Số một.
Ozvan. Tám mươi tám tuổi. Nhân tiện, tuổi thọ trung bình của dwarf nghe nói là khoảng một trăm năm mươi. Vũ khí yêu thích là rìu chiến. Sở thích là giết gnoll. Sở trường cũng là giết gnoll. Điểm độc đáo là con mắt trái đã bị gnoll móc và làm hỏng. Tóm lại là chỉ cần giết được gnoll thì cái gì cũng được.
Số hai.
Siegbern. Chín mươi hai tuổi. Vũ khí yêu thích là búa. Hội viên số 1 của Câu lạc bộ hâm mộ Heinemarie. Không, không có cái đó đâu, nhưng tóm lại là một ông già hàng xóm có vẻ rất yêu quý Heinemarie. Râu trắng thì rậm rạp, nhưng đầu thì hói một cách ngoạn mục.
Số ba.
Willich. Bốn mươi tám tuổi, mặt mày trông rất hung ác. Vũ khí yêu thích là đại kiếm. Dường như là bạn của Gottheld. Một gã dwarf lầm lì và lạnh lùng (heart).
Hết.
“Gì vậy chứ?”
Tôi cười khẩy.
“Tập hợp được đến tận ba người cơ mà.”
“Chỉ có ba người! Mới tập hợp được...!”
Heinemarie đang tức giận đùng đùng. Trông như sắp có khói bốc ra từ trên đầu.
“Chỉ có ba người thì! Không thể nào đến được kho của gnoll đâu! Định làm gì đây hả...!”
“Cô cứ dẫn đường là được. Phần còn lại tôi sẽ suy nghĩ và lo liệu.”
“Làm sao mà lo liệu được!”
“Bỏ cuộc cũng được mà?”
“Không thể như vậy được! Heinemarie là một dwarf! Một khi đã thề chiến đấu thì sẽ không bao giờ chạy trốn, không thể chạy trốn được!”
“Mà thôi cũng được.”
Ozvan mắt chột cười, "guehhiahia".
“Thắng hay thua chẳng quan trọng. Vấn đề là có lý do để chiến đấu. Trong cuộc chiến đó, có thể giết được bao nhiêu tên gnoll, đó mới là vấn đề.”
“Lão!”
Siegbern hói vỗ vai Heinemarie.
“Chuyện của tiểu thư, cứ để lão này! Bảo vệ! Dù có phải đổi cả mạng sống! Tiểu thư không cần phải lo lắng gì cả!”
“...Siegbern-dono! Đàn ông đích thực!”
“Đàn ông đích thực!”
“............”
Willich mặt mày hung ác thì im lặng. Im lặng nhìn Heinemarie. Không lẽ nào là… lolicon à? Không, không phải.
“Ta cũng đi.”
Gottheld, người vẫn đang vung búa, lấy một khẩu súng từ trên kệ xuống.
“Kisaragi. Ta phải dạy cho ngươi cách dùng súng nữa.”
“Được mà. Không cần phải cố sức đâu.”
Dù tôi có nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, Gottheld cũng chỉ khẽ nhún vai. Mà người đàn ông này đã nói là làm. Ngăn cản cũng vô ích.
“...Đừng đến!”
Dù đó có là con gái.
Heinemarie lườm Gottheld bằng một ánh mắt như sắp phun ra lửa.
“Ta không muốn ông đến! Cuộc chiến sẽ bị vấy bẩn...!”
“Cứ coi như ta không có ở đó là được.”
Gottheld cụp mắt xuống.
“Ta cũng sẽ coi như con không có ở đó.”
“Là ngụy biện...!”
“Dù sao đi nữa, ta cũng sẽ đi.”
“Khư...!”
Heinemarie đấm xuống đất.
“Thế này! Trận cuối cùng lại thành ra thế này! Thật là! Thật là một sự sỉ nhục!”
“Gì thế hả?”
Tôi cạn lời rồi.
“Định thua à? Nói những lời ra vẻ ta đây như vậy, mà chỉ là võ mồm à?”
“...Cái gì!”
Heinemarie chết lặng.
Tôi thở dài.
“Nói trước cho mà biết. Tôi định thắng đó. Nhân tiện, tôi cũng không có ý định để ai chết cả. Một khi đã làm thì phải nhắm đến một chiến thắng toàn diện. Hay đúng hơn, là sẽ thắng một cách toàn diện.”
“Bên này tính cả elf và pháp sư cũng chỉ có tám người thôi đó!? Đối phương có lẽ phải hơn một trăm tên! Vậy mà nói là sẽ thắng một cách toàn diện á...!?“
“Đương nhiên rồi.”
“Thật là hết nói nổi! Kisaragi-dono! Không, Kisaragi! Ngươi chẳng biết gì về chiến đấu cả!”
“Không phải vậy đâu ạ...!”
Millyryl ưỡn ngực, hay đúng hơn là bộ ngực to lớn, rồi bước ra.
“Không có ai biết rõ về chiến đấu hơn Kisaragi-sama đâu ạ! Kisaragi-sama là một chiến thuật gia xuất sắc, và cũng là một nhà chiến lược kiệt xuất...! Ngài ấy cũng đã trải qua những trận chiến sinh tử! Người không biết gì về chiến đấu, không phải là cô sao...!?”
“Đúng đó!”
Momohina giơ nắm đấm lên.
“Kisaragicchon, khá là giỏi đó~! Rất là mokimoki đó! Shupat một cái, rồi jupot một cái, rồi fat một cái đó nha!”
Ừm.
Chẳng hiểu gì sất.
“Tóm lại, việc cần làm đã quyết định rồi. Đừng có lải nhải nữa, xuất phát thôi. Nếu sợ quá cần phải chuẩn bị tinh thần, thì tôi đợi cũng được.”
“Không cần! Tinh thần của ta lúc nào cũng là chiến trường! Ta đã sẵn sàng từ lâu rồi!”
“Tốt lắm. Dẫn đường đi.”
Cứ như vậy, chúng tôi đã lên đường đến kho của gnoll, nhưng có lẽ nên giải thích về gnoll ở đây.
Tôi không phải là dwarf nên chỉ là nghe lỏm, nhưng cũng chẳng phải là một câu chuyện phức tạp đến mức có thể hiểu lầm.
Nói tóm lại, dwarf đã xây dựng một vương quốc ở Dãy Núi Kurogane này, và để cướp đoạt những sản vật đó, bọn gnoll đã từ đâu đó di cư đến, chỉ có vậy thôi.
Nhân tiện, ở dãy núi Tenryu phía nam Alterna, có một chủng tộc nhỏ bé tên là gnome sinh sống. Bọn họ là những người thợ mỏ bẩm sinh, tay nghề khéo léo và rất giỏi làm đồ tinh xảo, thậm chí còn làm ra cả những cỗ máy được gọi là karakuri, nhưng lại có tính cách khép kín, hay đúng hơn là hikikomori, và không thích giao lưu với các chủng tộc khác. Nghe nói họ đã đào một đường hầm rất dài xuyên qua dãy núi Tenryu tên là Đại Địa Long Mạch Động cho con người, nhưng để làm được điều đó, Vương quốc Arabakia đã phải trả cho gnome một cái giá không tưởng. Không có thông tin chi tiết, nhưng tóm lại gnome gần như là một chủng tộc huyền thoại.
Gnoll được coi là họ hàng gần với gnome. Nghe nói vẻ ngoài khá giống nhau.
Tuy nhiên, tính cách của chúng thì hoàn toàn khác với gnome. Khác với gnome có tinh thần thợ thủ công đầy sáng tạo, gnoll trộm bất cứ thứ gì. Thay vì tự mình tạo ra, trộm rồi tận dụng nó có vẻ là phong cách của gnoll.
Bọn gnoll đã trộm đủ thứ từ các dwarf. Vũ khí, áo giáp, các dụng cụ khác, thức ăn, thậm chí cả trẻ sơ sinh của dwarf cũng bị trộm.
Nghe đâu, còn có một sự việc ghê rợn rằng, một dwarf lớn lên giữa gnoll đã trở thành gnoll, rồi đi trộm đồ từ dwarf và đã bị dwarf giết chết.
Vương Quốc Thiết Huyết có lãnh thổ là những đường hầm được giăng khắp trong Dãy Núi Kurogane, nhưng gnoll cũng đào rất nhiều đường hầm. Không phải là những đường hầm hoành tráng như của dwarf, mà chỉ là những đường hầm ọp ẹp chỉ đủ để đi lại, nhưng có lẽ tổng chiều dài của chúng vượt xa của Vương Quốc Thiết Huyết.
Hơn nữa, chúng đang cố gắng mở rộng lãnh thổ từ chân núi Kokkin, đến cả khu vực ven Sông Tear.
Bây giờ, mục tiêu của gnoll không chỉ dừng lại ở dwarf và sản vật hay lương thực của họ. Những người thuộc các chủng tộc khác đến vùng đất này cũng đang bị gnoll nhắm đến.
Giống như Ichika.
...Và rồi, ở khắp nơi trong Vương Quốc Thiết Huyết, có những điểm giao nhau với đường hầm của gnoll.
Điểm giao nhau, hay đúng hơn, là những cái hố mà gnoll đã đào để trộm đồ từ dwarf.
Tất nhiên, dwarf mỗi khi tìm thấy một cái hố như vậy sẽ ngay lập tức cố gắng lấp lại.
Dù có lấp, gnoll cũng sẽ ngay lập tức đào một cái hố khác, nên cứ như một cuộc rượt đuổi không hồi kết, nhưng không thể không lấp được. Về cơ bản là vậy.
Thỉnh thoảng, họ lại để yên.
Để từ cái hố đó, tấn công vào đường hầm của gnoll.
Đường hầm của gnoll cũng có những đường chính rộng, và những đường phụ, đường nhánh hẹp và những cái hố nối thẳng với đường chính sẽ được giám sát và để lại. Nếu là những đường hầm giống như đường phụ, gnoll cũng có thể phá hủy để ngăn dwarf xâm nhập, nhưng nếu là đường chính thì không thể làm vậy. Dwarf cũng nghiên cứu gnoll rất kỹ lưỡng.
Những cái hố như vậy, các dwarf gọi là, gnoll-ana.
Trước một trong những cái hố đó, chúng tôi đang đứng.
“Mà chỉ là một cái hố thôi.”
Tôi khịt mũi một tiếng, rồi vào trong.
“...Ch-chờ đã!”
Heinemarie đuổi theo.
“Hả? Gì thế?”
“Gì với gì chứ! Sao lại bất cẩn như vậy...! Vả lại, ngươi không biết đường đến kho mà!”
“Không biết, nhưng mà. Chuyện đó, cứ để cô ở phía sau chỉ đường là được chứ gì.”
“H-hành động tùy tiện quá đó...!?“
“Kisaragicchon thì~. Lúc nào cũng vậy đó~.”
Momohina nói, và Heinemarie đã lắc đầu lia lịa.
“Thế thì giống một chiến thuật gia ở chỗ nào chứ”
“Ồn ào quá...”
Tôi từ từ cầm súng lên.
Cách bắn thì tôi đã nghe Gottheld nói và đã hiểu.
Tôi đặt ngón tay lên cò súng.
Ở phía bên kia đường hầm có thứ gì đó.
Đang bám vào tường, và đang theo dõi chúng tôi.
Là gnoll.
Tôi bóp cò.
Một cảm giác tê dại, một lực giật. Từ nòng súng, đạn và khói súng phụt ra và một âm thanh, khá là kinh hoàng, đã vang lên.
Tôi nghe thấy một tiếng "gya", nhưng trượt à? Tên gnoll đang chạy trốn.
“Lần này, đây chính là chiến thuật của tôi.” Tôi nheo mắt lại trong làn khói súng, rồi liếm môi. “Bắt đầu thôi. Đây là chiến tranh đó.”
Mokimoki/mukimuki = hừng hực khí thế; shupat/shupa’to = xoẹt; jupot/jupo’tte = bụp; fat/fa’tee = vèo. Karakuri là thiết bị cơ khí tự động, chúng có thể xem là đỉnh cao của nghệ thuật cơ khí vào thời Edo – Hikikomori là những người sống biệt lập một cách cực đoan, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Riêng Willich có xuất hiện trong Grimgar vol 18, còn chỗ heart là theo phiên âm tiếng Anh của Nhật, theo tôi hiểu là đang nói mỉa ổng.