Heinemarie đã hăng hái đi chiêu mộ những người có chí.
Chúng tôi, những người bị bỏ lại, chìm trong im lặng.
Ngay cả tôi đây cũng chẳng muốn nói gì.
Chắc phải thừa nhận thôi. Thú thật, tôi đã quá ngây thơ. Cái vẻ hăng hái của Heinemarie... không, cũng không phải là hăng hái, mà là nhiệt huyết, tóm lại, vì cô ta đã tạo ra một không kiểu không sao hết, ngon ơ à, ngon ơ à, nên tôi đã có một cảm giác rằng, chắc sẽ ổn thôi một cách dễ dàng.
Không ngờ lại phải tham gia vào một chiến dịch liều chết mà chắc chắn sẽ mất đi một nửa lực lượng.
Hơn nữa, đám dwarf dường như có suy nghĩ rằng, "sống trong chiến đấu, tử trận" = công lý. Có lẽ, họ không sợ tử trận, hay đúng hơn là, hoàn toàn không sợ. Có lẽ có rất nhiều kẻ liều mạng sẵn sàng vui vẻ tham gia vào một cuộc chiến như thế này.
Chắc chắn, đối với chúng, điều quan trọng là chiến đấu giỏi và chết một cách oanh liệt.
Dù kết quả không thắng, nhưng nếu có thể chiến đấu một cách đàn ông đích thực rồi chết thì cũng là tốt rồi.
Heinemarie nói rằng chỉ cần mười lăm người là có thể thắng, dù phải hy sinh một nửa. Nhưng có thật là vậy không? Hay nói đúng hơn, phải chăng có đủ mười lăm người chỉ là để họ có được một trận chiến cho thỏa chí mà thôi?
Tôi không tin là họ thực sự chắc chắn sẽ thắng. Dù có vẻ họ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, nhưng cái sự ngoan cường đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiến thắng thì có lẽ họ không có.
Vả lại, một chiến dịch mà ngay từ đầu đã xác định một nửa sẽ phải chết, thì cái đó, còn có thể gọi là chiến dịch được sao?
Lý tưởng là một chiến thắng chắc chắn mà không có tổn thất.
Nếu không được, thì cũng phải hạn chế thiệt hại đến mức tối thiểu.
Vì vậy, phải vắt óc suy nghĩ. Bất cứ thứ gì có thể lợi dụng được thì phải lợi dụng.
Đó mới là chiến đấu, đúng không?
“...Đàn ông đích thực à.”
Tôi đá vào sàn nhà rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Không phải. Tôi không phải là một người đàn ông đích thực.”
Momohina, người vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, ngẩng mặt lên.
“...Kisaragicchon?”
“Tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu ạ...?”
Millyryl hỏi, nhưng tôi không trả lời. Khi ra khỏi nhà, tôi thấy dwarf có vẻ là cha của Heinemarie vẫn đang vung búa. Tôi đã bất cẩn, mãi đến lúc đó mới nhận ra.
Những dwarf khác đang làm rìu, kiếm, hay là các bộ phận của áo giáp, rồi trưng bày chúng một cách tự hào trước những ngôi nhà giống như xưởng thủ công của họ.
Cha của Heinemarie... có lẽ không phải, nhưng cứ cho là cha đi, cha của Heinemarie, thì khác.
Gì vậy? Ông ta.
Tôi nhìn kỹ những vật thể đang xếp trên kệ. Những cái ống dài bằng kim loại. Có những bộ phận có thể cầm được bằng tay. Chỗ đó không phải là kim loại. Là gỗ. Cò súng. Cái này...
“Súng à?”
Tôi lẩm bẩm, và cha của Heinemarie đã giật vai, dừng tay lại.
“Ngươi nhận ra nó sao, con người?”
Cha của Heinemarie nói mà không nhìn về phía này.
Đúng là, một giọng nói có sức nặng.
Tôi gật đầu.
“À. Cũng tàm tạm thôi. Là vũ khí tầm xa đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng, tại sao lại biết. Đây là vũ khí do ta tự nghĩ ra.”
“Hả? Vậy à? Hừm. Sao nhỉ...”
Tôi nhíu mày. Suy nghĩ một lúc, nhưng cũng không hiểu rõ.
“Nhưng mà, giỏi thật. Tự mình nghĩ ra và làm được.”
“Ai biết được.”
Cha của Heinemarie đặt cây búa xuống sàn, rồi lau mồ hôi trên mặt.
“Ta là Gottheld. Cha của Heinemarie.”
“Quả nhiên là vậy. Tôi là Kisaragi. Đang đi du hành.”
“Đúng là một người kỳ quặc.”
“Ai nghĩ sao cũng không quan tâm. Tôi chỉ làm những gì mình muốn thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Gottheld cười nhếch mép.
“Ta cũng vậy. Nếu không thì ta đã không chế tác súng.”
“Chuyện đó, là sao?”
“Con người không hiểu được à.”
Gottheld đứng dậy, rồi lấy một khẩu súng từ trên kệ xuống.
“Chúng ta, dwarf, dùng thuốc súng khi đào hầm. Đã từ rất lâu rồi. Nhưng ngoài việc đào hầm, chúng ta không dùng thuốc súng vào việc khác. uống hồ là dùng trong chiến đấu, đó là điều cấm kỵ. Chiến đấu...”
Gottheld cầm súng lên.
“Chiến đấu là cận chiến. Là giáp lá cà. Chúng ta cười nhạo lũ elf dùng cung tên là những kẻ hèn nhát. Chế giễu những con người dùng ma thuật là những kẻ yếu đuối. Chúng ta, nếu là đàn ông thì dùng rìu, búa hoặc đại kiếm, phụ nữ yếu hơn thì dùng hai con dao găm để đâm vào kẻ thù và giết chúng. Đó là lòng tự trọng của chúng ta. Là phong cách của chúng ta. Vũ khí tầm xa, chúng ta không dùng.”
“Nhưng ông đang chế tác. Khẩu súng đó.”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì ta thấy nó vớ vẩn.”
Gottheld hạ súng xuống, rồi thở ra một hơi như gió.
“Cứ cố chấp vào lòng tự trọng, rồi những người không đáng chết lại phải chết một cách vô ích. Cứ như thể chết là công lý vậy. Vớ vẩn. Chiến đấu là một phương tiện đúng không? Chiến đấu là để thắng. Không phải là để chết. Đây là niềm tin của ta. Vì vậy ta chế tác súng. Không đến gần kẻ thù, cũng không để kẻ thù đến gần, mà dùng súng để giết kẻ thù. Dù ai có nói gì, ta cũng sẽ theo đuổi phương pháp đó. Cho đến lúc chết.”
Tôi đã định hỏi, trong cuộc chiến vớ vẩn đó ông đã mất ai, rồi lại thôi. Thật là vô duyên.
Không cần hỏi, cũng biết.
Trong cơ thể to lớn so với một dwarf của Gottheld, trong đôi mắt cùng màu với con gái ông ta, tràn ngập nỗi buồn. Nỗi buồn đó chắc đã xé nát Gottheld rất nhiều lần. Đã làm Gottheld phát điên.
Và cuối cùng, Gottheld đã đến được đó.
Đến được với niềm tin rằng, một cuộc chiến để chết thật là vớ vẩn.
Nhưng mà chắc không dễ dàng gì.
Trong một xã hội dwarf lúc nào cũng như đang mở hội của những người đàn ông đích thực, Gottheld chắc chắn là một kẻ dị giáo.
Việc Heinemarie không những không giới thiệu Gottheld với chúng tôi, mà còn không nói một lời, không nhìn một cái, chắc chắn là vì vậy.
Con gái không chấp nhận niềm tin của cha. Nghĩ rằng không thể công nhận được.
Cha và con gái đã bị chia cắt.
Đàn ông đích thực á?
“...Xàm cứt.”
Tôi lẩm bẩm một cách lặng lẽ, rồi cầm lấy một khẩu súng trên kệ.
“Gottheld.”
“Gì vậy, con người?”
“Tôi đã nói tên mình rồi mà.”
“À. Nghe rồi. Gì vậy, Kisaragi?”
“Cho tôi mượn cái này đi.”
“Sao cơ...?”
“Vì một lý do, tôi phải chiến đấu. Nhưng không may là tôi không có một vũ khí xứng đáng. Cái này rất hợp với tôi.”
Gottheld nhìn tôi chằm chằm bằng một ánh mắt kiên định.
Tôi cũng nhìn lại với ý định sẽ không thua.
Người đàn ông này chắc chắn, ngay cả khi mất đi người quan trọng, cũng đã không khóc.
Không một giọt nước mắt, chắc chắn đã chỉ biết vung búa và rèn sắt.
Là một người đàn ông vụng về, chỉ có thể làm như vậy. Dù không được con gái thấu hiểu, người đàn ông này cũng chỉ có thể kiên định với bản thân mình.
“Nếu dùng súng, thì các dwarf sẽ không công nhận ngươi đâu.”
“Ông sống là để được ai đó công nhận à? Tôi thì khác. Người công nhận tôi, chỉ cần một mình tôi là đủ. Nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể công nhận được mình, thì chẳng có giá trị gì cả.”
“Súng thì không cho mượn.”
Gottheld hất cằm.
“Mà là cho luôn. Nhưng đừng lấy cái đó. Có một khẩu súng đời mới nhất, đã được cải tiến rất nhiều. Gọi là loại nạp đạn từ khóa nòng. Có thể nạp viên đạn từ phía sau của nòng súng. Chắc chắn sẽ dễ sử dụng hơn nhiều so với khẩu súng nạp đạn từ miệng nòng trước đó.”
“Kisaragi-dono...!”
Và rồi từ phía sau, một giọng nói như xé giấy vang lên.
Quay lại thì thấy Heinemarie đang đứng cùng với khoảng mười dwarf khác.
...Đã tập hợp được rồi à.
Nhanh thật. Dwarf. Lũ muốn chết.
“Đang làm cái gì vậy hả, Kisaragi-dono! Cầm thứ mà gã đàn ông đó đã làm, rốt cuộc là có ý gì!”
Những dwarf đứng sau Heinemarie đang xôn xao. Cũng có những dwarf cau mày hoặc nhăn mũi thể hiện sự tức giận.
“Nói là làm gì thì,” Tôi chĩa nòng súng về phía đám dwarf. Có những dwarf đã lùi lại, nên có vẻ họ cũng biết về súng. Tôi hạ súng xuống. “Heinemarie. Tôi nhờ cha cô cho mượn, và vì ông ấy nói cho luôn nên tôi đã quyết định nhận lấy. Chỉ có vậy thôi.”
“Kisaragi-dono! Anh định dùng khẩu súng đó để chiến đấu à!?”
“Thứ đó không phải là chiến đấu à?”
“Đúng là vậy! Chiến đấu là...!”
“Tôi sẽ cứu đồng đội của mình.”
Ichika đang ở trong kho của gnoll. Tôi lại tưởng tượng ra cảnh đó một lần nữa.
Con nhỏ đó, chắc đang khóc.
Đang sợ hãi, run rẩy.
“Đây là một cuộc chiến vì mục đích đó. Không hơn không kém. Lòng tự trọng cái con khỉ. Nếu không cứu được đồng đội thì đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“...Đó không phải là một cuộc chiến thực sự!”
“Cứ tự nhiên mà nói. Vũ khí thì đã có rồi. Chỗ của kho gnoll, chắc cha cô cũng biết đúng không? Nhờ ông ấy chỉ cho, rồi tôi sẽ đến đó.”
“Nhưng...! Heinemarie đã, đã thề sẽ chiến đấu. Với tư cách là một dwarf, không thể phá vỡ lời thề chiến đấu!”
“Phức tạp ghê luôn. Thôi, cô thích thì làm.”
“...Nhưng mà!”
Heinemarie liếc nhìn ra sau.
Lẽ ra phải có khoảng mười dwarf, mà giờ chỉ còn một, hai... bốn người.
Còn chưa được một nửa.
“Nếu anh dùng súng, thì sẽ không tập hợp được quân số. Thế này thì, không thể nào đến được kho. Cuộc chiến này... không thể thắng được đâu.”