“Thoả hiệp…?”
Tôi đã nghĩ rằng người lên tiếng đầu tiên sẽ phải là Luna–người mà Rion vừa nhắc tới. Nhưng lời nói đó lại đến từ phía của Aira-chan.
Luna chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng như thể cô ấy đã biết chắc về câu hỏi của Rion.
“Vì,... cậu biết đấy, tớ nghĩ vậy cũng đâu có gì là lạ. Arcadia-san vốn định đi du lịch thay cho việc đính hôn, với hy vọng tìm được người trong mộng của mình. Nhưng, cơ hội như vậy đâu phải lúc nào cũng có, hơn nữa việc lén bỏ chạy dưới sự giám sát của vệ sĩ cũng chỉ được một lần thôi, đúng không? Nên tớ nghĩ cô ấy đang tự ép mình tin rằng Seito—người đã cứu cô ấy—chính là định mệnh của mình, chỉ để thỏa hiệp với chính hoàn cảnh hiện tại.”
Chẳng trách sao Rion lại nghĩ như thế.
Dù sao thì, giữa tôi và Luna cũng hoàn toàn không cân xứng về địa vị, gia thế lẫn ngoại hình.
Rõ ràng việc cô ấy chọn tôi làm hôn thê không hề ổn một chút nào.
Giờ khi đã hiểu hoàn cảnh của cô ấy, tôi nhận ra rằng Luna chỉ muốn tự mình chọn vị hôn phu của cô ấy và đã chọn tôi là chỉ để tránh phải cưới người đã được định sẵn.
Nếu trở về Arcadia mà không tìm được người đàn ông trong mộng, Luna sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội tự quyết định hôn ước của mình nữa.
Đó cũng chính là điều khiến tôi băn khoăn mãi.
“Luna-sama không phải là kiểu người sẽ như—”
“Aira, em có thể dừng lại được rồi. Hãy để chị tự giải thích.”
Ngay khi Aira định lên tiếng phủ nhận, Luna đã ra hiệu để cản cô ấy lại.
Có vẻ từ đây trở đi, chính Luna sẽ tự mình giải thích.
“Việc cậu suy đoán như vậy cũng là dễ hiểu thôi bởi bản thân cậu chưa biết hết về toàn bộ sự tình.”
“Ý cậu là sao…?”
“Đầu tiên thì chính bản thân tớ đã gọi cho Aira-chan và mọi người đến đón mình hay nói cách khác thì tớ hoàn toàn có thể tiếp tục tìm kiếm định mệnh của mình nếu tớ muốn.”
Quả thật, chính Luna đã tự mình gọi điện.
Và người nghe máy lúc đó là bà cô đeo kính, người đã la hét um sùm suốt thời gian bắt máy.
Dường như trước lúc ấy, họ hoàn toàn không biết Luna ở đâu.
Bởi nếu biết, họ chắc chắn đã lập tức đến đón cô về.
….Mà có thể là Aira cũng biết vị trí này phòng khi cần đến cô ấy thôi.
“Ý cậu là việc chọn Seito không phải là sự thỏa hiệp sao? Nhưng Arcadia-san hẳn cũng hiểu rằng tìm được người bạn đời lý tưởng đâu phải chuyện dễ dàng. Vậy nên vẫn còn khả năng cậu đã thỏa hiệp bằng cách chọn Seito – người đã ra tay giúp mình.”
Rion vẫn chưa bị thuyết phục và cho rằng lời câu trả lời của Luna là chưa hoàn toàn hợp lý.
Vì chính tôi cũng đang có chút ngờ vực về việc này vậy nên tôi sẽ tạm thời chung chiến tuyến với Rion và sẽ im lặng không can thiệp vào.
“Seito-sama đã không hề do dự lao tới cứu tớ khi tớ bị hai gã đàn ông to khỏe bắt giữ. Cậu ấy không nghi ngờ gì tớ – một kẻ khả nghi với thân phận không rõ ràng – mà còn làm theo lời tớ, giúp tớ trốn đi. Chỉ riêng điều đó thôi, tớ đã thấy nhân cách của Seito-sama rất đáng quý.”
“Chẳng phải vì Arcadia-san dễ thương nên mới vậy sao?”
Rion vẫn khăng khăng cho rằng chính vì ngoại hình của Luna nên tôi mới cứu và giúp cô ấy.
Nhưng –
“Rion-sama, cậu có nghĩ Seito-sama sẽ là kiểu người sẽ thay đổi, giúp hay không giúp, tùy vào người gặp nạn à?”
Luna mỉm cười đáp lại câu hỏi của Rion.
Điều này khiến Rion khẽ sững người.
“Tớ… không nghĩ vậy…”
"Tớ cũng vậy. Nếu cậu ấy có ý đồ gì, tớ sẽ nhận ra ngay. Nhưng Seito-sama đã giúp tớ với lòng chân thành."
“Cái đó thì đâu thể biết chắc được… Chỉ là tớ biết vì bọn tớ đã quen nhau từ lâu rồi…”
“Không, tớ biết rõ. Seito-sama đã không hề động chạm gì đến tớ, ngay cả khi tớ mặc bộ đồ mà Aira-chan nhắc tới lúc nãy. Chúng tớ còn ngủ chung nhiều ngày liền nữa.”
Khi Luna nói vậy, ánh mắt dò xét của Rion lập tức chuyển sang tôi.
Có lẽ vì Aira-chan chưa từng nhắc đến chuyện này nên Rion mới biết lần đầu.
Nhờ nó mà bây giờ cô ấy nổi đoá hơn bao giờ hết.
“Chưa hết đâu. Vì không biết cách tắm rửa thế nào, tớ chỉ quấn mỗi khăn tắm rồi đưa mặt ra trước Seito, nhưng cậu ấy chẳng hề có ý định lợi dụng. Tớ nghĩ điều đó chứng minh là cậu ấy không có ý đồ xấu gì cả. Và trong thời gian ở bên nhau, tớ cảm thấy Seito là một người rất tuyệt vời vậy nên tớ muốn cậu ấy trở thành hôn phu của mình.”
Vậy có nghĩa là Luna chỉ đang thử tôi sao.
Mặc dù có vẻ rất hồn nhiên nhưng rõ ràng cô ấy cũng tinh ý đấy chứ.
…..May là bản thân tôi đã không rơi vào sự cám dỗ đó.
Thú thật là cũng đã có vài tình huống nguy hiểm khi mà cả hai ngủ chung.
Làm gì có chuyện một tên con trai lại không rung động khi được một cô gái dễ thương ôm ấp trong bộ trang phục đó chứ.
“Nó có hơi quá đáng không khi công chúa lại mặc áo sơ mi và quấn khăn tắm kiểu đó chỉ để thử Seito thôi chứ….?”
Má Rion hơi ửng đỏ, liếc Luna đầy trách móc.
Dù bình thường rất điềm tĩnh, nhưng Rion không chịu nổi mấy chuyện nhạy cảm thế này, nên chắc có đôi chút gượng gạo khi nói ra.
“Thì tớ cũng thật sự thích chiếc áo đó với cả đúng là tớ không biết cách tự tắm thật nên cũng chẳng còn cách khác….mặc dù cũng không cố tình thử cậu ấy đâu,...chỉ là không ngờ kết quả nó lại như vậy thôi…”
Có vẻ tôi đã có chút hiểu nhầm về cô ấy rồi.
Bởi dù sao cô ấy cũng đã phủ nhận nó là một phép thử rồi.
Nghe vậy, Aira liền lên tiếng.
“Luna-sama là người luôn coi rằng việc quan hệ trước hôn nhân là điều cấm kỵ vậy nên sẽ không đời nào chị ấy sẽ làm vậy một cách tuỳ tiện được. Nói cách khác thì khoảnh khắc chị ấy mặc chiếc áo đó thì Luna-sama đã xác nhận tình cảm của mình với Seito-sama rồi. Nếu đó chỉ là một mối quan hệ thỏa hiệp thì sẽ không có nghĩa lý gì để chị ấy làm như vậy cả.”
Lời nói của cô ấy làm tôi cũng thật sự phải suy nghĩ lại.
Luna mặc chiếc áo đó sau khi tắm vào ngày đầu tiên – vậy tức là trước đó cô ấy chỉ quấn mỗi khăn tắm thôi, đúng không…?
Tôi thoáng nghĩ về sự mâu thuẫn trong lời nói của Aira, Luna đã lấy chiếc áo ấy trước cả khi vào bồn tắm.
Nói cách khác, Luna đã thích tôi từ trước khi cô ấy lộ diện trong chiếc khăn tắm đó.
Có nghĩa là… trong khoảng thời gian bọn tôi cùng ăn uống, trò chuyện, cậu ấy đã nảy sinh tình cảm với tôi rồi sao…?
“Ờ thì… tớ vẫn còn vài chỗ muốn bắt bẻ, nhưng… tớ hiểu rồi. Khi nói đến tình cảm dành cho Seito thì đây không phải là sự thỏa hiệp của cậu trong tình huống đó.”
Rion lúc này xem như đã hài lòng, rồi quay sang nhìn tôi khi nói câu đó.
“Thế… cậu định làm gì?”
“Ể…?”
Tôi chẳng hiểu ý Rion muốn nói gì, chỉ biết nghiêng đầu đầy khó hiểu.
“Bên kia thì mọi thứ đã sẵn sàng. Ba mẹ chúng ta cũng đồng ý rồi. Nhưng Seito, cậu vốn đâu biết gì về vụ hôn ước này, đúng không? Tớ đang hỏi là… cậu nghĩ thế nào về chuyện đó.”
Cô ấy nói đúng. Lúc này, tất cả mọi thứ bên ngoài đều đã được thu xếp ổn thỏa, và chẳng ai hỏi tôi về cảm nhận của chính mình cả.
Đó có lẽ là lý do Rion đã hỏi như vậy.
Tôi khép mắt lại, suy nghĩ.
Tình cảm dành cho Rion vẫn chưa thật sự được sắp xếp gọn gàng.
Nhưng sự hiện diện của Luna đã trở nên quá quan trọng đối với tôi—đến mức, dù đã chia xa một thời gian dài, cảm xúc đó vẫn đeo bám theo tôi cho tới tận khi chúng tôi gặp lại.
Tôi vốn cũng không muốn dính dáng gì đến việc của hoàng gia hay quý tộc gì đó, nhưng… nếu có thể sống hạnh phúc bên Luna, thì việc trở thành vị hôn phu của cô ấy cũng chẳng phải điều gì quá tệ cả.
“Ừm,...tớ rất vui khi được trở thành hôn phu của Luna.”
Nói vậy, tôi nghĩ mình có thể khép lại những tình cảm dang dở dành cho Rion, và mỉm cười gật đầu.
Ngay lập tức, gương mặt Luna sáng bừng.
“Seito-sama, điều đó thật… thật sự ổn chứ…!?”
“Ừm,.... tớ cũng đã chờ Luna từ lâu rồi. Đây là điều tớ luôn mong muốn.”
Dù trong lòng vẫn thoáng qua ý nghĩ “liệu mình có xứng đáng không” hay “đây có phải chỉ là sự [thỏa hiệp] không”, tôi biết mình không cần phải nói những điều đó ra.
Lúc này, điều đúng đắn nhất là chỉ đơn giản đáp lại nụ cười của Luna.
“Vậy à… Thế thì tớ không còn gì để phản đối nữa. Chúc mừng hai cậu đã đính hôn.”
Nói rồi, Rion đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thái độ của cô ấy thay đổi hẳn so với khi còn liên tục tra hỏi tôi lúc trước.
“Cậu phản ứng nhanh nhỉ, nhất là khi anh trai mình sắp đính hôn?”
Aira-chan nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu và hỏi Rion.
“Chuyện này vốn là của Seito mà. Nếu cậu ấy bị lừa hay bị ép buộc, tớ sẽ phản đối. Nhưng giờ biết là không phải vậy thì tớ chẳng có lý do gì để ngăn cản. Miễn là Seito hạnh phúc, thế là đủ.”
Rion chỉ nói vậy rồi rời khỏi phòng.
Nghe thế, tôi cũng không biết mình nên nghĩ sao nữa…
Tôi chỉ thấy lòng mình đan xen đủ thứ cảm xúc khi nhìn cô bạn thuở nhỏ vẫn dịu dàng, quan tâm như xưa, trong khi tôi—người từng bị từ chối—vẫn đang loay hoay với cảm xúc của mình.
“Vậy thì… cuộc nói chuyện này coi như đã xong, tớ xin phép lui trước.”
Đang nghĩ như vậy thì Aira-chan cũng bắt đầu bước ra cửa.
“Cậu không muốn ăn tối cùng sao?”
Vì mọi chuyện dường như đã được giải quyết, và là người giám hộ của Luna, tôi nghĩ việc cô ấy ở lại bên cạnh công chúa cũng là điều bình thường.
Thế nên tôi gọi với theo, nhưng…
“Xin hãy suy nghĩ cho cảm xúc của Luna-sama. Chị ấy đã rất cố gắng để gặp lại Seito-sama, và cuối cùng cũng làm được. Tôi nghĩ, ít nhất trong ngày đầu tiên, chị ấy sẽ muốn được ở riêng với cậu, đúng chứ?”
“À…”
Thì ra đó là lý do Aira-chan không ăn cùng chúng tôi từ trước…
Cô ấy không phải chỉ đơn giản kéo Rion đi để giết thời gian.
Tôi liếc sang Luna.
Có lẽ vì Rion đã rời đi, vẻ điềm tĩnh và chín chắn của cô ấy giờ đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt e thẹn, mong chờ, khẽ lay động khi nhìn tôi.
Có vẻ như đây là một khía cạnh mà cô ấy chỉ thoải mái để Aira-chan thấy.
“Em sẽ ăn cùng thuộc hạ của mình, nên xin đừng lo. Từ ngày mai, em sẽ cùng ăn với hai người.”
Nói rồi, Aira-chan rời khỏi phòng không chút do dự.