Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 667

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2966

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 29-Ngủ ngon nhé nữ Công Tước~

Tôi lê từng bước mệt mỏi trở về phòng, đầu óc vẫn quay cuồng với cuộc trò chuyện khi nãy với Đại công tước.

“Không được gửi sát thủ đến nữa. Như thế là không chấp nhận được.”

“Tại sao không? Chính cô cũng thừa nhận là mình sai cơ mà.”

“Nhỡ như một ngày nào đó thực sự có người muốn ám sát thì sao? Dù sao đi nữa, mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Về lâu dài, Nữ Công Tước phải học cách phòng bị ngay cả khi nửa tỉnh nửa mê.”

“Ôi trời ơi!! Tôi sẽ bảo vệ cô ấy ban đêm, nên xin ông hãy để đứa trẻ đó được ngủ yên!!”

Chỉ cần nhớ lại cuộc đối thoại ấy thôi là trong lòng tôi đã sôi sục.

Việc “dạy dỗ nghiêm khắc” một đứa trẻ thực sự không dễ dàng gì.

Tư tưởng lạnh lùng, vô tình của Đại công tước khiến tôi giận đến nghiến răng.

Nhưng ít nhất, tôi cũng đã buộc ông ta phải hứa không cử sát thủ đến nữa.

Dù cái giá đi kèm cũng không hề nhẹ.

Cô chủ sẽ phải chuẩn bị tinh thần để đối đầu với ba kỵ sĩ của Valaxar trong vòng hai tháng.

Yêu cầu đó đối với một đứa bé mới vừa tròn mười tuổi thật vô lý.

Nhưng giờ không phải lúc để tranh luận với ông ta.

“Ít ra thì trong hai tháng tới, cô bé có thể ngủ yên rồi…”

Tôi không chắc liệu cô chủ có đủ sức vượt qua điều kiện kia hay không, cũng chẳng dám chắc kế hoạch ấy khả thi đến mức nào. Nhưng ít nhất, việc cô bé có thể ngủ một giấc an lành cũng giúp tôi an tâm phần nào.

Vấn đề là… làm sao để nói điều đó cho cô chủ biết.

Cô bé hoàn toàn không hay biết những kẻ tấn công mình chính là do Đại công tước đứng sau.

Chỉ với việc biết có sát thủ tìm đến thôi cũng đủ để cô bé cảnh giác.

Trong hoàn cảnh này, tôi không thể đột ngột nói: “Từ giờ cô có thể ngủ ngon rồi, sẽ không có sát thủ nữa đâu.”

Cho đến khi nghĩ ra cách giải thích hợp lý, tôi sẽ là người đích thân ru cô chủ ngủ.

Có lẽ, đây là giải pháp tốt nhất hiện tại.

Vì tôi biết sát thủ sẽ không đến nữa, tôi chỉ cần ở bên cạnh cô bé, để cô ấy ngủ yên, còn tôi có thể thiếp đi một chút.

Chẳng mấy chốc, tôi đã về đến phòng mình.

Nhưng rồi, thay vì vào phòng, tôi lại rẽ sang phòng cô chủ.

Tôi khẽ gọi tên cô bé và cẩn thận mở cửa bước vào.

Lần này cũng vậy, cô chủ đang mơ màng ngủ gật, tay vẫn siết chặt lấy thanh kiếm.

Tôi nhớ rất rõ, lúc ru cô bé ngủ, tôi đã đắp chăn gọn gàng rồi mà.

Vậy mà bây giờ, cô ấy lại ngồi trên mép giường, ngủ gục.

Tôi nhẹ nhàng bước đến bên giường và ngồi xuống cạnh cô.

Sau khi hít một hơi, tôi khẽ chạm vào vai cô chủ.

“Cô chủ.”

“Hả?!”

Cô bé choàng tỉnh và lập tức rút kiếm, vung về phía tôi.

Quen với phản xạ đó rồi, tôi né sang một bên rồi giữ lấy cánh tay cô.

“Là tôi đây, cô chủ.”

“Al… Alice…?”

Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.

Rồi bỗng dưng, đôi mắt ấy mở to hơn, những ngón tay nhỏ bé bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.

“Ôi… Cô không sao chứ…? Có bị thương không?”

“Ehe… Tôi không sao đâu, cô chủ. Tôi tránh được rồi.”

“…Ừm… Alice nhanh thật…”

Cô chủ khẽ thở phào.

Rồi cô lại nhìn tôi, vẻ ngờ vực.

“Cô đến… có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu. Tôi không ngủ được thôi.”

“Lúc tám giờ…?”

Cô chủ khẽ cười trước lý do lạ đời của tôi.

Cũng đúng. Đêm hôm mà mò đến chỉ vì không ngủ được, nghe thật kỳ cục.

Tôi liền tìm cách đổi đề tài.

“Sao cô lại ngủ kiểu này vậy, cô chủ? Phải nằm ngay ngắn thì mới mau lớn được chứ.”

“…Ta thấy ngủ thế này thoải mái.”

Tôi quan sát kỹ khuôn mặt cô bé.

Đôi mắt xanh tránh né ánh nhìn của tôi.

Dưới mi mắt ấy, hiện rõ nét mệt mỏi.

Cô đang giấu điều gì ư?

Tôi đang băn khoăn có nên vạch trần lời nói dối đó hay không thì bỗng nghĩ ra một ý hay.

“À, cô chủ, đừng bảo là…”

“..?”

Tôi nhếch môi, nở một nụ cười đầy mỉa mai.

Rồi như đang dỗ một đứa trẻ, tôi xoa nhẹ đầu cô.

“Cô sợ ma à?”

“Cái… gì?”

Có vẻ câu nói ấy đã trúng tim đen.

Đôi mày cô chủ khẽ chau lại.

Cô phụng phịu mím môi.

“Chuyện vớ vẩn gì vậy… Không phải như thế đâu.”

“À à, không sao đâu mà, ở tuổi này sợ ma cũng là chuyện bình thường.”

“Không… Không phải…! Ta không sợ ma!!”

Giọng cô chủ lộ rõ vẻ bực bội.

Trẻ con mà, chẳng đứa nào thích bị xem là trẻ con cả.

Dù thấy có lỗi, nhưng tôi nghĩ trêu chọc thêm chút nữa cũng không sao.

“Vậy sao cô lại ngủ khổ sở thế? Ôm kiếm chặt thế này, trông cưng ghê.”

“T-Ta… Ta sợ… có người lạ đột nhập…”

“Haizz… Như tôi đoán mà, cô chủ.”

Dù chẳng sốt, nhưng khuôn mặt cô bé đỏ ửng lên.

Làn da trắng mịn khiến nó càng nổi bật.

Nếu tôi chọc nữa, chắc cô sẽ khóc mất, nên tôi bèn chuyển hướng.

“Không! Không phải vậy!!”

“Vậy thì, cô chủ đưa tôi thanh kiếm đi, rồi ngủ cho thoải mái.”

“…T-Ta…”

Cô bé siết chặt lấy thanh kiếm như thể đó là thứ duy nhất có thể bảo vệ mình trong bóng tối này.

Ép buộc cô bé vào lúc này chỉ khiến cô thêm bất an.

Tôi cẩn thận cởi tất, tránh thất lễ,

Rồi trèo lên giường cô chủ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Trước mắt tôi là hình ảnh một cô bé ngơ ngác đến đáng yêu.

“Tôi sẽ bảo vệ cô khỏi lũ tà ma, cô chủ.”

“Hở…?”

Đôi mắt xanh thẳm mở to, ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Đôi mắt ấy, như được nhuộm từ đại dương sâu thẳm.

Tôi không tránh đi mà nhìn thẳng vào cô.

“Tôi sẽ không để tà ma làm hại cô đâu, cô chủ.”

“Làm… sao cơ…?”

Cô bé hỏi, gương mặt đầy tò mò.

Đáng yêu vô cùng.

“Làm thế nào à? Bằng cách ở bên cạnh cô.”

“Ngay cả khi ta đang ngủ…?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Cái mà cô cần lúc này, chính là một nơi an toàn để có thể ngủ yên mà không phải lo lắng.

Có thể dùng tới cuộn ma pháp cao cấp hay pháp khí đặc biệt, nhưng cho đến lúc đó, tôi sẽ dùng chính sự hiện diện của mình để trấn an cô.

Cô bé nhìn tôi, mắt lấp lánh nhưng cũng run rẩy.

Rồi cô cúi đầu, gương mặt như đã từ bỏ điều gì đó.

“…Không được đâu.”

“Sao lại không?”

“Nguy hiểm lắm…”

Ngay cả khi bản thân còn chẳng ngủ nổi, cô vẫn lo cho tôi.

Làm sao tôi có thể không xúc động trước tấm lòng của một đứa trẻ như vậy?

Lòng tôi vừa nghẹn lại vừa ấm lên, tôi khẽ đọc chú:

“Open, sesame.”

Vừa dứt lời, một cuộn giấy hiện ra và bung mở.

Từ bên trong, vô số vũ khí rơi lả tả xuống nền nhà.

Cô bé tròn mắt nhìn.

“Wow… Cái gì vậy?”

“Hehe… Nhiều đúng không? Toàn là vũ khí tôi dùng đấy.”

Tôi nhặt một con dao găm dưới đất lên,

Vừa biểu diễn vài chiêu, cô bé nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh.

“Wow… Ngầu quá, Alice…”

“Mấy con ma nhìn thấy chắc sợ chạy mất dép luôn ấy. Nên cô có thể yên tâm rồi, cô chủ.”

“…Alice.”

Bỗng nhiên, giọng cô chủ dịu hẳn lại.

Tôi tự hỏi mình có nói gì sai không.

“Cô là người thế nào vậy, Alice?”

“Ơ… Tôi ư?”

“…Cảm giác như cô là hầu gái… mà lại rất mạnh. Còn mạnh hơn cả đội trưởng kỵ sĩ.”

Ơ…

Sao cô bé biết tôi mạnh hơn đội trưởng kỵ sĩ chứ?

Tôi đâu có chiến đấu trước mặt cô bé bao giờ.

Hơi hoảng một chút, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Cô nói đúng, tôi là hầu gái. Nhưng… tôi có một bí mật nho nhỏ.”

“Ừm. Ta hiểu rồi.”

“Ơ… Cô dễ dàng tin vậy luôn á?”

Tôi cứ tưởng chuyện này khó chấp nhận lắm chứ.

Tôi còn đang loay hoay không biết phải kể sao, mà cô đã tin ngay lập tức.

“Ừ. Ta quyết định tin.”

Niềm tin tuyệt đối.

Lần này, đến lượt tôi muốn hỏi cô bé điều gì đó.

“Tại sao cô lại tin tôi?”

Theo lời Đại công tước, mẹ cô bé đã bị quỷ giả dạng thành hầu gái sát hại từ khi cô còn nhỏ.

Nếu có ký ức như vậy, đáng ra cô bé phải dè chừng tôi mới đúng.

Tại sao lại tin tưởng tôi?

“Lúc lần đầu gặp Alice, ta tưởng cô bị điên.”

“…Cái gì cơ?”

Tự nhiên bị công kích.

Tôi không lường trước được chuyện này.

Cô chủ ơi, đau lòng lắm đấy.

“Cô dám nói mấy lời đó với phụ thân ta… Ta thật sự nghĩ là cô sẽ chết lúc đó.”

“À.”

Chắc cô đang nói đến lần tôi nổi nóng, không kiềm được mà to tiếng với Đại công tước.

Lúc đó, ai mà không nghĩ tôi điên chứ. Chính tôi còn tự hỏi mình làm thế để làm gì.

“Ta lúc đó không hiểu gì cả, nghĩ cô bị điên thật… nhưng…”

Cô bé ngập ngừng, khó khăn lắm mới mở lời.

“Hôm ấy… ta thấy nhẹ lòng lắm… thực sự rất nhẹ nhõm…”

“Cô chủ…”

“Mỗi ngày… đối với ta… đều… rất khổ sở… hu… hu…”

Nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt xanh ấy.

Rồi từng giọt lặng lẽ lăn dài trên đôi má nhỏ.

“Hu hu…!!”

Đột ngột.

Không khí trở nên lạ lùng.

Cô bé bật khóc nức nở như vỡ oà.

Tôi bối rối nhìn cô rơi nước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô chủ thể hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Bình thường cô ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt, khép kín.

Hẳn là cô đã phải chịu đựng nhiều lắm.

Tôi lập tức ôm cô bé vào lòng.

Kệ cho áo có ướt đi chăng nữa.

Tôi để cô tựa đầu vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Cô đã chịu đựng nhiều rồi. Cảm ơn cô rất nhiều, cô chủ.”

“Hức… nức…”

“Từ nay tôi sẽ luôn ở bên cô. Đừng lo nữa, cô chủ.”

Cô bé run lên trong vòng tay tôi, cố kìm nén tiếng khóc.

Tôi chỉ im lặng, tiếp tục xoa lưng cô, trong lòng thầm siết chặt quyết tâm.

Một cô gái xuất thân cao quý như vậy.

Tôi sẽ không để người ta dễ dàng dẫm đạp lên cô nữa.

Không chỉ cô, mà tất cả những kẻ trong dinh thự này dám coi thường cô.

Tôi sẽ chăm sóc, bảo vệ, và rèn giũa cô thành người xuất sắc nhất, để tất cả phải hối hận.

Tôi đã quyết như vậy.

Lúc một giờ sáng.

Giữa đêm sâu, trăng sáng lạnh lẽo.

Chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của cô bé vọng lại trong màn đêm.

Nức nở…

Sau khi trút hết nỗi niềm, cô chủ ngủ thiếp đi như ngất.

Tôi ngắm khuôn mặt đáng yêu đang say giấc của cô.

Rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín đến vai.

Sau đó, tôi kéo ghế ngồi cạnh giường.

Dù Đại công tước đã cấm sát thủ,

Không ai dám chắc kẻ thù thực sự không mò đến.

Tôi không thể lơ là cảnh giác.

“Có lẽ… mình nên giữ lấy thanh kiếm này.”

Khác với mọi lần chỉ ngủ gật, lần này cô chủ đã ngủ rất sâu.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Ngủ ngon nhé.

Cô chủ Đại Công Tước của tôi.