“ – Gần quá, tớ không nghĩ là mình sẽ sống cạnh nhà nhau như này đâu!”
Tôi đi theo địa chỉ của căn hộ Luna thuê và nó dừng lại ở ngay trước căn hộ của tôi.
Chỉ điều đó thôi đã đủ khiến tôi bất ngờ, vậy mà phòng của cô ấy lại nằm ngay cạnh phòng tôi.
Chuyện này mà không ngạc nhiên thì đúng là bản thân tôi có vấn đề rồi.
“Fufu, tớ thấy rõ vẻ mặt ngạc nhiên của Seito-sama đó nha ♪”
Luna vui vẻ nhìn tôi, trông như thể vừa bày trò chọc ghẹo thành công vậy.
Dường như cô ấy biết rõ về điều đó nhưng lại có ý trêu chọc tôi.
Tôi đã nhớ lại rằng cô ấy bảo “phòng gần đó” thay vì “căn hộ gần đó”.
Đó có lẽ là một lời gợi ý của Luna.
Nhưng – tôi chẳng thể nghĩ rằng chúng tôi lại là hàng xóm sát vách của nhau được.
“Căn phòng bên cạnh vẫn bỏ trống từ lúc tớ chuyển đến chung cư này,....nhưng tớ lại không ngờ người thuê nó lại là cậu đấy….”
“Thật ra tớ muốn sống trong phòng của Seito-sama cơ…..nhưng họ lại không cho phép tớ làm thế, nên…..”
…Hả? Cô ấy vừa nói ra điều gì đó rất khó tin một cách vô cùng thản nhiên?
Nói cách khác thì nếu được sự cho phép thì cô ấy đã định dọn vào ở chung với tôi sao?
Nhưng mà… cô ấy định xin phép ai vậy nhỉ?
Tôi không nghĩ là cô ấy xin phép bố mẹ tôi đâu…
Cô gái này thật sự khiến tôi phải tự hỏi hết điều này đến điều khác.
“Vậy là vì phòng bên cạnh đang trống nên cậu quyết định chuyển đến à?”
“Ừm, bởi tớ muốn được ở gần Seito-sama nhất có thể.”
Và kết quả là… sát vách.
Quả nhiên vẫn liều lĩnh như mọi khi…
“Ừm, nếu vậy thì—giá mà cậu đến gặp tớ sớm hơn thì tốt biết mấy…”
Tôi đã đợi rất lâu để chờ đến ngày Luna quay về.
Ấy vậy mà cô ấy sống ngay sát phòng mà không đến gặp tôi—nghĩ kỹ thì điều đó tệ thật đấy…
“À, ừm, cái đó…! Chính xác thì tớ vẫn chưa từng vào phòng này lần nào đâu…!”
Có vẻ Luna đã nhận ra sự bất mãn trong giọng tôi.
Cô vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ý cậu là sao?”
Tôi nghiêng đầu, cố tỏ ra không quá căng thẳng.
“Chuyến đi này được quyết định khá gấp, và tớ mới đến nơi… hôm qua thôi. Thật ra tớ cũng có thể đến gặp cậu ngay, nhưng nếu chỉ cách nhau một ngày thì… tớ nghĩ sẽ vui hơn nếu gặp lại Seito-sama trong vai một du học sinh bất ngờ…”
Ra là vậy. ……
Luna vốn mê anime, nên có lẽ cô ấy đã muốn tái hiện một “sự kiện hoàng gia” như trong mấy bộ rom-com: nữ chính xuất hiện bất ngờ với tư cách học sinh chuyển trường rồi gặp lại nam chính.
Có lẽ cô ấy làm vậy vì nghĩ tôi sẽ vui.
Thực tế thì, nếu Luna đến gặp ngay sau khi về, chắc tôi đã vui hơn – nhưng vì hai đứa chưa nói chuyện, nên cô ấy đâu thể biết tôi nghĩ gì…
Mà nói cho cùng, nếu cô ấy kể trước thì còn gì gọi là bất ngờ, tôi cũng chẳng có quyền lựa chọn.
[Bên cạnh đó thì…. Aira bảo rằng nếu muốn “rào chặt” anh lại thì em phải lấy được thiện cảm của các bạn cùng lớp trước…..]
Khi tôi còn đang mải suy tư về những gì Luna đang nghĩ, cô ấy bỗng quay người lại rồi lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh.
Chẳng lẽ cô ấy vẫn nghĩ tôi đang giận sao?
“Tớ hiểu cảm giác của cậu rồi, nên đừng lo nữa. Nhưng lần sau… nếu được, tớ sẽ vui hơn nếu cậu đến gặp ngay. Mà tốt nhất là… sẽ không có [lần sau] nào cả.”
Thật lòng mà nói, tôi không muốn lại phải nếm trải cảm giác mất Luna thêm lần nào nữa.
Tôi mong chuyện ấy sẽ không xảy ra nữa – nhưng nếu có, tôi muốn cô ấy đến tìm tôi, thay vì để lại một sự biến mất không lời báo trước.
“Seito-sama……sẽ tha thứ cho tớ chứ,....?”
Luna ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi không hề muốn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt cô ấy nên đã mỉm cười đáp lại.
“Tha thứ ư? Ngay từ đầu tớ đã chẳng hề giận cậu rồi, hơn hết thì….. nếu ở cạnh nhà nhau thì sao cậu không ăn tối cùng tớ luôn nhỉ?”
Việc biết cô ấy sống sát vách thực sự khiến tôi bất ngờ, nhưng trên hết là… tôi cảm thấy rất vui.
Bởi như thế, chúng tôi có thể cùng nhau đến trường, rồi dành thời gian bên nhau nhiều hơn.
Tôi mời Luna ăn tối vì thấy tâm trạng cô ấy ban đầu có vẻ vui, nhưng rồi lại trở nên buồn bã vì tôi. Nên tôi muốn cô ấy cảm thấy tốt hơn một chút bằng cách ăn gì đó ngon miệng.
“Cảm ơn cậu… Tớ xin nhận lời.”
Có vẻ cuối cùng Luna cũng hiểu ra rằng tôi không hề giận cô ấy, và thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong thoáng chốc, tôi bị hút mắt bởi dáng vẻ khi cô ấy đưa tay lên ngực như trút được gánh nặng. Nhưng ngay sau đó, tôi vội đưa ánh nhìn trở lại với đôi mắt cô ấy.
“Không có gì đâu. Cậu muốn ăn gì nào?”
“Ừm… tớ muốn được ăn món Seito-sama nấu ạ…”
Khi tôi hỏi cô ấy muốn ăn gì, Luna khẽ mỉm cười ngượng nghịu rồi đưa ra nguyện vọng của mình.
Tôi thì định rủ ra ngoài ăn kia mà…
“Cậu chắc là vẫn muốn ăn đồ tớ nấu à? Giờ cậu ra ngoài cũng được rồi mà… Ở gần đây có tiệm ramen với sushi đấy.”
Lúc còn đang giấu Luna, tôi phải tự tay nấu ăn cho cô ấy vì cô ấy không thể ra khỏi nhà.
Nhưng giờ thì khác rồi. Cô ấy đã có thể đi học, ra ngoài bình thường, nên chuyện ăn ngoài đâu còn là vấn đề nữa.
Bố tôi với Rion chắc cũng không ngăn cản nếu hôm nay bọn tôi ra ngoài ăn…
Nhưng…..
“Ramen hay sushi… tớ chưa từng ăn bao giờ nên cũng thấy tò mò lắm…… nhưng lâu rồi chưa được ăn món Seito-sama nấu, nên tớ muốn thử lại một chút… … Tất nhiên, nếu Seito-sama thấy mệt hay không tiện thì mình đi ăn ngoài cũng không sao đâu ạ.”
…Cô ấy thật dịu dàng và biết quan tâm.
Luna sống ở Arcadia – nơi mà văn hoá ẩm thực vẫn đang phát triển – nên chuyện cô ấy chưa từng ăn ramen hay sushi cũng khiến tôi hơi bận tâm.
Nhưng nếu chính miệng cô ấy nói muốn ăn đồ tôi nấu thì, sao mà tôi lại nỡ từ chối chứ.
“Nếu vậy thì… để tớ thay đồ rồi đi mua nguyên liệu luôn.”
Cũng bởi vì tôi mới gặp lại Luna vào ngày hôm nay nên trước đó tôi hoàn toàn không có động lực để tự mình nấu ăn. Vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm là mua cơm ở cửa hàng tiện lợi ăn.
Thú thật thì… nếu lần này Rion lại bất ngờ mò đến nhà mà không báo trước, chắc tôi đã không trụ nổi rồi.
…Cũng vì vậy mà trong tủ lạnh hầu như chẳng còn gì cả, trừ khi tôi chịu khó ra ngoài mua nguyên liệu.
“Ừm, tớ có thể đi cùng với cậu có được không?”
Khi nhận ra tôi định nấu ăn, khuôn mặt Luna bỗng rạng rỡ, cô ấy còn nhẹ nhàng ngỏ thêm một điều.
Tôi hoàn toàn có thể tự đi mua nguyên liệu cho hai người, nhưng nếu cô ấy muốn đi cùng, thì càng tốt. Huống hồ, được đi với Luna, trong lòng tôi cũng thấy vui nữa.
“Được thôi, tớ sẽ đợi cậu ở đây sau khi đã thay đồ xong.”
Tôi nói rồi quay ngay vào phòng chuẩn bị ra ngoài.
Trong lúc đi mua đồ…
“Tớ cũng muốn thử nấu ăn nữa…”
Cô ấy ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngập ngừng đầy đáng yêu, rồi thì thầm như vậy. Trước đây, khi còn đang trốn ở trong nhà tôi, cô ấy chưa từng động tay vào bếp. Nhưng giờ chúng tôi đã là hàng xóm, có lẽ để Luna làm vài việc đơn giản cũng không sao.
o-otonari no ten....