Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Phần 2: Prologue 3

"Xin lỗi đã để cậu đợi, Anno-kun."

Đúng lúc tôi vừa củng cố lại quyết tâm, Shinomiya-san bước ra từ bếp với hai tay bưng đĩa. Mùi thơm nức mũi của tỏi và tiêu kích thích mạnh mẽ vị giác của tôi.

"Nếu có thêm thời gian và nguyên liệu thì tớ còn có thể làm món cầu kỳ hơn... nhưng hôm nay xin phép cho tớ tạm thế này nhé."

"Không không... thế này đã quá đủ rồi. Trông ngon cực kỳ luôn. Cảm ơn cậu nhiều, Shinomiya-san."

Shinomiya-san nói như thể chẳng có gì đặc biệt, rồi nở một nụ cười thoáng qua. Nhưng khả năng nấu ăn ứng biến nhanh trong thời gian ngắn thế này thì chỉ có thể khen ngợi hết lời.

"Dù gì thì cũng là tớ tự tiện tới nhà cậu mà. Làm được thế này là điều tất nhiên."

"Nói mới nhớ, tớ còn chưa hỏi lý do vì sao cậu lại đến đây."

Vì lúc tôi đang thay đồ thì cô ấy đã bắt đầu nấu ăn mất rồi, nên tôi cũng quên béng mất chuyện quan trọng này. Tuy hơi bất ngờ, nhưng chắc chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì. Để nghe chuyện sau bữa ăn cũng không muộn.

"Cũng có nhiều điều tớ muốn nói lắm, nhưng trước hết mình ăn đã nhé? Người ta nói đói thì chẳng làm được gì mà."

"Khoan đã... chẳng lẽ cậu đến nhà tớ để... gây chiến đấy à?"

Chuyện gì thế này, sao bỗng dưng chuyển qua kiểu đối thoại bạo lực vậy? Những từ ngữ như thế này nên để dành cho tiết học lịch sử thôi, đừng đem ra hội thoại hằng ngày chứ.

"Vâng, đúng thế đấy. Với tớ, chuyện này là một kiểu 'trận chiến'."

Shinomiya-san mỉm cười thật tươi. Đáng tiếc là trái ngược với biểu cảm dịu dàng ấy, lời nói của cô nàng lại nghe như một samurai sắp ra trận với quyết tâm sinh tử.

"Vậy thì, vừa ăn vừa nói chuyện nhé? Tớ nghĩ cậu cũng cần thời gian để nghĩ ra lời biện minh nữa mà."

Lời nói như thể chuẩn bị thẩm vấn khiến tôi nuốt nước bọt đánh ực. Ngày mà tôi phải run rẩy trước nụ cười của một mỹ nữ... cuối cùng cũng đã đến. Tuy nhiên, tôi thật sự không nhớ mình đã làm gì khiến cô ấy giận cả. Mong là sẽ sớm được tuyên trắng án.

"Này, Anno-kun. Chuyện này là sao vậy?"

Shinomiya-san nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn. Trên màn hình là một bức ảnh chị gái của cậu ấy, Shinomiya Alice cũng là người mẫu nổi tiếng, đang nằm trên giường, mặc một bộ đồ ngủ mềm mại bồng bềnh, để hờ hững phần ngực, kèm theo nụ cười đầy mê hoặc.

Dù là nữ sinh trung học nhưng Shinomiya-san vốn đã rất trưởng thành, thế nhưng vẫn chưa thể so với người chị, một người mẫu chuyên nghiệp, từng trải. Chị ấy đã quen với việc tạo dáng trước ống kính và có thể toát lên sự quyến rũ đến mức khiến người xem phải choáng ngợp, dù chỉ là nhìn qua màn hình.

"À, cái đó... cái đó là kiểu như bộ ảnh giới thiệu công việc của chị Alice ấy mà... không có gì đáng ngờ đâu, thật đấy."

"Tớ biết là Anno-kun không có ý đồ xấu. Điều tớ muốn biết là... tại sao cậu lại chụp hình chị gái tớ?"

Dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm nhận rõ áp lực ngầm truyền đến qua lời nói đó không cho phép nói dối, cũng không chấp nhận né tránh.

"Anno-kun là nhiếp ảnh gia riêng của chị Yuzuha-san đúng không? Cậu chụp chị tớ như thế có sao không? Chị ấy sẽ nổi giận đấy."

"Tớ biết là vậy... nhưng mà..."

Tôi cứng họng vì không thể phản bác lại lý lẽ quá đúng của Shinomiya-san.

Yuzuha là một cosplayer nổi tiếng đến mức nếu tham gia sự kiện sẽ có hàng đống người xúm lại chụp hình, nếu phát hành doujinshi thì bán sạch ngay lập tức. Gần đây chị ấy còn hát nhạc kết thúc cho anime, mở rộng hoạt động sang cả lĩnh vực ngoài cosplay, quả là một trong những người nổi bật nhất hiện nay.

Và chị ấy nửa ép buộc tôi làm nhiếp ảnh gia riêng, lại còn không cho tôi chụp riêng bất kỳ cosplayer nào khác ngoài chị.

"Yuzuha và Alice là tiền bối, hậu bối cùng đại học. Nhờ mối quan hệ đó nên tuần trước chị Alice mới đến buổi chụp."

"Tuần trước... là cái ngày tớ đề nghị chụp hình đúng không?"

"Tớ biết là đã từ chối cậu, xin lỗi thật lòng. Nhưng tớ có hẹn với Yuzuha có trước..."

Dù vậy, chuyện tôi được chụp luôn cả Alice thì quả thật là ngoài dự đoán.

"Nói cách khác, Anno-kun đã bỏ mặc tớ và đi chụp hình với người phụ nữ khác mà lại còn là chị gái tớ nữa chứ... đúng là không thể xem thường rồi."

" 'Không thể xem thường' gì chứ... cách nói đó nghe ác ý quá đi?"

Tim tôi đau nhói. Cảm giác như một ông chồng bị vợ bắt quả tang ngoại tình vậy. Mặc dù giữa tôi và Shinomiya-san đâu có mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng tại sao tôi lại thấy tội lỗi thế này?

"Chị Yuzuha-san thật sự cho phép cậu chụp chị gái tớ à?"

"...Ừm, chị ấy đồng ý rồi."

Trước áp lực dịu dàng nhưng kinh khủng phát ra từ "công chúa", tôi không thể nói dối. Trong lòng tôi còn nghĩ thêm: "Chị Yuzuha còn bảo 'cho Alice chụp chung cũng được' cơ mà."

"Cậu không nói dối đấy chứ?"

"Tớ mà nói dối chỗ này thì lợi lộc gì đâu. Nếu cậu không tin thì cứ gọi cho chị Yuzuha mà hỏi luôn cũng được."

"Được rồi. Nếu Anno-kun nói vậy thì tớ tin. Nhưng tớ vẫn thấy lạ là tại sao chị Yuzuha-san lại thay đổi thái độ."

"À, chuyện đó thì chị ấy cũng có nói rồi. 'Để mở rộng tầm nhìn cho Takumi thì cũng tốt mà', chị ấy bảo vậy."

Theo lời Yuzuha, dù chị là cosplayer nổi tiếng nhưng vẫn là nghiệp dư. Còn Alice là người mẫu chuyên nghiệp, có phong cách và khí chất rất khác. Chụp ảnh người như vậy sẽ giúp tôi học hỏi thêm. Dù miệng thì nói thế, nhưng vẻ mặt chị lúc ấy chẳng khác nào vừa nhai phải thuốc đắng.

"Chị Yuzuha-san thật sự quan tâm đến Anno-kun đấy. Nếu không thì đã chẳng nói 'mở rộng tầm nhìn' gì đó đâu."

"Ừm, chị ấy tốt thật đấy. Tuy nhiên đến giờ vẫn chưa chịu cho tớ chụp ai ngoài chị ấy đâu. Trừ cậu và Alice thì chưa có ai được."

Dù muốn mở rộng kinh nghiệm và kỹ năng, nhưng chuyện xin phép Yuzuha để chụp người khác vẫn như đánh boss cuối, gần như không thể.

"Vậy là chuyện bức ảnh cũng đã rõ ràng rồi nhỉ?"

"Ừm. Miễn là tớ hiểu cậu không phải kiểu nhìn thấy chị tớ là phát sinh dục vọng rồi quỳ xuống cầu xin chụp hình là được rồi."

"Dục vọng cái gì chứ..."

"Cậu không có dục vọng với ai ngoài tớ đúng không?"

"Làm gì có chuyện tớ nổi hứng với Alice chứ!? Với cậu cũng không có luôn! Mà... kiểu hỏi này không thấy kỳ cục à!?"

Tôi phản bác kịch liệt. Dù không thể phủ nhận là đôi lúc tim tôi có rung động khi nhìn thấy Shinomiya-san trong ống kính... nhưng dù sao tôi cũng không phải loại người hành động theo bản năng.

"Hừm... cậu phủ nhận dữ vậy, tớ lại mất tự tin phụ nữ rồi..."

"Rốt cuộc thì tớ phải trả lời sao mới đúng đây..."

Tôi thở dài trước dáng vẻ hờn dỗi, má phồng lên của Shinomiya-san. Dù là chụp hình, mỗi lần thấy hình ảnh thiếu nữ dịu dàng và trong sáng kia hiện lên trong ống kính, tim tôi như muốn vỡ ra. Chưa kể cô ấy còn chủ động tiếp cận với ánh mắt ướt át như muốn thử thách lý trí của tôi. Đúng là một trận chiến âm thầm mỗi ngày.

"À, cuối cùng tớ còn một chuyện muốn hỏi nữa, được không?"

"Dù có bảo không được thì cậu vẫn hỏi thôi, phải không…"

"Sao cậu lại gọi chị tớ là 'Alice' vậy? Tớ muốn nghe lý do rõ ràng, hợp lý và đáng tin cậy."

Shinomiya-san mỉm cười nhưng mang theo khí lạnh tê tái khi hỏi vậy. Tôi không ngờ sẽ bị hỏi câu này nên chẳng kịp chuẩn bị. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng. Giờ thì phải nghĩ xem làm sao để biện minh đây...