Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Record of Lodoss War

(Đang ra)

Record of Lodoss War

Ryo Mizuno

Cùng nhau, tổ đội huyền thoại này sẽ hợp lực để khám phá sự thật đằng sau một thế giới đang bị xé nát bởi những vị thần cổ đại, và nắm giữ sức mạnh cần thiết để đánh bại Mụ Phù Thủy Xám!

44 2

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

402 1480

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

603 3858

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

30 214

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

38 68

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

20 27

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - Prologue

Rầm!

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tôi nín thở. Chờ đợi phản ứng của em ấy. Nhưng em ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào xấp giấy, chẳng buồn liếc mắt về phía tôi lấy một lần.

Cuối cùng, khi những ngón tay ấy ngừng lại, đôi mắt xanh biếc kia bắt gặp ánh nhìn của tôi—và chỉ một khoảnh khắc thôi, sống lưng tôi lạnh toát.

“…Chị định rời đi sao?”

Giọng nói ấy—trầm hơn mọi khi, lạnh như đá—khiến mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, ráng dùng giọng nhẹ nhàng để trả lời.

“Đại Công Tước bây giờ đã là người trưởng thành rồi, tôi cũng… cũng có ước mơ riêng, tôi muốn…”

Em ấy lặng thinh nghe tôi nói. Rồi rất chậm rãi, đặt cây bút xuống. Cùng lúc đó, một luồng khí áp nặng nề bắt đầu tụ lại quanh người cô—

…Bắt đầu rồi.

“Chị định rời đi?”

Câu hỏi ấy lặp lại.

Một tiếng nấc khô khốc bật ra khỏi cổ họng tôi. Như có sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ.

Ánh mắt em ấy khóa chặt tôi lại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ—

Nơi đáy mắt kia cuộn trào một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

“Sao chị dám.”