tốc độ (B), Trí tuệ (C), Khéo léo (B), Ma pháp (D), Sức hút (F)]

[Đặc điểm chi tiết]! Trạng thái khóa! Trạng thái khóa! Trạng thái khóa! Trạng thái khóa! Trạng thái khóa

‘Thông tin chi tiết sẽ được mở khóa khi mức độ thấu hiểu Alice tăng lên.’

“...Một bảng trạng thái, thật đấy à.”

Với ánh mắt lạnh tanh pha lẫn chút khó chịu, tôi liếc nhìn những dòng chữ hiện lên trên cuộn giấy da.

Cái bảng trạng thái này là từ thời nào cơ chứ?

Tôi buông một tiếng thở dài đầy bất lực. Lại là mô-típ cũ rích mà tôi từng thấy trong hàng tá tiểu thuyết mạng.

Cũng phải thôi, còn mong gì hơn ở cái gã tác giả đã cho ra cái kết như dở hơi kia chứ.

Nếu hắn có chút tự trọng nghề nghiệp thì đã chẳng tàn phá tác phẩm của mình như vậy.

Mà nội dung ghi trên này cũng chẳng có gì đặc sắc.

Chỉ vỏn vẹn mấy thông tin cơ bản kiểu như tên tuổi.

Ghi rằng “thông tin sẽ được mở khóa khi hiểu rõ Alice hơn”, nhưng mà… hừm.

Liệu tên tác giả đó có đủ siêng năng để nhét vào đây mẩu thông tin hữu ích nào không?

“Thứ duy nhất xem được là mấy cái hạng chỉ số.”

Dù vậy, nhìn qua thì cũng chẳng có gì đáng tự hào.

Tôi chưa biết cụ thể các chỉ số ra sao, nhưng ngoài tốc độ và độ khéo léo ra, mấy cái còn lại đều tầm thường, thậm chí là kém.

Có vẻ tôi xuyên vào một cô gái hết sức… bình thường.

“Tên mình là Alice.”

Không cần đổi tên đâu nhỉ. Nghe quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Vừa lầm bầm than thở về sự tắc trách của cái tên tác giả đó, tôi vừa đưa mắt xuống dưới cuộn giấy. Và... phát hiện một dòng chú thích nhỏ.

[Quà tặng cho độc giả.]

‘Cuộn giấy này chứa một không gian lưu trữ vô hạn.

*Dùng câu lệnh “Open Sesame” để mở không gian lưu trữ trong cuộn giấy. Có thể triệu hồi tức thì các vật phẩm đã cất giữ, chỉ bằng cách nghĩ đến chúng.

*Dùng “Close Sesame” để đóng không gian, ngụy trang cuộn giấy thành vật bình thường.

*Chiều dài cuộn giấy có thể điều chỉnh tùy ý.

*Không được đặt sinh vật sống vào bên trong.’

“Ồ?”

Tôi trợn một mắt lên, khẽ bật tiếng ngạc nhiên.

Tóm lại... đây là kho đồ không giới hạn.

Không tệ. Thật ra bây giờ tôi chưa cần đến, nhưng... inventory là thứ căn bản trong bất kỳ game nào. Sớm muộn cũng sẽ hữu dụng.

Tôi gấp cuộn giấy lại, cẩn thận nhét vào túi áo, rồi nhìn quanh.

“…Vậy là hết à?”

Dù có đảo mắt bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng chẳng thấy thêm chi tiết gì đáng chú ý.

Cũng không sao. Tôi vốn đâu trông đợi gì từ cái gã đó.

Thật lòng thì tôi nghĩ hắn sẽ thẳng tay bỏ mặc tôi ở đây, nhưng hình như vẫn còn giữ lại được chút lương tâm.

Tôi khẽ thở ra một hơi, nhét cuộn giấy vào túi, rồi tự hỏi:

Bây giờ mình nên làm gì?

Thật ra, câu trả lời rất đơn giản.

“Tìm cách kiếm thật nhiều tiền.”

Mục tiêu sống duy nhất của tôi là đây.

Tôi chưa từng từ bỏ ước mơ mở một quán cà phê. Kể cả có phải là ở thế giới khác đi chăng nữa.

Tất nhiên, tình huống lý tưởng nhất là đi theo cốt truyện để quay lại thế giới cũ…

Nhưng tôi không chắc đâu.

Cái gọi là "kết thúc" trong truyện vốn diễn ra ngay cả khi tôi chẳng làm gì cả.

Nhân vật chính không chết, chỉ là Nữ công tước phương Bắc biến thành trùm cuối thứ hai, rồi hết truyện.

Sớm muộn gì, ả ta cũng sẽ bị tiêu diệt bởi nhân vật chính và dàn nam chính yêu cô ta đến ngu người.

Mà nếu tôi dại dột chen vào phá cốt truyện, có khi còn làm mọi thứ chậm trễ hơn.

Tốt nhất là tôi cứ im lặng kiếm tiền, mở quán cà phê, rồi ngồi hóng kết thúc.

Nếu tôi được sinh ra trong nhung lụa, chắc chẳng hiểu cảm giác này.

Nhưng với người bình thường như tôi, việc sở hữu một tòa nhà và tự làm chủ là giấc mơ xa xỉ.

Tuy nhiên, ở nơi này thì khác.

Kinh nghiệm khởi nghiệp ở dị giới này... có thể sẽ là hành trang quý giá khi tôi quay về.

Chỉ có điều, để sở hữu một tòa nhà ở đây không hề dễ.

Không có khái niệm vay vốn như ở thế giới trước, thì kiếm tiền lại càng quan trọng hơn.

“…Hay là mình thử đi phiêu lưu?”

Biết đâu nhặt được bảo vật nào đó thì giàu to cũng nên.

Nếu thế giới này giống như trong tiểu thuyết trước khi tôi xuyên vào…

Chỉ cần lượm vài hạt đậu rơi bên cạnh nữ chính, tôi cũng đủ tiền xây nhà.

Ding-dong—

“Á!!?”

Tiếng chuông đột ngột vang lên khiến tôi giật bắn người, vô thức thốt ra âm thanh the thé.

Cửa xe ngựa bật mở, một người đàn ông râu xồm bước xuống.

“Đến nơi rồi. Mời tiểu thư xuống xe.”

…Thì ra có người đánh xe thật. Tôi cứ tưởng xe tự chạy không người cơ.

Nghĩ lại thì từ nãy đến giờ xe không rung lắc nữa rồi. Có lẽ chúng tôi đã đến điểm dừng.

Tôi cẩn thận bước xuống xe và nhìn quanh.

“…Đây là đâu vậy?”

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Cả vùng đất phủ đầy tuyết trắng. Đông rồi sao?

Xa xa sau cánh cổng sắt đen là một căn biệt thự to đùng—à không, gọi là lâu đài có lẽ chính xác hơn.

“Lạnh quá đi mất!”

Một cơn gió buốt cắt ngang da thịt khiến tôi run cầm cập.

“Vậy tôi xin phép quay về.”

Trong lúc tôi còn đang vật lộn với cái lạnh, bác đánh xe nhét hành lý vào tay tôi rồi quay ngoắt, lên xe và chạy mất hút.

“Đ-đợi đã!”

Tôi gọi với theo, nhưng ông ta chẳng buồn ngoái lại, cứ thế lướt đi trên con đường trắng xóa.

Sụt sịt.

Bị bỏ rơi giữa nơi gió tuyết mịt mù, tôi thở dài rồi quay lại, đối diện với cánh cổng lớn phía sau lưng.

Chắc biệt thự kia là điểm đến của mình rồi.

Tôi vẫn chưa rõ Alice ban đầu đến đây làm gì, nhưng… giờ thì chỉ có thể bước vào thôi.

“Phải vào thôi, không chết cóng mất.”

Tôi ráng lết đôi chân tê cóng vì tuyết, tiến về phía cổng, nơi hai người lính đang đứng gác.

Một trong hai người tiến lên chặn đường.

Toàn thân anh ta được bao bọc bởi bộ giáp bạc sáng bóng. Trên vai là chiếc áo choàng xanh thêu hình sói trắng.

Qua khe hở chiếc mũ sắt, ánh mắt sắc lạnh của người lính chiếu thẳng vào tôi khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.

Khi tôi còn đang loay hoay nghĩ xem nên nói gì, anh ta lên tiếng.

“Cô tới phỏng vấn đúng không? Cho tôi xin tên.”

“Phỏng… vấn?” Tôi chớp mắt. Ở đây… đang tuyển người à?

“Không phải sao?”

“À không, đúng rồi! Tôi đến để… phỏng vấn!”

“Vậy xin cho biết tên?”

“Ah… Alice. Tên tôi là Alice.”

Anh ta lấy ra một tờ danh sách và bắt đầu dò tên.

‘Lỡ không có thì sao…?’

Tình huống éo le như này, khả năng tôi đến đây vì phỏng vấn là cao. Nhưng nếu tên không có trong danh sách thì… rắc rối to.

“À, đây rồi. Tìm thấy rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

May mà tên tác giả kia chưa tuyệt tình đến mức đó.

Dù tôi vẫn chưa biết cụ thể buổi phỏng vấn là về việc gì, nhưng… miễn không bị đuổi là ổn rồi.

Người lính cất danh sách vào túi, rồi nói:

“Sẽ có một đợt kiểm tra bên trong với sự hỗ trợ của các hầu gái.”

“Kiểm… kiểm tra?”

“Để đề phòng rắc rối phát sinh. Mong cô hợp tác.”

Ừ thì… biệt thự hoành tráng thế này, cảnh giác cũng phải thôi.

Nhưng… kiểm tra thân thể sao?

Tôi liếc xuống nhìn cơ thể “mới” này—vẫn còn lạ lẫm với chính mình, nói gì đến để người khác sờ mó.

“…Thôi kệ.”

Cái lạnh ngoài kia còn đáng sợ hơn cả sự xấu hổ.

“Được, tôi hiểu.”

Người lính gật đầu, mở cánh cổng lớn.

“Bên trong sẽ có người dẫn đường. Cầu chúc bình an.”

Tôi cảm ơn rồi bước qua cổng.

Ngay lập tức, một tòa biệt thự to hơn tôi tưởng hiện ra, nguy nga đến mức choáng ngợp.

Phải có đến vài chục người sống trong đó cũng không thấy chật.

Tôi bắt đầu tò mò không biết ai đang sống trong nơi này.

Nếu tôi được làm việc ở đây… chắc lương cũng không tệ đâu.

“Cô là người đến phỏng vấn.”

Tôi giật mình quay lại khi nghe thấy giọng phụ nữ trầm ấm vang lên từ phía sau.

Đứng trước tôi là một người phụ nữ trung niên, sắc sảo, khí chất đĩnh đạc. Đằng sau bà là một nhóm hầu gái.

Trang phục của bà—một bộ đồ hầu gái—khiến tôi phải thầm thốt lên:

“Đẹp thật…”

Tôi từng thấy mấy bộ cosplay dạng này, nhưng nhìn ngoài đời thật thì đúng là khác hẳn.

“Tôi là quản gia trưởng. Vì cô đến hơi trễ, nên chúng ta phải khẩn trương. Thứ lỗi nhé.”

“Hả—!”

Chưa kịp phản ứng gì, bà ấy đã áp sát, bắt đầu lục soát người tôi một cách vô cùng chuyên nghiệp.

Từ eo, xuống chân, lên đến cả ngực—mọi nơi đều được kiểm tra không sót.

“Ư…”

Dù bà ấy rất đẹp, cảm giác bị người khác chạm vào vẫn khiến tôi khó chịu.

Nhưng may thay, bà quản gia hành động cực kỳ điêu luyện, khiến tôi không kịp có cơ hội cảm thấy lúng túng.

“Phòng chờ nằm bên tay trái. Cô cứ nghỉ tạm ở đó, lát nữa tôi sẽ gọi. Gặp lại sau.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo, bước vào căn phòng bên trái.

Trong đó đã có mấy cô gái, trạc tuổi tôi hoặc lớn hơn chút, đang ngồi rải rác.

Họ chỉ liếc tôi một cái rồi lại quay đi, chẳng ai tỏ vẻ quan tâm.

“…Tất cả đều đến phỏng vấn sao?”

Tôi lặng lẽ tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Trước mặt là một lò sưởi lớn đang cháy đỏ rực.

Tôi đưa hai tay ra, áp sát vào ánh lửa, cố xua đi cái lạnh còn đọng trên đầu ngón tay.

So với ngoài trời, nơi này đúng là thiên đường.

“Nhưng… rốt cuộc phỏng vấn cái gì cơ chứ?”

Nhìn quy mô biệt thự, buổi tuyển dụng này chắc chắn không hề tầm thường.

Dựa vào tình hình... có vẻ họ đang tuyển hầu gái.

Nhưng thành thật mà nói... tôi chẳng mảy may quan tâm.

Tôi vốn không hề có ý định đi làm việc, nhất là làm hầu gái.

Một người hầu gái thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ?

Dù tôi có chăm chỉ giặt đồ, lau nhà, dọn dẹp ngày đêm đi nữa… thì cũng phải chờ đến bao giờ mới đủ tiền mua nổi một toà nhà?

“Không đời nào tôi làm hầu gái đâu.”

Là một người đàn ông sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc, làm sao tôi có thể nhận một công việc thế này được?

Tôi vốn là đàn ông, nếu đã tái sinh sang thế giới khác thì phải phiêu lưu lừng lẫy, khám phá bí mật, đánh rồng, cứu công chúa chứ!

Lo chuyện vặt vãnh kiểu này thì thật là…

Chẳng cần phải đắn đo gì thêm nữa.

Đúng vậy. Chuyện là như thế.

.

.

.

“C-cái gì!? Họ trả nhiều thế cơ à...!?”

“Vâng. Nếu làm việc chăm chỉ, mức đãi ngộ sẽ rất hậu hĩnh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trước mặt với đôi mắt run rẩy.

Số tiền ghi trong đó vượt xa mọi kỳ vọng của tôi, khiến đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

Hầu gái…

Có lẽ… nghe thử một chút cũng không sao nhỉ?

Ừm. Đừng hiểu nhầm, tôi hoàn toàn không nói là tôi sẽ làm hầu gái đâu nhé.

“Chỉ là... nghe thử xem họ nói gì thôi mà...”

"Tôi không gay nhưng 20 đô là 20 đô"