Cảm ơn các bạn đã đón đọc Tiệm Dagashi-ya Yahagi: Mở một tiệm bánh kẹo ở thế giới khác, tập một. Với tư cách là một tác giả, niềm vui lớn nhất là có thể chia sẻ một trong những câu chuyện của mình với tất cả các bạn. Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã giúp cho cuốn sách này được ra đời, và họa sĩ Neruzo Nemaki-sensei vì những bức minh họa tuyệt vời. Xin chân thành cảm ơn.
Nếu phải thú thật thì, mẹ tôi khá nghiêm khắc, và bà không bao giờ mua dagashi cho tôi cả. Chắc hẳn là bà lo cho sức khỏe của tôi, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in những ký ức buồn tủi khi nhìn đám trẻ trong xóm thưởng thức dagashi. Nếu tôi có bao giờ nói một câu như "Nhưng mà bố mẹ bạn Acchan vẫn mua cho bạn ấy mà," mẹ tôi sẽ ngay lập tức rút ra lá bài tẩy của bà: "Nhà nào luật nấy!"
Nhưng rồi khi tôi lên các lớp cuối cấp tiểu học, tôi cũng bắt đầu lén lút đến tiệm dagashi-ya, nên sự lo lắng của bà đã đổ sông đổ biển. Bà phát hiện ra nhờ cái lưỡi đỏ lè của tôi, bị nhuộm bởi phẩm màu nhân tạo. Những lúc đó, tôi ngoan ngoãn nghe mắng, rồi hôm sau lại cùng bạn bè đến tiệm dagashi-ya. Tiệm dagashi-ya là tụ điểm giao lưu của bọn trẻ con, và tôi là ngôi sao của giới xã giao. Tôi không thể không đi được. Ô hô hô hô! (Nói dối đấy.)
Tác phẩm này đã ra đời từ những ký ức đó. Khi tôi lồng ghép những ký ức hoài niệm ấy với thế giới fantasy, một cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra. Sau đó, tôi ngay lập tức chạy đến một tiệm dagashi-ya để thu thập tư liệu.
Cũng phải thôi, vì đã vài chục năm rồi tôi mới bước qua ngưỡng cửa của một tiệm dagashi-ya, nhưng trong tiệm có vô số món dagashi tôi chưa từng thấy bao giờ. Mặt khác, cũng có những món dagashi đã tồn tại hàng chục năm. Cũng có một vài món đã ngừng sản xuất. Cảm giác hoài niệm và cô đơn hòa quyện vào nhau, làm tim tôi thắt lại. Tuy nhiên, tôi cảm thấy cảnh tượng những đứa trẻ mua quà vặt và đồ chơi không khác xưa là mấy. Ngay cả với tác động của thời gian thay đổi, bản chất của một tiệm dagashi-ya không thay đổi nhiều.
Tôi đã bắt đầu đi câu từ năm ngoái. Mọi chuyện bắt đầu từ một lời mời của một vài người đồng nghiệp sáng tác, và tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút. Tôi đang viết những dòng này vào cuối tháng Sáu, và thời tiết vẫn tiếp tục ẩm ướt. Hôm nay, tôi lại một lần nữa nhìn lên bầu trời u ám và mơ về bờ sông vào một ngày quang đãng. Khi mùa mưa kết thúc, tôi muốn đến Biển Nhật Bản hoặc Thái Bình Dương.
Tôi đã câu được cá sòng và cá đục Nhật, rồi nấu chúng ngay tại chỗ cắm trại. Nhấm nháp cá mới bắt cùng một chút sake thì đúng là hết sẩy. Tôi có thể thưởng thức cả rượu lẫn cá. Tôi không còn ăn dagashi như hồi nhỏ nữa, nhưng nếu tôi bắt đầu nói về nó với các đồng nghiệp viết light novel trong lúc nhậu nhẹt, họ cũng hào hứng lắm.
Không chỉ dagashi làm họ phấn khích, mà cả những món đồ chơi hoài niệm nữa. Chắc là "bản tính khó dời" có khác, phải không nhỉ? Một tiểu thuyết gia nào đó đã rất say sưa khi nói với tôi về các mô hình nhựa Gundam và xe Mini 4WD. Dĩ nhiên, tôi đã không quên ghi chép lại! Tôi sẽ dùng chúng làm tư liệu cho tập tiếp theo.
Xin hãy lật những trang sách này.
Bạn có nghe thấy không? Tiếng lạch cạch của cánh cửa kéo bằng nhôm đang mở ra?
Bạn có nhìn thấy không? Những chồng quà vặt sặc sỡ? Những tấm thẻ xổ số đang treo lủng lẳng và những hộp đồ chơi xếp thành hàng trên tường?
"Chào mừng."
Tiệm Dagashi-ya Yahagi đang chờ đợi bạn.
— Bunzaburou Nagano