Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 6

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 12

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 490

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2942

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 10

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 35

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 2-Cuộc sống bị tước đoạt

Két—

Tôi choàng tỉnh dậy theo tiếng lạch cạch vang lên.

“Ư ừm…”

Mắt tôi nhòe đi, đầu óc cũng quay cuồng như có ai vừa cầm búa nện vào.

Cơ thể này… thật lạ. Cứ như không phải của mình.

Nhưng khi ánh sáng dần len vào đôi mắt, còn sự mệt mỏi trong thân thể cũng tan đi như chưa từng tồn tại, tôi cảm nhận được năng lượng tràn về một cách không ngờ.

Sương mù trong đầu dần tan biến, kéo theo những ký ức quay về.

[Tôi phải trừng phạt độc giả.]

“Aaaah!!”

Một loạt ký ức kỳ quái tràn vào như lũ, khiến tôi bật dậy—chỉ để đập đầu vào trần nhà vì cái không gian chết tiệt này quá thấp.

Cốp!

“Á… đau!”

Tôi ngã ngược ra sau, ôm lấy đầu đang nhức như búa bổ, rồi từ từ ngồi dậy để định thần lại.

Tôi đưa mắt nhìn quanh.

Một không gian nhỏ hẹp đến mức ngột ngạt.

Hai bên là những ô cửa sổ lớn, nơi ánh sáng nhạt nhòa rọi vào.

Qua khung kính, tôi thấy một cánh đồng trắng xóa đang trôi tuột về phía sau.

Không, không phải cánh đồng chuyển động—là tôi đang bị đưa đi.

Một không gian chật hẹp, tiếng lạch cạch vang đều, hai cửa sổ đối xứng.

“…Xe ngựa?”

Tuy chưa từng đi xe ngựa bao giờ, nhưng những đặc điểm đặc trưng kia khiến tôi dễ dàng nhận ra.

Lúc cuối cùng tôi nhớ là mình vẫn còn ở trong phòng ngủ. Vậy mà giờ đây, mở mắt ra lại thấy mình nằm co ro trong khoang xe ngựa xa lạ.

Hơn nữa, cảnh sắc ngoài kia là một vùng thiên nhiên tươi đẹp chưa từng thấy ở Hàn Quốc.

Điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.

“Chẳng lẽ… mình thật sự bị xuyên…?”

Chuyện đó không phải là mơ sao?

Tôi thật sự bị xuyên hồn chỉ vì cái tên tác giả chết tiệt ấy?

Không thể tin nổi.

Dù thời hiện đại có lồng ghép hiện thực vào các thế giới metaverse nhiều đến đâu, thì cũng có những điều vẫn là bất khả thi.

“Sao mà xuyên được chứ hả!! Tên tác giả khốn kiếp kia!!”

Tôi gào lên, cứ như thể có ai đó đang nghe. Nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào ngoài tiếng bánh xe lăn.

Cuối cùng, tôi chỉ biết tự nguyền rủa một mình.

“Thằng khốn… cả đời này tôi nguyền rủa anh…”

Hm—

Giữa câu chửi, tôi khựng lại. Một cảm giác bất thường lướt qua khiến tôi nổi da gà.

Có gì đó sai sai.

Nãy giờ tôi quá rối nên không để ý, nhưng giờ thì cảm thấy rõ ràng.

“Khoan… giọng mình… sao lại cao thế?”

Tôi nuốt khan, cất giọng thử.

“A, a.”

Không hề sai. Linh cảm chẳng bao giờ lừa tôi.

Thứ âm thanh phát ra từ cổ họng là một chất giọng alto mềm mại đến mức tôi không thể tin là của đàn ông.

Tôi quay sang nhìn khung cửa kính bên cạnh, mắt run bần bật như bị động đất.

Ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ hé lộ một hình bóng mờ nhòe.

Tóc ánh tím nhạt nổi bật dưới nắng, cùng với khuôn mặt… lạ lẫm nhưng xinh đẹp đến mức khó tin.

Một vẻ đẹp khác xa thế giới tôi từng sống, đang nhìn tôi chằm chằm từ phía bên kia cửa kính—cô gái ấy chính là tôi.

Tôi chầm chậm đưa tay lên, một bàn tay trắng muốt mảnh mai chạm nhẹ vào mặt kính.

Môi tôi vừa hé mở, thì môi cô gái trong gương cũng lặp lại động tác ấy.

“N… nói dối…”

Một giọng nói run rẩy cất lên từ cổ họng thon gọn.

Chẳng lẽ… không chỉ xuyên hồn mà còn bị… chuyển giới?

Tôi cúi đầu xuống.

Một chiếc váy trải dài dưới thân, thứ mà tôi chưa từng mặc dù chỉ một lần.

Tôi không còn là gì nữa cả.

Không còn cái gọi là "tôi", chẳng còn bản dạng nào là của mình nữa cả. 

“Tôi thậm chí còn chưa từng thử… đồ tác giả khốn kiếp!”

Cuộc đời tôi vốn chỉ mải miết chạy theo giấc mơ.

Tôi—một công dân lương thiện chỉ dám thỏa mãn sở thích bằng cách đọc tiểu thuyết.

Mà bây giờ, ngay cả thân phận con người và giới tính của tôi cũng bị tước đoạt?

“Con người mà làm thế à?! Hả?! Ông có phải người đâu!—Ông là thần chắc luôn!!”

Giữa lúc đang gào lên vì phẫn uất, tôi chợt sững lại, thì thầm như bị mất hồn:

“…Tiền của tôi.”

Số tiền tôi dành dụm từng đồng một, với giấc mơ mở một quán cà phê của riêng mình—giấc mơ cả đời.

Những tháng năm tôi vật lộn, tích cóp, sống khổ sống cực thì sao?

…Quán cà phê của tôi thì sao đây?

“Ha ha…”

Tôi bật cười chua chát rồi đổ người xuống, mông lạnh toát vì nền xe lạnh băng.

Tại sao lại là tôi?

Tôi chưa từng ước được xuyên không vào tiểu thuyết, cũng chưa bao giờ mơ mộng gì về việc biến thành một cô gái đáng yêu nhờ chuyển sinh giới tính.

Ừ thì… có đôi lúc tôi cũng tò mò không biết sống như con gái sẽ ra sao. Nhưng nếu ai hỏi “Muốn thử sống lại thành gái xinh không?”, tôi chắc chắn sẽ đáp “Không.” [*]

Vậy tại sao—trong hàng tỷ người—lại là tôi?

Tôi, kẻ từng ôm những giấc mơ cao xa… giờ lại sống trong thân xác người khác?

“…Quá đáng lắm rồi đấy…”

Tại sao lại biến tôi thành phụ nữ chứ?

Tôi trống rỗng.

Nhưng đôi mắt lại bất giác ngân ngấn nước. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Tôi vốn chẳng phải người hay khóc.

Có lẽ do đã thành phụ nữ nên cảm xúc cũng phong phú hơn, khiến tôi dễ rơi lệ như vậy.

Một lúc sau, khi nước mắt cạn khô và tiếng thở hổn hển cũng lắng xuống.

Tôi nắm chặt hai tay, mở to mắt.

“…Cứ chờ đấy.”

Tôi tự trấn an mình, nhắc đi nhắc lại trong lòng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, hạ quyết tâm như một ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong lồng ngực.

Tôi từng trải qua cả những nỗi tuyệt vọng còn sâu sắc hơn thế này.

Khi người phụ nữ gọi là mẹ bỏ đi theo gã đàn ông khác,

Khi người cha vẫn luôn thương nhớ bà ấy bị stress đến mức suy sụp, mà chẳng một ai giúp đỡ—chúng tôi vẫn sống tiếp bằng cách nghiến răng chịu đựng. [*]

Từng có lúc tôi muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi vẫn cắn răng mà sống tiếp.

Vậy mà giờ, chỉ vì bị xuyên thành con gái trong một cuốn tiểu thuyết thì tôi đã tuyệt vọng?

“Ông coi thường tôi quá rồi đấy, tên tác giả chết tiệt kia.”

Tôi lau nước mắt, đứng dậy bằng cả hai chân.

Lần này cẩn thận hơn, tôi khom người tránh đụng đầu vào trần, rồi ngồi vắt chân lên ghế trong xe.

Bắt đầu phân tích.

Tình hình không đến mức tuyệt vọng, vẫn còn đường xoay chuyển.

Tuy cơ thể này là của một cô gái yếu ớt, nhưng ít nhất nó không có khuyết tật gì rõ rệt, và… có vẻ cũng khá xinh đẹp.

Quan trọng nhất là—tôi nắm rất rõ nội dung cuốn tiểu thuyết này.

Tất nhiên, cũng không có gì đảm bảo nơi này đúng là bối cảnh của cuốn truyện đó.

Tôi nhớ lại lời tên tác giả nói trước khi tôi xuyên vào đây:

[Đến khi kết thúc thì cậu có thể quay về… nên đừng lo quá~]

Kết thúc.

Nếu tôi đoán đúng, thì kết thúc ở đây nghĩa là… hoàn thành cuốn tiểu thuyết?

‘…Không lẽ "kết thúc" không phải là đi theo cái kết đã được viết sẵn?’

Bởi vì cuối truyện còn có một kết cục mở, khi Nữ Công tước phương Bắc bất ngờ xuất hiện, quét sạch luôn cả nhóm chính diện lẫn Ma Vương như một trùm cuối thứ hai. [*]

Chắc chắn không phải để tôi ngồi xem cái kết rối rắm đó.

Có lẽ—ý của hắn là tôi phải tự tìm lấy hồi kết của riêng mình trong câu chuyện này.

‘…Việc đầu tiên là xác định xem đây có đúng là thế giới của "Bảo Vệ Bí Mật Thánh Nữ" không đã.’

Việc hy vọng đây là thế giới trong cuốn truyện kia… chỉ là mong muốn của riêng tôi.

Tôi không biết tên đó đã ném tôi vào góc nào trong vũ trụ.

Nếu là một thế giới tận thế thì coi như xong đời.

Nhưng nếu thật sự đây là thế giới mà tôi đã đọc… thì ngay cả khi không thể trở về, tình huống này cũng chưa hẳn là tồi tệ nhất.

Dù sao tôi cũng chỉ là một người lao động vô danh, không cha mẹ, không người yêu.

Dù thế giới có thay đổi thì cuộc sống tôi cũng chẳng xê dịch bao nhiêu.

Ừ thì, mất số tiền dành dụm ở thế giới kia thì đau thật, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tôi cũng chẳng có gì phải lo.

Sống dưới hình hài phụ nữ có thể hơi bất tiện… nhưng tiền thì vẫn có thể kiếm lại.

Mà giờ tôi lại đang sống trong thân thể một cô gái xinh như hoa nữa chứ—chắc chắn sẽ có khối cách để sinh tồn. Ít ra thì còn khá hơn cái thời tôi không xin nổi một công việc bán thời gian lúc trẻ. 

Hơn nữa, nhìn lại chính mình lúc này… tôi trông cứ như sắp vào cấp ba vậy.

Nói cách khác, thời gian đang đứng về phía tôi.

Nếu chăm chỉ một chút, biết đâu trước tuổi ba mươi tôi cũng có thể gom góp được kha khá, đủ mua một căn nhà nhỏ ở vùng ven đế quốc chẳng hạn.

Tuyệt thật.

Nếu thực sự không thể quay về… thì mở một quán cà phê ở thế giới này cũng đâu tệ.

Cảm giác cứ như mấy hipster vậy, mà nghĩ kỹ thì cũng khá là ngầu đấy chứ.

Trong mấy thế giới fantasy kiểu này, trà thì phổ biến, nhưng mấy món cà phê thông dụng như Americano thì chắc hiếm thấy lắm. Nếu tận dụng được kiến thức từ kiếp trước, chẳng phải tôi có thể tạo nên một trend cà phê ở đây sao?

Nghĩ đến đó, tự dưng lại thấy hứng thú thật sự…

Trong đầu hiện ra cảnh mọi người vui vẻ thưởng thức cà phê, các loại thức uống của mình, khoé môi tôi bất giác cong lên thành một nụ cười mơ màng.

“Hehe… cứ chờ đấy, thế giới này.”

Tôi sẽ cho các người biết mùi vị thực sự của caffeine là như thế nào.

Rồi chẳng mấy chốc, các người sẽ nghiện nặng và không thể sống thiếu cà phê cho xem.

Với những suy nghĩ vui vẻ ấy, tôi nhắm mắt lại, bình tĩnh đánh giá lại tình hình.

“Nhắc mới nhớ…”

[‘Nhưng nếu chỉ ném cậu vào không thôi thì hơi tàn nhẫn nhỉ. Ta sẽ cho một món quà nhỏ.’]

Quà tặng. Phải rồi, cái tên tác giả chết tiệt đó có nhắc đến chuyện cho tôi một món quà.

Dù tôi không mong mỏi gì mấy năng lực buff tận nóc như mấy nhân vật chính trong truyện, nhưng dù sao hắn cũng là một kiểu “thần”, hy vọng một chút cũng đâu có gì sai.

Tôi vội vàng cúi xuống, kiểm tra khắp người, sờ soạng tất cả túi áo túi váy.

“T… tìm thấy rồi..!”

Có gì đó buộc quanh eo tôi.

Hưng phấn, tôi kéo nó ra. Nhưng nhìn vật quen thuộc trước mắt, tôi lại hơi nghiêng đầu, không giấu nổi sự khó hiểu.

“Cuộn giấy?”

Đúng là trông giống một cuộn giấy da hoặc giấy cuộn kiểu cổ, thứ thường thấy trong mấy thế giới fantasy.

Chỉ có điều chất liệu thì đặc biệt hơn—nó được làm từ thứ gì đó trông như da đen bóng cao cấp.

Không biết bên trong viết gì nhỉ.

Có thể là một ma pháp phòng ngự giúp người dùng miễn nhiễm với đòn chí mạng?

Hoặc biết đâu lại là một câu chú công phá có thể thổi bay cả đám địch chỉ trong một lần thi triển?

Hay là một ma trận triệu hồi, giống mấy loại mà nhân vật chính vẫn dùng để gọi ra thứ gì đó “tuyệt luân vô song”?

Với một nửa tò mò, một nửa háo hức, tôi từ từ mở cuộn giấy ra.

Sượt…

Một âm thanh mềm mại vang lên, nghe mà khiến lòng cũng dịu xuống đôi chút, và những dòng chữ được giấu kín bên trong từ từ lộ ra.

Tôi chăm chú đọc nội dung được viết trong đó suốt một lúc lâu, rồi khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt không giấu nổi sự mờ mịt.

“…Cái gì thế này?”