Tôi bày đồ ăn ra bàn, chuẩn bị sẵn cơm trắng, rồi mỉm cười nói với Luna:
“Vậy cùng ăn nhé?”
“Ưm~♪”
Luna mỉm cười đáp lại, rồi thay vì ngồi đối diện thì cô ấy lại chọn ngồi sát cạnh tôi.
Ngay sau đó, cô ấy áp sát mình vào người tôi.
“L-Luna…?”
Tim tôi đập thình thịch khi gọi tên Luna — người chẳng hề giấu giếm cảm xúc của mình chút nào.
Khi tiếp xúc với cô gái này làm tôi thi thoảng tưởng rằng bản thân mình đang hẹn hò với cô ấy không chừng.
"Từ khi còn nhỏ… tớ đã luôn mơ về một cuộc sống như thế này.”
Luna khẽ mỉm cười như thể đang thấy vui. Rồi cô ấy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt như lạc trong cơn sốt dịu nhẹ.
Vẻ dịu dàng đầy quyến rũ ấy khiến tim tôi đập mạnh hơn — và tôi bỗng thấy cô ấy thật dễ thương.
“Luna đã lớn lên như thế nào vậy?” tôi tự hỏi.
Tôi đã không kìm được mà hỏi điều mình đã giấu trong lòng từ lâu.
Chừng ấy thôi cũng đủ thấy tôi tò mò về Luna đến nhường nào.
Nhưng…
“Nếu giờ tớ kể, thì… chắc món ăn sẽ nguội mất mất rồi. Mong là tớ có thể kể nó cho cậu nghe khi Aira quay lại…”
Cuối cùng, Luna vẫn không thể nói cho tôi biết được.
Chuyện “đồ ăn bị nguội” xem ra không phải thứ dễ để lấy làm lý do.
Vì Aira-chan sẽ quay lại sớm thôi nên…..có lẽ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói ra chuyện đó mà không có mặt của cô ấy.
“Tớ xin lỗi vì đã hỏi đường đột như vậy.”
“Không sao đâu… Ngược lại, tớ còn cảm thấy Seito-sama lúc nào cũng âm thầm chịu đựng, chẳng bao giờ hỏi han điều gì cả… Nếu là một người bình thường thì có lẽ tớ đã bị hỏi về rất nhiều điều rồi.”
Luna khẽ lắc đầu, ánh mắt có đôi chút áy náy trước lời xin lỗi của tôi.
Dường như cô ấy cảm thấy một chút tội lỗi khi không thể kể nó với tôi.
Sau cùng thì có vẻ như có một lý do nào đó khiến cô ấy không dám nói ra.
“Không, cậu không cần bận tâm đâu. Tớ sẽ đợi đến khi nào cậu thực sự muốn chia sẻ.”
“Seito-sama vẫn luôn tốt bụng như vậy….”
Khi tôi nói ra những điều mình nghĩ, Luna khẽ đan các ngón tay bàn tay trái vào tay phải của tôi.
Đó là một cử chỉ chỉ có giữa những người đang yêu nhau — những ngón tay đan chặt lấy nhau.
Luna chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai tôi, siết tay tôi thật chặt như thể đang muốn được tôi chiều chuộng.
Cái sinh vật nhỏ bé dễ thương này là gì vậy chứ…?
“Đừng kỳ vọng quá nhiều nhé. Tớ chỉ là một học sinh bình thường ở Nhật thôi.”
Bản thân tôi thấy rất vui vì được Luna đánh giá cao nhưng cũng có đôi chút lo sợ nếu….
Nếu một ngày chính tôi sẽ làm cô ấy thất vọng.
Bởi tôi cũng chẳng có gì để tự hào với chính tôi cả.
Mức học lực của tôi cũng chỉ ở mức bình thường, không quá kém so với Rion. Bản thân cũng có đôi chút ngón nghề trong thể thao nhưng cũng không thể bằng các học sinh ở trong câu lạc bộ thể thao.
Tôi không phải là thành viên của bất kỳ câu lạc bộ nào và tôi cũng chưa đạt được bất cứ điều gì, vì vậy tôi sợ điều gì đó sẽ xảy ra nếu tôi bị đánh giá quá cao.
“Tốt bụng vốn đã là một điều rất tuyệt rồi. Hơn hết là, Seito-sama chưa từng học qua bất cứ khoá huấn luyện đặc biệt nào mà lại có thể đánh bại được cả hai người vệ sĩ chuyên nghiệp….đó mới thực sự là thứ khó tin nhất….”
Luna khen ngợi tôi với một nụ cười trân thành trên môi.
Nhưng nó không hề giúp tôi bình tĩnh lại mà còn khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹn lại.
“Cậu vừa nói vệ sĩ sao?”
Tôi không thể giấu nổi sự tò mò của chính mình trước lời mình vừa nghe thấy.
“Tớ cũng sẽ giải thích cho cậu về điều đó sau.”
Khi nghe thấy tôi hỏi, Luna chỉ mỉm cười nhưng bản thân cô ấy lại chẳng hề phủ nhận nó.
Ồ, liệu đó có phải là….tôi đã làm một điều gì đó tệ hại chăng?
Tôi lại nghĩ đến hai người hôm trước đã đến đón Luna.
Chính tôi cũng không thể hiểu được về Aira-chan—người có hành tung rất kì lạ và hơn hết,….cô ấy có súng, thứ bị cấm xuyên suốt tại Nhật Bản.
Quan trọng nhất là — người phụ nữ còn lại trông vô cùng xinh đẹp, toát ra vẻ thanh lịch đến lạ kỳ.
Cô ấy giống hệt những cô hầu gái trong manga hay anime, kiểu hay cằn nhằn tiểu thư ấy… nên có khi Luna thật sự là một tiểu thư quý tộc sống ở Arcadia cũng nên.
Tên của cô ấy cũng dài bất thường nữa…
“Không sao đâu. Seito-sama sẽ không bị tổn hại gì cả.”
Tôi đổ mồ hôi ra như tắm, và Luna vừa mỉm cười dịu dàng vừa dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi.
Có lẽ phản ứng này là điều hiển nhiên với cô ấy.
“Nhưng… thật sự ổn chứ…?”
Luna đã quay trở lại và đang ở ngay bên tôi.
Tôi cũng chưa nghe gì từ người phụ nữ đeo kính tới đón Luna, hay từ Aira-chan, nên có lẽ là ổn thật…
Thế nhưng, giữa tình huống mà tôi chẳng rõ điều gì đang xảy ra khiến đầu óc tôi vẫn không ngừng vẽ ra những viễn cảnh tồi tệ.
“Đừng lo lắng, mọi thứ đều đã được xử lý ổn thỏa rồi.”
Hmm, nếu Luna đã nói vậy, có lẽ tôi cũng nên tin vào cô ấy vậy….
Tôi cũng không nghĩ rằng Luna sẽ ổn với việc tôi nghi ngờ cô ấy quá nhiều nên có lẽ tôi sẽ trao niềm tin của mình cho cô ấy.
Luna trông không giống một người sẽ đi lừa ai đó cả, mặc dù có thể cô ấy có hơi chút hồn nhiên nhưng chính cô ấy đã thể hiện ra khía cạnh nghiêm túc, trưởng thành của mình vậy nên có lẽ mọi thứ sẽ ổn thôi.
Tôi mỉm cười lại với Luna sau khi tự nhủ với chính mình như vậy.
“Ừm… nếu Luna đã nói vậy, thì… tớ sẽ tin. Lúc nào cũng vậy. –”
“ –Nhưng mà….lúc ăn tớ có thể thả tay cậu ra được không?”
Tôi thuận tay phải nhưng nếu cứ nắm tay Luna như thế này thì thực sự sẽ chẳng thể nào ăn nổi mất.
Dĩ nhiên nếu cố thì vẫn có thể dùng tay trái, nhưng lỡ tay làm rơi thức ăn thì thật xấu hổ…
Tôi không muốn để Luna thấy một phiên bản thảm hại như thế.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, Luna – người vẫn còn rảnh tay phải – liền cầm đũa lên và mỉm cười nhìn tôi.
“Để tớ đút cho Seito-sama nhé, nên đừng lo gì cả~”
Giọng Luna nhẹ nhàng và có chút tinh nghịch xen lẫn, như thể cô ấy đã chờ khoảnh khắc này từ lâu vậy.
Có vẻ như… cô ấy thật sự định đút cho tôi ăn.
...Mà, tôi cũng không biết nên cảm thấy “an tâm” kiểu gì nữa.
“C-cảm ơn nhé, nhưng mà… như thế hơi ngại một chút…”
Ngay cả Rion – cô bạn thuở nhỏ – cũng chưa từng đút tôi ăn, nên việc được một cô gái đút cho thật sự khiến tôi thấy ngại ngùng.
Tôi từ chối theo phản xạ, nhưng—
“……”
Luna lại nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh quen thuộc, như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, cứ ngước lên nhìn đầy mong đợi.
Có vẻ như cô ấy thật sự mong chờ những khoảnh khắc giống như giữa các cặp đôi vậy.
“Đ–Được rồi,....vậy thì nhờ cậu nhé.”
Tôi luôn yếu lòng trước ánh mắt đó của Luna, thế là cuối cùng cũng đành chịu thua.
Cái biểu cảm đó… thật không công bằng chút nào.
“Ah… cảm ơn Seito-sama…!”
Khi tôi đồng ý, gương mặt Luna lập tức bừng sáng.
Tôi sẽ chẳng thể nào từ chối một cô gái đang nhìn tôi rất vui vẻ với một ánh mắt phát sáng như vậy được.
“Nào,... ahhh~♪”
Cứ như thể đã đợi sẵn tôi, Luna gắp một miếng trứng cuộn do chính tay mình làm rồi đưa đến miệng tôi.
Tôi cố kìm lại cảm giác ngại ngùng đó và từ từ hé miệng.
Sau đó, Luna nhẹ nhàng đút cho tôi.
“Ngon không?”
Luna nghiêng người hỏi trong lúc tôi còn đang nhai.
Chắc vì món đó do cô ấy làm nên mới tò mò muốn biết hương vị ra sao.
“Ừm, mềm xốp và rất ngon. Luna đúng là khéo tay thật.”
“V-vậy sao…? Ehehe… tớ vui lắm…”
Khi tôi khen, má cô ấy như dịu lại.
Biểu cảm đó đáng yêu đến mức khiến tôi muốn ôm lấy cô ấy luôn.
Sau đó, chúng tôi cứ thế tiếp tục dùng bữa cùng nhau—Luna vừa tự ăn vừa đút tôi ăn.
Cả hai dùng chung một đôi đũa, nên về lý thì đúng là… gián tiếp hôn nhau, nhưng… Luna trông có vẻ chẳng bận tâm gì cả.
—Hở?
Mà nghĩ lại thì, lúc nãy tụi tôi đang nói chuyện gì ấy nhỉ…?
Khi đang ăn, tôi bỗng nhớ lại lời Luna vừa nói, cảm thấy hơi thắc mắc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ kia, tự dưng tôi lại thấy chẳng nỡ hỏi tiếp.
ahhhhhhhhhhhh