“ – Có vẻ mọi người xung quanh đều chú ý đến mình phải không nhỉ?”
Sau khi đi mua đồ về và quay trở lại căn hộ, tôi khẽ nhún vai rồi mỉm cười với Luna.
Không giống lần trước đi mua đồ lót, lần này Luna không đeo kính râm, cũng chẳng cải trang, cứ thế bước ra ngoài với bộ trang phục thường ngày.
Trang phục của cô ấy vừa nhã nhặn vừa có gu, càng làm nổi bật vẻ cuốn hút của Luna.
Nhờ vậy – hay đúng hơn là vì vậy – mà suốt quãng đường và trong siêu thị, ai nấy đều không ngừng ngoái nhìn Luna.
“Tớ xin lỗi……như vậy có khiến cậu cảm thấy bất tiện không….?”
Luna lo lắng nhìn tôi như thể cô ấy nghĩ tôi đang không thoải mái về chuyện đó vậy.
Tôi đâu có ý xấu gì đâu. Chỉ là muốn chia sẻ rằng tình huống đó cũng không dễ chịu gì, và chắc với cô ấy cũng chẳng thoải mái mấy…
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu….việc người khác chú ý đến đâu phải là lỗi của cậu đâu. Tớ nghĩ là do Luna quá đáng yêu nên mới bị chú ý thôi, nên cứ tự tin lên. Cứ như là, [Nhìn đi, tôi đẹp thế đấy], kiểu vậy.”
Thấy Luna trông có chút hơi buồn nên tôi đã cố pha trò để giúp cô ấy vui hơn.
Ngoại trừ câu cuối ra thì….tất cả những gì trước đó tôi nói đều là những gì tôi nghĩ về Luna.
Không phải là cô ấy bị chú ý theo nghĩa xấu hay gì đâu nên hãy cứ tự tin nhé.
[Đáng yêu sao……ehehe…..]
Hở….?
Cô ấy cúi đầu mình xuống…?
“Luna….?”
Tôi cứ nghĩ thể nào cô ấy cũng sẽ cười rồi nói kiểu [Tớ có nói thế bao giờ đâu] cơ, nhưng Luna chỉ lặng lẽ cúi mặt.
Chẳng lẽ cô ấy thấy phát ngôn vừa rồi của tôi hơi đáng sợ sao…..?
Phản ứng của Luna khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng, khiến tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Nhưng—
“K-không… không có gì đâu mà…?”
— Luna ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy đắc ý.
Khi tôi gọi tên, Luna ngẩng đầu lên và nở một nụ cười đáng yêu.
…Dù trông miệng cô ấy có hơi thả lỏng, như thể đang rất thư thái.
Có vẻ Luna chỉ đơn giản là vui vì được khen mà thôi.
Dường như tôi đã nghĩ quá nhiều rồi…
“Được rồi,....vậy thì giờ chúng ta sẽ đi nấu bữa tối chứ?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Luna mỉm cười,
Sau khi rửa tay ở bếp, tôi quay lại nhìn Luna.
“Chắc chừng này đủ cho hai người bọn mình nhỉ?”
“Ừm, ngày mai Aira sẽ dùng bữa cùng tớ, nhưng hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi♪.”
Có vẻ Aira-chan đang sống ở căn phòng bên cạnh với Luna.
Tôi tưởng là hai người họ sẽ ăn cùng nhau – nhưng khi đi siêu thị, Luna bảo hôm nay thì không cần.
Chắc cô ấy ăn trưa với bạn học, nhưng mà… sao cả bữa tối cũng không ăn cùng?
Ngày mai mới ăn chung, nghĩa là hôm nay Aira bận gì đó chăng?
…Tôi cũng tò mò thật, nhưng nếu hỏi nhiều quá về Aira-chan thì lại dễ bị hiểu nhầm.
Mà hơn hết, tôi cần chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bị thương. Dù sao thì hôm nay cũng là lần đầu Luna nấu ăn.
“Cậu từng cầm dao bao giờ chưa?”
“Chưa ạ. Đây là lần đầu tiên của tớ.”
…Thế thì, chắc tôi nên dạy cô ấy cách cầm dao cho đúng trước đã.
Thành thật mà nói, tôi hơi lo khi để cô ấy cầm dao nếu trước giờ chưa từng dùng qua…
“Cậu muốn thôi không dùng dao nữa không?”
“Không ,… tớ vẫn muốn thử…”
Cuối cùng thì, đã nấu ăn thì tớ cũng muốn được dùng dao một chút…
Thế thì tôi phải thật cẩn thận mới được.
“Thử làm món tamagoyaki cơ bản trước nhé.”
“Bắt đầu từ món khó luôn đó ạ…”
“Ể, khó hả….?”
Tôi nghĩ tamagoyaki là một món khá dễ làm, chỉ cần đánh trứng rồi chiên trong chảo là được…
Mà cũng đúng là, nếu chưa quen thì việc cuộn trứng cũng hơi khó một chút.
“Không biết… tớ có đập trứng được không nữa…”
Luna ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
À, ra là vậy.
Nếu chưa bao giờ nấu ăn thì cũng dễ hiểu nếu cậu ấy chưa từng đập trứng.
Với lại, nếu không quen tay thì cũng khó đập trứng cho sạch sẽ.
Lỡ làm không khéo thì mảnh vỏ sẽ rơi vào trong mất.
“Nhìn nhé.”
Tôi nghĩ nếu chỉ nói suông thì sẽ không bằng làm mẫu, thế là nhẹ nhàng đập quả trứng vào mặt bàn bếp.
Sau đó, tôi dùng hai ngón cái ấn nhẹ vào khe nứt giữa vỏ rồi tách quả trứng ra hai bên, để phần lòng rơi gọn vào tô.
“Không có… chút vỏ nào hết luôn…”
Luna nhìn vào trong tô, khẽ thốt lên đầy thán phục.
“Đừng lo, tớ tin là cậu cũng làm được mà.”
Tôi đã quen làm chuyện này từ hồi nhỏ, nên gần như không bao giờ để sót vỏ trứng. Nhưng nếu nói ra như vậy thì chỉ khiến Luna thêm áp lực thôi.
Thế nên, tôi chọn cách động viên nhẹ nhàng.
“Nhưng nếu là tớ làm… thì chắc sẽ có vỏ rơi vào mất…”
“Nếu có thì có thôi. Không làm thì sẽ chẳng bao giờ quen được. Cậu hãy xem nào.”
Tôi mỉm cười, đưa cho Luna một quả trứng mới.
Thật ra, nếu lỡ có mảnh vỏ nào rơi vào thì chỉ cần gắp ra khỏi tô là được.
Hơi phiền một chút thôi, nhưng chuyện đó để tôi lo là xong. Không sao cả.
“...Chỉ cần đập nhẹ nó lên mặt bàn, phải không….?”
Luna nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy tò mò.
“Seito-sama vừa rồi cũng làm vậy… nhưng sao lại là mặt phẳng, mà không phải góc bàn ấy ạ?”
Luna có vẻ thắc mắc thật sự nên nhẹ nhàng hỏi.
Chứ không phải vì phản bác hay không đồng tình gì với tôi cả.
Nếu bạn chỉ cần làm nứt nó thì đập vào góc bàn cũng được.
“Hmmm~ nhưng làm vậy thì vỏ trứng dễ rơi vào trong hơn đó. Đập ở mặt phẳng thì vỏ ít bị lẫn hơn, nên tớ hay làm vậy.”
Tôi không phải học sinh trường nấu ăn gì đâu, nên cũng không rành lý do cụ thể.
Chỉ là… dựa vào kinh nghiệm nấu nướng và mấy lần thử trước giờ, tôi thấy như vậy là ổn nhất rồi.
–Nhưng sau cùng thì đây vẫn là những gì Rion đã dạy tôi.
Trước đây tôi cũng thử đập trứng vào cạnh bàn và cũng bị Rion nhắc cho một trận rồi.
Nên cũng chẳng dám tỏ vẻ gì ghê gớm với Luna cả.
“Vậy à….tớ xin lỗi vì tự dưng hỏi một câu kì lạ như vậy….”
Luna khẽ chỉnh lại tư thế, rồi cúi đầu thật sâu.
Tớ biết cô ấy là người lịch sự, nhưng nhìn cảnh này, tôi mới thấy rõ ràng là Luna được nuôi dạy rất cẩn thận.
Tôi thật sự muốn biết thêm nhiều điều về cô ấy… Không biết khi nào Luna mới chịu kể cho tôi nghe đây…
Có lẽ cũng đến lúc rồi mà…
Tôi đã mỉm cười khi nghĩ vậy.
“Không đâu, học mấy thứ thế này thì cứ thắc mắc là nên hỏi ngay.
Thậm chí, dù chưa chắc mình không hiểu, hỏi vẫn tốt hơn.
Người Nhật bọn tớ có câu: [ Hỏi là xấu hổ một lúc, nhưng không hỏi là xấu hổ cả đời ].
Ý là nếu hỏi, thì có thể hơi ngại ngay lúc đó, nhưng nếu không hỏi, thì cả đời sẽ không biết và còn đáng ngại hơn nhiều. Thế nên cứ thoải mái hỏi nhé, đừng ngại gì cả.”
Luna có lẽ không nghĩ việc hỏi han là điều đáng xấu hổ. Nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn một điều — rằng cô ấy sẽ không cần phải suy nghĩ về việc đặt câu hỏi sẽ gây phiền phức đến tôi.
Chính vì vậy, tôi đã dùng một câu tục ngữ để giải thích cho trường hợp này.
Thật lòng mà nói, khi đang học hỏi điều gì đó, hỏi cho rõ ràng vẫn là tốt nhất.
Nếu hiểu sai một chuyện nào đó mà không nhận ra, ta sẽ tiếp tục như thế cho đến khi có ai đó chỉ ra.
Tất nhiên, cũng có nhiều người cho rằng phải tự mày mò thay vì dựa vào người khác, nên đôi khi còn tuỳ hoàn cảnh.
Nhưng trong trường hợp này, chắc chắn hỏi sẽ tốt hơn nhiều.
Ít nhất thì… tôi không hề thấy phiền đâu. Trái lại, mỗi lần được cô ấy hỏi như thế, tôi lại thấy vui.
“Cảm ơn cậu… Seito-sama thật dịu dàng, tớ thấy yên tâm hẳn…”
“Haha, nếu chuyện này mà cũng khiến tớ nổi giận, thì tớ chẳng đủ tư cách để dạy cậu rồi. Thử xem nào.”
Tôi nhẹ nhàng khích lệ, để Luna thử đập trứng.
Với vẻ mặt đầy quyết tâm, Luna cẩn thận đập quả trứng xuống mặt bàn bếp.
“…Không vỡ… được…”
Nhưng khi nhìn vào chỗ quả trứng vừa chạm phải, vẻ mặt cô ấy chợt trùng xuống như có chút buồn.
“Chưa nứt cũng không sao đâu. Chỉ cần thêm chút lực, đập lại một lần nữa là được. Cứ thử bao nhiêu lần cũng được, cho đến khi nó nứt ra.”
Tôi vừa nói, Luna vừa rụt rè đập quả trứng vào mặt bàn bếp thêm vài lần nữa.
Rồi những vết nứt dần xuất hiện. Cô ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ.
Tôi mỉm cười đáp lại, rồi ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
Luna, có lẽ đang nhớ lại cách tôi đã làm, khẽ nhắm mắt như lấy bình tĩnh. Một lát sau, cô ấy mở mắt ra, rồi từ từ bắt đầu tách vỏ trứng.
“–Xong rồi…!”
Nhìn vào chiếc bát, chỉ còn lại lòng đỏ và lòng trắng vừa rơi xuống một cách sạch sẽ, tôi bắt gặp Luna đang nhìn mình, mặt ửng hồng.
Cô ấy dễ thương thật đấy.
Noyu vẽ mắt đẹp quãi. budget 1 củ chắc phải 800 tiền vẽ mắt quá :V triết lý boi