Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

10 90

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

297 1098

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

31 50

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

87 104

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

373 1798

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - Prologue

Rầm!

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tôi nín thở. Chờ đợi phản ứng của em ấy. Nhưng em ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào xấp giấy, chẳng buồn liếc mắt về phía tôi lấy một lần.

Cuối cùng, khi những ngón tay ấy ngừng lại, đôi mắt xanh biếc kia bắt gặp ánh nhìn của tôi—và chỉ một khoảnh khắc thôi, sống lưng tôi lạnh toát.

“…Chị định rời đi sao?”

Giọng nói ấy—trầm hơn mọi khi, lạnh như đá—khiến mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, ráng dùng giọng nhẹ nhàng để trả lời.

“Đại Công Tước bây giờ đã là người trưởng thành rồi, tôi cũng… cũng có ước mơ riêng, tôi muốn…”

Em ấy lặng thinh nghe tôi nói. Rồi rất chậm rãi, đặt cây bút xuống. Cùng lúc đó, một luồng khí áp nặng nề bắt đầu tụ lại quanh người cô—

…Bắt đầu rồi.

“Chị định rời đi?”

Câu hỏi ấy lặp lại.

Một tiếng nấc khô khốc bật ra khỏi cổ họng tôi. Như có sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ.

Ánh mắt em ấy khóa chặt tôi lại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ—

Nơi đáy mắt kia cuộn trào một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

“Sao chị dám.”